Họa Quốc - Thức Yến

Chương 115

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Thế mà, một người cao ngạo như thế, nay lại quỳ gối trước mặt Tạ Phồn Y, cúi đầu xưng thần.

Hắn cũng là đệ tử Như Ý Môn? Được sắp xếp ở bên cạnh Thái thượng hoàng? Thế nên hành tung của Phong Tiểu Nhã bọn họ mới truyền đến tai Tạ Phồn Y nhanh như thế?

Tạ Trường Yến nhìn gương mặt trẻ trung anh tuấn của hắn, trong lòng không có tức giận, không có oán hận, chỉ có mệt mỏi đến cùng cực.

Tạ Phồn Y rất hài lòng với vẻ mặt thất vọng của nàng. Nàng ta đắc ý cười, tiếp tục hỏi Tiểu Dịch Nha: "Còn mật đạo nào thông đến nơi khác không?"

"Không có. Trước kia đã lục soát qua, không có mật đạo. Huống chi núi cao thế này không thể đào đường hầm."

Tạ Phồn Y hỏi: "Xác định người đi vào là bọn họ?"


"Phải. Tổng cộng ba người, Thái thượng hoàng, Phong Tiểu Nhã và... người đó." Trước mặt binh sĩ, Tiểu Dịch Nha không nói ra tên Chương Hoa.

Bấy giờ trưởng công chúa bước qua nói: "Tên phản tặc Phong Tiểu Nhã! Dám bắt cóc hoàng huynh, đúng là tội đáng muôn chết! Định Phương, ngươi dẫn một đội tinh binh vào trong, lệnh cho hắn giao hoàng huynh ra, tha cho hắn được toàn thây!"

Tạ Trường Yến nhìn thấy ánh mắt của trưởng công chúa và Viên Định Phương thì hiểu ra ngay, hai người này là một bọn. Thảo nào khi đó trên eo biển Trường Đao nhiều binh sĩ như thế mà vẫn cứ mặc cho thuyền nổ, không ai cứu Chương Hoa. Bây giờ, trưởng công chúa lệnh cho Viên Định Phương vào kia giết người diệt khẩu.

Tạ Phồn Y nói với Tiểu Dịch Nha: "Ngươi cũng dẫn một đội vào trong."

Trưởng công chúa cười nói: "Hoàng hậu không yên tâm Định Phương sao?"

"Nào có, chỉ là cho người tiếp ứng cho Viên đại nhân thôi."

Viên Định Phương và Tiểu Dịch Nha nhìn nhau, đôi bên vừa đề phòng vừa hợp tác dẫn người vượt tường vào trong.

Tạ Trường Yến nhìn bức tường đó, nhớ lại cảnh Chương Hoa dẫn nàng đến gặp Thu Khương mà cảm thấy dường như đã là chuyện của kiếp trước.

Ta không làm gì thật sao? Cứ trơ mắt nhìn bệ hạ gặp nạn thế ư?

Nhưng ta có thể làm gì đây? Không trở thành gánh nặng của chàng đã là tốt lắm.

Tạ Trường Yến cứ lăn tăn trong lòng, mắt nhìn quanh, thật không hiểu nổi người thông minh như Phong Tiểu Nhã tại sao lại chạy trốn đến nơi này. Đây là đỉnh núi, bị bao vây thì hết đường thoát.

Còn bệ hạ nữa, tuy mất trí nhớ nhưng trí lực không hề giảm, tại sao cũng đồng ý với y? Chẳng lẽ trong viện còn cơ quan khác?

Rất có khả năng, nếu không thì sao có thể nhốt được Thu Khương?

Bây giờ chỉ có thể xem phe nào sẽ giành phần thắng. Mặc dù lực lượng chênh lệch lớn nhưng ngẫm lại, phần lớn ba đội quân đều trung thành với bệ hạ, chỉ cần Chương Hoa tìm được cơ hội lộ diện, lòng quân chắc chắn sẽ dao động. Ai cười đến cuối cùng còn chưa biết đâu.


Ừm, lẽ nào Phong Tiểu Nhã và Chương Hoa cố tình dẫn ba quân đến đây nhằm nhân cơ hội lộ diện trước toàn quân? Nhưng cách này không hay lắm. Ít nhất, đây hoàn toàn không giống với phong cách của Chương Hoa.

Chương Hoa muốn gài bẫy ai đó thì sẽ không cho đối phương cơ hội trở tay, tuyệt đối không bao giờ bày ra kế sách nhiều sơ hở như thế. Mà hiện tại ngẫm kỹ lại thì kế ba bước luận đàm của Phong Tiểu Nhã trước đó cũng đầy sơ hở.

Tạ Trường Yến chợt nảy ra một ý nghĩ điên rồ.

Điên rồ giống như lần phát hiện "Phong Tiểu Nhã" thật ra chính là Chương Hoa nhưng cũng gần với chân tướng nhất.

Trong viện có động tĩnh.

Dường như có tiếng đánh nhau.

Tạ Trường Yến ngẩng đầu nhìn căn nhà nhỏ đơn lẻ giữa màn đêm. Bên ngoài sao trời đèn đuốc sáng trưng, bên trong tối đen như mực, ngoài nghe thấy âm thanh thì chẳng nhìn thấy thứ gì.

Đột nhiên, một tia sáng trắng loé lên trong phòng, tiếp đó là một chuỗi tiếng ồn, mặt đất bắt đầu chấn động.

Là người có kinh nghiệm ứng phó tình huống tương tự mấy lần, Tạ Trường Yến lập tức nằm xuống, đồng thời hô lên: "Nằm sấp xuống! Nằm xuống mau!"


Nàng định kéo Tạ Phồn Y nằm xuống nhưng nàng ta trở tay đẩy nàng ra, quát: "Không được nhúc nhích! Ai dám nhúc nhích thử xem!"

Ầm ầm ầm! Căn phòng nhỏ nổ tung, kéo theo vách tường ngoài viện cũng sụp đổ.

Binh sĩ bao vây bên ngoài hoảng loạn nhưng không ai dám động đậy.

Tạ Phồn Y cố đứng vững, mở to mắt nhìn cảnh tượng phía trước, nét mặt khó coi vô cùng. Nàng ta chẳng thể ngờ trong phòng có chôn thuốc nổ! Càng không dám ngờ Phong Tiểu Nhã và Chương Hoa tự đào mồ chôn mình!

Tinh nhuệ tâm phúc của nàng ta đều ở bên trong, nếu chết hết thì tổn thất nghiêm trọng rồi.

Bên phía trưởng công chúa cũng vậy, khó khăn lắm mới nuôi dưỡng được người như Viên Định Phương, nếu chết trong đó thì nhất thời lấy đâu ra đại tướng quân tâm phúc thứ hai.

Trưởng công chúa và Tạ Phồn Y nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bất an trong mắt đối phương.

- Hết hồi 28 -

Bình Luận (0)
Comment