Sáng hôm sau mưa ngừng rơi, bão ngừng gào thét, chỉ còn lại đâu đây những cơn gió mát nhè nhẹ thoi đưa. Tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim chóc gọi nhau trong bụi rậm xa xa. Mặt trời ấm áp rọi xuống dòng suối lấp ánh ánh bạc, nơi nơi cỏ non xanh rì.
Trong động hai kẻ quấn quýt truyền cho nhau hơi ấm không rời. Tư Hàn từ trong mộng mị tỉnh dậy, đầu tiên hắn nghe thấy một âm thanh mãnh liệt bên tai, nheo nheo mắt mấy cái liền nhớ lại mình đang nằm trong ngực của Hoàng Thiên Ngạo. Vậy là cả đêm qua hai người đã ở bên nhau. Và đây là lần đầu tiên hắn thức dậy mà nhìn thấy y bên cạnh mình.
Bất giác, Tư Hàn cong khóe môi lên cười, gò má hồng hồng hơi ngẩng đầu giương đôi mắt đã cong thành vầng trăng khuyết mà ngắm nhìn người đang say ngủ bên cạnh, nhìn hắn lúc này có bao nhiêu si tình chứ? Hắn đã thích y, hiện tại càng ngắm nhìn người này càng cảm thấy yêu thích.
Hóa ra ấm áp chính là như vậy. Tư Hàn cảm thấy lòng đang mãnh liệt dâng lên cao trào xúc động. Hắn mê đắm ngắm nhìn gương mặt của Hoàng Thiên Ngạo lúc ngủ mà không khỏi cảm thấy y thật quá anh tuấn, có lẽ là người anh tuấn nhất mà Hứa Tư Hàn từng nhìn thấy.
Mày rậm đẹp như nét vẽ, mắt hai mí hẹp dài, sống mũi cao thẳng, hai phiến môi mỏng sậm màu. Đặc biệt lông mi vô cùng dày. Hắn nhớ mỗi lần mí mắt ấy mở ra, liền nhìn thấy tròng mắt hắc bạch phân minh, thăm thẳm tựa hồ nước mùa đông, băng lãnh lạnh nhạt.
Tư Hàn nhìn lên phía trên liền thấy hai chiếc sừng rồng của y, bỗng dưng nướu răng ngứa ngứa. Không hiểu sao nhìn thấy thứ đó, hắn liền có cảm giác muốn cắn thử xem nó mềm cứng thế nào.
Tư Hàn vô cùng tò mò, hai chiếc sừng giống như có thứ ma lực gì đấy khiến hắn không thể rời mắt. Bỗng dưng, hắn từ từ ngồi dậy, rồi cúi đầu xuống, chậm chậm, từng chút một.
"Ưm..."
Bất giác, Hoàng Thiên Ngạo từ trong mộng mị khẽ rên lên một tiếng rồi mở mắt ra, vậy mà lại nhìn thấy chiếc cằm Tư Hàn ngay trước mặt mình.
"Tiểu Thất!"
Sừng rồng chỉ còn cách hắn đúng một ngón tay, vì cái gì bắt hắn xuống chứ? Tư Hàn nghĩ nghĩ liền có chút không cam tâm, lần sau nhất định chờ y ngủ say, hắn sẽ cắn thử một cái xem mùi vị ra sao.
"Sư phụ..."
Tư Hàn từ từ nằm lại vào ngực y, ánh mắt còn ra vẻ tiếc hận, nướu vẫn còn có chút ngứa. Bỗng dưng hắn nắm lấy cổ tay Hoàng Thiên Ngạo rồi nhe răng cắn một cái, rất nhẹ nhưng cũng làm cho hắn phần nào cảm thấy thỏa mãn.
"Ngươi là cẩu hay sao? Thích cắn người như vậy?"
Hoàng Thiên Ngạo vừa hỏi vừa vỗ vỗ vào eo hắn mấy cái. Hắn vẫn như con chó nhỏ cắn bàn tay y không buông.
"Sư phụ, ta ngứa răng nha!"
Nghe một câu này bỗng dưng nhớ đến cảnh khi nãy, Hoàng Thiên Ngạo liền híp mắt một cái, không tự chủ liếc nhìn hàm răng của Tư Hàn, khẽ nhếch môi lên cười.
Y nhớ lúc nhỏ Tư Hàn đặc biệt bướng bỉnh, rất cố chấp với việc y đã nhổ mất hai cái răng của mình, nên rất nhiều lần hắn ở chỗ của y ăn vạ. Không ngờ lớn lên tính tình vẫn không chút thay đổi, rõ ràng là có hứng thú với sừng rồng trên đầu mình mà.
"Sư phụ!"
Tư Hàn sau khi cắn thì vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của Hoàng Thiên Ngạo làm nũng, giọng đặc sệt âm mũi quyến rũ khác thường.
"Sư phụ và... và người có gương mặt giống Vũ Triệt..."
Hai từ Chu Tước hắn không muốn nói đến, vì bao nhiêu năm nay nó giống như cố kỵ của Thiên Hoa sơn, chưa từng có bất kỳ ai dám nhắc đến đại nhân vật đó. Hơn nữa Tư Hàn cũng không muốn nói đến hai từ này, dường như hắn có chút không vui.
"Người... thật sự giận dữ khi linh châu kia bị lấy cắp hay sao?"
Hắn không định hỏi, hắn sợ Hoàng Thiên Ngạo sẽ nổi giận, nhưng đây là điều hắn luôn thắc mắc. Giữ trong lòng liền cảm thấy nóng nảy không yên.
Thật sự thì trong lòng sư phụ người đó có bao nhiêu quan trọng chứ? Cho nên vừa nhìn thấy người giống Chu Tước thì trời liền ngừng mưa.
Nhắc đến chuyện ngừng mưa, Hứa Tư Hàn ngẩng đầu dậy nhìn nhìn ngoài trời. Quả nhiên trong sáng khác thường, thậm chí còn có chút nắng ấm len lỏi vào trong hang động.
Nhưng nếu đã yêu thích Chu Tước như vậy, vì cái gì còn muốn giết Vũ Triệt chứ? Hắn thật sự không hiểu.
Tư Hàn hỏi đến đó thì cũng không hỏi nữa, Hoàng Thiên Ngạo cũng không trả lời, bàn tay ôm ở eo hắn rời đi từ lúc nào. Tư Hàn thấy lòng mình đột nhiên ảo não.
Quả nhiên vẫn là hắn không nên nhắc đến Chu Tước mới phải, sư phụ lại không vui rồi!
"Dậy đi!"
Hoàng Thiên Ngạo vỗ vỗ lưng hắn mấy cái, Tư Hàn đành ngồi dậy, đầu tóc vẫn như hôm qua rối loạn thành một đoàn. Hắn ngồi đó liếc liếc Hoàng Thiên Ngạo chỉnh trang lại y phục của mình. Bỗng dưng Tư Hàn cảm thấy không khí có chút ngột ngạt liền đứng dậy rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
Hắn nhìn bầu trời quang đãng, chim hót ríu rít, cá nhảy dưới bờ suối thì lòng càng trở nên cô đơn. Bất giác, hắn nghe có tiếng đạp cỏ đi đến, quay đầu lại thì nhìn thấy Ngâm Tuyết.
"Ngươi không sao chứ, tiểu tử?"
Y vừa nói vừa bắt lấy cổ tay của Tư Hàn lên kiểm tra tâm mạch.
"Ta không sao!"
Tư Hàn ủ rũ ngồi xuống bờ suối, nhàn rỗi nhặt mấy hòn đá lên ném xuống mặt nước.
"Ngươi có tâm sự?"
Tư Hàn lắc lắc đầu.
"Không có!"
"Còn nói không? Mặt ngươi rõ ràng đang hiện lên hai chữ thất bại kìa!"
"Xùy!"
Tư Hàn bĩu môi một cái. Thật lâu sau hắn mới lên tiếng.
"Ngâm thúc thúc, thúc nói có phải Chu Tước rất quan trọng với sư phụ hay không?"
"Hửm, vì sao lại nói vậy?"
"Đừng nói lão tử cái gì cũng không biết. Hôm qua sau khi nhìn thấy Vũ Triệt thì rồng ngủ gật liền không còn tức giận nữa. Trời quang mây tạnh, thúc nói không phải hay sao?"
Ngâm Tuyết thở dài ra một hơi, cũng bắt chước Tư Hàn nhặt một hòn đá lên tay.
"Tiểu tử, ngươi nói thử xem nếu thúc ném cái này xuống dưới, thì nó sẽ như thế nào?"
"Đương nhiên sẽ chìm xuống!"
Hắn còn chưa dứt lời thì Ngâm Tuyết đã ném hòn đá xuống suối 'tủm' một cái đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
"Chuyện quá khứ cũng giống như vậy, cái gì đã ném đi rồi thì sẽ không còn nhìn thấy nữa. Trừ khi là ngươi cố tình lặn xuống tìm."
"..."
"Cho nên, cái gì đã yên thì hãy để nó lặng. Hiện tại trước mắt ngươi chính là dòng nước lặng lẽ, ngươi cũng không hề biết bên dưới vốn dĩ có bao nhiêu hòn đá, cơ bản ngươi chỉ nhìn thấy nước mà thôi. Biết chưa hẳn đã là chuyện tốt, nếu đã không tốt, vậy hà cớ gì cứ cố lặn xuống tìm?"
Ngâm Tuyết nói xong vỗ vỗ vai Tư Hàn mấy cái rồi đứng dậy rời đi. Phải rồi, Chu Tước nếu có quan hệ gì với sư phụ thì đó cũng là chuyện quá khứ không phải hay sao? Người bên cạnh sư phụ lúc này chính là hắn, vì cái gì hắn còn so đo với một kẻ đã chết chứ?
Bất giác, Tư Hàn cảm thấy đầu óc mình tuyệt nhiên thanh tĩnh. Hắn liền đứng dậy, rống miệng ra bờ suối hô to.
"Ha ha, ta đã hiểu rồi! Ta đã hiểu rồi. Ha ha."
Hắn cười một tràn rồi chạy vào hang động, từ phía sau bỗng nhào đến ôm lấy cổ Hoàng Thiên Ngạo làm y giật mình hơi ngã về phía trước.
"Sư phụ, ta thích sư phụ nhất!"
Hoàng Thiên Ngạo liền giữ lấy cánh tay của hắn trước ngực mình mà khàn khàn giọng.
"Tiểu Thất, đừng rộn!"
Hắn bật cười rồi khom người về phía trước hôn một cái thật kêu vào má Hoàng Thiên Ngạo, xong chạy lòng vòng quanh động không ngừng hò hét. Rõ ràng là sức sống mãnh liệt khác thường. Hoàng Thiên Ngạo nhìn khỉ con trước mặt mà không khỏi lắc đầu, rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ.
***
Lúc này, Huyền Vũ đang ngồi truyền nội lực cho Vũ Triệt. Hắn bị thương vô cùng nặng, trên người chi chít vết thương.
"Ngươi không sao chứ?"
Sau khi giúp hắn xong thì y khàn khàn giọng hỏi. Vũ Triệt tựa lưng vào vách đá, sắc mặt xanh xao, ánh mắt có chút rệu rã.
"Ta không sao, đa tạ thượng thần đã cứu mạng!"
Mấy ngày trước, thiên đế Vũ Bình Nguyên lệnh cho Vũ Triệt đến cầu Huyền Vũ. Cho nên bọn họ đã ít nhiều nhận thức nhau. Lúc nhìn thấy Vũ Triệt, quả nhiên Huyền Vũ có chút choáng váng. Người này gương mặt giống hệt Chu Tước năm đó, nhưng có chút trưởng thành hơn. Có lẽ là do hắn lớn lên ở nhà thiên đế, cho nên đã phải trải qua huấn luyện khắc nghiệt. Năm đó Chu Tước hệt như ánh mặt trời mùa hè, rực rỡ như muốn đâm vào mắt y. Còn Vũ Triệt lại có chút âm trầm.
"Lần chia tay đó ta không nghĩ thượng thần sẽ đi tìm đại thống lĩnh."
Huyền Vũ liếc nhìn Vũ Triệt một cái. Vốn dĩ năm xưa lúc Chu Tước mất, Huyền Vũ cùng với Bạch Hổ đã thề sẽ không bao giờ trở lại phương Đông nữa. Cho nên dù Vũ Triệt thật giống Chu Tước, nhưng y vẫn dứt khoát từ chối. Chúng sinh gì đó y đã chán ngán rồi, Hoàng Thiên Ngạo nổi giận rồi từ từ cũng sẽ vơi bớt, nhưng còn nỗi hối hận năm xưa thì ai có thể bù đắp cho Huyền Vũ đây?
Huyền Vũ giương đôi mắt không chút vẩn đục nhìn ra bên ngoài. Ở hướng này trông y vô cùng đẹp mắt. Huyền Vũ trên người mặc một bộ y phục trắng tinh khôi, khoác áo choàng bằng lông thú cũng trắng tuyết. Mái tóc dài đen nhánh phủ phục trên áo choàng. Chân mày mỏng tựa nét vẽ, mắt phượng long lanh, mũi nhỏ cao thẳng, môi mỏng hồng nhạt khép lại, tạo nên nét nhàn nhạt thanh lãnh nhưng lại xinh đẹp khác thường. Dáng người rất gầy lại ẩn chứa sức mạnh vô biên. Đôi tay mềm mại với từng đốt thon dài đặt trên cổ tay Vũ Triệt khẽ rời đi.
Huyền Vũ từ từ đứng dậy đến bên cửa động nhìn ra bên ngoài.
"Ta đã rất nhiều năm không trở về phương Đông... cũng không biết hiện tại khí trời có chút lạnh lẽo, lòng người cũng ấm lạnh thất thường."
Nhìn bóng dáng cô độc của Huyền Vũ, bất giác Vũ Triệt đứng dậy từ từ bước đến sau lưng y. Vũ Triệt đặc biệt cao lớn, nên nhìn từ phía sau giống như hắn đang ôm y vào trong ngực.
"Không phải ngài đã trở về rồi hay sao?"
Nghe giọng nói khàn khàn ngay bên tai mình, bỗng dưng Huyền Vũ có một chút mạc danh kỳ diệu. Người này ngay cả giọng nói cũng vô cùng giống Chu Tước, y lại kiềm xuống tiếng thở dài.
"Phải, đến lúc cũng phải trở về rồi!"
Hai người bọn họ nhìn ra thảm cỏ xanh mướt ngoài kia.
"Sau hủy diệt chính là hồi sinh, tưởng rằng trải qua đại hồng thủy thì cây cối cũng chết, nhưng mà không có. Ngược lại có một số thứ càng trở nên tươi tốt hơn."
Vũ Triệt khàn khàn giọng nhìn mái tóc đen tuyền với vài sợi mềm mại bay bay trước mặt, bỗng dưng hắn có cảm giác muốn chạm vào.
"Ai đã làm ngươi bị thương?"
Nói một vòng cuối cùng Huyền Vũ mới nhắc đến chuyện này.
"Sau khi từ biệt ngài, ta đi hai ngày thì liền bị một đám người tấn công. Cũng không biết là ai nhưng bọn họ vô cùng mạnh. Sau khi ta tỉnh dậy thì tìm cách trốn thoát rồi đi tìm đại thống lĩnh."
"Ngươi không sợ hắn sẽ giết ngươi hay sao?"
"Ta có từng nghe nói mình trông rất giống Chu Tước, chỉ là không ngờ..."
"Không phải!"
Vũ Triệt khẽ nhíu mày một cái.
"Ngài nói sao?"
"Không phải rất giống, mà đó chính là ngươi!"
Bất quá câu nói này Huyền Vũ không nói ra, y chỉ âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Lúc Vũ Triệt vừa xuất hiện ở núi Thúc Lĩnh thì y đã biết. Khí tức thuộc riêng về Chu Tước đã hiện rõ trên người này. Có thể đúng như lời Hoàng Thiên Ngạo nói, linh châu đã giải được phong ấn, và một kẻ nào đó khảm nó vào người Vũ Triệt.
Như vậy, Vũ Triệt thật ra chính là kiếp sau của Chu Tước, cho nên bọn người kia mới đoạt ngọc để giải phóng ký ức cho Chu Tước. Không sớm thì muộn, Vũ Triệt cũng sẽ nhớ về những chuyện của kiếp trước, nhưng mà Huyền Vũ chỉ mong là thời khắc ấy đến muộn một chút mà thôi.
Không nghe Huyền Vũ trả lời, Vũ Triệt cũng không hỏi nữa. Hai người lẳng lặng đứng yên bên nhau nhìn ngắm vạn vật đang sinh sôi bên ngoài.
***
Trải qua một ngày thì Hoàng Thiên Ngạo cùng Tư Hàn cũng đã về gần đến Thiên Hoa sơn. Đến một thành nọ, bỗng dưng Tư Hàn níu tay Hoàng Thiên Ngạo lại khiến y xoay đầu nhìn hắn.
"Sư phụ... có thể vài ngày nữa hẳn về có được hay không?"
"Vì sao?"
"Ta... ta còn chưa có muốn về."
Hắn nói nói xong thì khẽ liếc qua nhìn Ngâm Tuyết, nhưng y làm như không thấy ánh mắt cầu tình của Tư Hàn, tằng hắng một cái rồi xoay qua Ngụy Trình chỉ đông chỉ tây với hắn. Tư Hàn dậm chân một cái rồi cúi đầu trước mặt Hoàng Thiên Ngạo.
Thật ra hắn đang sợ, nếu quay về biết đâu mấy người của công chúa gì đó đã đến thì sao chứ? Hắn về đến lập tức phải trở vào hang động, hắn còn không biết những ngày mình rời khỏi liệu Bạch Nghiên có biết hay không, nếu biết hẳn trở về nhất định sẽ bị mắng nhiếc. Cho nên những ngày tháng mật ngọt vừa rồi liệu có còn xảy ra hay không chứ?
"Ngâm Tuyết, ngươi tìm nơi nào đó chúng ta ở lại một đêm."
Ngâm Tuyết nhất thời kinh ngạc há hốc mồm. Đại thống lĩnh bị bệnh rồi hay sao? Khi không lại chiều theo ý tiểu phụng hoàng chứ? Mà không đúng, không phải cần nhanh chóng trở về hay sao? Công chúa chắc cũng đến rồi đi? Đại thống lĩnh trở về rảnh rỗi nhưng Ngâm Tuyết thì không có. Bao nhiêu chuyện chờ y giải quyết. Nếu muộn một chút việc chồng thêm việc. Ngâm Tuyết thật vô cùng uể oải.
Ngụy Trình nhìn thấy hình dạng mất mặt của Ngâm Tuyết thì dùng tay đẩy cái cằm y, thành công khép lại miệng cho Ngâm Tuyết. Y bực mình trừng mắt nhìn Ngụy Trình một cái, bất quá hắn cũng không để ý đến y.
"Dạ, đại thống lĩnh!"
Dứt lời, y còn không quên trừng Tư Hàn, bất quá Tư Hàn nghe Hoàng Thiên Ngạo nói như vậy thì mặt liền hớn hở, cũng xem nhẹ kháng nghị của y. Phản rồi, phản hết rồi, trở về lần này y nhất định trừng trị hai đồ đệ này một lần cho bỏ tức.
Ngâm Tuyết và Ngụy Trình nhanh chóng bay đi tìm khách điếm, thu xếp chỗ ăn ngủ tối nay của bốn người bọn họ.
Lúc này chỉ còn Tư Hàn cùng Hoàng Thiên Ngạo đi cạnh nhau. Đi ngoài đường lớn, nên Hoàng Thiên Ngạo trùm áo choàng kín che đi cặp sừng trên đầu mình, tránh cho những người ở đây khiếp sợ.
Nhân gian quả nhiên tươi đẹp. Cơn đại hồng thủy vừa rồi dường như chưa đi ngang qua đây, cho nên trong thành sầm uất náo nhiệt. Trên đường đi có rất nhiều người bày quầy bán hàng ngoài đường. Đủ thứ bánh ngọt kẹo thơm, hàng quán cùng với trang sức tinh xảo.
"Kẹo hồ lô ngào đường đây. Hai đồng một xâu. Kẹo hồ lô ngọt thơm đây! Ai mua kẹo hồ lô không?"
Tư Hàn nghe tiếng rao thì quay đầu lại nhìn. Thấy những xâu hồ lô đỏ tươi, trên mặt còn có nước đường vàng rượm, hắn vừa nhìn liền chảy nước miếng, lập tức chạy qua lấy ngân lượng trong túi ra giơ trước mặt người bán.
"Bán cho ta hai xâu!"
Sau đó chạy về phía Hoàng Thiên Ngạo, chìa một xâu đến trước mặt y.
"Sư phụ, ăn đi!"
Hoàng Thiên Ngạo nhìn thanh kẹo trước mặt bất giác khóe môi giật giật. Y bình thường không thích những thứ ngọt lịm như thế này. Có một chút ghét bỏ.
Tư Hàn thấy y đứng nửa ngày không nhúc nhích, xoay đầu nhìn ngó xung quanh một cái, thấy không ai để ý, hắn liền cắn lấy một viên hồ lô rồi kéo lấy áo choàng Hoàng Thiên Ngạo lên, không vết tích dùng miệng đút cho y làm Hoàng Thiên Ngạo thất thần.
Sau đó Tư Hàn rất nhanh liền rời ra, còn nhe răng kiểu như trêu chọc thành công thiếu nữ nhà lành mà sảng khoái cười một ha hả.
"Sư phụ ngon không?"
Hoàng Thiên Ngạo chân mày giật giật, nhíu lại thành hàng.
"Hồ nháo!"
"Ha ha. Ta muốn hẹn hò với sư phụ. Ở đây không ai biết chúng ta cả, sư phụ đi theo ta!"
Dứt lời, hắn đan tay mình vào lòng bàn tay y rồi kéo đi dạo phố. Xung quanh sinh khí tràn đầy, được nắm tay người mình yêu đi ngoài đường thế này khiến hắn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Hoàng Thiên Ngạo chầm chậm sánh vai cùng Tư Hàn, sau đó hắn kéo y đến một quầy hàng trang sức. Tư Hàn nhìn ngó một lúc rồi chỉ vào hai chiếc vòng có khắc hình chú thỏ bằng ngọc bích, lấy trong túi ra hai mươi đồng nhưng không trả cho chủ quầy mà lại nhét vào lòng bàn tay Hoàng Thiên Ngạo.
"Sư phụ, mua tặng ta được không?"
Hoàng Thiên Ngạo nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Tư Hàn bất giác không rõ tư vị gì. Y xưa nay chưa từng dùng đến ngân lượng, trong người cũng không có thứ giống như vậy, nên có chút miễn cưỡng cầm hai mươi đồng trên tay đưa cho chủ quầy, sau đó nhận về hai chiếc vòng đưa đến trước mặt Tư Hàn.
"Sư phụ, hai cái này chúng ta mỗi người một chiếc. Sư phụ sau này nhất định phải mang nó bên người. Chỉ có mười đồng, rất dễ vỡ, sư phụ cẩn thận một chút!"
Nói xong, Tư Hàn liền đeo vào cổ tay mình rồi nắm lấy tay Hoàng Thiên Ngạo đeo lên.
Ban đầu hắn định mua ngọc bội, nhưng hắn sợ Hoàng Thiên Ngạo không muốn. Thứ này khoa trương như vậy nếu để ai nhìn thấy sẽ không tiện lắm. Cho nên tránh để y từ chối thì hắn liền mua cặp vòng. Hoàng Thiên Ngạo bình thường mặc y phục phủ qua tay, hiếm khi y để lộ cổ tay. Cho nên trừ khi nhìn kỹ thì mới phát hiện ra.
Sau khi đeo vào cho Hoàng Thiên Ngạo thì hắn lại nắm lấy tay y từ từ đi dạo.
"Tiểu Thất!"
Bất giác, Tư Hàn nghe tiếng gọi í ới từ xa, quay đầu lại vậy mà nhìn thấy Kiếm Phong Chi. Mặt y lúc này đen hơn than, đầu tóc cùng y phục có chút xộc xệch, dưới mắt là quầng thâm đen, rõ ràng là đã nhiều đêm không ngủ.
"Đại... đại sư huynh!"
Kiếm Phong Chi chạy đến, nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo liền giật mình một cái. Nãy giờ y chỉ để ý một mình Tư Hàn, suýt nữa đã ăn nói thiếu kiềm chế trước mặt sư phụ rồi. Y lập tức chạy đến ôm tay thành quyền cúi đầu với Hoàng Thiên Ngạo.
"Sư... sư phụ!"
"Ừ."
Sau khi chào hỏi xong xuôi thì lập tức lôi kéo Tư Hàn sang một bên, còn dùng ngón tay trỏ di di vào trán hắn mấy cái.
"Ngươi... con mẹ nó dám bỏ nhà đi, làm ta đi tìm ngươi đến sắp chết. Ngươi... đúng là cái thứ trời đánh!"
Tư Hàn liền nhe răng cười, nháy mắt trái một cái.
"Sư huynh, huynh nói bậy nha!"
"Cái gì?"
"Huynh đã phạm vào điều cấm thứ hai mươi tám của Thiên Hoa sơn."
Kiếm Phong Chi tức đến muốn nổ phổi. Mấy ngày qua còn sợ hắn bị người ta ăn hiếp, nhịn đói nhịn khát ở ngoài đường. Hiện tại còn sức chọc mình. Xem ra hắn đã sống rất tốt!
"Ngươi... ngươi..."
"Ha ha."
Tư Hàn phá lên cười một cái, thấy mặt Kiếm Phong Chi vô cùng tiều tụy thì không khỏi cảm thấy xúc động, cũng không muốn chọc y nữa.
"Đại sư huynh, ta xin lỗi... nhưng ta tìm được sư phụ rồi!"
"Hừ."
"Phong Chi?"
Bất giác, Ngâm Tuyết cùng Ngụy Trình cũng vừa về đến, nhìn thấy Kiếm Phong Chi thì ai nấy đều giật mình, riêng Ngụy Trình thì ánh mắt bỗng dưng có chút trầm xuống.
"Ngươi sao lại đến đây?"
"Ngâm thúc, còn không phải tại tiểu tử thối kia hay sao chứ?"
"Ha ha, đừng nóng. Được rồi, chúng ta đến khách điếm đi. Ngày mai sẽ trở về Thiên Hoa sơn."
"Vì sao ngay lập tức không trở về?"
"Là lệnh của sư phụ ngươi."
"Ờ."
Kiếm Phong Chi bất đắc dĩ ờ một tiếng. Nơi này có cái gì mà ở lại chứ? Trở về nhà không phải tốt hơn hay sao?
Sau đó bọn họ nhanh chóng đến khách điếm. Chỉ là khi nãy Ngâm Tuyết thuê ba phòng, hiện tại thêm Kiếm Phong Chi nên định đặt thêm một phòng nữa.
"Khách quan, xin lỗi đã hết phòng rồi!"
"Vậy..."
"Không sao, ta và Phong Chi sẽ ở cùng một phòng."
Ngâm Tuyết liền không dấu vết liếc mắt nhìn Ngụy Trình, đổi lại chỉ là ánh mắt nhàn nhạt của hắn.
Ngâm Tuyết tằng hắng một cái, vậy cũng không sao, miễn y có thể thoải mái ngủ một phòng là được. Còn tiểu phụng hoàng đương nhiên sẽ ngủ cùng đại thống lĩnh. Khi nãy Hoàng Thiên Ngạo cũng có nói rồi, chắc là lại lợi dụng tiểu yêu quái cái gì đây. Ngâm Tuyết âm thầm chém giết trong lòng bất quá y không nói ra, việc của chủ nhân cũng không đến lượt y quản.
***
Đêm hôm đó sau khi ăn uống xong xuôi, ai trở về phòng ấy. Lúc này Kiếm Phong Chi đang ngâm mình trong thùng tắm. Mấy ngày rồi y cũng chưa từng trải qua thoải mái như vậy. Hiện tại ở cạnh Ngụy Trình y càng cảm thấy an tâm, cho nên vừa ngâm nước nóng vừa ngủ quên lúc nào không hay.
Ngụy Trình ngồi uống trà trên bàn, nãy giờ hắn vẫn một bên lắng nghe tiếng vốc nước của Phong Chi mà không khỏi nuốt khan mấy cái. Hiện tại thấy Kiếm Phong Chi tắm lâu rồi vẫn chưa trở ra, hắn gọi một tiếng.
"Phong Chi!"
Không ai trả lời hắn.
"Ngủ rồi sao?"
Ngụy Trình liền đứng dậy đến trước tấm rèm trắng định kéo lên, nhưng bất giác tay có chút ngừng lại ở không trung. Sau đó dứt khoát kéo lên. Hiện ra trước mắt chính là Kiếm Phong Chi nhắm nghiền mắt tựa đầu váo vách nhà ngủ say. Lồng ngực trắng nõn khẽ phập phồng lên xuống. Hai khỏa hồng anh hồng hồng nhấp nhô loang loáng ánh nước. Bất giác Ngụy Trình cảm thấy tim mình đập có chút mãnh liệt.
Hắn từ từ bước đến gần gọi một tiếng nữa.
"Phong Chi."
Nhưng người trong thùng tắm vẫn không chút động tĩnh. Tóc mai dính bên gò má mềm mại, nước từng giọt chảy từ trán xuống cằm.
Ngụy Trình đến bên cạnh, hơi thở gần gũi, hai gương mặt chỉ còn cách nhau một ngón tay. Khí tức của người này, mùi hương của cơ thể người này hắn đã mê luyến rất nhiều năm. Đáng tiếc, Kiếm Phong Chi tính tính có chút cứng ngắt, nên hắn chưa có cách thổ lộ tâm tình với tên đầu gỗ này. Hiện tại lại ở gần nhau như vậy hắn thật cũng rất khâm phục định lực của mình rồi.
Ngụy Trình bất giác cúi đầu hôn một cái rất nhẹ vào môi Phong Chi sau đó tách ra. Bờ môi quả nhiên mềm mại còn hơn tưởng