Họa Phố

Chương 299

“Bà cố ngoại, tướng cốt là cái gì vậy ạ?” Kha Tầm quyết định lần lượt hỏi theo thứ tự các vấn đề.

“Đây, chỗ này đây,” cụ bà vươn bàn tay khô gầy nhăn nheo như vỏ quýt khô, run rẩy vỗ nhẹ lên trán Kha Tầm “Lớp da bên ngoài của con người ta gọi là tướng da, còn xương cốt bên trong da thì gọi là tướng cốt, tướng người tướng mệnh, bảy phần là từ tướng cốt.”

Vệ Đông đứng ở sau lưng nhỏ giọng lải nhải “Kiểu đoán mệnh ven đường của bà cụ chính xác hông đó…”

Thật sự thà rằng bà cụ đoán bậy đoán sai, thà rằng bà giống như mấy gã thầy bói ở ven đường lừa gạt đoán mệnh gì đó… Toàn là gạt người cả.

Chu Hạo Văn giọng điệu lạnh nhạt lên tiếng “Nghe nói trong giới khoa học, cũng có một nghiên cứu cùng lý luận về “Căn cứ vào hình dạng hộp sọ phán đoán tính cách, tính thích ứng cùng chức năng tâm lý” của một người. Cho nên việc dựa vào hình dạng hộp sọ mà xem tướng đoán mệnh, cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ.”

Vệ Đông “Lời này của cậu làm tui không biết nên cảm thấy an ủi hay là thấy kinh hoàng nữa…”

Chu Hạo Văn không đếm xỉa tới hắn nữa, ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn về phía bàn tay khô gầy của cụ bà đang trùm lên cái trán đầy đặn tròn trịa của Kha Tầm.

“Tướng cốt mà bà nói là hình dạng của xương cốt ấy ạ?” Kha Tầm vẫn đang tiếp tục đặt câu hỏi.

Bà cụ lần này khẽ lắc đầu, ngón tay ở giữa trán Kha Tầm gõ nhẹ một chút “Hình dạng của xương cốt cũng gọi là tướng cốt, nhưng tướng cốt mà bà nói là tinh, khí, thần của xương cốt. Cốt là căn bản của thân thể, từ đó sinh ra tướng mạo, thật ra thì nó chính là tinh khí thần(*) của xương cốt. Nhưng mà ấy, có tinh khí thần có thể xuyên qua diện mạo nhìn thấu, nhưng có tinh khí thần nó lại ăn sâu vào bên trong xương cốt, tướng cốt mà bà thấy chính là tướng nằm ở trong căn trong cốt… Nhưng tiếc là… Mắt bà mờ quá, đạo hạnh lại không đủ, nhìn thấy được nhưng mà xem không rõ, xem rõ rồi lại nhận chẳng ra…”

“Bà nói nhận chẳng ra ý là gì vậy ạ?” Chu Hạo Văn cũng bước tới mấy bước, đứng bên cạnh giường hỏi.

Cụ bà ngước mắt nhìn hắn một lát, rụt bàn tay khô gầy đang chỉ lên trán Kha Tầm về, giơ lên không trung vẽ vẽ mấy cái “Trên tướng cốt của mấy cháu ấy… có cái gì đó, đen sì sì, mọc đầy cả ra…”

Vệ Đông, La Bộ cùng Ngô Du nghe như vậy cả người đều giật mình hoảng sợ.

“Nghe mà cả người ngứa hết cả lên.” La Bộ vừa nói vừa chà chà hai bên cánh tay.

“Ý của bà là xương cốt vốn màu đen, hay là bên ngoài xương cốt có cái gì màu đen?” Chu Hạo Văn lại hỏi tiếp.

“Không phải bên ngoài,” cụ bà lắc đầu, hai con mắt vẩn đục trắng nhờ của bà chăm chú nhìn vào gương mặt Kha Tầm “Nó ở bên trong cốt.”

“Xương cốt toàn bộ đều đen hết sao?” Kha Tầm bị cụ bà nhìn đến cả người đều nhột nhạt, không kềm được đưa tay lên chà chà mặt.

“Không có,” cụ bà có vẻ như đang cố hết sức nhìn mặt cậu “Có nhiều chỗ không có đen, có vài chỗ lại đen.”

“…Mấy chỗ mà có màu đen cùng không có màu đen, là xen kẽ nhau như sọc hay là hình dạng nào khác?” Chu Hạo Văn lại hỏi sâu hơn một chút.

“Phức tạp lắm,” Cụ bà rời mắt khỏi gương mặt Kha Tầm, vươn tay chậm chậm dụi mi mắt cùng khóe mắt tràn ngập nếp nhăn của mình “Ài, bà già rồi, thấy không rõ nữa rồi…”

“Vậy chắc là loang lổ rồi,” Kha Tầm ngẩng đầu cùng Chu Hạo Văn nhìn nhau một cái “Đây là do cớ sự thế nào nhỉ, “cái việc kia” sẽ làm xương cốt biến thành màu đen sao?”

“Cái việc kia” đương nhiên chính là chỉ việc vào tranh, nhưng có mặt bà cố ngoại ở đây bọn họ không thể nói ra được.

“Là tướng cốt, đứa ngốc ạ, tướng cốt cùng xương cốt không giống nhau đâu,” Cụ bà vươn tay vỗ cái đét lên đầu gối Kha Tầm “Đời này của bà tính ra cũng xem tướng cho vô số người rồi, thật là lần đầu tiên mới gặp được giống như mấy cháu vậy, tổ sư gia cũng không có dạy bà tướng cốt thế này phải làm sao mới có thể giải được, ài, mấy đứa còn trẻ như vậy mà, thật là đáng tiếc nha…”

“Nhưng bà từ đâu mà kết luận kiểu tướng cốt như thế này không phải là điềm lành?” Ngô Du vội hỏi.

Cụ bà lại thở dài một hơi “Bà đây là lần đầu gặp, nhưng sư phụ bà ngày trước cũng từng gặp qua một lần, lúc ấy bà còn nhỏ lắm, vẫn chưa có bái sư, chuyện này là về sau bà nghe được sư phụ có lần vô tình nhắc tới, bảo là ông ấy từng gặp người có tướng cốt như thế, cảm thấy rất kỳ lạ, tiếc là sư phụ không biết cách phá giải, nào ngờ chưa được vài ngày thì mấy người kia đã chết hết rồi, mà chết còn thê thảm hết sức nữa…”

“Tin tức hơi bị lớn à nha,” Kha Tầm nói “Bà cố ngoại ơi, bà đợi tụi cháu một chút, từ từ kể lại cho chúng cháu nghe đi, bà xem đám thanh niên thiếu nữ chúng cháu đứa nào đứa nấy bộ dạng cũng xinh xẻo đáng yêu đúng không, bà cũng đâu nỡ nhìn tụi cháu gặp phải chuyện không may đúng không? Bà từ từ nhớ lại, rồi từ từ mà nói, nhớ được bao nhiêu liền nói bấy nhiêu, có được không ạ?”

“Được rồi, được rồi,” Cụ bà vẫy vẫy tay, sau đó nói với đám người Vệ Đông “Mấy cháu cũng ngồi đi, đừng có đứng làm gì, ngồi đi.”

Đám bên Vệ Đông lên tiếng đáp lời, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, Kha Tầm nói “Bà nói trước cho bọn cháu biết, đám người mà sư phụ bà từng gặp trôi qua ấy, bọn họ tổng cộng bao nhiêu người thế ạ?”

“Nghe bảo năm sáu người gì đấy,” Cụ bà suy nghĩ thật lâu mới cho ra một đáp án nghe mơ hồ như vậy “Nói chung là mấy người, chứ không phải một hai gì, sư phụ bà bảo chưa hề thấy qua nhiều người có tướng cốt giống nhau đến như vậy, chắc chắn là không phải hai người đâu.”

“Vậy bà có biết mấy người ấy sống ở thời đại nào không ạ, với cả làm cái gì?” Chu Hạo Văn hỏi.

Cụ bà lại suy nghĩ thật lâu “Bà nhớ sư phụ bảo là có nam có nữ, có già cũng có trẻ, thế nên sư phụ mới thấy kỳ lạ đấy, đám người kia đủ loại đủ hình, ấy mà lại có cùng một dạng tướng cốt.”

“Sư phụ bà có nhắc tới là thấy được họ ở đâu không?” Kha Tầm hỏi.

Vấn đề này bà cố ngoại đáp rất nhanh “Ngay nhà sư phụ bà ấy, mấy người nọ là đặc biệt tự tìm đến xin âm dương của sư phụ bà, hình như nghe bảo là tính đi làm việc gì rất nguy hiểm thì phải, vì nghe đồn sư phụ bà đoán quẻ rất chính xác, nên mới chuyên môn lặn lội đường xa đến tìm sư phụ bà, sư phụ bà khi ấy na… vừa thấy liền giật nảy cả mình, thầm nghĩ sao đám người này tướng cốt lại kỳ quái tới như thế, từ trước tới giờ chưa từng thấy qua, tổ sư gia cũng chưa từng dạy, thế nên sư phụ bà không dám đoán tướng cốt cho bọn họ, chỉ xốc một quẻ để tính hung cát, kết quả là đại hung… Sự phụ bà nói ấy, đó giờ chưa từng thấy quẻ tượng nào mà hung tới như thế, dọa đến sư phụ sợ không dám mở cửa làm ăn suốt mấy tháng, bảo là phải tránh cái hung khí của nó. Về sau quả nhiên, đám người kia liền gặp chuyện bất hạnh.”

“Sư phụ của bà làm sao biết được đám người kia về sau lại gặp chuyện?” Chu Hạo Văn hết sức nhạy bén túm lấy điểm đáng nghi này.

Cụ bà vươn tay vỗ vỗ lên cái chân đang gác trên mép giường của mình, thở dài “Sư phụ của bà ông ấy na, cái tánh hiếu kỳ dữ lắm, lúc đó lại còn trẻ, bói ra một cái quẻ hung tới như thế, ông ấy bảo là cả đời ông ấy chỉ thấy qua đúng có một lần, trong lòng giống như bị mèo cong ấy, ngứa ngáy, muốn biết là quẻ hung kia ứng với cái gì, khi đó có vô tình nghe thấy mấy người kia nói một câu tính đi thư trai gì gì đấy, liền ghi nhớ trong lòng, sau đấy hai ba hôm cứ chạy tới chỗ đó nhìn một cái, rồi có một ngày đúng là thấy mấy người kia đi vào, sau đó chẳng bao lâu liền đi ra, ông ấy bảo khi đó cảm giác cứ lạ lạ, mấy người kia như là bị trúng tà vậy, nhìn như thần trí không rõ ràng, vừa rời khỏi thư trai là chia ra mạnh ai nấy đi, nào ngờ còn chưa đi được bao xa đã bị người ta bắn súng lạc đạn chết, nguyên một cái lỗ máu trên người…”

“Khoan… Khoan đã bà…” Vệ Đông vẻ mặt ba chấm xen mồm vào “Lạc đạn chết á? Xin hỏi chuyện này là xảy ra vào thời đại nào vậy?”

“Năm hai mấy hay là ba mấy gì đấy,” Bà cụ đáp “Lúc đó đâu đâu cũng đánh giặc, loạn lắm cháu à.”

Vệ Đông trong lòng tính nhẩm, cụ bà này thoạt nhìn chừng tám mươi mấy, sư phụ bà lúc trẻ tức là… đúng rồi nhờ, khi đó đúng là đang loạn thật…

“Sư phụ bà bảo mấy người đó giống như trúng tà, vậy biểu hiện cụ thể là như thế nào bà có biết không ạ?

Cụ bà đưa mắt nhìn cậu một cái, thanh âm có chút khào khào chậm rãi đáp “Sư phụ bà bảo lúc đám người kia từ thư trai rời đi thì, đã không còn hồn nữa, chẳng khác gì hoạt tử nhân(*), sớm muộn gì cũng sẽ chết cả.”

Lời này nói ra, khiến cả đám bọn họ không nhịn được đều rùng mình ớn lạnh.

“Vậy, sư phụ của bà có từng kể lại chi tiết cho bà nghe về tướng cốt của bọn họ không, hình dạng nó như thế nào?” Kha Tầm rốt cuộc dần dần tiến đến vấn đề quan trọng nhất.

Giống như ký ức của cụ bà về việc này rất là sâu sắc, cho nên cũng không cần tốn nhiều thời gian để nhớ lại, bà giơ lên bàn tay khô gầy của mình vẽ vẽ ở trước mặt Kha Tầm “Sư phụ bà nói, chính là mấy cái hoa văn từ trong xương tràn ta ngoài ấy, đám người kia, tướng cốt toàn thân họ đều chi chít chi chít tràn đầy mấy cái hoa văn đấy. Bảo là nhìn giống như hoa văn, nhưng mà sư phụ của bà xem không nhận ra, mà trên người mấy cháu, bà cũng không nhận ra…”

“Nếu như là hoa văn, bà có thể mô tả nó trông như thế nào không ạ?” Kha Tầm lại hỏi.

Cụ bà vẻ mặt phiền muộn nói “Không nói rõ được, có cong cong có vòng vòng, có tròn tròn lại xoắn xoắn…”

“Bà vẽ nó ra được không bà?” Ngô Du vội vàng hô lên, còn chưa đợi cụ bà đáp lời, cô đã lấy cái túi xách lục lọi moi ra mấy tờ khăn giấy cùng với một cái bút kẻ lông mày, không nói không rằng nhét vào tay bà cụ “Bà thử vẽ đi ạ.”

Cụ bà sờ soạng trên tủ đầu giường lấy cái kính lão của mình đeo vào, sau đó từ sau tròng kính lão chăm chú quan sát Kha Tầm ngồi trước mặt, rồi cúi đầu dùng bàn tay già cỗi run rẩy của mình cầm bút kẻ lông mày vẽ lên khăn giấy, tiếc là vẽ cả buổi trời mà trên tờ giấy đều mà mấy cái đường run run, căn bản không thể nhìn mà đoán ra được.

Ngô Du lại đứng dậy đi lấy bút và giấy đàng hoàng đến xin cụ bà vẽ lại một lần nữa, nhưng lần này vẫn là mấy đường cong vòng uốn éo tựa như vừa bị điện giật lộn xộn hết cả lên.

Cụ bà bỏ bút xuống, vừa tháo kính lão của mình ra vừa lắc đầu “Không được rồi, bà già quá rồi, cầm không nổi bút cũng nhìn thấy không rõ…”

Bà cố ngoại quả thật lớn tuổi lắm rồi, bình thường vươn cái tay còn run lên run xuống, càng đừng nói đến việc cầm bút vẽ lại vốn đòi hỏi phải khéo léo chính xác.

Mọi người cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể ép buộc cụ bà được, Kha Tầm chỉ đành nói “Vậy bà có còn nhớ, sư phụ của bà có nói tên của thư trai mà mấy người kia đã vào là gì không ạ?

Cụ bà lần này suy nghĩ rất lâu, đến cuối cùng lại lắc đầu “Không nhớ, hoặc là do sư phụ bà chưa từng nói.”

Chu Hạo Văn nói “Sư phụ của bà trước kia sống ở đâu vậy ạ? Là dân địa phương này luôn phải không?”

Cụ bà gật đầu đáp “Tổ tiên ông ấy đều ở nơi đây cả.”

“Trong nhà ông ấy hiện tại còn có ai không?” Kha Tầm vội hỏi.

Cụ bà lại lắc đầu, thở dài một tiếng, nói “Sư phụ bà không có nuôi con cái gì cả, ông ấy bảo làm cái nghề này đều là tiết lộ thiên cơ, sớm muộn sẽ bị trời phạt, ông trời muốn ông ấy tuyệt hậu, e cũng là báo ứng… Từ lúc bà vào cái nghiệp này, mỗi năm đều ba tai tám nạn, có vài lần suýt nữa là đi rồi, chẳng phải cũng là gặp báo ứng đấy sao?”

Manh mối kéo dài đến tận liền không có cách nào tiến triển, đám người Kha Tầm ngồi lại trò chuyện tán gẫu cùng cụ bà một lát, thấy cụ bà có vẻ mệt mỏi liền cáo từ rời đi.

“Cái vụ “hoạt tử nhân mất đi thần hồn” kia ấy…” Mãi đến khi ra ngoài khu dân cư kia rồi, Vệ Đông mới dẫn đầu lên tiếng “Mọi người có cảm thấy giống như… giống như mấy người đã chết ở trong tranh rồi, ở ngoài thế giới thật chỉ còn lại mỗi cái “xác da” bên ngoài không?”

Mọi người nghe vậy đều trầm mặc.

Đám bọn họ chưa ai từng nghĩ tới, gần một trăm năm trước đã từng có một nhóm người, cũng gặp được những chuyện giống như bọn họ vậy.

Rồi, kết cục cuối cùng của đám người kia là thế nào?

Giống như sư phụ của bà cố ngoại kia từng chứng kiến, toàn bộ đều chết thê chết thảm, không còn sót lại người nào?

Hay là vẫn có người, còn may mắn sống sót?

_________________

Chú thích

(*) Tinh – khí – thần, là một từ chuyên môn của đạo giáo nội đan, ý chỉ tinh hoa – hơi thở – tinh thần. Ba cái tượng trưng cho vật chất – hơi thở – sự sống.

Túm cái quần lại là nó dòm thâm sâu dị thoi chứ nó cũng có căn cứ khoa học đó.

Tinh, ý là để chỉ những vật chất có trạng thái có hình tinh vi cơ bản nhất, tỷ như hạt.

Khí, là để chỉ những vật chất vô hình không có trạng thái, ở người là chỉ những nguyên tố vô hình cấu thành nên hoạt động sự sống cơ bản, thường là thể khí

Thần, tức là sức sống của tinh và khí, cũng chỉ những chức năng, trình tự hay hình thái hoạt động cấu tạo nên sinh mệnh, ví dụ như: quá trình trao đổi chất, quá trình thay cũ đổi mới, đều là những thứ tự nhiên mà có, sinh ra đã sẵn, tự hoạt động ổn định có thứ tự.

(Theo Baidu)

(*) Hoạt tử nhân: người chết mà sống lại, ý là cái xác sống ấy
Bình Luận (0)
Comment