Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 121

Nhờ công phá hoại của bóng đèn nhỏ Lục Tư Nghiên, cuộc hẹn ngắn ngủi chốn nhà bếp của Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành cũng chỉ đành chấm dứt.

Hai người ngồi xem hoạt hình với Lục Tư Nghiên trên sô pha.

Không chỉ thế, Lục Tư Nghiên còn nghiêm cấm không cho hai người họ dùng điện thoại, vì đây là thời gian dành cho gia đình. Đương nhiên là Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành rất ít khi cắm đầu vào điện thoại trước mặt Lục Tư Nghiên.

Trong thời gian nghỉ đông, nhịp sống nghỉ ngơi và vui chơi của Lục Tư Nghiên hoàn toàn bị rối loạn.

Mãi đến tận mười giờ tối, nhóc mới chìm vào giấc ngủ. Ông bà ngoại tuổi tác đã cao, lúc Lục Tư Nghiên không ở đây, mới chín giờ hai ông bà đã nghỉ ngơi rồi, vừa mới tới chín giờ, hai ông bà đã thay phiên nhau ngáp ngắn ngáp dài. Đến mười giờ tối, trừ Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành, cả nhà đều đã chìm vào giấc ngủ hết rồi.

Sau khi ngâm chân xong, Giang Nhược Kiều mang tất xong xuôi, cô làm bộ như không có việc mà ra ngoài phòng khách.

Lục Dĩ Thành ngồi ngoài phòng khách xem show truyền hình.

Hai người đều muốn ở cạnh đối phương lâu hơn chút nữa, cuối cùng, vẫn là do Lục Dĩ Thành chủ động cất lời: “Nếu em không buồn ngủ thì chúng ta cùng xem phim nhé?”

Sau khi làm bộ làm tịch ngáp một cái, Giang Nhược Kiều lại nói: “Không phải là không buồn ngủ, nhưng mà khó lắm mới có một kỳ nghỉ, em cũng không muốn ngủ sớm thế làm gì.”

Và thế là, hai người ngồi trên sô pha bắt đầu lựa phim.

Ông bà ngoại tiếc tiền nên không mở tài khoản xem phim VIP, mấy bộ phim điện ảnh miễn phí có thể lựa chọn cũng không nhiều, cuối cùng thì hai người họ chọn một bộ phim tình cảm nước ngoài.

Bộ phim tình cảm này, trước đây Giang Nhược Kiều đã từng xem rồi.

Thành phố Khê không nằm trong khu vực được luồng nhiệt ấm bao phủ, phía trước sô pha đặt đồ sửa ấm, cái có thể đặt chân lên.

Giang Nhược Kiều lấy một tấm chăn mỏng phủ lên chân, cả người làm ổ trên sô pha, rất tự nhiên mà dựa vào vai Lục Dĩ Thành.

Lục Dĩ Thành thì nắm lấy tay cô.

Dường như tay cô là điều gì đó hiếm lạ trên đời này, anh hết xoa nắm lại ngắm nghía móng tay cô, một hồi lại dùng tay nắm chặt cổ tay cô.

Tiết tấu bộ phim tình cảm này không nhanh, hơn nữa, nhạc phim nghe cũng rất êm dịu, Giang Nhược Kiều tựa đầu vào vai Lục Dĩ Thành rồi ngủ mất.

Trong phòng ấm áp, mà vòng ôm của anh cũng quá đỗi ấm áp, khiến cô như động vật ngủ đông, lười biếng nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.

Sau đó Lục Dĩ Thành mới phát hiện là cô đã ngủ rồi.

Đối với anh mà nói, đây thực sự là cảnh có nằm mơ anh cũng không dám nghĩ tới.

Ngoài phòng là đêm đông giá lạnh thấu xương, thỉnh thoảng gió lùa qua cửa sổ còn phát ra âm thanh “cạch cạch”.

Đèn ngoài phòng khách đã tắt hết, nhờ có ánh sáng từ màn hình tivi, anh mới có thể nhìn rõ được khuôn mặt cô.

Cô ngoan ngoãn tựa vào lòng anh.

Giống với lần trước ở rạp chiếu phim, nhưng lại có gì đó không giống lắm. Không giống là vì, anh có thể ôm cô, có thể nắm tay cô, cũng không cần lo sợ cô sẽ bất chợt tỉnh lại, giống là giống ở cảm xúc của anh, nó không hề thay đổi.

Như thể đang nâng niu báu vật của đời mình, anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô, trao cô một nụ hôn.

Yêu đương đúng là một điều tuyệt vời.

Mặc dù trong phòng rất ấm áp nhưng giữa trời đông thế này, anh vẫn sợ cô sẽ bị cảm, lúc còn đang do dự, bỗng đằng sau vang lên tiếng mở cửa khiến anh giật mình, nhìn qua thì thấy, hóa ra là bà ngoại dậy đi tiểu đêm. Anh không biết mình nên thấy thoải mái hay ngượng ngùng nữa. Hình như bà ngoại cũng không chú ý tới hai người họ, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, bà mơ màng nhìn về phía anh: “Tiểu Lục à, sao cháu còn chưa ngủ thế?”

Lục Dĩ Thành lúng túng nói: “Sắp ngủ rồi ạ, có phải cháu xem tivi làm ồn đến bà không ạ?”

Bà ngoại xua tay: “Làm gì có, người già hay có thói quen tiểu đêm ấy mà.”

Lúc bấy giờ bà mới nhìn thấy cháu gái mình, trông cô như con lười ngủ say trong lòng Lục Dĩ Thành: “Kiều Kiều ngủ rồi à?”

“Vâng ạ.” Tâm trạng Lục Dĩ Thành lúc này giống y như đang “ngồi đống lửa như đứng đống than”, như vụng trộm yêu sớm bị phụ huynh phát hiện.

“Ngủ như thế này thì sao mà được.” Bà ngoại nói: “Hay là đánh thức con bé rồi bảo nó lên giường ngủ đi.”

Lục Dĩ Thành bỗng bật thốt: “Đừng ạ.”

Anh tự nhận thấy phản ứng của mình không được lễ phép cho lắm, thế nên anh lại nhỏ giọng giải thích: “Khoảng thời gian gần đây, cô ấy thực sự bộn bề công việc, chắc là mệt mỏi lắm rồi, nếu bây giờ đánh thức cô ấy, cháu e là lát nữa cô ấy sẽ khó vào lại giấc ngủ.”

Bà ngoại gật đầu: “Vậy làm thế nào bây giờ, cũng không thể để con bé ngủ ngoài sô pha cả đêm được.”

Bấy giờ giọng Lục Dĩ Thành còn nhỏ hơn vừa nãy: “Cháu có cách ạ.”

Cuối cùng, Lục Dĩ Thành quyết định sẽ ôm Giang Nhược Kiều về phòng.

Dùng kiểu ôm công chúa.

Dù Giang Nhược Kiều có gầy, cô cũng cao đến một mét sáu, cũng may là lực tay của Lục Dĩ Thành từng được thử nghiệm, thế nên anh có thể dễ dàng mà vững vàng bế bổng cô lên, đi theo phía sau bà ngoại vào phòng của cô. Giường trong phòng cô hơi nhỏ một chút, nhưng cho hai người ngủ thì vẫn còn đủ chỗ. Lục Dĩ Thành ôm cô, khom lưng cong gối nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó nhanh chóng đắp chăn lên cho cô, nhớ tới việc trên người cô còn một lớp áo bông, anh lại mau chóng kéo chăn xuống, sau đó nói với bà ngoại: “Phiền bà cởi áo bông của cô ấy giúp cháu ạ.”

Bà ngoại cười thành tiếng: “Lời cháu nói nghe hay thật đó, Tiểu Lục, con bé là cháu ngoại của bà già đây đấy.”

Lục Dĩ Thành nói theo bản năng: “Cháu xin lỗi ạ.”

Lại nói sai rồi.

“Cháu ra ngoài đây ạ.” Dường như sợ phải ở lại thêm một giây một phút nào nữa, anh vội vã bước ra ngoài với đôi tai đỏ bừng bừng, sau đó anh còn chu đáo đóng cửa phòng lại, bấy giờ anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại Giang Nhược Kiều và bà ngoại.

Lúc đó bà ngoại mới nói: “Đừng có giả bộ nữa.”

Vốn dĩ Giang Nhược Kiều còn đang ngủ say trên giường, cô bỗng mở mắt ra, trở mình nằm nghiêng trên gối đầu, rồi lại bắt đầu làm nũng với bà ngoại: “Sao mà không giấu nổi cặp mắt tinh tường của bà vậy nhỉ.”

“Do thằng bé không hiểu thôi.” Bà ngoại nói: “Làm gì có ai bị bế như thế mà không tỉnh lại, có phải bị ngất đâu.”

Giang Nhược Kiều còn đang hồi tưởng lại cái ôm công chúa vừa rồi.

Bà ngoại tiếp tục nói: “Theo bà thì, chắc là sau này Tiểu Lục sẽ bị cháu ăn hết từ trong ra ngoài mất thôi.”

Giang Nhược Kiều cười hì hì hỏi lại bà: “Như vậy không tốt sao ạ? Bà ngoại, cháu do một tay bà nuôi nấng mà, là chân truyền của bà đó.”

“Luyên thuyên!” Bà ngoại mắng, sau đó lại cảm thán: “Thằng bé Tiểu Lục này coi như cũng khá, không có thói hư tật xấu gì, người vừa thông minh lại cần cù, quán xuyến được việc nhà, trước sau như một, luôn đối xử tốt với cháu, nhưng mà, bây giờ thằng bé tốt không có nghĩa là sau này vẫn sẽ như vậy, cuộc sống mà, chẳng ai nói trước được điều gì, Kiều Kiều, sau này thằng bé có đối xử tốt với cháu như hiện tại hay không, đây không phải điều mà cháu hay bà cần bận tâm tới, nhưng có một điều mà cháu phải nhớ cho kỹ, người khác tốt thì chỉ như hoa thêu trên gấm, có cũng được mà không có cũng được, thế nhưng, bản thân cháu phải sống thật tốt, bà ấy à, có lẽ trải sự đời cũng đủ nhiều rồi, người ta thường bảo nhau con gái nhà ai đó gả cho mối tốt, bà không hâm mộ mà cũng chẳng ước ao điều đó, nhưng nếu nói con gái nhà ai tài giỏi, thì bà lại ngưỡng mộ, bà hy vọng cháu gái bà cũng được như vậy.”

Đạo lý mà bà ngoại nói cũng là điều Giang Nhược Kiều đã khắc sâu trong tim mình.

“Bà cứ yên tâm đi ạ!” Giang Nhược Kiều ngồi dậy, kéo tay bà ngoại làm nũng: “Bà còn không hiểu cháu à?”

Dù có yêu đương, coi như yêu đương với Lục Dĩ Thành, cô cũng sẽ không bao giờ mù quáng vì tình.

Cho dù người đó có là Lục Dĩ Thành thì cũng không.

Sau khi đưa Giang Nhược Kiều về phòng, anh quay lại phòng khách tắt tivi, sau đó mới nhẹ chân nhẹ tay, bước về phía phòng ngủ chính như một chú robot.

Trong phòng ngủ chính vẫn còn một ngọn đèn đang bật.

Còn chưa bước tới giường, anh đã nghe tiếng Lục Tư Nghiên nói mớ: “Con muốn đi vệ sinh, con muốn đi vệ sinh.”

Chắc vì không được ai đáp lại, thế nên Lục Tư Nghiên còn đang ngái ngủ càu nhàu: “Con đã nói nhiều lần thế rồi mà sao không ai trả lời con vậy!”

Ông ngoại vốn đang ngáy rầm rầm như sấm cũng lầm bầm đáp lại: “Ông không phải ba cháu, tìm ba của cháu đi.”

Lục Dĩ Thành bật cười, bước nhanh về phía trước, anh cầm áo ngủ đặt cuối giường rồi khoác lên người Lục Tư Nghiên: “Ba ôm con đi.”

Ngay cả mắt Lục Tư Nghiên cũng không thèm mở mà đã đáp: “Vâng.”

Ngay cả một đứa trẻ lớn như Lục Tư Nghiên cũng trải qua quãng thời gian đái dầm, chỉ có điều, trong học kỳ gần đây, chuyện này chỉ xảy ra một hai lần mà thôi. Lục Dĩ Thành thường dậy lúc nửa đêm để thay và giặt ga trải giường, sau một học kỳ làm quen mới hình thành ra người bố tận tụy như bây giờ.

Lục Tư Nghiên cũng luyện được một tuyệt chiêu mới.

Dù có đi vệ sinh, mắt cậu nhóc cũng chẳng thèm mở lấy một cái, đợi lúc Lục Dĩ Thành ôm cậu nhóc về lại giường, nhóc sẽ trở mình rồi lại chìm vào giấc mộng.

Chất lượng giấc ngủ của trẻ con thực sự khiến người khác phải nể phục.

Sau khi mới vừa “hầu hạ” xong Lục Tư Nghiên, ông ngoại lại nói: “Cái gì đó, Tiểu Lục, ông khát nước.”

Lục Dĩ Thành nhẹ nhàng nói: “Dạ được, cháu rót nước cho ông, ông uống nước nóng hay nước ấm ạ?”

Ông ngoại mở mắt nhìn anh rồi lẩm bẩm: “Hỏi nhiều thế làm gì? Nước ấm.”

“Dạ được.” Lục Dĩ Thành lại đi ra ngoài.

Ông ngoại lúc nãy còn ra vẻ ngái ngủ, giờ bỗng ngồi bật dậy, kéo ngăn tủ đầu giường rồi lấy một cuốn sổ ra, múa bút trên giấy như mới tìm lại được niềm hứng khởi, say mê với công việc hồi xưa.

[Ngày 8 tháng 2, trời quang nhưng lạnh.

Đêm khuya mười giờ bốn mươi lăm phút, Lục Tư Nghiên buồn tiểu, Lục Tư Thành mặc đồ cho thằng bé rồi ôm nó đi nhà vệ sinh, rất chu đáo, còn biết khoác áo cho thằng bé.

Sau đó, Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên về giường, tôi đưa ra yêu cầu lấy nước, Lục Dĩ Thành vui vẻ đồng ý, sau khi quan sát kỹ lưỡng, trông vẻ mặt lúc đó thì dường như thằng bé không hề thiếu kiên nhẫn, còn cố ý hỏi tôi muốn uống nước nóng hay nước ấm (nước trong bình thủy mới được đun trước khi ngủ, vẫn còn rất nóng, nếu tôi nói muốn uống nước ấm, chắc thằng bé phải nghĩ cách gì đó)]

Ông ngoại dừng bút một chút, sau đó lại nhanh chóng viết thêm một câu.

[Nhưng mà vẫn phải quan sát tỉ mỉ.]

Trên trang bìa của cuốn sổ, có một dòng chữ sắc bén của ông ngoại, viết là “sổ tham khảo cho cháu gái Kiều Kiều”.

Cuốn sổ này được viết từ khi ông gặp Lục Dĩ Thành lần đầu tiên, giờ cũng đãnđược hơn mười trang rồi, trong đó ghi những quan sát ông thu thập được với vai trò là một người đàn ông, là một người đi trước và là ông ngoại thương cháu gái Kiều Kiều nhất.
Bình Luận (0)
Comment