*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đêm hôm ấy, chẳng ai ngủ ngon được.
Kha Tầm thậm chí có vài lần như bị ảo giác nghe thấy có tiếng chuông điện thoại điếc tai vang lên.
Bốn người cứ thế trằn trọc mãi cho đến hừng đông.
Vệ Đông kéo màn cửa, nhìn ánh mặt trời xán lạn bên ngoài, mới dám quay sang hỏi La Duy “Tối qua rốt cuộc cậu có nhận điện thoại không?”
Buổi tối không ai dám hỏi vấn đề này, sợ vì mình hỏi vậy mà làm cho kẻ thần bí kia không gọi tới nữa.
La Duy chắc chắn nói “Không có điện thoại gọi tới.”
Vừa mới dứt lời, tiếng chuông điếc tai bỗng réo lên như đang trả thù bọn họ, bốn người nhìn nhau một giây, cuối cùng do La Duy bước tới nhận điện thoại “…Được rồi, hiểu rồi, chúng tôi qua đó ngay.”
Điện thoại là Tần Tứ gọi đến, mang theo tin tức, Tiêu Cầm Tiên tối qua ở bệnh viện đã xảy ra chuyện…
Có lẽ bọn họ ai nấy cũng đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên không ai nghe xong cảm thấy giật mình kinh ngạc—— mấy vết thú ký xuất hiện đột ngột thường ẩn chứa càng nhiều nguy hiểm hơn.
Tựa như Lion đêm hôm trước, hay Tiêu Cầm Tiên đêm hôm qua.
Bốn người bọn họ nhanh chóng chạy tới bệnh viện, nhưng có một điều bọn họ nghĩ mãi không ra: Vì sao tối hôm qua không nhận được điện thoại gợi ý, dựa theo lệ thường hẳn là nên có một cú điện thoại do người thần bí gọi tới, báo vị trí chính xác thú chui ra mới đúng.
Vệ Đông bắt đầu phỏng đoán đến mấy thứ đáng sợ “Chẳng lẽ người nhận điện thoại đêm qua là Tiêu Cầm Tiên? Ý là chị của Tiêu Cầm Tiên ấy, cô ta cũng là người bên ngoài mà.”
Cũng tức là, chị gái của Tiêu Cầm Tiên nhận điện thoại, sau đó được báo cho biết nơi nào đó trên người mình sẽ xuất hiện thú chui ra.
Không cần suy ngẫm kỹ, đã cảm giác cực kỳ kinh khủng rồi.
“Không, việc này không phù hợp với logic.” Người nói là Mục Dịch Nhiên “Trước hết chúng ta không thể xác định một điều, sau khi thú của chị cô ta bị tách ra ngoài, linh hồn có tùy theo mà biến mất hay không. Thứ nữa là trước đó giống như cũng từng “để nhỡ” vài cuộc điện thoại, như về Trì Lôi, hay là về Dư Cực, cho nên tối qua cú điện thoại thông báo về Tiêu Cầm Tiên rất có thể thuộc về trường hợp này.”
Vệ Đông: Phải làm sao đây… não bộ cạn dung lượng rồi..
Mọi người chạy đến bệnh viện, bắt gặp Triệu Yến Bảo cùng Chu Hạo Văn cũng đến, đều gật đầu chào nhau một cái, không ai có thời gian đâu mà ngồi thở phào vì mình may mắn còn sống, đều vội vàng chạy đến phòng nghiên cứu chủng loại thú.
Tần Tứ và Tô Bản Tâm đều đang chờ ở đó.
“Tối hôm qua vì phòng ngừa xảy ra những tình huống đột phát, bệnh viện có phái nhân viên chăm sóc y tế chuyên môn canh giữ cạnh Tiêu Cầm Tiên, nhưng thú cuối cùng vẫn từ xương sườn trái của cô ấy chui ra …” Tần Tứ vẻ mặt vô cùng nặng nề “Mọi người theo tôi vào xem thú trước đi.”
Khi mọi người đi vào phòng nghiên cứu, tận mắt nhìn đến hình dạng của thú, không ai không phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Thú của Tiêu Cầm Tiên cùng chị mình cực kỳ giống nhau, cũng được đặt bên trong bình thủy tinh, hình dạng như mấy khối gạch xắp sếp chỉnh tề, tổng cộng có 4 khối, hai cái hơi dài, hai cái hơi ngắn.
Hai khối hơi ngắn song song đặt ở trên cùng, hai khối hơi dài theo thứ tự nằm ở bên dưới, tạo thành ba hàng ngang nhau. Nhưng khác với thú của chị cô ta, thú của Tiêu Cầm Tiên lại trôi nổi ở phần dưới bình pha lê.
“Mấy thứ này rốt cuộc là cái gì vậy? Sao càng nhìn càng cảm thấy hãi hãi trong lòng….” Vệ Đông thật sự không rõ mấy khối gạch đỏ tươi này là cái gì.
“Đây… có phải là phiền muộn ở sâu trong lòng bọn họ không?” Triệu Yến Bảo cố gắng phát huy sức tưởng tượng.
“Chị gái có 5 khối, em gái có 4 khối, nỗi phiền muộn của chị gái nhiều hơn em gái 1 khối sao?” Tô Bản Tâm cũng không dám đến gần nhìn xem “Nhưng sao sắp xếp ngay ngắn vậy, nhìn thấy ghê quá.”
Mục Dịch Nhiên vẫn luôn im lặng không lên tiếng, vòng quanh hai cái bình thủy tinh chọn các góc độ để quan sát, tới chừng mười mấy phút sau mới bỗng nói “Có thể để thú của hai chị em họ vào cùng một bình không?”
Tần Tứ gật đầu, sai khiến các nhân viên nghiên cứu trong phòng làm theo.
Nhân viên nghiên cứu “Các người nghĩ kỹ chưa? Thú của hai người đặt bên nhau rất có thể sẽ xảy ra phản ứng đào thải đấy.”
Mục Dịch Nhiên “Phiền anh, cứ làm như thế đi.”
Khi thú của hai chị em họ được đặt chung vào một cái bình thủy tinh, 5 khố thú của chị gái vẫn trôi nổi ở nửa trên bình, còn 4 khối của em gái thì lại lắng xuống dưới, hình thành 6 hàng xếp đều bên nhau.
Mục Dịch Nhiên tìm một góc đứng nhìn, cẩn thận quan sát thật lâu mới nói “Mọi người thấy, nó giống cái gì?”
Mọi người lần lượt đi đến chỗ của Mục Dịch Nhiên đứng xem, sau đó đều cảm giác như não bộ không còn thuộc về mình nữa, mấy thanh dài dài ngắn ngắn này nhìn rất quen mắt, nhưng lại không thể nói ra nó là cái gì.
Triệu Yến Bảo suy đoán “Nó làm tôi nhớ tới… Lục Hào (*) gì đấy.”
Mục Dịch Nhiên gật đầu “Đúng thế, đây là một quẻ tượng.”
Mọi người: (o A o)/
“Quẻ Quy Muội, tên của một quẻ trên Chấn dưới Đoài.” Mục Dịch Nhiên nói.
Mọi người lại một lần nữa bị chấn kinh bởi tri thức uyên bác của đại lão.
“Quẻ Quy Muội? Là có ý gì?” Tô Bản Tâm đứng bên cạnh hỏi.
“Ý là nữ tử xuất giá.” Mục Dịch Nhiên trầm ngâm một lúc “Quẻ viết, Quy Muội: Chinh hung, vô du lợi.” (*)
Hóa ra đây là một quẻ hung, cũng phải… quẻ tượng chui từ trong xương sườn của hai chị em gái, làm sao có thể là quẻ đại cát đại lợi.
Thú của chị gái Tiêu Cầm Tiên là tách từ xương sườn bên phải, vừa vặn hình thành đối xứng với thú của cô em tách từ xương sườn bên trái.
Tô Bản Tâm lại hỏi “Nữ tử xuất giá? Sao lại kêu là Quy Muội? Rõ ràng là “xuất”, tại sao lại gọi là “quy”?”
Triệu Yến Bảo xen lời giải thích “Dựa theo cách nói của người xưa thì nữ tử xuất giá mới là chân chính trở về nhà, dù cho đặt ở thời hiện đại bây giờ, con gái có đi lấy chồng cũng đều bị bảo là tìm được bến đỗ đấy thôi.”
Đề tài bất giác bỗng dưng lái sang về địa vị của phái nữ, muốn tránh cũng không tránh khỏi.
Kha Tầm ngược lai trong đầu bỗng chợt lóe ý tưởng “Tôi ngược lại cảm thấy điều này rất giống với tình cảnh hiện tại của chúng ta, rõ ràng chúng ta đang vào tranh, rời khỏi thế giới sự thật của chúng ta, ấy mà lại có rất nhiều người cho rằng có cảm giác như đang trở về nhà.”
Mọi người ngẫm nghĩ, cũng thấy có lý.
Mục Dịch Nhiên lại bắt đầu giải thích thêm về quẻ tượng kia “Của người chị nổi bên trên là quẻ khách, của cô em chìm phía dưới là quẻ chủ, người chị tá túc trong cơ thể cô em, bản thân chính là khách.”
Chu Hạo Văn đứng cách xa nhất, chỉ liếc nhìn quẻ tượng kia một cái “Đây là thế giới cõi lòng của chị em Tiêu Cầm Tiên, tôi cho rằng việc quan trọng hiện tại là tìm ra chữ ký.”
Mục Dịch Nhiên gật đầu đồng ý, nhưng vẫn nói thêm “Tình huống của Tiêu Cầm Tiên không giống chúng ta, cô ấy là thể kết hợp giữa hai người, thậm chí có thể xem như thể kết hợp giữa người bên trong và bên ngoài thành, cái chết của cô ấy không chừng sẽ nêu cho chúng ta một vài gợi ý.”
Chu Hạo Văn không đáp, giống như cũng chấp nhận ý kiến này.
Triệu Yến Bảo đứng bên cạnh cũng nói “Hôm qua khi nghe Kha Tầm nói về lời của ông tài xế taxi, hai người chúng tôi đều cảm thấy đó là manh mối quan trọng, tối qua trên đường trở về chúng tôi có thử hỏi thăm vài người qua đường về Vu Bắc Quốc, bọn họ đều tỏ vẻ mình rất quen với cái tên này, nhưng lại chẳng nhớ nổi đã gặp qua ở đâu —— điều này quả thực khiến người ta hoang mang.”
“Việc này quả thực rất quan trọng,” Tô Bản Tâm đi đến cạnh La Duy “Hôm nay tôi tính cùng La Duy đi nhà ga xem thử lần nữa, hôm qua có đứng tán gẫu trò chuyện với nhân viên nơi đó, cũng xem như quen mặt rồi, hôm nay đi hỏi thử xem biết đâu thám thính được nhiều manh mối hơn về Vu Bắc Quốc.”
La Duy gật đầu “Tuy rằng chỗ bọn họ cũng không có internet, nhưng trên máy tính có ghi lại danh sách toàn bộ những người đã ra vào thành phố, chúng tôi tính tìm cách xem có thể dò tìm được Vu Bắc Quốc hay không.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy việc này rất cấp bách, Tần Tứ bảo “Đừng chậm trễ nữa, chúng ta nên lập tức hành động thôi.”
“Hôm qua tôi tán gẫu với nhân viên quản lý nhà ga, biết được người nọ vẫn luôn muốn mua thuốc trị suyễn đặc biệt của bệnh viện chúng ta, tôi tính đi nhà thuốc cầm vài thanh cho người nọ, coi như lôi kéo quan hệ.” Tô Bản Tâm nói.
“Cũng được, để tôi gọi điện cho bên nhà thuốc.” Tần Tứ gật đầu.
Tô Bản Tâm lại xoay qua nói với nhân viên nghiên cứu “Anh vui lòng mang thú của chúng tôi vào phòng ướp lạnh, để nó ở nhiệt độ bình thường sợ là…”
Nhân viên kia lập tức gật đầu “Tôi mang vào phòng ướp lạnh ngay đây.”
***
Đám người đi theo Tần Tứ trở lại văn phòng, Tần Tứ trước hết gọi điện cho nhà thuốc, nhận được trả lời rằng: Thuốc trị suyễn kia đã bán hết, đợt thuốc tiếp theo sớm nhất là vào 3:00 chiều nay mới được mang đến.
Thế nên, chuyến đi của Tô Bản Tâm và La Duy chỉ có thể dời đến sau buổi chiều.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu phân chia nhiệm vụ hôm nay.” Tần Tứ nhìn mọi người “Hiện tại quan trọng nhất là tìm ra tên Vu Bắc Quốc, sau khi hỏi thăm xung quanh chúng ta xác định được một điều, người trong thành phố này hầu như đều cảm thấy quen thuộc với cái tên Vu Bắc Quốc, nhưng lại không ai nghĩ ra thấy ở đâu, đây có lẽ là do tranh đã che lại.”
Đúng lúc này có một cô y tá đi vào văn phòng báo cáo tình huống của bệnh nhân phòng bệnh nào đó.
Tần Tứ gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại hỏi cô y tá kia “Tiểu Lý, cô có thấy quen cái tên Vu Bắc Quốc này không?”
“Vu Bắc Quốc nào cơ? Y tá khó hiểu hỏi “Hình như không có quen người nào họ ‘Yu’ hết.”
Tần Tứ viết ba chữ kia xuống giấy đưa cho đối phương nhìn “Là ba chữ này.”
Y tá vẻ mặt giật mình bừng tỉnh “Ồ ~ Hóa ra là ba chữ này à! Ủa mà ba chữ này hóa ra là tên người sao?”
“Không phải à? Vậy cô cho rằng nên là cái gì?”
“Tôi cũng không biết nữa, mới đầu cứ ngỡ là tên nước nào đó, hoặc là niên hiệu quốc hiệu gì gì đó, tôi cũng không rành lịch sử gì mấy.” Y tá vẻ mặt tiếc nuối cười.
Chu Hạo Văn chen lời “Cô đã thấy ba chữ này ở đâu?”
Y tá ngẫm nghĩ “Thật sự nhớ không ra nha, nhưng ba chữ này rất ấn tượng, nhất định là tôi đã thấy ở đâu rồi, nhưng mà không nhớ rõ lắm, xin lỗi nha.”
Chu Hạo Văn rất muốn hỏi bệnh viện có thuốc nào uống vào khiến người ta khôi phục trí nhớ không, chứ nhìn bộ dạng nửa đưa nửa đẩy của mấy người này quả thực làm người ta nổi điên mà.
Nếu không phải đang đứng ở văn phòng cấm hút thuốc, Chu Hạo Văn đã đốt điếu thuốc hút vài cái thật mạnh để xả stress rồi, hắn có chút gấp gáp bước sấn tới y tá vài bước “Cô gặp ba chữ kia hình dạng thế nào? Nét chữ kiểu gì? Màu sắc thế nào?”
Mấy câu hỏi này cực kỳ đúng trọng tâm, mọi người đều dồn sự chú ý lên mặt y tá.
Y tá suy nghĩ thật lâu “Màu gì tôi nhớ không rõ lắm, kiểu chữ thì rất đậm tính nghệ thuật, nếu dựa theo cách nói của mọi người kia thật sự là tên của ai đó thì… cảm giác như đó là một chữ ký cực kỳ cá tính của họa sĩ nào đấy…”
“….” Cả đám bọn họ giống như đều nghe được tiếng hú hét gào thét trong lòng mình, đều không kềm được lòng lên tiếng truy hỏi tới cùng “Cô thấy nó ở đâu? Mau nghĩ kỹ lại xem đã thấy nó ở đâu!?”
__________
Chú thích
(*) Lục Hào : một dạng quẻ bói dự đoán trước của người xưa dựa vào quan sát quy luật vận hành của tự nhiên mà tổng kết thành một loại pháp tắc.
(*) Quẻ Quy Muội: ở dưới tớ dán hình quẻ cho mọi người tưởng tượng ra ha. Bên VN mình cũng hay có nhiều người tin cái này nên có bài giải thích khá cặn kẽ, mọi người muốn tìm hiểu thêm thì có thể vào ĐÂY để đọc ha, ở đây tớ không bàn nhiều.