Edit: An Ju
Xét thấy không cho phép Hoa Bách Hồng bởi vì đói quá mà ăn bậy mấy cái thứ kỳ quái, dị dạng một lần nữa, Tư Đồ Mộc Lương liền đưa ra một biện pháp. Hắn quyết định để Hoa Bách Hồng mỗi bữa đều ăn no đủ, liền lại đi một chuyến lên chợ trấn, mua thật nhiều nguyên liệu nấu ăn, hoa quả tươi và khô bày lên bàn tròn. Bản thân hắn thì mỗi ngày nghiên cứu sách dạy nấu ăn tìm mấy món làm cho Hoa Bách Hồng ăn, làm Hoa Bách Hồng cảm động, hai mặt đẫm lễ nhìn hắn, biểu cảm lúc đó giống như muốn lấy thân báo đáp, cơ thể định nhào về phía hắn. Tư Đồ Mộc Lương khó xử không nhìn, trong lòng lại nghĩ mình khổ cực là đáng giá.
Khi Hoa Bách Hồng tỉnh lại, cách màn che màu đỏ mềm mại nhìn Tư Đồ Mộc Lương, liền thấy Tư Đồ Mộc Lương đang ngồi cạnh bàn đọc sách, có lẽ là đọc suốt đêm, trong mắt tràn đầy sự mệt mỏi, hắn để sách xuống, duỗi vai một chút, xoa xoa khóe mắt hơi khô khốc, lại tiếp tục cầm sách lên đọc tiếp.
Hoa Bách Hồng thở dài một hơi, đêm qua hắn cố ý đào một vò rượu ngon từ dưới đất lên, mời Tư Đồ Mộc Lương uống, lén đổi rượu trong chén của mình thành nước, uống cạn một vò rượu, Tư Đồ Mộc Lương không say, hắn cũng giả bộ say.
Tư Đồ Mộc Lương giữ khuôn phép đỡ hắn về phòng, đặt nằm lên giường xong, mắt hắn say lờ đờ mông lung, kéo ống tay áo Tư Đồ Mộc Lương, toàn bộ thân người liền ngã xuống, thân thể mềm mại cách một lớp áo vuốt ve thân thể đối phương, vốn cho là Tư Đồ Mộc Lương sẽ có chút phản ứng, nhưng Tư Đồ Mộc Lương ngoại trừ mặt đỏ, quả thật chẳng có động tác gì thêm.
(Móe…T tức á >…<)Hắn toàn thân lại bắt đầu trở nên khô nóng không rõ, mắt sương mù, hai gò má đỏ bừng, bước đi đều đã không vững, như đã say thật rồi. Được Tư Đồ Mộc Lương đỡ nằm thẳng lên giường, hai mắt nhắm, nửa ngày không ngủ được.
Hoa Bách Ngồi xuống giường, ngồi trước gương đồng lười biếng tự chải đầu, xuyên qua gương, thấy Tư Đồ Mộc Lương vẫn đọc sách rất chăm chú như trước, chay mày, tựa hồ đang có chút không rõ với nội dung nào đó trong sách, liền nảy ra ý muốn đùa.
Vì vậy nói: “Tư Đồ công tử có thể giúp ta một chuyện được chứ?”
Tư Đồ Mộc Lương nghe tiếng liền ngẩng mặt lên.
“Lấy giúp ta một cây trâm.” Hoa Bách Hồng chỉ vào tủ gỗ bên cạnh, nói: “Ở trong ngăn thứ nhất ở hàng thứ hai.”
Tư Đồ Mộc Lương đứng dậy, lấy giúp rồi đưa cho hắn.
Hoa Bách Hồng lại không có ý định cầm lấy, thân mình hơi nghiêng về bên trái, nói: “Ngươi cài giúp ta đi!”
Tư Đồ Mộc Lương có chút do dự, cuối cùng vẫn run tay, cắm cây trâm vào tóc Hoa Bách Hồng, xong liền lập tức lui người ra phía sau.
Hoa Bách Hồng từ gương chú ý biểu cảm của Tư Đồ Mộc Lương, lại nói: “Tư Đồ Mộc Lương, ta đẹp không?”
Một câu hỏi làm Tư Đồ Mộc Lương mặt đỏ bừng.
Hoa Bách Hồng cười tươi hơn, quay sang, tay miễn cưỡng dựa vào thành ghế: “Hửm?”
Tư Đồ Mộc Lương hơi nghiêng mặt sang bên, dùng giọng mũi đáp: “Ừ.” Giống như là toàn thân không được tự nhiên vậy, mất tự nhiên ho khan một cái.
Hoa Bách Hồng cười lắc đầu, mắt mi cong cong, khóe mắt khẽ nhếch, từ ghế đứng lên, bước tới gần Tư Đồ Mộc Lương.
“Ngươi nghĩ ta đẹp không?”
“Ta…” Tư Đồ Mộc Lương mặt đỏ hơn, mắt lộ rõ vẻ bối rối và luống cuống, quay mặt qua chỗ khác không dám nhìn hắn nữa.
Lúc đầu chủ động hôn hắn, lá gan cũng thật lớn, lúc này lại còn bày đặt giữ ý tứ. Hoa Bách Hồng buồn cười tiến lại gần hắn hơn nữa, rất nhanh, chóp mũi chạm chóp mũi, trong mắt Tư Đồ Mộc Lương thể hiện sự bất ngờ, không kịp đề phòng, ngượng ngùng và hoảng hốt xen lẫn: “So với Ngọc Chân thì thế nào?”
Tư Đồ Mộc Lương hơi ngây người, không rõ Hoa Bách Hồng hỏi cái này rốt cuộc có ý gì, hắn cau mày trầm tư, như đang thực sự suy tư vấn đề này.
Hoa Bách Hồng từng bước tiến lại gần hơn, hai cánh tay trắng nõn và mềm mại hơn nữ tử gấp ba lần dò xét đặt lên vai Tư Đồ Mộc Lương, tay tư Đồ Mộc Lương hoảng loạn, thân hình hơi lảo đảo, nhất thời sơ ý đụng ngã bộ sứ men xanh trưng bày trên bàn gỗ lê. Nháy mắt, bộ sứ men xanh rớt xuống đất, vỡ tan.
Hắn run run rẩy rẩy chỉ một tay hướng về phía bộ sứ men xanh nát tan trên mặt đấy, nói: “Bộ sứ men xanh…vỡ…vỡ…vỡ… rồi.”
Hoa Bách Hồng như là không nghe thấy, đưa khuôn mặt được họa trang tỉ mỉ tới gần Tư Đồ Mộc Lương, nhìn ánh mắt đang không ngừng né tránh của Tư Đồ Mộc Lương, trong lời nói thêm chút trêu đùa, giọng điệu không buông tha: “Tiểu thư Thượng gia có đẹp không?”
Tư Đồ Mộc Lương bị hắn dồn đến chân tường, hai tay đặt ra phía sau, chỉ có thể yếu ớt gật đầu.
“Thích nàng ta không?” Hoa Bách Hồng lại hỏi, nở một nụ cười gian ác cũng như mang theo chút trào phúng.
Tư Đồ Mộc Lương bứt rứt mau chóng nhắm mặt lại, nói thầm: “Ta chỉ coi muội ấy như muội muội ruột thịt thôi.”
“Vậy ngươi thích ta không?” Hoa Bách Hồng lại hỏi.
Tư Đồ Mộc Lương quay mặt đi không trả lời, chỉ thiếu một chút là bắt đầu niệm A Di Đà Phật.
“Nói mau.”
Thân thể Hoa Bách Hồng đè lên ngực hắn, mặt hơi ngẩng lên, môi cách mặt của Tư Đồ Mộc Lương một chút xíu, hơi thở của hắn mềm nhẹ, như đang dỗ một đứa trẻ không chịu đi ngủ.
Tư Đồ Mộc Lương dựa vào góc tường, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, bàn tay bị mồ hôi thấm ướt, dưới đôi mắt đen chăm chú của Hoa Bách Hồng, hầu như không còn chỗ nào có thể trốn.
“Th…Thích…”
Chữ đó vừa ra khỏi miệng, dường như sức lực của hắn đều đã cạn sạch.
Hoa Bách Hồng lúc này mới lùi thân thể về sau, con ngươi đen như mực cũng không có vẻ gì.
“Ta đã sớm biết.” Hắn lẩm bẩm nói.
Tư Đồ Mộc Lương vội vã từ trong góc tường vọt ra, đứng cách Hoa Bách Hồng một khoảng khá xa.
Hoa Bách Hồng quay sang, nhìn thấy bộ sứ men xanh bị vỡ nát, lúc này mới phản ứng, thất thanh kêu to: “Bộ gốm đời Đường, ta phải mất một đôi tay mới mua được từ trên tay một chủ quán keo kiệt, cực kỳ trân quý… Vỡ lúc nào đây?” Bỗng nhiên đôi mắt nhìn về phía Tư Đồ Mộc Lương, lạnh lùng nói: “Có phải là ngươi hay không?”
Rõ ràng là ngươi, Tư Đồ Mộc Lương có hơi khó xử, nếu không phải tại ngươi đến gần ta như vậy… Thôi đi, đích thực là do hắn làm vỡ. Tư Đồ Mộc Lương vô lực gật đầu.
Hoa Bách Hồng gật đầu, lại từ trong tay áo móc ra cái bàn tính nhỏ màu vàng tùy thân kia, cúi đầu, bộ dáng chăm chú, ngón tay linh hoạt gảy gảy, mới ngẩng đầu lên nói với Tư Đồ Mộc Lương: “Ngươi cứ bồi thường cho ta ba trăm lượng bạc là được rồi.”
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, mèo mun biến mất.
Tư Đồ Mộc Lương vốn là đi lên chợ trấn một chuyến, khi trở về liền thấy Hoa Bách Hồng xách váy áo đi quanh núi giả ở hồ sen, dò xét con đường này, lại nhìn nhìn cái động bên trong núi giả, gọi mèo mun.
Hắn nghĩ, đây hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi, Hoa Bách Hồng nhìn thấy hắn liền vội vàng đi tới.
“Mèo mun biến mất rồi.” Hoa Bách Hồng vẻ mặt tủi hờn: Sau này ta không thể trêu chọc nó lúc rảnh rỗi được nữa rồi.”
“Ta nghĩ không ra.” Tư Đồ Mộc Lương trầm tư nói: “Chúng ta cho nó ăn cho nó uống, không phải là nhiều ngày rồi chưa cho ăn đấy chứ?”
“Không phải.” Hoa Bách Hồng trên mặt càng hờn, hắn cau mày suy nghĩ.
Mấy ngày trước, hình như có một chuyện, hôm đấy trời có hơi khó chịu, không tiêu cứ chốc chốc lại nổi mưa phùn, hắn ra cửa vốn định xem Tư Đồ Mộc Lương có ở ngoài cửa hay không, lúc quay lại phòng thì thấy mèo mun vểnh mông mèo đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vũng nước vừa tạt vào, trên tầng nước mỏng có một con nhện đang hấp hối, mèo mun vươn móng chọi con nhện.
Hoa Bách Hồng thu dù lại, lặng lẽ đi tới phía sau mèo mun, sau đó khoan thai tự đắc nhìn trời, khóe miệng nhếch lên tựa hồ như rất vui, tiếp đó nhấc vạt áo duỗi chân ra đá một cái, mèo mun không kịp đề phòng lăn vào trong nước, cả kinh cái phịch, phịch một thân toàn bùn.
Nhớ đến còn có một lần như thế này…
Mới hai ngày trước, hắn đi trong đình viện, thấy con mèo mun thản nhiên đi tới trước mặt mình, hắn gọi liên tục cũng không quay đầu lại, Hoa Bách Hồng hơi giận, càng muốn trêu chọc nó, liền lấy ấm trà trên bàn tròn, mở nắp ấm, lật lại, nước trong ấm trà nháy mắt ào xuống người mèo mun.
Sau đó, mèo mun chạy mất.
Sau đó, hai ngày liên tiếp mèo mun cũng không thấy xuất hiện ở Hoa phủ.
Nhấy định là mèo mun giận hắn rồi. Hoa Bách Hồng âm thầm nghĩ tới, hắn cúi mặt xuống, cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy mình vốn không nên chọc nó.
“Ngươi đừng buồn.” Tư Đồ Mộc Lương thấy Hoa Bách Hồng cúi mặt xuống, tưởng rằng vì mèo mun đi mà trong lòng hắn khó chịu, vội an ủi: “Không chừng nó ngủ quên ở góc nào đấy, tìm không được đường lúc đến, mấy ngày nữa, nó sẽ trở về thôi.”
Hoa Bách Hồng đáng thương nói: “Nhưng ta còn chưa đặt một cái tên cho nó, nó đã đi rồi.”
“Nếu không thì chúng ta tìm tiếp xem.” Tư Đồ Mộc Lương không thể làm gì khác nói.
“Cũng được.” Hoa Bách Hồng gật gật đầu.
Hai người tìm hết cả Hoa phủ một lần, lại đi lên chợ trấn tìm, vẫn không tìm thấy, mặt Tư Đồ Mộc Lương nhất thời trở nên ưu sầu, Hoa Bách Hồng xoay người, mắng: “Khá lắm mèo mun, ta cho ngươi ăn đồ ăn ngon, vậy mà cứ như vậy mà đi rồi, đi rồi thì đừng có về, đi về thôi.” Nói rồi tự mình đi trước, Tư Đồ Mộc Lương bất đắc dĩ, chỉ có thể đuổi theo.