Dù là trước khi yêu đương chính thức với Giang Nhược Kiều hay sau khi đã xác định yêu đương thì Lục Dĩ Thành cũng không có gì khác biệt. Lục Dĩ Thành không hề buông lơi nhiệm vụ của mình như trong tưởng tượng của bao người khác, mỗi sáng anh sẽ mang bữa sáng cho Giang Nhược Kiều, đương nhiên là, anh cũng sẽ mang cho các bạn cùng phòng của Giang Nhược Kiều nữa. Điều này khiến ba người họ cảm thấy hơi ngại, ba người họ từng thương lượng riêng với nhau rằng, nếu Lục Dĩ Thành là người theo đuổi chị em phòng bọn họ, các cô ấy ăn đồ ăn sáng do Lục Dĩ Thành mang tới cũng không cần phải ái ngại điều gì, nhưng mà, bây giờ Lục Dĩ Thành đã là bạn trai chính thức của Giang Nhược Kiều rồi.
Nói chung là, sau khi ba người thương lượng một hồi, họ trịnh trọng nói với Giang Nhược Kiều: “Bạn học Tiểu Giang à, phiền cậu nói với bạn trai cậu một tiếng, sau này chỉ cần mang đồ ăn sáng cho cậu thôi là được rồi, nhà mẹ đẻ như chúng tớ thì không cần đâu.”
Người nhà mẹ đẻ?
Giang Nhược Kiều thẳng tay ký vào đầu mỗi người một cái.
Bốn người trong ký túc xá ồn ào náo nhiệt một hồi, Vân Giai nhân cơ hội đó nói rằng: “Không phải chúng tớ không muốn ngồi không ăn bổng lộc, mà là do lương tâm trỗi dậy, bọn tớ có nghe người cùng khoa của cậu ấy nói rồi, họ bảo Lục Dĩ Thành liều mạng làm việc là để sớm ngày mua được nhà, cưới được cậu đó!”
Giang Nhược Kiều: “?”
Cô cạn lời luôn rồi: “Tớ với anh ấy đã yêu nhau được bao lâu đâu, còn chưa tới hai tháng nữa! Không tin tin đồn thiệt hơn, cảm ơn!”
Còn kết hôn…
Mặc dù cô và anh đã có một cậu nhóc, nhưng việc kết hôn này vẫn còn xa vời vợi với cô!
“Dù có phải là sự thật hay không.” Cao Tĩnh Tĩnh đáp: “Chúng tớ cũng không thể để con rể Lục tốn kém thêm nữa, coi như đây là chút tâm ý của chúng tớ đi! Để cậu ấy dành dụm thêm ít tiền, sớm ngày mua được nhà!”
Tranh thủ sớm ngày mua nhà!
Tranh thủ thời gian, nhanh chóng cho Kiều Kiều nhà chúng tớ một mái ấm!
Giang Nhược Kiều: “Tớ sẽ chuyển lời của các cậu cho anh ấy.”
Cô nói lại ý nghĩ của các bạn cùng phòng cho Lục Dĩ Thành nghe, đương nhiên là tinh lược bớt mấy lời như tiết kiệm sớm mua nhà này nọ, Lục Dĩ Thành hơi chần chừ: “Thế thì các cậu ấy có cảm thấy con người anh thực dụng quá không?”
Lúc theo đuổi Giang Nhược Kiều, ngày nào anh cũng mang đồ ăn sáng tới.
Sau khi theo đuổi được thì chỉ mang đồ ăn sáng cho mỗi bạn gái mình.
Giang Nhược Kiều chống nạnh: “Không được nghĩ về các bạn em như vậy, các cậu ấy đều là bạn bè rất tốt của em, các cậu ấy sẽ không nghĩ như thế đâu.”
Bạn bè của cô chính là những người bạn tốt nhất thế gian này.
Bạn trai cô cũng là người bạn trai tốt nhất thế gian này.
Lục Dĩ Thành khiêm tốn nghe chỉ bảo: “Anh hiểu rồi, chỉ có điều, nếu có hôm nào các cậu ấy muốn ăn bữa sáng, hoan nghênh mọi người đặt món với anh.”
Học kỳ hai năm thứ ba là khoảng thời gian rất đặc biệt.
Phỏng chừng đây là khoảng thời gian vô ưu vô lo cuối cùng của các cô. Mục tiêu tương lai của bốn người trong ký túc các cô đều không giống nhau, có người muốn học lên nghiên cứu sinh, có người muốn đi thực tập, cứ như thể, từ đây, một hành trình mới được bắt đầu, thời gian để bốn người tụ họp cùng nhau ngày càng ít. Tối hôm đó, bốn người đều rảnh, cả nhóm mua đồ từ dưới căn-tin lên, bắc một nồi lẩu, vừa ăn vừa trò chuyện với nhau.
Sau khi ăn xong, Vân Giai đề nghị chơi một trò chơi.
Đương nhiên vẫn là cái trò “Nói thật hay mạo hiểm” từ thuở xa xưa ấy.
Thực chất thì trò chơi này chủ yếu là để nhắm vào Giang Nhược Kiều, các cô ấy thực sự rất tò mò về tiến trình yêu đương của Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành, đương nhiên, đây cũng là một điều luật bất thành văn của phòng ký túc các cô, dường như bất kể thành viên nào thoát kiếp độc thân thì họ sẽ đều làm thế.
Giang Nhược Kiều cũng không ngăn cản được ba cô bạn nhiệt tình thái quá này của mình.
Bốn người túm tụm lại quanh một cái bàn nhỏ.
Bầu không khí vừa k1ch thích vừa hồi hộp.
Cảm thấy k1ch thích chỉ có nhóm người Vân Giai, riêng Giang Nhược Kiều thì lại cảm thấy rất hồi hộp. Thực sự rất lạ, lúc trước khi yêu đương hay hôm làm lễ thoát kiếp độc thân cũng không khiến cô căng thẳng như bây giờ.
Cả ba người trong ký túc đều biết, Giang Nhược Kiều là người không uống dù chỉ là một giọt rượu, quả nhiên, ngay ván đầu tiên đã ngắm trúng cô.
Lạc Văn xoa tay, vẻ mặt mờ ám: “Tớ nói này, nói chúng tớ biết đi, cậu chọn nói thật hay mạo hiểm nào?”
Trò chơi nói thật hay mạo hiểm giữa bạn bè với nhau, hỏi coi ai dám chọn mạo hiểm?
Giang Nhược Kiều không dám.
Dẫu sao thì trò chơi mạo hiểm mà nhóm chị em các cô ngầm thừa nhận chính là chạy vào nhà vệ sinh nữ trong trường, lớn tiếng hát bài “Song túc song phi”.
Cô hèn mọn nói: “Tớ chọn nói thật, xin giơ cao đánh khẽ, phú quý cả năm, cảm ơn.”
Vân Giai lắc đầu: “Một sinh viên như tớ thì biết phát tài vào đâu đây, không nghe.”
“Đừng bị cậu ấy làm lung lay.” Lạc Văn nhắc nhở.
“Đúng thế.” Vân Giai sờ cằm, cười hắc hắc: “Câu hỏi thứ nhất, cho cậu qua cửa dễ thôi, cậu ghi chú tên của Lục Dĩ Thành nhà cậu trong WeChat là gì?”
Sắc mặt Giang Nhược Kiều cứng đờ.
Cao Tĩnh Tĩnh tỉ mỉ quan sát, sau đó nói: “Đây chỉ là một câu hỏi rất đơn giản thôi, khó trả lời lắm à?”
Vân Giai cười phá lên: “Chẳng lẽ nào cậu lại lưu mấy tên như ông xã hay Thành Thành gì đó?”
Giang Nhược Kiều chìa tay ra: “Nhìn đi, đây, giang sơn cậu tạo dựng nên đấy.”
Tay cô nổi da gà rần rần, tất cả đều nhờ công lao của Vân Giai.
“Không được, lấy điện thoại ra cho tụi tớ coi.” Lạc Văn nói chen vào.
Cuối cùng, Giang Nhược Kiều hết cách, chỉ đành bất lực móc điện thoại từ trong túi ra, dưới sự theo dõi của ba người bạn cùng ký túc, cô mở danh bạ WeChat ra, đương nhiên là không thể để ba cô nàng coi nhật ký nói chuyện qua lại giữa cô và Lục Dĩ Thành. Thế nên, thứ mà các cô ấy nhìn thấy được là…
“Lục Kim Ngư??” Vân Giai còn tưởng mình nhìn nhầm, nên phải nhìn lại lần nữa: “Tức là sao?”
Giang Nhược Kiều nhanh tay lẹ mắt thu điện thoại về, vẻ mặt trấn tĩnh, nói: “Được rồi, các cậu đã thấy, câu hỏi này cho qua được rồi.”
Tại sao lại là Lục Kim Ngư.
Cô không muốn nói.
Có một số việc liên quan đến Lục Dĩ Thành, những việc chỉ cô và anh biết, cô vô cùng trân trọng những điều đó, ngay cả bạn bè vô cùng thân thiết cũng không thể nói.
Đó là bảo vật của cô.
Anh là cá vàng của cô, cô là ông lão đánh cá với lòng tham không đáy kia.
Cô không muốn nói, ba người kia cũng không truy hỏi, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới trí tưởng tượng phong phú của các cô ấy về việc này.
“Kim Ngư, Kim Ngư…” Lạc Văn vẫn không hiểu cái tên này có ý nghĩa gì, thế nên đành vứt vấn đề qua cho Vân Giai: “Cậu nói thử coi Giai Giai, cậu cảm thấy nó có nghĩa là gì?”
Giang Nhược Kiều: “Hì hì, bắt đầu câu hỏi thứ hai đi!”
Vân Giai hờ hững, lầm bầm hồi lâu: “Kim Ngư, Kim Ngư, chẳng lẽ là cấm dục?” Cô ấy ngẩng phắt đầu dậy: “Đúng vậy, có khi là cấm dục đó! Lục cấm dục?”
Giang Nhược Kiều: “???”
“Chắc chắn là thế.” Vân Giai dứt khoát khẳng định, ánh mắt Lạc Văn và Cao Tĩnh Tĩnh hiện lên sự khác thường, cấm dục à??
Mấy vấn đề này là những thứ mà ba người bạn cùng phòng cao quý của các cô có thể biết tới sao?
Giang Nhược Kiều mang vẻ mặt nghiêm túc: “Xem ra những hiểu biết của tớ dành cho các cậu vẫn còn chưa đủ.”
Tớ biết các cậu đen tối từ lâu lắm rồi.
Nhưng không ngờ đầu óc các cậu lại đen tối tới mức này.
“Gần ba năm rồi, tớ vẫn không bị các cậu làm hư.” Giang Nhược Kiều nói một cách đầy chính nghĩa và lẫm liệt: “Xem ra tớ đã được xếp vào hàng nhân loại đức cao vọng trọng rồi, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, đó chính là tớ.”
“Thôi, dừng! Không biết là ai tối tối còn trùm chăn coi video đó!” Vân Giai chọc phá.
Giang Nhược Kiều điên cuồng giải thích trong lòng: Tớ coi phát sóng trực tiếp chủ đề giáo dục mà!
Cũng may, cuối cùng thì một vòng này cũng qua.
Đợt thứ hai, Giang Nhược Kiều tiếp tục là một người xui xẻo.
Đến câu thứ ba cũng thế.
Câu hỏi đi càng ngày càng xa.
Ví dụ như.
“Nụ hôn đầu của hai người các cậu là từ lúc nào, đúng rồi, các cậu hôn nhau chưa?”
“Lạc Văn, cậu can đảm đấy, cậu đang chất vấn nam thần của trường chúng ta có phải không!”
Giang Nhược Kiều trả lời, giọng nhẹ như tiếng muỗi vo ve: “Vào ngày lễ tình nhân.”
“Oa ~” Cao Tĩnh Tĩnh hăng hái giơ ngón tay lên đếm: “Nhanh hơn trong tưởng tượng của bọn tớ luôn, thế nên, không có ai gọi là thật thà chất phác cả, xem ra Lục Dĩ Thành cũng cao tay lắm đó.”
Giang Nhược Kiều: “…”
Sau đó, đám bạn cùng phòng lại hỏi những câu như.
“Một ngày hôn mấy lần?”
“Tay Lục Dĩ Thành thường để ở đâu?”
“Cậu ấy có bị chứng cuồng hôn không?”
“Kỷ lục hôn dài nhất là bao lâu?”
Giang Nhược Kiều chỉ thiếu điều ôm đầu xin tha thứ. Sau đó, tâm trí cô hỗn loạn, ánh mắt rã ra, trả lời rằng: “Lần này tớ chọn mạo hiểm.”
Cô tình nguyện vào nhà vệ sinh nữ hát Tiểu Yến Tử mặc áo bông còn hơn!
Cô không muốn trả lời mấy câu hỏi như thế này nữa.
Ba người đối diện cười ha hả: “Ha ha ha, cuối cùng cũng đến đoạn tụi tớ thích nhất rồi, là tự cậu chọn mạo hiểm đúng không, chúng tớ không hề ép buộc cậu đâu nhé.”
“Được rồi!” Vân Giai lớn tiếng nói: “Thử thách mạo hiểm bắt đầu, cậu, bây giờ gọi điện cho gọi điện thoại cho Lục Dĩ Thành, bật loa ngoài lên rồi gọi cậu ấy là ông xã đi!”
Giang Nhược Kiều: Ôi, mẹ nó…
Cô nói một cách đầy gian nan: “Tớ có thể chọn uống rượu không?”
Cao Tĩnh Tĩnh đẩy gọng kính trên sóng mũi: “Hình như cậu đã hiểu nhầm gì đó về phòng ký túc chúng ta rồi đấy, sao lại có rượu ở đây cho được? Đừng mơ mộng nữa.”
Giang Nhược Kiều: “…”
Không thể coi cô như gián mà đuổi đi cho rồi à?
Mấy cô ấy như vậy là đang làm khó cô!
Dưới ánh mắt và lời nói đầy áp bức của ba cô bạn cùng phòng, Giang Nhược Kiều bất đắc dĩ bấm gọi cho Lục Dĩ Thành.
Trước khi tín hiệu được thông, cô còn cố giãy chết: “Hôm nay anh ấy tăng ca.”
Đương nhiêm là ba người kia không thèm nghe.
Cùng lúc đó, Lục Dĩ Thành vừa mới làm xong, vì khát nên anh vào phòng trà rót cho mình một ly nước, tính uống nước xong sẽ về nhà. Lớp Lục Tư Nghiên có bạn bị tay chân miệng, thế nên lớp lá của Tư Nghiên đều được nghỉ, cộng thêm hai ngày nghỉ cuối tuần, gộp lại cũng được nghỉ chừng mười ngày, thế nên cậu nhóc Lục Tư Nghiên lại được đưa về thành phố Khê.
Điện thoại của Lục Dĩ Thành đổ chuông, thấy người gọi tới là Giang Nhược Kiều, mặt anh hiện lên ý cười.
Quả thật yêu đương là một việc vô cùng tốt.
Anh bắt máy, lúc đó đang anh đang chờ nước sôi, phòng trà cũng chỉ có mình anh đứng đó.
“Alo.”
Ba người ký túc xá vì một tiếng “alo” trầm thấp của Lục Dĩ Thành mà thấy kích động và vô cùng phấn kích.
Bắt máy rồi!
Vẻ mặt của Giang Nhược Kiều rất mất tự nhiên.
Nhưng nghe thấy giọng nói của anh nên phản ứng theo bản năng lại kèm thêm chút vui vẻ.
Nhưng vừa nhìn sang ba người kia thì…
Ừ, nói chung là rất phức tạp, rất mất tự nhiên.
“Lục Dĩ Thành.” Cô cất tiếng gọi, giọng nói cứng ngắc và mất tự nhiên, hỏi dò: “Giờ anh đang làm gì vậy?”
Lục Dĩ Thành: “Vừa mới xong việc, bây giờ đang đun nước uống trà.”
Anh lại bổ sung thêm: “Trong công ty, ngoài anh ra còn một nam tiền bối nữa.”
Nhóm Vân Giai sắp nhịn đến ná thở rồi.
Dù nhịn cười đến nỗi mặt đỏ rần rần, nhưng vẫn không quên giơ ngón tay cái ra, nói với Giang Nhược Kiều rằng, Lục nam thần rất là tuyệt đó, địa điểm và nhân vật rõ ràng.
Giang Nhược Kiều hơi tức giận: “Ai hỏi anh mấy cái này đâu.”
Cái anh chàng này bị sao vậy, cô có hỏi cái này đâu!
Lục Dĩ Thành: “Em không hỏi, tại anh tự muốn nói thôi.”
Đối với Giang Nhược Kiều mà nói, thực sự thì cô thấy khó lòng mà gọi từ “ông xã” thành tiếng được.
Trừ phi là có người kề dao bên cổ cô.
Bây giờ không phải là đang có dao ngay đây đây à!
Ánh mắt ba cô bạn kia chính là dao, đồng thời còn làm khẩu hình nói với cô rằng: “Ông xã! Ông xã!”
Giang Nhược Kiều đau khổ nhắm chặt mắt lại, đầu cô úng nước rồi hay sao mà lại chọn mạo hiểm vậy, chọn nói thật không được sao, bây giờ cô tình nguyện trả lời mấy câu hỏi khiến người ta đỏ mặt ngượng ngùng còn hơn.
Cô che điện thoại, nhỏ giọng nói: “Tớ chọn nói thật, ba câu nói thật đổi một lần chơi mạo hiểm, được không?”
Nhóm Vân Giai: “Không được!”
Giang Nhược Kiều hết cách, chỉ có thể nói là bí quá hoá liều.
Sau khi tám chuyện với Lục Dĩ Thành, cô nói một câu, rất nhẹ và rất rất nhỏ: “Chào anh, ông xã.”
Hai chữ phía sau gần như là không bật ra thành hơi, nghe không rõ chữ.
Nhưng mỗi khi Lục Dĩ Thành nhận được điện thoại của Giang Nhược Kiều, anh sẽ bỏ hết mọi chuyện trong tay, chuyên tâm nghe điện thoại của cô.
Đương nhiên là anh nghe được hai chữ đó.
Ngay sau đó, đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút, cô cúp máy rồi.
Lục Dĩ Thành tiến vào trạng thái hoá đá.
Ấm nước đã sôi, nước trào ra ngoài, phát ra tiếng réo kéo dài.
Anh vẫn đứng ngây ra như phỗng.
Cô vừa mới gọi anh là gì?
Trong ký túc xá, Giang Nhược Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: “Các cậu nhớ đó, sau này các cậu có ai làm tiệc kết thúc độc thân, tớ sẽ trả lại cho bằng hết! Cho dù lúc đó tớ có đang làm việc, các cậu ở quê, nhất định tớ cũng tới đó cho bằng được, các cậu nhớ đó!”
A a a a a! Tức chết mất!
Lục Dĩ Thành chắc nghe thấy rồi, chắc chắn là nghe thấy rồi!
Phải giải thích với anh là đang chơi trò nói thật hay mạo hiểm ư?
Nhưng thế thì càng ngại hơn!
Vân Giai chớp chớp mắt: “Nào, tới đi, dẫu sao thì bây giờ tớ cũng còn đang độc thân cơ mà.”
Lạc Văn: “Tớ cũng thế, tớ không sợ.”
Giang Nhược Kiều tức giận đến nỗi hét toáng lên.
Ba người bạn cùng phòng thấy cô như thế thì dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô, cô gái ngốc nghếch à, cậu thực sự rơi vào bể tình rồi!
Lục Dĩ Thành còn rất bình tĩnh, nhưng sau khi trở lại chỗ ngồi của mình, anh lại mở máy tính ra.
Rõ ràng là anh đã tắt máy và chuẩn bị về rồi.
Anh mở máy, nhập mật khẩu, đăng nhập vào tài khoản của công ty.
Cho đến lúc này, Lục Dĩ Thành vẫn chưa phát giác ra, mãi đến khi trong tài khoản của công ty, Hạ Lễ nhắn tin tới: [?]
Hạ Lễ: [Chẳng phải nói chuẩn bị tan ca à, sao lại mở máy tính lên rồi, có chuyện gì sao?]
Bấy giờ Lục Dĩ Thành mới tỉnh táo lại, chợt vỗ trán một cái, nhưng nhớ tới cách gọi mà cô mới dùng trong cuộc gọi kia, tầm mắt anh lại mơ hồ.
Cứ thế thừ người trên ghế hồi lâu, điện thoại đổ chuông, là Hạ Lễ gọi tới.
Anh bắt máy, rất bình tĩnh mà trả lời.
Hạ Lễ ôm nghi hoặc hỏi anh: “Có phải công ty xảy ra chuyện gì hay không, sao cậu lại đăng nhập vào tài khoản công ty rồi?”
Lục Dĩ Thành thành thật trả lời: “Có chuyện nhưng không phải chuyện công ty.”
Chỉ là anh…
Không cách nào bình tĩnh suy nghĩ được nữa.
Hạ Lễ: “Đã hiểu.”
Sau đó cúp máy mà không lưu luyến gì.
Thằng nhóc Lục Dĩ Thành này sau khi yêu đương thì không còn là Lục Dĩ Thành nữa.
Không hề nghi ngờ gì nữa, cái giọng nhẹ tựa gió thoảng mà lại rộn ràng thế này, chắc chắn là có liên quan tới bạn gái rồi.
Phiền chết đi được! Anh ấy không muốn nghe! Quá k1ch thích.
Lục Dĩ Thành tắt máy vi tính, cầm điện thoại rời khỏi vị trí, hành vi bất thường vẫn còn tiếp diễn, ví dụ như, anh quên mất trong phòng làm việc vẫn còn một tiền bối nữa, anh đưa tay tắt đèn, dẫn đến tiếng la thất thanh của người tiền bối kia: “Mẹ nó! Cúp điện à??”
Người tiền bối đó nhìn vào màn hình máy tính: “À không, màn hình vẫn mở mà, chuyện gì vậy?”
Lục Dĩ Thành vội vàng mở đèn lên, bước chậm tới chỗ ngồi của vị tiền bối kia, thành thật xin lỗi: “Anh Tôn, vô cùng xin lỗi anh, em tưởng là không còn ai nữa.”
Anh Tôn nổi tiếng là người có tính cách tốt, đẩy gọng kính trên sống mũi, vui cười hớn hở nói: “Không sao cả, mừng hụt một phen thôi, còn tưởng là bị cúp điện rồi.”
Lục Dĩ Thành rời công ty.
Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, anh có một cảm giác rất khác lạ.
Mà cảm giác này đã kéo dài cả mấy ngày nay rồi.
Anh biết, việc này có liên quan đến Giang Nhược Kiều.
Người khác khi yêu cũng sẽ như vậy sao? Yêu đương đúng thật là một điều tốt đẹp.
Tốt đẹp đến mức anh nhìn thế giới này kiểu gì cũng thấy đẹp mắt biết bao.
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm số gọi Lục Tư Nghiên, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
Thực ra thì Lục Dĩ Thành đoán được, có khả năng là Giang Nhược Kiều đang chơi cùng các bạn cô ấy, nhất định có nguyên nhân gì đó, nếu không thì cô sẽ không gọi như thế.
Anh biết thế nhưng vẫn thấy vui trong lòng.
Anh tựa như một tên ngốc, anh biết chứ, nhưng anh vẫn vui.
Tâm trạng vui vẻ lạ thường, anh nhẹ nhàng nói với Lục Tư Nghiên đang ở đầu dây bên kia: “Tư Nghiên, bố mua đồ chơi lego cho con được không?”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, Lục Tư Nghiên vô cùng nghiêm túc đáp lại: “Chú là ai? Chú không phải bố của tôi!”