Trong kinh lưu truyền Tiết độ sứ Hà Sóc thân hình như kim cương, dung mạo như Vô Diệm, trong phủ dưỡng bảy tám chục trai lơ để thải dương bổ âm, đám thiếu niên giáo phường bị chọn tới để hầu hạ Tiêu Linh, ai ai cũng như phụ mất mẫu chết.
Lúc này thấy được dung mạo thật của Tiêu tướng quân, bọn họ mới biết mấy tin đồn kia đều sai lầm, Tiêu tướng quân rõ ràng là một giai nhân phong hoa tuyệt đại, không những gương mặt như họa, rực rỡ sáng chói, hơn nữa giơ tay nhấc chân đều có phong thái thanh tao, so với nữ tử khuê các lại thêm một loại hiên ngang.
Các thiếu niên ban đầu sợ bị Tiêu tướng quân chọn trúng mang về thải bổ, bây giờ lại chỉ sợ nàng không chọn trúng mình —— có thể được đại mỹ nhân như thế thải bổ một trận cũng coi như không uổng cuộc đời này rồi.
Bọn họ người người dồn hết sức lực, đàn tỳ bà, gảy đàn Không, đánh trống Hạt, thổi tiêu đàn tranh, ngân nga trường ca, múa kiếm Hồ Toàn... Mười tám loại võ nghệ thay phiên trình diễn.
Những thiếu niên giáo phường này vốn sắc nghệ song tuyệt, lại dụng tâm thể hiện tất cả bản lĩnh, ca múa đương nhiên xuất sắc tuyệt luân, Tùy Tùy xem mãi không hết, thức ăn cũng không màng ăn, rượu cũng không màng uống, nâng ly rượu xuất thần nhìn vũ diên.
Lễ Bộ thị lang thấy hết, thầm tự đắc, dù nam hay nữ, không ai không thích xinh đẹp, không yêu trẻ trung.
Lão cầm bím râu cười the thé nói: "Phong cách Hồ nhân cực thịnh ở Hà Sóc, Đại tướng quân không nông cạn như lão phu, đây chỉ là múa rìu qua mắt thợ."
Lúc này bảy tám thiếu niên người Hồ đang múa điệu Hồ Toàn trong vũ diên, với những bước múa lượn vòng, nhũ kim nhũ bạc trên y phục bọn họ, đường thêu uốn lượn bằng sợi vàng cùng ngọc lưu ly lấp lánh không ngừng dưới ánh đèn, khiến người hoa cả mắt.
Các thiếu niên ai ai cũng vũ nghệ siêu quần, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, chỉ thấy những mũi chân chuyển động nhanh giữa lớp vải Tuyên Châu đỏ rực trên vũ diên, thân người càng xoay càng nhanh, tựa như ngoi lên từ mặt đất.
Bọn họ vừa xoay tròn, vừa tháo nửa lớp vải gấm sắc màu rực rỡ trên tay, nâng lên trên đỉnh đầu tung ra, xoay thành đóa hoa ngũ sắc lộng lẫy.
Theo một tiếng trống Hạt, tất cả ném đoạn vải gấm lên không trung, chợt ngừng xoay tròn, đồng thời thi lễ hướng về chỗ ngồi của chủ tân.
Bay nhanh xoay tròn đột ngột dừng lại cần kỹ xảo rất cao, Tùy Tùy không nhịn được khen một tiếng.
Các thiếu niên hành lễ đứng yên, Tùy Tùy mới chú ý tới y phục dưới nửa lớp vải gấm được làm từ lụa nhẹ mỏng thấu, bó sát vào thân, đường cong bên trong có thể thấy rõ ràng.
Trình Trưng chưa từng biết tới loại trình diễn này, đột nhiên xem, một ngụm rượu sặc trong cổ họng, lấy tay áo che miệng, ho khan không ngừng, lén liếc sang Tiêu tướng quân bên cạnh, lại thấy sắc mặt nàng như thường, khóe môi mỉm cười, tựa hồ còn rất thưởng thức, không khỏi có chút mất mát.
Hoàn Huyên ngồi đầu không ngừng mất mát, đôi mắt hắn dán chặt lên gương mặt của Tiêu tướng quân không hề chớp mắt, dường như muốn chọc hai lỗ lên gương mặt nàng.
Tùy Tùy nói với Lễ Bộ thị lang: "Điệu múa Hồ Toàn kỹ nghệ cao siêu, tại hạ cũng bình sinh hiếm thấy, Trường An không hổ là nơi quy tụ anh hoa."
Lễ Bộ thị lang thích thú cười: "Đại tướng quân chê cười."
Dừng một chút nói: "Đây đều là chút tài mọn, không vào được tai mắt của Đại tướng quân, phía sau còn có một điệu múa kiếm, cũng có chút thú vị, có lẽ có thể tiêu khiển cho khách."
Lão nhìn sang Tề vương tranh công, giơ tay lên, chậm rãi đập hai cái.
Các thiếu niên múa điệu Hồ Toàn hành lễ, lặng lẽ lui ra không một tiếng động.
Tiếng trống Hạt lại nổi lên, hai thiếu niên đeo trường kiếm, bước uyển chuyển theo nhịp trống, một người kính trang màu đen, khoe hết vai rộng eo thon, một người khác mặc bạch y, áo bào rộng thong dong, vạt áo phiêu phiêu, rất có phong thái Ngụy Tấn.
Đợi người đến gần, Tùy Tùy mới phát hiện hai thiếu niên này giống nhau như đúc, là một cặp huynh đệ sinh đôi.
Hai người này vừa xuất hiện, những thiếu niên tuấn tú vừa rồi tức khắc bị chìm nghỉm đến mặt xám mày tro.
Bọn họ chẳng những cực đẹp, hơn nữa khí vũ bất phàm, hắc y lạnh lùng như đao, bạch y ôn nhuận như ngọc, hai người rút trường kiếm đeo trên lưng, theo nhịp trống bắt đầu múa nhanh, tung bay quả thật duyên dáng như rồng bay, hai người một cương một nhu, kiếm pháp cũng như thế, nhất thời chỉ thấy ánh kiếm đan xen, như tia chớp cầu vồng, như khúc lụa bay múa.
Mọi người đều ngưng thần nín thở, đến khi điệu múa dừng vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại.
Trống Hạt chấn động "thùng" một tiếng, mọi thanh âm đều im lặng, chính đường lặng ngắt như tờ, ngay sau đó òa lên tiếng reo hò toàn đường.
Hai thiếu niên đưa kiếm vào vỏ, đến trước mặt Tiêu tướng quân, quỳ hai gối xuống đất, nâng cao kiếm trong tay.
Lúc này Tùy Tùy mới phát hiện cặp kiếm song tính này là bảo kiếm giá trị liên thành.
Lễ Bộ thị lang cười nói: "Bảo kiếm tặng anh hùng."
Dừng một chút nói: "Bệ hạ nghe nói Tiêu tướng quân không thích trâm thoa kim ngọc, chỉ yêu danh kiếm bảo đao, đặc biệt ban cho tướng quân cặp kiếm này, kiếm nữ tên Thanh Sương, kiếm nam tên Tử Điện, mong Tiêu tướng quân vui lòng nhận lấy."
Tùy Tùy thi lễ hướng về hoàng cung: "Tạ bệ hạ hậu thưởng."
Danh đao danh kiếm trong thiên hạ nàng không rõ nguồn gốc lắm, vừa nghe tên kiếm liền biết căn nguyên, cặp bảo kiếm này ban đầu giấu trong cung nhà Trần, sau đó triều Trần huỷ diệt liền mất tích không rõ, thì ra đã lưu nhập trong cung.
Ánh mắt nàng dừng trên người hai thiếu niên kia, hai người khí chất một trời một vực, nhưng giữa mày đều có ngạo khí giống nhau, khác hẳn những vũ kỹ phô trương phù phiếm dùng sắc mê người lúc đầu.
Lễ Bộ thị lang nói: "Còn không hầu rượu Đại tướng quân?"
Trong mắt thiếu niên bạch y kia hiện lên một tia khuất nhục, mím môi, yên lặng xắn tay áo, nâng bầu rượu, rót rượu vào ly của Tùy Tùy, sau đó nâng ly rượu lên, nhẹ giọng nói: "Chúc Đại tướng quân
phúc trạch vĩnh duyên."
Tùy Tùy tiếp nhận ly rượu, hỏi hắn: "Ngươi tên gọi là gì?"
Thiếu niên bạch y nói: "Nô tiện họ Trần, tên là Thanh Sương."
Tùy Tùy liền biết bọn họ hơn phân nửa từng là huyết mạch hoàng tộc, sau khi mất nước lưu lạc giáo phường.
Nàng lại nhìn sang thiếu niên hắc y: "Hai ngươi ai lớn tuổi hơn?"
Thiếu niên hắc y kia giữa mày đầy vẻ
kiệt ngạo*, thiếu niên bạch y vội nói: "Nô tiện là huynh trưởng."
(Ji:
*Cương quyết, bướng bỉnh)
Tùy Tùy hơi gật đầu: "Được, các ngươi múa không tồi."
Quay sang nói với thị hầu: "Ban thưởng."
Thị hầu bưng phần thưởng tới, Tùy Tùy đích thân cầm một đôi ngọc bích từ mâm vàng, ban mỗi người một khối.
Lễ Bộ thị lang nói: "Nhận được yêu thích từ Đại tướng quân, mong Đại tướng quân nhận lấy hai nô tiện này để hầu kiếm."
Lời còn chưa dứt, liền nghe tiếng "Cạch" giòn vang, Tề Vương bất ngờ đập mạnh ly rượu xuống thực án bằng gỗ tử đàn, ly rượu mạ vàng và gỗ cứng chạm vào nhau, âm thanh như kim thạch, khiến mọi người hoảng sợ.
Lễ Bộ thị lang theo âm thanh nhìn lại, khuôn mặt Tề Vương điện hạ trầm như nước, hai đường ánh mắt như tên nhọn bắn tới lão.
Trái tim lão run lên, mồ hôi lạnh ròng ròng sau lưng, chẳng lẽ lão ta quá nhiệt tình, giọng khách át giọng chủ sao? Suy cho cùng phụng mệnh mở tiệc là Tề Vương, hình như lão có chút vượt quá chức phận rồi.
Nhưng nghĩ một chút, Tề Vương lạnh mặt không để ý tới người trước, vì để khách nhân
tẫn hoan, lão chỉ có thể gắng gượng tiếp đãi, sao còn hận lão chứ? Chẳng lẽ cảm thấy bọn họ nhét mỹ nhân cho nữ tử không ra thể thống gì sao? Nhưng những ca kỹ đó do thiên tử ban, trước đó Tề Vương cũng biết mà, không thích nhìn sao không nói sớm?
Lão nhân gãi đầu, nghĩ thế nào cũng không hiểu.
Toàn chính đường chỉ có Tiêu tướng quân thờ ơ, nhàn nhạt liếc về phía chủ tọa, ánh mắt thậm chí không dừng trên người Tề Vương.
- ---