Rằm tháng mười mùa đông, Thái Tử làm lễ nạp phi.
Trước đại lễ ba ngày, Thiên tử sắc chiếu ở Thừa Thiên Môn, cùng dân mừng vui, đồng thời đại xá thiên hạ.
Cuộc hôn sự long trọng này đã tô thêm hỉ sắc* cho thành Trường An xơ xác tiêu điều, lá thu tàn úa.
(Ji: *Hỉ sắc - 喜色 - sắc màu vui vẻ, ý chỉ chuyện tốt)
Ngày nghênh thân, dân chúng từ khắp mọi nơi trong Kinh thành đều ra khỏi nhà, tràn lên đầu phố để xem.
Ninh Viễn Hầu phủ ở phường Hưu Tường thành Tây, đội ngũ đón dâu của Thái tử đi ra từ Trọng Minh Môn hướng chính Nam của Đông Cung, xuôi theo con phố nhỏ hướng Tây, cả một đường đều là ngự đạo*, hai bên đường dựng tường cao, còn có Kim Ngô vệ dọn đường, lê dân bá tánh cũng chỉ có thể ở phía xa nghe tiếng vang hợp tấu của tiêu sáo cùng trống và tiếng bánh xe lộc cộc cùng ngựa hí vang rền mà thôi.
Công khanh quyền quý chân chính đều đến Đông Cung dự lễ ăn tiệc, còn lại một ít không đủ tư cách cũng có chút biện pháp, liền quan sát từ những lầu đài cao ven đường, Phật đài giữ vị trí thuận lợi, xa xa quan sát nghi trượng của Thái tử, mười dặm hồng trang* của đệ nhất mỹ nhân thành Trường An, coi như đời này không uổng.
(Ji: *Mười dặm hồng trang - 十里红妆 - miêu tả sự giàu có của hồi môn trong hôn lễ)
Chỉ duy nhất bên đường tại phố lớn Chu Tước nhìn xuống gần hơn, có thể phân biệt rõ mặt người, cũng chỉ có tầng thứ bảy Phật đài của Hội Xương Phật tự.
Chùa lớn Hộ Quốc ở phường Kim Thành đối diện Ninh Viễn Hầu phủ, cách nhau một con phố.
Lúc này Tùy Tùy cùng Xuân Điều đang ở tầng cao nhất ở Phật các.
Mấy tầng phía dưới đông nghịt người bên lan can, nhìn xuống chỉ thấy được lụa hoa rực rỡ, châu ngọc chói mắt.
Bọn họ ở tầng chín lại chỉ có lác đác mười người, sắp xếp xong giường trà bên cạnh lan can, dùng bình phong màn trướng ngăn cách, có thể vừa hưởng thụ trà thơm cùng điểm tâm chay, vừa tựa bên lan can trông về phía xa.
Chỗ ngồi này do người của Cao Mại sắp xếp, nói thế nào Lộc Tùy Tùy vẫn là nữ nhân của Tề Vương điện hạ, không thể để nàng tự mình xô xô đẩy đẩy với người khác, chen chúc nơi đông người.
Lần đầu tiên Xuân Điều cảm thấy số tiền lúc trước hối lộ quản sự phủ Thứ Sử cũng có giá trị.
Khuôn mặt tròn của nàng đỏ bừng vì hưng phấn, chốc chốc lại vươn cổ hướng ra ngoài lan can mà ngóng: "Tiếng chiêng trống này vang lên đã lâu, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy xe liễn của Thái tử nhỉ?"
Vừa dứt lời liền nghe thấy bốn phía bắt đầu ầm ĩ, chỉ nghe có người kêu to: "Tới rồi, tới rồi!".
Sau đó liền thấy một đội nghi vệ Đông Cung mặc giáp, cầm vũ khí, cưỡi tuấn mã đi tới từ phía cuối hẻm.
Trong lúc nhất thời kim giáp* sáng chói, tinh kỳ** che trời, tiếng cổ vũ cùng xa luân mã đề*** vang như sấm rền lên tận mây xanh.
(Ji: *Kim giáp - Áo giáp vàng
**Tinh kỳ - Cờ quạt lớn
***Xa Luân Mã Đề - 车轮马蹄 - bánh xe, móng ngựa)
Xuân Điều kích động túm lấy Tùy Tùy đứng dậy, tựa vào bên lan can, chỉ vào đội nghi vệ vây quanh chiếc xe lớn treo cẩm rèm cùng vành bánh xe đỏ thẫm rồi nói: "Nhìn kìa! Chiếc xe đó thật khí thế, có một, hai...!sáu con ngựa kéo xe! Hai nam tử cưỡi ngựa phía trước xe thật anh tuấn..."
Ánh mắt của mọi người cũng bị thu hút bởi hai nam tử kia.
Hai người đều mặc áo bào tím cùng đai ngọc và kim lương quan*, một người cưỡi bạch mã, một người cưỡi hắc mã.
(Ji: *Kim Lương Quan - vương miện cổ đại Trung Quốc #Baidu~ hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
Người cưỡi bạch mã dáng vẻ phong lưu tuấn dật, răng trắng môi đỏ, dù ngồi ngay ngắn trên ngựa nhưng vẫn có chút bỡn cợt với đời, phảng phất không phải là phù rể cho Thái tử mà chỉ đang chơi du xuân.
Người cưỡi hắc mã dáng vẻ cao lớn thẳng tắp, chân dài vai rộng, nét mặt thâm sâu, biểu tình lạnh lùng như thể một thanh bảo kiếm xuất vỏ.
Hô hấp Tùy Tùy tắc nghẽn, máu huyết toàn thân như muốn ngưng kết lại, ngay sau đó mới nhận ra đó là Hoàn Huyên.
Cuối cùng Xuân Điều cũng phát hiện ra, kinh hô một tiếng, kề sát bên tai Tùy Tùy: "Phù rể của Thái Tử điện hạ chẳng phải là điện hạ nhà chúng ta sao?"
Tùy Tùy nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, ánh mắt rơi trên người nam tử cưỡi ngựa trắng.
Nếu nàng đoán không sai, đó hẳn là Dự Chương Vương đại danh đỉnh đỉnh Hoàn Minh Khuê.
Vị quận vương này là cháu trai của Hoàng thượng, phụ thân hắn là Tấn Vương tài hoa ngút trời, âm luật thi phú cùng thư họa đều tinh thông, thời tiền triều còn từng được lập vị Thái Tử nhưng lại khăng khăng muốn nhường vị cho đệ đệ ruột, từ đó gửi gắm tình cảm vào núi non sông nước, cả ngày hàn huyên cùng cao tăng nổi tiếng, đàm thơ luận họa cùng môn khách văn nhân.
Phụ nào tử nấy, tới đời con của Dự Chương Vương càng tệ hại hơn, từ nhỏ đã ngâm gió ngợi trăng, xem việc cưỡi mã Chương Đài* thành việc chính, có tiếng là người nhàn tản phú quý, phong lưu quần là áo lượt.
(Ji: *Cưỡi ngựa Chương Đài - 走马章台 - ý chỉ việc dạo chơi thanh lâu #Baidu)
"Người cưỡi ngựa trắng không biết là công tử nhà ai, thật sự là rất anh tuấn..."
Ánh mắt Xuân Điều đảo quanh qua lại giữa hai người, cảm thấy một người tựa băng lạnh tháng chạp, một người tựa như sông nước hoa đào mùa xuân, đều khó phân như nhau, mỗi người đều có thế mạnh riêng, nhất thời khó lựa chọn được.
Nhớ tới trước mắt chính mình có thể ở đây quan sát mỹ nam tử vẫn là dựa vào phúc của Tề Vương, liền nói: "Theo nô tỳ thấy, vẫn là điện hạ chúng ta anh tuấn hơn một chút, vai cũng rộng hơn, eo cũng hẹp hơn, lưng cũng thẳng hơn..."
Đang nói chuyện, xe của Thái tử đã đến chu môn* của Ninh Viễn Hầu Phủ.
Sóng lòng Xuân Điều trào dâng, nhịn không được kéo tay áo Tùy Tùy: "Thái Tử điện hạ sắp xuống xe rồi!"
Nhóm người hầu theo sau nhao nhao ghì cương xuống ngựa, Thái Tử được một lễ quan mặc áo bào đỏ đỡ xuống xe.
Điều mà mọi người chờ chính là giờ khắc này, trong lúc nhất thời mọi người nín thở tập trung, nhìn chằm chằm cửa xe không chớp mắt.
Thái Tử mặc sa bào** đỏ thẫm đứng lên, lộ ra một bên sườn mặt.
Nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng coi như mi thanh mục tú****, dáng vẻ đoan chính, nhưng khi đứng cạnh hai mỹ nam tử tuấn lãng bất phàm, lập tức thua chị kém em, vô luận tướng mạo hay là phong nghi đều có vẻ bình thường.
(Ji: *Chu môn - 朱门 - cửa son, lầu son của nhà quyền quý
**Sa Bào - áo khoác ngoài bằng vải sa
***Mi Thanh Mục Tú - 眉清目秀 - mắt phượng mày ngài, khôi ngô tuấn tú)
Tuy Xuân Điều biết không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng vẫn hơi có chút thất vọng.
Những người khác trong Phật đài tựa hồ cũng có cùng tâm tình, sau khi lặng im đôi chút, lại vang lên tiếng thì thầm bàn tán xôn xao.
Không ai dám lớn tiếng tùy tiện bình phẩm Thái Tử, nhưng người trong Phật đài rất nhiều, chỗ ngồi gần sát nhau, tuy dùng bình phong màn trướng ngăn cách, nhưng những tiếng nói nhỏ vẫn không tránh được truyền tới truyền lui.
Ghế bên cạnh đám người Tùy Tùy là mấy nữ lang trẻ tuổi, thấy nam tử tuấn tú liền nhịn không được muốn bàn tán vài câu.
"Tề Vương điện hạ nghe danh không bằng gặp mặt, thật sự là phong thần như ngọc*, tuấn mỹ không ai sánh nổi..."
"Dáng dấp thì tốt nhưng mà quá lạnh lùng, trông không dễ thân cận...!Ngược lại Dự Chương Vương kia phong lưu tuấn nhã, thật sự giống trích tiên nhân..."
Có người "Xì" cười, chế nhạo nói "Thì ra tiểu cô nương này muốn thân cận người ta à..."
Mấy người cười đùa một hồi, chợt có một người nói: "Thêm nữa, tuy rằng Thái Tử điện hạ và Tề Vương điện hạ cùng một mẫu thân sinh ra, dáng vẻ cũng không quá giống đâu..."
"Song sinh cũng không hoàn toàn giống nhau, huống hồ chỉ là cùng mẫu thân."
"Nghe nói thật ra gương mặt Tề Vương điện hạ và Tiên Thái Tử sinh ra rất giống......"
"Gia phụ ta may mắn từng được chiêm ngưỡng qua phong thái của Tiên Thái Tử ở ngày hội đại triều Nguyên Đán, đó mới là long chương phượng tư**, sánh được với danh xưng trích tiên nhân đấy." Trong thanh âm nữ tử tràn ngập vẻ tiếc hận.
(Ji: *Phong thần như ngọc - 风神如玉 - chỉ vẻ ngoài đẹp đẽ của nam tử
**Long Chương Phượng Tư - 龙章凤姿 - cao quý, uy nghiêm, phong thái hơn người)
Nhóm tiểu nữ lang ríu rít nhất thời trầm mặc xuống, tựa hồ đều đang ai thán cảm khái vị trữ quân này vừa có danh thơm lại phong hoa tuyệt đại nhưng mất sớm.
Nhóm nữ lang ghế bên cạnh vừa nói đến đề tài Thái Tử liền không thu lại được —— so với Nhị hoàng tử có dung mạo không mấy kinh người lại chẳng có tiếng tăm gì, Tiên Thái Tử thật sự chói mắt hơn nhiều.
Nhắc tới Tiên Thái Tử, không tránh khỏi phải nói đến mối nhân duyên của hắn cùng nữ nhi Tiêu Linh của tiết độ sứ Tam trấn Hà Sóc tiền nhiệm.
Có người nói: "Cũng chưa từng nghe nói Tiên Thái Tử bệnh tật ốm yếu, sao lại đột nhiên liền...Ôi..."
"Còn chẳng phải nữ sát thần kia trong mệnh mang sát, làm hại đến lục thân*, khắc chết gia nương của nàng, lại hại Tiên Thái Tử điện hạ......"
"Không phải nói mệnh Thiên Sát Cô Tinh** rất cứng sao?" Có người nghi ngờ, "Nữ sát thần kia cũng đã chết, chẳng lẽ nói tự bản thân khắc chết à?"
Người nói những lời trước đó nhất thời nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói: "Các ngươi nghĩ xem, nữ tử muốn đứng đầu quân doanh, chẳng lẽ không phải tâm ngoan thủ lạt*** gấp mười gấp trăm lần so với nam tử sao? Có lẽ giết quá nhiều người gặp báo ứng, sát tinh có mấy người có thể sống tốt..."
(Ji: *Lục Thân - những người thân trong gia đình: phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử
** Thiên Sát Cô Tinh - ngôi sao Tử Thần, được miêu tả là một người có bản chất cô độc, một số nghĩ rằng mệnh này sẽ khắc lên người thân và bạn bè rất mạnh mẽ.
***Tâm Ngoan Thủ Lạt - thủ đoạn độc ác, tàn nhẫn; bụng dạ nham hiểm)
Xuân Điều đang vểnh lỗ tai nghe cẩn thận, bất ngờ có một người nói: "Đừng nhắc lại chuyện mất vui đó, Tiên Thái Tử đã giá hạc tây du*, nơi này không phải còn có sẵn một vị sao?"
(Ji: *Giá Hạc Tây Du - đi về cõi hư vô, ám chỉ cái chết)
Đám nữ lang đều cười rộ lên, tựa như mười mấy chiếc chuông lay động đồng thời.
"Tiểu cô nương này thật không biết xấu hổ," một người nói, "Mau gọi gia nương của ngươi mời bà mối đến Tề Vương phủ đề thân đi!"
"Đừng mà, ta vô phúc hưởng thụ," nữ lang vừa rồi nói, "Trong kinh thành ai mà không biết Tề Vương điện hạ đối với ý trung nhân quyết chí không đổi chứ, trong lòng tràn ngập hình bóng của nữ tử khác, có gì tốt mà dùng......"
"Đổi lại là ta cũng không vui, cái khác thì cũng thôi, suốt ngày lấy người ta ra so sánh với đệ nhất mỹ nhân Trường An, ai mà chịu nổi chứ..."
"Ngược lại ta không để ý," một người khác cười nói, "Dù sao đi nữa người được hưởng phúc chính là ta......"
"Ôi trời trời, nói ra loại lời này cũng không biết e lệ!"
......
Xuân Điều như bị sét đánh, đương nhiên nàng biết hôm nay Thái Tử Phi xuất giá, đó là đệ nhất mỹ nhân Trường An được công nhận.
Nghe theo ý tứ trong lời ngoài lời của bọn họ, ý trung nhân của Tề Vương điện hạ lại là tẩu tẩu của mình sao?
Nàng liếc sang nhìn sắc mặt Tùy Tùy, chỉ thấy nàng ngơ ngẩn nhìn ngoài lan can đến xuất thần.
Xuân Điều nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy mặt trời đang lặn về hướng Tây, nắng chiều nhuộm bầu trời một mảng đỏ ửng như hai má của tân nương.
"Cô nương..." Xuân Điều cẩn thận kéo tay áo của nàng, "Người không sao chứ?"
Thật ra hôm nay lúc ra cửa, nét mặt của Lộc Tùy Tùy có chút uể oải, tựa hồ luôn lơ đễnh.
Chẳng lẽ nghe được tiếng gió gì sao?
Nhưng dù Tề Vương điện hạ không có ý trung nhân, Lộc Tùy Tùy cũng trèo cao không nổi, lấy sắc mà hầu hạ người khác, kết cục tốt nhất chính là trước khi nhan sắc tàn phai theo năm tháng mà sinh một hài tử, kiếm một danh phận.
Xuân Điều nhớ tới một mảnh si tâm của nàng, thầm thở dài, muốn khuyên nhưng lại không biết nên nói gì.
Tùy Tùy thu hồi ánh mắt, hướng về nàng cười cười: "Không sao, chỉ là nhớ tới một người...!bằng hữu."
"Cô nương chắc hẳn rất nhớ vị bằng hữu kia, là đồng hương sao? Lai nhật phương tài*, nói không chừng vẫn có ngày gặp nhau." Xuân Điều không đành lòng vạch trần nàng, liền theo lời của nàng mà an ủi.
Tùy Tùy trầm mặc một lát, cười cười: "Mượn cát ngôn** của ngươi."
(Ji: *Lai Nhật Phương Tài - 来日方才 - có nghĩa là những ngày trong tương lai còn rất dài, biểu thị rằng có thể làm được điều gì đó, không cần vội vàng.
#Baidu
**Cát Ngôn - lời nói tốt lành, may mắn)
Nửa bên mặt của nàng bị ánh chiều tà lướt qua biến thành màu ráng vàng, nửa bên mặt khác trong bóng râm màu xanh nhạt.
Nụ cười kia có chút giống khóc.
Đáy lòng của Xuân Điều đau xót, phảng phất bị người ta véo một cái.
Không đợi nàng phân biệt rõ tư vị, Tùy Tùy đã đứng dậy: "Ta xuống lầu đi dạo."
Xuân Điều không nỡ nói "Lúc này cô nương đi xuống sao? Thái Tử điện hạ vừa mới vào mà..."
Tân nương qua cửa mới chỉ là màn mở đầu, tuy rằng Thái Tử Phi dùng quạt che mặt, nhưng bên ngoài có một ít lễ phục trang sức, tôi tớ phô trương, thập lí hồng trang cũng coi như không uổng đời này.
Tùy Tùy nói: "Trên lầu hơi buồn, ta đi dạo trong chùa một chút để hít thở không khí, ngươi không cần đi cùng ta."
"Nhưng mà..."
"Ta muốn đi dạo một mình." Tùy Tùy nói, trong giọng nói có loại cảm giác không được phép nghi ngờ đầy lạ lẫm.
Xuân Điều bất giác bị nàng đe dọa, gật gật đầu "Cô nương cẩn thận."
Tùy Tùy xuống lầu, đi dạo lang thang trong chùa không có mục tiêu.
Dân chúng toàn thành đều đi trên đường xem náo nhiệt, ngược lại ngựa xe ngày thường tụ tập tại Hội Xương Tự lại quạnh quẽ không ít.
Nàng đi dọc theo hành lang gấp khúc, xuyên qua giữa đình.
Giữa không trung truyền đến một tiếng hót của chim nhạn, Tùy Tùy theo tiếng trông đến, chỉ thấy một con hồng nhạn đơn độc bay qua, rồi dần dần đi xa, ẩn vào trong khói tím giữa bầu trời hoàng hôn.
Nàng bất tri bất giác đi vào sâu bên trong khu cây thông cùng cây bách xanh biêng biếc, khi tỉnh táo trở lại nàng đã ở trước một tòa tiểu Phật đường vắng lặng.
Trong chính đường không biết thờ cúng Thần Phật nào, một tăng nhân ăn mặc giản dị, tay cầm tích trượng đi ra từ bóng râm của Phật đường, đến bên cạnh Tùy Tùy rồi bỗng nhiên dừng lại.
Lúc này Tùy Tùy mới chú ý tới đây là tăng nhân người Hồ, tăng y cũ nát bẩn thỉu, còn mù một mắt.
Hắn nghiêng đầu, dùng con mắt xanh còn lành lặn đánh giá nàng, chắp tay trước ngực thi lễ: "Thí chủ vào thắp hương đi."
Tùy Tùy hướng vào trong nhìn một cái, chỉ thấy Phật đường thấp thoáng sâu trong lùm cây, ánh chiều tà không thể chiếu vào, chỉ có một trản đèn dầu tỏa ra ánh sáng mỏng manh, gương mặt của vị Thần Phật ngồi trên đài sen cũng không thấy rõ.
Nàng hướng tới Hồ tăng cười nhợt nhạt: "Ta không tin Phật."
Hồ tăng kia cũng không tức giận: "Thí chủ có thể không bái Thần Phật khác, nhưng vị Thần tôn này không thể không bái."
Tùy Tùy nói "Vì sao?"
Hồ tăng nói: "Nơi này thờ cúng Bi Nguyện Kim Cang, tiểu tăng thấy sát nghiệp của thí chủ rất nặng, nên phải bái lạy thật nhiều."
Tùy Tùy hơi ngẩn người, sau đó cười nói "Không ngờ sư tăng cách mũ sa rèm còn biết xem tướng.
Thỏ hoang, chồn hoang chết dưới mũi tên của ta đúng thật là không ít."
Mắt xanh của Hồ tăng lóe lên ánh sáng kỳ dị: "Tiểu tăng không những biết xem tướng, còn biết xem nhân duyên.
Theo tiểu tăng thấy, nhân duyên của thí chủ tới rồi."
Tùy Tùy nhịn không được bật cười: "Lần này sợ là sư tăng đã xem nhầm rồi."
Hồ tăng cười: "Thí chủ hãy thử tới xem."
Dứt lời chắp tay trước ngực thi lễ, thản nhiên lướt qua bên người nàng.
Tùy Tùy đứng tại chỗ trong chốc lát, rồi xoay người, theo đường cũ trở về.
Hoàng hôn buông xuống, sợi nắng chiều cuối cùng tắt dần nơi chân trời, ngọn đèn dầu của Hầu phủ sáng rực cả vùng trời.
Nơi xa lại truyền đến tiếng trống nhạc, thời khắc tân nương ra cửa đã đến.
Tùy Tùy giẫm lên tiếng nhạc cát tường mà trở về, lá cây lay động trong gió đêm vi vu, nàng nhớ tới lời nói của Hồ tăng kia, tươi cười lại tràn ngập trên khóe miệng.
Nhân duyên là của người khác, kẻ mang nợ nghiệp trên lưng chỉ có lừa dối như trăng trong nước, hoa trong gương mà thôi..