Họa Phố

Chương 270

“Còn nhớ những đoạn đối thoại giữa Trình Thức và con trai ông ấy từng xuất hiện ở màn hình lớn trong căn phòng lúc ban đầu không?” Kha Tầm nói “Tuy rằng tôi đọc hiểu không được tốt lắm, nhưng đại khái có thể hiểu được một cái ý trong mấy lời nói của con trai Trình Thức, bởi vì ngày xưa lúc đi học tôi cũng từng hoài nghi giống như cậu ta vậy, cũng tức là vụ mấy người mà trong sách hô hào là chuyên gia, nhà khoa học hay nhân viên chuyên môn này kia, dựa vào đâu mà khẳng định quan điểm của bọn họ là chính xác?”

“Lúc đó tôi cảm thấy, trừ phi xuất hiện một người thông thạo toàn bộ kiến thức của vũ trụ này, chỉ có người như vậy mới có tư cách để mọi người xem toàn bộ quan điểm của hắn như là định lý cùng chân lý đúng đắn.”

“Cũng giống như, vũ trụ này là một trái dưa hấu thật lớn, con người chúng ta đang sinh sống trên một cái hạt dưa, ngoài hạt dưa ra thì hoàn toàn chẳng biết chút gì về bộ phận ruột dưa cả, thế nên chúng ta liền bảo rằng toàn bộ vũ trụ này chính là một cái hạt dưa, vừa đen lại vừa cứng, nhưng mà thực tế thì sao, trong vũ trụ còn có ruột dưa nè, vừa đỏ lại ngọt lại cát nữa, nhưng mà con người chưa nhìn thấy nó bao giờ, đã vội định nghĩa chủ thể của cả vũ trụ chính là hạt dưa, nhưng thực tế chủ thể của vũ trụ là ruột dưa mới đúng, ở giữa lấm tấm mấy cái hạt dưa.”

“Cho nên ý của tôi chính là, với những thứ vượt quá nhận thức của con người, người ta sẽ không thể định nghĩa được nó, hoặc là mô tả nó hay phân tích nó một cách chi tiết tỉ mỉ, cũng giống như ý thức của con người vậy, người ta không có cách nào giải thích nó sinh ra như thế nào, thế nên cũng không thể nào mô tả được bản chất của nó. Không giống như vật chất, có thể mô tả bằng mấy thứ như lượng tử rồi hạt rồi nguyên tử này kia.”

“Thế nên, cũng giống như những người sống trên hạt dưa không thể giải thích được ruột dưa, không thể dùng định nghĩa “đen” cùng “cứng” của hạt dưa để định nghĩa ruột dưa, bởi vì trong thế giới của người hạt dưa không tồn tại những tính chất “đỏ” “cát” “ngọt” này.”

“Cho nên tôi nghĩ, hạt dưa cùng ruột dưa có phải cũng giống như vật chất và ý thức, người ta không thể giải thích được bản chất của ý thức vì nhận thức có hạn, biết đâu chừng nếu dựa theo thang đo vĩ mô vạn vật trong vũ trụ mà quan sát, thì ý thức cũng giống như ruột dưa hấu vậy, thật ra là có thể bị đo lường quan sát thấy, có thể dùng các loại nguyên tố khác nhau để định nghĩa nó, nhưng chẳng qua là do con người ta chưa bao giờ có được nhận thức về các nguyên tố ấy, cho nên mới không thể định nghĩa được nó thôi.”

“Vậy, chúng ta có thể thử giả thiết như thế này, ý thức kỳ thật cũng là một loại vật chất theo một ý nghĩa nào đó, hoặc là một loại nguyên tố, do những nguyên tố cùng vật chất chưa từng có trong nhận thức của con người, biết đâu đấy chừng mấy trăm mấy ngàn năm sau, khi khoa học công nghệ phát triển đạt đến một trình độ nhất định nào đó, con người sẽ phát hiện được, hóa ra ý thức là do một nguyên tố có tên là ‘Thức tử’ cấu thành, có thể nó càng nhỏ bé hơn cả hạt, quang tử hay thậm chí là hạt quắc (quark) gấp mấy trăm triệu lần, nhưng vẫn có thể dùng lượng tử để biểu thị nó, trở thành lượng tử nhó nhất, sau đó sẽ bị nhét vào trong hệ thống vật chất, nếu thật là như vậy, liệu chúng ta cũng có thể áp dụng một vài quy tắc cơ học lượng tử cho ý thức không?”

Kha Tầm nói xong một đoạn này, phát hiện tất cả mọi người đều lẳng lặng chăm chú nhìn mình, bất giác cảm thấy nóng mặt, vươn tay gãi đầu “Khụ khụ, à ờm thì… Tôi chỉ là tùy tiện đoán mò nói bậy thôi ấy mà, mấy đứa học sinh dốt như tôi cũng chẳng biết cái gì MODH (*) vân vân, các vị cứ xem như tôi chém gió bậy bạ đi, mọi người tiếp tục cùng nhau phát tán tư duy suy nghĩ biện pháp nào…”

La Bộ “…MODH cũng được á trời? Anh ơi, hồi đi học điểm hóa xịn nhất của anh là bao nhiêu vậy, cho tui được học hỏi kẻ yếu kém một phen được hông?”

Kha Tầm “Cút cút cút, mịa bà đâu ra cái học hỏi kẻ yếu kém kiểu đó hả!? Đàng hoàng chút! Dùng sức lên! Mau mau nghĩ!”

La “dùng sức”: …

“Một ý tưởng tràn ngập sức tưởng tượng.” Giọng của Mục Dịch Nhiên như thoáng một chút ý cười từ phía sau lưng truyền đến, Kha Tầm xoay người rù lông xáp lại gần bạn trai, mặc dù Mục Dịch Nhiên vẫn còn đang nhắm mắt, nhưng hắn giống như vẫn nhìn thấy được người nào đó đang đứng trước mặt mình, lắc lư cái đuôi, chớp chớp đôi mắt cún con của mình.

“Cách nói ‘Thức tử’ này thật sự rất thú vị,” Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Hiện tại, hạt vật chất nhỏ nhất mà con người biết đến là đan kỳ tử, mà khi khoa học kỹ thuật chưa đạt tới trình độ nhất định, hạt nhỏ nhất mà con người biết đến cũng chỉ có mỗi nguyên tử (atom), điện tử (electron) cùng chất tử (proton), đến tận năm 1932 mới lại phát hiện thêm trung tử (neutron), sau đó dần dần lại phát hiện thêm mấy trăm loại hạt khác, lại làm sao xác định trong vũ trụ này liệu có tồn tại một hạt nào đó càng nhỏ bé hơn cả đan kỳ tử nhưng vẫn chưa được nhân loại đo lường xác định chứ? Rồi lại biết đâu hạt ấy chính là ‘thức tử’, loại ‘vật chất’ đã cấu thành tạo nên ý thức?”

“Còn nhớ lúc chúng ta vừa vào nơi đây, quy tắc trên màn hình lớn có một dòng như vậy —— Không cần chứng minh thực tế, chỉ cần trí tưởng tượng,” Thiệu Lăng nói tiếp “Cho nên tôi cảm thấy, giả thiết tràn ngập sức tưởng tượng này của Kha Tầm, chưa hẳn là không thể trở thành sự thật.”

“Toàn bộ những giả thiết, chỉ cần có tính logic nhất quán là có thể trở thành sự thật,” Tần Tứ nói, mới nãy hắn cùng Thiệu Lăng sàng lọc lại toàn bộ những chữ viết cùng quy tắc từng xuất hiện trong tranh, giờ phút này cũng tùy tay nhặt ra một đoạn “Thế nên cho dù giả thiết tưởng tượng này của Kha Tầm có phương trình miêu tả cùng chứng minh nó hay không, thì ở bức tranh này nó đều mặc định là thật.”

“Như vậy, hiện tại điều chúng ta cần làm là nghĩ cách làm sao lợi dụng hiện tượng lượng tử của vật lý, để khống chế ý thức của Trình Thức truyền chữ ký đến cho chúng ta.” Chu Hạo Văn chìm vào trầm tư.

“Cơ mà, mặc dù ý thức cũng là một loại hạt, nó cũng đâu có ở cùng chiều không gian với chúng ta? Cách một chiều không gian thì làm sao khống chế?” Vệ Đông hỏi.

Mọi người lại một lần nữa trầm mặc.

Giải quyết được vấn đề ý thức không phải là thứ ‘hư vô’, nhưng vẫn không thể giải quyết vấn đề liên chiều được…

“Này nghe giống như hai người đang chơi cùng một cái game cơ mà ở hai server khác nhau vậy ha, cho dù bọn họ cùng vào chung một bang hội, cùng đánh chung một cái phụ bản, nhưng cũng không thể tán gẫu liên server hay là tổ đội cùng nhau farm quái.” La Bộ thở dài.

“Công lược thì vẫn có thể dùng như nhau,” Vệ Đông nói “Cơ mà tiếc cái chúng ta giờ là đang khai hoang, lần đầu tiên đánh cái phụ bản này, cho dù phụ bản của chúng ta hiện tại có công lược —— tức hiện tượng vật lý lượng tử, nhưng vẫn là cái vấn đề kia, làm thế nào bản thân mình cũng đang đánh phụ bản rồi lại đồng thời cầm công lược đó chuyển qua cho một người khác đang chơi bên server khác đây? Đi đâu đào ra một cái phần mềm tán gẫu tin nhắn tức thời cho chúng ta xài giờ.”

“Tin nhắn tức thời…” Mục Dịch Nhiên đột nhiên đón lời của Vệ Đông, hai mắt nhằm nghiền khẽ run run lông mi “Xem ra hai người các cậu mới nãy không có phí thời gian tham khảo xem phải ứng dụng game như thế nào ở đây nhỉ.”

“Há?” Vệ Đông cùng La Bộ vẻ mặt đực ra.

Mục Dịch Nhiên khẽ nghiêng đầu, xoay mặt hướng về phía Chu Hạo Văn nói “Nhắc đến tin nhắn tức thời, trong vật lý lượng tử dường như có một hiện tượng có thể làm được việc này.”

Chu Hạo Văn vẻ mặt cũng giãn ra “Lượng tử liên đới!”

Kha Tầm “Hãy nhìn đôi mắt bé nhỏ khao khát tri thức của Đông Tử và Củ Cải đi!”

Vệ Đông + La Bộ “Ưn ưn!”

“Nói đơn giản một chút,” Chu Hạo Văn nói “Giữa hai hạt đã trải qua sự chuyển giao năng lượng, sẽ sinh ra mối liên hệ tựa như thần giao cách cảm vậy, khi chúng ta tiến hành đo lượng một trong hai hạt đấy, thì trạng thái hạt còn lại cũng sẽ đồng thời sinh ra biến hóa. Bất luận khoảng cách giữa hai hạt đó có xa vời tới cỡ nào đi nữa, mối liên hệ cảm ứng giữa hai chúng nó sẽ không bao giờ biến mất, hơn nữa loại chuyển giao cảm ứng này là tức thời, hoàn toàn không hề tồn tại thời gian sai lệch.”

“Hoặc nói cách khác, nếu chúng ta đặt hai hạt này vào hai cái hộp khác nhau, một cái đặt ở bên cạnh mặt trời, một cái còn lại đặt ở cạnh Sao Diêm Vương. Khi chúng ta mở ra một trong số hai cái hộp ấy cũng tiến hành quan sát nó, phát hiện nó đang tự xoay, như vậy hạt nằm trong cái hộp còn lại nhất định cũng đang tự xoay. Trạng thái liên hệ cùng cảm ứng giữa lượng tử với nhau ấy được gọi là trạng thái liên đới lượng tử.”

“Từng có một nhà khoa học đã nói, rằng trong vũ trụ này tràn ngập vô số lượng tử trong trạng thái liên đới. Cũng từng có một cách nói, rằng sau Vụ Nổ Lớn đã sản sinh ra hai cái vũ trụ, lẫn nhau xuôi theo hai chiều ngược nhau mà phát triển, hay thường được gọi với cái tên Vũ Trụ Gương, ấy hẳn cũng là một kiểu liên đới lượng tử.”

“Mà, nếu vạn vật trong vũ trụ này đều cấu thành từ hạt, bất luận là vũ trụ song song hay không gian đa chiều, giữa các lượng tử với nhau ắt hẳn đều tồn tại trạng thái liên đới này. Thế nên, rất có thể trạng thái lượng tử liên đới không bị ngăn cách bởi đa vũ trụ cùng đa chiều, chúng nó có thể cảm ứng liên chiều với nhau.”

“Như vậy là vấn đề được giải quyết rồi!” Vệ Đông vỗ tay một cái “Chúng ta không cần phải chứng thật nó làm gì! Chỉ cần tính logic của nó nhất quán với nhau là có thể biến giả thuyết trở thành thật rồi!”

“Rồi, vấn đề cuối cùng,” Kha Tầm nói “Giữa ‘hai hạt đã trải qua sự chuyển giao năng lượng’ với nhau, phải làm thế nào mới có thể chuyển giao năng lượng? Ý thức của Trình Thức sẽ thể hiện chữ ký ở đâu?”

Chu Hạo Văn còn đang ngẩn người suy nghĩ, bên cạnh Mục Dịch Nhiên đã lên tiếng trả lời “Ý thức không phải là một vật chất thật sự theo nghĩa đen, năng lượng của ý thức có lẽ cũng giống như thứ mà chúng ta hay nhắc tới, lực tinh thần. Như vậy, lực tinh thần này từng chuyển giao với mục tiêu nào, mục tiêu ấy ắt hẳn cũng phải tồn tại lực tinh thần tương đồng với nó. Hiển nhiên, thứ mà ý thức của Trình Thức từng chuyển giao lực tinh thần, chính là chủ thể của bức tranh này…”

“—— khoảng hư không giống hạt rồi lại giống sóng kia!” Kha Tầm hai mắt sáng lên.

Mọi người nghe thế lập tức đều chợt hiểu ra.

Mục Dịch Nhiên gật đầu “Chỗ chúng ta đang đứng hiện tại, trên dưới trái phải đều là vách tường màu trắng, rõ ràng nơi đây không phải là chủ thể của bức tranh, thứ được Trình Thức vẽ ra chính là mảng hư không trên đỉnh đầu trong các ải khảo nghiệm chúng ta, mảng hư không đó mới là “thể năng lượng thức tử” từng được Trình Thức chuyển giao lực tinh thần, cho nên nếu chúng ta muốn có được chữ ký, nhất định phải một lần nữa đi vào các ải khảo nghiệm.”

“Nhưng nếu vậy, đám chúng ta chẳng phải sẽ bị tách ra sao?” La Bộ nói.

“Chẳng sao cả, ý thức tồn tại trong không gian chiều cao hơn, sẽ không bị ảnh hưởng bởi chiều dài, số lượng cùng thời gian của không gian chiều thấp,” Chu Hạo Văn nói “Dù chúng ta bị chia ra ở các ải khảo nghiệm khác nhau, cũng có thể đồng thời gọi ra ý thức của Trình Thức.”

“Nếu đã như vậy, chúng ta tiếp tục thay phiên gieo xúc xắc đi.” Kha Tầm nói “Cơ mà trước đó sắp xếp trình tự đã.”

Mục Dịch Nhiên nói “Mọi người hiện tại lắng nghe cho kỹ, mỗi một trình tự sau đây đều phải nhớ rõ trong lòng:

“Thứ nhất, sau khi đi vào ải khảo nghiệm, trước hết mở ra sách quy tắc, thuật lại giả thuyết “Thuyết nhị nguyên về vật chất và ý thức”, để điều kiện “ý thức của Trình Thức là một tồn tại độc lập” là đúng.”

“Thứ hai, thuật lại giả thuyết về thức tử, để điều kiện “Ý thức của Trình Thức là một loại hạt” là đúng.”

“Thứ ba, thuật lại lý luận “Lượng tử liên đới”, để điều kiện “Ý thức của Trình Thức có thể liên chiều sinh ra mối liên hệ với nội dung của tranh” là đúng.”

“Thứ tư, mở ra thùng đạo cụ, yêu cầu lấy ra ý thức của Trình Thức, chữ ký của Trình Thức, như vậy sau khi ý thức của Trình Thức xuất hiện, sẽ lợi dụng những quy tắc đã nêu ra trước đó truyền chữ ký cho chúng ta.”

“Cuối cùng, nếu phương pháp trên đây không thành công, mọi người nhớ kỹ tuyệt đối không nên kinh hoảng, trước hết nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ trong ải khảo sát, chúng ta lại trở về chỗ này nghĩ biện pháp khác.”

“Oke!” Mọi người đồng loạt hô lên.

Để bảo đảm an toàn, Chu Hạo Văn cùng Kha Tầm một lần nữa giảng giải lại cho mọi người nghe toàn bộ các quy tắc đã được nhắc tới, đợi mọi người tỏ ra đều đã nhớ kỹ, Mục Dịch Nhiên mới nói “Vậy bây giờ tôi mở mắt ra, để trình tự gieo xúc xắc tiếp tục tiến hành.”

***

Mọi người lại theo thứ tự lần lượt gieo xúc xắc, sau đó dựa theo điểm đạt được di chuyển về các phòng ở phía trước.

Lần này, Kha Tầm cùng Hà Đường một lần nữa cùng nhau đi vào ải khảo sát, chung tổ với bọn họ còn có Vệ Đông cùng Phương Phỉ.

【 Yêu cầu: Trong thời gian quy định vượt qua toàn bộ ải khảo nghiệm đi đến lối ra. Mỗi một ải có thời hạn một phút. Đếm ngược 60 giây 】

“Cái đuỵt!” Vệ Đông nổi đóa “Mẹ nó lần này lại chơi trò hạn chế thời gian nữa! Chỉ có 60 giây, hoàn toàn không đủ thời gian đọc ra toàn bộ quy tắc!”

“Không cần hoảng hốt, nghe tao,” Kha Tầm trầm giọng nói “Phương Phỉ, việc thuật lại quy tắc giao cho cô, giải đề bên đây có chúng tôi lo, cô không cần phân tâm gì hết, lo đọc quy tắc là được rồi, hiện tại bắt đầu thôi.”

Phương Phỉ lập tức dựa theo trình tự Mục Dịch Nhiên đã nói lúc nãy, ấn mở sách quy tắc ra, bắt đầu lần lượt đọc quy tắc.

“Đông Tử, chúng ta phải giải đề, mày tỉnh táo chút!” Kha Tầm nhanh chóng bước lên phía trước, cẩn thận quan sát tình cảnh phía trước.

__________

Chú thích

(*) Ở đây Kha Tầm nói ngược, là DHMO (dihydro monoxit) mới đúng.

Dihydro monoxide,  thường được gọi là một trò lừa bịp, bằng cách gọi nước bằng tên gọi hóa học không quen thuộc “dihydro monoxit” (DHMO), và liệt kê một số ảnh hưởng của nước theo một cách đáng báo động, như là làm tăng tốc độ ăn mòn và gây nghẹt thở. Trò lừa thường kêu gọi mọi người hãy ngăn cấm, kiểm soát dihydro monoxit và phân loại nó vào dạng “nguy hiểm”. Một ví dụ minh họa cho cách mà sự thiếu hiểu biết về khoa học và các phân tích được cường đại hóa có thể dẫn tới những lòng tin và nỗi sợ sai trái.
Bình Luận (0)
Comment