Nguyễn Nguyệt Vi gật đầu, người hầu cũ của Triệu gia mang đáp án hài lòng trở về Lạc Dương, không lâu sau, Nguyễn phu nhân liền cho người đưa sính lễ đã hứa hẹn tới, dù tiền tài không nhiều như trong thế tộc Trường An. Số tiền này đã giải quyết nhu cầu cấp bách của toàn gia, Nguyễn Nguyệt Vi cũng cảm thấy trấn an, tuy rằng tiền tài không thể bù được hôn sự không như ý này, nhưng suy cho cùng cũng chứng minh được thành tâm của Triệu Thanh Huy và giá trị con người nàng.
Vì hai nhà trước sau xảy ra chuyện, Nguyễn Nguyệt Vi lại là nhị hôn, hai nhà đều tán thành giản lược hết thảy, để hai đứa nhỏ mau chóng thành hôn. Hôn kỳ định vào cuối tháng 7, người đón dâu Triệu gia cuối tháng sáu đã đến, tân lang vốn nên đích thân tới lại không tới, người tới đón dâu chính là một tộc huynh xuất thân từ chi thứ Triệu thị.
Người Nguyễn gia trong lòng có chút không vui, nhưng người Triệu gia giải thích sau khi Triệu Thanh Huy vào mùa hè có chút không khỏe, còn tặng mấy rương lụa là gấm vóc và đồ trang sức khác "
thêm trang" cho tân nương, Nguyễn gia cũng không so đo, Triệu Thanh Huy luôn suy nhược, với lại lúc trước xảy ra chuyện như vậy, hắn không muốn gặp người, không muốn tới Trường An cũng là chuyện bình thường.
Đừng nói tới
thập lý hồng trang, Nguyễn Nguyệt Vi phủ thêm hỉ phục liền lên xe ngựa, đội ngũ đưa thân thưa thớt, trừ bỏ huynh trưởng của nàng chỉ có một đội nô bộc.
Nguyễn Nguyệt Vi ngồi trên xe ngựa, nhớ lại lần đầu tiên xuất giá cờ liễn ngợp trời, trống nhạc vang dội, toàn Trường An tranh nhau xem đại lễ, lại cảm thấy như đã cách mấy đời. So sánh hai bên càng thấy chán nản thê lương, nhưng nàng sợ hơn chính là bị người quen nhận ra, chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng nàng.
Theo xe ngựa ra khỏi Trường An, nàng dần bình tĩnh trở lại, thậm chí có chút mong mỏi cuộc sống ở Lạc Dương.
Đông Đô không nhiều quan lại như Trường An, tước vị Vĩnh An bá này của Triệu Thanh Huy ở Trường An không tính là gì, nhưng ở Lạc Dương lại xem là nổi bật. Cao môn quyền quý Lạc Dương không nhiều, lại có rất nhiều
danh thương phú giả, những người này không thiếu tiền, thích nịnh bợ thế tộc để thiếp vàng lên mặt mình, cũng khó trách sau khi cô mẫu nàng chuyển nhà tới Lạc Dương tiêu xài xa hoa không ít. Nghe nói Triệu gia ở thị phường Lạc Dương có tới mười cửa hàng lớn, ngoại ô còn có mấy điền trang. Sau này nàng là Vĩnh An bá phu nhân, cô mẫu lớn tuổi, Triệu Thanh Huy là kẻ tàn phế, chờ nàng sinh hạ hài tử, bá phủ còn không phải do nàng làm chủ sao?
Nguyễn Nguyệt Vi nghĩ ngợi, càng cảm thấy gả đến Lạc Dương có rất nhiều chỗ tốt, tốt hơn ở lại Trường An rất nhiều, còn Triệu Thanh Huy tàn tật, nhịn một chút là xong, hắn từ nhỏ thân thể ốm yếu, không chắc sống được mấy năm.
Trường An đến Lạc Dương tám trăm dặm, trên đường Nguyễn Nguyệt Vi nhiễm phong hàn một lần, lại thêm bệnh cũ tái phát, muốn nghỉ ngơi mấy ngày ở khách điếm bên đường núi rồi đi tiếp, nhưng tộc huynh Triệu gia đón dâu kia ba lần bốn lượt thúc giục, tựa hồ có việc gì gấp, nàng đành phải vác thân thể bệnh tật tiếp tục lên đường, cuối cùng đuổi kịp trung tuần tháng 7 đã tới được thành Lạc Dương.
Thành Lạc Dương nhỏ hơn Trường An một chút, nhưng phồn hoa giàu có không thua Trường An. Phủ Vĩnh An bá tọa lạc ở thành bắc, nhà gần đó không phú cũng quý, có rất nhiều viên trạch của quyền quý Trường An xây ở Lạc Dương.
Triệu phủ hàng tước, môn hộ không cao lớn bằng Công phủ lúc trước, nhưng viên trạch lại rộng hơn Công phủ, trông hành lang uốn khúc, lầu gác ngay ngắn, tôi tớ như mây, hoàn toàn giống
thế gia đại tộc, Nguyễn Nguyệt Vi lại thầm hài lòng mấy phần.
Xe ngựa dừng lại, Sơ Trúc đỡ Nguyễn Nguyệt Vi xuống xe, hạ nhân Triệu gia đã chuẩn bị túi xong.
Nguyễn Nguyệt Vi bị hạ nhân Triệu gia vây quanh tiến vào chính viện, cô mẫu nàng Nguyễn phu nhân ra nghênh đón, nở nụ cười thân thiết, nắm lấy tay nàng nói: "Cuối cùng mong được Tam nương tới, Huy Nhi ngày nào cũng nhắc con mãi, nếu con không tới, lỗ tai cô mẫu chỉ sợ sắp rách rồi."
Chút thấp thỏm và nghi ngờ của Nguyễn Nguyệt Vi lúc trước tức khắc tan thành mây khói —— xem ra Triệu Thanh Huy không nói ngọn nguồn chuyện lúc trước cho mẫu thân.
Nàng hơi cúi đầu xuống, trên mặt đỏ ửng, thẹn thùng nói: "Cô mẫu lại cười Tam nương."
Nguyễn phu nhân kéo tay nàng nói: "Ta mang con đi gặp trưởng bối."
Nguyễn Nguyệt Vi cả kinh, Nguyễn phu nhân nói: "Đừng sợ, đều là thân cố của Triệu gia chúng ta, bọn họ nghe nói Huy Nhi định ra hôn sự, đều gấp gáp muốn đến gặp tân nương."
Trong lòng Nguyễn Nguyệt Vi khó tránh khỏi có chút không thoải mái, mấy người gọi là "Trưởng bối" tám phần là chi thứ của Triệu gia, giống như tộc huynh đón dâu kia, đổi thành lúc trước nàng thậm chí lười nhìn mấy người này một cái, hiện giờ lại phải tươi cười đón chào với bọn họ.
Nhưng nàng không thể biểu hiện vẻ không vui, đi vào chính đường với nụ cười khéo léo trên mặt.
Ngoài dự đoán của nàng, bên trong trừ bỏ nữ quyến chi thứ Triệu gia, còn có mấy phụ nhân khắp người lụa gấm châu ngọc không giấu nổi sự thấp hèn, vừa nhìn biểu tình cử chỉ liền biết đẳng cấp thấp hơn cả chi thứ của Triệu gia.
Mặt nàng tức khắc có chút co rút, trướng đến đỏ bừng, từ thẹn thùng biến thành phẫn nộ. Nguyễn phu nhân dường như không cảm thấy, điềm nhiên giới thiệu với nàng, vị này chính là phu nhân nhà nào, vị kia là thiếu phu nhân nhà nào...
Theo cô mẫu giới thiệu từng người một, sắc mặt Nguyễn Nguyệt Vi càng ngày càng kém, thân phận những người này còn thấp hơn nàng nghĩ, lại có hơn phân nửa là nữ quyến của nhà thương nhân, hàng gạo, hàng vải, hàng da... Ở chung một phòng với mấy người này đã khiến toàn thân nàng không thoải mái, không ngờ đám người này gặp nàng cũng không chủ động rời ghế hành lễ, chỉ gật đầu khom người, dùng ánh mắt đánh giá nàng từ trên xuống, như thể nàng là một loại hàng hoá.
Một phụ nhân trung niên xiêm y quý giá cười nói: "Ban đầu ta thầm nói trong lòng, đệ nhất mỹ nhân Trường An không phải cũng là hai con mắt một cái miệng, lại có thể đẹp tới đâu. Gặp được chất nữ của Nguyễn phu nhân mới biết được thần tiên trên trời hạ phàm cũng chỉ như thế, mấy tức phụ kia của ta vốn dĩ trông vẫn đoan chính, so với nàng chỉ là nô tì nhóm lửa."
Lời này còn là khen bình thường, lập tức có một nữ tử trẻ tuổi mắt to mi dày miệng rộng tiếp lời: "Không nói có một tiền Thái Tử Phi như thiên tiên thứ hai cho bà cưới về nhà hay không, làm gì có ai hào phóng như Nguyễn phu nhân, lấy ra năm vạn kim hạ sính lễ."
Sắc mặt Nguyễn Nguyệt Vi không khỏi biến đổi, sắp nổi giận, lại đối diện với ánh mắt cảnh cáo của cô mẫu, chỉ có thể cố kiềm lại, nước mắt đã ngập ngụa trong hốc mắt rồi.
Mọi người đều tựa như không nhìn thấy, ngược lại khen Nguyễn phu nhân hào phóng, Nguyễn phu nhân cười nói: "Thân là cô chất phân lẫn nhau gì chứ."
Phụ nhân ban đầu lập tức nói: "Quan trọng chính là thân càng thêm thân, tránh bớt giận dỗi không đâu, không giống mấy đứa nhà ta, còn phải ra sức dạy dỗ."
Nguyễn phu nhân nói: "Thạch phu nhân giỏi giang bận rộn."
Mọi người hàn huyên một hồi, Thạch họ phụ nhân kia nói: "Tân tức phụ đi từ xa tới, chúng ta đừng ở đây cản trở vợ chồng son nhà người ta đoàn tụ."
Trên mặt Nguyễn Nguyệt Vi nóng hổi, tay chân lại lạnh lẽo, không nói lời nào.
Chờ người đi khỏi, nước mắt Nguyễn Nguyệt Vi tức khắc rơi xuống.
Nguyễn phu nhân chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái: "Cảm thấy ủy khuất? Cảm thấy vô cùng nhục nhã sao?"
Nguyễn Nguyệt Vi khó tin nhìn cô mẫu trước sau như hai người khác nhau, một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói ra, môi run run: "Cô mẫu..."
Nguyễn phu nhân cười nhạo một tiếng: "Ta biết ngươi chướng mắt những người này, nhưng ngươi cần phải hiểu,
xưa đâu bằng nay."
Ánh mắt bà thoáng qua kim phượng thoa trên tóc nàng, rồi rơi xuống váy lụa mới của nàng: "Hiện giờ thứ cài trên đầu mặc trên người ngươi, mấy thứ từ đầu đến chân này, còn phải dựa vào những người mà ngươi chướng mắt này."
Sắc mặt Nguyễn Nguyệt Vi trắng nhợt, nàng từng nghe nói một vài tin đồn, nói Nguyễn phu nhân hiện giờ ngoài mặt là mua điền trang mở cửa hàng buôn bán ở Lạc Dương, kỳ thật là dựa vào quan hệ trước kia của Triệu Tuấn để chắp nối giữa đại thương nhân và triều thần để kiếm lời ở giữa.
Nguyễn phu nhân nói tiếp: "Hơn nữa ngươi chướng mắt người khác, cho rằng người khác thích ngươi sao?"
Lúc này Nguyễn Nguyệt Vi cuối cùng từ kinh hoàng đả kích khôi phục một chút, khóc lóc nói: "
Một bút không viết được hai chữ Nguyễn*, Tam nương là thân chất nữ của cô mẫu, bọn họ nhục nhã chất nữ như vậy, chẳng lẽ cô mẫu đẹp mặt sao?"
(Ji:
*Ở đây ý chỉ sự thân thiết gần gũi của thân nhân)
Nguyễn phu nhân phì cười: "Lúc Triệu gia xảy ra chuyện cũng không thấy Thái Tử Phi và Nguyễn gia để ý tới nữ nhân xuất giá như ta. Mấy người bọn họ tuy là thương nhân, nhưng buôn bán là hàng hóa, ít nhất còn có một miếng cơm không đến mức buôn bán nhi nữ."
Mặt Nguyễn Nguyệt Vi trướng đến đỏ bừng, lúc này nàng mới hiểu lúc trước Triệu gia xảy ra chuyện, cô mẫu tới Đông Cung cầu nàng hỗ trợ, nàng bo bo giữ mình không ra tay tương trợ, hóa ra cô mẫu có nhiều oán hận, nàng nói: "Khi đó chất nữ cũng thân cô thế cô, mọi chuyện
thân bất do kỷ. Nếu cô mẫu oán chất nữ và Nguyễn gia, vì sao lại phải thay biểu đệ xin cưới chất nữ làm thê?"
Nguyễn phu nhân cười lạnh: "Ai bảo Huy Nhi thích ngươi, nếu không thì sao? Ngươi cho rằng mình thật sự có giá năm vạn kim? Ngươi cần nhớ rõ, ta lấy năm vạn kim mua ngươi về, không phải vì ngươi giá trị nhiều như vậy, mà là bởi vì ta sẵn sàng tốn chút tiền này mua vui vẻ cho Huy Nhi."
Nguyễn Nguyệt Vi như rơi vào động băng, nước mắt rơi xuống như đê vỡ.
Nguyễn phu nhân nói: "Ngươi đừng khóc sướt mướt với ta, ta là cô mẫu của ngươi, không muốn giày vò ngươi, nhưng ngươi cũng tự mình hiểu lấy, sau này ngươi và những phu nhân nương tử kia lui tới lại
ra vẻ mặt nặng mày nhẹ giống như hôm nay, mất mối làm ăn trong nhà, ngươi cũng đừng trách ta không niệm thân tình."
Nguyễn Nguyệt Vi vẫn khóc không ngừng, Nguyễn phu nhân nhíu mày, nói với tỳ nữ: "Dẫn nương tử về hậu viện tắm gội rửa mặt chải đầu, rồi đưa đến viện của tiểu lang quân đi."
Nguyễn Nguyệt Vi như rơi xuống động băng, đến khóc cũng quên.
Nguyễn phu nhân đoán được tâm tư của nàng, chế giễu: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn bái đường lần nữa?"
Dứt lời cũng không nhìn mặt nàng, mất kiên nhẫn phất tay: "Đi đi, thức thời một chút hầu hạ Huy Nhi thật tốt, hiện giờ ngươi chỉ có chút tác dụng này."
Khi Nguyễn Nguyệt Vi ra khỏi chính viện toàn thân chết lặng, rõ ràng là tháng bảy nắng nóng rạo rực, nàng lại cảm thấy lạnh đến tận xương tủy, nhưng trong lòng nàng còn giữ một tia hy vọng cuối cùng. Tuy cô mẫu oán nàng, nhưng ít ra Triệu Thanh Huy vẫn luôn một lòng một dạ với nàng, Nguyễn phu nhân yêu thương nhi tử độc nhất này như tròng mắt, chỉ cần nắm được Triệu Thanh Huy trong tay, lão phụ này không đáng sợ hãi.
Nàng vực lại tinh thần tắm gội thay xiêm y, thoa một lớp son phấn mỏng, ăn diện đến thanh lệ tuyệt tục, tựa như một đóa hoa sen mới nở —— nàng nhớ Triệu Thanh Huy thích nhất dáng vẻ này của nàng.