Họa Phố

Chương 97

“Hạo Văn Nhi, đừng hù mọi người như vậy chớ, nói nghe cứ như NPC là boss lớn phía sau ấy, còn vẫn luôn theo dõi chúng ta chằm chằm…” Vệ Đông tăng tốc độ nhét đồ ăn vào mồm vì không muốn lát nữa nghe mọi người phân tích cái gì đó ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của mình.

“NPC chắc chắn không phải boss,” Tần Tứ uống cạn ly sữa “Nhưng NPC nhất định có thể thay mặt boss, hoặc ít nhất cũng là kẻ hầu của nó, mọi người thử nhớ lại những bức tranh trước đây xem, chẳng phải lần nào cũng là thế sao.”

“Ý của các cậu là NPC không thể hiện hình, boss sau lưng cũng không thể hiện hình? Bọn họ là “loại người” hoàn toàn khác biệt với chúng ta.” Lần này lên tiếng là Thạch Chấn Đông.

Những lời này được đa số mọi người tán thành, nhưng vẫn không ai có được câu trả lời chính xác về quan hệ giữa bóng cùng thật thể.

“Trọng tâm tìm kiếm của chúng ta lần này vẫn là xung quanh mê cung,” Tần Tứ nhìn bảy người còn sót lại “Trừ ra bốn người ở lại làm việc, cũng chỉ còn ba người tìm chữ ký.”

“Thời gian cấp bách, cũng đành thế chứ biết sao.” Thạch Chấn Đông chủ động nói “Tôi đã quen thuộc với công việc kia rồi, để tôi ở lại buổi sáng cho, tranh thủ hoàn thành xong ba bình.”

Miêu Tử Phái cũng chủ động nói “Tần bác sĩ có kinh nghiệm, để tôi ở lại làm cho, làm suốt mấy hôm nay cũng quen tay hơn.”

Vệ Đông cũng lên tiếng bao thầu phòng màu tím.

Kha Tầm bên đây chẳng có thừa ai để mà nhường qua nhường lại, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Mục Dịch Nhiên “Vậy mấy anh đi đi, nhớ coi chừng an toàn nha.”

Mục Dịch nhiên khẽ cụp mi mắt, rồi lại ngước lên nhìn “Những người ở lại làm việc lưu ý, tuyệt đối không được một mình ở trong đại sảnh, có muốn đi vệ sinh cũng phải có ít nhất một người kết bạn.”

Mọi người lẳng lặng gật đầu, chỉ có Kha Tầm hai mắt lấp lánh nhìn Mục Dịch Nhiên, trong lòng tự toát ra danmaku: Anh cũng phải cẩn thận đó nha, nhớ phải hái hoa về tặng tôi đó ~ tuyệt đối đừng lo chơi bời mà để lấm lem bẩn hết cả áo quần đó nha ~

Kha Tầm rùng mình một cái sởn cả tóc gáy, mới nãy mình sao lại có thể vô thức ngu xi, gái tánh kiểu như thế? Mà Mục Dịch Nhiên giống như cũng bị ánh mắt kia của Kha Tầm “hòa tan”, ngay cả biểu tình lạnh lùng cũng quên treo lên mặt…

Kha Tầm nhất thời thấy có gì đó kỳ quái, mới nãy giống như không đúng chỗ nào ấy… nhưng lại không thể nói rõ là chỗ nào không đúng…

Hiện tại thời gian gấp rút, không ai muốn chậm trễ dù chỉ một phút đồng hồ, mau chóng chia ra làm hai nhóm, bốn người trở về phòng làm việc, ba người còn lại ra ngoài mê cung tìm chữ ký.

Kha Tầm nhắc nhở ba vị ở lại làm việc lần cuối “Chúng ta nhất định phải duy trì tỉnh táo, mới nãy tôi cảm giác giống như mình suýt bị cái gì mê hoặc, lát nữa nếu có ai đó muốn đi WC thì ra ngoài cửa gọi một tiếng, đợi người nào đó đáp lời rồi hãy kết bạn cùng đi.”

Không ai dám lơ là đối với việc bị mê hoặc, đều gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ, sau đó mới vào phòng làm việc.

Kha Tầm tuy trong lòng có tâm sự nhưng cũng không ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc trên tay, dù sao phòng xanh dương lúc này chỉ còn mỗi cậu, nhất định phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn những người khác.

Suy nghĩ kỳ quái mới nãy vẫn còn là một bí ẩn, hiện tại ngẫm lại kia đúng là ý tưởng từ trong lòng mình toát ra, nhưng nghĩ kỹ lại thấy không thích hợp.

Kha Tầm trên tay thoăn thoắt rút lá rút cành, vừa suy nghĩ cẩn thận tình hình mới nãy, cái câu “làm nũng” từ đâu đó chui ra kia quả thật là tiếng lòng trong tim cậu, giống như bên trong có ẩn giấu kẻ nào đó, mới nãy hắn đột ngột bại lộ bí mật cho cậu biết.

Nếu đổi lại là người nội tâm không đủ kiên định, chẳng chừng khi ấy đã làm ra một ít chuyện kỳ lạ rồi—— Kha Tầm có chút xấu hổ cười, ánh mắt mình lúc đó cũng đã làm lộ nội tâm rồi còn gì..

Kha Tầm lại cẩn thận hồi tưởng vị trí lúc nãy của mình, rõ ràng khi ấy trong đại sảnh có rất nhiều người, hoàn toàn không thể coi như “một mình ở trong đại sảnh”, vậy tại sao vẫn bị thứ nào đó mê hoặc? Chẳng lẽ là do vị trí cùng hành vi của mình chạm phải điều kiện che giấu nào đó?

Lúc ấy cậu đang ngồi lắng nghe mọi người phân tích, chỗ ngồi là đối diện với tủ gỗ đặt sát tường, cái tủ kia cũng không có chỗ nào khác thường, được làm bằng gỗ bên trên có khảm pha lê, ngay cả màu cũng không có.

Trong óc Kha Tầm chợt lóe lên, giống như sắp túm được linh cảm nào đó, ngay lúc này chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng của Thạch Chấn Đông “Có ai đi WC không? Cùng nhau đi.”

Kha Tầm không có tâm trạng cùng Thạch Chấn Đông đi WC, vẫn còn cố gắng đâm đầu ngõ cụt tìm lại linh cảm vừa rồi, sau đó nghe thấy Miêu Tử Phái phòng bên cạnh đáp lại “Tôi đi.”

Hai người cùng nhau đi khiến người ta an tâm hơn.

Kha Tầm yên tâm, tiếp tục suy nghĩ về cái tủ gỗ lúc nãy, một cái tủ làm bằng thủ công tinh xảo từ gỗ thô, ngăn tủ có gắn kính pha lê sáng ngời, xuyên thấu qua kính có thể nhìn thấy được bộ tách trà khéo léo tinh xảo đặt ở bên trong.

Pha lê sáng lấp lánh phản chiếu ánh sáng, chỉ cần canh đúng góc độ, có thể nhìn thấy mặt mình phản chiếu trên đó.

Bóng…

Hình ảnh phản chiếu trên pha lê hoặc gương, cũng là một loại bóng.

Kha Tầm chợt hiểu ra, nhớ tới trước đó có người một mình ở lại đại sảnh bị mê hoặc, theo lời phân tích của Mục Dịch Nhiên là bởi vì bóng sinh ra lòng phản bội thật thể, boss sẽ khống chế cái bóng cũng thông qua đó khống chế thật thể.

Thanh âm kỳ quái trong lòng mình lúc nãy chẳng lẽ là tiếng vọng của cái bóng phản chiếu trên pha lê ngăn tủ kia? Tại sao nó lại dùng những lời kỳ quái như vậy mê hoặc mình?”

Kha Tầm thật không dám tưởng, nếu bản thân mình cũng bị mê hoặc lại sẽ biến thành như thế nào—— nhớ lại Tân Bội Bội trước đó ghen bậy ghen bạ, Quách Lệ Hà bạo lực dã man… chẳng có nhẽ mình sẽ bị biến thành một thằng buê đuê có ánh mắt dịu dàng?

Mục Dịch Nhiên lúc ấy còn nhìn mình với ánh mắt như có hơi cảm động, bây giờ nghĩ kỹ lại kia rõ ràng là giả tượng trong mắt mình, đó cũng là thủ đoạn mê hoặc của bóng!

Kha Tầm cảm thấy may mắn, may là không bị nó rù quến thành công…

Nghĩ thông chuyện này, đột nhiên nhớ tới có hai người vừa nãy đi vệ sinh, Kha Tầm lập tức mở cửa, tính nhắc nhở hai người họ chú ý kính pha lê, nào ngờ vừa mở cửa ra đã thấy Thạch Chấn Đông cùng Miêu Tử Phái đang ngồi ở đại sảnh nói cái gì đó.

Thạch Chấn Đông hơi cau mày, Miêu Tử Phái ở cạnh nói chuyện “Mỗi khi có ngày nghỉ tôi liền tranh thủ ghé thăm các tòa nhà mỹ thuật khắp nơi trên thế giới, có nhiều bảo tàng ở nước ngoài tổ chức triển lãm với các phương thức rất đặc biệt: Có nơi đặt một cái bình lớn với tạo hình kỳ lạ, bên trong chứa đựng vô số các loại kẹo có sức nặng tương đương với bản thân họa sĩ, khi khách tham quan rời đi, mỗi người đều có thể lấy một viên kẹo từ trong bình kia ra, tôi cảm thấy thiết kế kia cực kỳ độc đáo tràn ngập ý nghĩa, cảm giác như linh cảm cùng nghệ thuật của họa sĩ ấy đã được cảm nhiễm đến tất cả mọi người.”

Đến cả Kha Tầm cũng cảm thấy thiết kế này rất tốt, tại sao mấy nơi mà mình đến chẳng chỗ nào phát kẹo hết vậy?

Miêu Tử Phái ngước mắt thấy Kha Tầm, cười hớn hở vẫy tay gọi cậu đến, động tác nhiệt tình đến kỳ quái này khiến Kha Tầm cảm thấy có gì đó là lạ.

Miêu Tử Phái tuy rằng thích nói chuyện về mỹ thuật, nhưng rất hiếm khi chịu chủ động lên tiếng, lại càng đừng nói đến nhiệt tình chào hỏi như vậy.

Kha Tầm cùng Thạch Chấn Đông nhìn nhau một cái, quay sang cười với Miêu Tử Phái “Tuy là hiện tại tôi có hơi mâu thuẫn với mấy nơi trưng bày mỹ thuật, nhưng nghe chuyện cậu kể mới nãy cũng thấy rất thú vị.”

“Rất nhiều họa sĩ thành danh đều có lòng thành kính tuyệt đối với nghệ thuật, ở rất lâu về trước thậm chí có họa sĩ từng lấy thuốc màu từ chính cơ thể của mình vẽ tranh, lại cũng có người hi sinh người thân của mình để…”

Kha Tầm lời này nghe không nổi “Có người vì nghệ thuật mà hi sinh chính mình, đó là lựa chọn của họ, nhưng vì nghệ thuật của mình mà bắt người thân hi sinh, như vậy quá ích kỷ quá tàn nhẫn.”

Miêu Tử Phái chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, tiếp tục nói cho hết lời “Anh có từng nghe về bức họa tuyệt tác của Nhật Bản 《 Địa ngục biến 》 chưa? Nghe nói có một vị họa sư vì muốn mô tả một cách chân thực cảnh xe ngựa thiêu đốt như địa ngục, đã đem người con gái xinh đẹp của mình bỏ vào xe ngựa chất củi đốt, mắt nhìn con gái mình trên chiếc xe ngựa bị lửa tươi thiêu sống chết cháy, lại nhìn chiếc xe dần dần ngã xuống vực sâu… Sau đó vị họa sĩ này đã sáng tạo nên 《 Địa ngục biến 》 khiến bất cứ ai nhìn cũng thấy tuyệt vọng hoảng sợ.”

Kha Tầm đang muốn nói gì, thấy Thạch Chấn Đông dùng mắt ra dấu cho mình, liền không nói nữa.

Tốt nhất đừng trở thành mục tiêu của những kẻ bị mê hoặc, nếu không rất có thể sẽ bị coi như đối tượng tập kích đánh lén của họ, thôi cứ lấy bất biến ứng vạn biến đi vậy.

Thạch Chấn Đông nói chung là lớn tuổi kinh nghiệm nhiều, lúc này cười nói với Miêu Tử Phái “Chúng ta vẫn còn việc rất nhiều trái cây chưa xử lý, mọi người tranh thủ thời gian làm cho xong đi.”

Miêu Tử Phái bởi vì vô cùng thành kính màu sắc, dẫn đầu về trước phòng màu vàng của mình.

Kha Tầm không vội trở lại phòng, thấy Thạch Chấn Đông kéo ghế cho mình, giống như muốn nói gì đó, vì thế liền ngồi xuống lắng nghe.

“Cậu cũng nhận ra đúng không? Tiểu Miêu có vấn đề.” Thạch Chấn Đông nhỏ giọng nói ra ý kiến của mình.

Kha Tầm vô thức nhìn về phía tủ pha lê đối diện với mình, lập tức dời mắt đi chỗ khác “Hai người mới nãy cùng nhau đi WC, Miêu Tử Phái sao lại ở một mình trong đại sảnh…”

“Cậu ta đi nhanh, lại không có thói quen đứng ở WC đợi người, rửa tay xong liền đi ra đại sảnh, hai người chúng tôi rời khỏi WC thời gian suýt soát nhau cũng chỉ cỡ một phút mà thôi.” Vẻ mặt của Thạch Chấn Đông thoáng hiện khủng hoảng “Chẳng lẽ nó lại mạnh hơn rồi? Cảm giác như nó càng thuần thục việc mê hoặc người khác.”

“Tự mình để ý nhiều hơn vậy.” Kha Tầm xiết nắm tay, không nói gì khác.

“Sao tôi cảm thấy như sắc mặt của cậu không được tốt lắm vậy, không sao chứ?” Thạch Chấn Đông sức quan sát rất tốt.

Kha Tầm lắc đầu “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy thời gian thật sự rất cấp bách, đã ba buổi tối trôi qua rồi, tranh giống như cũng không kiên nhẫn thật sự cho chúng ta bảy ngày —— nếu Miêu Tử Phái thật sự bị mê hoặc, như vậy màu vàng của cậu ta chính là màu mà boss đang cần nhất.”

“Chúng ta cố gắng tự bảo vệ chính mình thôi, còn về Tiểu Miêu… Nếu cậu ta thật sự muốn dùng cách tự sát để ô nhiễm màu sắc, e là chúng ta cũng khó mà ngăn cản được.” Thạch Chấn Đông thở dài.

Hai người không có thời gian tiếp tục tán gẫu, đều tự trở về phòng làm việc tiếp.

Kha Tầm muốn đẩy nhanh tốc độ làm việc, mệt đến mỏi nhừ hai tay, rốt cuộc cũng hoàn thành tồn trữ ba bình quả mọng trước buổi trưa.

Trong quá trình làm việc, Kha Tầm không hề dừng lại tự hỏi hay suy ngẫm, chờ đến khi xong việc mới nghĩ thông được một chuyện.

Kha Tầm khẽ đẩy cửa phòng ra, bước tới trước cửa phòng màu tím, phát ra một tiếng huýt sáo rất nhẹ —— đây là tín hiệu giữa cậu và Vệ Đông, hai người họ hồi trước lén hẹn nhau đi tiệm net chơi game đều là dùng phương pháp này rủ rê nhau trước cửa sổ.

Vệ Đông gần như lập tức mở cửa phòng “Mệt chết tao mày ơi…”

“Đông Tử, mày nghe tao nói cho kỹ.” Vẻ mặt của Kha Tầm cực kỳ nghiêm túc, khiến Vệ Đông lập tức ngậm miệng, dỏng tai lắng nghe.

Giọng của Kha Tầm rất khẽ, mặc dù đang đứng trước cửa phòng màu tím, nhưng lời nói ra chỉ có hai người họ nghe thấy được “Lát nữa mày trở lại phòng, âm thầm khóa cửa lại, ai kêu cũng không được mở ra. Bây giờ tao ra ngoài hội họp cùng nhóm của Dịch Nhiên, đợi bao giờ tao về kêu thì mày hãy mở cửa.”

Vệ Đông tuy là nghe xong không hiểu lắm, nhưng hắn rất tin tưởng Kha Tầm, lập tức nghe theo đóng cửa lại, lại dùng mấy cái bàn chặn cửa lại.

Kha Tầm cố bắt mình không nhìn quanh quất mấy cái bóng trong đại sảnh, sải bước lao ra bên ngoài.
Bình Luận (0)
Comment