Họa Phố

Chương 305

Matcha quả hương mật: Thừng hoàng kim? Sợi dây thừng mà Kim Giác và Ngân Giác đại vương dùng để trói Tôn Ngộ Không lại ấy, ngoại trừ này ra thì trong ấn tượng của tui còn một sợi “thừng trói tiên” nữa, cơ mà không nhớ nổi xuất xứ từ đâu.

Kha Tầm ghi nhớ lại “thừng hoàng kim” và “thừng trói tiên”, sau đó tiếp tục kéo xem bình luận, lật xem xong một lượt liền thấy có tin báo bình luận mới, lại rà thêm lần nữa, tìm được một cái khác.

Xuân thu đại pháp tuyệt: Dây trói yêu, pháp bảo mà Nữ Oa truyền cho con người, dùng để khắc chế yêu tộc trong thiên hạ. Thừng trói tiên: pháp bảo của Cụ Lưu Tôn, một trong mười hai vị kim tiên của Côn Luân, truyền cho đồ đệ Thổ Hành Tôn, từng trói Na Tra, trói Hoàng Thiên Hóa, trói Nhị Lang Thần. Dây trường hồng (cầu vồng), pháp bảo của Phổ Huyền Chân Nhân trong Phong Thần Diễn Nghĩa, có thể trói người, có thể triệu hồi ra Hoàng Cân lực sĩ. Dây trói rồng, pháp bảo của công chúa Long Cát trong Phong Thần Diễn Nghĩa.

Kha Tầm lại ghi nhớ toàn bộ mấy sợi dây thừng này, sau đó vừa lên mạng tìm kiếm thông tin, vừa tiếp tục canh chừng kiểm duyệt bình luận mới của cái weibo kia.

Gần tới nửa đêm, Kha Tầm bỏ điện thoại di động xuống, hô hào mọi người đi ngủ trước, La Mã xây nên không phải chỉ một ngày, manh mối cũng không phải tìm một đêm là ra tất.

Từ sau cái đợt tập thể làm sủi cảo ở nhà mình lần đó, Kha Tầm đã mua mấy cái đệm cao su nhét ở trong tủ âm tường phòng khách để phòng hờ sử dụng, Vệ Đông nhà vốn không xa cũng không đi về, mà ở lại ngủ chung với mọi người.

Thiệu Lăng với Tần Tứ ngủ ở phòng khách. La Bộ, Vệ Đông ngủ ở phòng tiếp khách. Chu Hạo Văn thì vào phòng sách.

Kha Tầm nằm lên giường, xoay người bắt đầu giở trò bạch tuộc quấn lấy người Mục Dịch Nhiên, một bàn tay lén lút tác quái, sờ mò vạt áo ngủ của người ta lần vào, cào cấu lưng người ta mấy phát, sau đó cứ thế ịn bàn tay nóng hôi hổi của mình trên da thịt bạn trai, cả người thả lỏng, hai mắt nhắm lại.

Mục Dịch Nhiên giơ tay xoa xoa cái đầu của chó cưng, mấy ngón tay thon dài khẽ luồn vào sợi tóc, cứ thế từng chút từng chút vuốt ve da đầu từ trước đến sau, Kha Tầm được vuốt ve thoải mái và an tâm vô cùng, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ.

***

Sáng sớm hôm sau, Phương Phỉ, Ngô Du và Cố Thanh Thanh mua điểm tâm mang đến cho mọi người cùng ăn, khi ấy Kha Tầm vẫn nằm trên giường ngủ quên trời đất. Vệ Đông ló đầu vào phòng hô gọi đối phương dậy “Mày không dậy tao ăn phần của mày luôn đó nha!”

Kha Tầm lờ đờ mở mắt ra “Dịch Nhiên của tao đâu…”

“Đại lão phái tao đến gọi mày đó, còn anh ta đang nhận điện thoại.” Vệ Đông liếc xéo hắn “Mắc chừng gì mà ngủ dữ vậy, tối qua mày làm gì?”

“Không những ngủ dữ, mà ăn cũng nhiều nữa,” Kha Tầm ngồi dậy vò vò đầu “Tao cảm thấy hình như có gì đó không ổn lắm mày ạ.”

“Không ổn chỗ nào?” Vệ Đông kinh sợ rú lên.

Kha Tầm cau mày, nhìn xuống bụng của mình “Hình như tao… có rồi.”

Vệ Đông “…Nội cha mày! Thằng quỷ sứ! Biến thái vãi nồi!” xoay người đi thẳng.

Kha Tầm toàn thân lười biếng đi ra phòng ngủ, thấy mọi người đều đang ngồi xung quanh bàn, vừa ăn vừa chuyện trò cùng nhau, chủ yếu là nói về mấy phỏng đoán về 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 mà đám bọn họ thảo luận tối qua.

Ăn xong cũng thu dọn sạch sẽ, mọi người chuẩn bị tiếp tục tiến vào trạng thái làm việc, ai dùng máy bàn thì đi phòng sách, ai xài laptop thì chiếm đóng bàn ăn, dùng di động hoặc là ngồi trên sô-pha hoặc ngồi trên thảm dưới đất.

Mục Dịch Nhiên, Thiệu Lăng, Tần Tứ cùng Cố Thanh Thanh thì ra ngoài để đi đến thư viện.

Kha Tầm mở weibo của mình ra, phát hiện bên dưới cái weibo hôm qua đã có tới mấy trăm cái bình luận, suy nghĩ một chút, liền share lại cái weibo đó một lần nữa.

Corgi đã có quan hốt phân: Rút thưởng nào, share cùng với tag ba người bạn tốt, đồng thời có câu trả lời vấn đề hợp ý nhất sẽ được tặng một bộ di động XX, ba ngày sau sẽ trao giải.

Sau đó, Kha Tầm lại kéo xuống mở bình luận ra, bắt đầu đọc từng cái từng cái.

Cũng có thể là “sắc đẹp” của Kha Tầm đủ chất lượng, nên tới trưa hôm đó cái weibo kia đã hơn một vạn lượt share cùng với một vạn cái bình luận.

***

Buổi trưa, khi thức ăn mà Kha Tầm gọi người ship tới được mang vào cửa, đám người bên Mục Dịch Nhiên cũng vừa lúc trở về. Mỗi người đều ôm theo một chồng sách, dự tính là sẽ dùng thời gian buổi chiều xử lý chúng nó.

Sau khi dùng cơm trưa, mọi người ngồi xung quanh phòng khách tạm nghỉ ngơi một lát, đồng thời nói chuyện với nhau về tiến triển của những manh mối trước mắt, Cố Thanh Thanh tay cầm bút không buông ngồi ở một bên ghi chép lại mọi thứ vào sổ tay, ghi được một lát thì cô gái đột nhiên giơ tay lên, nhìn phía đám người đã vô cùng ăn ý ngừng miệng lại hết, cũng hết sức chuyên chú nhìn về phía mình “Em có một phát hiện… hoặc cũng có thể chỉ là một suy đoán do em đa nghi…”

“Mấy hôm nay, em nghe mọi người kể lại toàn bộ những việc đã trải qua trong mười bốn bức tranh trước, đồng thời viết lại chi tiết của mỗi bức tranh vào sổ tay,” Cố Thanh Thanh có hơi không quen bị nhiều người nhìn chăm chú một lúc như vậy, có hơi xấu hổ cúi đầu, ánh mắt nhìn vào quyển sổ da mềm trên tay mình “Tại em kiểu… có thói quen thích tổng kết và liệt kê trọng điểm, mà sau khi em liệt kê chúng nó ra, bỗng phát hiện một vài phỏng đoán, nhưng không có bằng chứng rõ ràng… Em cũng không biết đây có phải là do em suy nghĩ nhiều quá hay không, hay là mấy ý tưởng kỳ khôi không đáng tin, nhưng mà Mục ca có nói, không nên bỏ qua bất cứ hoài nghi nào của bản thân, nên… Nên xin cho phép được chậm trễ một ít thời gian của mọi người, em muốn cho mọi người xem những điều em đã tổng kết được.”

Kha Tầm vỗ nhẹ vai cô gái nói “Gái Thanh à, không có gì phải xấu hổ hết, chúng ta đều từng cùng nhau vào sinh ra tử rồi, không giống người thân nhưng cũng hơn hẳn người thân đúng không, người cùng nhà với nhau khách sáo làm chi á, muốn nói như thế nào cứ việc nói thế ấy. Trực giác của tôi trước giờ luôn chuẩn, tôi cảm thấy phát hiện lần này của em chắc chắn cực kỳ có ích. Tự tin lên, rồi, bắt đầu đi!”

“Bắt đầu đi, bắt đầu đi! Cứ tận tình bày ra tác phong học sinh giỏi trước một bầy học sinh dốt như tụi này đi gái ei!” Vệ Đông cũng nói.

“Cậu đừng tính luôn cả tui vào như thế, tui không phải học sinh dốt.” Ngô Du nói.

“Ồ? Vậy cô là?” Vệ Đông bày ra vẻ mặt kính trọng.

“Học nát, còn nát hơn cả dốt.” Ngô Du nói.

Cố Thanh Thanh nhịn không được bật cười, cũng biết mọi người là đang cố ý ghẹo mình, để mình có thể thoải mái thả lỏng một chút, lập tức phấn chấn tinh thần, mở sổ ghi chép của mình ra cho mọi người xem.

“Thật ra cũng giống như lúc đi học, trong tiết học ngữ văn, mọi người sẽ bị yêu cầu tóm tắt ra nội dung chính sau khi học mỗi một tác phẩm vậy,” Cố Thanh Thanh giọng điệu “giáo sư” lên tiếng, cơ mà giáo sư này có vẻ vẫn đầy mùi học sinh “Phương pháp tổng kết nội dung cốt lõi chính là “Tác phẩm ấy nội dung muốn miêu tả cái gì, biểu đạt tư tưởng hoặc cảm tình như thế nào, hay là vạch ra vấn đề gì, có ý nghĩa như thế nào”.”

“Em đã sử dụng biện pháp này để tóm tắt ý tưởng chính cho mỗi bức tranh mà mọi người đã trải qua, về phần “Nội dung của nó miêu tả cái gì” chúng ta không cần nói tới, tất cả mọi người đều đã quá rõ ràng, chủ yếu nằm ở chỗ sự kiện này vạch ra vấn đề như thế nào.”

“Nếu như đổi sang góc độ tranh vẽ, cũng chính là ý nghĩa tầng sâu mà bức tranh kia muốn biểu đạt là gì, mà thật ra đó là vấn đề chúng ta cần phải phá giải nếu muốn tìm được chữ ký.”

“Em đã tóm tắt từng bức tranh, sau đó “”bắt buộc” tìm ra những điểm có vẻ như là tương đồng giữa những bức tranh với nhau —— Nói bắt buộc là bởi vì em cũng không chắc lắm điểm giống nhau này liệu có phải chỉ do trùng hợp hay không, hoặc là do em quá đa nghi nên mới trông gà hóa cuốc, tóm lại… Em nói ra cho mọi người nghe trước, có gì nhờ mọi người giúp đỡ góp ý.”

Nghe được lời ấy, đám người lại càng tập trung tinh thần, chăm chú chờ đợi cô gái trước mặt tiến vào đề chính.

“Vậy em sẽ đi ngược từ sau đến trước, liệt kê ra những bức tranh em cảm thấy đáng nghi.” Cố Thanh Thanh cúi đầu tập trung lật sổ ghi chép đến một trang nào đó, bắt đầu nói:

“Bức tranh thứ mười bốn, 《 R e s t a r t 》, chủ đề của nó là bảo vệ môi trường; tầng sâu ý nghĩa của nó là: Nếu như con người không chú trọng vấn đề bảo vệ môi trường, như vậy trái đất sẽ đi vào tận thế hoặc thay mới giống loài, hay nói cách khác, sẽ có một thế giới mới thay cho thế giới cũ.”

“Bức tranh thứ mười ba là 《 Con Mèo Của Schrödinger 》, chủ đề của nó là, làm thế nào dùng giáo dục khơi dậy trí tưởng tượng của con người, để nhận thức cùng hiểu biết thế giới, điều mà nó vạch ra là thuyết nhị nguyên về ý thức và vật chất cùng với vấn đề đa vũ trụ.”

“Bức tranh thứ mười hai là 《 Nghịch Lữ 》, chủ đề của nó là thời gian, sinh mệnh và chọn lựa, hơn nữa xây dựng một thế giới song song nằm trên dòng thời gian ngược.”

“Bức tranh thứ mười là 《 Thú Sắc Đỏ Tươi 》, chủ đề của nó là sự khúc mắc, hoặc là nói một loại chấp niệm, bên trong tranh có phân ra người ngoài thành và người trong thành, phân biệt rõ ràng giống như hai thế giới khác nhau.”

“Bức tranh thứ chín là 《 Tịnh Thổ 》, chủ đề của nó là ấu thơ, trong bức tranh này cũng được chia ra làm nhiều thế giới nhỏ khác nhau.”

“Bức tranh thứ sáu là 《 Thế Giới Động Vật 》, chủ đề của nó là bảo vệ động vật, trong tranh, thế giới con người và thế giới động vật đã bị hoán đổi vị trí cho nhau.

“Trong toàn bộ những bức họa kể trên, tầng sâu ý nghĩa của nó giống như đều ẩn chứa một điểm tương đồng như nhau…”

Nói đến đây, Cố Thanh Thanh khẽ mím đôi môi mà khô khốc vì khẩn trương của mình.

“—— Thế giới!” Đã có một vài người sửng sốt đồng thanh kinh hô kêu lên một đáp án.

“Đúng vậy, chính là “thế giới”.” Cố Thanh Thanh gật đầu “Thế giới trong 《 R e s t a r t 》 là thay mới hoặc là thay thế, 《 Con Mèo Của Schrödinger 》 là đa vũ trụ, 《 Nghịch Lữ 》 là thế giới ngược, thế giới bên trong cùng thế giới bên ngoài của 《 Thú Sắc Đỏ Tươi 》, 《 Tịnh Thổ 》 với nhiều thế giới, cùng với thế giới bị hoán vị trong 《 Thế Giới Động Vật 》—— Nếu như bảo, cả mười bốn bức tranh này đều là những bức tranh được “Tranh Mưu” cẩn trọng lựa chọn, như vậy vì sao cả mười mấy bức tranh đều đề cập đến “Thế giới”? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là do sở thích của nó mà thôi?”

“Cá nhân em cho rằng lý do này không hợp lý lắm. Mười bốn bức tranh mà mọi người từng tiến vào, nó không hề được trưng bày riêng ở một phòng triển lãm nào đó, trong phòng triển lãm ấy còn có rất nhiều bức tranh khác, vậy tại sao lại cố tình lựa chọn nó?”

“Nhưng, nếu bảo là “Tranh Mưu” đã chọn sẵn trước cũng không đúng. Theo như mọi người phỏng đoán, nếu thời đại bắt đầu của sự kiện này tối thiểu nhất cũng phải vào thời nhà Tống, như vậy những bức tranh hiện đại kia hoàn toàn không có khả năng đã được chọn sẵn ngay từ đầu.”

“Cho nên em nghĩ, mấy bức tranh này đều là do “Tranh Mưu” về sau mới chọn ra, hơn nữa vận dụng toàn bộ năng lực của mình, để tìm kiếm bên trong hàng chục thậm chí hàng trăm bức tranh được trưng bày, tìm ra bức tranh gần sát với mục đích của nó nhất.”

“Nếu vậy, “thế giới” được đề cập đến trong những bức tranh trên, liệu có phải đang ẩn chứa mục đích nào đó của “Tranh Mưu” hay không?”

“Nếu như lấy đây làm điểm mấu chốt để quan sát các khái niệm về thế giới mà các bức tranh kia nhắc đến, giống như “Tranh Mưu” kia vẫn luôn ám chỉ… rằng không chỉ có một thế giới mà thôi?

“À.. ờm… Đây là toàn bộ vấn đề em muốn nói…”

Cố Thanh Thanh nói xong, vẻ mặt thiếu tự tin nhìn tới nhìn lui đám người ở trước mặt vẫn luôn im lặng không có tí phản ứng nào.

“…Gái ei, may là có gái.” Cuối cùng, Vệ Đông đầu tiên đứng ra phản ứng, bật ngón cái hướng về phía Cố Thanh Thanh khen ngợi.

Trái tim đang treo cao của Cố Thanh Thanh giống như hạ xuống một ít, đang tính lén lút tiếp tục quan sát những người khác nữa, thì đột nhiên bị Ngô Du vươn tay choàng vai “Lợi hại quá chừng luôn, Thanh Thanh! Chị thấy chuyện này thật sự rất đúng luôn ấy —— Ôi mẹ ơi, việc này đúng là chỉ nghĩ tới đã sợ vãi linh hồn!”

Thiệu Lăng cũng từ mạch suy nghĩ quay đầu, nhìn sang Mục Dịch Nhiên “Mục, anh thấy thế nào?”

Mục Dịch Nhiên hơi ngước mắt, nhìn về phía đám người đang chờ mình trả lời, nói “Còn nhớ trước đó chúng ta từng phỏng đoán, trong sự kiện vào tranh này, dường như có hai loại sức mạnh đang đánh cờ với nhau, mà sức mạnh vẫn luôn vạch cho chúng ta con đường sống, tựa hồ cũng mượn các bức tranh kia để cung cấp ám chỉ cho chúng ta. Tôi nghĩ suy đoán của Cố Thanh Thanh là chính xác, hơn nữa ngoại trừ ám chỉ mà những bức tranh kia cung cấp, những bức tranh khác có lẽ cũng có ám chỉ, chẳng qua ám chỉ của chúng nó có thể là một đầu manh mối khác mà thôi. Tôi nghĩ hiện tại chúng ta có thể dựa theo lối tư duy này, phân tích những bức tranh còn lại một chút, để tìm ra ám chỉ mà chúng nó ẩn chứa.”

“OK!” Đám người trả lời một cách phấn khởi, điều mà Cố Thanh Thanh phát hiện, cũng giống như đang trực tiếp mở rộng cùng soi sáng con đường sống còn của bọn họ, người nào người nấy đều vực dậy tinh thần, thậm chí đến cả Thiệu Lăng còn chủ động đi lấy laptop của mình, chuẩn bị ghi chép tổng kết.

“Tiếp tục từ sau trở về trước đi, trừ mấy bức tranh mà Cố Thanh Thanh đã nhắc tới, tiếp theo chính là bức tranh thứ mười một 《 Hải Thượng Nhiên Tê Đồ 》,” Thiệu Lăng vừa đánh chữ vừa nói “Chủ đề của nó là thất tình lục dục, cực kỳ phù hợp kiểu chuẩn mực thường thấy của các tác phẩm cổ điển, cũng chính là dùng ảo cảnh để điểm hóa(*) người phàm, nhờ đó đạt được cảnh giới ngộ đạo thấu triệt, nhìn thấu mọi thứ. Thật ra bức tranh này cũng xem như có liên quan chút ít tới “Thế giới”, trong ảo ảnh cũng là một thế giới, bên ngoài ảo ảnh lại là một thế giới.”

“Bức tranh thứ tám là 《 Nhân Học 》, chủ đề của nó là khoa học nghiên cứu về chính bản thân con người,” Chu Hạo Văn tiếp lời “Nhưng bức tranh này giống như không có liên hệ gì đến “Thế giới”, có lẽ nó ám chỉ manh mối khác.”

Vệ Đông gãi đầu “Tui thiệt nghĩ không ra nó có thể ám chỉ cái gì luôn á, từ đầu chí cuối chúng ta đều bị nhốt trong mấy cái phòng thí nghiệm quái đản đáng sợ kia, mà nội dung thí nghiệm cũng hết sức biến thái… Chẳng lẽ manh mối ám chỉ là “Biến thái” sao? Nếu liên kết lại với manh mối “Thế giới” kia thì, chẳng có nhẽ… Thế giới kia có biến thái?”

Chu Hạo Văn “…”

“Đầu óc mày bớt xằng xiên chút đi có được không?” Kha Tầm nói, có thể nói, bức tranh 《 Nhân Học 》kia để lại cho cậu trí nhớ sâu sắc nhất, bởi vì đó là bức tranh mà cậu cách tử vong gần nhất, hoặc bởi vì họa sĩ Khang Lai cũng giống như cậu, cũng là một người đồng tính “Ngược lại tôi cảm giác ám chỉ mà bức tranh kia cung cấp là cực kỳ rõ ràng, chính là thí nghiệm. Còn nhớ Khang Lai từng trải qua những gì không? Anh ta là vật thí nghiệm 282, trước anh ta cũng từng có vô số vật thí nghiệm, nhưng bọn họ một là chết, hai là hoặc điên hoặc đần độn, chỉ có mình anh ta còn sống. Mọi người không cảm thấy tình huống này quen mắt sao?”

Cố Thanh Thanh mở to mắt “Cũng giống như việc chúng ta trải qua vậy, nếu như coi thế giới trong tranh giống như một khu thực nghiệm với các phòng thí nghiệm, chúng ta cùng toàn bộ những người đã vào tranh chính là vật thí nghiệm, những người thí nghiệm thất bại đều… chết hết, mà người nào tạm thời thành công có thể tiếp tục tiến vào phòng kế đó, một lần nữa tiếp nhận thí nghiệm, mãi cho đến cuối cùng “tập họp đủ” mười ba vật thí nghiệm thành công trong mọi thí nghiệm…”

“Rõ ràng chính là như thế,” Thiệu Lăng gật đầu, lại nhìn mọi người, thấy không ai có gì phản đối liền chúi đầu đánh chữ lưu lại vấn đề này vào máy “Việc này cũng xác minh phỏng đoán trước đó của Mục, tranh chính là đang sàng lọc đám người vào tranh chúng ta.”

* * *

[ Chuyện ngoài lề ]

Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng: Anh ơi tui sợ, muốn ngủ chung với anh

Corgi: Thằng quể này, hem có sức quan sát gì hết trơn hết trọi! Không ai được phép quấy rầy thế giới ban đêm của anh cùng anh rể chú! Ngoan, dòm Đông Tử mà làm gương, đi ngủ đi.

Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng: Đông ca đang núp lùm ngoài cửa phòng nghe lén hai người kia kìa.

Corgi: …

_________________________

Chú thích

(*) Điểm hóa: là từ dùng trong Đạo Giáo hoặc Phật Giáo, truyền thuyết Đạo Giáo tả rằng thần tiên có thể dùng pháp thuật “điểm hóa” khiến vật và người thành tiên. Về sau mượn để chỉ đạo sĩ hoặc bồ tát dùng lời nói dẫn dắt con người, giúp họ thức tỉnh, nhờ đó mà ngộ đạo, nghĩa phiếm chỉ dẫn dắt cùng khai đạo.
Bình Luận (0)
Comment