Kha Tầm bọc quần áo lại vào người, chau mày trầm tư.
Bơi qua, nổi trên nước trôi qua, hai cách thức này đều đã được sử dụng, còn cách nào có thể vượt qua mặt nước nhỉ? Lẽ nào thật sự phải bay qua sao? Có quy tắc nào có thể khiến con người ta bay lên nhỉ? Xoay kiểu xoắn ốc? Cũng đâu phải chong chóng tre của mèo máy, muốn sử dụng máy móc gì đó để bay lên còn phải nêu ra quy tắc tương ứng mà nó sử dụng mới được.
Còn biện pháp nào có thể sử dụng nhỉ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua —— mà cũng có thể, ở bức tranh với dòng chảy thời gian hỗn loạn này, không chừng đã mấy tiếng trôi qua rồi, mỗi một giây tiếp tiếp theo đều có thể tiến vào thời điểm ban đêm chấm dứt.
Chỉ cần vừa nghĩ đến việc này, Chu Hạo Văn liền hết hồn hết vía, dõi mắt ra xa nhìn Kha Tầm ngồi xổm bên cạnh ao nước ngẩn người, kềm không được lòng cất cao giọng hô to với đối phương “Kha Tầm, bình tĩnh, cố giữ tỉnh táo, tôi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp!”
Kha Tầm ngước mắt nhìn qua, vẻ mặt không có chút gì là rối loạn hay mất bình tĩnh, ngược lại còn nhoẻn miệng nở một nụ cười ‘cún cưng’ hết sức đặc trưng của mình “Không cần gấp, cứ từ từ mà nghĩ, tôi cũng đang nghĩ chiêu đây, đến cả cưỡi kiếm bay bay cùng Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu cũng nghĩ tới luôn ấy chứ!”
Thấy người nọ còn có tâm trạng đùa giỡn, Chu Hạo Văn cũng bình tĩnh lại, trong đầu đột nhiên lóe sáng một tia suy tưởng, bất giác thốt lên một câu “Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu —— có cách rồi!”
“Cách gì?” Kha Tầm “tai chó” siêu thính lập tức nghe được, cất giọng hỏi to.
“Tính giãn nở do ứng suất cắt của chất lỏng phi Newton!”
Kha Tầm “…”
Kha Tầm “…Newton bị gì?”
Chu Hạo Văn nhìn đối phương, không hiểu tại sao rất muốn cong lên khóe môi “Trước không cần quan tâm mấy thứ khác, dựa theo lời tôi làm, nếu như quy tắc được thông qua, liền mở thùng đạo cụ yêu cầu nó cung cấp tinh bột ngô.”
Kha Tầm làm theo lời hắn, quy tắc được thông qua, cũng lấy ra được tinh bột ngô, hơn nữa dựa theo chỉ dẫn của Chu Hạo Văn trút một đống vào trong hồ.
Đạo cụ do thùng đạo cụ cung cấp không bị hạn chế về mặc số lượng, cũng may là Kha Tầm thể lực siêu khỏe, mới có thể liên tục đổ tinh bột ngô vào trong ao lâu như vậy, chứ đổi lại làm người khác chắc mệt xỉu từ lâu rồi.
Trong quá trình đổ tinh bộ, Kha Tầm bỗng nhận được một yêu cầu xin giúp đỡ.
Ể? Là ai vậy? Thật là có người đặc biệt yêu cầu xin mình giúp đỡ ta ơi..
Kha Tầm ấn vào biểu tượng cái bóng đèn, thấy trên hộp thoại bỗng xuất hiện hình ava của Mục Dịch Nhiên, bên cạnh còn có dòng chữ biểu thị 【[ Avatar ] đang yêu gửi yêu cầu xin giúp đỡ, Đồng Ý hay Từ Chối? 】
Kha Tầm giật mình hoảng sợ, vội vã bấm đồng ý.
Trên màn hình lập tức xuất hiện gương mặt của Mục Dịch Nhiên.
“Dịch Nhiên, có chuyện gì xảy ra vậy?” Kha Tầm sợ hãi hỏi han —— gặp được vấn đề khó khăn tới cỡ nào mà ngay cả Mục Dịch Nhiên cũng phải đi xin giúp đỡ?
“Không có gì,” Giọng của Mục Dịch Nhiên vẫn bình tĩnh như mọi khi, hơn nữa còn có một chút quan tâm “Chỉ là muốn xem tiến độ của tổ em thế nào rồi, có gặp phải vấn đề khó khăn nào không, em sao rồi?”
Kha Tầm lập tức toét miệng nở nụ cười tươi rói, ánh mắt nhìn Mục Dịch Nhiên như đang có sao đang lấp lánh.
Hóa ra, hóa ra… cục cưng nhà mình lãng phí một cơ hội xin giúp đỡ quý giá, chỉ vì muốn biết mình như thế nào thôi…
Người nam nhân này… thật là tốt tốt đến mức vô đối luôn! Kha Tầm cả cười, lắc đầu rồi lại gật đầu “Bên tụi em đã phá giải xong hết rồi, mọi thứ đều thuận lợi cả, còn anh? Anh sao rồi.”
Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, trong đáy mắt tựa hồ loáng thoáng vẻ bất đắc dĩ, hắn khẽ thở dài nói “Kha Tầm, mau nói thật cho tôi biết. Bên tôi đã giải câu đố xong rồi, đều trở về căn phòng ban đầu, nhưng nhìn căn phòng bên em thì lại chẳng thấy bất luận người nào trong tổ em, đủ để chứng minh bên em vẫn còn đang khảo nghiệm. Là gặp phải khó khăn gì sao?”
“Không có, sắp giải quyết xong rồi, yên tâm!” Kha Tầm nói xong, đang tính thuật lại cho Mục Dịch Nhiên nghe yêu cầu của tổ mình trong căn phòng này, cũng tránh đối phương nghĩ nhiều lo nhiều, nhưng không ngờ là thời gian xin giúp đỡ đã hết, gương mặt của Mục Dịch Nhiên cũng lập tức biến mất.
Kha Tầm vùi đầu làm việc, càng ra sức đổ tinh bột ngô vào trong hồ nước, muốn ra ngoài nhanh hơn một chút, để có thể thấy Mục Dịch Nhiên, để anh ấy không cần phải lo lắng cho mình.
Hồ nước trước mặt tuy rằng nhìn không tới bờ bến, nhưng Kha Tầm đoán nó hẳn là sẽ có một khối lượng cụ thể, nếu không sẽ làm cho rất nhiều pháp tắc không thể áp dụng. Điều này cũng chẳng khác gì trái ngược lại ý định ban đầu muốn mọi người sử dụng pháp tắc để vượt qua khảo nghiệm của bức tranh này.
Mà thực tế cũng không ngoài dự đoán của Kha Tầm, tinh bột ngô đã bắt đầu trở nên sềnh sệch trong nước, mãi cho đến khi Chu Hạo Văn ở đối diện hét to một tiếng “Được rồi!” Kha Tầm mới dừng tay.
“Tiếp theo làm gì nữa?” Kha Tầm hỏi.
“Chạy qua là được!” Chu Hạo Văn nói.
Kha Tầm “Ok!”
Nói xong lập tức giãn người lấy đà, không có một chút do dự sải bước giẫm lên mặt nước hồ lúc này đã biến thành đặc sệch giống cháo ngô.
Làm cho Chu Hạo Văn cả người đều ngây ngẩn.
Vốn cứ tưởng với tính cách “em bé tò mò” kiểu Kha Tầm nhất định sẽ cảm thấy khó hiểu, nhất định sẽ hỏi rõ nguyên nhân tới cùng mới sẽ chịu đi làm, lại chẳng ngờ đối phương không hỏi không rằng liền làm theo lời hắn.
Cậu ta không sợ cứ thế mà chạy cả người sẽ lọt tõm vào giữa hồ sao? Không sợ bởi vì thế mà bị nhận định là vi phạm quy tắc rồi thậm chí là nhận sự trừng phạt sao?
Mọi thứ đều chẳng rõ chẳng ràng, vậy mà dám bạo gan lớn mật thật lòng nghe theo lời hắn.
Nhìn Kha Tầm trông như một con husky ngốc nghếch đang tung chân chạy, một đường giẫm mặt nước xông thẳng đến trước mặt, Chu Hạo Văn thất thần thật lâu.
“Cái đù thần kỳ vãi cả ra!” Husky ngốc nhảy lên bờ, không kịp chờ đợi ngửa đầu “À ố à ố” hú một tiếng dài “Đây thực sự đúng là khinh công Thủy Thượng Phiêu na! Văn Nhi cưa cưa, làm cách nào mà hay vậy? Này là nguyên lý thế nào? Có lan quyên gì đến “mít-tờ” Newton?”
“…” Đây mới đúng là Kha Tầm, một con husky luôn tò mò thắc mắc.
Chu Hạo Văn thật lâu mới hoàn hồn, tính mở miệng giải thích thì lại thấy Kha Tầm vươn tay ý bảo tạm ngừng “Đợi lát nữa rồi nói sau đi, chúng ta mau mau rời khỏi nơi đây!”
Dứt lời liền sải một bước dài lao vô cái hang tối om om kia.
Tại sao lại vội vàng như vậy?
Chu Hạo Văn kinh ngạc sửng sốt, nhưng mà ngay khi thông qua lối ra trở về căn phòng có con số 4 ban đầu, cũng thấy được Mục Dịch Nhiên ở căn phòng kế bên, hắn mới hiểu được.
“Dịch Nhiên!” Kha Tầm nhào tới tính ôm một cái “xương xương” với bạn trai, nào ngờ bị Mục Dịch Nhiên duỗi cánh tay dài vươn ra giữ Kha Tầm ở trong phạm vi căn phòng của mình.
“Đừng chạy loạn, coi chừng vi phạm.” Mục Dịch Nhiên nói xong, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Kha Tầm một lát “Tại sao lại ướt nhẹp vậy?”
“Do bơi lội á mà.” Kha Tầm nắm lấy tay đối phương, đưa mắt tỉ mỉ quan sát cả người hắn hồi lâu, xác nhận là không có gì bất ổn mới cảm thấy an lòng, sau đó dùng vài câu đơn giản kể lại tình huống mà tổ bên mình gặp được cho đối phương nghe, sau đó cứ thế không thèm buông tay, xoay đầu nhìn về phía Chu Hạo Văn “Hạo Văn Nhi, lại đây nào, nói nghe xem, mít-tờ Newton với nguyên lý cắt kéo gì đó là như thế nào á?”
“…” Chu Hạo Văn nhạt giọng nói “Tính giãn nở ứng do suất cắt của chất lỏng phi Newton.”
“Chất lỏng phi Newton là cái gì?” Kha Tầm hỏi.
“Trong tự nhiên, có rất nhiều chất lỏng được xếp vào dạng chất lỏng Newton, ví dụ như nước, cồn cùng phần lớn các chất lỏng tinh khiết khác.” Chu Hạo Văn buộc lòng phải giải thích chi tiết cho đối phương hiểu “Mà các chất dịch thể lỏng trên cơ thể con người như máu, dịch bạch huyết, dịch túi vân vân, cùng với dầu mỏ, bùng nhão, bột giấy, nước sơn, bọt biển, tinh thể lỏng, nước sông hàm lượng cát cao, dòng bùn, với cả nước cà chua, chất lỏng tinh bột, lòng trắng trứng, syrup táo, nước đường cô đặc, nước tương, mứt trái cây, sữa đặc vân vân… những thứ này đều là chất lỏng phi Newton.”
“Bên trong chất lỏng phi Newton có tồn tại lực ma sát, hoặc cũng có thể gọi là ứng suất cắt, nó khiến cho các chất lỏng ấy thoạt nhìn như có một độ nhớt nhất định. Độ nhớt của một vài chất lỏng phi Newton sẽ tăng lên tùy theo tốc độ lực cắt tác dụng lên nó.”
“Chất lỏng Newton nói chung đều là các phân tử nhỏ, chất lỏng phi Newton thì ngược lại, đều là phân tử lớn. Lấy chất lỏng tinh bột ngô làm ví dụ, khi nó gặp được va chạm hoặc giẫm đạp dưới tốc độ chậm thì, các phân tử dưới tác dụng của lực kết hợp cùng vận động nhiệt có thể nhanh chóng điều chỉnh đến trạng thái cân bằng, thế nên nó sẽ không có độ cứng.”
“Nhưng, nếu nó bị va chạm hoặc giẫm đạp với tốc độ nhanh, bởi vì phân tử sẽ càng phình to càng nặng, không kịp điều chỉnh đến trạng thái cân bằng, sẽ lập tức xuất hiện tính kháng cự lực cắt rất mạnh, độ nhớt của chất lỏng cũng từ đó mà gia tăng, khiến cho độ cứng của nó trở nên lớn hơn, tính chất này gọi là giãn nở lực cắt.”
“Thế nên nếu như cậu dùng tốc độ nhanh chạy trên bề mặt của nó, sẽ giống như đang giẫm lên thể rắn nên không bị chìm xuống, nhưng nếu cậu đứng yên lặng bất động trên bề mặt của nó, sẽ bị chìm xuống giống như lọt vào chất lỏng vậy.”
“Thần kỳ vãi luôn,” Kha Tầm nói “Bởi vậy mới nói, trường học thật ra cũng giúp chúng ta học được nhiều kiến thức thực dụng ra phết đấy chứ, tuy là tôi cũng đồng ý với quan điểm học cách ứng dụng linh hoạt quan trọng hơn, nhưng con trai của Trình Thức thật là có hơi cực đoan một tí.”
“Cậu ta chung quy vẫn còn là một đứa trẻ.” Chu Hạo Văn thản nhiên nói “Lối tư duy của những đứa trẻ thường như một đường thẳng, đơn giản mà trực tiếp, không biết, hoặc là chưa thể kết hợp thêm các nhân tố xã hội cùng khái niệm vĩ mô để tư duy và phân tích vấn đề, dù sao cũng bị hạn chế về mặt trải sự đời, đây là thứ mà bất luận là có đọc bao nhiêu tri thức giấy đi nữa cũng rất khó có thể lĩnh ngộ ra được ở lứa tuổi ấy, có những kiến thức cùng năng lực là cần phải có thời gian để từng chút từng chút một tích lũy mà hình thành. Tiếc là, cậu bé ấy đã không cho bản thân mình thời gian.”
“Rất có lý.” Nghe xong tiết học phổ cập tri thức khoa học xong, Kha Tầm bèn quay đầu lại quan tâm bạn trai nhà mình, nắm tay Mục Dịch Nhiên, nhỏ giọng hỏi tổ của bọn họ làm sao phá giải được đề mục trong phòng.
Đang trò chuyện thì, thấy người của hai tổ khác cũng đã giải đố xong lục tục quay trở lại căn phòng mới ban đầu, nhưng mà bọn họ không có nhiều thời gian để trao đổi quá trình phá giải đề của mình, bởi vì vòng khảo nghiệm tiếp theo, đã bắt đầu.
Kha Tầm vẫn là người đầu tiên gieo xúc xắc, lần này ném được một mặt 2 điểm.
Kế tiếp tới lượt Mục Dịch Nhiên, 3 điểm.
Kha Tầm hai mắt sáng lên “Dịch Nhiên, vậy là lần này hai chúng ta được xếp chung một tổ rồi?”
Ván đầu tiên Kha Tầm ném được 4 điểm, Mục Dịch Nhiên ném trúng 3 điểm, nếu vẫn dựa theo số điểm mà di chuyển sang các phòng tương ứng, vậy ván này bọn họ sẽ đi vào chung một phòng.
Khi tất cả mọi người đều đã gieo xúc xắc xong một lượt, cũng báo ra số điểm tương ứng, mới phát hiện không có người nào vào lại những căn phòng đã vào trong vòng trước, cũng không biết đây là trùng hợp sinh ra do ngẫu nhiên, hay là kết quả đã được thiết lập sẵn từ trước.
Trình tự khảo nghiệm khởi động, ngay chớp mắt sau đó, mọi người đều đã tự xuất hiện trong vòng giải đố kế tiếp.
***
Lần này, chung tổ với Kha Tầm ngoại trừ Mục Dịch Nhiên ra, còn có Tần Tứ.
Đám người cũ bọn họ lẫn nhau đều đã quá ăn ý rồi, cũng chẳng cần nhiều lời, vừa xuất hiện liền lập tức lẫn nhau phân công quan sát bốn phía, thấy được xung quanh cùng trên trần vẫn giống hệt như căn phòng ở câu đố trước, đều là hư không tối đen cùng những vật chất lơ lửng lúc thì giống hạt khi thì dạng sóng, mà ở phía đối diện xa xa, cũng là một cái cửa hang nhìn như cái lỗ đen ngòm, trên màn hình giao diện trước mắt lại xuất hiện hai chữ “Lối ra”.
Mà ở dưới chân ba người, lại có một tấm sắt bị thiêu đốt đến đỏ bừng bừng, trải dài tít tắp mãi cho đến chỗ lối ra bên kia.
Màn hình trước mắt cũng hợp thời nháy lên dòng chữ 【 Mỗi người sử dụng quy tắc khác nhau hoặc đạo cụ với trạng thái vật chất khác nhau đi đến lối ra 】
“…Lại cái trò này.” Kha Tầm vẻ mặt khíu chọ chống nạnh “Trước đó là nước, lần này lại là lửa, chỉ lửa thôi chưa đủ đô còn phải thêm một tấm sắt nữa, này là tính chơi trò nướng thịt người hay gì?”
“Nếu chỉ là lửa thôi thì chắc chúng ta chỉ có một đường chết,” Tần Tứ cũng bất đắc dĩ lắc đầu “Nhưng nếu là tấm sắt, có lẽ chúng ta còn có thể nghĩ ra biện pháp nào đó.”
“Ok, trước nghĩ cách.” Kha Tầm nói xong liền bắt đầu cởi đồ.
“Làm gì vậy?” Mục Dịch Nhiên nhíu mày.
“Hồi nãy ở vòng đầu em phải xuống nước bơi, bây giờ quần lót vẫn còn ướt nhẹp ấy, tranh thủ đang nóng lột ra hơ cho khô chứ gì.” Kha Tầm nói.
Tần Tứ “…” Người này quả thật là… trước sau như một không thay đổi, dưới tình huống như vầy chắc chỉ có mình cậu ta nghĩ đến chuyện lột đồ hơ áo…
Tận mắt thấy đối phương lột đến trần truồng trùi trụi ngồi xổm dưới đất giơ áo phẩy phẩy hơ khô, Tần Tứ cuối cùng chịu hết nổi đưa mắt đi chỗ khác, nhìn về phía tấm sắt bên kia, sau đó lên tiếng thương lượng với Mục Dịch Nhiên “Mỗi người dùng quy tắc khác nhau hoặc là đạo cụ với trạng thái vật chất khác nhau đi tới lối ra, nghe có vẻ không dễ chút nào. Cũng tức là nói, chỉ cần một trong ba người chúng ta đã sử dụng vật chất với trạng thái nào đó rồi thì hai người còn lại không thể dùng được nữa. Nhưng dựa theo đề mục nêu ra, giống như cũng có ý là chỉ cần không sử dụng chung một loại pháp tắc thì dù có sử dụng đạo cụ giống nhau cũng được chấp nhận. Chữ ‘hoặc’ này rất đáng chú ý, cậu thấy thế nào?”
Chờ mãi mà không nghe thấy Mục Dịch Nhiên đáp lời, Tần Tứ bèn quay mặt sang nhìn đối phương, bắt gặp người nào đó vừa mới dời mắt khỏi người Kha Tầm, sau đó mới có chút qua loa có lệ “Ừ” một tiếng với mình.
Tần Tứ “…” Lão nạp đã sai rồi, lẽ ra không nên gieo xúc xắc vào chung phòng với hai thí chủ này!