*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Em… Em tiêu chảy…” Tiếu Khải đau đớn thều thào “Dìu… Dìu em đi… đi WC…”
Điền Dương thấy hai chân đối phương run rẩy như nhũn cả ra, liền không nói lời nào xoay người cõng hắn lên chạy về phía WC ở góc bên kia.
“WC… Chắc là không có nguy hiểm gì đâu hả?” Ngô Du kinh hoảng sợ hãi hỏi đồng bạn.
“Để tôi đi qua xem thứ nào.” Kha Tầm nói xong liền đứng dậy.
“Thôi để tôi đi cho,” Tần Tứ nói “Thông qua vật bài tiết cũng có thể phán đoán triệu chứng bệnh.”
Kha Tầm mở ra di động, cùng Tần Tứ đi về phía WC, Tần Tứ gõ cửa đi vào, còn Kha Tầm đứng chờ ở ngoài cửa.
Tiếu Khải giống như không chỉ mỗi tiêu chảy thôi, còn nôn mửa không ngừng, ở trong WC thật lâu không thấy ra. Kha Tầm đứng ngoài cửa chờ, mặt hướng về phía cầu thang đi hướng lên lầu hai đối diện với WC.
Cầu thang bằng gỗ hẹp hòi mà chật chội, dẫn thẳng về phía vùng tối om trên lầu hai. Trong vùng tối tăm ấy tựa hồ cũng không yên tĩnh, loáng thoáng như có thứ gì đó đang âm thầm rục rịch.
Kha Tầm nhìn chằm chằm vùng tối đấy thật lâu, cũng dỏng tai lắng nghe, trong tiếng nôn mửa đầy đau đớn của Tiếu Khải vọng từ WC phía sau lưng, cậu khó khăn lắm mới nghe được có một âm thanh giống thứ gì đó đang nhè nhẹ cọ xát trên sàn nhà.
Âm thanh ấy đến từ lầu hai, đến từ vùng tối đen âm u tựa như đang che giấu thứ gì đó khó có thể tưởng tượng.
Kha Tầm lẳng lặng lấy từ trong túi quần của mình ra một cái điện thoại di động dự phòng cùng một con dao xếp gọt trái cây, dao trái cây là tìm được từ trong bếp, mà vỏ ngoài của cái điện thoại dự phòng kia trước lúc vào tranh đã bị cậu tháo ra, pin di động bị lộ hẳn ra ngoài, chỉ cần dùng dao trái cây đâm thật mạnh một cái sẽ có thể chế tạo vụ nổ di động bất cứ lúc nào.
Tay kia đang cầm di động của Kha Tầm chầm chậm nâng lên, cắm nửa thân dưới của di động vào cổ áo trước, để lộ nửa phần trên ra, sau đó một tay cầm di động dự phòng, một tay cầm dao gọt trái cây, ấn sáng màn hình của di động đang cắm trên cổ áo, đồng thời mở chức năng đèn pin chiếu sáng.
Một chùm ánh sáng trắng lóe lên, soi chiếu vào vùng tối đen khiến người ta thấy bất an trên lầu hai kia, ngay giữa bóng tối sì sì như đen đặc ấy, bỗng đột xuất hiện một gương mặt thuộc về một con người nằm ở ngay đầu cầu thang lầu hai!
Gương mặt trắng toát đến mức làm cho người ta phải sợ hãi, nó giống một tờ giấy trắng tinh bị nước ngâm đến nhăn nhúm ríu ró cả lại, rồi bị úp dính lên mặt, hoặc là giống như cái xác chết khô đã bị rút hết toàn bộ máu trong cơ thể, nhưng ngay hai cái hốc mắc chỉ còn lại mỗi tròng trắng của nó, lại treo mấy vệt máu đen đặc dài ngắn sâu cạn khác nhau, uốn lượn xuôi theo hai gò má chảy xuống, vẫn luôn chảy mãi đến cái miệng cứng còng giống như đang ngậm chặt một cục thịt thối đen.
Cái mặt trắng bếch quỷ dị khiến người ta run lên vì sợ hãi kia giống như một thứ trang sức, được khảm nạm lên vùng bóng tối bị một tia sáng chiếu vào mà run rẩy bụi trần bay tứ tán, nó đột ngột, như một cái mặt quỷ từ cõi nào đó cứ thế chui ra từ giữa hư không, dờn dợn bám lấy đầu cầu thang, vẻ mặt lạnh lùng “nhìn” xuống Kha Tầm ở dưới lầu bằng hai con mắt nhuộm đầy máu đen của nó.
Bất chợt nhìn thấy một gương mặt như vậy, dù là Kha Tầm lá gan lớn đến thế mà cũng bị nó làm cho giật mình hoảng hốt đến đến toát mồ hôi lạnh cả người. Hai mắt cậu nhìn nó chằm chằm, nắm chặt di động cùng dao trên tay.
Vị trí của cái mặt kia rất thấp, cảm giác như có một người đang quỳ bò trên mặt đất, nhưng mà bất luận dùng đèn pin di động chiếu kiểu gì đi nữa, Kha Tầm cũng không cách nào thấy rõ các bộ phận khác bên ngoài cái mặt kia.
Nhưng mà ngay sau đó, Kha Tầm thấy nó nhúc nhích.
Cái mặt trắng bệch kia, chầm chậm nghiêng đầu, cái kiểu nghiêng này không phải là kiểu xoay gương mặt từ má trái sang má phải, mà là nghiêng từ cao xuống thấp, cái trán của nó lệch dần về bên phải, cằm thì bẻ sang bên trái, góc độ cùng động tác như vậy nếu đổi lại do một nhân loại bình thường làm, chắc còn có thể bảo một tiếng “góc nghiêng chết người”(*), nhưng thay bằng cái gương mặt trắng hếu ấy, lại chỉ tràn ngập cảm giác quỷ dị mà méo mó.
Cảm giác như gương mặt kia không phải do một cái cổ khống chế, thế nên nó nghiêng đầu thì xuất hiện cảm giác run rẩy trúc trắc lại mất cân đối của chỉnh thể cả gương mặt, tựa như một cái mặt nạ đang lung lay sắp rớt xuống.
Động tác nghiêng đầu của nó vẫn chưa dừng lại, sau khi lướt qua cực hạn của động tác nghiêng đầu mà nhân loại có thể làm được, nó vẫn tiếp tục xoay chuyển cái mặt của nó, cả gương mặt bị bẻ vẹo biến thành như đang nằm ngang, cái trán cùng cái cằm đều trên một đường thẳng.
Kha Tầm nhìn xem, cảm giác được da gà da vịt gì ở sau cổ đều rợn hết cả lên, nhưng cái mặt trắng bệch kia vẫn chưa thôi động tác quỷ quái lại vặn vẹo của nó, mãi cho đến khi nó xoay cằm hướng về phía trên, cái trán nằm ở phía dưới thì, nó bắt đầu từ từ nhúc nhích trong bóng tối.
Kha Tầm thấy nó bò xuống một bậc cầu thang.
Bóng tối ở sau lưng nó ồ ạt hùa theo động tác bò về phía trước của nó, mặt của nó vẫn run run lên, tựa như một hột gạo trắng đã chết đang bị một bầy kiến đen tuyền nâng lên cao mang theo trở về tổ.
Nó kéo theo thứ tối đen nhũn nhĩu rậm rạp chi chít ở sau lưng bò xuống bậc thang thứ hai, Kha Tầm quát một tiếng nặng nề “Đến rồi!”
Đám người đang ngồi ở sảnh giữa cách đó một khoảng xa xa nghe thấy tiếng quát đều đồng loạt cả kinh, lập tức nhìn về phía Kha Tầm đang đứng, mà Mục Dịch Nhiên lại phản ứng nhanh hơn một bước, ngay khi tiếng quát của Kha Tầm vừa dứt, hắn đã bật dậy bước nhanh chạy về phía Kha Tầm.
Kha Tầm dùng dao trái cây đâm vào pin của chiếc điện thoại dự phòng, cũng lập tức ném về cái mặt xác chết đang từ từ bò xuống thang lầu ở trước mắt trước lúc di động bị kích nổ, ánh lửa bừng lên, cái mặt trắng bếch bị bao bọc bởi tối đen rậm rạp kia quay cuồng trong ánh lửa, nhưng mặc dù ánh lửa bừng lên sáng rọi là thế, Kha Tầm vẫn không thể nào nhìn thấy rõ cái thứ đen sì sì kéo theo sau nó là gì, nhưng trong nháy mắt pin di động bị nổ tung, cái thứ đen sì sì kia cũng bị nổ đến bắn tung tứ tán, mà cũng ngay trong nháy mắt ấy, Kha Tầm thấy được, cái thứ bên trong bị vật chất không rõ màu đen kia bao trùm là gì.
Là một tấm da người, khô quắt mà nhũn nhão tựa như một miếng cao su…
Tấm da người ấy kết dính với cái mặt trắng bệch kia, những bộ phận cơ thể cùng tay chân đều bị vân vê xoắn xuýt lại với nhau hệ như một cái bánh quai chèo, lúc này nó bị màu đen đặc sệch kì dị kia ồ đến bao trùm trở lại, sau đó bắt đầu lúc nhúc bò xuống dưới cầu thang.
“Lão Tần, mau mau dẫn hai người họ đi ra!” Kha Tầm gõ cửa WC ở sau lưng.
Đám người ở bên sảnh cũng bắt đầu cảnh giới ở mức cao nhất, đều đứng dậy tựa lưng vào nhau vây thành một vòng, vừa đưa mắt quan sát đánh giá tình huống xung quanh, thi thoảng nhìn chằm chằm xem xét tình hình bên Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên.
“Thế nào rồi?” Thiệu Lăng cất cao giọng hỏi.
“Nổ pin di động không có tác dụng!” Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên vừa cẩn thận lùi về sau vừa trả lời “Mọi người để ý một chút bên ngoài phòng, xem có tình huống tương tự như nó không, nếu thật sự không được chúng ta cùng nhau xông ra ngoài!”
Vệ Đông cùng Phương Phỉ nghe vậy đều không hẹn mà cùng chạy về hướng cửa sổ nhìn ra xung quanh bên ngoài, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền thấy được trên mặt đường tối om bên ngoài đâu đâu cũng là mấy cái mặt trắng bếch bị vật chất màu đen sì kia bọc lấy nhúc nhích mấp máy!
Giống như… toàn bộ thế giới này đều biến thành một địa ngục lột da!
“Chúng ta bị bao vây rồi!” Vệ Đông lôi Phương Phỉ rời khỏi cạnh cửa sổ, bởi vì mấy cái mặt xác chết trắng bếch ngoài kia đều đã “nhìn” thấy được bọn họ, cũng bắt đầu lúc nhúc tụ tập về phía bên này.
“Làm sao bây giờ!?” Tiếng nức nở của Ngô Du vang lên.
Chu Hạo Văn nhìn quanh mọi nơi, kéo một cái drap giường ném vào cái chảo đang đốt nhánh cây, đợi đến khi vải bị lửa châm đốt cháy, hắn lập tức kéo nó ra, phóng tới vài bước nhằm về phía cầu thang, ném nó trùm lên cái mặt chết lôi theo vật chất màu đen lúc này đã bò tới bậc thang thứ sáu.
Tần Tứ cùng Điền Dương dìu Tiếu Khải vẫn đang nôn mửa không ngừng rời khỏi WC. Thiệu Lăng bên kia chỉ huy mọi người dùng sô-pha cùng mấy cái tủ chặn cửa sổ lại. Những thứ đen sì không rõ kia lúc này đã kéo theo vô số cái mặt xác chết trắng bệch vồ vập đến trước cửa, chen chúc phủ đầy trên cái cửa sổ cũ kỹ làm nó vì quá tải mà vang lên tiếng kèn kẹt.
“Chúng nó hình như không thể xuyên tường đi vào!” Cố Thanh Thanh hô to phát hiện của mình.
“Chặn lại!” Vệ Đông cũng gào lên, mọi người như điên cuồng vơ vét toàn bộ những thứ có thể sử dụng trong phòng, đều lôi đến chặn trước cửa cùng cửa sổ.
Cái drap giường bốc cháy mà Chu Hạo Văn vứt ra chẳng mấy chốc đã bị một đám đen đặc sệch không rõ kia nuốt chửng, Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên và hắn dần dần lui về phía sau, vừa dùng di động chiếu lên trên, ở những nơi ánh sáng tỏ đến, lại xuất hiện hai cái mặt xác chết trắng bám trên đầu cầu thang lầu hai.
“Đi phòng sinh hoạt, tất cả mọi người mau lên!” Mục Dịch Nhiên cất giọng báo cho mọi người, mọi người không ai do dự, lập tức bỏ mặc việc chặn cửa, ầm ầm di chuyển đi về phía phòng sinh hoạt nằm ở bên cạnh đại sảnh.
Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên vào phòng sau cùng, cũng nhanh chóng xoay người khóa trái cửa lại, mọi người lại dời sô-pha cùng bàn trà trong phòng đẩy tới chặn cửa lại, đóng kín cửa sổ, sau đó kéo màn lại.
“Chuyện gì đây? Tình huống gì đây?” Vệ Đông thở hổn hển hỏi.
“Không phải xác sống, tuyệt đối không phải xác sống!” La Bộ cũng thở hồng hộc, vẻ mặt kinh hãi không thôi.
“Là da người,” Kha Tầm lau mồ hôi trên trán, ấn tắt đèn pin di động, nói “Không biết bị cái gì vây lấy cuốn lại, phía dưới mấy cái mặt kia đều là da người, một bộ da người hoàn chỉnh.”
“Hoàn chỉnh…” Vệ Đông túm lấy vạt áo chùi chùi mặt “Ý mày nói là, mấy người từng chết ở trong nhà này đều là bị người ta… tươi sống lột xuống cả một bộ da hoàn chỉnh?”
“Chẳng trách sao lượng máu trong các phòng đều kinh khủng như vậy,” Thiệu Lăng cũng thở gấp “Kia thật sự là toàn bộ máu trong cơ thể một con người đều phun ra hết. Nhưng kẻ nào có thể giết người bằng thủ pháp kinh khủng như vậy? Khu dân cư này gần như bằng một cái thôn nhỏ rồi, dân của cả một thôn đều bị giết chết theo cùng một cách, ai có thể làm được? Tại sao lại phải làm như vậy?”
“Sùng bái tà giáo?” Vệ Đông bỗng nhớ đến 《 Tín Ngưỡng 》.
“Không có liên quan gì đến tà giáo cả.” Giọng của Mục Dịch Nhiên vô cùng chắc chắn “Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ các phòng, không thấy có bất cứ vật dụng hay đồ gì liên quan đến tôn giáo, toàn bộ khu dân cư bất kể là bên trong hay bên ngoài đều không tồn tại những thứ có tính dấu hiệu như vật tổ hay là tượng thần linh.”
“Hay chẳng lẽ là do… mấy người có tâm lý biến thái, dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết người để tìm niềm vui, cho nên mới giết chết dân cư của toàn bộ khu này?” Cố Thanh Thanh cả người run rẩy nói ra phỏng đoán mà mình thấy ghê rợn nhất.
“Không, còn nhớ không, khi ấy chúng ta tổng kết manh mối chẳng phải từng phỏng đoán sao —— Những khu vực bên ngoài khu dân cư này rất có thể cũng đều gặp phải tình trạng tương tự,” Kha Tầm rất nhanh lấy lại tỉnh táo “Phải là một đám người ghê gớm tới cỡ nào mới có đủ năng lực giết hại nhiều người như vậy? Không có khả năng.”
“Còn có một việc,” Chu Hạo Văn nói tiếp “Lúc ban ngày khi chúng ta kiểm tra mấy ngôi nhà bên kia, chẳng ai thấy có da người gì cả, chúng nó từ đâu đến? Hay là ảo ảnh?”
“Nếu như thật là ảo ảnh, nó hẳn là sẽ không bị cách trở bởi vật thể thực như tường mới đúng chứ?” Thiệu Lăng lập tức nhớ đến 《 Hải Thượng Nhiên Tê Đồ 》.
“Tôi cảm thấy,” Kha Tầm chỉ chỉ vào vách tường cùng trần nhà, tuy là vách tường cùng trần của căn phòng sinh hoạt này xem như khá sạch sẽ “Có lẽ ban ngày chúng ta đã từng nhìn thấy mấy cái da người kia, nó là những thứ gồ ghề nằm đằng sau vết máu đen, ban ngày chúng nó bị máu bao phủ lấy cho nên chúng ta mới không phát hiện, đến buổi tối, chúng nó liền từ tách ra khỏi những vệt máu ấy bò xuống, tôi cũng hoài nghi cái thứ đen ngòm đặc sệch chúng ta thấy lúc nãy có lẽ chính là đống máu đen kia.”
“Lời của Kha Tầm hẳn là đã gần với đáp án rồi,” Mục Dịch Nhiên nói “Chính là da người cùng máu đen đang tác quái.”
“Vậy, phải làm sao bây giờ?” Ngô Du cùng Hà Đường run run ôm lấy nhau.
“Nếu như mấy thứ kia không thể xuyên qua vật chất có thật thể, chúng ta trốn ở nơi này xem như an toàn.” Thiệu Lăng nói.
“Chỉ sợ là…” Kha Tầm đột nhiên sực nhớ ra cái gì đó, lập tức mở ra di động, dùng đèn pin chiếu sáng rọi xuống sàn nhà ở sau cửa.
__________________
Chú thích
(*) Từ gốc là oai đầu sát, nghĩa là nghiêng đầu đáng eo quá mà chết người ~ Minh họa bên dưới nạ
Ở dưới là hình con mều chữa trị tâm hồn, cũng oai đầu sát ~ tưởng tượng cái mẹt kia mà như con mèo này thì phim kinh dị hóa thành phim hường phấn luôn