Họa Phố

Chương 353

Những nơi mà tầm mắt có thể nhìn thấy, đâu đâu cũng là thi thể.

Bọn họ đếm không nổi thi thể mà mắt mình nhìn thấy rốt cuộc có bao nhiêu, vô bờ xác rữa lẳng lặng nằm trên cỏ khô cát đá hoang vu mà lạnh lẽo, thân thể mục nát, tay chân gãy gập, xương trắng quạnh hiu, cùng với da thịt bên ngoài phần phật giũ mình trong gió lạnh.

Xác chết la liệt, đầy mắt đều là thảm cảnh chết chóc, nơi đây chẳng khác gì một bãi mồ chôn vùi sự sống.

Đám người im lặng thật lâu không ai nói chuyện, muôn trùng núi non hòa cùng vô ngần đất rộng như cũng lặng thinh im tiếng. Dưới bầu trời tối om nặng trĩu, bãi tha ma trước mắt còn tịch lặng hơn cả đất, núi cùng con người, ánh mắt của vô vàn xác khô hủ bại mở to trừng trừng như đang lẳng lặng cùng bọn họ đối mắt nhìn nhau, như đang kể về nỗi sợ hãi chúng đã trải qua trước lúc chết làm cho linh hồn chẳng được thể an tường yên ngủ.

“Đây…” Kha Tầm là người đầu tiên lên tiếng, cổ họng khô khốc mà khàn khàn, cậu buộc lòng phải hắng mạnh một cái mới có thể nói tiếp “Đây là cổng địa ngục sao?”

“Vậy cổng ở đâu?” Chu Hạo Văn dời ánh đèn pin đang chiếu trên mặt đất, chuyển samg chiếu phía núi non xa xa.

Bởi vì mới nãy hắn lia trúng một cái xác cáo hoang đã sớm thối rữa từ lâu, nhưng hắn hoài nghi mình thấy ánh mắt của nó khẽ giật một cái.

Mọi người lại chiếu soi xung quanh hồi lâu, cũng không tìm thấy được cái “cánh cổng địa ngục” kia, thứ duy nhất mắt bọn họ nhìn thấy là vô số xác chết, cùng với bãi nham thạch quái dị lởm chởm ở bên kia.

“Đêm nay chúng ta ở lại đây sao?” Thiệu Lăng nhìn Mục Dịch Nhiên hỏi.

“Chứ chẳng lẽ lại đường cũ lui về,” Chu Hạo Văn nói “Nơi đây chính là đích đến mà Tranh Mưu kia muốn dẫn chúng ta tới.”

Mục Dịch Nhiên khẽ gật đầu “Đúng vậy, nơi đây hẳn là đích đến chuyến đi này của chúng ta, đêm nay ở đây đi.”

Thiệu Lăng đảo mắt nhìn quanh bốn phía một cái, khẽ mím môi.

Qua đêm bên cạnh hàng trăm thậm chí cả ngàn cái xác chết rục như vậy, cảm giác có hơi… không thoải mái cho lắm.

Mục Dịch Nhiên giống như hiểu được suy nghĩ trong lòng Thiệu Lăng, bèn bổ sung thêm một câu “Chúng ta lái xe qua bên chỗ gần bãi nham thạch, ở đấy xác chết có vẻ như không nhiều lắm.”

Ba chiếc xe hết sức cẩn thận tránh né mấy cái thi thể la liệt dưới đất, chầm chậm chạy đến đậu ở đất trống bên cạnh bãi nham thạch to lớn quái dị.

Bãi nham thạch này cao có cỡ vài tầng lầu, diện tích ước chừng cỡ bốn cái sân bóng rổ, vách của nó gồ ghề mà nham nhở, nhìn tổng thể thì hình thái từ trên xuống dưới tương đối thẳng đứng, từ xa nhìn lại cảm giác giống như một tòa đài cao hình vuông được đột ngột dựng lên giữa đồng bằng.

“Thiên Táng Đài?” Kha Tầm đứng ở dưới chân nham thạch, ngửa đầu quan sát nói.

“Đừng.. đừng dọa tui sợ chứ…” Ngô Du ôm ngực nói.

Lúc này mọi người đều xuống xe, đi xung quanh đài nham thạch thăm dò tìm kiếm.

“Nếu thật là Thiên Táng Đài, vậy tính ra cũng không bất ngờ lắm,” Vệ Đông nói “Chỉ có thể chứng minh là bức tranh 《 Tín Ngưỡng 》 kia lại cung cấp cho chúng ta một cái ám chỉ, chỉ mong là chúng ta đừng chết thê thảm giống như trong bức tranh kia là được rồi.”

Kha Tầm đang tính đáp lời, bỗng thấy La Bộ cà nhắc tới gần “Anh hai… đi tè chung với tui được hem…. Tui hổng dám đi một mình…”

Kha Tầm “…”

Lên tiếng báo với mọi người một tiếng, sau đó hai người cùng nhau đi một đoạn hướng về chỗ xa xa, đến khi không thấy bóng dáng của nhóm người đứng xung quanh nham thạch nữa mới dừng lại, xoay lưng, rồi gì gì đấy.

La Bộ thở phù một tiếng “Nín muốn bể luôn, tui nín tè ít nhất cũng phải hai tiếng rồi đó, suýt nữa là cứ tưởng mình chết vì nín tè, anh hai, nín tè kiểu này có khi nào sẽ làm ảnh hưởng tới khả năng ấy ấy không?”

Kha Tầm “…Mịa bà, tới giờ này mà cậu còn dư hơi lo ba cái chuyện đó nữa?”

La Bộ “Tui đây là đang mua vui cho đỡ sợ chứ bộ.”

Kha Tầm “Xét về lòng dạ tôi chỉ phục mỗi cậu thôi đấy. Đã tiểu xong chưa, xong rồi đi thôi.”

Hai người kéo quần ngay ngắn sau đó quay trở lại, Kha Tầm vừa đi vừa dùng đèn pin đảo tới đảo lui trên mấy cái xác ở xa lẫn gần.

La Bộ “…Anh hai, nói thiệt tui thấy lòng dạ anh còn vô bờ hơn tui á, mấy cái xác kia thấy ghê muốn chết à, anh còn dùng đèn pin chiếu chiếu tạo hiệu ứng đèn sân khấu cho tụi nó nữa, chẳng lẽ anh đang ám chỉ tụi nó ‘Chết cái mụ nội chúng mày đứng dậy say ohyeah nào’ hả?”

Kha Tầm “…”

“Dừng mồm được rồi đấy,” Kha Tầm chỉ tay vào bãi nham thạch phía trước “Trở lại trước đi, tôi đi vòng vòng xung quanh xem một lát.”

“Anh hai!” La Bộ vẻ mặt hoảng sợ nhìn Kha Tầm “Anh gan dữ vậy! Một mình anh á?! Lượn lờ giữa một đống xác chết tìm cái gì!?”

“Tém cái mồm lại, hoặc là cậu đi theo cùng với tôi, còn không thì trở lại trước đi, tôi dạo một vòng xung quanh.” Kha Tầm vẻ mặt sốt ruột phẩy tay đuổi hắn đi.

“Lỡ như gặp phải nguy hiểm thì sao đây?” La Bộ lo lắng muốn chết.

“Không thấy anh rể của cậu vẫn luôn từ bên kia rọi mắt chú ý bên đây sao,” Kha Tầm ngước cằm chỉ chỉ về phía Mục Dịch Nhiên đang đứng ở cạnh bãi nham thạch nhìn về phía bọn họ “Nếu như tôi gặp phải nguy hiểm gì, anh rể cậu sẽ là người đầu tiên nhận ra, cậu mau đi về đi.”

La Bộ nghe vậy, đành chạy bộ trở về cạnh nham thạch.

Kha Tầm cũng không phải đi lung tung, cậu mở đèn pin soi phía trước, xem bãi nham thạch bên kia là tâm điểm, dùng khoảng cách chỗ mình làm bán kính, đảo một vòng ở những nơi xung quanh bãi nham thạch, sau đó trở lại chỗ các đồng bạn.

“Có phát hiện gì không?” Bàn tay đang buông thõng bên chân của Mục Dịch Nhiên nhẹ nhàng đóng chốt bảo hiểm của súng lục.

Kha Tầm bước tới cầm lấy tay đối phương, xoa xoa mấy cái, giống như muốn giúp hắn thả lỏng, cũng lên tiếng trả lời câu hỏi “Quả thật có một phát hiện làm người ta thấy giật mình —— toàn bộ mấy xác chết xung quanh nơi này, thấy không, đầu của chúng nó toàn bộ đều hướng về đài nham thạch.”

Lời này lập tức làm mọi người giật mình kinh hãi, sau đó thi nhau dùng đèn pin chiếu soi nhìn các thi thể rải rác xung quanh, cũng chứng minh phát hiện của Kha Tầm là thật sự —— toàn bộ những xác chết bừa bãi hỗn loạn nằm trên mặt đất, bất luận là thú hay là chim, bất luận hình thể lớn hay nhỏ, bất luận còn là thịt thối hay đã là xương khô, đầu của chúng nó toàn bộ đều giống như kim la bàn bị nam châm hút lấy, đồng loạt hướng về phía đài nham thạch cao ngất bên cạnh bọn họ.

Mà, những xác chết vẫn chưa mục nát hoàn toàn, chúng nó như đang dùng cặp mắt trống hoác của mình chòng chòc nhìn về cùng một hướng, cùng một mục tiêu.

Những dãy núi trầm mặc, đồng hoang mênh mông tiêu điều, đêm tối lặng như tờ. Hàng trăm xác chết với muôn vàn hình thái, tất cả đều đồng loạt hướng đầu về phía đài nham thạch hình vuông sừng sững chót vót, cảm giác khẩn trương cùng quỷ dị trong nháy mắt như lan tràn khắp không khí, như bủa vây bao lấy, giam cầm toàn bộ nhóm mười ba người vào tranh bọn họ cùng toàn bộ những thứ trước mắt vào bên trong.

“Đài nham thạch này có gì đó rất quái lạ.” Tần Tứ nhỏ giọng nói.

“Là phía trên hay phía dưới?” Chu Hạo Văn hỏi một câu.

Tạm thời không ai biết được đáp án.

“Vậy… bây giờ chúng ta phải làm gì?” Lý Tiểu Xuân khẩn trương tới mức thều thào hỏi lại

“Tôi đề nghị chúng ta trước hết đừng tùy tiện hành động,” Thiệu Lăng cẩn trọng nói “Còn vài tiếng nữa là trời sáng rồi, tốt nhất là tranh thủ đợi đến ban ngày rồi hãy tiến hành kiểm tra bãi nham thạch kia từ trên xuống dưới cho rõ ràng.”

Mọi người đều đồng ý với đề nghị của Thiệu Lăng, thế là ai nấy đều tự trở về xe của mình, mỗi chiếc đều bảo đảm phải có ít nhất một người vẫn luôn tỉnh táo phụ trách gác đêm.

***

Đêm hôm ấy chẳng biết có được vài người là thật sự ngủ say, đến khi sắc trời dần sáng tỏ, giọng của Kha Tầm bất chợt nổ trung trong xe “Cái đù má! Nham thạch đâu!?”

Mọi người nghe vậy vội vàng hướng mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy đài nham thạch vốn sừng sững chót vót đứng ở cách đó không xa chẳng biết từ lúc nào đã biến mất tăm! Vị trí nó đứng lúc này chỉ là một bãi đất hoang khô cằn đầy sỏi cát.

Kha Tầm nhảy phắt từ trên xe xuống, dõi mắt nhìn quanh, lại càng thêm kinh ngạc “Đuỵt—— xác của mấy con thú mất luôn rồi!?”

Bốn bề đều là cỏ khô cát sỏi hoang vu mà tiêu điều, hoàn toàn chẳng thấy cảnh tượng chết chóc la liệt xác khô tối qua đâu cả!

“Chẳng lẽ… tối qua chúng ta nhìn thấy toàn bộ đều là ảo giác?” Vệ Đông vẻ mặt kinh ngạc khôn xiết đi đến phía trước, xoay mặt tới lui nhìn ngắm mọi nơi.

“Nếu là ảo giác, vậy nó biến mất vào lúc nào?” Kha Tầm quay đầu nhìn đám đồng bạn lúc này đều lục tục rời khỏi xe “Tối qua là ai gác ca cuối cùng? Không lẽ không hề phát hiện nham thạch bên kia đã biến mất sao?”

“Buổi sáng trước lúc hừng đông bên trong thung lũng có sương mù dâng lên,” Thiệu Lăng lên tiếng nói “Tôi là người gác ca cuối cùng, khi ấy sương rất dày, tầm nhìn chỉ chừng hai ba mét, bởi vì suy xét đến an toàn nên tôi không có xuống xe xem thử, nhưng cũng không ngờ đài nham thạch kia lại biến mất, tôi nghĩ nham thạch cùng xác động vật hẳn là biến mất trong màn sương mù lúc ấy, hoặc nói cách khác, chúng nó sẽ biến mất khi trời hửng sáng, rất có thể ảo giác chỉ xuất hiện lúc vào đêm.”

“Tôi thì lại cho rằng đấy không phải là ảo giác,” Mục Dịch Nhiên mở miệng “Hoặc khắt khe hơn mà nói, thì đó cũng không phải là ảo ảnh. Bởi vì tối qua tôi có từng dùng tay chạm vào mặt ngoài của nham thạch kia, nó không giống với thuật che mắt hoặc là thứ giả tưởng, nó là có thực thể, hơn nữa cảm giác khi chạm vào nó hoàn toàn giống với nham thạch thực sự.”

“Dịch Nhiên nói không sai,” Tần Tứ cũng lên tiếng tiếp lời “Tối qua tôi có đến gần quan sát thi thể của một con bò Tây Tạng hoang dại, tuy rằng nó không còn dấu hiệu sinh mệnh gì nữa, nhưng dù là xét theo các bộ phận trong cơ thể bị lộ ra bên ngoài hay các mô liên kết mỏng, cùng với các chi tiết như xương cốt, biểu bì, đồng tử vân vân… đều có thể khẳng định một điều, nó thực sự là một “cơ thể sống”, là một thứ thực sự có tồn tại.”

“Nếu… Nếu vậy thì chúng nó đều biến đi đâu hết cả rồi?” Lý Tiểu Xuân gãi đầu hỏi.

“Tôi có một phỏng đoán,” Mục Dịch Nhiên tiếp nhận ánh mắt mọi người nhìn về phía mình “Cảnh tượng xuất hiện ở nơi đây tối hôm qua, có lẽ là thuộc về một thế giới khác.”

Phỏng đoán này khiến toàn bộ mọi người kinh hãi tới sững sờ ngay tại chỗ.

“Nếu suy đoán dựa theo góc độ huyền học,” Mục Dịch Nhiên cũng không chừa cho mọi người thời gian giảm xóc, vẫn tiếp tục nói “Nơi đây nằm trong phạm vi của Cổ Côn Lôn mà 《 Sơn Hải Kinh 》 nói đến, Núi Côn Lôn còn được xưng là tổ của vạn núi, là nơi tập trung linh khí trong trời đất, rồi lại là thung lũng tử vong hoặc là cánh cửa địa ngục trong miệng của những người hiện đại, nhưng dù cho là linh khí hay là âm khí, thì ngay tại chỗ này vào tối hôm qua, nó đã đạt đến một ngưỡng giá trị nào đó, cũng vì thế mà kích hoạt hoặc là vén ra một góc của thế giới khác.”

“Còn nếu giải thích dựa theo góc độ khoa học, nham thạch trong thung lũng tồn tại từ trường siêu bất thường, cùng với thời tiết gió lốc bão tuyết dữ dội kịch liệt ngày hôm qua, rất có khả năng đã vô tình làm cho không gian bị bóp méo, hoặc là giao thoa, chồng chất hay thậm chí là… hoán vị. Nếu coi thế giới nơi chúng ta đang sống cùng với thế giới bên kia hiểu như là các vũ trụ cùng tồn tại song song nhau, như vậy hiện tượng “xuyên qua” trong một khoảng thời gian ngắn ngủi kia cũng không hẳn là không thể xảy ra.”

“Nếu dùng manh mối ám chỉ mà 《 Con mèo của Schrödinger 》 đưa ra để phân tích, thế giới này của chúng ta rất có thể cùng với thế giới bên kia nằm trong trạng thái chồng chất nhau, như vậy mỗi khi chúng ta tiến hành ‘quan sát’ nó, thì nó sẽ suy sập hướng về một thế giới khác.”

“Hiện tại tôi có một suy đoán sơ bộ ban đầu, có lẽ hành động tiếp theo chúng ta nên làm, là thực hiện những hành vi giống như ‘quan sát’ vậy, dựa vào đó để mở ra cánh cổng đi đến thế giới khác.”

“…Rất có lý.” Những người còn lại mất khá lâu mới dần dần bình tĩnh trở lại, nghĩ đến tối qua bản thân ‘bất cẩn’ lạc vào một thế giới khác làm bọn họ cứ nghĩ lại là cảm thấy hoảng hốt hãi hùng.

“Tần ca, Tiểu Xuân, chị Sầm, Thanh Thanh, bốn người ở lại,” Kha Tầm lập tức lên tiếng phân công “Thanh Thanh giúp Tiểu Xuân một tay, hai người làm bữa sáng. Chị Sầm cầm súng trên tay, quan sát động tĩnh xung quanh. Tần ca anh leo lên nóc xe đứng canh gác một chút bốn phía, cũng coi chừng mọi người một chút. Những người còn lại phân thành nhóm, chia đều ra bốn hướng đi ra mấy nơi xa một chút thăm dò tìm kiếm, nhớ phải mang theo ba-lô bên người, cầm súng theo nữa, không cần đi quá xa, phải bảo đảm giữ cho xe vẫn luôn nằm trong tầm mắt của mình. Tần ca nếu anh phát hiện có tình huống xảy ra, lập tức nã súng tín hiệu cho mọi người.”

Nói xong liền đi vòng ra sau xe mở cốp, lấy súng tín hiệu cùng ống nhòm Mục Dịch Nhiên mang theo đưa cho Tần Tứ.

Đám người bọn họ cùng nhau vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, đã sớm cực kỳ ăn ý với nhau, Kha Tầm bên đây lên tiếng phân phối nhiệm vụ, bên kia rất nhiều người đã bắt tay chuẩn bị, mau chóng chia thành từng nhóm nhỏ, sau đó chọn một hướng bắt đầu rời đi thăm dò.

Nửa tiếng sau, người của mấy tổ đều lục tục trở về, nhưng chẳng có thu hoạch nào.

“Ngoại trừ cỏ khô với sỏi cát cùng mấy thi thể động vật ra thì chẳng còn gì khác,” Thiệu Lăng nói “Hơn nữa đầu của mấy cái xác động vật kia cũng không hướng thẳng về phía chỗ của đài nham thạch đêm qua, có vẻ như đều là chết ‘bình thường’.”

Kết quả điều tra của mấy nhóm khác cũng tương tự như vậy.

“Tôi nghĩ ở ban ngày, chúng ta có tìm kiếm cũng sẽ chẳng có thu hoạch gì,” Chu Hạo Văn nói “Chỉ đến buổi tối, ‘thế giới chồng chất’ mới xuất hiện, chúng ta có muốn làm gì chỉ có thể chờ đến tối mới làm được.”

Mọi người ai nấy cũng cho là như vậy, thế là hành động buổi sáng chính thức ngừng lại, đoàn người trước hết ăn bữa sáng đơn giản của Lý Tiểu Xuân làm, sau đó bắt tay tháo dỡ các vật dụng cắm trại dã ngoại trên xe xuống, nhóm đàn ông hợp sức dựng lên bốn cái lều trại cỡ trung cùng với một cái cỡ lớn, các lều cỡ trung thì để chia ra nghỉ ngơi, còn lều lớn để mọi người tập trung lại cùng nhau thảo luận.

Bên phụ nữ thì phụ trách cầm các thảm lót còn túi ngủ phân phát chia đều cho các lều trại, cuối cùng mọi người chất cỏ khô thu thập được thành một đống lớn, đốt lên đống lửa nấu nước uống.

“Xem ra chúng ta chỉ có thể ngồi chờ đến tối.” Vệ Đông nghiêng đầu nhìn về phía mặt trời đang dâng lên, ánh sáng trắng ngời đến chói mắt tựa như mũi dao xé toạc không khí lạnh như băng của buổi sớm mai, làm cho người ta bỗng có ảo giác tựa hồ đang bị ngàn dao lóc thịt, mà bên trong cơ thể như bị nhũ băng bén nhọn đâm giã đến thống khổ không chịu nổi.

“Uống nước ấm xong rồi trở vào lều ngủ bù một giấc đi,” Kha Tầm nói “Tối hôm qua mọi người chắc là không ai ngủ ngon đúng không, vậy tranh thủ ban ngày bổ sung thể lực, tối nay mới có sức mà đối phó. Chúng ta sắp xếp chia ca thay phiên canh gác, mỗi lượt gồm hai người, cứ ba tiếng thì đổi một lần, tôi với Đông Tử gác đầu tiên cho, Dịch Nhiên với Củ Cải ca hai, sau khi dùng xong bữa trưa thì đến Thiệu tổng cùng Tiểu Xuân ca thứ ba, Hạo Văn nhi với Tần Tứ ca thứ tư, Hoa quán trưởng cùng các người đẹp thì khỏi, ngủ một giấc cho đẹp da mượt tóc ha.”

Hoa quán trưởng “…”

“Để tụi này giúp nấu cơm cho,” Ngô Du nói “Súng thì không dám cầm chứ dao chặt thì không thành vấn đề, bảo đảm mọi người mỗi bữa đều có đủ thịt thà ăn thật no thật đã!”

“Ok, ấm no là đại sự của đời người, chỉ đứng sau mỗi sinh tử thôi, liền nhờ vào cậy các cô đó.” Kha Tầm cười.

Ngô Du mắt nhìn cái thùng đựng nguyên liệu đặt bên cạnh, trong lòng khẽ thở dài.

Không biết bọn họ còn sống được thêm mấy bữa cơm nữa đây…
Bình Luận (0)
Comment