Họa Phố

Chương 36

Một tiếng kêu thét đầy sợ hãi đột nhiên vang lên từ phía bên kia lều lớn, gương mặt quái dị của bóng đen khổng lồ trên đầu ngẩng lên, lập tức cất bước mang theo tám cái cánh tay múa máy đầy hưng phấn đi về phía tiếng kêu vang lên.

Tiếng thét sợ hãi trong chốc lát biến thành tiếng kêu thảm thiết, bởi vì quá thê lương mà trở nên biến âm, nhất thời không thể nhận ra là của ai.

Mấy cánh tay của bóng đen tụ tập lại ở trước người, thân thể của nó chắn lấy tầm mắt của Kha Tầm, tiếng thét thảm thiết ở trước mặt nó vặn vẹo nứt toát, chẳng mấy chốc mà biến mất.

Ngay khi Kha Tầm đã chuẩn bị sẵn sàng chờ nó quay lại thì bỗng thấy nó bước thẳng về phía lều trại của Chu Bân, khom người xuống, vươn cánh tay ra, bốc lấy một người từ trong liều xách ra ngoài.

Người này trong miệng thét to lên một câu gì đó, ngay sau đó cả người hắn bị mấy ngón tay khổng lồ bắt lấy, tiếng kêu rít bén nhọn thê lương lại một lần nữa vang lên, đâm thẳng vào màn nhĩ chui tọt vào xương cốt khiến người ta rét run.

Kha Tầm còn đang sững sợ, chợt thấy ngoài lều loáng thoáng hiện lên bóng người, còn chưa kịp phản ứng, mành cửa lều đã bị ai đó từ ngoài xốc lên, tiếp theo một bóng người lao vào.

Đúng hơn mà nói là hai người, là Tần Tứ cõng trên lưng Triệu Đan đã hôn mê.

“Chuyện——” Kha Tầm vừa tính mở miệng đã bị Tần Tứ đưa tay bịt lại, nhanh chóng thả Triệu Đan nằm xuống cạnh cậu, bản thân hắn cũng nằm xuống.

Kha Tầm lúc này cả người mù mịt, nằm đó mà chẳng hiểu ra sao, bên tai nghe tiếng kêu thảm thiết của Chu Bân, mà cũng rất nhanh liền biến mất trong không khí, bóng đen lại quay trở lại đi về phía lều của bọn họ.

Kha Tầm ngước mắt nhìn, thấy thân hình khổng lồ của nó bao trùm ở bên trên đỉnh lều, sáu cái cánh tay vung vẩy liên hồi, hai cái cánh tay còn lại cầm theo hai vật gì đó đang sềnh sệch rỏ máu.

Bóng đen khom lưng cúi xuống, cánh tay cầm theo đồ vật thuận tiện khoác lên đỉnh lều, dưới ánh sáng tuyết trắng bệch có thể nhìn thấy rõ ràng hai thứ đang nằm trên nóc lều kia.

Đó là hai bộ xương cốt, hoàn chỉnh, vẫn còn hết sức “tươi mới”.

Trên xương cốt vẫn còn dính dớp máu tươi chưa kịp đọng lại, cùng với không rõ là nội tạng hay thịt nát, lúc này lăn theo độ cong của đỉnh lều dần dần trượt xuống.

Kha Tầm nhìn chằm chằm vào nó, xiết chặt mảnh đá bén nhọn trong tay, thầm nghĩ một lát dù có thế nào đi nữa cũng phải tranh thủ chọt cho nó một cú thật mạnh vào mắt.

Trước lúc sắc trời tỏ sáng, bóng đen khổng lồ mang theo tế phẩm đêm nay của nó rời khỏi mặt đất.

Kha Tầm ngồi dậy, nhìn sang Tần Tứ.

Gương mặt Tần Tứ tiều tụy mệt mỏi, hắn đưa tay ấn ấn giữa trán, giọng nói trầm đục “Tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra, theo lý mà nói thì Chu Bân là người chuẩn bị tế vật nhiều nhất, nhưng chẳng hiểu sao tối qua thứ kia lại vẫn lựa chọn lều trại của chúng tôi… Chu Bân thấy nó muốn bắt mình, liền bảo tôi mang theo Triệu Đan đến tìm cậu… Có thể Chu Bân thay Triệu Đan ôm một chút hi vọng cuối cùng, cậu ta nhận thấy tế phẩm mình chuẩn bị không có tác dụng, nên mới bảo tôi sang đây để ba chúng ta hợp thành một tổ, hi vọng có thể tránh né quái vật giết hại.”

Kha Tầm nhìn Triệu Đan lúc này vẫn còn đang hôn mê, lại ngửa đầu nhìn về dấu máu in thành hình hài xương cốt trên đỉnh lều, nơi vị trí đầu lâu của nó có hai cái lỗ mắt trống rỗng, tựa hồ như đang chăm chú ngóng nhìn Triệu Đan.

“Ít ra thì hắn đối với bạn gái mình rất tốt.” Kha Tầm thu hồi tầm mắt, đứng dậy đang tính đi ra ngoài thì đột nhiên thấy cửa lều bị ai đó xốc lên, tiếp theo là Mục Dịch Nhiên vẻ mặt âm trầm tiến vào. Kha Tầm cong cong khóe môi đang tính lên tiếng chào hỏi, một nắm tay đột ngột bay thẳng vào mặt, khiến cả người lảo đảo lùi về sau mấy bước, cũng thuận thế ngã ngồi lên thảm nỉ, vẻ mặt hai hàng máu mũi ngước nhìn Mục Dịch Nhiên khẽ cười.

“Không có lần sau.” Mục Dịch Nhiên lạnh lẽo nhìn chằm chằm cậu nói, sau đó xoay người ra ngoài.

Kha Tầm dùng mu bàn tay lau máu dưới mũi, ngồi phịch trên thảm thở hổn hển mấy cái, rồi mới nghiêng mặt nhìn Tần Tứ, vẫn cười “Anh đoán xem sao anh ta lại đánh tôi?”

Tần Tứ ngồi bên cạnh xoa huyệt thái dương “Tôi nghĩ có lẽ vì ngày hôm qua cậu chưa xin phép đã đánh người ta hôn mê.”

Kha Tầm rung rung lồng ngực cười rộ thành tiếng “Vậy na… tôi lại ngỡ kia là một cách thể hiện “lo lắng” theo phong cách bạo lực chứ.”

***

Ra khỏi lều trại, Kha Tầm thấy Mục Dịch Nhiên đang dùng hai cái thảm phủ lên hai cỗ thi thể rụt người nằm dưới đất cách đó không xa.

Nói là rụt người cũng không chính xác lắm, càng cảm giác giống như hai khối cơ thể cao su bị ai đó xì hết khí bên trong, mềm oặt ẹo rũ thành một dúm lộn xộn trên mặt đất.

Bên lều trại của Mục Dịch Nhiên cùng Vệ Đông, mành lều hơi hở ra, loáng thoáng để lộ nửa bên gương mặt trắng bệch của một người đang ôm chân ngồi dưới đất, chính là Sa Liễu.

Khi Vệ Đông tỉnh lại, Triệu Đan cũng choàng tỉnh từ cơn mê mang, tiếng khóc đau đến xé rách ruột gan vang vọng khắp tứ phía. Triệu Đan trước đó vẫn luôn tỏ ra sợ sệt nhút nhát, vậy mà lúc này lại bổ nhào đến thi thể đã mất đi xương cốt của Chu Bân, mặc cho ai kéo cũng nhất quyết không buông.

“Tại sao chứ!?” Vệ Đông đỏ bừng ánh mắt, nắm tay xiết chặt hướng về phía Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên hỏi.

“Không phải đã thu thập đầy đủ tế vật sao? Tại sao nó vẫn giết người!?” Ba Cảnh cũng run giọng hỏi.

Tần Tứ nhíu chặt mày “Nhất định là có chỗ nào đó không đúng, có thể chúng ta nghĩ sai chỗ nào đó, hoặc là bỏ sót cái gì đó.”

“Ngũ tuệ lộ, ngũ cống nhục, đa mỗ, điện tửu, cung uyển, đăng trản, ca lạp, đương khách,” Sa Liễu tay đẩy kính mắt, môi tái nhợt không có chút máu “Chúng ta đều chuẩn bị đầy đủ hết cả rồi, thậm chí chuẩn bị nhiều loại hơn cả yêu cầu, vậy tại sao.. tại sao…”

Không ai đáp lại lời cô, mọi người ai nấy cũng lâm vào mê mang, bất lực, khủng hoảng chưa từng có.

“Tôi nhớ ra rồi,” ánh mắt giăng đầy tơ máu của Sa Liễu đột nhiên trợn to “Trong sách có nói, những cống vật cung phụng cho Nộ Tướng Hung Thần phải được đặt trên xác da của bé trai! Bởi vì xác da của bé trai có thể trấn ngụ đám ma chướng muốn phá hoại nghi thức cung phụng—— có phải chính là vì nguyên nhân này, mới khiến chúng ta sắp thành lại bại không?”

“Mấy lời cô nói căn bản đều là tà giáo!” Mẹ Cảnh rốt cuộc nhịn không được, phẫn nộ gào lên một tiếng, bà vươn hai tay ôm lấy bảo vệ con trai mình, lời của Sa Liễu nhắc đến bé trai khiến cho bà trở nên vô cùng khẩn trương cùng đề phòng.

“Có giáo phái đàng hoàng nào lại dùng mấy thứ đó làm tế phẩm chứ!?” Ba Cảnh cũng tức giận trách mắng.

Sa Liễu lẳng lặng liếc nhìn hai vợ chồng Cảnh gia, khẽ giọng nói “Lấy thân hiến giáo, đó là một loại vinh quanh đối với giáo đồ thành kính.”

“Tôi từng nhìn thấy có người nói như thế, rằng ở Cam Hùng, người dân ở nơi đấy thành kính với Sa Đà Giáo đến nỗi, dù cho mới giây trước họ vẫn nhiệt tình coi ngươi là bạn bè, cùng ngươi nâng chén vui say, nhưng chỉ cần trưởng lão ra lệnh một câu, giây sau đó bọn họ có thể không chút do dự nghe theo mệnh lệnh chặt bỏ đầu ngươi.”

“Càng là những người chưa từng được khoa học tẩy rửa, sự ảnh hưởng cùng khống chế của tín ngưỡng với bọn họ lại càng lớn. Đối với bọn họ, tử vong cũng không phải điều đáng sợ, sinh cùng tử đều là một phần của luân hồi, là trở lại với tự nhiên, cho nên họ sẽ không xem những nghi thức hiến tế tàn khốc máu me ấy là chuyện đáng sợ hay vô nhân tính.”

“Hay nói cách khác, với bọn họ thì chết đi cùng sinh ra đều là sự chỉ dẫn cùng ban tặng của thần linh, sinh tử ngang hàng, thân thể chỉ là một bộ vỏ ngoài ô uế xấu xa, không cần quá mức yêu thích, cũng không đáng vì nó mà không buông bỏ, thậm chí có rất nhiều giáo phái xem việc tra tấn giày vò thân thể như một phương pháp tu hành cả thân lẫn tâm, thân thể bị đau đớn càng hung ác càng dữ tợn, tu vi sẽ càng thâm hậu, linh hồn cũng sẽ càng được lọc sạch.”

“Cho nên… trong mắt người ngoài thì lấy thân hiến tế thoạt nhìn rất khó chấp nhận cùng lý giải, nhưng ở những vùng thờ phụng Sa Đà Giáo thì đó chỉ là việc bình thường không đáng phải kinh ngạc, thứ bọn họ tu hành là linh hồn, là tinh thần, không phải thể xác.”

“Câm miệng!” Mẹ Cảnh chỉ vào Sa Liễu mắng to “Tôi mặc kệ đây là đâu, cũng không cần biết bọn họ theo giáo nào tin thần nào, nhà của chúng tôi không tin mấy thứ này! Mấy người đừng hòng mơ tưởng lợi dụng gia đình chúng tôi! Tôi không quan tâm cô nhìn mấy lời dơ bẩn này từ đâu, nhưng còn dám nói một câu nào nữa tôi sẽ liều mạng với cô!”

Sa Liễu không đáp trả, chỉ hơi cúi đầu đưa tay đẩy mắt kính.

“Việc cấp bách trước mắt là,” Tần Tứ mở lời “Tìm ra nguyên nhân tại sao tối qua Chu Bân lại bị chọn, nếu không đêm nay đám người còn lại chúng ta cũng khó thoát khỏi cái chết.”

Nói xong lại đắn đo một chút “Tối qua, trong lều của tổ tôi và Chu Bân, cùng với gia đình ba người Cảnh đại ca đều có đặt gần như đầy đủ toàn bộ tế phẩm mà chúng ta thu thập được, thậm chí có một trong năm thứ tuệ lộ mà Lý Tử Linh sở hữu, tối qua Chu Bân cũng đoạt lấy, hơn nữa từ chỗ Sa Liễu chia ra bốn loại tuệ lộ còn lại, cùng với ngũ cống nhục mà cậu ta gom góp, có cả… mấy thứ mà hôm qua lấy từ Thiên Táng Đài, sau khi trở về cậu ta còn tiến hành xử lý lại theo lời Sa Liễu. Có thể nói tế phẩm trong lều trại của tổ tôi là đầy đủ nhất, nhưng tôi không hiểu tại sao bị chọn trúng lại là chúng tôi.”

Ba Cảnh cũng suy nghĩ, nói “Có khi nào do cậu ta xúc phạm phải điều kị nào không, như giết những người trong tranh vì muốn lấy thịt người. Hơn nữa hôm qua cậu ta còn cướp đoạt thi thể trên Thiên Táng Đài, làm… làm như vậy chẳng phải khinh nhờn người chết sao, hành vi như vậy khiến cho nhiều người phẫn nộ, cho nên quái vật kia mới chọn cậu ta!”

“Cũng có khả năng là như vậy…” Tần Tứ trầm ngâm, lại nhìn Kha Tầm “Tôi còn có một nghi vấn, tối hôm qua thứ kia trước hết đi đến lều trại của Kha Tầm vốn dĩ phù hợp điều kiện sàng lọc thứ nhất, nhưng tại sao nó lại không chọn Tiểu Kha? Điều này làm tôi thật sự khó hiểu. Tiểu Kha, ngay lúc nó nhìn chằm chằm vào lều trại, cậu có phát hiện gì không?”

“Tôi cũng không rõ lắm,” Kha Tầm nhún vai, thấy ánh mắt lạnh lùng của Kha Tầm quét về phía mình liền tỏ ra hết sức vô tội nhìn lại đối phương, lại mau chóng thu hồi tầm mắt trước lúc ánh mắt Mục Dịch Nhiên trở nên rét lạnh hơn, chuyển sang nhìn Tần Tứ “Nhưng tôi cảm giác được nó kỳ thật rất muốn xách tôi ra ngoài, nó đứng ở trên đầu cả buổi, cảm giác như đang quan sát tôi ấy, cũng không rõ vì sao lại phải quan sát lâu như vậy.”

“Có thể do nó đang đắn đo chất lượng của miếng thịt này.” Vệ Đông nói.

“Vậy càng không nên do dự mới đúng, chất lượng như tao còn phải lựa sao?” Kha Tầm nói.

“Cá nhân tôi cho rằng nó sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào không thỏa mãn được điều kiện,” Mục Dịch Nhiên nói “Lý Tử Linh chính là ví dụ, tình huống của cô ấy cùng Chu Bân đúng lúc trái ngược nhau, Chu Bân thỏa mãn điều kiện nhân số trong lều, cũng là người thu gom gần như đầy đủ tế phẩm nhất, mà Lý Tử Linh vừa không đủ nhân số, vừa cũng không có tế phẩm bên cạnh. Cả hai người này đều bị chọn lựa, việc này chỉ có một cách giải thích duy nhất —— điều kiện sàng lọc thứ hai mà mọi người phỏng đoán có lẽ là sai lầm, nhưng chúng ta cũng không thể xem nhẹ một điều, Kha Tầm là người duy nhất không thỏa mãn được điều kiện sàng lọc đầu tiên nhưng lại vẫn sống sót.”

“Nói vậy tức là,” Tần Tứ có chút kinh ngạc nhìn Kha Tầm “Tiểu Kha rất có thể đã thỏa mãn được điều kiện nào đó tự bảo vệ mình?”

Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt đều tập trung lên người Kha Tầm.

Kha Tầm cúi đầu nhìn chính mình “Tối qua hình như tôi đâu có làm gì đâu, ngay cả ngũ tuệ lộ cũng không lấy theo, hơn nữa ngay từ đầu trong lều cũng chỉ có một mình tôi, chẳng có nhẽ… bên cạnh tôi còn tồn tại hai cái linh hồn một nam một nữ, ở lúc tôi không hay không biết bị bọn họ đoạt xá?”

“Tối hôm qua ngay lúc thứ kia đứng cạnh lều trại thì cậu đang làm cái gì?” Mục Dịch Nhiên lạnh giọng hỏi.

“Nghĩ tới anh á.” Kha Tầm nói.

Mắt thấy Mục Dịch Nhiên biến sắc cũng giơ tay lên, Kha Tầm nhanh chóng sải chân né qua một bên “Tôi nhớ lộn, để nghĩ xem… ờm, hình như là đang chửi thầm nó hay sao ấy, còn tặng nó cái ngón giữa nữa—— chẳng lẽ động tác này có thể bắn ra pháp lực tấn công nó, cho nên nó mới không làm gì được tôi?”

“Cái đựu, nếu thật như mày nói vậy từ nhỏ tới lớn tao đây dùng pháp lực bắn chết cũng phải cả tỷ con quái rồi!” Vệ Đông giơ ngón giữa vào mặt Kha Tầm.

“Nếu không phải vậy thì, tôi cũng chả biết nguyên nhân là gì.” Kha Tầm nói.

“Tôi có một phỏng đoán,” Mục Dịch Nhiên nhìn mọi người “Về điều kiện tử vong được đặt ra trong tranh.”
Bình Luận (0)
Comment