*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vệ Đông nghẹn ngào đến mất cả tiếng, hắn cuộn người co rụt lại, mắt nhìn cánh cửa 《 Ông hổ học võ 》khàn giọng rít lên “Kha Nhi—— Kha Nhi—— Mày mau trở lại đi! Mau trở lại cho tao! Kha—— âu——”
Một con mèo khổng lồ từ bên ngoài tông cửa lao vào, đẩy ngã Vệ Đông té thành một nùi. Vệ Đông bị mèo to dùng móng vỗ vỗ vào đầu, ngước mắt nhìn lên liền thấy con mèo to xác kia cả người nhảy dựng, bổ nhào chui vào lòng Mục Dịch Nhiên.
“Kha Nhi——” Vệ Đông sợ hãi lồm cồm bò dậy “Nó hoàn toàn biến thành mèo rồi!? Làm sao đây!? Phải làm sao bây giờ! Nó còn rời tranh này được không!? Đại lão! Đại lão! Làm sao bây giờ?!”
“Đừng khẩn trương” Mục Dịch Nhiên ôm chặt con mèo lớn trong lòng, thanh âm trầm ổn “Em ấy vẫn chưa hoàn toàn dị biến, đồng tử vẫn là con người. Chúng ta còn thời gian——”
Mười một giờ đúng.
Cái thùng giữa phòng lại “phốc” một tiếng, mở nắp ra.
Dưới đáy thùng ngay ngắn chỉnh tề xếp một chồng thẻ giấy với màu sắc rực rỡ, bên trên mỗi thẻ giấy lần lượt in poster của mười ba bộ phim hoạt hình, nhưng bên trên poster lại thiếu mất tên phim hoạt hình, bên cạnh kèm theo một cây bút.
Không có bất cứ yêu cầu nào, chỉ có thẻ giấy cùng bút.
“Nó muốn chúng ta viết ra tên phim hoạt hình tương ứng với các thẻ poster sao?” Vệ Đông nghi hoặc “Cái này có phải quá đơn giản không?”
“Cũng không phải đơn giản,” Tần Tứ chỉ vào một tấm giấy bên trong “Chúng ta không biết thế giới Triệu Hải Thúy tử vong thuộc về phim hoạt hình nào.”
Vệ Đông đứng tại chỗ kinh ngạc giật mình, hồi lâu mới lẩm bẩm một tiếng “Như vậy là… Chúng ta sẽ chết hết ở nơi này sao…”
“Tiểu Kha cũng không biết gì về bộ phim kia sao?” Tần Tứ vẻ mặt sốt ruột hỏi.
Kha Tầm lại chỉ lo dùng lưỡi liếm láp móng vuốt đã bị bong tróc rớm máu của mình, giống như không hiểu Tần Tứ đang nói gì.
“Tôi tự nhận là đã xem qua gần như toàn bộ các phim hoạt hình xưa, nhưng bộ này thật sự là chưa từng nghe qua bao giờ.” Tần Tứ cau mày, đăm chiêu suy nghĩ.
“Vấn đề cuối cùng này, có chút ngoài dự đoán của mọi người.” La Duy vẫn luôn trầm mặc bỗng thản nhiên lên tiếng.
“Không, đây là vấn đề tất yếu hiển nhiên” Mục Dịch Nhiên nói “Nếu coi mỗi cánh cửa đi vào các thế giới là điểm bắt đầu cùng kết thúc của những nét cấu thành chữ “Mễ”, như vậy tên của các bộ phim hoạt hình có lẽ chính là đoạn ở giữa nối lại điểm đầu và điểm cuối của nét bút. Hiện tại chữ “Mễ” này đã được chúng ta “viết” ra rồi, nhưng còn lại một nét chỉ có điểm bắt đầu cùng kết thúc, thiếu một đoạn ở giữa.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Không có ai trong chúng ta từng xem qua bộ phim hoạt hình này!” Vệ Đông nhìn thằng bạn thân của mình nằm trong lòng Mục Dịch Nhiên đang dùng chân sau gãi gãi cằm mình, trong lòng bỗng trào ra bi thương.
“Khoan tính mấy chuyện khác, chúng ta trước tiên viết tên của mấy bộ kia đi đã.” Tần Tứ nói.
Trước khoảnh khắc sinh tử, thời gian vẫn luôn trôi đi trong nháy mắt, mọi người bó tay hết cách nhìn chằm chằm tấm thẻ giấy cuối cùng.
Nếu đến đúng mười hai giờ mà bọn họ vẫn chưa nghĩ ra tên của bộ phim hoạt hình này, liệu bọn họ toàn bộ sẽ mất mạng tại nơi đây sao?
“Làm thế nào để đoán đúng tên phim đây…” Vệ Đông nỉ non “Việc này hoàn toàn không giống như đoán đúng sai hoặc là đoán trái phải, thậm chí cũng không giống đoán số từ một tới chín nữa, chữ Hán nhiều vô số kể, phải làm cách nào đoán đúng tên của nó bây giờ? Ai biết tên phim tổng cộng bao nhiêu chữ đâu…”
“Việc này chẳng khác gì mò kim đáy bể…” Tần Tứ cũng thì thào nói.
“Chúng ta có thể dùng phương pháp phân loại hoặc là loại trừ, dù là cách này hay cách khác cũng có thể thu nhỏ phạm vi suy đoán.” Giọng La Duy lạnh lẽo như băng, ánh mắt của hắn nhìn về thi thể Lý Nhã Tình rơi rụng khắp phòng.
Mọi người biết La Duy lúc này lại lâm vào đau thương cùng cừu hận, bởi vì ngay cả một kẻ ưu tú như cậu ta giờ khắc này cũng không nghĩ ra được cách thức khoa học nào có thể giúp ích.
“Meo~~” Kha Tầm nằm trong lòng Mục Dịch Nhiên réo dài một tiếng mèo kêu, sau đó ngước mặt lên, vẻ mặt hết sức đáng yêu nhìn Mục Dịch Nhiên.
Một tiếng meo này hoàn toàn không có ý nghĩa gì, chỉ là để bày tỏ vui sướng cùng sự thân thiết, của một kẻ sắp sửa biến hóa… hoàn toàn trở thành một con mèo, quên đi mọi cảm xúc cùng suy nghĩ như một con người.
Mục Dịch Nhiên cúi đầu nhìn đối phương, vừa chạm vào đáy mắt trong suốt như động vật của Kha Tầm, khiến trái tim hắn bỗng chốc căng thẳng xiết chặt.
Khi em ấy hoàn toàn trở thành một con mèo, sẽ quên hết những tình cảm của mình khi còn là một con người, quên hết những ký ức vui buồn ghét giận, rồi sau đó, quên hết toàn bộ những phim hoạt hình đã từng được xem thuở ấu thơ vô tư không lo nghĩ.
Không thể như vậy.
Không thể để em ấy mất đi hết thảy những ký ức đó được.
Mục Dịch Nhiên ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn những mảnh thẻ giấy trước mặt “Tất cả những phim hoạt hình đều xuất phát từ một câu chuyện nào đó, có bắt nguồn từ truyện cổ tích, lại có từ truyền thuyết thần thoại, hoặc từ những câu chuyện lịch sử.”
“Mà câu chuyện con thỏ nhảy vào lửa tự thiêu, bối cảnh kỳ quái, nội dung lạ lùng, ẩn dụ lại mơ hồ tối nghĩa, phong cách lại tàn nhẫn, kết cục lại mang đầy màu sắc thần thoại, tôi không nghĩ một câu chuyện như vậy lại xuất phát từ truyện cổ tích.”
“Mà nếu như nó bắt nguồn từ truyền thuyết thần thoại hoặc là ghi chép lịch sử, vậy hẳn là có vết tích để lần theo.”
“Trong câu chuyện, lão giả áo quần tả tơi, sắc mặt tàn tạ mỏi mệt, trong thế giới bốn bề tuyết trắng xóa, nơi hang núi giữa chốn núi rừng hoang vắng, nếu đổi lại là chúng ta, liệu sẽ như thế nào?”
“Có lẽ là vừa lạnh vừa đói, chỉ có thể chờ đợi cái chết.” Tần Tứ đáp.
“Nếu nó không phải là truyện cổ tích, như vậy tại sao trong hang núi ngoại trừ con người ra, lại còn có khỉ, hồ ly, rái cá cùng con thỏ? Chúng nó là vì thấy trong hang có lửa nên mới chạy tới sưởi ấm sao?” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh lạnh nhạt tiếp tục nói “Chạy tới sưởi ấm có thể có rất nhiều động vật, rất nhiều chủng loại, nhưng tại sao cố tình lại là bốn loại động vật kia? Cảm giác cố ý đặt ra ở chỗ này quá rõ ràng, nên tôi cho rằng mục đích của chúng hẳn không phải là sưởi ấm.”
“Rồi sau đó, trong tay của khỉ, hồ ly và rái cá đều có ôm thứ gì đó, khỉ thì cầm hoa quả, rái cá ôm cá, hồ ly tay giơ thằn lằn.”
“Chúng ta đều biết, thức ăn của khỉ đa phần là hoa quả, rái cá ăn cá cũng là việc hợp tình hợp lý, nếu tạm thời khoan nói đến hồ ly có phải ăn thằn lằn hay không, như vậy nhìn mặt ngoài có thể thấy được, ba loại động vật này, trên tay đều là đang cầm thứ mà chúng ăn hàng ngày.”
“Chúng nó chạy đến hang núi kia, trong tay cầm thức ăn hàng ngày mình ăn, nhưng lại không phải để ăn, vậy để làm gì?”
“Con thỏ rõ ràng cũng giống như chúng nó, vì mục đích nào đó mới chạy đến hang núi kia, nhưng ba loại động vật khác đều ôm theo thức ăn trên tay, còn con thỏ tại sao không có?”
“Nếu con thỏ cũng ôm theo thức ăn của mình, nó sẽ cầm theo cái gì? Chỉ có thể là cỏ xanh. Về phần cách nói phổ biến rằng con thỏ ăn cà rốt, kia là đã được cổ tích hóa, con thỏ do người nuôi nấng đương nhiên có thể ăn cà rốt, nhưng lũ thỏ sống nơi hoang dại muốn ăn chỉ có thể ăn cỏ xanh mọc khắp núi đồi, chứ còn bảo chúng đi nhổ cà rốt trong ruộng tựa hồ không quá hợp lý.”
“Tiếp theo chúng ta bắt đầu xem xét tính chất của các loại thức ăn mà ba con vật kia cầm trên tay —— trái cây, cá, thằn lằn; Đến phiên con thỏ, nó chỉ có thể cầm theo cỏ xanh, vậy tại sao nó lại không mang theo?”
“Kết hợp với vị lão giả quần áo tả tơi tiều tụy, chỉ có thể chịu đựng rét lạnh đói khát đến chết kia, chúng ta có thể cả gan phỏng đoán, rằng: khỉ, rái cá cùng hồ ly cầm theo thức ăn là vì muốn dâng lên cho lão giả ăn?”
Tần Tứ, Vệ Đông, Chu Hạo Văn, thậm chí là cả La Duy nghe nói đến đây, nhất thời đều tập trung ánh mắt nhìn Mục Dịch Nhiên, cảm giác như đề hồ quán đỉnh (*).
“Tuy rằng thằn lằn không nằm trong thức ăn thường thấy của con người, nhưng đó cũng là một loại thịt có thể ăn” Mục Dịch Nhiên vẫn bình tĩnh nói tiếp “Hoa quả, cá, thịt, đều có thể làm thức ăn cho lão giả, nhưng cỏ xanh thì lại không thể, cho nên con thỏ mới không cầm trên tay.”
“Chỉ vì thế mà con thỏ phải nhảy vào lửa tự thiêu sao? Nếu thật như vậy, cảm giác như lòng tự trọng của nó rất thái quá.”
“Còn nữa, vì sao mấy con vật kia lại mang thức ăn dâng lên cho lão giả nọ?”
“Kết hợp với nội dung diễn ra sau đó, lão giả mang theo con thỏ bay lên chín tầng mây, hơn nữa thả nó vào trong mặt trăng, có thể thấy vị lão giả kia vốn không phải người phàm, mà là một vị thần tiên.”
“Thần tiên cần thức ăn của động vật sao? Thần tiên sẽ vì lạnh lại đói trốn trong hang động sao?”
“Hiển nhiên, đây là một mô-tip thường thấy trong các truyền thuyết thần thoại quen thuộc, thần tiên hóa thành người phàm để thử thách tâm tính của kẻ phàm, chẳng qua trong câu chuyện này không có người phàm, chỉ có động vật.”
“Dựa theo các mô-tip quen thuộc, những kẻ có thể thông qua thí nghiệm kiểm tra của thần tiên, do đó được phi thăng đắc đạo thành tiên, hoặc là nhận được kết cục viên mãn, đa phần đều đã được thần tiên tự tay dẫn dắt.”
“Như vậy trong câu chuyện này, được thần tiên tự tay dẫn dắt chính là con thỏ kia, là con thỏ mà trong tay trống rỗng chẳng mang theo cái gì, ngược lại ba con vật khác mang theo thức ăn trên tay dâng cho thần tiên lại không được phi thăng.”
“Nguyên nhân căn bản dẫn đến kết quả này, tôi nghĩ chỉ có thể là có liên quan đến hành vi con thỏ tự nhảy mình vào lửa. Mà nếu con thỏ là bởi vì bản thân không mang theo thực vật, quá mức xấu hổ nên nhảy vào lửa tự thiêu, như vậy lý do nó được thần tiên mang theo phi thăng quả thực là vô duyên vô cớ, cho nên tôi cho rằng chỉ có duy nhất một nguyên nhân, cũng là lý do giúp nó vượt qua thử nghiệm của thần tiên mà đạt được phi thăng.
“Con thỏ tự thiêu không phải vì nó xấu hổ, mà là vì nó không thể dâng lên thức ăn cho lão giả, bèn tự coi mình là thức ăn nhảy vào lửa, để lão giả ăn mình.”
“Cái đựu——” Vệ Đông vẻ mặt hết sức khiếp sợ “Câu chuyện này, quả thực—— có cảm giác—— tui cũng không biết phải tả thế nào——”
“Thiện lương đến tàn độc, hèn mọn đến bi tráng.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Đúng vậy!” Vệ Đông cau mày gật đầu “Tui không thích mấy chuyện như vậy.”
“Mô-tip kiểu như câu chuyện này bắt nguồn từ rất nhiều câu chuyện đặc trưng khác” Mục Dịch Nhiên nói “Nó tràn ngập cảm giác giáo hóa, dẫn dắt ngộ ra, thí bỏ mạng sống vì đạo nghĩa, cho nên tôi cho rằng, nguồn gốc xuất phát của câu chuyện này không phải từ truyện cổ tích, cũng không phải truyền thuyết dân gian, mà là đến từ các điển cố trong giáo lý.”
“Tuy rằng tôi chưa từng xem qua phim hoạt hình, nhưng nhớ loáng thoáng giống như lúc bé từng xem trên TV một tiết mục phổ cập khoa học không rõ là thuộc loại nào, nó từng đề cập tới một câu chuyện điển cố giáo lý.”
“Nội dung của câu chuyện nói về cái gì tôi cũng không còn nhớ nữa, chỉ nhớ rõ trong lời dẫn có nhắc tới tên của điển cố được câu chuyện kia trích dẫn, khi ấy cảm thấy cái tên kia vừa kỳ lạ lại rất thú vị, cho nên rất ấn tượng về nó.”
“Điển cố ấy, tên là 《 Thích bản sinh · Thỏ bản sinh 》, hơn nữa cũng đặc biệt nhắc đến điển cố giáo lý ấy từng bị cải biên thành một câu chuyện truyền lại đời sau, câu chuyện ấy, tên là..”
Mục Dịch Nhiên cầm bút lên, viết tên của nó lên thẻ giấy.
《 Con thỏ trong trăng 》
Ngay khoảnh khắc thời gian trên di động nhảy sang 00:00, từ trong cái thùng đặt ở giữa phòng bùng phát ra hàng vạn tia sáng, hòa cùng một với giai điệu trẻ thơ vui tai êm ái, giữa ánh sáng thoáng hiện mơ hồ một cái khung ảnh, mà ở ngay giữa khung ảnh xuất hiện hai cái chữ tràn đầy phong cổ tích, giống như cứ mỗi khi một bộ phim hoạt hình chấm dứt, ở cuối cùng của thước phim đều để lại cho những người bạn nhỏ hai con chữ khiến bọn họ cảm thấy dở dang tiếc nuối lại không nỡ:
Tạm biệt.
__________
Chú thích
(*) Đề hồ quán đỉnh : (醍醐灌頂) Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
(*) Thích bản sinh – Thỏ bản sinh : đây là một câu chuyện trong điển tịch phật giáo kinh điển.
Chuyện rằng, thưở đó có một vị Tì Khưu, thích rời xa nhân thế khổ tu nơi thanh tĩnh, chẳng mây chốc đã chứng được A La Hán Quả.
Các Tì Khưu khác đều thấy làm lạ, vì sao người nọ lại tu đắc chính quả nhanh như vậy? Bèn đi hỏi Phật.
Phật nói: Vị Tì Khưu kia có thể tu đắc chính quả là vì kiếp trước hắn cũng kiên trì khổ tu tại chỗ.
Thật lâu về trước trong một ngọn núi, có một tiên nhân ở đó tu tập phật pháp. Bên cạnh làm bạn hắn có một con thỏ hoang, một người một thỏ kết bạn với nhau, thân mật vô cùng.
Có năm, thời tiết khô hạn, toàn bộ thực vật trên núi đều khô héo, động vật nơi đó cũng không có cái mà ăn.
Lúc này tiên nhân nói với thỏ “Ta muốn rời núi tìm thức ăn”.
Thỏ hoang lòng sinh từ bi, nói với tiên nhân “Không cần phải đi tìm, ngươi có thể ăn ta.”
Thế là, thỏ hoang tìm củi lửa, nói với tiên nhân “Nhất định phải nhận lấy thức ăn ta dâng cho ngươi. Ăn xong ta rồi lại chịu đựng thêm mấy ngày, khi ấy trời sẽ mưa, thực vật trong rừng sẽ lại tốt tươi, sẽ có rất nhiều thức ăn.
Thỏ hoang nói xong liền châm củi lửa, nhảy người vào trong lửa cháy, tự nướng chín mình làm thức ăn cho tiên nhân.
Tiên nhân thấy cảnh ấy, vô cùng khổ sở, lại cảm kích đối với hành vi cao thượng xá thân vì người của con thỏ.
Đế Thích Thiên biết được việc này cũng vô cùng cảm động, chẳng bao lâu trời giáng cam lộ, núi rừng cũng dần khôi phục sinh cơ.
Tiên nhân cũng được an ổn, tiếp tục ở lại tu hành, cuối cùng chứng đắc Ngũ Thần Thông.
Phật nói: Vị Tì Khưu kia chính là tiên nhân ở kiếp trước, mà con thỏ hoang kia chính là kiếp trước của ta.
Còn về có phim hoạt hình không thì, tớ tìm không ra =u=