Họa Quốc

Chương 94

Chàng gọi liền ba tiếng, sau đó im lặng hồi lâu.

Trong im lặng, chàng chầm chậm thả tay Khương Trầm Ngư ra, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở cánh cửa vốn đóng chặt ra, ngọn gió đêm của buổi chớm đông ùa vào, thổi tan hơi ấm và sự mê hoặc trong phòng.

“Nàng... không còn là nàng nữa”. Chăm chú nhìn lên bầu trời đêm đen như mực không một ánh sao le lói, Hách Dịch nói như thế: “Tiểu Ngu, có lẽ nàng vẫn không biết đế vương thực sự nghĩa là thế nào đâu, thế thì hãy để một người từng trải là ta nói cho nàng hay. Nó có nghĩa là toàn thiên hạ đều là của nàng chỉ duy có bản thân nàng không phải là của nàng”.

Khương Trầm Ngư ngẩn người.

“Cho nên, món lễ tạ này của nàng, ta không dám nhận, cũng không thể nhận, đúng như ta đã nói trước đó, coi như hôm nay ta không tới, mà nàng cũng không ở đây... Như thế, sau này chí ít nhớ đến ngày hôm nay, sẽ không cần hối hận”.

Khương Trầm Ngư buồn rầu nói: “Bệ hạ không thích ta sao?”. Nàng phải lấy hết dũng khí mới có thể làm được việc này. Mặc bộ áo đỏ mà xưa nay chưa bao giờ mặc, hẹn gặp một nam nhân đến khuê phòng của nàng, sau đó coi mình là lễ vật để đem dâng tặng.

Nếu nói khi nàng bày tỏ tình cảm với Cơ Anh năm xưa, vẫn còn mang tâm thái của một thiếu nữ; thì ngày hôm nay, nàng dùng sự giác ngộ của một người đàn bà để đến gặp Hách Dịch. Thế nhưng, Hách Dịch cũng giống như Cơ Anh, đều cự tuyệt nàng.

“Ta không thích nàng ư?”. Hách Dịch quay người lại, nhìn nàng, bên khóe môi hiện lên một nụ cười khổ, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng: “Tiểu Ngu, để ta nói cho nàng biết khi ta không thích một người là như thế nào. Ta sẽ không vì đọc được thư của người ấy mà lòng mừng vui khấp khởi, không vì biết tin về người ấy mà buồn bã như mất đi thứ gì, không vì sắp đến gặp người ấy mà thấp thỏm bất an, không vì phải cáo biệt người ấy mà lưu luyến không nỡ, khi người ấy chủ động, càng không phải kiềm chế toàn bộ dục vọng của bản thân, dùng chút tỉnh táo cuối cùng để nói không được”.

Mắt Khương Trầm Ngư đã hoen ướt.

“Không được. Tiểu Ngu, nàng có biết hai chữ này, phút giây này đây, ta nói ra được khó khăn đến nhường nào không?”. Hách Dịch nhìn khoảng cách giữa nàng và mình, cười càng chua chát: “Thậm chí, ta còn không dám gần nàng thêm một chút, ta sợ chỉ gần thêm một chút là sẽ quên mất thân phận của nàng, cũng quên mất thân phận của ta. Có một câu nói, ta đã nói hai lần, hiện tại, ta lại nói lần thứ ba, cũng là lần cuối cùng... Đêm nay ta không đến. Còn nàng cũng không ở đây”.

Một trận gió thổi tới, tấm rèm sa tung bay, cũng thổi tung mái tóc xõa của Khương Trầm Ngư, bay về phía sau.

Không gian bị kéo xa hơn trong nháy mắt, thời gian dường như ngừng trôi.

Nàng và chàng, đứng ở hai đầu của căn phòng, chỉ là khoảng cách năm sáu bước chân, nhưng lại là cách một con kênh ngăn giữa hai đất nước.

Khương Trầm Ngư nhắm nghiền mắt lại.

Sau đó nàng xoay người, quay lưng lại với Hách Dịch, nói: “Bệ hạ, kỳ thực nơi này không chỉ có đàn và rượu”.

“Hả?”.

“Ta còn bày một bàn cờ”.

Mắt Hách Dịch phút chốc sáng bừng lên, rồi nở một nụ cười mỉm, thong thả nói: “Trẫm đánh cờ rất giỏi đấy”.

“Thật khéo, ta cũng vậy”. Khương Trầm Ngư tươi cười, mở mắt ra quay lại nhìn chàng, nói: “Thế thì bệ hạ, đêm dài đằng đẵng, có muốn chơi một ván cờ cùng A Ngu không?”.

Đêm dài đằng đẵng.

Hai người im lặng đánh cờ.

Gạt bỏ hết thảy hồng trần tục thế.

Vứt bỏ hết thảy ràng buộc ham muốn.

Chỉ có niềm vui của tri kỷ gặp gỡ.

Chỉ có sự thản nhiên của núi cao nước chảy.

... Như lần đầu chàng và nàng gặp gỡ.

“Tuy biết là suy nghĩ viển vông, có điều...”. Ngày hôm sau, khi tia nắng ban mai chiếu lên giấy dán cửa sổ, khi ván cờ cuối cùng đã đi đến hồi kết, Hách Dịch lặng lẽ nói một câu: “Ta vẫn muốn xem xem, trong số mệnh có kỳ tích hay không, cho nên, ta sẽ đợi nàng ba năm, trong ba năm, cho dù nàng thay đổi ý định bất cứ khi nào, đều có thể đến tìm ta”.

“Ý định gì?”.

“Đặt lợi ích của thiên hạ lên trên lợi ích bản thân. Cũng tức là khi nàng thay đổi chủ ý, chính là lúc nàng không muốn làm hoàng đế nữa”.

“Nếu ta không thay đổi chủ ý thì sao?”. Tuy xưng đế không phải là nguyện vọng của nàng, nhưng đã quyết định xưng đế thì không thể thay đổi trong sớm chiều, bỏ dở giữa chừng được.

“Vậy thì, ta sẽ phải kết hôn”. Hách Dịch vừa cười vừa nói câu này.

Ba năm.

Ba năm sau, Hách Dịch ba mươi tuổi.

Ba năm này sẽ xảy ra những biến đổi to lớn đến đâu, Khương Trầm Ngư không biết, nhưng có một điểm nàng rất rõ: Là nữ đế của Bích quốc, toàn bộ nam tử của Bích quốc đều có thể là của nàng, nhưng Hách Dịch vĩnh viễn không phải là một thần dân của Bích quốc.

Cũng như vậy, thân là một hoàng đế, nữ nhân trong toàn thiên hạ Hách Dịch đều có thể cưới, chỉ trừ nữ đế như nàng và Di Thù.

Sự tình đến mức này, giống như ván cờ tàn cuộc trên bàn, đã đi đến nước chết.

Hách Dịch... Hách Dịch...

Hóa ra ta và chàng, đời này kiếp này cũng vô duyên...

Mùa đông năm Đồ Bích thứ sáu, Khương quý nhân và phế hậu Tiết Mính lần lượt bệnh nặng qua đời. Hoàng hậu khai ân, ban cho hai người này được hợp táng với tiên đế.

Trên triều đường, quần thần dâng tấu thư khẩn cầu hoàng hậu xưng đế, hoàng hậu từ chối.

Ba ngày sau, cao tăng ở Định Quốc tự quan sát tinh tướng, kinh hãi nói rằng: “Hoa nở theo gió, đế tinh xuất hiện, nhưng lại nấp sau mây, khác hẳn với bình thường, nếu không gạt mây chính danh, e là chẳng lành”.

Quần thần lại dâng tấu thư của vạn dân, hoàng hậu thở dài, cuối cùng đồng ý.

Đến đây, Đồ Bích cáo chung.

“Đồ Bích. Hoàng hậu truyện”.

Đại kết cục

Hạnh phúc là ở việc hiểu được cách từ bỏ

Đại kết cục

Mùa đông, năm Lê Yến thứ ba.

Tuyết trắng như lông ngỗng bay lả tả, phủ lên cả hoàng cung một tầng trắng như bạc. Khi Di Phi bước vào Bách Ngôn đường, Khương Trầm Ngư đang khẽ thảo luận gì đó với Tiết Thái, còn những người khác đang im lặng làm việc, ngọn lửa trong lò than hồng đang cháy rực, thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ lép bép, khiến cho cả căn mật thất có vẻ yên bình lạ thường.

“Không đúng không đúng, rõ ràng ta tính là cách Vĩnh Xuyên ba trăm bảy mươi hai dặm, sao đến chỗ ngươi lại thành ba trăm sáu mươi chín dặm?”. Khương Trầm Ngư cầm một quyển sổ, băn khoăn không thôi.

Tiết Thái cũng lộ vẻ hơi kinh ngạc, ngẫm một lúc, trả lời: “Có lẽ là đo lường có nhầm lẫn”.

Di Phi rũ rũ chiếc áo lông cừu bám đầy hoa tuyết, tới sau lưng Tiết Thái nhìn: “Đang làm gì đấy?”.

Chỉ thấy trong tay Tiết Thái cũng cầm một cuốn sổ, ghi chép chi chít toàn là con số.

Khương Trầm Ngư vẫy tay nói: “Hoa Tử, ngươi đến đúng lúc lắm, chúng ta đang đo vẽ bản đồ mới nhất của Bích quốc, nhưng có vài chỗ số liệu nhận được không giống nhau lắm, ngươi giúp xem xem là thế nào”.

Khóe mắt Di Phi hơi co giật, thở dài nói: “Này này này, đừng có đặt cho ta cái tên khó nghe này nữa, nghe chẳng khác gì ăn mày cả...”.

“Nếu ngươi không thích Hoa Tử, thế gọi là Phi Tử cũng được”. Tiết Thái vùi đầu trong những con số, không ngẩng đầu lên. Di Phi lườm hắn một cái, bước đến ngồi cạnh bàn: “Thì sai có ba dặm, có sao đâu, các người thật là rảnh đến mức vô vị, lại tự mình làm chuyện vặt vãnh này. Này, ta mang đến một chuyện rất thú vị, các người có nghe không?”.

Khương Trầm Ngư và Tiết Thái đều tỏ vẻ không quan tâm, đặc biệt là Tiết Thái còn ngáp một cái.

Di Phi bẽ mặt: “Được rồi, dù sao cũng không can hệ gì đến Lê quốc, nhiều nhất là con dân Nghi quốc phát rầu mà thôi”.

Nghe đến hai chữ Nghi quốc, Khương Trầm Ngư ngẩng đầu lên: “Nghi quốc làm sao?”. Gần đây không nghe thấy bên đó có chuyện gì lớn xảy ra cả.

Di Phi cười hì hì, để lộ vẻ mặt: “Thế nào? Bây giờ muốn nghe rồi à? Đáng tiếc ta lại không muốn nói nữa”, gã bắt chéo chéo, rồi thuận tay tự rót cho mình một chén trà nóng.

Tiết Thái cũng không ngẩng đầu lên nói: “Có thể truyền đến tai hắn, chắc chắn chỉ là mấy chuyện vớ vẩn, không thể có chính sự”.

“A, lần này ngươi lầm rồi. Cái ta sẽ nói ra không những là chuyện lớn, hơn nữa ít nhiều cũng có chút liên quan đến Lê quốc, thậm chí là thừa tướng ngươi”.

Khương Trầm Ngư trong lòng tò mò, nhưng lại không muốn Di Phi đắc chí, bèn quét mắt nhìn khắp phòng một vòng rồi nói: “Tử Tử đâu?”.

“Đến đây đến đây, thần đến đây!”. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, cửa gian mật thất mở ra, người áo tím theo sau La Hoành vội vàng đi vào trong, tiết trời lạnh giá như thế, hắn lại chạy đến mức mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển không ra hơi, vừa vào đến cửa vừa bái kiến vừa kích động nói: “Hoàng thượng, Nghi quốc xảy ra chuyện rồi!”.

Mọi người có mặt nghe đến đây, không ai là không quay đầu lại nhìn Di Phi, để lộ biểu cảm “Xem kìa, không có ngươi cũng đâu có sao”.

Di Phi mắt thấy người áo tím cướp mất cơ hội ra vẻ của mình, đành sờ sờ mũi, cười hì hì nói: “Quả nhiên, về trình độ nhanh nhạy thông tin, Tử Tử không bị tụt hậu so với bất cứ người nào!”.

“Tử Tử, có chuyện gì từ từ nói”. Khương Trầm Ngư căn dặn.

Người áo tím lấy tay áo lau mồ hôi, không buồn ngồi xuống, vội vã kể ngay: “Là như thế này, ngày mùng bảy tháng mười một chính là ngày sinh nhật của Nghi vương Hách Dịch, mà năm nay ngài ấy đã ba mươi tuổi”.

Khương Trầm Ngư nghe đến đây, nhớ đến lời Hách Dịch đã từng nói với nàng, lờ mờ đoán ra “xảy ra chuyện” mà họ nói là chỉ chuyện gì. Không biết tại sao, rõ ràng đã sớm biết sự tình, nhưng khi thực sự đối diện với điều này, ngón tay vẫn không kìm được run lên, sau đó khi lên tiếng, giọng nàng cũng hơi khàn khàn: “Nghi vương... chọn ai... làm hoàng hậu?”.

Sẽ là ai nhỉ?

Trong Nghi quốc, vị thiên kim tiểu thư của danh môn nào có thể xứng với vị quân vương phong lưu phóng khoáng đó?

Nữ tử nào có thể cùng chàng chơi cờ? Có thể gảy đàn cho chàng nghe? Có thể cùng chàng xuất hành? Có thể phụ tá cho chàng trị lý thiên hạ Nghi quốc?

Cho dù như thế nào... Hách Dịch đã chọn người ấy, thế thì, người ấy nhất định có thể làm được.

Khương Trầm Ngư cụp mắt, trong lòng dấy lên một nỗi chua chát xót xa, rốt cuộc là cảm giác gì, đến bản thân mình cũng không rõ nổi. Chính vào lúc này, một câu nói lọt vào tai nàng: “Nghi vương không cưới ai cả”. Thoạt đầu, giọng nói vẫn còn mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, nhưng đột nhiên, như một tiếng sấm giữa đất bằng, sáu tiếng ấy vang lên rành rọt.

“Ngươi nói gì?”. Nàng kinh ngạc đến mức lập tức đứng bật dậy. Tiết Thái bên cạnh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lườm nàng một cái.

Người áo tím thấy mình đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của quân vương, vô cùng tự hào, ưỡn thẳng ngực cao giọng nói lại một lần nữa:

“Nghi vương không cưới ai cả”.

Sáu tiếng này, âm nào cũng đẹp.

Như tuyết tan, như hoa nở, như ánh dương vươn khỏi tầng mây, như đứa trẻ con nhú chiếc răng mới... Vô cùng tuyệt mỹ.

Khương Trầm Ngư chỉ cảm thấy trái tim của mình thình thịch thình thịch, đập rất nhanh, sau đó, nghe thấy giọng nói của mình vui mừng như trời hửng nắng trong tiết trời tuyết giá, như nụ hoa chúm chím đợi bung nở: “Tại, tại sao?”.

“Là thế này, từ nửa năm trước, các lão thần của Nghi quốc đã bắt đầu tuyển phi cho hoàng đế của bọn họ, lựa chọn được hơn khoảng ba trăm khuê nữ danh môn, mỗi người đều được vẽ một bức tranh, trình lên trước mặt Nghi vương để ngài lựa chọn. Còn Nghi vương bệ hạ chọn trái chọn phải, không phải chê người này lông mày thô quá, thì cũng chê người kia dái tai nhìn không đẹp... Tóm lại là những lý do viện ra đều khiến người ta tức chết. Cuối cùng các lão thần hết cách, phải hỏi ngài thích như thế nào. Thế là, Nghi vương bệ hạ liền...”. Người áo tím nói đến đây, mắt cong cong liếc sang Tiết Thái, cố nhịn cười nói: “Đã làm một chuyện khiến cả nước chấn động giống như Tiết tướng”.

Tiết Thái thấy chủ đề bị chuyển sang hắn, liền cau có nhíu mày.

Khương Trầm Ngư là nhân vật tầm cỡ nào, lập tức hiểu ngay, “a” một tiếng, nói: “Không phải là Nghi vương cũng dùng tranh vẽ Hy Hòa phu nhân để bịt miệng thế gian đấy chứ?”.
Bình Luận (0)
Comment