Họa Phố

Chương 232

Đỗ Linh Vũ mất rất lâu vẫn không thể nào giãy giụa thoát khỏi hiện thực tựa như một cơn ác mộng quấn quanh này.

Hề Thịnh Nam giết chết Hà Ngọc?

Nhưng rõ ràng, lúc bọn họ vừa mới đến thế giới này thì Hà Ngọc đã chết rồi mà? Dù cho gạt bỏ toàn bộ yếu tố tình cảm sang một bên thì việc này cũng hoàn toàn không thể nào xảy ra, bởi vì Hề Thịnh Nam vốn chẳng có thời gian gây án.

Đỗ Linh Vũ đưa tay ấn ấn huyệt thái dương, cứ mỗi khi tinh thần khẩn trương quá độ cô thường sẽ bị đau nửa đầu, lần này chẳng những đau nửa đầu, mà đến cả lỗ tai cũng bắt đầu ù ù hoa lên.

Vất vả lắm mới bắt bản thân mình bình tĩnh lại một chút, sau đó phát hiện Tào Hữu Ninh không biết thức dậy từ lúc nào, hiện tại đang đứng ở cạnh giường, đối phương vẻ mặt mịt mờ luống cuống giống hệt như mình, chẳng giống sợ hãi hoặc bi thương, mà càng giống như một kẻ hèn mọn chẳng biết làm sao với cái thế giới này.

Mục Dịch Nhiên trông như đang nói gì đó với vị Lữ Quan đại nhân kia, Đỗ Linh Vũ lắng nghe từng chữ một, nhưng lại phát hiện khả năng nghe hiểu của mình quá mức kém cỏi, bởi vì Mục Dịch Nhiên tựa hồ đang nói theo kiểu vòng vèo quanh co, như đang kiêng dè cái gì, rồi lại tìm đủ mọi cách để đối phương hiểu rõ ý đồ của mình.

Phải rồi, là thời gian… Mục Dịch Nhiên không thể trực tiếp nói chuyện về thời gian với người của Đăng Lữ, thế nên đa phần chỉ dùng hai chữ “đốt đèn, dập đèn” để miêu tả.

Cũng may là khả năng nghe hiểu của Lữ Quan đại nhân tốt hơn Đỗ Linh Vũ rất nhiều, hắn nghe xong gật đầu nói: “Tôi đã hiểu rồi, Hề Thịnh Nam mặc dù có hiềm nghi là kẻ giết người, nhưng cô ta cũng là kẻ bị hại, hơn nữa người cũng đã khuất… Lát nữa tôi sẽ phái người mang kính lúp đến, nhất định phải nghĩ cách điều tra rõ ràng ngọn ngành của chất độc này trong sách thuốc.”

Kính lúp?

Mục Dịch Nhiên thật sự tìm ra được kính lúp? Hơn nữa còn là đòi từ tay của Lữ Quan đại nhân?

Đỗ Linh Vũ thật sự chỉ cảm thấy rất khó tin, rồi lại như hiểu ra được vì sao nhóm người kia lại có thể cùng nhau vượt qua vô số bức tranh đáng sợ như vậy. Bởi vì ngoại trừ việc bọn họ hợp tác ăn ý ra, còn có được một người dẫn đường hết sức vĩ đại.

Lữ Quan đại nhân sắp rời đi, hắn quay đầu nói với mọi người: “Lát nữa tôi sẽ phái người nâng thi thể của người chết nhập quan, trước đóng băng lại, sau đó đưa về miền đất lạnh an nghỉ.”

Xem ra, đây là phương thức chôn cất người chết của thế giới này.

Lục Hằng dụi mắt nói: “Tới chừng đó chúng tôi có thể đi theo tiễn đưa không?”

Lữ Quan đại nhân: “Có thể.”

Cửa mở, rồi lại đóng, trong phòng chỉ còn lại mười hai người, cùng với thi thể Hề Thịnh Nam nằm trên giường, sẽ dần lạnh băng, cứng ngắc.

“Tại sao lại như vậy? Tui thật sự nghĩ không ra.” Người lên tiếng là La Bộ, hắn ôm chặt lấy Tâm Xuân nói, “Lúc chúng ta tới đây thì Hà Ngọc kia rõ ràng đã chết rồi, tại sao con dao của chị Hề lại ở trên người cô ta? Vả lại hai con dao kia là từ thế giới bên ngoài mang vào mà! Thời gian căn bản không khớp chút nào!”

“Cho nên mới nói, thời gian của thế giới này hoàn toàn thác loạn, cũng chính vì loạn như vậy mới khiến cho người ở nơi này mới bỏ mặc thời gian.” Thiệu Lăng nói.

“Nếu bọn họ thật sự bỏ mặc thời gian, vậy tại sao lại tồn tại nghi thức đốt đèn cùng dập đèn hết sức long trọng như vậy?” Đáp lời hắn là Chu Hạo Văn, “Tôi thì lại cho rằng, thái độ của bọn họ đối với thời gian là e ngại, thậm chí là kính sợ, cho nên toàn bộ mọi thứ có liên quan đến thời gian đều bị họ xem như là lời cấm kị.”

Mục Dịch Nhiên bước đến bên cạnh tủ gỗ mà nhìn, thấy một đống tro tàn vương vãi dưới đất, ở giữa là nửa đoạn sợi hương vẫn đang chầm chậm đốt cháy: “Đoạn hương thứ hai chỉ mới cháy hơn một nửa.”

“Chiều dài của đoạn hương thứ hai là bao nhiêu?” Tần Tứ hỏi.

Mục Dịch Nhiên lấy ra một sợi hương dây thật dài mới toanh chưa được đốt, nói “Tôi dựa vào chiều dài của sợi hương này mà ngắt đoạn, bên trên có dấu hiệu tôi dùng bút vạch ra, mỗi một đoạn đốt cháy khoảng 4 tiếng, tối hôm qua tôi dùng sợi hương có chiều dài gấp 5 lần, cũng tức là trong tình huống bình thường nó có thể đốt đến 20 tiếng.”

“Hm, đúng là làm như vậy mới có thể đo ra được 24 tiếng một ngày.” Tần Tứ trầm ngâm.

Tần Tứ bước tới quan sát sợi hương đang đốt cháy, thoạt nhìn giống như tối qua nó không hề bị tắt ngúm lần nào “Dựa theo chiều dài hiện tại của nó, ước chừng còn lại khoảng ba phần năm tổng chiều dài, cũng tức là tối qua nó chỉ mới đốt có 8 tiếng.”

Tào Hữu Ninh dụi dụi mắt: “Tôi cảm thấy tối qua tôi ngủ một giấc rất rất dài, tuyệt đối không chỉ có 8 tiếng.”

Rất nhiều người cũng tỏ ra đồng cảm như vậy.

La Bộ nhìn sang Kha Tầm ở bên cạnh: “Anh ơi, hiện tại rốt chúng ta xem như là qua một ngày rồi hay là mới nửa ngày vậy? Hôm qua ban ngày có 4 tiếng, sau đó dập đèn trải qua 8 tiếng, cộng lại chỉ mới 12 tiếng, chẳng lẽ ở thế giới này một ngày chia ra hai lần ngày đêm?”

Kha Tầm như sực nhớ ra cái gì: “Để ra xem thử bảy cái vạch dài khắc ngoài vách tường xem, không chừng có gì thay đổi.”

Đỗ Linh Vũ không muốn đứng lại trong căn phòng có người chết, tuy rằng người chết kia là một người quen từng rất thân thiết với mình lúc còn sống, nhưng… chết là chết rồi, trong lòng khó chịu cỡ nào đi chăng nữa cũng rất khó ép mình ở lại làm bạn với thi thể.

Đỗ Linh Vũ không cách nào đè ép được nỗi sợ trong lòng, nên thấy Kha Tầm định đi ra ngoài liền lập tức đi theo.

***

Bên ngoài lúc này đã là ban ngày, ánh đèn sáng trưng giống hệt ngày hôm qua, Đỗ Linh Vũ theo sát sau lưng Kha Tầm, bóng lưng cao lớn của đối phương tạo cho cô một chút cảm giác an toàn.

Kha Tầm bước đến vách tường ngoài hành lang bên cạnh phòng, bên trên vẫn là bảy đường thẳng được khắc thật sâu vào gỗ, không có một chút biến hóa nào.

Kha Tầm vươn ngón trỏ sờ lên bảy đường thẳng, cảm giác được nét lồi lõm của nó: “Chẳng hiểu sao tôi vẫn luôn có một loại cảm giác, đằng sau bảy cái đường thẳng này ẩn giấu cái gì đó, nơi đây nhất định có chứa manh mối quan trọng.”

Ánh sáng làm người ta cảm thấy ấm áp, cũng sẽ khiến cho lòng người an tâm kiên định, Đỗ Linh Vũ cảm nhận toàn thân dần có độ ấm, cũng bắt đầu đưa mắt quan sát xem xét bảy cái đường thẳng trên vách tường.

“Tôi cảm giác bảy cái đường này giống như… không phải do cùng một người vạch ra ấy, anh có thấy vậy không?” Đỗ Linh Vũ đưa ra ý nghĩ của mình.

Kha Tầm nhìn kỹ một lát, phát hiện ba đường thẳng đầu tiên được khắc lên dứt khoát mà mạnh mẽ, còn bốn đường phía sau hơi xiêu vẹo, có cái ngắn ngủn, có cái khắc hơi nông, hình như thật sự không phải từ một người khắc ra.

Đỗ Linh Vũ mím nhẹ đôi môi khô khốc của mình, vươn ngón tay có hơi run run sờ lên đường thẳng thứ bảy nằm ở cuối cùng “Anh xem, đường này khắc rất nông, hơn nữa phần dưới nghiêng hẳn về bên trái, thật sự rất giống với thói quen viết số la mã của tôi…”

Câu nói tiếp theo thật sự làm người ta cảm thấy rất không may, nhưng Đỗ Linh Vũ vẫn nói: “Không biết tại sao, tôi vẫn luôn cảm giác… đường cuối cùng này là do tôi khắc.”

Kha Tầm nghe vậy, bất giác nghiêng đầu nhìn Đỗ Linh Vũ, không rõ cô gái này sao lại nói ra lời ấy.

“Tôi cũng không biết nữa, chắc là do trực giác của phụ nữ…” Đỗ Linh Vũ gượng gạo cười, đề tài này nghe thôi đã thấy sợ, mà bản thân cô lại không có căn cứ chắc chắn, “Nói chung hồi bé khi đến trường luyện bảng chữ mẫu, lúc tập viết số luôn bị mẹ tôi nghiêm ngặt yêu cầu phải viết dựa theo đường chéo, cho nên mỗi lần tôi viết số đều như muốn ngã rạp xuống… Vả lại, vách tường này mặc dù là làm bằng gỗ, nhưng nhìn có vẻ như rất cứng, tôi nghĩ là mình không đủ sức vạch ra đường sâu như mấy cái đầu tiên…”

Đỗ Linh Vũ dần dần ngưng lời, cảm giác như lông măng trên mặt toàn bộ đều dựng lên, chẳng hiểu tại sao cảm thấy khẩn trương đến khó chịu.

Kha Tầm vươn tay, khựng lại giữa không trung một lát, mới duỗi tới vỗ nhẹ vai Đỗ Linh Vũ: “Ở thế giới trong tranh này, khóc lóc và nóng vội đều vô dụng, nếu muốn bảo vệ mạng sống phải nỗ lực tìm ra manh mối. Cơ mà phân tích mới nãy của cô tôi cảm thấy cũng rất có ích.”

Đỗ Linh Vũ cố gắng kềm chế bản thân run rẩy: “Cảm ơn.”

“Thật ra mọi người ai cũng có tiềm năng cùng đặc điểm riêng của mình, nếu mọi người có thể phát huy được nó, vậy ngày thoát khỏi tranh cũng sẽ không còn xa nữa.” Hai mắt của Kha Tầm vẫn nhìn vào bảy đường thẳng trên tường, sau khi nghe thấy lời của Đỗ Linh Vũ nói lúc nãy, Kha Tầm cứ có cảm giác bảy đường thẳng kia như cũng… đang nhìn mình chằm chằm.

Đỗ Linh Vũ khẽ gật đầu, kéo kéo quần áo mặc trên người để bản thân thêm ấm áp một chút: “Đúng rồi, mới sáng sớm lúc tỉnh lại, tôi có ngửi thấy một ít mùi hương kỳ lạ phát ra từ chỗ của chị Hề.”

“Mùi hương?”

“Ừ, cái mùi hương kia rất đặc biệt, hoàn toàn không giống với mùi của sợi hương mà chúng ta đốt ban đêm, hơn nữa mùi hương ấy rất nhạt nhẽo, người bình thường sợ là rất khó ngửi ra được.” Đỗ Linh Vũ bất giác giơ ống tay áo lên ngửi ngửi, “Trên quần áo của tôi vẫn còn sót lại một chút nè, chắc là do tối qua tôi nằm gần sát chị Hề nhất.”

Kha Tầm vẻ mặt chăm chú nhìn Đỗ Linh Vũ: “Hình như cô rất nhạy cảm với mùi hương thì phải?”

Đỗ Linh Vũ gật đầu: “Vì tôi khá là hứng thú với nước hoa, hai năm nay vẫn luôn tranh thủ lúc rảnh rỗi tham gia mấy lớp học dạy điều chế hương, chắc là vì thế nên cũng nhạy cảm với việc phát hiện ra mùi hương hơn người thường.”

***

Lúc Kha Tầm cùng Đỗ Linh Vũ trở lại phòng, thấy Tần Tứ đang ngồi lật quyển sách thuốc kia, bởi vì chữ viết trên sách quá nhỏ, Tần Tứ phải nheo mắt cố hết sức mới đọc được: “Ngày hôm qua không xem xét kĩ càng toàn bộ quyển sách, hiện tại mới phát hiện quyển sách này nửa phần đầu là kiến thức về thuốc, nửa phần sau lại về độc.”

Kha Tầm ngắt lời Tần Tứ: “Tiểu Đỗ có hơi nghiên cứu về mùi hương, cô ấy ngửi được trên người Hề Thịnh Nam có một mùi hương kỳ lạ.”

Tần Tứ nghe thấy lời này liền vội vàng lật sách ra phần phía sau: “Ở đây có một phần chuyên ghi lại việc sử dụng hương liệu làm chất độc, chẳng lẽ…”

Toàn bộ ánh mắt đều tập trung về phía Tần Tứ, cả phòng như chỉ nghe được mỗi tiếng lật sách, một tờ rồi lại một tờ, giống như tiếng tích tắc của kim giây đồng hồ.

Thanh âm bỗng dưng im bặt, nhìn lại mới thấy Tần Tứ đã ngừng lật sách: “Kỳ lạ thật, có một tờ bị ai đó xé mất rồi.”

Mọi người nghe vậy liền bước tới gần nhìn xem, quả thật thấy trong sách thuốc có một tờ đã bị xé đi, bởi vì xé rất sát lề thế nên nếu không lật tới nơi đây thì rất khó phát hiện đã thiếu mất một trang.

Tần Tứ nhìn xem nội dung của tờ trước và sau đó: “Phần này đều ghi chép phương pháp chế độc từ hương liệu, tờ bị xé đi nội dung hẳn là cũng như vậy.”

Mọi người đều trầm mặc thật lâu, cuối cùng là Vệ Đông lên tiếng: “Nói vậy tức là, hung thủ đã lén xé tờ đó ra, sau đó dựa theo phương pháp ghi lại trên đó trộn hương liệu chế thành độc dược, sau đó đêm qua dùng nó độc chết Hề Thịnh Nam?”

“Nhưng, hung thủ đã ra tay bằng cách nào? Trong phòng nhiều người như vậy, nếu hắn dùng cách xông hương để hạ độc cô ấy, vậy chúng ta cũng đã bị độc chết luôn rồi, làm sao chỉ có mỗi Hề Thịnh Nam bị độc chết như vậy?”

Vệ Đông nói rất có lý, việc này quả thực không cách nào giải thích được.

Tần Tứ bước đến bên cạnh di thể của Hề Thịnh Nam, lật vải bố lên nhìn xem “Dựa theo tình trạng độc tính phát tác, tôi cho là cô ấy đã hấp thụ một lượng độc lớn, chỉ có độc dược đi vào trong cơ thể mới khiến cho độc tính phát tác nghiêm trọng như vậy.”

“Tần bác sĩ, ý anh là nói Thịnh Nam đã ăn phải độc dược sao?” Lục Hằng nói, “Đám người chúng ta đều ăn cùng nhau mà, cô ấy đâu có một mình ăn thứ gì đâu?”

Thiệu Lăng nói: “Mọi người cố gắng suy nghĩ lại xem, tuyệt đối đừng bỏ sót bất cứ chi tiết nào, đừng để giống như việc thiếu mất hai con dao kia, đều là do chúng ta sơ sẩy mới tạo thành như vậy. Tất cả đều cố gắng suy nghĩ, hôm qua lúc ăn hoặc là uống gì đó, có phải Hề Thịnh Nam vẫn luôn ở cùng mọi người không?”

Ngay lúc mọi người cau mày cố gắng suy nghĩ thì, Mạch Bồng bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi biết rồi, có lẽ là do lọ tương ớt kia, hôm qua có mỗi mình chị ấy ăn tương ớt.”

Tần Tứ nghe như vậy, vội vàng bọc tay lại bằng một mảnh vải bố rồi cầm lọ tương ớt cất trong ngăn tủ mang ra, mở nắp đậy ở bên trên ra.

Một mùi hương cay độc lan tràn khắp trong phòng, Đỗ Linh Vũ tiến đến gần, cau mày ngửi thật kỹ: “Bởi vì mùi cay che lại nên mùi hương kia cũng nhạt đi nhiều lắm, nhưng vẫn còn sót một chút, chính là mùi hương giống như trên người chị Hề.”

Mạch Bồng thở dài: “Đám chúng ta chỉ có tôi và chị Hề là thích ăn cay, hôm qua bởi vì tôi cảm nặng nên không dám đụng vào ớt, cuối cùng chỉ có một mình chị ấy ăn.”

Nhóm mấy người cũ bên đây không phải ai cũng kiêng ớt, mà do cái nhãn dán trên lọ ớt kia, viết bốn chữ: Tương ớt siêu cay, thế nên làm người ta thấy do dự mà chùn bước.

Tần Tứ lấy từ trong bọc đồ của mình ra một bộ kim châm: “Ở đây có một bộ kim chuyên dành để thử độc, hình như là vật phẩm đặc thù của thế giới này.”

Mạch Bồng nghi hoặc hỏi “Hình như dùng kim bạc thử độc chỉ có thể nghiệm ra thạch tín thôi mà? Chị Hề đâu phải trúng độc thạch tín đâu?”

Tần Tứ:”Đây không phải là kim bạc, màu sắc cùng tính chất của nó rất đặc thù, chắc là kim chuyên môn thử độc, để tôi thử một lần xem sao.”

Cuối cùng, cây kim bị cắm vào trong lọ tương ớt, khi rút ra thì, cả cây đều biến thành màu đen.
Bình Luận (0)
Comment