Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 29


Trái tim Hoàn Huyên như bị người kéo một cái, trong lúc ngẩn ngơ đã ngã vào giấc mộng.
Hắn phủi tuyết đọng trên áo lông, tiến về phía nàng, cúi đầu, nâng tay, lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng lau bột mì trên trán nàng, biết rõ cố hỏi: "Đang làm gì? Mặt bẩn cả rồi."
Nữ tử rũ mắt xuống, vì thế hắn không nhìn thấy ánh sáng trong mắt nàng lập tức tối đi, đen kịt như thể màn đêm không trăng không sao.
Tùy Tùy thành thật đáp: "Hồi bẩm điện hạ, dân nữ đang nấu mì."
Ánh mắt Hoàn Huyên chớp động: "Mì trường thọ sao?"
Tùy Tùy "Ừm" một tiếng, nhưng không hề ngước mắt lên nhìn hắn.
Hoàn Huyên không nói gì, hắn đột nhiên quyết định tới Sơn Trì Viện, đương nhiên nàng không có khả năng biết trước.
Dù hắn không tới, nàng cũng muốn làm bát mì trường thọ này, nhất thời hắn có chút mờ mịt, tâm ý như vậy quá đỗi xa lạ trong sinh mệnh của hắn, giống như có người ôm một trái tim ấm áp cho hắn, hắn lại không biết nên tiếp nhận thế nào.
Hắn trầm mặc hồi lâu, mới cất lời: "Vào thôi, cung yến đều là những món lạnh, Cô ghét dầu mỡ, không ăn bao nhiêu, lúc này cũng có chút đói bụng rồi."
Hắn nói như thế khó tránh có chút giấu đầu hở đuôi, Tùy Tùy không phải nữ thợ săn thật sự, biết trong hoàng cung yến tiệc tầm giờ nào bắt đầu, lúc này hắn đến Sơn Trì Viện, chỉ e là mới vừa khai tiệc liền rời khỏi, nhất định là đã gặp chuyện gì không thoải mái trong cung yến rồi.
Đêm lễ trừ tịch đoàn viên, cho dù hắn cùng Thái Tử có thù hận lớn như trời cao, cũng phải làm huynh hữu đệ cung* ngoài mặt.
(Ji: *Huynh Hữu Đệ Cung - 兄友弟恭 - huynh đệ hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau.)
Tùy Tùy nghĩ một chút, liền biết hơn phân nửa là vì Hoàng Hậu rồi.
Nàng đều có tai mắt ở các cung, trong ni tự nơi Hoàng Hậu chải tóc tu hành tất nhiên cũng cài người vào, biết trong lòng Hoàng Hậu có khúc mắc với nhi tử thứ ba, mấy năm nay ngay cả mặt cũng không muốn gặp.
Hoàng Hậu không thích nhi tử thứ ba, đây là chuyện mọi người đều biết, bằng không dựa vào sự ân ái của Hoàng đế và thê tử, cũng sẽ không đưa cốt nhục thân sinh của bà cho Thái Hậu giáo dưỡng.
Chỉ là Tùy Tùy chưa từng dự liệu, Hoàng Hậu thế mà có thể đoạn tuyệt với cốt nhục thân sinh như vậy.
Đợi nàng phục hồi tinh thần, Hoàn Huyên đã vào trù phòng, tò mò nhìn dụng cụ cùng nguyên liệu nấu ăn lộn xộn bên trong.
Tùy Tùy đương nhiên không thể để một thân vương kim tôn ngọc quý như hắn ngồi ghế con, vào trong dọn một đoản tháp ra, còn nấu canh gừng trên bếp lò cho hắn giữ ấm tay.
Hoàn Huyên ôm bát, ngồi trên tháp nhìn nàng cắt mì.
Nồi canh gà hầm trên bếp, hương thơm tươi ngon lan tỏa theo hơi nước, mờ mịt trong ánh lửa vàng ấm áp, làm mờ đi gương mặt của nữ tử.
Lúc này Tùy Tùy đã hồi phục tâm trạng, mất mát cùng tuyệt vọng đều đã chìm sâu xuống đáy mắt, chỉ là hốc mắt hơi đỏ lên.
Trong lòng Hoàn Huyên dường như bị cái gì đâm vào một chút, cũng ngột ngạt đau đớn.
Dáng vẻ nàng dùng dao rất lưu loát, ngay cả làm việc nặng như vậy cũng mang cảnh đẹp ý vui, Hoàn Huyên nằm mơ cũng không thể nghĩ ra có một ngày bản thân sẽ ngồi trong một trù phòng nhỏ ngập tràn tạp vật, cực kỳ hứng thú mà nhìn nữ tử xuống bếp, trên đỉnh đầu còn treo hai miếng thịt khô.
Tùy Tùy chỉ một chốc đã cắt xong phần mì còn lại, mỗi sợi đều là không dày không mỏng khoảng nửa lóng tay, tưởng chừng như được đo bằng thước.
Cắt xong mì, nước trong nồi cũng đã sôi rồi, Tùy Tùy mở nắp nồi, bỏ mì vào nước, dùng đũa trúc quấy lên.
Trong lúc nấu mì, nàng múc canh gà vào bát gốm đen lớn, rải hành đã thái lên, thêm vào chút muối, vớt thịt gà ra, xé một cái đùi gà, bóc thịt ra, băm thịt rồi bỏ vào canh.
Làm xong việc này, mì đã sôi lần hai, nàng vớt sợi mì bỏ vào trong bát, lại đặt bát trên bếp, không hề bưng tới.
Hoàn Huyên không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào bát mì kia.
Tùy Tùy nói: "Điện hạ đợi một chút, dân nữ làm một bát nữa cho điện hạ."
Hoàn Huyên nói: "Không cần, Cô ăn này chén là được."
Nói rồi liền đi lấy đũa ngọc.
Tùy Tùy lại nói: "Vừa rồi lúc nhào mì có trộn một ít bột cũ, dân nữ lấy bột mới của năm nay ra cán một bát, không mất nhiều thời gian đâu."
Nếu đổi là ngày thường, nàng chống đối phản bác hắn như vậy, nói không chừng hắn sẽ mặt lạnh, nhưng tối nay hắn trở nên đặc biệt dễ dãi, có lẽ là do hơi nóng mờ mịt khiến người cũng mềm đi.
Tùy Tùy không dám trì hoãn, động tác còn nhanh nhẹn hơn vừa nãy, không mất bao lâu đã nấu xong bát canh mì gà thứ hai.

Còn vật đựng mì không phải là bát gốm mộc mạc xấu xí, mà là bát hoa văn hải đường mạ vàng, đặt trên thực án tử đàn dát phẳng hoa văn hải đường vàng bạc, không hề ăn khớp với hết thảy mọi thứ ở nơi này, tựa như con người của hắn.
Hoàn Huyên cầm thìa ăn một ngụm canh, đây chỉ là canh gà tầm thường, cách làm cũng rất đơn giản, muốn hầm đến khi mùi vị thanh dịu đậm đà như thế, phải tốn không ít thời gian, còn cần phải canh lửa không rời nửa bước.
Cái lưỡi của Tề Vương cực kỳ nhạy bén, vừa nếm liền biết, nàng vì bát mì trường thọ này, đã canh bếp lò ít nhất hai canh giờ.
Trong bụng hắn chỉ có một ly rượu lạnh lẽo, canh gà và mì sợi sưởi ấm dạ dày, toàn thân đều trở nên ấm áp.
Hắn từ trước tới nay luôn không thích trừ tịch, mỗi năm gia yến, hắn ngồi một chỗ cùng Phụ hoàng Mẫu hậu, huynh đệ tỷ muội, luôn giống như người ngoài.
Nhưng đêm trừ tịch này vì có bát mì trường thọ, mà thêm vài phần ấm áp.
Hắn bỗng nhớ lúc này sớm đã qua giờ Tý, tân xuân đã đến, tuyết bên ngoài còn đang rơi, nay đã là đêm xuân rồi.
Hắn lơ đãng liếc sang Tùy Tùy, lại thấy nàng chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn, bát gốm đặt trước mặt, đũa ngọc gác một bên, canh và mì đều chưa động vào.
Hoàn Huyên gác đũa ngọc xuống, nâng mí mắt: "Sao ngươi không ăn?"
Tùy Tùy nhìn vào bát canh, mì đã nguội rồi, lớp dầu ngưng tụ nổi lên mặt canh.
"Dân nữ đã dùng cơm tối, lúc này không đói bụng." Tùy Tùy nói.
Rõ ràng không đói bụng, lại nhất quyết phải tốn nhiều thời gian công sức như thế để làm bát mì trường thọ này, làm xong rồi bản thân không ăn lấy một miếng, chỉ nhìn hắn ăn liền cảm thấy mỹ mãn, Hoàn Huyên cảm thấy bát mì nóng hổi vừa ăn xong càng thêm thỏa lòng, khắp người đều là ấm áp.
Mặc dù Cao ma ma thương hắn, cũng sẽ không tốn công sức cho mấy chuyện nỗ lực vô ích này, giữa bọn họ chung quy vẫn là chủ tớ, thân là nô bộc, mỗi lần dùng một phân lực đều phải được chủ nhân xem ở trong mắt mới tốt.
Đây là lần đầu tiên có người lao tâm lao lực, vì hắn mà làm một chuyện không hề có ý nghĩa.
Hoàn Huyên ăn hết cả mì và nước canh trong bát, lúc này mới gác đũa ngọc xuống: "Đến Thanh Hàm viện."
Tùy Tùy có chút kinh ngạc.
Nàng ngày thường qua đêm ở chính viện không ít, nhưng đêm trừ tịch không thể so với ngày thường, một nữ tử không danh không phận theo quy củ không thể đón giao thừa ở chính viện.
Hoàn Huyên thấy nàng ngẩn người, nhướng mày nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn đón giao thừa một mình sao?"
Tùy Tùy lúc này mới hiểu được, là hắn không muốn đón giao thừa một mình, tìm một người đón cùng, nơi này ngoại trừ nàng xác thực cũng không có lựa chọn khác.
Hai người trở lại Thanh Hàm viện, thị vệ, nội thị cùng tỳ nữ thấy Tề Vương mang Lộc Tùy Tùy về chính viện, đều âm thầm sửng sốt.
Hoàn Huyên lại xem như không có ai, tiếp tục mang nàng vào phòng ngủ.
Trong phòng đốt than, vừa vén rèm hơi nóng đã ập vào mặt.

Hai người lần lượt tắm gội, Tùy Tùy vừa ra khỏi dục trì, chợt nghe phòng ngủ truyền đến tiếng đàn như có như không.
Trái tim nàng sợ hãi, nhanh chóng lau khô thân thể, mặc tẩm y, đi đến phòng ngủ.
Khi nàng đến gần, tiếng đàn càng ngày càng rõ rệt, mới đầu có chút đứt quãng, hiển nhiên người đánh đàn có chút không thạo khúc này, dần dần mới trôi chảy.
Nghe tiếp, bước chân Tùy Tùy bất giác chậm dần, sau đó dừng lại.
Khúc nhạc đó đúng là《 Cát Sinh 》mà Hoàn Diệp thường tấu.
Nam nhân đang ngồi trên giường đánh đàn, mái tóc hơi ướt xõa dài, mặc một xiêm y tay áo rộng bằng lụa trắng, vạt áo hơi mở ra, thoạt nhìn có chút giống dáng vẻ phóng khoáng không bị gò bó của danh sĩ Ngụy Tấn.
Thực sự khác hẳn bộ dáng cao cao tại thượng, thận trọng trói buộc ngày thường của hắn, ngược lại dần trùng khớp với một thân ảnh khác trong trí nhớ.
Ánh mắt nàng dừng tại dòng chữ vàng bạc trên cây cầm sơn mài trước người hắn, hoa văn dòng nước chảy màu bạc trên cây cầm dưới ánh lửa chiếu rọi rực rỡ lấp lánh, chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt nàng liền không thể dời đi.
Trái tim nàng co rút không ngừng, tựa như không có cách nào hô hấp.
Cây cầm này nàng vô cùng quen thuộc, mỗi một sợi dây đàn nàng đều chạm vào vô số lần.
Đây là cầm của Hoàn Diệp, mang tên Tẩy Tâm, là cây đàn hắn dùng để dạy nàng khúc《 Cát Sinh 》kia.

"Ngày mùa hạ, đêm mùa đông.

Sau khi trăm tuổi, trở về nơi đây..."
Tiếng đàn đột nhiên im bặt, Hoàn Huyên nhấc mắt khỏi đàn cầm, phát hiện nữ tử đứng cách đó không xa, trên mặt chảy ra hai hàng nước mắt, lấp lánh dưới ánh đèn.
Hoàn Huyên hơi ngẩn người: "Sao thế?"
Tùy Tùy bỗng phục hồi tinh thần, không màng lễ nghi, lấy tay áo lau nước mắt: "Dân nữ vừa nghe khúc này, liền cảm giác trong tim buồn đau."
Khúc nhạc bi thương sâu sắc, dù là người không tinh thông âm luật cũng có thể cảm nhận được tình cảm trong đó.
Hoàn Huyên gật đầu nói: "Đây là khúc Điệu Vong*."
(Ji: *Điệu Vong - thương nhớ người đã khuất)
Dừng một chút nói: "Trưởng huynh của ta dạy, là khúc trong cổ phổ mà huynh ấy thu thập từ nước Thục."
Dứt lời hắn cũng vô cùng ngạc nhiên, lúc trước thu thập cổ phổ kia có tới mười khúc nhạc, không biết vì sao trưởng huynh hắn lại đặc biệt yêu thích khúc Điệu Vong này.
Hắn sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, sinh ra trong những năm Đế Hậu tình cảm hòa hợp nhất, lúc ấy Hoàng đế chưa lên ngôi, Tiên đế lại không chịu phân quyền cho Thái Tử, ông liền có nhiều thời gian nhàn hạ làm bạn cùng thê nhi.

Trưởng huynh được ký thác kỳ vọng cao, lúc bắt đầu học chữ Phụ hoàng đặc biệt tam cố mao lư* mời danh sĩ cao nhân làm sư phụ cho hắn, thường xuyên tự mình khảo giáo công khóa.
Hoàng Hậu sủng ái trưởng tử càng không cần phải nói, Hoàn Huyên từng nghe lão nhân trong cung nhắc đến, khi còn bé tất cả y phục trên người trưởng huynh đều là Mẫu hậu tự tay may từng đường kim mũi chỉ.

Kỹ thuật may của Hoàng Hậu tất nhiên không bằng những tú nương Thượng Y Cục thiên chùy bách luyện**, bà tốn thời gian công sức làm mấy chuyện vô nghĩa này, chỉ là xuất phát từ tấm lòng thương con tha thiết.
(Ji: *Tam Cố Mao Lư - 三顾茅庐 - ba lần đến mời; mời với tấm lòng chân thành (Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp.

Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được.
**Thiên Chùy Bách luyện - 千锤百炼 - qua muôn ngàn thử thách; thử thách dài lâu; qua nhiều lần gọt giũa)
Trưởng huynh lớn lên trong tình yêu đầy đủ, chưa bao giờ chịu lạnh nhạt ủy khuất, đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý trong muôn người, có lẽ cũng chỉ có người như thế mới dưỡng thành tính cách nhàn vân dã hạc, đạm bạc không tranh, cũng chỉ có người như vậy mới có thể thưởng thức khúc nhạc bi thương thống khổ, cắt xẻ tâm can đó.
Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn âm thầm ghen tỵ với trưởng huynh, ghen tỵ mọi thứ của hắn, lúc huynh ấy vì Tiêu Linh cam nguyện nhường vị trí Thái Tử, hắn ghen tỵ đến phát cuồng, đố kỵ có một nữ tử tương tri tương hứa cùng trưởng huynh của hắn như vậy, càng đố kỵ huynh trưởng luôn biết rõ bản thân muốn điều gì —— trữ vị hằng mong mỏi trong mắt người khác, huynh ấy có thể vứt bỏ như giẻ rách không chút do dự, thứ gì cũng có thể vứt lại, mọi việc chỉ theo tâm ý của mình.
Còn hắn thì sao, ngay cả điều mà mình mong muốn là gì cũng không biết.
Nhưng bốn năm trước khi trưởng huynh nhắm chặt hai mắt nằm trong quan tài, hắn nhìn khuôn mặt tương tự kia lại không hề tức giận, bỗng nhiên sinh ra cảm giác sai lệch rồi.
Người nằm bên trong nên là hắn mới đúng, nếu người nằm bên trong là hắn, tất cả mọi người sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Suy nghĩ bất giác bay xa, Hoàn Huyên trầm ngâm, nhẹ nhàng vuốt ve chữ khắc trên cầm nói: "Cây cầm này cũng là vật mà trưởng huynh thích, huynh ấy đã phó thác cho ta."
Đương nhiên Tùy Tùy biết, Tẩy Tâm cầm này là bảo bối của Hoàn Diệp, nhưng không biết vì sao hắn phó thác cầm cho Hoàn Huyên, theo lý thì huynh đệ bọn họ không trưởng thành trong cùng một cung, tuổi tác kém nhau cũng nhiều, khi Hoàn Huyên vào Sùng Văn Quán học căn bản, Hoàn Diệp đã được Thị Giảng* lên lớp riêng ở Đông Cung rồi.
(Ji: *Thị giảng - Chức quan trong việc Hàn lâm; coi việc giảng sách cho vua.)
Cầm nghệ của Hoàn Huyên cũng không coi là cao siêu, tuy bản thân Tùy Tùy cũng kiến thức nông cạn, nhưng cũng nghe ra được, khúc vừa rồi rất xúc động, là do tình cảm trong lòng hắn chảy xuôi theo tiếng đàn.
Tại sao Hoàn Diệp lại đưa cây cầm mình trân ái nhất cho tam đệ không thân thiết này, Tùy Tùy đã vĩnh viễn không có cách nào biết được nữa rồi.
Hoàn Huyên cũng hiểu rõ bản thân: "Cầm nghệ của Cô chẳng ra gì, lãng phí cây cầm tốt này."

Dừng một chút: "Nếu ngươi muốn học, ngày khác thỉnh một tiên sinh đến dạy ngươi."
Tùy Tùy gật đầu.
Kỳ thật Nàng cũng luyện cầm từ nhỏ, phụ thân nàng xuất thân trâm anh thế gia, tuy là võ tướng, nhưng xuất thân hàn lâm tiến sĩ, giáo dưỡng nữ nhi cũng dựa theo quy củ khi còn bé của bản thân, quân tử lục nghệ*, tứ thư ngũ kinh không hề tụt hậu, có điều nàng đối âm luật năng lực có hạn, dù có danh sư dạy dỗ cũng chỉ qua loa tầm thường.
(Ji: *Lục nghệ - lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán)
Khúc nhạc nàng am hiểu, chỉ có《 Cát Sinh 》mà Hoàn Diệp dạy nàng, chỉ vì đó là Hoàn Diệp dạy nàng.
Tùy Tùy không nói lời nào, nhưng Hoàn Huyên đã quen nàng trầm mặc kiệm lời, không cho là kỳ lạ, thấy nàng không mấy hứng thú, liền đứng dậy dọn cầm.
Đặt cầm về chỗ cũ, hắn liếc sang cửa sổ, không khỏi hơi ngẩn người.
Cửa sổ giấy hơi sáng, bất tri bất giác đêm dài đã tận.
Trước kia bởi vì phải đón giao thừa, đêm trừ tịch luôn dài đằng đẵng, dường như bầu trời vĩnh viễn sẽ không sáng.

Có người bên cạnh, thì ra thời gian qua nhanh như vậy.
"Cách tảng sáng còn một chút," Hoàn Huyên nói, "Cùng ta đánh một ván cờ."
Tùy Tùy gật đầu: "Được."
Năng lực chơi cờ của hai người cách xa, nhưng ý tưởng bày bố lại rất giống nhau, Hoàn Huyên chưa phát hiện ra, dù sao cũng là hắn dạy, còn Tùy Tùy lại có chút kinh ngạc, chỉ có nàng biết, phong cách và đường đi của Hoàn Huyên rất giống nàng, nàng luôn đoán được bước tiếp theo hắn sẽ hạ quân ở đâu.
Một ván kết thúc, hai người dọn quân cờ, tiếng đùng đùng vang lên bên ngoài, là nội thị đốt pháo trúc trong đình.
Hoàn Huyên nói: "Hôm nay đại triều Nguyên Đán, ta phải lên đường vào cung, ngươi ngủ ở nơi này đi."
Giơ tay vén mái tóc dài rũ xuống của nàng, xoa gương mặt tái nhợt vì một đêm không ngủ của nàng: "Mấy ngày này trong cung nhiều việc, đợi hết đợt bận này có lẽ đến thượng nguyên* rồi, đến lúc đó Cô dẫn ngươi đi ngắm đèn."
(Ji: *Thượng Nguyên - 上元 - Nguyên tiêu, rằm tháng giêng âm lịch)
......
Hoàng Hậu cuối cùng vẫn không đến gia yến ở Quan Phong Điện —— bà vốn đã cáo bệnh, cũng không thể lật lọng.
Nhi tử thứ ba đi rồi, Hoàng đế cũng không cử Trung quan đến mời người.
Trừ tịch đón giao thừa, cung yến thâu đêm suốt sáng, nhưng Hoàng đế không còn trẻ nữa, mấy năm nay lại chịu tra tấn của bệnh phong, uống vài chén rượu cùng con cái, cười nói một lúc, rồi lập tức rời tiệc hồi Huy Du điện của Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu tuy để tóc tu hành, suy cho cùng vẫn không thật sự vào cửa Phật, thân là Hoàng Hậu đương triều, những ngày thế này vẫn phải về tẩm cung của mình.
Ngự liễn đến ngoài điện, Hoàng đế ngồi trên liễn loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn, cách xa nên nghe không rõ giai điệu, nhưng ông vô thức có một loại dự cảm không tốt, cau mày.
Lên bậc thang, tiếng đàn dần dần rõ ràng, sắc mặt Hoàng đế liền biến.
Ông xuống bộ liễn, cho tất cả nội thị cung nhân lui hết, bước nhanh vào điện, quả nhiên thấy thê tử đang ngồi đánh đàn trên giường, vừa gảy vừa khóc, khắp mặt đều là nước mắt, nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu, như thể vô cảm với toàn bộ mọi thứ xung quanh.
Hoàng đế châm chước cho bà đau khổ mất đi ái tử, mấy năm nay mọi việc đều thuận theo bà, nhưng hôm nay có lẽ do uống rượu, nhất thời không thể nhẫn nhịn, nhanh chóng tiến lên phía trước, kéo đôi tay thê tử ra khỏi dây đàn: "Lễ Trừ tịch, tấu loại khúc chẳng lành này làm gì?"
Hoàng Hậu ngang bướng rút tay về: "Lang quân để ta gảy hết khúc này."
Hoàng đế chặn lại đoạt cầm của bà, ném xuống mặt đất.
Trên mặt đất trải thảm lụa Tuyên Châu thật dày, cầm cũng không bị rơi mạnh, chỉ phát ra một tiếng "Cạch", vang dội giữa đại điện to lớn, hai người đều ngẩn ra.
Hoàng đế hòa hoãn lại giọng nói, cơ hồ mang chút ý tứ khẩn cầu: "Diệp Nhi đã không còn nữa, nàng tra tấn mình, tra tấn người khác như vậy, phải tới khi nào chứ?"
Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng: "Thân thích còn buồn thừa thãi, người khác đã hát rồi*.

Mới mấy năm, ngay cả thân nhân đều đã quên nó, nếu thiếp không nhớ, trên đời này sẽ còn ai nhớ đây?"
(Ji: *Trích trong bài ca Phúng Điếu của tác giả Đào Uyên Minh thời Ngụy Tấn
=> Ý nghĩa: Một số người thân vẫn đang để tang, trong khi những người khác đã được hát và sống hạnh phúc)
Lửa giận Hoàng đế hạ xuống lại bốc cháy lên: "Diệp Nhi cũng là nhi tử của Trẫm, chẳng lẽ Trẫm không đau buồn sao? Nhưng nàng chỉ biết người chết, trong mắt còn có người sống không? Không nói đến nàng là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, nàng làm Mẫu hậu, đối xử với Tam lang như vậy chẳng lẽ không thẹn với lòng sao?"
Hoàng Hậu mím môi không nói, hơi quay mặt đi, sau một lúc lâu mới nói: "Thiếp không gặp nó là vì tốt cho nó, coi như nó vừa sinh ra mẫu thân đã chết đi."
Tuy đứa con thứ ba không phải tự tay bà nuôi nấng, nhưng hắn hiểu tính cách của bà.


Hắn cô độc mẫn cảm, còn bà cũng không phải kẻ biết che giấu bản thân, chỉ cần hắn gặp được bà, liền biết được bà hận hắn đến nhường nào.
Bà hận hắn, lúc trước thấy hắn quỳ gối trước linh cữu của Hoàng huynh quá cố, hai gương mặt cực kỳ giống nhau, nhưng là một sống một chết, từ một khắc kia bà liền bắt đầu hận hắn.
Bà không nhịn được mà nghĩ, vì sao người chết là Diệp Nhi chứ không phải hắn, nếu trời cao nhất định phải đoạt lấy một cốt nhục của bà, bà hy vọng là hắn hơn.
Biết rõ ý niệm này vừa điên cuồng vừa tàn nhẫn, nhưng bà lại không thể nén được ý hận của bản thân.
Vì không để hắn phát hiện, bà chỉ đành không gặp hắn.
Hoàng đế cười lạnh: "Chỉ vì nó không lớn lên dưới gối, nàng liền không xem nó là cốt nhục thân thiết của mình sao?"
Khóe miệng Hoàng Hậu mang chút mỉa mai: "Bệ hạ tốt hơn thiếp bao nhiêu chứ? Nếu nó không liên tiếp lập được chiến công, thống soái Thần Dực Quân lại có thể kiềm chế được Thái Tử, Bệ hạ sẽ để tâm tới nhi tử này sao?"
Sắc mặt Hoàng đế chợt biến: "Nàng..."
Hoàng Hậu chỉ lạnh lùng nhìn ông, mím chặt môi không nói lời nào.
Hoàng đế thích tính cách kiên cường của bà, cũng bị tính cách này của bà hành hạ vô cùng khốn khổ.
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng ông nhượng bộ một bước, lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, nàng không muốn gặp thì không gặp."
Có một số người, một số việc chung quy không thể miễn cưỡng được.
......
Nguyên Đán tân xuân luôn cực kỳ bận rộn, dù người không thích tiệc tùng như Hoàn Huyên, cũng có một vài yến hội không thể không tham dự.
Ngoài ra trong cung và Vương phủ, đều có rất nhiều chuyện cần làm.

Tranh chấp hổ phù kết cục đã định, chuyện biên quan cũng cần hắn bận tâm.
Sau đại triều Nguyên Đán, hắn không thể thường tới Sơn Trì Viện, tất nhiên cũng không thể ngăn Tùy Tùy không ra cửa.
Tùy Tùy dùng hộp phấn kia thành phương pháp không cần ra khỏi cửa mà vẫn trao đổi tin tức hai lần, đến ngày mười một tháng giêng, lại tự mình đến cửa hàng son phấn Thường gia một chuyến.
Qua một năm, khuôn mặt chủ tiệm lại béo tròn một chút, cũng không ai có thể nghĩ ra chủ nhân cửa hàng hòa nhã giàu có này còn có một thân phận trọng yếu khác.
Khó có được ngày Tết, Tùy Tùy hàn huyên vài câu cùng hắn, lại nghe hắn bẩm báo chuyện lớn nhỏ trong cung cấm và triều đình, lúc này mới hỏi: "Chuyện Thái Y Thự lần trước tra thế nào rồi?"
Lần trước một gian khố phòng trong Thái Y Thự đột nhiên bốc cháy, thiêu hủy kết luận mạch chứng của một đám cung nhân nội thị, Tùy Tùy cảm thấy việc này có chỗ kỳ quái.
Phóng hỏa là thủ đoạn tốt nhất để chôn vùi chứng cứ.

Nhưng kết luận mạch chứng của cung nhân nội thị có liên quan gì đến Thái Tử chứ? Tùy Tùy suy tư một chút, có một phỏng đoán: Thử độc.
Theo tin tức nàng tìm hiểu từ trong cung, độc được dùng không phải loại độc Ô Đầu thường thấy, ngay cả lão y quan của Thượng Dược Cục cùng Thái Y Thự đều không rõ dược lý của nó, mới đầu tình trạng bệnh rất nhẹ, cơ hồ chỉ là nhiễm phong hàn đau đầu phát sốt, đến ngày thứ ba đột nhiên chuyển biến, dùng phương thức giải độc đã không thể cứu chữa được nữa.
Độc sát trữ quân là chuyện lớn, hiển nhiên phải có kế hoạch chu đáo chặt chẽ, dù là khâu nào cũng không được sai lầm, đặc biệt là dùng mấy dược vật không thường thấy kia, người cẩn thận nhất định sẽ lấy người khác thử độc trước, kiểm tra liều lượng, quan sát tình trạng bệnh cùng thời gian độc phát, quan trọng nhất chính là xem thử cách ứng phó của y quan.
Vì thế nàng liền để thuộc hạ kiểm tra chi tiết bản ghi chép cung nhân mời y quan xin thuốc trước và sau sự kiện bốn năm trước kia.
Chủ tiệm nói: "Thuộc hạ theo chỉ thị của đại tướng quân, sàng lọc ra mấy người khả nghi, phần lớn là không trị mà chết, còn có một người bị ngã tàn tật, được thả ra ngoài cung, gia đình đón về quê nhà Kiếm Nam, thuộc hạ đã phái người đi tra xét, chỉ là người của chúng ta bên Kiếm Nam không nhiều lắm, có thể phải tốn chút thời gian."
Tùy Tùy gật đầu: "Tốt."
Chủ tiệm lại nói: "Thuộc hạ còn một chuyện khác cần báo cáo cho đại tướng quân."
Tùy Tùy nói: "Chuyện gì?"
Chủ tiệm nói: "Khi người của chúng ta đang tra vụ cháy ở Thái Y Thự, phát hiện có người khác cũng đang truy xét việc này.

Chỉ là những người đó hành sự thận trọng, tạm thời không biết là người bên nào."
Tùy Tùy có chút kinh ngạc, ngay sau đó trong đầu lướt qua thần sắc của Hoàn Huyên lúc đánh đàn đêm trừ tịch.
Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng Hoàn Huyên không có tình cảm gì với trưởng huynh, mãi cho đến đêm qua mới biết không phải thế.
Chẳng lẽ là hắn sao?.

Bình Luận (0)
Comment