Edit: An Ju
Hắn không biết hát hí kịch, lại cứ thích xếp ngón tạo hình Lan Hoa Chỉ, ngâm nga một bài nhạc ngắn.
Tư Đồ Mộc Lương đi rồi, hắn tô môi càng đỏ hơn, lớp trang điểm cũng đậm hơn, thường xuyên quyến luyến bên bờ sông Hắc Thủy Thiên Lý, hát: “Hoa…nào… rồi cũng phải tàn, người…đâu ai… luôn được viên mãn…”
Một làn điệu quái dị nhưng lại thê lương.
Hết một khúc, không người phản ứng. Hắn lại thấy Tư Đồ Mộc Lương ngồi ở bờ sông cách đó không xa.
Hắn ngẩn ra, khóe miệng không kiềm được mà khẽ nhếch, nhưng khi nhớ lại lại ảm đạm, hắn có lẽ là quá nhớ người kia nên mới sinh ra huyễn tưởng, người đó không phải đã nói muốn quên hắn đi sao? Sao lại có thể xuất hiện ở Hắc Thủy Thiên Lý được, nếu thật là hắn, một khúc hát này đã hết rồi, sao người đó không trả lời? Là ảo giác rồi!
Hắn mới chậm rãi quay mặt lại, nhìn mặt hồ bình tĩnh không một điểm gợn sóng, hắn trầm mặc hồi lâu.
Hắn giơ tay lên, hướng về phía mặt hồ hô to: “Chư vị quỷ quái, ta hát có hay không?”
Trên mặt sông yên tĩnh đến không một tiếng động, chỉ có một cái thuyền nhỏ đang lẳng lặng đỗ vào bến.
Hoa Bách Hồng khẽ nhíu mày, như có chút bất mãn: “Ta hát lâu như vậy, lại chả có ai đáp lại một khúc sao?”
Hắn quay mặt lại, lại nhìn về hướng cái thân ảnh cách đó không xa, tiếng cười thê lương. “Có ai nguyện ý ngâm nga một khúc vì ta không?… Người tốt bụng ở đằng kia có nguyện ý…”
Cái thân ảnh kia hạ lưng xuống, mặt cúi, tay che miệng, vai khẽ run.
Hai hàng lệ trong chảy xuống theo đường nét khuôn mặt, Hoa Bách Hồng lẩm bẩm nói: “Người tốt bụng kia có đồng ý…”
Hoa Bách Hồng đúng là vẫn không nhịn được mà đi về phía cái thân ảnh kia, bước chân có chút vội vã lộn xộn.
“Ngươi chưa đi.” Giọng nói của Hoa Bách Hồng không rõ là vui mừng hay là châm chọc.
Đúng vậy, hắn chưa đi, rõ ràng đều đã cáo biệt rồi, lúc xoay người thì lại luyến tiếc, biết rất rõ hắn hại thê tử và con hắn, nhưng không có cách nào hận hắn được.
Tư Đồ Mộc Lương liều mạng kiềm chế bản thân, thấp giọng nghẹn ngào.
“Ngươi khóc.” Hoa Bách Hồng đứng đó, thân cao nhìn xuống Tư Đồ Mộc Lương, giọng nói càng thêm lạnh nhạt: “Ngươi đang khóc cho thê tử của ngươi à?”
Tư Đồ Mộc Lương luống cuống lắc đầu, hắn không rõ tại sao lại như vậy, nghe con quỷ kia hát khúc thê lương như vậy, thân ảnh hắn cô tịch như vậy, tiếng ca hắn thê lương như vậy, hắn lại có thể không ngừng rơi nước mắt như một cô nương.
Hắn kỳ thực cũng muốn khóc lớn một trận, ở một nơi không có ai, khóc vì thê tử đã qua đời của hắn, khóc vì hài nhi chưa ra đời của hắn, khóc vì Hoa Bách Hồng.
Hoa Bách Hồng ngồi xổm xuống, ôn nhu nâng mặt Tư Đồ Mộc Lương lên, hắn cười đến ôn nhu “Đừng thương tâm, ta hát cho ngươi nghe một khúc nhé.” Hắn đỡ Tư Đồ Mộc Lương từ xuống đất lên. “Khoảng thời gian ngươi không ở đây, ta mới học một bài, ta hát cho ngươi nghe nhé.”
Hắn buông hắn ra, trên mặt là một nụ cười ôn nhu, hắn phất ra đôi tay áo dài…
“Hoa…nào…rồi cũng phải tàn, người…đâu ai… luôn được viên mãn…”
“Đừng hát nữa.” Tư Đồ Mộc Lương luống cuống lắc đầu: “Đừng hát nữa, ta xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…”
Hoa Bách Hồng ngừng lại, nhìn Tư Đồ Mộc Lương, hỏi: “Ngươi không thích à? Ta hát khó nghe vậy sao?”
Tư Đồ Mộc Lương vẫn luôn lắc đầu, hắn không biết mình tại sao cứ luôn miệng nói ‘xin lỗi’, có lẽ hắn đã hiểu ra, hắn sai rồi, quá sai rồi.”
Hoa Bách Hồng mắt ửng đỏ, lệ trong mắt dâng lên, khóe miệng lại cong lên nở một nụ cười “Ngươi nói ta chờ ngươi, ta chờ, ngươi nói ta quên ngươi, ta cũng đã thử quên ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Tư Đồ Mộc Lương cuối cùng quỳ xuống trước mặt hắn, khóc không thành tiếng.
“Vì sao lại quỳ xuống rồi?” Thanh âm Hoa Bách Hồng lạnh xuống. “Dưới gối ngươi lẽ nào cứ luôn rẻ rúng như vậy sao?”
“Ta xin lỗi ngươi.”
“Ngươi không có gì phải xin lỗi ta cả.” Hoa Bách Hồng hờ hững, lại khom người kéo Tư Đồ Mộc Lương từ dưới đất lên.
Hắn kéo tay Tư Đồ Mộc Lương, trên mặt lại khôi phục nụ cười ôn nhu như lần đầu tiên gặp mặt, giọng nói ôn nhu: “Nếu trong lòng ngươi từng có ta, thì ở lại với ta một đêm, được chứ?”
Tư Đồ Mộc Lương đáp ứng.
Cùng Hoa Bách Hồng đi tới Hoa phủ, đi trên đường dặm đầy đã nhỏ trong sân đình, không biết có phải do trong lòng có cảm giác thê lương hay không mà ngay cả ở trong sân đình này, Tư Đồ Mộc Lương cũng có cảm giác trong sân đình trống trải đến phát hoảng, sinh ra đôi phần hiu quạnh.
Hắn nhìn bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng Tích Hoàng đâu, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Tích Hoàng đâu?”
Một đoạn đường tới đây, hắn liền cảm nhận được có chút dị thường, như từ một chỗ bí mật gần đó, có một đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm.
Sau khi đi vào trong sần đình, cái cảm giác áp bách càng thêm mãnh liệt, mi mắt thản nhiên, tựa hồ như đã đoán được gì đó, vẫn tỉnh bơ như cũ.
“À.” Hoa Bách Hồng thờ ơ đáp: “Không biết lại đi đâu chơi rồi, không cần quan tâm nó làm gì.”
Tư Đồ Mộc Lương không vào phòng hắn ở trước đó, mà lại bị Hoa Bách Hồng kéo vào sân sau.
“Còn nhớ lần thứ hai ngươi tới Hoa phủ không?” Hoa Bách Hồng nhìn cây, nói: “Chúng ta cũng là nâng chén dưới tàng cây này.”
Nhớ tới cảnh đó, Tư Đồ Mộc Lương cũng nở một nụ cười nhẹ, khi đó hoa rất đỏ, cũng rất thơm, giữa hai người không có ngăn cách, hôm nay hoa vẫn đỏ như trước, vẫn thơm như trước, nhưng khoảng cách giữa hai người lại tựa hồ cũng không thể trở về như trước được nữa.
Cũng chính ở đây, hắn nói hắn vĩnh viễn sẽ không quên hắn, hôm nay lại ép bản thân quên hắn đi.
Hắn cười khổ, cảnh vật vẫn như trước, cảnh còn người mất.
Hắn nhấc bầu rượu rót cho Hoa Bách Hồng, lại bị Hoa Bách Hồng nhìn thấy đường mảnh màu đỏ chỗ cổ tay lộ ra của hắn, mắt hắn lạnh hẳn, vươn tay nhấn vào tay Tư Đồ Mộc Lương.
“Cái này…” Tay Tư Đồ Mộc Lương có chút rã rời.
Hoa Bách Hồng phục hồi tinh thần lai, tiếp lấy bầu rượu từ trong tay Tư Đồ Mộc Lương, cười nói: “Lần trước là ngươi kính rượu ta, hôm này, để ta mời ngươi đi!”
Hắn rót một chén rượu cho Tư Đồ Mộc Lương, cũng rót một chén đầy cho mình.