Họa Phố

Chương 208

Không rõ đã bao lâu trôi qua, thanh âm cùng cảm giác như đang đuối nước xung quanh dần dần biến mất, Kha Tầm mệt mỏi té nằm dưới đất, thở hổn hển.

“Có người rơi xuống nước —— có ai không—— cứu người ——có người rơi xuống nước!”

Đột nhiên, tiếng hô hoán kinh hoàng lại một lần nữa nổ tung giữa bóng vô tận tối rét lạnh thấu xương, tiếng nước chảy, tiếng băng va đập vào nhau, tiếng kinh hô của đám đông, lần lượt hỗn loạn kéo tới.

“——cứu người!” Âm thanh quen thuộc lại một lần nữa quát lên, tiếp theo là tiếng bước chân rầm rầm chạy về phía xa.

Kha Tầm đâu tiên giật mình ngơ ngác, lập tức nối gót theo sau là cảm giác phẫn nộ, thống khổ, giày vò cùng bi thương khôn cùng như được nhân lên gấp trăm ngàn lần, cuồn cuộn dâng lên ——

“Ông ấy! Ông ấy—— chìm rồi! Ông ấy chìm xuống rồi!”

“Người cứu… thôi rồi… Không được rồi.. ông ấy…. ông ấy chết rồi…”

“Tiểu Tầm… Ba khó chịu quá… Nước sặc vào trong phổi, đau đớn lắm đáng sợ lắm… Con có còn nhớ không, lúc con thấy ba bị người ta từ trong nước vớt ra, lúc ấy ba trông như thế nào? Trong lỗ mũi, trong miệng, trong lỗ tai, đâu đâu cũng là nước là bùn… Thê thảm đến chừng nào… Lúc ba giãy dụa trong nước, ba thật sự rất mong có ai đó có thể cứu ba.. Nhưng mà không có… không có ai cả… Chỉ có một mình ba trơ trọi lẻ loi…”

Kha Tầm ra sức bịt đầu mình lại, nơi cổ họng phát ra tiếng khóc rống thê lương không có cách nào ngăn lại được.

Cậu thật sự không muốn hồi tưởng lại tình cảnh cậu tận mắt nhìn ba mình lần cuối cùng, ông ấy nằm trên đất bùn lạnh băng cạnh bờ sông, trên mặt vẫn còn đọng lại vẻ thống khổ trước lúc chết, hai con mắt nửa mở nửa khép, tròng mắt hỗn độn mờ mịt, chẳng còn có thể nhìn đến thế giới mà ông ấy quen thuộc nữa, chẳng còn nhìn thấy được người thân thương yêu của mình nữa, cũng chẳng thể nhìn thấy được đứa con trai ngốc nghếch nằm úp ở bên cạnh khóc đến như cào xé cả tâm can được nữa…

Đó là ký ức bị Kha Tầm vùi vào nơi sâu nhất trong đáy lòng mình, là nơi cậu không muốn chạm đến cũng không muốn nhớ lại nhất, nhưng lúc này đây, ảo ảnh tàn nhẫn ác độc lại đang lặp lại hết lần này lại đến lần khác tái hiện đoạn ký ức kia, không ngừng liên tục thay đổi từ góc nhìn của ba cậu chuyển sang góc nhìn của cậu, cầm lấy ký ức thống khổ nhất cùng cảm giác da thịt đau đớn của hai người luân phiên thay nhau nện lên người Kha Tầm, tra tấn giày vò cậu một cách vô cùng tàn nhẫn, lại hung bạo cùng cực.

Đoạn ký ức ấy từng khiến Kha Tầm bi thương vô số ngày đêm, từng khiến cho cậu mắc phải trầm cảm nhẹ, thậm chí còn từng sinh ra ý niệm phí hoài bản thân mình.

Cậu phải tốn thời gian rất lâu, dùng hết mọi ý chỉ của bản thân mới lôi mình ra khỏi bóng tối, một lần nữa đứng dưới ánh mặt trời.

Nhưng giờ phút này, ảo ảnh lại đang tái hiện khoảng thời gian tối tăm nhất của cuộc đời cậu, muốn lôi kéo cậu trở lại đáy sâu của tuyệt vọng, ép bức cậu một lần nữa rơi vào sụp đổ vỡ nát đến không còn cách cứu chữa…

Kha Tầm cả người té dưới đất, thân thể cuộn tròn lại, ảo ảnh kia vẫn liên tục như không biết mệt mỏi, dùng thanh âm của thân nhân đã tử vong không ngừng đâm sâu vào linh hồn cậu.

Cho đến khi, Kha Tầm giữa tiếng khóc như con thú bi thương không thể kềm chế bỗng chốc sinh ra một cái ý niệm: Nửa đời còn lại nếu đã đau đớn thống khổ như vậy, sao cứ phải lê lết hơi tàn mà sống sót?

“Tiểu Tầm… Con đi theo ba đi, từ nay về sau con sẽ không bao giờ phải chịu đựng đau đớn thống khổ như vậy nữa… Con trai, con trai ngoan của ba… Lại đây, lại đây, chỉ cần con bước ra một bước thôi, hết thảy mọi thứ, đều sẽ giải thoát… Nào… Chỉ cần, chỉ cần một bước thôi…”

Kha Tầm hai cánh tay mỏi mệt buông thân thể của mình ra, chầm chậm vươn tay với vào hư vô.

Trong tay của cậu cầm di động, đầu ngón tay đè lên hoa văn nhô lên của ốp ngoài di động, nơi đó có mấy chữ tiếng Anh…

Corgi and Mooney

***

Ánh nắng sớm buổi bình minh rải đầy sảnh phòng, Mục Dịch Nhiên mở mắt ra, đập vào mắt là đồng bạn la liệt ngã trên mặt đất.

Ảo ảnh tối qua dựa trên cảm xúc ‘Thương’ mà xây nên, nếu phải so sánh với những đêm trước, thì ảo ảnh đêm qua gây tác động đến tinh thần cùng tâm lý của Mục Dịch Nhiên có lẽ là nhẹ nhất, tới khoảng nửa đêm về sau hắn thậm chí còn ngủ được một giấc ngắn —— ảo ảnh cũng bó tay không thể đánh thức hắn dậy được.

Trước lúc vào tranh, cuộc đời của Mục Dịch Nhiên có thể xem như là khá may mắn. Hắn có được một gia đình đầy đủ mà bình thường, người thân khai sáng biết cảm thông, cuộc sống bình tĩnh mà suôn sẻ, dù cho sau đó hắn dấn thân vào giới kinh doanh, nhưng lại vì làm trong ngành liên quan đến nghệ thuật cho nên cũng rất ít trải qua sóng gió trắc trở.

Cho nên cơ hồ trong quãng đời mà hắn từng trải qua, rất ít khi xuất hiện cảm xúc như ‘Thương’ này, thế nên cũng rất khó tạo thành sức sát thương lớn.

Nhưng, hiển nhiên các đồng bạn của hắn không may mắn được như vậy, kẻ ngã phải người té trái, vẻ mặt ai nấy đều là mỏi mệt cùng sầu muộn gấp mấy lần trước đó.

Thương đau chẳng còn khi tim đã héo rũ, cho nên có thể thấy so với các cảm xúc khác, ‘Thương’ có thể phá hủy tinh thần của người khác dễ dàng hơn bất cứ cảm xúc nào.

Trần Hâm Ngải ‘biến mất’, như gián tiếp chứng minh điều này.

Đám người còn sống sót từ từ ngồi dậy, dần dần thoát khỏi ảnh hưởng cảm xúc đến từ ảo ảnh tối qua, vẻ mặt đều là may mắn vì còn sống sót, Thiệu Lăng đứng dậy đi ra ngoài mở cửa phòng, để cho gió biển ẩm ướt nồng nặc từ ngoài thổi vào, Tần Tứ ấn ấn giữa trán, đối với kẻ mất đi người yêu như hắn, tối qua nhất định là một đêm khó chịu.

Chu Hạo Văn bình tĩnh kiểm kê nhân số còn lại, Vệ Đông cùng La Bộ co đầu rụt cổ, dùng tay áo lau đi nước mắt chưa kịp khô.

Kha Tầm cả người cuộn mình trong góc, hai tay ôm xiết lấy đầu, im lặng bất động.

Mục Dịch Nhiên lập tức đi qua, ngồi xổm ở bên cạnh, đưa tay vịn nhẹ vai cậu, khẽ gọi “Kha Tầm?”

Kha Tầm lập tức ngước lên nhìn hắn, khóe miệng cong thành một nụ cười biếng nhác “Buổi sáng tốt lành.”

Giọng nói khàn khàn như tắt tiếng.

Mục Dịch Nhiên nhìn ánh mắt tràn đầy tơ máu của cậu, vươn hai tay ôm lấy cậu vào lòng, Kha Tầm để mặc bạn trai ôm mình, lẳng lặng không lên tiếng.

Mãi đến khi Thiệu Lăng trở vào, trầm giọng nói “Phương Phỉ… mất rồi.”

Kha Tầm nghe tiếng đang tính ngồi thẳng người, lại bị Mục Dịch Nhiên giữ lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy tóc một chút mới buông ra, Mục Dịch Nhiên xoay người nhận cuộn thẻ tre Thiệu Lăng đưa tới, mở ra cho Kha Tầm cùng xem.

“Đây là tin tức Phương Phỉ lưu lại” Thiệu Lăng nói, thanh âm có chút khác lạ “Có lẽ mọi người sẽ thấy bất ngờ.”

Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên nhìn vào thẻ tre, thấy bên trên có vẽ một cái ký hiệu, là một trong những ký hiệu mà hôm qua hắn đã cùng Phương Phỉ đặt ra biểu đạt các ý nghĩa khác nhau.

Có lẽ là vì ký hiệu này biểu đạt ý nghĩa vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, vì không để mọi người hoài nghi có phải mình vẽ sai hay không, Phương Phỉ đã cố ý vẽ ký hiệu kia vô cùng đoan trang ngay ngắn, cực kỳ tiêu chuẩn, làm cho người ta thậm chí không có cơ hội liên tưởng đến liệu đó có phải là ký hiệu khác hay không.

Ký hiệu ấy, là một cái dấu √ cực kỳ tiêu chuẩn.

Ý nó biểu đạt chính là, tối hôm qua sau khi Phương Phỉ đốt sừng tê thấy được, là một con gà, thực sự là một con gà.

“…Là sao?” Tần Tứ cũng đến gần nhìn thẻ tre, tỏ ra không thể hiểu được.

Tại sao trên một chiếc thuyền lẻ loi giữa biển rộng, lại xuất hiện một con gà? Thậm chí xuất hiện một con vịt còn có cảm giác hợp lẽ thường hơn là… một con gà.

Dù cho nơi này là thế giới trong tranh, những tình tiết đặt ra nhất định phải phù hợp lẽ thường cùng logic, trừ phi chủ đề của bức tranh này là vô lý đến lạ lùng.

Nhưng mà, bức tranh 《 Hải Thượng Nhiên Tê Đồ 》là một bức cổ họa vô cùng nghiêm túc, không có khả năng xuất hiện sai lầm lớn như vậy.

“Lẽ nào trước lúc bọn họ rời bến có mang theo một con gà sống lên thuyền?” Vệ Đông cũng sáp lại gần suy đoán.

“Cũng đâu có gì khó hiểu,” La Bộ cũng góp lời “Trên những chuyến đi biển kéo dài, nếu mang theo thịt sống hay cả thịt chín đều dễ bị ôi thiu, thôi thì mang theo gà sống vịt sống, vừa nuôi vừa đi, chừng nào cần thì giết thôi.”

“Khoan nói tới chuyện chúng ta không tìm ra bất cứ gia súc hay gia cầm nào còn sống trên thuyền,” Chu Hạo Văn nói “Chỉ nói mỗi chuyện con gà kia là sau khi đốt sừng tê mới thấy, đã đủ chứng minh con gà đó không phải một con gà bình thường rồi.”

“Vậy nó từ đâu tới đây? Từ bờ biển bay tới sao?” Vệ Đông cảm thấy vấn đề này rất buồn cười “Mà loài gà nào có thể bay xa như vậy? Họa sĩ vẽ ra bức tranh này mù thường thức tới vậy sao?”

“Dù cho manh mối này có kỳ cục hay khó tin tới cỡ nào đi nữa,” Thiệu Lăng nói “Nếu đã xác định đó là ‘gà’, vậy chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ điểm này tiến hành cân nhắc suy luận. Mọi người tính nghỉ ngơi trước một chút, hay là ngay lập tức tập trung thảo luận manh mối?”

“Nghỉ ngơi trước đi.” Người lên tiếng là Mục dịch Nhiên, một bàn tay của hắn vẫn luôn ấp phía sau lưng Kha Tầm không chịu rời đi.

“Được rồi,” Thiệu Lăng gật đầu “Tối hôm qua quả thật rất hao tổn tinh thần.”

Mọi người đang tính đứng dậy tự do hoạt động, bỗng nghe Kha Tầm hỏi một câu “Cung nỏ của Phương Phỉ đâu?”

“Cái đựu—— giọng của mày bị sao vậy!?” Vệ Đông nghe tiếng liền kinh hãi, bất chấp những việc khác, đưa mắt nhìn chằm chằm Kha Tầm.

“Chắc là vỡ giọng tuổi dậy thì.” Kha Tầm nói.

Vệ Đông “…”

“Tui có kẹo sing-gum mát họng nè…” La Bộ vừa nói vừa sờ soạng trên người tìm kiếm.

Kha Tầm không rảnh để ý đến hắn, cùng Mục Dịch Nhiên đi ra cửa, thấy ngoài boong thuyền trống trơn, cái nỏ mà hôm qua Kha Tầm đưa cho Phương Phỉ rớt dưới đất, bên cạnh có mấy mũi tên.

“Thiếu tên.” Kha Tầm khàn giọng nói “Dưới đất chỉ có bốn mũi, hôm qua em đưa cho cô ấy đến năm mũi.”

“Bên kia.” Mục Dịch Nhiên chỉ về phía trước boong thuyền, mũi tên thứ năm đang cắm trên một góc mạn thuyền, ở đầu mũi tên cắm vào ván gỗ dính một cọng lông vũ thật dài.

Cả đám nhanh chóng bước qua xem, Kha Tầm đưa tay rút mũi tên ra, cầm lấy cái lông vũ đưa ra cho mọi người cùng nhìn.

“Quả thật là một cô gái cừ khôi.” Tần Tứ nhẹ giọng nói.

Rất rõ ràng, tối qua Phương Phỉ sau khi nhìn thấy con gà quái dị kia, chẳng những không hề thấy sợ hãi nao núng, mà còn cực kỳ gan dạ giương cung tấn công nó.

Tiếc là không bắn trúng được thân thể của con gà kia, chỉ bắn đứt một cọng lông vũ trên người nó.

“Đây là lông trên người con gà kia đó hả?” Vệ Đông vươn tay đo chiều dài của cọng lông vũ “Lông gà nào mà dài dữ thần vậy!?”

“Gà rừng, hay đúng hơn là gà trĩ.”

Mặc dù là gà trĩ, nhưng việc nó xuất hiện giữa biển khơi vẫn là chuyện thật sự khó tin đến lạ thường, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, Mục Dịch Nhiên hai mắt đăm đăm nhìn sợi lông vũ trên tay Kha Tầm, chìm vào trầm tư.

Kha Tầm không quấy rầy hắn, hơi nghiêng đầu, nhìn ra mặt biển mênh mang khôn cùng ở bên cạnh.

Mặt biển buổi sáng ẩm ướt nặng nề, một mảnh sương mù xá mờ bốc lên ở xa xa, khiến cả thế giới bỗng chốc hư vô mịt mờ.

Kha Tầm nhìn đến xuất thần, bất chợt nghe thấy giọng của La Bộ rú lên “Cái đê mờ… Kẹo sing-gum mát họng của tui sao lại biến thành cái giống này? Cái quỷ sứ gì đây?”

Quay đầu lại nhìn, thấy trên tay La Bộ có mấy cục màu nâu nhạt, cùng với mấy thứ gì đó thoạt nhìn như cuống hoa khô.

“Chắc là thoái hóa rồi,” Vệ Đông cũng ngó mắt nhìn qua một cái “Mấy thứ bên ngoài sau khi vào tranh, nếu bức tranh kia bối cảnh thời gian quá mức xa xưa thì sẽ bị bắt thoái hóa thành mấy thứ phù hợp với thời đại. Nhớ lần trước khi vào tranh mang theo chocolate, sau khi vào tranh bởi vì chocolate không phù hợp với bối cảnh cùng thời đại xã hội, đều thoái hóa biến thành phó-mát….”

“Nếu vậy kẹo sing-gum thoái hóa nên thành đường chứ,” La Bộ dòm mấy thứ xấu xí trên tay mình “Chứ mấy thứ này là cái giống gì?”

Tần Tứ bước tới nhìn một lát, vươn tay bốc lấy một cái trong số đó quan sát rồi ngửi một lát, cuối cùng ồ lên một tiếng “Đây là hoa đinh hương khô, thảo nào—— đinh hương là thứ người xưa dùng để trừ hôi miệng, cũng có thể xem như là “sing-gum” kiểu cổ đại, bởi vậy nên kẹo của cậu bị thoái hóa thành nó là đúng rồi.”

“Hóa ra đây là phiên bản thoái hóa của kẹo sing-gum à,” La Bộ vươn tay bốc một cái hoa đinh hương khô, không chút sợ hãi ném vô miệng, Tần Tứ cũng không kịp cản cậu ta lại liền nghe thấy cậu ta “Úi—— khó ăn vãi! Vừa cay vừa tê hết cả lưỡi!” La Bộ nhăn mặt phun ra “Vẫn là mấy thứ tiến hóa ngàn năm sau tốt hơn…”

“Tiến hóa, ngàn năm…” Mục Dịch Nhiên đang trầm tư đột nhiên thốt lên, ngước ánh mắt trong suốt sâu lắng của mình nhìn mọi người “Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã biết, con gà kia là cái gì.”
Bình Luận (0)
Comment