Họa Phố

Chương 281

“Việc này sợ là chỉ có thể trông chờ vào vận may…” Người lên tiếng là Cố Thanh Thanh, một tay đẩy mắt kính trên mũi, tựa như đang đọc thuộc lòng tuôn ra một tràn “Nói chung, cây liễu chỉ sinh trưởng ở vùng ôn đới Bắc bán cầu, vùng lạnh ít hơn một chút, mà vùng cận nhiệt đới và nhiệt đới lại càng ít, mà nơi chúng ta đang đứng hiện tại không rõ là đang ở Nam bán cầu hay là Bắc bán cầu, nhưng nhìn sơ tình trạng thảm thực vật nơi đây, có chút giống như là cận nhiệt đới hoặc nhiệt đới.”

“Dù chỉ là đi cầu may, nhưng chúng ta cũng nên cố gắng một lần.” Tần Tứ lương y như từ mẫu, cứu chữa người bệnh cơ hồ đã là bản năng ăn sâu vào máu thịt của mình rồi.

“Được rồi, nếu đã vậy, chúng ta tiếp tục phân công,” Thiệu Lăng nói “Bác sĩ Tần, anh và Tiếu Khải, Điền Dương cùng mấy cô gái trở lại khu dân cư trước, sau đó đi trạm y tế tìm thử xem có thiết bị hay dụng cụ chữa bệnh nào còn dùng được hay không.”

“Các cô gái, vui lòng giúp chúng tôi sửa soạn ra một ít vật dụng sinh hoạt, xử lý một chút những đám rêu xanh, dây mây và mấy cái trứng chim. Ngoài ra cũng nhờ các cô chọn ra một ngôi nhà để đến tối chúng ta có thể làm chỗ náu thân, dọn dẹp sơ qua, nếu như có thể thì đến ven bìa rừng nhặt một ít các nhánh cây khô, có thể dùng để nhóm lửa.”

“Những người còn lại đều ở lại trong rừng tìm kiếm cây liễu, trước khi trời tối sẽ tranh thủ trở về, mà nếu như chúng tôi không kịp chạy trở về, phía các cô cũng không cần chờ đợi, cứ đóng kỹ mọi cửa sổ tự bảo vệ mình.”

Không có ai phản đối sự phân công này, mọi người nghe xong lập tức triển khai hành động.

Lần này, những người tiếp tục ở lại trong rừng tìm kiếm đặc biệt để ý đến chủng loại cây cối, phát hiện số lượng cây cối kể cả biết tên lẫn không biết tên có đến hàng trăm loại cực kỳ phong phú, cả khu rừng giống như một kho báu tài nguyên thiên nhiên.

Mà, trong quá trình bọn họ tìm cây liễu, cũng không quên nhặt nhạnh rêu xanh, dây mây, thêm cả những thứ có thể ăn. Kha Tầm lại vác thêm mấy cái tổ trứng chim trở về, mãi cho đến khi bị Chu Hạo Văn bảo ngừng lại.

“Đừng quên, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là tìm ra manh mối có liên quan đến chữ ký,” Chu Hạo Văn vẫn ngàn năm như một, bình tĩnh mà lý trí đến gần như lãnh khốc “Tuy là an nguy của Tiếu Khải cũng rất quan trọng, nhưng hiện tại cách ban đêm không còn bao nhiêu tiếng nữa, mà đêm nay không biết sẽ có bao nhiêu người bị lựa chọn, nhưng hiện tại chúng ta đến ngay cả một đầu mối cũng chẳng có.”

Thiệu Lăng có vẻ như vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện về manh mối, hiện tại thấy Chu Hạo Văn nhắc tới, liền thuận miệng nói “Ở những bức tranh trước, hình như chúng ta chưa bao giờ gặp phải khốn cảnh đối với chuyện thức ăn hay nước uống, thậm chí ở bức họa trước, đến cả ngủ hay là những nhu cầu vệ sinh đều không hề xuất hiện, còn bức họa này tôi cảm giác như có gì đó rất khác biệt, nó tựa hồ cực kỳ chú trọng đến cảm nhận trên thân thể, thí dụ như nóng bức, khô khát, đói bụng thậm chí là cả bệnh tật. Tôi hoài nghi đây rất có thể chính là nhiệm vụ của bức tranh này áp lên chúng ta.”

“Nóng bức, khô khát, đói bụng, bệnh tật? Sao nghe có cảm giác na ná như mấy cái sinh tồn ở dã ngoại vậy?” La Bộ nói “Tui có quen một đám đồng bọn, trong nhà dư tiền quá bản thân không cần đi làm, rảnh rỗi cả ngày tới nỗi mông cũng mọc lông, dăm ba bữa nửa tháng liền tìm đến mấy trò kích thích để tiêu khiển thời gian. Đám tụi nó cùng nhau tổ chức một câu lạc bộ, chuyên môn chơi mấy trò sinh tồn nơi dã ngoại, thường là sẽ hẹn một thời gian cố định nào đó, tập họp toàn bộ mọi người lại với nhau chạy lăng quăng khắp thế giới, tìm mấy khu hoang dại không có người sinh sống, mang theo vài trang thiết bị cơ bản đi theo, có đôi khi bọn họ ngâm mình ở trong đó suốt một hai tháng luôn. Cơ mà tui nhát gan, mấy chỗ nguy hiểm quá không dám đi, chỉ theo bọn họ đến hai ba nơi tương đối an toàn mà đơn giản. Mấy cái mà Thiệu ca nhắc mới nãy cảm giác rất giống mấy khó khăn trở ngại hay gặp trong quá trình sinh tồn ở dã ngoại á.”

“Nếu nói như vậy, chẳng lẽ bức tranh này muốn khảo nghiệm năng lực sinh tồn dã ngoại của chúng ta?” Vệ Đông nói.

“Lời này cũng không hẳn là không có lý,” Thiệu Lăng nói “Trong bức tranh này, chúng ta mất hết toàn bộ những tài nguyên sẵn có thể lợi dụng, cả thức ăn nước uống lẫn thuốc men đều cần tự bằng sức mình đi tìm kiếm thu thập, cảm giác như chúng ta đang rơi vào một khốn cảnh, hơn nữa là một khốn cảnh kiểu nguyên thủy, cần phải dùng những phương thức vô cùng thô sơ nguyên thủy để giải quyết những nhu cầu nguyên thủy cơ bản nhất của mình.”

“Tôi cảm thấy ý nghĩ của anh đi lệch rồi, Thiệu tổng,” Kha Tầm cũng lên tiếng “Khốn cảnh nguyên thủy mà anh nói chúng ta đang gặp hiện tại, quả thật có khả năng là một manh mối, nhưng tôi nghĩ nó chỉ là một manh mối hỗ trợ mà thôi, manh mối quan trọng nhất vẫn là những ngôi nhà máu tươi tung tóe trung khu dân cư kia, vả cả nguyên nhân gây ra sự kiện quỷ dị kia.”

“Mà điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ nhất là, những ngôi nhà đẫm máu trong khu dân cư đang còn là manh mối bí ẩn, cùng với khốn cảnh nguyên thủy mà chúng ta đang gặp hiện tại, có vẻ như hoàn toàn chẳng có điểm chung nào cả, quả thực giống như hai cái đường thẳng song song mạnh ai nấy chạy, chẳng có giao điểm với nhau, nhìn như là hai sự kiện độc lập vậy.”

“Cá nhân tôi nghĩ, nếu như chúng ta có thể tìm ra điểm giao nhau giữa hai sự kiện trên, có lẽ sẽ đẩy được một bước dài trong tiến trình tìm ra lời giải của bí ẩn này.”

Lời của Kha Tầm khiến cho đám người đều rơi vào trầm tư suy ngẫm, mà công việc trên tay cũng không hề ngừng lại, mãi cho đến khi bọn họ cực may mắn phát hiện ra mộc gốc cây liễu già ở một đoạn đất trũng.

Dựa theo yêu cầu của Tần Tứ, bọn họ tìm đủ mọi cách góp nhặt vỏ cây liễu, lại thu thập thêm một mới lá cây, sau đó mau chóng quay trở về khu dân cư.

***

Nhóm các cô gái đã chọn ra một ngôi nhà tương đối đỡ một chút, cũng quét tước sơ qua đại sảnh bên trong, biến nó thành nơi dừng chân tạm thời cho cả đám bọn họ.

Theo lý mà nói thì trong mấy ngôi nhà này đâu đâu cũng tràn đầy những vết máu vừa ghê tởm lại đáng sợ, thà ở bên ngoài còn đỡ hơn là ở trong phòng nhìn nó, nhưng mà lúc này nhiệt độ không khí ngoài trời đã lên cao vô cùng, rất dễ khiến người ta cảm nắng, mà trong khu dân cư lại không có gốc cây nào cao to để trú nắng, còn ven rừng lại rất dễ xuất hiện rắn độc hay là côn trùng độc, thế nên cuối cùng bọn họ chỉ đành phải tìm một nơi tương đối sạch sẽ để tạm trú.

Tro bụi đọng trên sàn nhà đều được quét sạch sẽ. Vỏ bọc sofa dính đầy bụi đất cũng bị lột ra, thay vào một cái vỏ thoạt trông có vẻ mới hơn tìm được trong tủ đồ. Bàn trà cũng được lau sạch bụi, bên trên đặt mấy cái bát được lau sạch bằng mấy cái lá cây mọng nước, trong bát chứa nước uống được chiết từ mấy cái dây mây cùng rêu xanh.

“Tụi này đều uống rồi, mọi người mau mau uống một chút giải khát đi.” Ngô Du nói với nhóm người Kha Tầm vừa mới bước vào cửa “Mùi vị cũng không tới nỗi nào, hơi tanh tanh mùi thực vật thôi.”

Đám người cũng không ai khách sáo, đặt đồ vật trên tay xuống liền bước tới cầm một bát ực ực mấy phát uống cạn sạch.

“Tần ca với Tiếu Khải đâu rồi?” Kha Tầm không thấy hai người họ ở trong gian sảnh này.

“Ở phòng sinh hoạt kế bên.” Ngô Du nói “Tần ca sợ Tiếu Khải lây nhiễm cho chúng ta nên để anh ta một mình ở bên ấy.”

Kha Tầm đi qua xem, mở cửa phòng sinh hoạt ngó vào trong một cái, thấy bên trong cũng đã được quét dọn đại khái, men theo ánh sáng âm u nhìn thấy Tiếu Khải đang nằm trên ghế sofa, không biết đã ngủ hay chưa, chỉ thấy hơi thở của hắn gấp gáp mà nặng nề, thoạt nhìn giống như cực kỳ khó chịu.

Tần Tứ trên mặt đeo khẩu trang, đang ngồi ở một bên lục lọi hộp đựng thuốc.

“Tình huống anh ta sao rồi?” Kha Tầm chỉ thò đầu vào trong hỏi.

“Không ổn lắm,” Tiếng nói của Tần Tứ bị một lớp khẩu trang ngăn cách, nghe có vẻ rất nặng nề “Nhiệt độ cơ thể của cậu ta quá cao, may là lúc nãy tôi tìm được một ít cồn bên trạm y tế, có thể cậu ta hạ nhiệt độ theo cách vật lý. Còn thuốc thì tôi e là không thể dùng được, tuy không thấy rõ ngày sản xuất, nhưng nhìn bao bì đều sờn cũ hết cả thế này thì chắc là đã quá hạn sử dụng lâu lắm rồi.”

Tình cảnh trạm y tế bên kia còn kinh hoàng thê thảm hơn mấy ngôi nhà xung quanh đây nhiều lắm, vách tường bị máu của không biết bao nhiêu người cùng vô số thứ gì đó trông quái đản dị hợm phủ kín, cả sàn nhà cùng trần nhà cũng không thoát khỏi, quả thực chẳng khác gì một cái lò sát sinh người, khiến cho Kha Tầm bất giác lại nhớ tới cảnh tượng từng trông thấy ở bức tranh 《 Thế Giới Động Vật 》 lần đó.

Cũng thật khó cho Tần Tứ, lại có thể ở trong hoàn cảnh ấy tìm ra được nhiều thứ có thể sử dụng như vậy —— Cơ mà, kết quả thật đáng tiếc, thứ có thể dùng được thật sự chỉ có khẩu trang y tế và cồn.

“Cần tôi giúp gì không?” Kha Tầm hỏi.

Tần Tứ nói “Giúp tôi một tay, chúng ta dùng cồn lau cơ thể cho cậu ta đi vậy.”

Kha Tầm nghe vậy khựng một cái, mới nói “Việc này tôi làm không được thích hợp cho lắm, để tôi kêu người khác giúp đỡ anh.” Nói xong liền quay đầu hướng về phía người đang ngồi ở góc sảnh ngoài “Điền Dương, lại đây.”

Tần Tứ vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Kha Tầm, hỏi “Có lý do gì à?”

“Hai người họ là một đôi đấy, anh không nhìn ra à?” Kha Tầm hơi nhếch khóe môi, biểu tình có gì đó rất lạ.

Tần Tứ “…”

Thật sự là nhìn không ra… Cậu làm sao mà nhìn ra được hay vậy? Giới các cậu có phải chỉ cần dựa vào ngửi mùi là có thể xác định tính hướng của nhau không?

Kha Tầm giống như nhìn ra được nỗi hoài nghi trong lòng Tần Tứ, trước khi rời đi ném cho hắn một nụ cười quái dị cùng với một câu “Bởi vì Điền Dương là bạn trai cũ của tôi.”

Tần Tứ ngây ngẩn cả người.

***

Kha Tầm rời khỏi phòng sinh hoạt, thấy La Bộ đang cầm một cái chảo lớn từ trong bếp đi ra. Vệ Đông đứng một bên bẻ bẻ mấy nhánh cây khô góp nhặt về ùn vào thành đụn, La Bộ cầm một cái bật lửa đốt cháy.

Lửa bùng lên, lại đặt cái chảo bên trên, sau đó cho nước chiết từ rêu xanh cùng dây mây vào chảo, cầm lên mấy cái lá liễu cùng vỏ cây liễu đã được xử lý sạch sẽ cho vào nồi nấu.

Hiện tại đã là bốn giờ chiều, chẳng còn mấy tiếng nữa là trờ sẽ tối, thế mà manh mối bọn họ sưu tập được để phá giải bức tranh này lại chẳng có bao nhiêu.

Mọi người ngồi vây quanh trên ghế sofa, bắt đầu đóng góp ý kiến.

“Tới giờ tui vẫn chưa hiểu ra được mấy thứ chúng ta thấy được có chút liên quan gì đến cái tên “Khởi động lại” của bức tranh.” Vệ Đông dùng tay chỉ chỉ “mấy thứ” ở trong phòng cùng bên ngoài cửa sổ “Có mấy phòng có đặt máy vi tính, cơ mà không có điện cũng chẳng cách nào xài được.”

“Ủa, máy tính làm sao?” La Bộ không hiểu.

“Thì máy tính có chức năng restart còn gì,” Vệ Đông nói “Biết đâu mở ra máy tính sau đó restart một cái liền tìm ra được manh mối gì thì sao.”

“Mày đúng là hay nghĩ ra mấy cách thô bạo mà cục súc dễ sợ,” Kha Tầm nói “Nếu dựa theo mày nói, tao sợ trước hết còn phải làm cho tay của mình nhìn mục rữa rồi mới có thể ấn nút restart thì nó mới có hiệu quả.”

“Vậy hết cách rồi, giờ trong đầu tao linh tinh lang tang mấy thứ chả đâu vào đâu, không biết có thể xem như manh mối không, cảm giác giống như đang chơi xếp hình mà chỉ nhận được mấy mẩu toàn không lan quyên gì tới nhau, thiếu mất mấy mảnh để gắn kết chúng lại.” Vệ Đông nhún vai.

“Nếu như vậy…” Cố Thanh Thanh lại giơ tay “Chúng ta có thể dùng bút viết ra mọi thứ, như vậy sẽ giúp chúng ta tổng kết và quy nạp ý tưởng trong đầu một cách rõ ràng mà có trật tự.”

“Nói rất đúng,” Thiệu Lăng gật đầu “Tôi thấy chi bằng như vầy, mỗi người chúng ta đều tự viết ra manh mối hay là ý tưởng mà mình nghĩ ra được, sau đó mới gom lại cùng nhau thảo luận, có đôi khi tư duy độc lập có thể nghĩ đến những thứ mà người khác không ngờ tới. Chỉ cần cảm thấy có chỗ nào đáng ngờ lập tức viết ra hết, dù cho cảm thấy nó bình thường hay không đáng để ý tới cũng viết ra, đừng để bỏ qua bất kỳ đầu mối nào.”

“Oke, có ai có giấy bút không?” Kha Tầm hỏi.

Cố Thanh Thanh lại giơ tay lên, cầm lấy túi xách của mình lấy ra một quyển sổ tay cùng mấy cây bút, sau đó mở sổ xé ra vài tờ giấy, đưa cho mỗi người một tờ.

“Cô mang sổ ghi chép cũng hông có gì khó hiểu, nhưng mang theo một đống bút bên người vậy là để làm chi á?” La Bộ tò mò hỏi.

“Mấy cây bút này đều là mỗi cây một màu,” Cố Thanh Thanh giải thích “Lần nào đi thư viện tôi đều mang theo như vậy để làm ghi chép, ngoài ra cũng để dành xài dần nữa, phòng trường hợp đang xài mà hết mực.”

Thật là một người yêu học tập na…

Team “học dốt” xấu hổ nghĩ thầm trong lòng như vậy.
Bình Luận (0)
Comment