Họa Phố

Chương 255

Trong không gian bỗng vang lên một thanh âm nhắc nhở, nghe như tiếng sóng lan tỏa, một mặt tường bên trong phòng đột nhiên biến thành một cái màn hình cực lớn, cũng nháy mắt sáng lên hình ảnh.

“Wao —— lợi hại ghê nha!” Đổng Dao cùng Tề Mộ Hoan đồng thời phát ra tiếng tán thưởng nghe có hơi khoa trương.

Nhóm ba người trẻ tuổi đang trong cuộc chiến tranh giành tình cảm tiến vào sau cùng nhìn thấy tình cảnh này, có người hét một tiếng kinh hãi, nhưng nhóm người cũ không ai bận tâm đến họ, bởi vì giờ phút này trên màn hình cực lớn kia đang dần dần hiện ra từng hàng chữ viết.

【 Ba ơi, con không thích trường học. 】

【 Ồ, tại sao con lại không thích? 】

【 Con không thích học thuộc lòng, cũng không thích thầy cô cứ bắt ép chúng con nhất định dựa theo khuôn mẫu trả lời vấn đề. Con nghĩ chúng ta chỉ cần đáp ra ý nghĩa chân chính cốt lõi của các vấn đề đó là được rồi mà, tựa như lời của ba hay nói với con vậy, bỏ giả giữ thật, nhìn thấu bản chất xuyên qua hiện tượng, những thứ khoa trương cùng bề nổi đều là rườm rà vô nghĩa, bất kể là vấn đề của môn xã hội hay là tự nhiên đi nữa, ngôn ngữ đã được tinh luyện rút gọn mới là tinh túy, xóa đi khuôn mẫu cùng các trình tự phức tạp mới là thực dụng. 】

【 Con nói rất đúng, con trai của ba. 】

【 Nhưng trường học cùng thầy cô lại không dạy chúng con như vậy, họ yêu cầu chúng con học thuộc lòng các môn xã hội, không được phép sai dù chỉ một chữ, các môn tự nhiên nhất định phải dựa theo công thức cùng quy trình được dạy trong sách giáo khoa để áp dụng giải đề, không được phép đi đường ngang ngõ tắt tìm lối riêng. Con cho rằng thứ mà lẽ ra chúng con nên được học tập ở trường, là làm cách nào tư duy mỗi một vấn đề theo cách thức chính xác cùng linh hoạt nhất, mà không phải làm cách nào để học vẹt toàn bộ vấn đề cùng đáp án của nó để có thể thi được thành tích tốt. 】

【 Con trai, hiện tượng mà con vừa nói đích thật là một vấn đề, nó là nét đặc trưng của nền giáo dục thi cử, môi trường chung quyết định nó không thể bị thay đổi trong thời gian ngắn được… 】

【 Nhưng mà ba ơi, chẳng phải ba vẫn luôn nói với con, đừng nên ngăn cản trí tưởng tượng cùng sức sáng tạo của mình đó sao, nhưng hiện tại con chỉ cảm thấy trí tưởng tượng cùng sức sáng tạo của mình như đang bị bóp nghẹt.

Con không thích trường học, thầy cô vẫn luôn cho rằng tư tưởng của con lập dị mà không thành thật, bọn họ vẫn cảm thấy giống như con đang cố ý đối nghịch cùng gây phiền phức cho bọn họ. Mấy bạn học trong lớp cũng cảm thấy con là một kẻ gàn dở, không cùng tần số tư duy với bọn họ.

Nhưng con lại cảm giác, bọn họ đang dần dần biến thành một đám người máy cứng nhắc, chỉ biết cầm lấy những công thức cùng lý thuyết trên sách giáo khoa, từng câu từng chữ không sót tí nào áp dụng vào toàn bộ mọi thứ —— con không muốn trở nên giống bọn họ, ba ơi, ở trong môi trường như thế làm con cảm thấy mình không thể thở nổi, con căm ghét cái cách mà thầy cô nhồi nhét vào đầu con như nhồi vịt ăn, bắt con học vẹt những định lý, tiền đề, quy tắc, bài văn…

Con chịu không nổi, ba ơi! Con chỉ muốn chết thôi, con không thích bọn họ, con không thích những thứ kia, con cảm thấy áp lực quá, con chỉ muốn chạy trốn, con muốn rời khỏi nơi này!  】

【 —— Không!… Không… Con trai… Con trai, ngoan, con trai ơi hãy mở mắt ra nào, con nhìn ba đi con ơi… Con không có rời bỏ ba đúng không con? Con nhất định vẫn còn ở nơi đó, con trai, hãy chờ ba một chút, ba lập tức đi tìm con ngay đây, ba sẽ cùng con đọc sách, cùng con chơi đùa, cùng con suy nghĩ những tư tưởng kỳ diệu như bay bổng chín tầng trời kia.. Ba lập tức đến với con đây… 】



Phía dưới những đoạn đối thoại này, là vài dòng viết tay như mang theo vô vàn cảm xúc cuồng loạn:

—— Tôi không thể mở hộp ra, mặc dù khả năng chỉ có một phần nghìn tỷ, nhưng mà… nhưng mà tôi muốn tìm ra con trai tôi… Có lẽ, có lẽ tôi tự nhốt mình vào cái hộp kia rồi, sẽ ở tính khả năng một phần nghìn tỷ ấy tìm ra được nó…

—— Vứt hết toàn bộ quy tắc lý luận nực cười của các người đi! Nếu như các người đã tin tưởng nó một cách tuyệt đối đến thế, tôi đây sẽ tạo cho các người một thế giới quy tắc tuyệt đối! Ở trong thế giới này, toàn bộ các hiện tượng khoa học… lý luận… công thức, kết luận, quy tắc hay bất cứ cái gì… dù là một giả thuyết chỉ có lý luận căn cứ, những nghịch lý hay là suy luận có tính logic nhất quán… thậm chí, là quan điểm hình thành theo tập quán… những hiện tượng được nhiều người biết đến… Đúng thế, không sai, chính là những thứ mà các người tin tưởng không bao giờ hoài nghi ấy, cái gọi là quy tắc tự nhiên chuẩn mực, quy luật vũ trụ, toàn bộ chúng nó ở nơi đây sẽ là thực, đây là thế giới mà các người muốn, chúng nó đều ở đây, đều là quy tắc chân chính của thế giới này…

—— Chúa rốt cuộc có gieo xúc xắc không…

—— Rốt cuộc thì, là vật chất có trước, hay là ý thức có trước? Là vật chất quyết định ý thức, hay là ý thức quyết định vật chất?

—— Con trai, con ở đâu? Ba đến tìm con, ba đến tìm con đây…

Phía dưới cùng toàn bộ chữ viết, là một biểu tượng hình xúc xắc, tỏa ánh sáng lấp lánh như những vì sao lạnh lùng cô độc.

Nhóm các người cũ bên này đều nhìn nhau, Vệ Đông vò vò mái đầu mới toanh đã được chải chuốt gọn gàng trước lúc vào tranh “Mấy đoạn chữ ở phía sau nhìn mà rối hết cả lên, đúng là chẳng khác gì mấy người điên tinh thần thất thường.”

“Phải đó, tui xem mà đầu óc cứ nghệch ra,” La Bộ cũng đưa tay níu mái tóc bạch kim của mình “Tui đọc hổng hiểu gì hết trơn, bên trên nhắc tới gì mà quy tắc lý luận đó đều sẽ trở thành sự thật trên thế giới này, là có ý gì á?”

“Nói đơn giản một chút chính là, chỉ cần cậu có ý tưởng, hơn nữa có được lý luận để căn cứ vào, thì mặc dù ở bên ngoài thế giới thật của chúng ta nó là điều không thể thực hiện, thì ở cái ‘thế giới này’ cũng sẽ được phán định là chân thật, có thể được thực hiện.” Chu Hạo Văn nói.

“Trừu tượng vãi, thực sự không đơn giản chút nào.”

“Còn về ‘thế giới này’, hẳn chính là thế giới mà họa sĩ Trình Thức đã sáng tạo trong bức tranh này, có thể hiểu như ông ta sáng tạo nó hoặc là bằng ý thức của mình, hoặc là dựa trên nhận thức của ông ta về thế giới ngoài kia,” Thiệu Lăng nói “Nhưng dù nó là cái gì đi nữa, cũng là xuất phát từ thế giới tinh thần thác loạn thất thường của một người điên, e là nguy hiểm mà chúng ta sắp sửa đối mặt sẽ hoàn toàn khác hẳn trước đây, rất có thể nó sẽ chẳng có chút quy luật nào, thậm chí là hoang đường vô lý, tôi cảm giác khó khăn mà lần này chúng ta phải đối mặt sẽ cực kỳ lớn. Mục, anh cảm thấy thế nào?”

“Theo tôi thì, trọng điểm có lẽ nằm ở những hàng chữ viết tay kia,” Mục Dịch Nhiên nói “Nội dung của nó thoạt nhìn lộn xộn, nhưng lại ẩn chứa một ít tin tức trọng yếu ở bên trong, chúng ta có thể thử tiến hành chiết xuất những nội dung ấy, xóa bỏ những thứ vô dụng, tìm ra tin tức mấu chốt ở bên trong, tựa như cái tinh túy thường thấy ở tác phẩm chủ nghĩa trừu tượng.”

“Trong dòng đầu tiên, ông ấy có nhắc đến cái hộp,” Kha Tầm nói “Này chính là chỉ cái hộp chứa con mèo của Schrödinger, nhưng còn ‘tính khả năng một phần nghìn tỷ’ kia lại là chỉ cái gì?”

“Tôi có thể hỏi một chút không,” cô gái tóc ngang vai bên kia bỗng nhiên mở miệng “Mấy thứ đang chiếu trên tường này có phải có liên quan đến quy tắc của thế giới tranh gì đó mà mấy người nói lúc nãy không?”

“Đúng thế, mỗi thế giới trong tranh đều sẽ đặt ra một bối cảnh cùng một bí ẩn để chúng ta phá giải,” Tần Tứ kiên nhẫn giải thích với cô gái “Hơn nữa cũng sẽ kèm theo hoặc nhiều hoặc ít manh mối cho chúng ta phá giải bí ẩn này, việc chúng ta phải làm là bắt lấy những manh mối ấy, tìm ra càng nhiều manh mối để có thể phá giải câu đố, từ đó tìm ra chữ ký hoặc là ấn chương của tác giả bức tranh, rời khỏi nơi này.”

Cô gái tóc ngang vai khô khốc nuốt nước miếng “Lời các người vừa nói lúc nãy… chẳng lẽ đều là thật sao?”

“Là thật.” Tần Tứ nói.

Cô gái tóc ngang vai vẻ mặt có phần bất lực xoay lại nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi tên Đặng Lâm, người này giống như sợ hai cô gái lại nghĩ tới chuyện lúc nãy, vội vàng hướng về nhóm người cũ bên này hỏi han “Trước đó có thể giải thích cho chúng biết về con mèo Schrödinger mà các người vừa nói mới nãy là sao không?”

“Con mèo của Schrödinger, là một thí nghiệm suy nghĩ do nhà vật lý học Schrödinger trứ danh người Áo đưa ra…”

Thiệu Lăng vừa mới lên tiếng, liền nghe anh chàng idol Tề Mộ Hoan bên kia phá lên cười “Họ Tiết (*) á, chẳng lẽ không phải người Hoa sao? Người Áo cũng có họ Tiết hả?”

Đổng Dao đứng bên cạnh cười vỗ vai hắn một cái “Mộ Hoan, cậu như vậy là muốn bại lộ học thức của mình sao, coi chừng mất fans bây giờ!”

Tề Mộ Hoan cười đáp “Ấy da, sai lầm rồi, sắp sửa đổ ‘nhân thiết’ rồi, các bé mousse đừng vứt bỏ anh nha!”

Mọi người “…”

Kha Tầm hỏi La Bộ “Mousse là cái gì, bánh kem?”

La Bộ “Nickname của fan hắn.”

Kha Tầm “…”

“…Một thí nghiệm suy nghĩ,” Thiệu Lăng nói tiếp “Nội dung của thí nghiệm là: Đặt một con mèo vào một cái hộp giống như mật thất, bên trong có chứa một ít vật chất phóng xạ, một lọ thuốc độc, trên lọ độc có đặt một cây búa, được khống chế bởi một công tắc điện tử, mà công tắc điện tử lại được điều khiển bởi vật chất phóng xạ.”

“Nếu như vật chất có tính phóng xạ phát sinh phân rã, sẽ kích hoạt công tắc điện tử, cây búa do công tắc điện tử điều khiển sẽ rơi xuống, đập bể lọ thuốc độc, lộ độc dược sẽ giải phóng khí thể có độc ở bên trong, con mèo chắc chắn sẽ phải chết.”

“Biết rằng, vật chất phóng xạ kia có 50% xác suất sẽ bị phân rã, 50% sẽ không, cho nên có một nửa khả năng, nó sẽ không kích hoạt công tắc điện tử khiến cây búa rơi xuống đập bể lọ thuốc độc, một nửa khả năng khác là có thể, cho nên con mèo trong hộp cũng có khả năng một nửa là sống một nửa là chết.”

“Nhưng vấn đề ở đây là, mèo bị chốt trong một cái hộp kín không ánh sáng, cho nên trước lúc mở ra cái hộp này, mọi người vĩnh viễn không biết được con mèo trong hộp rốt cuộc còn sống hay đã chết, chỉ đến khi nào cái hộp được mở ra, mới có thể xác định mèo là chết hay là sống.”

“Vậy trước lúc cái hộp được mở ra, con mèo ở trong hộp nằm trong trạng thái như thế nào? Lý luận lượng tử cho rằng: Nếu như không mở hộp ra tiến hành quan sát, chúng ta vĩnh viễn không biết con mèo còn sống hay đã chết, nó sẽ vĩnh viễn nằm trong trạng thái nửa chết nửa sống chồng lên nhau. Hay nói cách khác, con mèo trong hộp, đã chết, lại sống.”

“Cách nói này hiển nhiên vi phạm với tư duy logic, nhưng trong giới vật lý học nó lại có ý nghĩa vô cùng phi thường.”

“Woa, thật sự là được ‘mọc thêm tri thức’ nha, cảm giác như vừa tham gia một tiết học vật lý vậy đó.” Giọng nói ngọt ngào tràn đầy kinh hỉ của Đổng Dao vang lên.

Nhóm người cũ “…”

“Vậy cái đó có quan hệ gì đến thế giới trong tranh nơi chúng ta đang đứng này?” Đặng Lâm hỏi.

“Bức tranh này tên là《 Con mèo của Schrödinger 》, mà căn phòng nơi chúng ta đăng đứng hiện tại giống như một cái hộp kín.” Chu Hạo Văn thản nhiên nhìn hắn, nói.

Đăng Lâm cả người đều ngây ngẩn, thừ người một lát mới giật mình, giống như là nhận ra được cái gì, sắc mặt trở nên tái trắng.

“Cho nên ý của các người là, hiện tại chúng ta rất có thể là đã chết, cũng có thể là còn sống?” Cô gái tóc dài cũng phản ứng rất nhanh, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

“Tuy nói là nói vậy, nhưng nếu tìm không được chữ ký của họa sĩ thì tất cả chúng ta đều sẽ chết, mà nếu như tranh thủ trước khi chưa có ai chết tìm ra được chữ ký, vậy tất cả mọi người đều có thể sống sót rời khỏi đây.” Vệ Đông nói.

“Vậy… mấy người còn chờ gì nữa? Chúng ta mau mau đi tìm thôi!” Cô gái tóc ngang vai luống cuống hô lên.

“Chúng tôi trước hết phải rà soát lại toàn bộ manh mối cho rõ…”

Thiệu Lăng còn chưa kịp nói nốt chữ “Ràng”, liền nghe thấy Tề Mộ Hoan đứng bên kia cười nói một câu “Bên trên màn hình có ghi một câu ‘Chúa có gieo xúc xắc hay không’ nè, có khi nào là có liên quan đến cái biểu tượng xúc xắc ở bên dưới không? Chúng ta thử nhấn vô nó một cái xem, liệu chuyện gì sẽ xảy ra đây!?”

Miệng hắn vừa nói, tay cũng vươn ra hướng tới cái biểu tượng xúc xắc, ấn một cái.

Hắn đứng cách mặt tường màn hình kia thật sự quá gần, động tác cũng cực kỳ đột ngột, tất cả mọi người không ai kịp phản ứng cùng ngăn hắn lại, biểu tượng xúc xắc đã bị hắn ấn trúng, cả con xúc xắc bắt đầu xoay tít cực nhanh.

“—— đù má!” Kha Tầm, Vệ Đông cùng La Bộ đồng loạt rống lên, thật sự không ngờ là cái gã này lại ngâu xi tới thế, tay chân cũng ngứa đòn đến thế, hiện tại có muốn ngăn cản cũng đã muộn rồi, đành phải lập tức chạy về đứng bên cạnh đồng bạn của mình, chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi chuyện sắp sửa xảy ra…

_____________________

Chú thích

(*) Phiên âm tên tiếng Trung của Schrödinger là Tiết Định Ngạc.
Bình Luận (0)
Comment