Hỏa Phụng Hoàng

Chương 28

Lúc Ngâm Tuyết trở về thì trời cũng đã xế chiều. Mưa vẫn không ngừng rơi. Y vào nhà nhìn thấy Tư Hàn vẫn âm trầm nhắm mắt nằm trên giường, liền tiến đến nhìn hắn một lúc.
Sau đó đến bàn ngồi xuống tùy tiện rót một tách trà cho vào miệng. Suốt ba tháng nay y đã không uống một giọt rượu nào, thỉnh thoảng cũng nhớ đến Nhiếp Viễn và Thiên Hoa sơn, chỉ là hiện tại y cần phải giữ mình tỉnh táo.
Ngâm Tuyết hóng mắt ra ngoài trời. Hoàng Thiên Ngạo ba tháng nay hoàn toàn không một tin tức, cũng không biết hiện tại Nhiếp Viễn đã chữa trị cho y đến đâu nữa. Hiện tại chỉ còn cách thiên kiếp hơn một năm nữa, không biết rồi mọi việc sẽ ra sao.
Còn Kiếm Phong Chi và Ngụy Trình, cũng không rõ bọn chúng như thế nào rồi. Mới trong vòng vài tháng mà cảnh còn người mất, tất cả đều thay đổi.
"Ưm..."
Bỗng dưng, Tư Hàn trên giường phát ra tiếng rên trầm thấp, Ngâm Tuyết liền xoay đầu lại nhìn hắn, sau đó rất nhanh tiến đến giường từ trên cao nhìn xuống.
"Tiểu Thất!"
Y khàn giọng gọi một tiếng, ánh mắt từ lúc nào cũng đã trầm xuống. Đứa con này của y quá bất hạnh, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thực sự có một ngày trọn vẹn hạnh phúc. Hiện tại tỉnh dậy cũng chưa biết là phúc hay họa.
"..."
Tư Hàn chậm rãi nhíu mày rồi mở mắt ra, sau đó chớp chớp mấy cái nhìn Ngâm Tuyết.
Ngâm Tuyết nở nụ cười, trong đáy mắt tràn lên hơi nước nhàn nhạt. Thật lâu sau Tư Hàn mới thốt lên một câu.
"...Ngâm thúc..."
Ngâm Tuyết nghe xong thì bỗng nhiên thất thần. Dù biết trước hắn không thể gọi mình là nghĩa phụ nữa nhưng mà y vẫn có chút mất mát. Tư Hàn vẫn còn nhớ y là Ngâm thúc, xem ra hắn vẫn chưa quên hết. Đại thống lĩnh đã xóa không hết phần trí nhớ của Tư Hàn rồi. Phần ký ức từ sau đêm bão tuyết đó thì cũng không còn nữa. Chỉ là Ngâm Tuyết không biết hắn nhớ đến giai đoạn nào mà thôi.
Ngâm Tuyết khẽ rũ mắt, cảm thấy có chút mất mát trong lòng, rồi nhếch khóe môi lên cười. Quên đi cũng tốt, Ngâm thúc cũng được mà nghĩa phụ cũng được, bất quá sau này từ từ bồi dưỡng tình cảm thêm. Dù gì y cũng xem đứa trẻ này chính là con mình. Không phải vì mất đi hai tiếng nghĩa phụ mà tình cảm liền thay đổi.
"Tỉnh rồi sao?"
Tư Hàn khẽ đảo mắt một vòng rồi từ từ chống tay ngồi dậy, Ngâm Tuyết tiến đến đỡ hắn.
"Nơi này là nơi nào? Tại sao chúng ta lại ở đây?"
"Nơi này..."
Ngâm Tuyết chưa dứt lời bỗng nhiên Tư Hàn xen ngang lời y.
"Lão tử nhớ mình đang bị cấm túc trong hang động mà, à hình như nghe nói thiên hậu nương nương và công chúa đã đến. Bọn họ bàn bạc hôn sự cùng sư phụ xong xuôi hay chưa?"
"Đây là chuyện của bốn tháng trước sao? Quên đi càng tốt..."
Ngâm Tuyết nghĩ nghĩ.
"Ngươi mấy ngày trước khi không bị ngất. Nhiếp Viễn nói sức khỏe của ngươi không hợp với khí trời lạnh lẽo của Thiên Hoa sơn. Ta sẵn dịp ra ngoài nên mang ngươi theo."
"A! Được ra ngoài thật tốt, ta không thích ở hang động chút nào, vô cùng buồn chán nha! Nếu đã đến đây, chúng ta sao không vào thành mà lại ở chỗ rừng núi hẻo lánh thế này? Lão tử muốn đến quán rượu. Lần trước chúng ta sau khi rời khỏi núi Thúc Lĩnh còn dạo chơi trong trấn, thúc có nhớ hay không? Chỗ đó có một tửu quán ngâm rượu còn ngon hơn cả lão đầu!"
Tư Hàn vừa nói vừa nhe răng ra cười hệt như một năm về trước. Bất giác chân mày Ngâm Tuyết cũng dãn ra. Đứa trẻ này, cười nói vui vẻ như lúc xưa mới chính là thứ nó nên có nhất.
"Vậy... rồng ngủ gật có lấy công chúa hay không?"
Tư Hàn đi một vòng cũng quay về vấn đề này. Ngâm Tuyết đã biết đại thống lĩnh và hắn có tình cảm với nhau, chỉ không biết bọn họ bắt đầu từ khi nào mà thôi. Thời điểm công chúa đến thì Tư Hàn đã quấn quýt cùng đại thống lĩnh hay chưa?
"Tiểu Thất!"
Bất giác Ngâm Tuyết hỏi một câu, Tư Hàn liền xoay đầu sang nhìn y.
"Ngươi... xem đại thống lĩnh là gì của mình?"
Tư Hàn ngạc nhiên khẽ trợn mắt một cái.
"Là gì? Hắn là sư phụ của ta, không phải sao? Khi không thúc lại hỏi như vậy?"
Thấy vẻ thản nhiên của hắn thì y đã phần nào an tâm. Khi nãy nói đến công chúa hắn cũng giống như chỉ là đang hỏi chuyện của người khác.
Ngâm Tuyết khẽ lắc đầu mấy cái.
"Không có gì... hôn sự của đại thống lĩnh là chuyện lớn, cũng không đến lượt chúng ta xen vào."
"À..."
Tư Hàn nghe đến đây thì không hỏi nữa, chỉ khẽ vươn tay lên vặn eo, miệng há ra ngáp to một cái.
"A!!!!!!!!"
Ngâm Tuyết khẽ lắc đầu, tiểu Thất quả nhiên chỉ còn là một đứa nhỏ. Nó không nhớ những chuyện buồn phiền trước kia thì tốt rồi, tạm thời bọn họ sẽ ở bên ngoài một năm, chờ đến khi Hoàng Thiên Ngạo vượt qua thiên kiếp.
Nếu như Tư Hàn trong thời gian này có thể mở lòng với một người khác thì càng tốt hơn. Bởi vì ở bên cạnh Hoàng Thiên Ngạo chỉ e vui ít buồn nhiều. Tiểu Thất còn rất nhỏ, thích hợp dạo chơi nhân gian tươi đẹp, còn Hoàng Thiên Ngạo dù gì cũng đã ngàn tuổi rồi, tính tình lạnh nhạt. Một kẻ tùy hứng và một người thâm trầm ở cùng nhau hẳn không có nhiều thú vị.
Huống hồ hắn còn là Hỏa phụng hoàng, ở gần Thanh long chính là một sự mạo hiểm. Ngâm Tuyết nhìn ấn ký dưới đuôi mắt Tư Hàn không khỏi thở dài một hơi. Dù gì ở đây không có người ngoài, cũng không cần thiết phải ra tay che giấu.
***
Thấm thoát, bọn họ đã ở rừng trúc hơn nửa tháng. Hôm nay trời cũng không còn mưa nữa, đổi lại chính là nắng ấm. Tư Hàn so với những ngày trước sức khỏe đã khôi phục hoàn toàn.
Hiện tại trời đã sụp tối, hắn đang ngồi chồm hổm nướng thịt thỏ ngoài sân. Từ ngày tỉnh lại hắn cũng chưa từng chạy đi đâu xa, ngoan ngoãn đến nổi khiến Ngâm Tuyết cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Ngũ sư huynh, huynh nói xem hiện tại bọn người ở Thiên Hoa sơn có nhớ chúng ta hay không chứ?"
Tư Hàn vừa nói vừa ném củi khô vào đống lửa làm cho tàn tro đỏ rực bay lên trong đêm tối. Gió mát trăng thanh cùng lá trúc va vào nhau kêu xào xạc làm cho khung cảnh xung quanh dễ chịu khác thường.
"Bọn họ... bọn họ nhớ chúng ta làm gì chứ?"
Lục Niên vốn là người thật thà, ăn ngay nói thẳng, nên nửa tháng nay cật lực làm cho mình tránh đi Tư Hàn. Y sợ khi lỡ miệng sẽ nói ra những chuyện không tốt. Hôm nay Ngâm Tuyết ra ngoài nghe ngóng tình hình vẫn chưa về. Cho nên y cả ngày đều ở bên cạnh trông chừng Tư Hàn.
"Chúng ta đi lâu như vậy, họ vẫn không nhớ hay sao? Lý Khởi Phong, a chặc chặc... cái tên đó, lão tử không có ở đó sẽ không có ai chỉnh hắn."
"Hắn..."
Lục Niên liền nhớ đến cảnh tượng lúc chia tay Lý Khởi Phong, khi đó nhìn thấy Bạch Nghiên bị Tư Hàn đánh rơi xuống, không biết hiện tại còn sống hay không nữa. Nhắc đến Thiên Hoa sơn bỗng dưng tâm trạng Lục Niên lại chùng xuống. Nơi đó y từng lớn lên, cũng có rất nhiều kỷ niệm. Mấy tháng qua không biết bọn họ đã hồi phục được mấy phần. Còn sư phụ nữa, hiện tại người đã ra sao?
"Ây da."
Tư Hàn bỗng kêu lên một tiếng, Lục Niên liền ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Gì đó?"
"Ta chợt nhớ ra một chuyện nha."
"Hả?"
"Nếu như nửa tháng này sư phụ lấy công chúa, vậy không phải chúng ta đã bỏ qua một dịp được uống rượu no say rồi hay sao chứ?"
"Không đâu, sư phụ đang..."
Lục Niên buột miệng nói một câu rồi giật mình rũ mắt.
"Hả? Sư phụ đang thế nào?"
Tư Hàn nhìn chằm chằm y hỏi một câu.
"A... không có. Sư phụ hẳn đang bận rộn nhiều việc, nếu có thành thân với công chúa thì Ngâm thúc phải trở về chứ? Ta nói có phải không?"
Lục Niên nói xong thì nhanh chóng đứng dậy phủi phủi tay.
"Ta đi lấy thêm chút muối, ngươi cẩn thận thỏ bị khét, ăn sẽ không ngon."
Dứt lời y lập tức lủi đi, còn nhăn mặt lầm rầm mấy câu.
"Ngâm thúc sao còn chưa chịu về chứ?"
Lục Niên vừa khuất dạng thì nụ cười trên môi Tư Hàn cũng tắt hẳn. Suốt nửa tháng nay hắn đều giả vờ rất tốt, thậm chí người khôn ngoan như Ngâm Tuyết còn không nhìn ra.
Nhưng mà đến nay dù ra sức dụ dỗ thế nào thì Lục Niên vẫn không hé răng nói ra bất kỳ điều gì khác. Ký ức của hắn chỉ dừng lại ở thời khắc Nhiếp Viễn nói ra thân phận Hỏa phụng hoàng của mình ở bờ hồ. Còn những chuyện khác hắn một thứ cũng không nhớ. Xem ra hắn cần trở về Thiên Hoa sơn một chuyến. Có những thứ bản thân hắn cần chính mình tận mắt nhìn thấy thì mới tin là sự thật.
Nhưng hiện tại nếu rời khỏi phong ấn chỉ sợ chưa đi được bao xa thì đã bị kẻ thù bắt được. Hắn ngó mắt nhìn Lục Niên đang loay hoay ở trong nhà rồi hướng về cánh rừng trúc sâu thăm thẳm phía xa xa. Bất giác âm thầm đưa ra một quyết định.
Lúc Lục Niên đi ra thì nhìn thấy Tư Hàn đang đứng nhìn nhìn ngó ngó về cánh rừng.
"Tiểu Thất, đệ nhìn cái gì đó?"
"Sư huynh, lão tử vừa thấy một ai đó..."
"Cái gì?"
Lục Niên lo lắng, dù hiện tại bọn họ đang ở trong phong ấn, nhưng mà Ngâm Tuyết lại không có ở đây, y có chút sợ hãi.
"A!"
Bỗng dưng Lục Niên rên lên một tiếng, tay ôm lấy ót mình rồi ngã nhào xuống bất tỉnh. Tư Hàn ôm được y rồi vác lên mang vào nhà đặt xuống giường, sau đó cẩn thận đắp chăn cho y.
"Sư huynh... lão tử phải trở về Thiên Hoa sơn một chuyến, nếu như thuận lợi thì sau này sẽ gặp lại huynh... còn nếu như..."
Hắn ngừng lại ở đó, ánh mắt có chút trầm xuống.
"...Nếu như không theo ý muốn, vậy sau này cũng không mong gặp lại huynh nữa, bởi vì lúc đó chúng ta chính là kẻ thù..."
Dứt lời, Tư Hàn liền nhanh chân rời khỏi phong ấn. Hắn đi được một lúc, nghe thấy âm thanh lướt gió thì liếc mắt nhìn lên.
"Ma tôn!"
Lục Mạch từ trên cao bay xuống cúi đầu trước mặt hắn. Tư Hàn nhìn Lục Mạch.
"Ta muốn trở về Thiên Hoa sơn, ngươi có cách giúp ta hay không?"
Lục Mạch nhìn hắn có chút âm trầm.
"Ma tôn trở về đó để làm gì? Nơi đó hiện tại như hang hùm, chui vào liền bị bọn chúng bắt."
Tư Hàn khẽ ngẩng đầu nhìn mặt trăng đang treo trên cao một mảnh.
"Nếu như dễ dàng bị bắt đi như vậy, thì ta cũng không xứng làm ma tôn của các người!"
"Ma tôn, ngài đã đồng ý rồi sao?"
Lục Mạch có chút vui sướng trong lòng.
"Chuyện đó hiện tại nói sau. Ngươi nói mình là thuộc hạ của ta?"
Lục Mạch liền chắp tay thành quyền.
"Thuộc hạ nguyện suốt đời trung thành với ma tôn!"
Tư Hàn hơi mím môi một cái. Trên đời này không có gì là miễn phí, hắn đã từng trải qua nên khá thấu hiểu lòng người.
"Các ngươi muốn ta làm gì cho các ngươi?"
Lục Mạch liền nói thẳng.
"Ngài là Hỏa phụng hoàng, hiện tại có Đoạn trường thạch bên cạnh giống như hổ mọc thêm cánh. Ngài hãy dùng sức mạnh của mình bảo hộ ma giới, để chúng thuộc hạ có một ngày nhìn thấy ánh mặt trời. Hiện tại ngài là chủ nhân của thuộc hạ, xin ma tôn tùy ý sai khiến!"
Tư Hàn không trả lời, đương nhiên hắn hiểu, nếu mình không phải là Hỏa phụng hoàng vậy thì những kẻ này cũng không tìm đến nhận làm ma tôn. Hỏa phụng hoàng, Hỏa phụng hoàng, cuối cùng cũng vì thân phận này mà hắn bị phụ mẫu giết hại, bị người Thiên Hoa sơn ruồng bỏ, bị cả thiên hạ truy sát và hiện tại trở thành ma tôn của ma giới.
Hắn mười sáu năm nay ăn khổ không ít, chưa từng nghĩ một ngày mình lại trở thành đại nhân vật thế này. Nhưng bản thân không thể chết, nếu cả thế gian từ bỏ hắn vậy thì hắn sẽ chọn lựa đứng về kẻ xem trọng mình.
Kết quả thế nào còn tùy vào chuyến đi lần này của hắn. Nếu câu trả lời cuối cùng chính là sư phụ thực sự bỏ rơi hắn, như vậy hắn sẽ chọn lựa vận mệnh của chính mình. Nếu thế gian ép ta trở nên tàn bạo vậy ta sẽ bạo tàn cho chúng nhìn thấy!
"Lục Mạch."
"Có thuộc hạ."
"Lập tức trở về Thiên Hoa sơn!"
"Dạ, ma tôn!"
Lục Mạch cùng với bốn người nữa lập tức hộ tống Tư Hàn bay đi. Sau khi hắn biến thân thành Hỏa phụng hoàng thì Đoạn trường thạch liền có cách hòa vào thân thể hắn. Hiện tại Tư Hàn có thể cảm nhận được luồng linh khí vô cùng mạnh mẽ đang luân chuyển trong cơ thể mình. Đáng tiếc hắn đã quên đi dáng vẻ của mình khi biến thành Hỏa phụng hoàng lúc đó. Nhưng mà lần trở về Thiên Hoa sơn này hẳn sẽ có lúc cần dùng tới.
***
Lúc này trời đã rất khuya, ở Ân Sơn đài khắp nơi treo đèn hoa rực rỡ. Ân Sơn Tây Xương từ sau khi nhậm chức Kỳ chủ tam giới thì Ân Sơn đài thường xuyên có khách nhân lui tới. Không bàn sự vụ thì cũng là tiến dâng quà cáp cho y.
Hiện tại y đang ngồi trên ghế, vạt áo mở rộng, quần bên dưới kéo xuống một chút lộ ra tính khí thô to đang được một khuôn miệng xinh đẹp của một nam nhân mềm mại như nữ tử ngậm vào ra sức nuốt nhả.
Hai nam nhân khác toàn thân trắng muốt xích lõa đang ngồi hai bên đùi y. Một kẻ cùng y hôn môi, kẻ còn lại đang vùi đầu trong ngực liếm cắn đầu nhũ y. Trong phòng vang lên tiếng rên rỉ cùng mùi xạ hương nồng nặc. Cảnh tượng vô cùng dâm loạn.
Lúc này tại mái đình cách nơi của Ân Sơn Tây Xương một hồ sen, có một người ngồi trên nóc đình hóng mắt nhìn trăng đêm, trên miệng là chiếc tiêu bằng ngọc. Trong đêm trăng tịch mịch, tiếng tiêu vang vang càng thêm não nề.
Khi tiếng tiêu kết thúc cũng là lúc hắn đánh rơi một giọt nước mắt xuống cằm. Hắn hóng mắt về cửa sổ mở rộng phòng Ân Sơn Tây Xương, chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh dâm loạn của người mình yêu mà không rõ tư vị gì.
"Bạch Cửu!"
Bất giác, một người xuất hiện bên dưới mái đình gọi hắn một tiếng. Bạch Cửu xoay đầu nhìn xuống liền thấy Lục Mạch.
Hắn vội lau đi nước mắt trên mặt mình rồi nhảy xuống, chân vừa chạm đất liền quỳ xuống.
"Chủ nhân!"
Lục Mạch đeo mặt nạ vàng, từ trước đến nay gặp nhau rất nhiều lần nhưng Bạch Cửu chưa từng nhìn thấy gương mặt thật sự của y.
Lục Mạch từ trên cao nhìn xuống, bỗng dưng vươn tay nâng cằm Bạch Cửu lên. Khi nãy hắn khóc đầu mũi vẫn còn hồng hồng. Bạch Cửu không nhìn y, hơi rũ mắt.
Trước đây Bạch Cửu không biết Lục Mạch, nhưng mà sau khi hắn đi theo Ân Sơn Tây Xương, biết rất nhiều chuyện cơ mật riêng tư của y. Ân Sơn đài nhiều năm nay được ma giới âm thầm giúp đỡ, mà người Ân Sơn Tây Xương trực tiếp liên lạc chính là Lục Mạch. Ân Sơn Tây Xương gọi y là Lục tả sứ.
Sau đó trong một lần vui vẻ, Ân Sơn Tây Xương đã tặng Bạch Cửu cho Lục Mạch. Còn nói Bạch Cửu phải ra sức lấy lòng Lục tả sứ vì y. Có như vậy thì tương lai của y mới tốt đẹp.
Sau lần đầu tiên hầu hạ Lục Mạch, thân thể của Bạch Cửu toàn thân bị cắn nát, những thủ đoạn kỳ dị Lục Mạch áp trên người Bạch Cửu lúc làm tình khiến hắn vô cùng sợ hãi. Sau lần đó hắn trở về khóc với Ân Sơn Tây Xương nhưng chỉ đổi lại là cái liếc của y.
Bạch Cửu trở về nhà cầu phụ thân cứu thì hắn nói Hồ tộc đang chịu ơn của Ân Sơn Tây Xương, cho nên tất cả đều phải nghe theo lời của y. Nếu không, Hồ tộc nhất định không được yên ổn.
Cho nên sau này, chỉ cần Lục Mạch cần thì Bạch Cửu đều giúp y tận hứng. Nhưng mà mình chịu hy sinh vì Ân Sơn Tây Xương, vì gia tộc như vậy, nhưng đổi lại cuối cùng Bạch Cửu cũng không còn gì.
Lục Mạch vươn tay vuốt ve gò má có chút lạnh của Bạch Cửu, ngón tay cái mân mê bờ môi căng mọng mềm mại như quả hồng chín của hắn, bất giác cảm thấy có chút môi khô miệng khát.
"Lại đây!"
Lục Mạch khàn giọng nói một tiếng. Bạch Cửu nghe xong thì thân thể chấn động, nhưng hắn không muốn làm y phật lòng nên lê đầu gối đến, tay khẽ run run chạm vào quần y. Chưa kịp thì đầu bị Lục Mạch nắm vùi vào giữa hai chân y.
Bị kéo bất ngờ khiến Bạch Cửu không kịp chuẩn bị liền có chút ngạt thở. Sau đó cách lớp quần, hắn cảm nhận rõ thân dưới cứng rắn như thiết trụ của Lục Mạch đang đâm vào mặt mình.
Bạch Cửu nhớ đến bản thân bị xem như công cụ tiết dục, còn Ân Sơn Tây Xương thì đang tận hứng trong phòng cùng những tân hoan khác thì hắn rơi lệ, bờ vai khẽ run run.
Lục Mạch bỗng ngừng lại động tác. Bạch Cửu nhớ lại kẻ nguy hiểm này thì hoảng sợ, dùng tay lau nhanh đi nước mắt trên mặt mình. Vừa nâng tay lên thì cằm liền bị nắm lấy siết đến đau điếng.
"Khóc sao?"
Lục Mạch dùng chất giọng khàn đặc của mình rít lên làm Bạch Cửu càng thêm hoảng sợ. Y tựa như đứa trẻ làm điều sai liền cúi cầu quỳ rạp xuống đất, nước mắt rơi lã chã.
"Xin chủ nhân tha tội, xin chủ nhân tha tội! A!!!!"
Bụng bỗng dưng bị đá một cước vô cùng đau đớn, Bạch Cửu ngã nhào ra đất co người lại, nước mắt giàn giụa trên mặt. Cảm giác nhục nhã đau đớn khiến hắn liền nghĩ đến cái chết... nhưng mà nếu hắn chết rồi thì gia tộc của hắn sẽ làm sao chứ? Hắn vẫn còn mẫu thân, nếu như hắn chết vậy nàng có phải sẽ bị những thê thiếp khác của phụ thân mình ngược đãi?
Bạch Cửu không biết mình nên làm gì mới phải, môi cắn chặt răng ngăn đi tiếng nức nở phát ra từ cổ họng mình. Cả đời này hắn sai nhất chính là đã yêu nhầm Ân Sơn Tây Xương. Nếu năm đó không chạy theo y có phải mình cũng không gặp phải thảm cảnh này hay không chứ?
Nhìn Bạch Cửu một thân chật vật nằm trên mặt đất, Lục Mạch tiến đến từ trên cao nhìn xuống hắn. Bờ môi dưới lớp mặt nạ hơi mím lại. Y bỗng vươn tay đến trước mặt Bạch Cửu. Hắn sợ y lại đánh mình nên nhắm nghiền mắt lại.
Bất giác cả cơ thể bị nâng lên, hắn kinh hãi mở mắt ra nhìn thấy Lục Mạch đang ôm mình đến dưới mái đình rồi đặt hắn ngồi lên đùi.
Ở chỗ này vô tình hữu ý lại đối diện cùng với cửa sổ phòng Ân Sơn Tây Xương, chỉ cách nhau đúng một hồ sen, hoa đang nở thơm bát ngát.
"Ngươi nhìn đi, mở mắt ra nhìn cho rõ!"
Lục Mạch ôm Bạch Cửu từ phía sau, lưng hắn lọt thỏm trong lồng ngực dày rộng của y. Y nắm cằm hắn ép hắn nhìn cảnh Ân Sơn Tây Xương đang hôn cắn thiếu niên trong lòng. Bạch Cửu liền nhắm mắt lại, một hàng nước mắt vô thanh vô tức lại rơi xuống.
"A!"
Cằm bỗng dưng bị kéo lại, Lục Mạch cắn xuống môi hắn một cái đau điếng khiến hắn mở mắt ra nức nở.
"Cho ngươi nhớ, kẻ thật sự đã phản bội ngươi là ai, kẻ từ đầu đến cuối chỉ lợi dụng ngươi là ai. Ngươi nên hận hắn chứ không phải là ta!"
Lục Mạch nói một câu như vậy, sau đó cắn lấy môi Bạch Cửu nút lấy, luồn lưỡi vào trong mãnh liệt quấn lấy lưỡi hắn nuốt nhả.
Đây là lần đầu tiên Lục Mạch hôn môi hắn. Từ trước đến nay vô số lần làm tình, nhưng mà Lục Mạch chưa từng hôn hắn. Mặt nạ của y đâm vào gò má hắn vô cùng khó chịu. Bạch Cửu gian nan mở miệng, Lục Mạch càng lúc càng lấn sâu vào trong Bạch Cửu, như muốn đoạt hết hơi thở của hắn.
Bạch Cửu ngạt thở nên thân thể trong lồng ngực y hơi vặn vẹo muốn thoát ra. Bỗng dưng, vạt áo trước bị giải khai, một bàn tay lạnh lẽo luồn từ dưới eo hắn lên, dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy đầu nhũ hồng kéo mạnh một cái.
"A..."
Bạch Cửu vì đau mà âm thanh trong khoang miệng chật hẹp phát ra một tiếng. Nhưng y cũng không vì vậy mà buông tha cho hắn. Hôn càng thêm sâu, cắn càng thêm mãnh liệt. Nước miếng không kịp nuốt tràn ra ngoài khóe miệng Bạch Cửu chảy xuống cổ một mảnh ướt át.
Quần từ lúc nào bị kéo xuống, chân bị tách ra, một thứ nóng hổi cứng rắn lập tức xuyên qua khe hở chật hẹp đâm vào, liên tục thao lộng.
"Ưm..."
Bạch Cửu thân dưới chưa chuẩn bị sẵn đã bị đâm khiến hắn vô cùng đau đớn, bên dưới càng siết chặt thứ quái dị kia.
"A!"
"Còn nhớ hắn sao? Khóc vì hắn sao?"
Lục Mạch gằn giọng một cái, từ lúc nào đã rời khỏi môi Bạch Cửu một đường hôn xuống cổ hắn. Bỗng dưng y cắn vào hõm vai hắn, máu tươi liền chảy ra.
"A... tha... tha cho ta... chủ nhân!"
Bạch Cửu nức nở.
"Tha cho ngươi... chờ hết kiếp này đi!"
Lục Mạch thè lưỡi liếm sạch máu đang chảy ra, còn cắn thêm vài cái như muốn làm sâu thêm dấu vết của mình.
Bên dưới y tay ôm lấy eo hắn liên tục thúc hông. Hai cơ thể va vào nhau nghe từng âm thanh 'anh ách' vô cùng ái muội.
Bạch Cửu nhíu mày thành hàng, trong lúc cả cơ thể bị mãnh liệt va chạm hắn nảy sinh khoái cảm, liền ngửa đầu tựa vào vai Lục Mạch, giương đôi mắt mờ mịt giăng kín bởi tầng sương mà nhìn trăng trên bầu trời. Miệng hơi hé phát ra âm thanh trầm thấp.
"Ưm..."
Bất giác, Lục Mạch đem ngón tay mình chèn vào miệng Bạch Cửu cho hắn không thể khép miệng, ngón tay còn ra sức trêu chọc đầu lưỡi của hắn, nước miếng theo khóe miệng chảy dọc xuống ngực.
Lúc này ở phía đối diện, Ân Sơn Tây Xương từ lúc nào đã nhìn thấy cảnh tượng dưới mái đình. Bạch Cửu trong đêm ngồi trước ngực một nam nhân, vạt áo mở rộng, một bên áo rơi xuống vắt trên khủy tay hắn lộ ra cơ thể trắng nõn, đầu ngực nhô cao, gương mặt chìm vào dục vọng, bên dưới đang nuốt lấy phân thân của nam nhân liên tục ra vào. Hắn còn đang ngậm ngón tay của nam nhân.
Bất giác Ân Sơn Tây Xương nhìn Bạch Cửu không rời mắt, từ lúc nào thân bên dưới cũng cứng lên rồi bắn vào trong miệng tân hoan.
Nửa canh giờ sau, Ân Sơn Tây Xương y phục chỉnh tề ngồi trong phòng khách đón tiếp Lục Mạch. Bạch Cửu gương mặt tái nhợt đang đứng sau lưng Ân Sơn Tây Xương.
"Lục tả sứ hôm nay đến tìm ta có gì cần giao phó?"
Lục Mạch nhếch môi lên.
"Ngày mai ngươi đến Thiên Hoa sơn phải không?"
Ân Sơn Tây Xương hơi nhíu mày, người này tin tức cũng thật nhanh. Xem ra cánh tay gián điệp của ma giới đã vươn đi rất xa rồi.
"Phải. Ngày mai thượng thần Huyền Vũ, Bạch Hổ cùng với thái tử Vũ Triệt đến Thiên Hoa sơn bàn bạc chuyện tiêu diệt Hỏa phụng hoàng, cho nên ta là Kỳ chủ

1 2 »
Bình Luận (0)
Comment