Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
"Nếu muội biết Phương Thanh Trì là loại người đó, có thể muội sẽ kịp thời thoát thân, đổi một phò mã khác. Nhưng không ngờ, Hoa Nhi giết hắn, mà muội lại có mang đứa con của hắn..."
Nước mắt trưởng công chúa rơi ra nhưng bà ta vẫn không nói lời nào.
"Muội mang thi thể Phương Thanh Trì đi, an táng cho hắn, một mình sinh Hội Uý ra nuôi nấng trưởng thành, không nhắc chuyện cưới gả nữa. Ta áy náy trong lòng nên luôn dung túng cho muội và Hội Uý. Ta nghĩ, tuy muội là người cố chấp, Duẫn Nương chết rồi không ăn điểm tâm nữa, Phương Thanh Trì chết rồi không lấy chồng nữa, nhưng thời gian sẽ xoá nhoà mọi thứ. Muội là người phụ nữ tôn quý nhất của Đại Yên, đến hoàng hậu cũng không bằng. Ta cứ nghĩ, tuy muội si tình nhưng ít nhất cũng phân rõ phải trái trắng đen, ngờ đâu..." Vẻ mặt Mộ Doãn trở nên nghiêm túc. ánh mắt không phải phẫn nộ mà là thất vọng, "Muội vì một tên gian tế mà báo thù cháu ruột của mình! Quốc gia, người thân, dân chúng, tất cả không quan trọng bằng một tên đàn ông đã chết của muội!" Nói xong, ông ấy th ở dốc liên hồi.
Trưởng công chúa ngước mắt nhìn ông ấy, cuối cùng cũng lên tiếng nói: "Không phải ca ca cũng như vậy sao? Ca ca mê tín tin lời Phùng Yêm, không phải cũng chính tay gi ết chết con trai ruột của mình sao?"
Mặt Mộ Doãn trắng bệch, hít thở không thông, lúc sắp ngất xỉu đến nơi thì Mạnh Bất Ly vội nắm lấy cánh tay ông ấy, truyền nội lực vào.
Mộ Doãn ôm ngực, nhất thời như già đi mấy tuổi.
"Ta không chỉ vì Thanh Trì mà còn vì Tri Hạnh. Nó có lỗi gì mà phải chết vì một cơn ác mộng hoang đường của huynh? Còn Chương Hoa, dựa vào đây mà giết Thanh Trì? Vì nó là thái tử duy nhất của Đại Yên ư? Ta... ghét nhất là huynh và Chương Hoa, ghét cái kiểu các người tự cho mình là đúng ấy." Trưởng công chúa bật cười, vừa cười vừa khóc, "Tại sao huynh phải ép Thanh Trì cưới ta? Tại sao không nói cho ta biết Thanh Trì không muốn cưới ta? Huynh tự làm chủ, cứ nghĩ là tốt cho ta nhưng huynh có biết những ngày tháng sau đó của ta phải trải qua thế nào không hả?!"
Mộ Doãn sững sờ.
"Huynh có biết cảm giác người mình yêu ở bên cạnh mình nhưng trong mắt không hề có huynh không? Huynh có biết mỗi lần chàng lên giường đều như hoàn thành nhiệm vụ không quan tâm tới cảm nhận của ta không? Huynh có biết đêm nào cũng rửa mặt bằng nước mắt nhưng vẫn phải cố nở nụ cười trước mặt người khác không? Ta tạo nghiệt gì mà phải vì một lần nhẹ dạ động lòng của mình mà trả một cái giá đắt như thế? Chỉ vì ta là công chúa ư?"
"Sao, sao muội không nói?"
"Sao ta không nói? Người ta chọn, chuyện ta làm sai, ta nhận. Vả lại, Thanh Trì vốn không phải người như huynh nghĩ! Thân là gian tế, cho dù chàng không làm quan cũng nên lấy lòng ta, lợi dụng quyền thế của thê tử để lấy được nhiều tình báo hơn mới phải. Tại sao phải hà khắc với ta như thế? Bởi vì chàng bị ép buộc! Chàng cũng giống như vị hôn thê xui xẻo tám đời kia của Phong Tiểu Nhã, vốn là con cái nhà lạnh, bị bán bị ép phải gia nhập Như Ý Môn!"
"Sao muội biết?"
"Nửa năm sau, chân tình của ta cuối cùng cũng làm chàng cảm động, chàng ấy không chịu nổi dày vò trong lòng, nói ra hết tất cả với ta. Bấy giờ ta mới biết tại sao chàng đối xử lạnh nhạt với ta như thế, tại sao ngày nào cũng âu sầu không vui. Không phải chàng không thích ta mà là không dám thích ta! Hoàng huynh, huynh ép chàng cưới ta đồng nghĩa với việc ép chàng tự chặt đứt đường sống của mình! Như Ý Môn phí nhiều tâm sức bồi dưỡng ra một nhân tài như thế, làm sao cam tâm chỉ để chàng làm một phò mã? Thế là, ta nói với chàng, ta sẽ cứu chàng! Ta sẽ nghĩ hết mọi cách cứu chàng!"
"Tại sao muội không nói với ta?"
"Ta nói với huynh thế nào? Nói với huynh rồi huynh có tha cho Thanh Trì không?"
Mộ Doãn lại th ở dốc.
"Nên ta chỉ có thể đến Nghi quốc cầu cứu di mẫu, hy vọng có thể nhờ thế lực của bà ấy đổi lấy tự do cho Thanh Trì. Như Ý phu nhân nể mặt bà, cuối cùng cũng chịu ra giá, mười vạn tiền." Trưởng công chúa cười thê lương, "Thế mà, khi ta ngập tràn mong chờ, mang theo Hội Uý trong bụng trở về Yên quốc, cứ tưởng khổ tận cam lai, từ đây có thể ở bên nhau trọn đời rồi, thì ta lại nhận lấy một cái xác! Mười vạn tiền đổi lấy một cái xác! Hoàng huynh, nếu là huynh huynh có hận không?"
Mộ Doãn lặng nhìn trưởng công chúa, không thốt nên lời.
"Không sai, Thanh Trì có lỗi, chàng bất cẩn để Chương Hoa phát hiện ra bí mật của mình. Nhưng người của Như Ý Môn quyết đưa Chương Hoa đi thì chàng có thể làm được gì? Cho dù chàng có tội đi chăng nữa thì nhốt lại chờ ta về là được, tất cả vẫn còn cơ hội cứu vãn. Nhưng Chương Hoa nhẫn tâm làm sao, sáu tuổi, một đứa bé sáu tuổi, dứt khoát một đao lấy mạng người. Tại sao?" Ánh mắt trưởng công chúa trở nên sắc bén, "Vì huynh! Trong hai đứa bé, huynh chọn nó, cho nên nó không biết sợ hãi, nên nó máu lạnh vô tình!"
"Sao muội biết đến Tạ Tri Hạnh?"
"Thanh Trì chết rồi, Như Ý Môn phái người đến hỏi ta có muốn lấy lại mười vạn tiền không. Khi đó lòng ta như đã chết, nào còn tâm trạng lo đến tiền bạc. Thế là Như Ý phu nhân tặng cho ta một tình báo, hoá ra Đại Yên không chỉ có một trữ quân."
"Muội cứ thế rơi vào bẫy của bọn chúng?"
"Bẫy thì đã sao? Ít nhất đó là cháu ruột của ta chẳng phải sao? Một đứa cháu không bị huynh và Chương Hoa vấy bẩn!"
"Muội!"
"Ta bèn đến Ẩn Châu lén nhìn nó một lần. Nó đáng thương lắm! Hoàng huynh, huynh có biết Tri Hạnh đáng thương thế nào không? Nó, ở đây của nó có một vết sẹo rất to, sẹo đã lành nhưng thỉnh thoảng đầu nó lại đau lên, đau như muốn chết đi sống lại, đau đến lăn lộn. Lúc phát bệnh, không có thuốc để dùng, chỉ có thể cố chịu đựng. Đến khi nó lớn hơn một chết, đến mặt cũng không thể để lộ ra ngoài. Tạ Hoài Dung còn lừa nó, nói mệnh cách của nó không tốt, phải đeo mặt nạ để trấn tà. Thế là nó cứ độc lai độc vãng, không có bạn bè, cũng không dám gần gũi với người nhà."
Khoé mắt Mộ Doãn đỏ lên, cơ thể bắt đầu run rẩy.
"Chỉ có Tạ Phồn Y không sợ nó. Vì nó thổi sênh rất hay nên thường đến tìm nó. Thiếu niên thiếu nữ, tình đầu chớm nở, vừa lén lút vừa ngọt ngào. Nhưng vì là đường huynh muội, biết lễ nghĩa khó dung, bèn hẹn nhau chết vì tình." Nước mắt trưởng công chúa lại tuôn ra, "Nhìn chúng nó ta nhớ lại mình và Thanh Trì... Cháu của ta, đứa cháu nhỏ đáng thương vô tội của ta phải chết lần thứ hai sao... Ca ca, đổi lại là huynh, huynh sẽ làm gì?"
Hơi thở của Mộ Doãn càng dồn dập hơn.
Trưởng công chúa bật cười: "Không, ca ca là người vô tình, chắc là sẽ để mặc cho chúng nó chết đi. Nhưng ta không làm được. Ta không cứu được Thanh Trì nhưng ta có thể cứu Tri Hạnh. Ta nói cho nó biết thân thế thật sự của mình. Ta cho chúng nó biết, chúng có thể có lựa chọn thứ hai!"
Mộ Doãn vung tay đẩy ngã chiếc bàn cạnh giường, tách trà lăn lóc dưới đất: "Lựa chọn thứ hai của muội là giết huynh đoạt vị sao?!"
(3)
Trưởng công chúa nhìn ông ấy như muốn nhìn xuyên qua trái tim ông: "Người tài đáng được trọng dụng. Chương Hoa tàn bạo bất nhân khiến người người sợ hãi. Họ đều là công thần theo tổ tiên khai phá nên Đại Yên năm xưa, nhưng nhìn xem kết cục của họ thế nào?"
"Bọn họ mưu phản!"
"Là do quân vương ép bọn họ!"
"Cái nhìn hạn hẹp, muội thì hiểu cái gì, khụ khụ khụ..." Mộ Doãn tức đến nghiêng người ngã lên đệm.
Trưởng công chúa nổi giận, bật cười: "Chuyện huynh làm sai để ta đến sửa đổi! Hạnh phúc ta không có được, ta phải để Tạ Phồn Y và Tạ Tri Hạnh có được! Thế nên, chuyện này từ đầu đến cuối, người sai là huynh, là Chương Hoa!"
"Muội, muội... Muội có từng nghĩ, Tri Hạnh đăng cơ, cả đời này sẽ chịu sự khống chế của Như Ý Môn, cơ nghiệp trăm năm của Đại Yên chúng ta sẽ chấm dứt trong tay muội đấy!"
"Huynh sai rồi. Với thân phận của Tri Hạnh, tài năng của Tạ Phồn Y và sự trợ giúp của ta, Đại Yên mới có thể một bước đến hưng thịnh. Sợ chi một Như Ý Môn nhỏ bé ở Trình quốc xa xôi?"
Mộ Doãn th ở dốc: "Muội đánh giá cao bản thân quá, Ngọc Thanh. Loại người vì tình riêng mà đi ngược luân thường đạo lý như muội, và hai kẻ vụng trộm kia thì sao có thể thắng được... Chương Hoa?"
Trưởng công chúa run rẩy kịch liệt, đau thương nói: "Hoàng huynh, huynh chưa gặp Tri Hạnh đúng không? Huynh đi gặp nó một lần đi, thật đó, nó không kém hơn Chương Hoa chút nào cả..."
"Ta không gặp nó!" Mộ Doãn gằn từng chữ nói, "Nếu trong hai đứa ta đã chọn Hoa Nhi thì không có lý do gì chọn đứa khác."
"Hoàng huynh! Huynh không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình năm xưa thật sao?"
"Ta không sai!" Mộ Doãn cố hết sức đứng dậy, Mạnh Bất Ly vội vã bước lên dìu ông.
Trưởng công chúa quỳ dưới đất, bật khóc thê thảm.
Ngay lúc này, một người từ phía sau bình phong bước ra, từ từ đi đến trước mặt bà ấy rồi quỳ xuống, nắm lấy tay bà.
Trưởng công chúa ngẩng đầu, nhìn thấy mặt người đó, bà ta hoảng hốt: "Hội, Hội Uý?"
Trên mặt Hội Uý quận chúa cũng đẫm nước mắt.
"Hội Uý, xin lỗi..." Trưởng công chúa nức nở, "Mẹ quá hận đi, cha con chết thảm như vậy, ông ấy vô tội mà... Còn nhị biểu ca Tri Hạnh của con nữa, nó thảm như vậy, đáng thương như vậy... Mẹ sai rồi, mẹ biết sai rồi..."
"Mẹ, mẹ đừng khóc." Hội Uý lau nước mắt trên mặt mẹ rồi ôm bà vào lòng, "Là cửu cửu vô tình vô nghĩa, dễ dàng tin lời người khác. Là lỗi của ông ấy. Mẹ, yên tâm, con hiểu mà, con không trách mẹ đâu. Bất kể hoàng đế biểu ca xử lý mẹ như thế nào con cũng sẽ ở bên cạnh mẹ... Đừng khóc nữa. Con sẽ thay cha ở bên cạnh mẹ mãi mãi mãi mãi..."
Nghe vậy, nét mặt trưởng công chúa trở nên bi thương vô hạn, nước mắt bà thoắt cái ngừng rơi.
Tạ Phồn Y im lặng hồi lâu rồi bỗng lảo đảo đứng dậy, đi về phía Tạ Tri Hạnh.
"Tri Hanh... luôn muốn gặp mặt Thái thượng hoàng. Ta cứ nghĩ chàng muốn một câu trả lời từ ông ta, hỏi ông ta tại sao lại nhẫn tâm như vậy, tách chàng ra rồi cũng không an táng đàng hoàng, để mặc đạo sĩ mang thi thể chàng đi, vứt bỏ chàng như một thứ tà ma..."
Tạ Phồn Y quỳ xuống, chìa tay ra, chầm chậm sờ lên gương mặt Tạ Tri Hạnh. Sát khí trên người nàng ta hoàn toàn tắt lịm, thay vào đó là sự dịu dàng mà Tạ Trường Yến quen thuộc, ghi khắc sâu trong ký ức.
"Nhưng Tri Hạnh đáp không phải. Chàng không muốn hỏi những thứ đó, chàng chỉ muốn hỏi hai mươi năm trước Thái thượng hoàng chọn ca ca, vậy hai mươi hai năm sau, ông ấy có thể chọn lại lần nữa, lần này, chọn chàng."
Tạ Trường Yến sững sờ, sau đó cảm thấy như vậy mới hợp với tính cách của nhị ca.
Nhị ca... là người chậm chạp, có thể do thường xuyên đau đầu nên nói chuyện hành động đều chậm hơn người bình thường một chút, do đó rất nhiều người âm thầm cười nhạo sau lưng huynh ấy. Nhưng huynh ấy là con trai của tộc trưởng, thân phận tôn quý, sau khi bọn họ bị Tạ Hoài Dung phạt một lần thì bắt đầu thấy sợ, xa lánh huynh ấy.
Nhưng tiếng sênh của huynh ấy rất hay.
Có một lần nàng đến tìm Tạ Phồn Y, vừa bước vào Tạ Kiều Tiểu Trúc thì trông thấy nhị ca và Tạ Phồn Y đang liên tấu. Tiếng đàn của Tạ Phồn Y đã đàn rất hay mà sênh của nhị ca cũng không thua kém, cầm sênh dung hoà như một.
Một khúc tấu xong, Tạ Phồn Y nhìn thấy nàng bèn vẫy tay gọi nàng qua ngồi cạnh mình, đưa cho nàng một trái thanh yên(*). Đương lúc nàng định bóc ra thì nhị ca giơ tay ra có ý muốn giúp nàng. Tuy sức nàng khoẻ, một trái thanh yên be bé chẳng là gì nhưng nàng thích cảm giác được chăm sóc thế này. Chỉ tiếc là nhị ca ca bóc nửa ngày cũng không ra, cuối cùng vẫn là nàng tự bóc lấy, còn chia một nửa cho y.
(*) Một loại quả thuộc họ cam quýt, có múi lớn, vỏ dày.
Tạ Phồn Y bên cạnh bỗng bật cười.
Nàng hơi áy náy.
Sợ lòng tự tôn của nhị ca ca bị tổn thương huynh ấy sẽ không vui, nhưng ai dè nhị ca xoa xoa đầu nàng, cắn một miếng thanh yên nàng đưa rồi mỉm cười...
Đúng thế, nhị ca ca vốn dĩ là người ấm áp ôn hoà như thế...
"Đều là lỗi của ta." Tạ Phồn Y hít sâu một hơi, quay đầu nghiêm túc nhìn Chương Hoa, "Sau khi được biết thân thế của chàng ấy, ta không cam tâm nhìn chàng chịu bất hạnh như thế, ta ép chàng trở về báo thù! Là ta không cam tâm phải lén la lén lúc với thân phận đường huynh muội, không có tương lai! Là ta cố chấp muốn sống trọn đời với chàng ấy! Là ta h@m muốn ngôi vị hoàng hậu! Là ta điên rồ mất trí, là ta suy nghĩ viển vông, tất cả... là lỗi của ta. Không liên quan đến Tri Hạnh và Tạ gia."
Tạ Trường Yến thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Tạ Phồn Y cũng đổi lời rồi, không kéo cả Tạ gia xuống nước nữa. Nhưng vẫn còn một vấn đề nàng không thể không hỏi: "Tỷ là Như Ý phu nhân thật sao?"
Ánh mắt Tạ Phồn Y rất kỳ lạ, hồi lâu sau mới nói: "Như Ý phu nhân chết từ năm ngoái rồi, bà ta chưa chính thức truyền vị cho ta, ta đoán bà ta vốn muốn truyền cho Thu Khương, nhưng khi đó Thu Khương bị Phong Tiểu Nhã giấu đi rồi. Thế nên, tuy trước mắt ta là người chưởng quyền của Như Ý Môn nhưng Ngũ bảo thật sự là ai, đang ở đâu ta đều không biết, cũng không sai khiến được bọn họ."
Nếu Tạ Phồn Y có thể điều động được đệ tử Ngũ bảo thì e là ván cờ này của bệ hạ không thể nào thắng dễ dàng như thế này. Tạ Trường Yến nghĩ, vận may của Chương Hoa thật không tệ.
"Thế nên Như Ý Môn hiện tại đã tan đàn xẻ nghé?" Chương Hoa hỏi.
"Có thể nói là vậy."
Chương Hoa híp mắt nhìn Tạ Phồn Y một hồi rồi nói: "Ngươi còn gì muốn nói nữa không?"
"Có." Tạ Phồn Y khom người, cung kính cúi đầu hành lễ với chàng, "Nếu Tri Hạnh tỉnh lại, xin hãy... để chàng được gặp Thái thượng hoàng một lần."
Chương Hoa nhìn nàng ta, không đồng ý cũng không từ chối, cuối cùng chàng cao giọng gọi: "Người đâu."
Cát Tường bước vào.
"Giam hoàng hậu lại, chờ thẩm vấn sau."
"Vâng." Cát Tường dẫn Tạ Phồn Y đi ra.
Đại điện tĩnh lặng, cả Chương Hoa và Tạ Trường Yến đều chẳng nói gì. Trong lòng hai người đều có tâm sự riêng, hồi lâu sau Chương Hoa mới giơ tay sờ cây trâm của Tạ Trường Yến: "Đang nghĩ gì đó?"
NNPH lảm nhảm:
Hồi này còn 1 chương ngắn nữa nhưng t buồn ngủ quá, hẹn ngày mai vậy.
Chúc mừng năm mới các tình yêu của toiii!! 2024 thật nhiều niềm vui, hạnh phúc, may mắn, thành công, mọi sự như ý, sớm phát tài nhá!!
Sẵn đây cũng nói luôn quyết định của t. T quyết định rồi mn ạ, xong bộ này t sẽ thầu luôn Quy Trình + Lại Nghi, hơi tham lam nhưng mà bộ mình thích ơi là thích thì sao mà bỏ lỡ được, thích thì nhích thôi, đời người có mấy lần được theo đuổi thứ mình thật sự yêu thích đâu.
Nếu tính lịch dương thì mục tiêu full Thức Yến trong năm của t thất bại rồi nhưng nếu tính lịch âm thì chưa nhé hehe. Còn 2 hồi ngắn nữa thôi, cơ bản là nội dung chính của truyện đã xong rồi đó, đoạn sau là chuyển tiếp, mở màn cho Quy Trình đó mà.