Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 26

Lâm Khả Tinh mặt ủ mày chau đi ra khỏi nhà nhỏ, vừa hay đụng phải mẹ Tưởng vừa mới trở về.

Mẹ Tưởng nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Khả Tinh, không nhịn được mà ân cần hỏi han: “Cháu sao vậy?”

Bà quay đầu nhìn vào trong nhà nhỏ rồi lại hỏi: “Có phải là A Diên bắt nạt cháu, đúng không?”

Lâm Khả Tinh lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, không có ạ, chỉ là, cháu cảm thấy…” Cô ấy không biết nói dối, ánh mắt có hơi rối loạn, đột nhiên cô ấy chợt nghĩ ra một cái cớ, chưa kịp suy nghĩ quá nhiều mà đã vội buột miệng thốt ra: “Là cháu chưa quen khí hậu! Đúng vậy, là cháu chưa quen với khí hậu mà thôi!”

Mẹ Tưởng bị cái lý do này của cô ấy chọc cười, nhìn cô ấy với ánh mắt dịu dàng, bà nói: “Vẫn còn trẻ con lắm. A Diên không ra ngoài sao?”

“Dạ không ạ.” Lâm Khả Tinh hạ thấp giọng rồi nói: “Bạn gái của anh ấy bận rồi.”

“Thế à.” Mẹ Tưởng nói: “Chẳng trách.” Bà lại thở dài một hơi, nỗi u phiền lại hiện lên trên khuôn mặt: “Lại nói, A Diên năm nay đã hai mươi mốt tuổi rồi, trước đây còn không cảm nhận được, nhưng hiện giờ nó đã yêu đương, dì lại thấy hơi bối rối. Vốn cứ nghĩ là nó sẽ lập nghiệp trước mới lập gia đình, hiện giờ, xem ra là… Haiz, cũng không biết con gái nhà người ta có ghét bỏ con trai nhà chúng ta không nữa.”

Lâm Khả Tinh không hề nghĩ ngợi đã bật thốt lên: “Không thể nào!”

Trong mắt của cô ấy, anh Tưởng Diên chính là người tốt nhất trên cõi đời này.

Không có khả năng người khác ghét bỏ anh ta, sao lại có người ghét bỏ anh ta cơ chứ.

Mẹ Tưởng nhìn cô ấy: “Cũng chỉ có người mẹ ruột này và cháu mới có thể nhìn thấy Tưởng Diên là người tốt, lúc này chỉ còn chờ xem điều kiện của nhà gái như thế nào. Cháu nhìn xem, bố của Tưởng Diên mất rồi, chúng ta thì cái gì cũng không có, nếu thật sự muốn bàn chuyện kết, hôn nhà chúng ta cũng không lo được thứ gì, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, dì đều thấy rất lo lắng. Cứ nghĩ tới lúc đó con gái người ta sẽ bắt bẻ A Diên, dì lại thấy đau lòng.”

Lâm Khả Tinh nghe bà nói như thế trong lòng càng thêm khó chịu.

Mẹ Tưởng vội chuyển đề tài: “Cháu xem đấy, không hiểu sao dì lại nói mấy chuyện này với cháu làm gì chứ. Đúng rồi, mấy hôm trước dì vô tình nghe A Diên nói sẽ cùng bạn học đi nông trại ở trên núi, Khả Tinh, cháu cũng đi chung đi.”

Lâm Khả Tinh ngạc nhiên hỏi: “Cháu ư? Hình như không tiện cho lắm?”

Cô ấy không hề quen biết bất cứ người bạn học nào của Tưởng Diên, làm sao mà đi được đây? Vả lại, Giang Nhược Kiều cũng đi cơ mà.

“Sao lại không tiện?” Mẹ Tưởng nói: “Ở trong lòng dì, chúng ta chính là người một nhà mà, hơn nữa, trong khoảng thời gian này, tâm trạng của cháu lúc lên lúc xuống, dì nhìn cháu như vậy cũng thấy xót xa lắm. Khả Tinh, cháu đi đi, dì cũng muốn nhờ cháu giúp đỡ đôi chút.”

“Sao ạ?”

Mẹ Tưởng cười nói: “Cho cháu ra ngoài giải sầu, thuận tiện giúp dì xem thử bạn gái của A Diên thế nào.”

Lâm Khả Tinh đáp: “Chị ấy tốt lắm ạ.”

Mẹ Tưởng lắc đầu: “Cháu chưa từng gặp cô ấy, chẳng qua là nghe A Diên kể lại thôi, sự thật như thế nào thì chỉ có gặp mặt trực tiếp mới biết được. Khả Tinh à, việc này dì không tiện giải thích với Tưởng Diên, dì sợ thằng bé sẽ tức giận, cháu giúp dì việc này, có được không?”

Như thể bị bỏ bùa mê, Lâm Khả Tinh nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Cô ấy cũng thật sự rất rất muốn đến để xem thử Giang Nhược Kiều mà Tưởng Diên hết mực trân quý đó rốt cuộc là người như thế nào.



Mặt khác, ở bên này Lục Dĩ Thành lại tiếp tục đưa Giang Nhược Kiều đi xem thêm hai trường mầm non khác.

Lục Tư Nghiên thật sự ngủ rất sâu, cánh tay của Lục Dĩ Thành đã tê rần hết cả lên nhưng anh vẫn không buông tay. Giang Nhược Kiều thấy vậy thì chủ động đề nghị: “Hay là đưa tôi bế một chút đi?”

Lục Dĩ Thành liếc mắt nhìn Giang Nhược Kiều.

Cánh tay của cô rất nhỏ.

Không chừng cánh tay của Lục Tư Nghiên còn đầy đặn hơn cánh tay của cô nữa.

Lục Dĩ Thành lắc đầu: “Không được, cậu không bế nổi đâu, cũng là do tôi đã quen tay thôi. Tôi nghĩ thằng bé còn ngủ khoảng tầm mười phút nữa mới tỉnh dậy, “

Đúng là Giang Nhược Kiều không thể bế nổi.

Bế một lát còn được chứ mà bế hơn mười phút… Cô cho rằng cánh tay của mình sẽ bị phế mất thôi.

Chỉ là, cô không ngờ cánh tay của Luc Dĩ Thành lại có thể khỏe đến mức này.

Chọn tới chọn lui, dù sao thì hai người đều không phải là kiểu người rắc rối, sau một hồi bàn bạc, cuối cùng cả hai quyết định sẽ chọn trường mầm non Đại Phong Xa. Đó là lần đầu tiên Giang Nhược Kiều cảm nhận được thế nào là hiệu quả chi phí. Bởi vì Lục Dĩ Thành nói anh sẽ chịu nhiều chi phí hơn cô nhưng cô không đồng ý. Trong chuyện nuôi con dưỡng cái, anh đã gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, thế nên, trong chuyện tiền bạc, cô càng không muốn lợi dụng anh.

Nuôi con tốn kém, cho con đi mầm non cũng tốn kém.

Cũng may là chỉ đi nhà trẻ một năm cuối cùng.

Cô rất kiên trì nên Lục Dĩ Thành cũng không thuyết phục gì thêm, sau khi đã đăng ký xong, hai người đều có chung một suy nghĩ —— Phải kiếm tiền thôi!!

Chuyện gì cũng phải phân biệt trước sau.

Giải quyết xong hộ khẩu và trường mầm non, cuối cùng hai người họ cũng có thể thở phào một hơi.

Nhà cho thuê ở gần đại học A rất nhiều.

Cả Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đều không có kinh nghiệm chọn phòng thuê, tất cả đều là từ từ mò mẫm mà tìm kiếm. Cứ lựa tới lựa lui mãi cho tới tận tám, chín giờ tối vẫn không chọn được căn nhà cho thuê nào.

“Cái này không thể gấp gáp được.” Lục Dĩ Thành nói: “Thông thường thì hợp đồng thuê nhà đều có thời hạn một năm, nếu muốn ở được trọn một năm thì phải cẩn thận một chút.”

Giang Nhược Kiều nghe xong gật đầu.

Lục Tư Nghiên mệt tới nỗi tóc xoăn cũng duỗi thẳng ra hết rồi.

“Hợp đồng tôi và khách thuê ký bắt đầu có hiệu lực từ ngày một tháng chín, bây giờ thì vẫn còn thời gian.” Lục Dĩ Thành tính toán: “Thế này đi, tuần sau chúng ta cố gắng giải quyết ổn thỏa chuyện nhà cửa, còn chuyện tìm dì giúp việc thì để sau. Tôi không biết tình hình bên khoa của cậu thế nào nhưng chương trình năm ba của bọn tôi cũng không nặng nề lắm. Vừa mới khai giảng nên chắc sẽ không quá bận rộn, tôi vẫn còn thời gian để chăm sóc thằng bé.”

“Được.” Giang Nhược Kiều cũng xem lại thời gian biểu của mình. “Nói thế nào thì thằng bé cũng phải đi học. Trừ buổi chiều thứ hai và thứ tư, còn lại thì tôi vẫn chưa có lớp, nhưng mà khoảng hai, ba ngày tới thì tôi sẽ bận quay phim.”

Hai người cùng ngồi lại với nhau, đương nhiên sẽ có thêm nhiều phương án.

Tuy rằng hiện tại có không ít vấn đề nhưng nếu có thể thương lượng được với nhau thì cũng sẽ giảm bớt được gánh nặng.



Ngày mai, lịch trình của hai người sẽ không vội vàng như vậy nữa. Chỉ là, Lục Dĩ Thành lẫn Giang Nhược Kiều suýt thì quên béng đi chuyện đi nông trại trên núi. Tưởng Diên bỗng lại hừng hực khí thế tuyên bố ngày mai sẽ đi nông trại trên núi làm hai người bọn họ ngây ngốc cả ra. Giang Nhược Kiều vốn còn muốn khéo léo từ chối lời mời của anh ta nhưng lại nhớ tới nông trại trên núi không phải là cô mong đợi mà là ba người bạn đã chuẩn bị kỹ càng của cô. Nếu như cô nói không đi được thì chắc chắn ba người bọn họ cũng không đi, sao lại phải làm người khác mất hứng?

Quan trọng hơn chính là, chuyện này cô đã đồng ý từ trước rồi, nếu lúc này lại đổi ý, quả thật là không tốt chút nào.

Cô cũng muốn nhân cơ hội này cùng Tưởng Diên nói rõ ràng chuyện của hai người.

Muốn chia tay cũng phải nói rõ lý do chia tay.

Cho dù là không có lý do thì cũng phải bịa ra bằng được một lý do.

Trước hết, cô phải khởi động một chút.

Giang Nhược Kiều đồng ý đi nông trại trên núi đúng như kế hoạch ban đầu nhưng Lục Dĩ Thành không chấp nhận lời mời này. Anh không muốn chuyện này càng ngày càng trở nên phức tạp và khó xử, thậm chí anh còn muốn nó trở nên dễ thở hơn. Dù gì thì sau ngày khai giảng anh cũng phải dọn ra khỏi ký túc xá, chỉ cần công việc của anh bận bịu hơn, khoảng cách giữa anh và Tưởng Diên sẽ bất giác xa nhau hơn.

Tưởng Diên cũng không có kế hoạch học lên cao học, hai năm đã trôi qua, thiết nghĩ sau này hai người bọn họ cũng chẳng còn cơ hội gặp nhau trong cuộc đời.

Cho nên, tình hình hiện tại chính là, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Ít nhất là trong thời điểm này, nếu như có việc gì đó phát sinh, Giang Nhược Kiều phải đi thì anh sẽ không đi, nếu như anh đi thì Giang Nhược Kiều sẽ không đi. Hai người chưa từng nói bất cứ cái gì nhưng tự nhiên đều ngầm hiểu lẫn nhau.

Sáng hôm nay, lúc chuẩn bị xuất phát đi nông trại trên núi, Lục Dĩ Thành đã lấy cớ có việc bận đột xuất để từ chối lời mời của Tưởng Diên.

Trăm tính ngàn tính cũng không thể tính được Tưởng Diên lại đích thân tới chỗ anh. Lúc Lục Dĩ Thành nhận được điện thoại của Tưởng Diên thì anh ta đã sắp lên tới trước cửa nhà anh. Suy nghĩ của Tưởng Diên rất đơn giản, phòng ký túc của bọn họ có người, Lục Dĩ Thành và em út đã xác định sẽ tiếp tục học cao học, người anh em còn lại thì trở về quê thừa kế công ty của gia đình nên chắc chắn sẽ không tiếp tục học cao học. Trước đây anh ta chỉ có một mình nên không sao cả, qua loa tuỳ tiện muốn sao cũng được, nhưng hiện tại anh ta đã có ý định trăm năm với bạn gái nên muốn lên kế hoạch cho tương lai cũng là lẽ đương nhiên.

Anh ta đã quyết định rồi, sau khi tốt nghiệp đại học chính quy thì sẽ ngay lập tức tìm việc làm, đến lúc kiếm được nhiều tiền thì có thể tìm cách trả bớt những khoản nợ, sau đó anh ta và Giang Nhược Kiều sẽ có gia đình nhỏ của hai người.

Căn hộ lớn thì tất nhiên là không thể mua nổi, nhưng căn hộ nhỏ khoảng vài chục mét vuông, xét về năng lực của anh ta, nếu cố gắng vài năm thì vẫn có thể được.

Kế hoạch là vậy nên có lẽ sau này mấy người bọn họ sẽ có rất ít cơ hội gặp nhau trong ký túc xá.

Trước đó Lục Dĩ Thành đã từng nói với phòng ký túc rằng, sau lễ khai giảng năm nay anh sẽ không ở ký túc xá nữa, còn lý do tại sao không tiếp tục ở lại thì Lục Dĩ Thành không nói nên ba người còn lại cũng không hỏi thêm. Nhưng hiện giờ phải đi nông trại trên núi, Tưởng Diên nói nhất định phải kéo Lục Dĩ Thành đi cho bằng được, lỡ đâu sau này không còn cơ hội nữa thì sao? Ai biết được về sau còn có dịp nào mà cả phòng ký túc bốn người bọn họ có thể đi cùng với nhau nữa hay không?

Lục Dĩ Thành bước ra mở cửa, nhìn thấy người đứng đằng trước là Tưởng Diên thì không biết phải làm gì.

Quan hệ giữa Tưởng Diên và Lục Dĩ Thành trước đây quả thật không tồi, đối đãi với nhau không khác gì người một nhà. Mà lúc này đây, Tưởng Diên cũng không xem bản thân là người ngoài, cứ vậy mà đi thẳng vào trong nhà: “Tớ hỏi thằng út rồi, hai ngày nay cậu không cần đi làm gia sư.”

“Sếp Lục à, tớ biết cậu không thích đi góp vui, nhưng mà lần này không giống mấy lần trước đâu.” Tưởng Diên cố hết sức thuyết phục anh: “Thời tiết ở bên đó mát mẻ hơn trong thành phố nhiều, không phải đã nói chuyện này từ trước rồi sao? Tớ cũng đã đặt phòng ở bên đó rồi, nếu như cậu không đi thì mất hứng lắm.”

Lục Dĩ Thành: “…”

Cực kỳ khó xử, cực kỳ phiền phức.

Trong lúc anh đang không biết làm gì cho phải thì Lục Tư Nghiên từ trong nhà vệ sinh đi ra. Thấy có người lạ tới nhà, nhóc cũng không sợ hãi mà ngược lại còn tròn mắt nhìn người ta.

???

Tưởng Diên không ngờ thế mà trong nhà Lục Dĩ Thành lại có một đứa con nít?!

Anh ta nhìn về phía Lục Dĩ Thành.

Lục Dĩ Thành đành phải lên tiếng giải thích: “Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy. Tớ thật sự có việc bận không thể đi được, phải chăm sóc cho nhóc con này.”

Tường Diên nhìn chằm chằm Lục Tư Nghiên, anh ta cảm giác hình như nhóc con này có vài điểm rất quen mắt: “Con của họ hàng nhà cậu à?”

Tuy hỏi vậy nhưng giọng điệu cũng đã gồm mấy phần khẳng định.

Hoàn cảnh gia đình của Lục Dĩ Thành như thế nào bọn họ đều biết rất rõ, có thể nói là, trừ một người cô ở xa ra thì trong nhà Lục Dĩ Thành cũng chẳng còn ai.

Cho nên, nhóc con này, hoặc là con của họ hàng nhà anh, hoặc là con của hàng xóm.

Lục Dĩ Thành nhìn Lục Tư Nghiên như muốn trấn an nhóc rồi “ừ” một tiếng, anh nói: “Đúng vậy, thời gian gần đây tớ phải chăm sóc thằng bé.”

Tưởng Diên: “Việc này cũng không thành vấn đề.” Anh ta ngồi xổm xuống, bắt đầu ngọt nhạt dụ dỗ Lục Tư Nghiên: “Bạn nhỏ à, bọn chú muốn đi nông trại trên núi, ở đó có thể câu cá còn có thể trèo cây đi bắt chim. Cháu có muốn đi cùng bọn chú không, ở đó chơi vui lắm đó.”

Quả nhiên Lục Tư Nghiên đã bị lời mời mọc này hấp dẫn.

Vừa có thể bắt cá dưới nước, lại còn có thể trèo cây bắt chim, chỉ mới nghe thôi mà đã thấy rất vui rồi!!

Một đống thông tin lớn như thế mà bộ nhớ của nhóc lại có giới hạn, chưa gì mà nhóc đã quên mất giọng nói của Tường Diên.

Vừa nghe Tưởng Diên mô tả lại những hoạt động thú vị trên núi, Lục Tư Nghiên không nhớ được cái gì nữa, nhóc mở to cặp mắt tròn xoe, tràn ngập chờ mong nhìn về phía Lục Dĩ Thành.

Cậu nhóc được dạy dỗ rất tốt, tuy rằng thật sự động lòng, tuy rằng rất muốn gật đầu đồng ý nhưng vẫn nhìn về phía người lớn, nhất mực nghe lời người lớn.

Lục Dĩ Thành: “…”

“Cậu nhìn đi, thằng bé cũng muốn đi kia kìa.” Tưởng Diên lại nói: “Hơn nữa, mọi người cũng dễ chịu, một mình cậu dắt theo thằng bé cũng không mệt đâu. Chúng ta có cả một đống người lận đó, cơ mà cậu nhóc này cũng thú vị đấy. Sếp Lục à, cậu không thể nào nể mặt tớ một chút sao, cậu xem này, tớ đã đích thân tới đây đón cậu rồi đó.”

“Cậu mà không đi là tớ lập tức gọi thằng út với mấy tên kia lên vác cậu xuống dưới đấy!”

Lục Dĩ Thành còn có thể nói cái gì nữa.

Anh học chung với Tưởng Diên hai năm, đối với tính tình của Tưởng Diên lại còn chẳng rõ như ban ngày.

Con người Tưởng Diên, anh ta thật sự rất trọng tình trọng nghĩa, nhưng mà bên trong thì… có một chút gọi là “nếu không đạt được mục đích, thề chết cũng không bỏ cuộc”.

Lục Dĩ Thành đành phải vào trong phòng thu dọn đồ đạc.

Bỏ lại Tưởng Diên và Lục Tư Nghiên đứng ngây ngốc ngoài phòng khách.

Thời tiết hôm nay cực kỳ nóng bức, Tưởng Diên khát nước, muốn tìm cái cốc dùng một lần để rót nước uống thì lại vô tình nhìn thấy một cái bình phun sương nhỏ ở trên bàn.

Anh ta cảm thấy nghi hoặc nên đưa tay cầm nó lên xem.

Thế quái nào trông nó quen quen vậy nhỉ?

Từng hình ảnh lướt qua trong đầu, anh ta mới nhớ ra, đây là loại bình phun sương mà Giang Nhược Kiều vẫn thường hay dùng.

Vừa hay lại chính là nhãn hiệu này.

Chỉ là, tại sao trong nhà Lục Dĩ Thành lại có loại bình phun sương này thế nhỉ?

Ở chung phòng hai năm, Tưởng Diên cũng hiểu rõ tính nết của Lục Dĩ Thành, có thể tiết kiệm thì anh đều tiết kiệm, bình phun sương này, vừa nhìn đã biết ngay là không phải của Lục Dĩ Thành.

Anh hoàn toàn không cần tới mấy món đồ này.

Thế thì cái này là của ai nhỉ?

Mà đúng ngay lúc này Lục Dĩ Thành từ trong phòng bước ra, hai người bọn họ lập tức bốn mắt nhìn nhau. Lục Dĩ Thành cũng nhanh nhạy phát hiện chai xịt phun sương trên tay Tưởng Diên, trong nháy mắt, hồi chuông cảnh báo đã gióng lên điên cuồng hòng cảnh tỉnh anh.

Bình xịt phun sương này là Giang Nhược Kiều không cẩn thận để quên ở nhà anh vào hai ngày trước.

Ánh mắt của Lục Dĩ Thành nhìn Tưởng Diên như sắp hóa đá.

Tưởng Diên với vẻ mặt hóng hớt cầm cái bình phun sương trong tay, anh ta lắc lắc và nói với anh: “Sếp Lục, cậu có tình yêu rồi sao?!!”
Bình Luận (0)
Comment