Họa Phố

Chương 67

“Chuyện gì vậy——” Viên Nguyên hoảng sợ la lên “Là tôi sao? Nó muốn giết tôi sao? Cứu tôi—— Cứu tôi với—— Làm ơn cứu tôi——Cứu tôi với—— “.

“Nguyên Nhi—— Nguyên Nhi——” Đổng Đống sốt ruột, liều mạng nhảy lên muốn níu lấy Viên Nguyên, nhưng đầu bò kia thực sự rất cao, một tay nó nhấc bổng Viên Nguyên lơ lửng giữa không trung cách mặt đất có đến mấy tầng lầu.

“Làm sao bây giờ!? Phải làm sao bây giờ!? Có cách nào hay không? Các người nói đi! Mau nói đi!” Đổng Đống hoảng sợ chụp lấy bả vai Tần Tứ “Cứu cậu ấy—— cầu xin các người, mau cứu cậu ấy đi——”.

Tần Tứ có chút thương hại lại có phần bất đắc dĩ nhìn hắn “Không có cách nào, chênh lệch quá mức, chúng tôi chỉ có thể nghĩ cách trốn thoát trước sức mạnh của tranh, chứ không có cách nào chống lại nó cả”.

“Không! Không!!—— Nguyên Nhi— Nguyên Nhi——!!!” Đổng Đống nhìn Viên Nguyên bị đầu bò khổng lồ một tay kìm lấy cổ đang liều mạng giãy dụa, hắn gào rống đến xé gan rách ruột, nhưng mà sự thật diễn ra trước mắt lại khiến hắn không có cách nào lại bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn mình cùng với một kẻ trong tranh cũng bị con bò khổng lồ chọn ra xách theo, nhìn họ giãy dụa, nhìn họ khóc than, giống như một con kiến nhỏ bé muốn kiệt lực vùng vẫy sinh mệnh lần cuối cùng để lung lay cổ thụ, đáng thương mà lại đáng buồn…

Bò khổng lồ xách theo hai người chậm rãi rời khỏi, toàn bộ gian phòng đều phát ra tiếng ồn ào náo loạn, có kẻ đang kêu rên sợ hãi, có kẻ lại đang đùa cợt giỡn hớt, có người cao giọng ca hát, lại có người còn đang liều mình đánh lộn.

Bọn họ, giống như đã quá quen thuộc với những thứ này, hoặc như là quá ngu xuẩn không rõ mọi chuyện, bọn họ giống một đám động vật bậc thấp bị chăn nuôi đến chỉ còn mỗi bản năng ăn uống ỉa đái, hoàn toàn không biết vận mệnh bản thân cuối cùng sẽ đi lên bàn mổ, ngu xuẩn cuồng hoan, ngu xuẩn sống trong mơ màng, ngu xuẩn đến một khắc cuối cùng mới chợt kinh hoàng phát giác, rằng sinh mệnh bản thân lại như thế tràn ngập bi ai.

Đổng Đống quỳ rạp trên mặt đất khóc rống, không ai bước đến an ủi hắn, bởi vì lúc này dù là bất cứ ngôn ngữ nào cũng không thể an ủi được hắn.

Vệ Đông hốc mắt ửng đỏ, trong lòng như cảm động lây nhích người ngồi xuống cạnh Kha Tầm, nhỏ giọng thì thào “Nếu tao chết mày không cần phải khổ sở tới vậy, dù sao cũng liền chết ngay trong tích tắc, chết sẽ không phải cảm nhận đau đớn nữa, không biết cái gì nữa, không có gì đáng để khổ sở hay đau lòng.”

“Tao có thể chịu đựng không khổ sở,” Kha Tầm hai tay khoác trên hai đầu gối, ánh mắt nhẹ nhàng lơ lửng giữa khoảng không nào đó “Nhưng tao không cách nào bắt mình không hoài niệm”.

“Mẹ mày…” vệ Đông nghẹn ngào một tiếng, dùng mu bàn tay đè lên miệng, không muốn nói nữa.

Mọi người đều đang trầm mặc, chợt nghe trong phòng có ai đó hô lên một tiếng “Nhìn xem, chúng nó đang làm gì?”.

Theo thanh âm nhìn qua, tình cảnh ngoài trang trại liền xuyên qua song cửa chắn mồn một hiện ra trước mắt.

Đầu bò khổng lồ mới nãy mang theo Viên Nguyên cùng ba bốn người trong các gian khác lúc này đi ra ngoài sân, một con bò khác trên chân cầm một con dao to mới mũi dao bén nhọn lọt vào tầm mắt bọn họ. Bên cạnh lại có thêm hai con bò khác nữa đang lụi cụi bày một cái bàn lớn cùng một cái nồi đồng đốt bằng than ra sân.

Kha Tầm chợt hiểu ra được cái gì, ngoái đầu lại nhìn Mục Dịch Nhiên, đối phương tiếp nhận ánh mắt của cậu, đứng dậy đi đến bên cạnh Đổng Đống còn đang vùi đầu khóc rống, vươn tay kìm sau gáy hắn, chẳng mấy chốc hắn liền hôn mê ngã ra đất.

Đám “người trong tranh” bọn họ toàn bộ đều tập trung bên cạnh cửa chắn, cố với đầu ra ngoài nhìn, khung cửa chắn rất lớn, không cần phải ngoi lên đằng trước cũng có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trong sân.

Một cái đèn to được bật sáng lên, đám bò khổng lồ bày xong bàn, lần lượt bưng ra các loại rau cải nước chấm, sau đó ném thứ gì đó đoán chừng là nước dùng lẩu vào trong nồi bắt đầu nấu.

Bên kia, đầu bò khổng lồ kéo ra một cái thùng gỗ thật lớn, nó nắm con dao mũi nhọn lên, một con bò khác xách mấy người lên áng chừng một lát, cuối cùng lựa ra kẻ béo nhất cũng chính là Viên Nguyên.

Tiếng kêu thê lương kinh hồn của Viên Nguyên cơ hồ vang vọng toàn sân ngoài lan vào trang trại, kéo theo tiếng kêu náo loạn ầm ĩ  bùng lên bên trong các gian.

Con bò cầm dao động tác vô cùng thành thạo mà nhẹ nhàng, nó dùng mũi dao chĩa thẳng vào cổ họng Viên Nguyên bấm vào một cái thật sâu.

Máu tươi đặc sệt tuôn trào như suối, không ngừng chảy xuống cái xô lớn bên dưới, cổ họng của Viên Nguyên không thể phát ra âm thanh được nữa, hắn chỉ còn có thể giãy dụa trong đau đớn thống khổ, nhưng có giãy cỡ nào cũng không thể thoát được cái chân như kềm kẹp của con bò.

Bò khổng lồ nhấc chân của hắn xách lên, chúc đầu hắn chổng ngược xuống để máu chảy ra nhanh hơn, chảy đến sạch sẽ, mãi cho đến khi Viên Nguyên không còn giãy dụa được nữa, cả người không nhúc nhích bị con bò nắm trút ngược đầu, lẳng lặng rỏ máu.

Khi máu trong người hắn đã chảy cạn kiệt, bò khổng lồ dùng mũi dao rạch toang bụng hắn ra, moi ra ruột cùng nội tạng bên trong ném vào cái chậu đặt cạnh thùng gỗ, sau đó lại lấy nước súc rửa sạch sẽ khoang bụng, bắt đầu lột da. Lúc này có một con bò khổng lồ khác bước tới cầm con một con dao nhỏ hơn, xách lấy Viên Nguyên lúc này chỉ còn lại xương cùng thịt, hắn linh hoạt thành thạo xẻ khúc rồi cắt thành từng miếng nhỏ.

Miếng thịt được đặt lên đĩa, bị đám bò khổng lồ bưng lên bàn bắt đầu ăn, chúng dùng đũa gắp “thịt” bỏ vào nồi lẩu, khuấy khuấy vài cái, nước canh bùng lên bọt máu, bọt máu lăn lộn vài vòng, lại biến thành bọt canh trăng trắng đục ngầu, bị muỗng canh đẩy dồn vào cạnh nồi sau đó vớt ra ngoài vứt đi.

Nước canh sùng sục sôi lên, mấy đôi đũa với vào, gắp lên mấy miếng “thịt” mỏng manh đã dần ngả sang màu đỏ xám, rồi lại với vào trong bát nước chấm nhoáy một cái, cuối cùng đi vào bụng của đầu bò khổng lồ.

Tiếng bát đũa ly tách khua vào nhau dần dần vang thành một mảnh, hòa cùng tiếng um um thoạt nghe như đám bò đang nói cười với nhau xuyên qua cửa chắn, truyền vào bên trong trang trại.

Kha Tầm nghe thấy xung quanh có người đang nói “Thơm quá”, lại có người bảo “Tao thấy đói, tao muốn ăn”, lại có kẻ sợ hãi “Má ơi tụi nó chết rồi”, nhưng không ai suy nghĩ “Ngày mai có khi nào đến lượt mình không”.

Vệ Đông cùng Tất Kính lui trong góc tường nôn thốc nôn tháo, Tần Tứ cùng Chu Hạo Văn ngồi cách xa song cửa chắn, nghiêng đầu mắt nhìn về phía cổng rào.

Chỉ có Mục Dịch Nhiên vẫn đứng bên cạnh cậu, trên mặt là vẻ lạnh nhạt bình tĩnh không biến sắc dù là gặp phải sóng gió.

Thấy Kha Tầm nghiêng mặt nhìn mình, Mục Dịch Nhiên nhìn lại “Kết quả trong dự kiến”.

“Coi bộ trong bức tranh này, con người cùng trâu bò đổi chỗ cho nhau.” Kha Tầm nói “Nhưng bò không phải động vật ăn cỏ sao?”.

“Trong bức tranh này cậu có thể coi chúng nó như động vật ăn thịt,” Mục Dịch Nhiên nói “Chính xác hơn, cậu nên xem chúng nó như con người.”

“Không có gì đáng sợ bằng việc xem chúng như người.” Kha Tầm trào phúng “Hy vọng chúng nó chẳng phải mỗi ngày đều ăn lẩu, dù sao như vậy ảnh hưởng đến khỏe mạnh —— trong trường hợp chúng nó cũng có thói quen xấu như nhân loại”.

Bữa chiều của đám bò kéo dài đến tận đêm khuya, sau khi ăn uống phũ phê, bọn chúng ngồi nghỉ ngơi một lát, thu dọn tàn cuộc, cuối cùng cầm ống nước đi vào trang trại tiến hành cọ rửa dọn dẹp, phân cùng nước tiểu lẫn rác rưởi thực phẩm còn sót lại bị nước cuốn phăng trôi vào đường mương rãnh bên cạnh mỗi gian phòng, đến lúc mọi nơi đều sạch sẽ như ban đầu, đám bò khổng lồ mới rời khỏi.

Đám “người trong tranh” cứ thế trực tiếp nằm trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt đi vào giấc ngủ, đám “ngoài tranh” bọn họ vẫn chưa thể thích ứng cho nên đều đứng.

Kha Tầm ngồi xổm một góc lụi cụi làm gì đó, Tần Tứ đi qua nhìn, thấy cậu ta đang hí hoáy cầm mấy chai nước ngọt không rõ làm gì, liền kinh ngạc hỏi “Mấy thứ này không phải lúc nãy bị nước cuốn trôi đi rồi sao?”

“Tên này lôi tui đứng chắn lại mấy thứ này, con bò kia uống say mèm nên không chú ý tới.” Vệ Đông lắc lư cả người vì phải che lại mấy cái chai mà bị xịt ướt đẫm.

“Giữ mấy cái chai này lại để làm gì?” Tất Kính vội hỏi.

Kha Tầm không đáp, vẫn loay hoay cặm cụi làm. Chỉ chốc lát sau, chín cái chai nước ngọt với kích cỡ bằng nhau bị cậu chia làm ba hàng xếp khít cạnh nhau, rồi dùng mấy cái miếng băng keo trong suốt lột từ vỏ bao bì mấy túi thực phẩm dính lại với nhau, sau đó cầm lấy đi đến bên cạnh Mục Dịch Nhiên, khom người đặt mấy cái chai nằm ngửa dưới đất, nhẹ giọng nói một câu “Ngồi đi”.

Mọi người “…”

Mục Dịch Nhiên khựng lại một chút, nói câu “Cảm ơn”.

Sau đó ngồi xuống, cái đệm làm bằng vỏ chai kia quả nhiên rất chắc chắn.

Vệ Đông mặc dù tâm tình vẫn rất nặng nề, nhưng thật sự không kềm được nhỏ giọng lầu bầu với người bạn chí cốt đang cúi gằm đầu quay trở lại bên cạnh mình “Hay là tao miễn cưỡng coi mày như bạn trai lâm thời mấy hôm? Mày cũng săn sóc tao một chút như dậy được hem?”

“Đừng có me tao, gei ngoan không theo hai chàng biết không.” Kha Tầm nói.

Vệ Đông “…Thật là một chàng gei kiên trinh biết giữ chữ tiết ha. Hầy… theo mày thì đêm nay coi như qua rồi sao?”.

Kha Tầm “Ừ, chắc vậy, trừ trường hợp chúng nó tính ăn thêm bữa khuya nữa”.

Vệ Đông “Không biết ngày mai Đổng Đống tỉnh lại sẽ như thế nào”.

Kha Tầm “Nếu tao là hắn, tao sẽ giữ tỉnh táo cố gắng thoát khỏi chỗ này đi ra ngoài, sau đó thay Viên Nguyên lo cho người nhà của cậu ta”.

***

Thực tế thì Đổng Đống cũng rất kiên cường, hôm sau tỉnh lại hắn cũng không chìm trong nỗi đau mất đi người bạn thân, chỉ trầm mặc ngồi tại chỗ, càng không chạm vào bữa sáng mà lũ bò khổng lồ ném vào.

Sau bữa sáng, một đầu bò khổng lồ mở ra cửa hàng rào của các phòng gian, thả đám người đi ra bãi cỏ bên ngoài bắt đầu thời gian tự do hoạt động.

Đám người ngoài tranh tụ tập bên nhau, cố ý đi lại chung quanh dò xét địa hình.

Nhưng mà bãi cỏ nơi này thật sự rất rộng rất lớn hệt như lời Mục Dịch Nhiên đã nói, mãi cho đến giữa trưa mà bọn họ vẫn chưa lần ra được biên giới của nó ở đâu, ngược lại phát hiện ở phía sau bãi cỏ cách đó xa xa có một mảnh trang trại khác, ở bãi cỏ trước trang trại đó tụ tập tốp năm tốp ba cả chục vị nữ tính, cũng toàn thân trần truồng.

“Hai người bạn học của tôi nhất định ở bên kia!” Tất Kính không thấy được gì, nhưng nghe mọi người miêu tả lập tức quýnh đến nhảy dựng.

“Rồi sao, cậu tính đi qua đó hay bảo bọn họ sang đây?” Kha Tầm nói.

“…” Tất Kính không nhảy nữa, có chút khó chịu lầm bầm một câu “Tôi… Tôi chỉ là muốn có bạn thôi mà…”

“Tức là không coi chúng tôi là bạn đấy à.” Vệ Đông ở bên cạnh hừ lạnh.

“Không phải… không phải…” Tất Kính không dám nói nữa, lùi về phía sau trốn tránh, lại bất cẩn giẫm phải chân của một người trong tranh.

Kẻ nọ tiện tay đẩy mạnh hắn một cái, lạnh giọng giận dữ nói “Mày mù hay gì! Hay là muốn chết!?”

Tất Kính sợ tới mức vội vàng nói xin lỗi, nhưng kẻ nọ không chịu buông tha, cố tình bước tới túm tóc Tất Kính muốn dộng lên đầu gối hắn.

Đổng Đống bên cạnh đột nhiên nổi đóa, xông tới đấm một phát cho tên kia té ngửa ra đất, sau đó không rên một tiếng bổ nhào tới, tư thế cực kỳ liều mạng đè kẻ kia ra đất đấm đá liên tục.

Tất Kính bị Đổng Đống như vậy dọa tới phát run, cứng họng cứng lưỡi rụt lui né tránh, Kha Tầm bước tới tính ngăn Đổng Đống, lại bị hắn vung tay hất ra, không cách nào ngăn được.

Đổng Đống giống như nổi điên, cuồng bạo dữ tợn dùng nắm đấm nhắm thẳng vào đầu kẻ kia dộng hết phát này đến phát nọ, kẻ kia bị đánh đến trầy da tróc vẩy mặt đầy máu tươi, Đổng Đống vẫn không chịu dừng tay.

Có thể là do cái chết của Viên Nguyên khiến cậu ta bị sốc tâm lý nặng, lại bị kích thích, nên lúc này nhân cơ hội đem toàn bộ bi thống phẫn uất trong mình phát tiết ra bằng bạo lực.

Kha Tầm còn tính bước tới ngăn cản lần nữa, đột nhiên bị đám người trong tranh vừa la hét ầm ĩ vừa nhào tới ngăn ra ngoài, một đám người bu quanh Đổng Đống cùng kẻ bị đè dưới đất kia, có người la hét có kẻ mắng chửi, cũng có người giả bộ giúp đỡ đánh ké mấy cái, nhưng lại tuyệt không có kẻ nào bước tới can ngăn.

Đang ầm ĩ đánh cho túi bụi, bất thình lình nghe một tiếng quát to, đám người nháy mắt im lặng, lại thấy thanh niên cường tráng tên Mạc Mâu xung quanh vây lấy một đám người chậm rãi bước tới, đám đông lập tức tách ra hai bên nhường cho hắn một đường đi.

Mạc Mâu bước tới cạnh Đổng Đống lúc này vẫn đang vung đấm, đột nhiên nhấc chân đá mạnh vào đầu vai hắn, cứ thế sút một gã to con cường tráng cao hơn mét chín bay ra xa có hơn sáu bảy mét.

Đổng Đống lồm cồm đứng dậy, xiết nắm đấm nhào về phía Mạc Mâu, mà Mạc Mâu lại nhìn như một con gà trống, ngạo nghễ, lạnh lùng mà sắc bén, dùng hai tròng mắt không có độ ấm nhìn chằm chằm Đổng Đống.

Đổng Đống nhào tới, dùng cả tay chân hết đấm rồi lại đá, toàn bộ đều bị Mạc Mâu tránh thoát, cũng ngay lập tức phản kích đánh lại hắn, mỗi quyền đều ăn sâu vào thịt, đánh cho Đổng Đống mất thăng bằng loạng choạng.

Kha Tầm vất vả lắm mới chen vào được đám đông, đang tính ngăn lại Đổng Đống toan một lần nữa xông lên thì, đột nhiên nghe được xa xa vọng tới một tiếng bò rống “Um um ——”.

Mạc Mâu nghe tiếng liền xoay người, đi về phía phát ra tiếng kêu.

Vệ Đông đi đến cạnh Kha Tầm, nhìn xem bóng lưng Mạc Mâu “Thảo nào hắn gọi là Mạc Mâu, mới nãy tiếng bò kêu phát ra âm thanh nghe giống như là Mạc Mâu (mou)…”

Hóa ra đây là biệt danh mà đám bò đặt cho “súc vật” mình chăn nuôi…

Kha Tầm nhìn về phía xa, có một con bò khổng lồ đang đi tới, đám người xung quanh hoảng loạn tản ra phốn phía, vẻ mặt lén lút nhìn bò khổng lồ.

Đầu bò khổng lồ bước tới gần, mắt nhìn kẻ bị Đổng Đống đè trên mặt đất đánh đến hiện tại cũng chưa gượng dậy được, lại nhìn Đổng Đổng cùng Kha Tầm, Vệ Đông đứng bên cạnh, giống như đắn đo một lát, cuối cùng vươn cái chân to bự của nó ra nhấc lấy Đổng Đống, mặc cho hắn giãy dụa điên cuồng xách hắn đi về phía bên kia trang trại.
Bình Luận (0)
Comment