Hỏa Phụng Hoàng

Chương 2

- Hứa Tư Hàn?
Ngâm Tuyết thú vị híp mắt nhìn tiểu yêu quái rồi cong khóe môi lên cười.
- Phụ mẫu hẳn rất cưng chiều ngươi nên mới đặt cho ngươi một cái tên như vậy đi? Rất tốt!
Hắn vừa nói vừa nhìn nhìn cái đầu nhỏ vô cùng khả ái đang nhe răng cười. Gò má phúng phính mềm mềm thật muốn sờ một cái. Nhưng hắn vẫn nhớ đến tiểu yêu quái này chính là Hỏa phụng hoàng trong truyền thuyết, chẳng những vậy hỏa khí mịt mờ ngày hôm qua Ngâm Tuyết vẫn còn chưa quên. Dù sao đây là cơ hội tốt để lấy lòng nó, không phải sao?
Vừa nghĩ, Ngâm Tuyết liền cẩn thận giương tay lên từ từ chạm lên đỉnh đầu tiểu yêu quái đang ngây ngô cười hề hề với mình.
- Ui da.
Kèm theo tiếng hét là cổ tay Ngâm Tuyết bị tiểu yêu quái ngoạm cho một cái. Hắn không thể ngờ được đứa trẻ đáng yêu vừa cười hết sức khả ái với mình khắc trước thì khắc sau đã nhe răng cắn mình không chịu nhả.
- Tiểu tử, buông ra!
Ngâm Tuyết vừa nói vừa giũ giũ nhưng bất lực, răng tiểu yêu quái rất khỏe, cắn hắn đến đau.
- Grừ grừ.
Tiểu yêu quái vừa ngoạm chặt vừa giương đôi mắt đầy địch ý nhìn Ngâm Tuyết. Hắn đành vươn tay còn lại lấy đùi gà đến trước mũi tiểu yêu quái quơ quơ. Nó ngửi thấy mùi thịt thơm phức liền nhả tay hắn ra, chộp lấy đùi gà phóng đến một góc phòng ngồi xuống gặm.
Ngâm Tuyết giải cứu cánh tay mình thành công, nhìn dấu răng in thành vòng tròn trên cổ tay, có hai chỗ khuyết nơi răng nanh bị mất mà Ngâm Tuyết thật muốn bật cười.
- Giờ thì ta đã hiểu vì sao tiểu tử nhà ngươi bị bẻ răng rồi. Hay lắm, trên đời này kẻ dám cắn đại thống lĩnh chắc cũng chỉ có một mình ngươi, tiểu phụng hoàng.
Ngâm Tuyết vừa nói vừa âm thầm suy nghĩ. Hỏa phụng hoàng chỉ còn lưu truyền trong truyền thuyết. Hàng nghìn năm về trước Hỏa phụng hoàng duy nhất trên thế gian cũng đã niết bàn. Cho nên sự tàn ác của nó chỉ được lưu lại trong sách vở. Hiện tại hậu nhân xuất hiện trước mắt, cũng chưa biết tương lai bất kham ra sao, nhưng lại vô cùng hoang dại. Nếu sau này không thuần phục được chỉ e sẽ mang đến tai họa cho mình, vậy thì ai đã sinh ra nó chứ? Phụ mẫu nó ở nơi nào lại để nó lưu lạc cõi trần thế này? Tiểu yêu quái vẫn ngồi lủi thủi trong góc gặm đùi gà, giống như sợ ai đó giành mất đồ ăn của nó. Nhìn đứa trẻ thế kia, Ngâm Tuyết có thể đoán được nó ít nhiều đã trải qua cuộc sống đói khát thiếu thốn.
Sau khi ăn xong, tiểu yêu quái không khách khí bắt chước Ngâm Tuyết ngồi chồm hổm trên bàn nhìn đống xương còn sót lại, dường như muốn xem thử còn cái gì có thể ăn được hay không.
Cái tướng nhỏ bé mềm mềm nộn nộn khiến Ngâm Tuyết thật muốn vỗ mông nó một cái, nhưng dấu răng khi nãy đến giờ vẫn còn đau. Ngâm Tuyết xoa xoa tay mình rồi nhìn Tư Hàn.
- Tiểu tử, phụ mẫu của ngươi ở đâu?
Tiểu yêu quái ngây ngô nhìn hắn, cái miệng nhỏ hơi mở ra, khoảng trống nơi răng nanh khiến Ngâm Tuyết suýt nữa không ngậm được cười. Thật không giống thứ hung dữ vừa cắn hắn khi nãy chút nào. Tư Hàn nghe hắn hỏi vậy thì tròn xoe đôi mắt, lắc lắc cái đầu nhỏ, giọng có chút ngọng nghịu.
- Phụ mẫu là cái gì? Không biết...
Ngâm Tuyết nghe xong thì hơi nhíu mày. Hài tử ngay cả phụ mẫu cũng không biết vậy nó có thể biết cái gì chứ?
- Phụ thân của ngươi, mẫu thân của ngươi ở đâu?
- Phụ thân?
Tiểu yêu quái bỗng nhiên mắt trợn lên một cái nhảy xuống đất, lắc lắc cái mông nhỏ lạch bạch chạy ra ngoài, vươn móng đẩy vào cửa nhưng cánh cửa đã bị Ngâm Tuyết dùng tiên thuật khống chế nên nhất thời không nhúc nhích.
- Tiểu tử, ngươi đi đâu đó?
Không mở được cửa tiểu yêu quái dường như trở nên nóng nảy, nó cào loạn lên thành cửa liền để lại những vết trầy rất sâu. Nó nghiến răng nghiến lợi phồng má, dưới đuôi mắt cánh phụng hoàng đỏ ửng lại hiện lên rồi nhanh chóng lặn mất. Nó gào lên.
- Phụ thân phụ thân, người xấu...
Nhìn thấy ấn ký trên mặt từ từ lặn xuống, hỏa khí vô cùng yếu ớt, không giống như lúc vừa mang nó về, khiến Ngâm Tuyết không khỏi âm thầm chán nản trong lòng.
- Đại thống lĩnh, Hỏa phụng hoàng chỉ là một đứa trẻ, ngài trong một đêm có thể dùng sạch sẽ linh lực trên người nó như vậy hay sao chứ?
Vừa mắng chửi đại thống lĩnh trong lòng vừa nhìn dấu vuốt của tiểu yêu quái trên cửa mà Ngâm Tuyết lần nữa rầu rĩ. Xem ra những ngày tháng sắp tới nuôi đứa trẻ này cũng sẽ không dễ dàng gì. Tiểu yêu quái nói năng chưa rành mạch, thậm chí còn có vài chữ ngọng nghịu nhưng Ngâm Tuyết vẫn hiểu ra ý tứ của nó.
- Ý của ngươi là phụ thân ngươi đang bị người xấu bắt đi hay sao?
Tiểu yêu quái liền gật gật cái đầu nhỏ.
- Đúng. Ta phải đi cứu phụ thân, mở cửa ra!
Dứt lời nó liền cào cào. Ngâm Tuyết nắm lấy móng của nó xách lên, xem ra những cái móng sắc bén này cần phải tìm cách thu lại, nếu không thân phận Hỏa phụng hoàng sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, khi đó thiên hạ tìm đến giết, Công chúa chưa ra đời thì đại thống lĩnh biết phải làm sao đây chứ?
- Phụ thân ngươi tên gì, nói đi, Ngâm thúc thúc sẽ giúp ngươi.
Ngâm Tuyết vừa nói vừa cố tỏ ra ánh mắt hiền từ của người cha mà nói với tiểu yêu quái, dù hắn cũng chưa từng một lần làm cha. Ngâm Tuyết nói như vậy nhưng thật ra chín phần là muốn lấy lòng đứa nhỏ này. Hắn muốn từ từ uốn nắn tính hoang dại bẩm sinh của nó.
Nhìn thấy ánh mắt hiền từ của Ngâm Tuyết, tiểu yêu quái liền nhớ đến Hứa thợ săn. Bất giác lòng nó lại vô cùng khó chịu.
Hôm trước, sau khi giết sạch đám quan binh thì nó cũng ngất xỉu. Sau đó, Hứa thợ săn sợ quan binh bắt nên đã mang nó đến cánh rừng giấu đi. Khi nó tỉnh dậy thì đã ở nơi này. Cho nên hiện tại nó cũng không biết phụ thân mình ra sao rồi.
Ngâm Tuyết không thấy nó nói gì thì quyết định tăng độ hiền từ trong đáy mắt, thậm chí tròng mắt cũng đã long lanh sống động khác thường. Tiểu yêu quái liền bị lời nói cùng ánh mắt này của Ngâm Tuyết làm cho cảm động. Quả nhiên cuối cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, chưa thể phân biệt được cái nào là thật, cái nào là đang gạt mình.
- Hứa... Hứa thợ săn.
Ngâm Tuyết nghe thì hiểu. Xem ra nó chính là do một người thợ săn nhặt về nuôi.
- Ngươi không biết tên hắn hay sao? Ngươi ở nơi nào?
- Nơi?
Tiểu yêu quái gãi gãi cái đầu nhỏ. Quả nhật nó cũng không biết nơi nó ở là đâu nữa, còn bọn người bắt phụ thân nó cũng không biết là ai. Nó không thể trả lời Ngâm Tuyết đành giãy giãy tay mình khỏi hắn rồi đập vào cửa. Ngâm Tuyết thở dài, xem ra không thể khai thác thêm thông tin nào từ đứa nhỏ này rồi.
- Được rồi, đừng làm loạn nữa, thúc sẽ đi cứu phụ thân cho ngươi. Ngươi ở yên trong phòng chờ thúc trở về.
Dứt lời, Ngâm Tuyết đứng dậy định đi liền bị tiểu yêu quái ôm chân giữ lại. Hắn từ trên cao nhìn xuống đứa trẻ.
- Đi... đi!
- Ngươi cũng muốn đi?
- Phải.
Tiểu yêu quái liều mạng gật đầu, ánh mắt long lanh mong chờ hồi đáp. Nhưng đã không như nó mong muốn.
- Vậy thì không được, ngươi đi theo sẽ cản trở thúc cứu phụ thân của ngươi.
- Đi... Đi!
Tiểu yêu quái bỗng gào lên, hỏa khí trong người phút chốc bùng ra làm Ngâm Tuyết giật mình, phải giơ tay lên vận khí hóa giả, hắn nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
- Tiểu tử, muốn ta cứu phụ thân ngươi thì ngoan ngoãn ở lại đây, nếu không đừng hòng ta giúp đỡ!
Quả nhiên hù dọa có tác dụng, tiểu yêu quái thở khè khè nhưng vẫn thả tay khỏi người Ngâm Tuyết, sau đó trèo lên bàn ngồi chồm hổm vùi mặt vào đầu gối mình. Nhìn thấy đứa trẻ như vậy Ngâm Tuyết chỉ biết lắc đầu.
- Mới ba tuổi, tính nết cũng thật dữ dằn!
Hắn biết, cứu Hứa thợ săn sẽ là một cách để giữ chân Hỏa phụng hoàng ngoan ngoãn ở lại đây. Đến trước khi Công chúa xuất thế thì đứa trẻ này đừng hòng rời khỏi Thiên Hoa sơn nửa bước. Cho nên ngày tháng còn dài hắn phải nghĩ cách lấy lòng nó.
Sau khi Ngâm Tuyết đi rồi, Tư Hàn chỉ ngồi trong phòng một mình. Nó hết nhìn đông rồi lại ngó tây. Chỗ này thật rộng lớn, từ nhỏ nó chưa từng nhìn thấy nhà nào cao lớn, rộng rãi đến như vậy. Thậm chí giường ngủ cũng thật êm. Nó chỉ cao hơn cái giường một chút, liền từ từ tiến đến gần sờ sờ vào chiếc đệm êm ái, rồi nhìn móng vuốt nhọn hoắc màu vàng kim dưới tay mình.
Bất giác, nó giơ bàn tay ngắn ngủn lên nhìn nhìn. Thật ra Tư Hàn cũng không biết vì sao, việc có móng vuốt và răng nanh nhọn là lần đầu tiên nó nhìn thấy. Khi thấy phụ thân và bà của mình bị đánh, bỗng dưng nó cảm thấy toàn thân khó chịu, sau đó móng vuốt từ trong tay chui ra. Sau đó nữa, có rất nhiều việc nó cũng không còn nhớ nổi. Nhưng mà hiện tại Tư Hàn thật muốn về nhà.
Tiểu yêu quái đu cái chân ngắn ngủn của mình lên giường rồi từ từ trèo lên. Sau đó cuộn người vào trong chăn âm thầm chảy nước mắt. Môi mếu mếu lại trông thật đáng thương.
--------------
Lúc này trời đã gần xế chiều, hôm nay ngoại lệ Thiên Hoa sơn có chút nắng, tuyết cũng đã ngừng rơi, trên cành cây vẫn còn những hạt tuyết chưa tan hết, kết lại thành mảng dày đang chảy nước "lộp bộp" xuống đất. Sáng nay, sau khi ném tiểu yêu quái ở phòng cho Ngâm Tuyết thì Hoàng Thiên Ngạo đã cùng thuộc hạ ra ngoài dự yến tiệc ở thủy cung.
Vừa về đến nơi không khí bỗng dưng vô cùng hối hả. Kiếm Phong Chi nhìn thấy liền bắt đại một người kéo lại hỏi.
- Lục sư đệ, có chuyện gì vậy?
Lục sư đệ này là Ngụy Trình, một trong những đệ tử giỏi nhất của Hoàng Thiên Ngạo, hôm nay đi theo y đến gặp các trưởng lão của Long tộc.
- Sư phụ xảy ra chuyện. Ngâm thúc đâu rồi?
Ngụy Trình nói trong gấp gáp, mắt hướng về phòng Ngâm Tuyết.
- Lúc sáng thấy Ngâm thúc vội vội vàng vàng đi đâu đó ta không biết. Sư phụ xảy ra chuyện gì vậy?
- Mang đứa trẻ trong phòng đến cho sư phụ ngay. Nhanh lên!
Ngụy Trình vừa dứt lời Kiếm Phong Chi hơi sững người một lúc, rồi lập tức phóng đến phòng Ngâm Tuyết. Lúc đẩy cửa ra nhìn quanh liền thấy trên giường một thân thể nhỏ bé đang trùm kín trong chăn. Nhớ đến hỏa khí phát ra từ người nó hôm qua y cũng hơi e ngại một chút, nhưng sư phụ đang gặp chuyện nên không thể không liều mạng.
Y tiến đến gần thấy hôm nay đứa trẻ không phát ra thứ hỏa khí chết người kia, y lập tức giáng một chưởng xuống người tiểu yêu quái làm nó bất tỉnh rồi ôm cả người và chăn bay đến phòng Hoàng Thiên Ngạo. Bên ngoài hiện không có bất kỳ lính canh nào. Xem ra đã bị sư phụ đuổi đi hết. Xung quanh phòng Hoàng Thiên Ngạo toàn bộ là hàn khí.
- Sư phụ.
- Để nó ở đó đi.
- Dạ.
Kiếm Phong Chi vừa đặt Hỏa phụng hoàng xuống, chưa kịp nhìn thấy gì thì đứa trẻ đã biến mất, trong không khí chỉ còn hơi lạnh. Kiếm Phong Chi rùng mình một cái lập tức chạy trối chết.
Hoàng Thiên Ngạo lúc này thân trên ở dạng người nhưng khắp nơi đều là vảy rồng. Thậm chí trên mặt cũng có vài chỗ xuất hiện vảy. Bên dưới là thân rồng. Hai tay y ôm lấy tiểu yêu quái vào ngực bắt đầu vận khí. Một lúc sau vảy rồng trên thân từ từ lặn mất, thân dưới cũng biến thành chân người. Nhưng chiếc đuôi vẫn không thu lại được. Hoàng Thiên Ngạo nằm xuống nhắm nghiền mắt lại dưỡng thần.
Thật lâu sau tiểu yêu quái từ trong ngực y tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt Hoàng Thiên Ngạo nó liền bật ra một câu.
- Người xấu.
Hoàng Thiên Ngạo mở mắt nhìn nó. Đôi mắt y không độ ấm, thậm chí còn nhìn thấy một chút đỏ.
- Người xấu!
Nó gào một tiếng rồi nhảy lên nắm lấy hai sừng rồng ra sức bẻ. Nó còn chưa quên được món nợ bẻ răng đâu! Nhưng nhanh chóng bị Hoàng Thiên Ngạo xách xuống đánh vào mông mấy cái. Lực tay vô cùng mạnh khiến mông nó như bị đánh hỏng.
- Xấc xược!
- Người xấu! Oa... oa...
Hoàng Thiên Ngạo bất giác bóp miệng tiểu yêu quái, nó kinh hãi liền lấy bàn tay nhỏ che miệng mình, nó còn nhớ hôm qua răng bị bẻ, hôm nay nếu bị bẻ tiếp nó sẽ không thể nhai gà nướng được nữa. Mặt nó vì tức giận mà vô cùng đỏ, thậm chí nước mắt cũng bám trụ viền mi, đôi mắt to tròn, hai mí rõ ràng, lông mi dày khẽ chớp chớp. Nó rất ghét đại yêu quái này, vô cùng ghét.
- Đại thống lĩnh.
Bên trong một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau, bên ngoài giọng nói của Ngâm Tuyết vang lên. Hắn vừa từ Vạn Trùng Sơn trở về. Đến nơi liền nghe Ngụy Trình nói lại nên lập tức chạy đến.
Vốn là hôm nay Hoàng Thiên Ngạo vừa rời khỏi dạ tiệc ở thủy cung thì liền xảy ra chuyện. Toàn thân bỗng nhiên đau đớn như muốn xé toạc ra, vảy rồng xuất hiện không theo quy luật, nên liền bay về Thiên Hoa sơn.
Nghe thấy giọng nói của Ngâm Tuyết tiểu yêu quái liền yếu ớt kêu lên.
- Thúc thúc, người xấu.
Là đang cáo trạng y hay muốn tìm chỗ dựa dẫm? Bất quá ở nơi này y mới là người lớn nhất. Còn người có thể cứu ngươi hay sao chứ? Hoàng Thiên Ngạo vừa lơ đãng khinh thường nhìn nó một cái rồi khàn khàn giọng.
- Vào đi.
Ngâm Tuyết tiến vào thì nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo đang xách tiểu yêu quái mà không khỏi giật mình. Đại thống lĩnh lại đánh đứa nhỏ hay sao chứ? Nhìn thấy Ngâm Tuyết, Tư Hàn liền giương móng vuốt ra chỉ vào mặt Hoàng Thiên Ngạo.
- Thúc thúc, yêu quái.
- Phụt.
Ngâm Tuyết không giữ nổi hình tượng mà trước mặt đại thống lĩnh cười lớn một tiếng, nhưng hắn rất nhanh liền kìm xuống. Bộ dạng ngươi cũng rất giống yêu quái còn nói ngươi khác là yêu quái hay sao chứ Hứa Tư Hàn?
- Ngươi, trong ba ngày phải làm cho nó ngoan ngoãn. Móng vuốt cũng thu lại. Ở đây ngoài những đệ tử thân tín thì bất kỳ ai cũng không được để lộ thân phận của nó.
- Thuộc hạ đã rõ. Đại thống lĩnh an tâm!
Hoàng Thiên Ngạo vừa nói xong thì ném tiểu yêu quái vào lòng Ngâm Tuyết, rồi đứng dậy rời khỏi giường đến bên cửa sổ nhìn ra những đóa hoa tuyết đang bay mù mịt ngoài sân lớn.
- Phía thiên giới đã có tin tức gì chưa?
- Dạ vẫn không nghe thấy. Nhưng mà Công chúa sinh ra phải hợp mạng với đại thống lĩnh thì mới được. Người ba năm trước chính là nằm trong cung mệnh, không hiểu lý do gì lại ra đi sớm như vậy... thật vô cùng đáng tiếc! Thiên kiếp lại sắp đến gần.
Thiên kiếp mà Ngâm Tuyết nói chính là một thứ ấn định sẵn mà bất kỳ đại thống lĩnh đời nào của Long tộc cũng đều phải trải qua. Năm bọn họ được ngàn tuổi, trong một lần phải chịu trăm đạo sấm sét tại Vạn Trùng Sơn để phi thăng. Sau khi phi thăng thì chính là trường sinh bất tử.
Năm nay Hoàng Thiên Ngạo đã được chín trăm tám mươi lăm tuổi. Như vậy chỉ còn mười lăm năm nữa là đến hạn. Nếu như không tìm được người hôn phối hợp mạng để hóa giải hàn khí trong người, e rằng sẽ ít nhiều thương vong khi trải qua thiên kiếp. Mười lăm năm đối với tiên gia mà nói vô cùng nhanh, chỉ như một cái chớp mắt.
- Tư Hàn!
Ngâm Tuyết giật mình một cái, tiểu yêu quái vốn dĩ đang bên cạnh hắn, từ lúc nào đã đến sau lưng đại thống lĩnh nắm lấy cái đuôi vì hàn khí mà không chịu thu lại của y mà ra sức cắn. Rõ ràng chính là gây chiến. Ngâm Tuyết tiến đến xách lấy tiểu yêu quái tách ra nhưng nó vô cùng hung hãn, hàm răng không chịu rời khỏi, thậm chí cả tay cả chân ngắn cũn bám víu lấy đuôi rồng không buông.
Hoàng Thiên Ngạo híp mắt nhìn cái đuôi của mình đang bị tiểu hài tử kia gặm cắn mà không rõ có ý gì. Mắt rồng híp lại sau đó từ từ bước đi, kéo theo cả một tiểu yêu quái đang ăn vạ cắn cắn đuôi mình lê theo trên mặt đất.
Ngâm Tuyết biết Hỏa phụng hoàng có tính hoang dã, nhưng không phải nó đã sống cùng con người đến ba năm hay sao? Vẫn còn cố chấp như vậy?
- Nó tên gì?
- Dạ là Hứa Tư Hàn.
- Tư Hàn...
Hoàng Thiên Ngạo bỗng ngẫm ngẫm cái tên đó một lúc nhưng không quá lâu. Ánh mắt y đang hướng ra khung cảnh rộng lớn đầy tuyết trắng ngoài kia, lúc này đã vắng vẻ không còn một bóng người.
---------------
Hiện tại, Ngâm Tuyết đã mang Tư Hàn trở về phòng mình. Hắn định để cho nó một căn phòng nhỏ nhưng hắn lại sợ. Tiểu phụng hoàng này sức mạnh khôn lường, nếu như để nó ở bên ngoài, rủi như có biến cố gì thì nước xa không thể cứu được lửa gần. Huống hồ thân phận nó cần được giữ kín, nên tạm thời sẽ để nó ở cùng mình tiện bề giám sát. Vài ngày nữa sau khi thu xếp an ổn cho nó một thân phận, khi đó mới để nó đến ở cùng chỗ với các huynh đệ đồng môn.
- Tư Hàn, đến đây!
Hắn vừa nói vừa ngoắc ngoắc, Tư Hàn đang ngồi trên giường liền lạch bạch chạy đến chỗ hắn.
- Ngươi xem, đây là cái gì?
Ngâm Tuyết vừa nói vừa lấy ra trong người một mảnh ngọc.
- Phụ thân?
Nó bỗng reo lên một tiếng rồi giương vuốt đến chụp lấy.
- Thúc thúc, phụ thân đâu?
Ngâm Tuyết nhìn đứa nhỏ một chút rồi trầm giọng.
- Ta đã cứu phụ thân ngươi ra rồi. Hắn nói đưa cái này cho ngươi, bảo ngươi ở lại đây tu luyện tiên thuật.
- Tại sao... phụ thân bỏ ta hay sao?
- Không phải bỏ ngươi, mà là để ngươi ở đây theo đại thống lĩnh học tiên thuật. Sau này giỏi rồi thì có thể trở về nhà.
Tiểu phụng hoàng trợn mắt lắc lắc đầu.
- Ta không muốn!
- Ngươi lúc này trở về nhất định sẽ liên lụy phụ thân mình, ngươi biết hay không? Ngươi đã giết rất nhiều người, ngươi đã quên rồi sao?
Tư Hàn không nói gì chỉ nhíu lại đôi mày nhỏ, nhìn nó như sắp khóc đến nơi, móng vuốt từ lúc nào đã cấu vào lòng bàn tay, vài giọt máu đỏ tươi liền chảy xuống. Ngâm Tuyết nhìn thấy thì giật mình ra vẻ tiếc hận, máu của Hỏa phụng hoàng rất quý hiếm, sao có thể phí phạm như vậy chứ?
Đang lúc đứa trẻ xúc động, không hay không biết hắn dùng khăn tay lau vết máu trên tay tiểu yêu quái rồi âm thầm bỏ vào ngực. Máu này ngày mai hắn sẽ mang đến chỗ của Nhiếp Viễn dược sư để y điều chế thuốc bồi bổ nguyên khí. Nhiếp Viễn là dược sư thân tín của đại thủ lĩnh, tính tình có chút cổ quái.
Tiểu yêu quái nhất thời bị lợi dụng mà không biết, nét mặt trẻ thơ bị lời nói kia làm cho u sầu. Nó biết nếu mình trở về thì nhất định liên lụy phụ thân. Nó không muốn!
Tư Hàn nghe xong thì ôm lấy mảnh ngọc rồi thất thểu lắc lắc cái mông nhỏ, giương đôi chân ngắn ngủn trèo lên giường nửa ngày nằm trong chăn. Hay vì nó là yêu quái nên phụ thân mới không chịu nhận lại? Nó nhìn nhìn móng vuốt của mình thì càng thêm tủi thân. Cái này những người ở xóm nó đều không có, cả phụ thân và bà bà cũng không. Như vậy nó chính là yêu quái rồi, cũng giống đại yêu quái đầu có sừng hay đánh nó vậy.
Nhưng Tư Hàn một chút cũng không muốn giống đại yêu quái đó, y vừa già vừa xấu vừa hung dữ, nó thích Ngâm thúc thúc hơn!
Tư Hàn nằm đó, không biết qua bao lâu cho đến khi cảm thấy đầu óc nặng nề rồi ngủ thiếp đi. Lúc mở mắt ra lần nữa thì phát hiện toàn thân đau nhói, có một kẻ quái dị đầu tóc bạc phơ đang giương mũi kiếm lên trước mặt mình. Nó liền rống lên một tiếng.
- A!
----HẾT CHƯƠNG---- 

Bình Luận (0)
Comment