Tưởng Diên đã quyết định sẽ nói với Giang Nhược Kiều về chuyện gia đình của mình.
Nhưng không phải là bây giờ, mà lúc này đây, trên xe không chỉ có hai người bọn họ.
Với Lâm Khả Tinh nói thì Tưởng Diên cũng có thể thầm chấp nhận. Giang Nhược Kiều phản ứng bình thường lại không nằm trong phạm vi dự đoán của Lâm Khả Tinh, cô ấy tưởng rằng, ít nhất Giang Nhược Kiều sẽ hỏi chút gì đó, chí ít là nên quan tâm chuyện của dì, nhưng Giang Nhược Kiều không hề làm gì cả, cô chỉ bình tĩnh gật đầu mà không hỏi gì thêm. Điều này khiến Lâm Khả Tinh mờ mịt, cứ cảm thấy hình như có chỗ nào đó là lạ.
Trong xe lại yên tĩnh trở lại.
Chỉ có âm thanh Lục Tư Nghiên xé gói và ăn đồ ăn.
Giang Nhược Kiều nhìn về phía cậu nhóc, sau khi thầm thở dài một hơi, cô lấy khăn tay từ trong túi xách nhỏ, lau mồ hôi trên trán, lại lau lòng bàn tay cậu nhóc.
“Tưởng Diên, hạ nhiệt độ xuống thấp một chút đi.” Giang Nhược Kiều nói: “Chỗ ngồi phía sau của chúng em hơi nóng, trẻ con sợ nóng.”
Lục Tư Nghiên rất sợ nóng.
Tưởng Diên vội vàng đồng ý, chờ đến khi đèn xanh, anh ta hạ nhiệt độ xuống.
Chỗ Lâm Khả Tinh có một cái quạt thông gió điều hòa. Lâm Khả Tinh theo bản năng sờ cánh tay, Tưởng Diên nhận ra: “Có phải là em lạnh hay không?”
Lâm Khả Tinh cảm thấy lạnh, nhưng vẫn lắc đầu đáp: “Không có, không có.”
Giang Nhược Kiều cũng biết nếu muốn hàng phía sau mát mẻ, thì hàng phía trước nhất định sẽ cảm thấy lạnh, cô nói: “Tưởng Diên, anh tìm một chỗ phía trước để dừng lại chốc lát, trong vali của em có một cái chăn mỏng, có thể che kín cho cô ấy.” Cô dừng một chút, lại nói với Lâm Khả Tinh: “Xin lỗi, hàng sau của chúng tôi hơi nóng.”
Lâm Khả Tinh vội vàng nói: “Em không thấy lạnh!”
Giang Nhược Kiều nhìn cô ấy một cái: “Bây giờ không lạnh, nhưng có lẽ lát nữa sẽ lạnh, lấy chăn ra trước sẽ tốt hơn.”
Lâm Khả Tinh khẽ đáp lời.
Tưởng Diên tìm một chỗ ở phía trước rồi tạm thời dừng xe lại.
Giang Nhược Kiều xuống xe, đi đến cốp xe phía sau.
Có hai chiếc vali trong cốp xe phía sau, một cái là của cô, một cái chắc là của Lâm Khả Tinh.
Trên chiếc vali của Lâm Khả Tinh vẫn còn dán phiếu ký gửi hành lý chưa bị xé ra.
Giang Nhược Kiều lơ đễnh nhìn thoáng qua, đúng là hải đảo.
Lâm Khả Tinh cũng xuống xe theo cô, thấy Giang Nhược Kiều nhìn chằm chằm vali của mình, lập tức hoảng hốt, vội vàng gỡ phiếu ký gửi hành lý xuống: “Vậy mà em lại quên xé ra. Em không cần chăn nữa, em có mang theo quần áo.”
“Ừ.” Giang Nhược Kiều vẫn lấy một cái chăn từ trong vali ra.
Lâm Khả Tinh không xác định được Giang Nhược Kiều có chú ý đến thông tin trên phiếu ký gửi hành lý hay không, mang theo tâm sự mà lên xe.
Sau khi lên xe, Lâm Khả Tinh một mực không nói chuyện, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ suy tư. Cô ấy ngồi ở ghế phó lái, Tưởng Diên dễ dàng chú ý đến cô ấy, hỏi: “Có phải là say xe rồi không?”
Lâm Khả Tinh có bệnh say tàu, say xe rất nhẹ, hôm nay cô ấy không cảm thấy chóng mặt, ngược lại là vẫn luôn nghĩ về việc phiếu ký gửi hành lý. Cô ấy gật đầu: “Có lẽ là có một chút ạ.”
Tưởng Diên bật cười: “May mà anh biết trước nên có chuẩn bị kỹ càng.” Vừa nói anh ta vừa lấy một viên thuốc say xe đưa cho cô ấy: “Là nhãn hiệu em dùng, mẹ nhắc cho anh.”
Lâm Khả Tinh nhận lấy.
Thuốc say xe này được anh ta bỏ vào túi quần, lúc này đây, nó vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh ta.
Cô ấy nắm chặt viên thuốc kia, tâm trạng dần bình ổn trở lại. Thật ra cũng không có gì cả, không phải chỉ có cô ấy và Tưởng Diên đi hải đảo, vẫn có mấy người khác, nếu như Giang Nhược Kiều hiểu lầm, cô ấy vẫn có thể giải thích rõ ràng.
Giang Nhược Kiều cũng rất bình tĩnh.
Cô như người ngoài cuộc nhìn hai người họ ăn ý tương tác.
Anh ta biết cô ấy say xe, mang theo bên người thuốc say xe mà cô ấy quen uống.
Như vậy cũng tốt. Ít ra thì cô cũng có đủ lý do để chia tay, lần đi nông trại trên núi này là cơ hội rất tốt, chờ sau này quay về, cô và Tưởng Diên cũng không còn quan hệ gì nữa rồi. Còn việc Tưởng Diên có thể cùng Lâm Khả Tinh tu thành chính quả như sách gốc hay không, vậy thì không có liên quan gì đến cô nữa đâu, chỉ cần họ không làm ảnh hưởng đến cô, cô sẽ tôn trọng, sẽ chúc phúc.
Lúc đang suy nghĩ, đột nhiên có một bàn tay níu tay cô, kéo suy nghĩ của cô trở về.
Giang Nhược Kiều nhìn Lục Tư Nghiên ở bên cạnh đang nhích lại gần.
Lục Tư Nghiên duỗi tay ra sờ trán cô: “Có phải cô cũng say xe không ạ?”
Một giây sau, giọng điệu căng thẳng của Tưởng Diên truyền đến: “Nhược Kiều, em cũng say xe sao?”
Giang Nhược Kiều không thèm để ý Tưởng Diên, cười cười với Lục Tư Nghiên, nhỏ giọng nói: “Không có, chỉ là đang suy nghĩ một chuyện.”
Tưởng Diên thở dài một hơi: “Không có gì khó chịu thật sao? Có phải là anh lái quá nhanh rồi không? Nếu không thì anh lái chậm hơn một chút nhé?”
Giang Nhược Kiều: “…”
Lục Tư Nghiên suy nghĩ, cố gắng lục tìm ở trong túi xách của mình, rồi lấy ra một quả cam: “Cô thích ăn cam.”
Dùng giọng điệu khẳng định mà nói.
Giang Nhược Kiều cười một tiếng, nhéo mặt của nhóc: “Đúng là con biết hết tất cả mọi chuyện.”
Có rất ít người biết cô thích ăn cam.
Dù sao thì, bình thường, mỗi khi đi ăn cơm ở bên ngoài, cô không bao giờ chạm vào quả cam trong đĩa đựng trái cây.
Lục Tư Nghiên cực kỳ đắc ý: “Chuyện của cô, con đều biết hết!”
Vừa nói nhóc vừa đưa quả cam cho Lục Dĩ Thành đang giả bộ ngủ ở bên cạnh: “Lục Dĩ Thành, chú bóc đi [*].”
[*] Vì đang có người ngoài nên xưng hô giữa hai bố con sẽ là “con - chú” nhé.
Lục Dĩ Thành bỗng dưng bị nhét một quả cam, anh giật mình: “Đây là quả cam.”
Trong tay anh không có dao gọt trái cây.
Lục Tư Nghiên mang vẻ mặt cạn lời: “Quả cam cũng có thể bóc mà. Với cả, quả cam bóc ăn ngon hơn quả cam cắt miếng đó ạ!”
Mẹ rất thích ăn cam, nhưng mà không thích ăn cam cắt miếng, chỉ thích ăn cam bóc.
Sở thích rất kỳ lạ.
Nhưng mà, nhóc biết rằng, bố cũng biết, trước kia đều là bố bóc cam cho mẹ cơ mà.
Lục Dĩ Thành: “…”
Cái này cũng được à?
Mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng trước sự thúc giục của Lục Tư Nghiên, anh vẫn bóc cam.
Vỏ cam cứng hơn vỏ quýt rất nhiều, bóc cũng không dễ như vậy.
Bấy giờ Giang Nhược Kiều mới chú ý đến bàn tay của Lục Dĩ Thành. Khớp xương rõ ràng, thon dài sạch sẽ, trông rất gầy nhưng lại rất mạnh mẽ.
Lục Dĩ Thành bóc cam, Tưởng Diên chen miệng vào, nói: “Hôm khác anh mang cho ký túc xá các em hai thùng cam.”
Yêu đương mấy tháng rồi mà anh ta còn không biết Nhược Kiều thích ăn cam.
Giang Nhược Kiều thu nụ cười trên mặt lại: “Không cần đâu.”
Lục Tư Nghiên cũng nói: “Cô ấy không thích tự bóc.”
Tưởng Diên cười: “Được rồi, sau này anh bóc cho em. Muốn ăn bao nhiêu thì anh đều bóc cho em.”
Lục Tư Nghiên: “…” Hừ.
Lục Dĩ Thành không bị ảnh hưởng gì, lúc anh làm việc thì đều tập trung cao độ, như thể mọi người và mọi thứ xung quanh chẳng thể làm phiền đến anh.
Một lúc sau, anh đã bóc xong một quả cam.
Hương thơm của quả cam nhanh chóng bay khắp cả xe, khiến cho tâm trí tỉnh táo và gạt hết mọi bực dọc trước đó.
Trên tay Lục Dĩ Thành dính một ít nước từ vỏ cam, Giang Nhược Kiều lấy một cái khăn giấy ướt trong túi xách đưa cho anh: “Lau đi, nếu không sạch thì trong túi xách của tôi còn có nước rửa tay.”
“Cảm ơn.” Lục Dĩ Thành nhận lấy.
Cam bóc vỏ xong cũng nằm trong tay Giang Nhược Kiều. Cô rất thích ăn cam, cô và Lục Tư Nghiên chia nhau ăn hết một quả cam. Lục Tư Nghiên dương dương đắc ý, nhóc nói: “Ăn rất ngon đúng không, con… Lục Dĩ Thành bóc cam là hạng nhất thế giới đó ạ, về bóc cam thì không có ai chuyên nghiệp và điêu luyện hơn chú ấy đâu.”
Dù sao thì, hầu như ngày nào bố cũng bóc cam cho mẹ.
Kỹ thuật đó đã được mẹ đóng dấu công nhận rồi.
Sau khi Lục Dĩ Thành lau sạch sẽ ngón tay, anh nhéo nhéo mặt Lục Tư Nghiên: “Bớt nói đi, con chưa ăn đủ à?”
Tưởng Diên cũng nói đùa đúng lúc: “Được đấy sếp Lục, lần sau dạy tớ một chút đi, để tớ bộc lộ tài năng trước mặt Nhược Kiều nữa.”
Lục Dĩ Thành cúi đầu, tiếp tục lau tay, anh chỉ “ừ” một tiếng, xem như trả lời.
Giang Nhược Kiều biết Lục Dĩ Thành thích sạch sẽ, lại cầm nước rửa tay trong túi ra đưa cho anh: “Đây là mùi dưa hấu, nếu không ngại thì có thể dùng một chút, rửa rất sạch sẽ.”
Lục Dĩ Thành: “Cảm ơn.”
Khi đến nơi thì đã là buổi trưa.
Đây là nhà đồng nghiệp ở công ty Tưởng Diên làm thêm mở ra, quy mô không tính là lớn, cũng mới thành lập chưa được bao lâu, bây giờ cũng là mùa ế, một mặt Tưởng Diên muốn thể hiện sự quan tâm đến việc làm ăn của đồng nghiệp, mặt khác thì đúng là muốn đưa bạn gái và bạn bè của mình đi chơi thư giãn hít thở không khí.
Bọn họ đến muộn hơn một chút, ba người bạn cùng phòng của Giang Nhược Kiều và hai người bạn cùng phòng của Tưởng Diên đều đi ra vườn rau đằng sau.
Ông chủ là chú của đồng nghiệp là một người đàn ông trung niên giản dị và thật thà: “Bọn họ đến đó hái cà chua, có lẽ là một lát nữa mới trở lại, phòng bếp đang làm đồ ăn, các cháu nghỉ ngơi một lát là có thể ăn cơm tối.”
“Dạ, chúng cháu cảm ơn ạ.”
Cái sân này được quản lý rất tốt, có tổng cộng ba tầng.
Tưởng Diên đã đặt trước bốn phòng.
Hai người một phòng, vừa vặn đủ, nhưng bây giờ có thêm Lục Tư Nghiên và Lâm Khả Tinh thì sẽ phải điều chỉnh lại.
Lục Tư Nghiên thì còn đỡ, cậu nhóc theo Lục Dĩ Thành là được, cơ thể nhỏ bé hầu như không chiếm không gian nào.
Chủ yếu là Lâm Khả Tinh…
“Vẫn còn một phòng cho khách.” Ông chủ nói: “Ngay bên cạnh 203.”
Tưởng Diên suy nghĩ: “Vậy cũng được.” Anh ta lại nhìn về phía Lâm Khả Tinh: “Anh và sếp Lục ở 203, ngay bên cạnh em, không cần sợ, có chuyện gì thì kêu một tiếng, bọn anh ngay sát vách.”
Lâm Khả Tinh thở ra một hơi.
Cô ấy còn nghĩ mình sẽ được sắp xếp ở cùng phòng với Giang Nhược Kiều.
Như thế này rất tốt.
Tưởng Diên lại đi đến bên cạnh Giang Nhược Kiều, rất có tinh thần tự giác của bạn trai mà cầm lấy cây quạt để quạt cho cô: “Em và Vân Giai ở một phòng, ở tầng ba, là phòng tốt nhất ở đây.”
Giang Nhược Kiều “ừ” một tiếng đầy cao quý và lạnh lùng.
Hành lý của Lục Dĩ Thành và Tưởng Diên cũng không nhiều, mỗi người một cái ba lô.
Lâm Khả Tinh và Giang Nhược Kiều thì mỗi người một cái vali.
Lục Dĩ Thành ngậm ngùi, thật ra cũng chỉ có hai ngày một đêm thôi mat, tại sao lại mang nhiều đồ như vậy cơ chứ?
Về việc này, Giang Nhược Kiều có lý do đầy đủ, cô mang đồ vệ sinh cá nhân, máy sấy, áo ngủ, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, quần áo để tắm giặt và iPad, ngoài ra còn có ô che nắng và một số đồ dùng nhỏ khác, cứ vô thức mà cho đầy một cái vali…
Tưởng Diên nhìn hai cái vali, giải quyết dứt khoát: “Anh giúp hai em chuyển vali trước.”
Thật ra, với sức lực của anh ta, một lần xách hai cái vali cũng được.
Đồ của Giang Nhược Kiều và Lâm Khả Tinh không có quá nhiều, cũng không quá nặng.
Chỉ tiếc là, cầu thang ở chỗ này khá hẹp.
Một lần anh ta chỉ có thể chuyển một cái vali.
Chắc chắn là Tưởng Diên sẽ ưu tiên muốn giúp bạn gái mình chuyển vali trước, thế là nhìn về phía Lục Dĩ Thành, chỉ là còn chưa kịp nói gì thì nhóc Lục Tư Nghiên lém lỉnh đột nhiên ôm bụng, nói: “A, đau bụng, con muốn đi vệ sinh!”
Lục Dĩ Thành: “…”
Tưởng Diên cũng không tiện nói gì, anh ta nói với Lâm Khả Tinh: “Em về phòng trước đi, lát nữa anh chuyển vali cho em sau.”
Lâm Khả Tinh: “Vâng ạ.”
Dưới sự chỉ dẫn của ông chủ, Lục Dĩ Thành đành phải đưa Lục Tư Nghiên, xuống đến nhà vệ sinh ở tầng một.
Ai ngờ, sau khi đến nhà vệ sinh, Lục Tư Nghiên không nói muốn đi vệ sinh nữa, Lục Dĩ Thành không hiểu gì, anh không đồng ý mà nói: “Con học từ ai vậy?”
Chỉ là thuận tay chuyển vali giúp con gái người ta mà thôi.
Lục Dĩ Thành có danh tiếng rất tốt trong đám bạn học, anh lấy giúp người làm niềm vui, chỉ cần anh có thể giúp, chỉ cần anh rảnh, anh sẽ không từ chối.
Anh sẽ không cho những cô gái lạ tài khoản WeChat khi gặp phải ở siêu thị, nhưng nếu người khác cần giúp đỡ, ví dụ như xách thứ gì đó thì anh nhất định sẽ giúp.
Như vậy là không đúng.
Mặc kệ Lâm Khả Tinh và Tưởng Diên có quan hệ như thế nào, chỉ là một cái vali mà thôi, anh không tìm thấy lý do để từ chối.
Lục Tư Nghiên lớn tiếng nói: “Mẹ sẽ không vui!”
Lục Dĩ Thành: “… Cô ấy sẽ không như vậy.”
Là anh chuyển, cũng không phải là Tưởng Diên chuyển cơ mà.
“Thật mà!” Lục Tư Nghiên nói: “Mẹ không thích người đó!”
“Con biết hả?”
Lục Tư Nghiên gật đầu: “Đương nhiên rồi, mẹ thích ai, không thích ai, đều không thể thoát khỏi đôi mắt to của con!”
Lục Dĩ Thành: “… Tư Nghiên, như vậy là không đúng. Đây chỉ là một chuyện nhỏ. Chúng ta làm vậy là không đúng, không tốt.”
Theo một mức độ nào đó, thậm chí đây còn có thể xem là một loại cô lập.
Không nên như vậy.
Chuyện đúng hay sai của ba người họ không liên quan gì đến anh. Trước kia, khi ngồi xe buýt ra ngoài, gặp phải con gái không xách vali được, anh sẽ tiến lên giúp đỡ, tại sao lúc này lại phải làm như không thấy?
“Sau này người khác không thích con, khi con cần giúp đỡ, tất cả mọi người giả vờ không nhìn thấy, con thấy như vậy có đúng không? Con có buồn hay không?” Lục Dĩ Thành hỏi.
Lục Tư Nghiên xoắn xuýt: “Nhưng mà mẹ không thích cô ta…”
“Vậy không bằng con đi hỏi mẹ con một chút.” Lục Dĩ Thành nói: “Con nghe suy nghĩ của cô ấy một chút. Con không biết suy nghĩ của cô ấy thì sao lại đoán cô ấy nhất định sẽ tức giận?”
Anh có thể nhìn ra, đúng là Giang Nhược Kiều hoàn toàn không thích Lâm Khả Tinh, nhưng tuyệt đối là không có ác ý.
Anh nghĩ, nhất định là Giang Nhược Kiều cũng giống như anh, hy vọng Tư Nghiên có thể trở thành một đứa trẻ ngay thẳng, trung thực và hạnh phúc, chứ không phải bị ảnh hưởng bởi chuyện đúng sai giữa người lớn như thế này.
Thật ra, những suy nghĩ và cách làm của Lục Tư Nghiên, Lục Dĩ Thành cũng có thể hiểu được phần nào.
Ở trong lòng một đứa trẻ, mẹ là người quan trọng nhất, cho nên cậu nhóc chán ghét người lừa dối và làm mẹ tổn thương, và “cùng chung mối thù” cùng mẹ đứng trên một mặt trận, người mà mẹ không thích, cậu nhóc cũng không thích.
“Bố không yêu cầu con phải thích cô ta, đến gần cô ta.” Lục Dĩ Thành nói một cách sâu sắc và thấm thía: “Muốn làm gì đó hay không là do chính con chứ không phải nhìn chúng ta. Hôm nay chỉ là chuyển vali mà thôi, ngày nào đó, bố so sánh một chút, ngày nào đó con gặp phải cô ấy bị người xấu ức hiếp, nhìn thấy cô ấy gặp chuyện không tốt, rõ ràng là con có thể giúp, chẳng lẽ chỉ vì mẹ của con không thích cô ấy mà con làm như không thấy hay sao?”
Lục Tư Nghiên ngập ngừng: “… Như vậy cũng không được.”
Lục Dĩ Thành vẫn rất vui mừng.
Đứa trẻ này còn nhỏ thôi.
Người lớn có thể từ từ dạy nó.
“Tư Nghiên.” Lục Dĩ Thành ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu nhóc: “Hôm nay bố muốn khen con. Bố thấy con là một người con rất ngoan ngoãn và tuyệt vời, con rất quan tâm đến cảm xúc của mẹ con, đây là điều mà nhiều bạn nhỏ bây giờ cũng không làm được.”
Lục Tư Nghiên hơi xấu hổ: “… Cũng được thôi ạ!”
“Thật ra quan điểm của bố chưa chắc đã đúng.” Lục Dĩ Thành nói: “Không thì, chuyện này chúng ta không nói nữa, bỏ qua, chờ con lớn một chút chúng ta lại thảo luận nhé?”
Lục Tư Nghiên trợn tròn mắt: “Được sao ạ?”
“Đương nhiên được.” Lục Dĩ Thành bật cười: “Bố hai mươi tuổi, con mới năm tuổi, ở việc tranh luận chuyện gì đó, có vẻ như con rất thiệt thòi, chúng ta cứ nhớ kỹ suy nghĩ của bản thân, chờ con lớn hơn, ít nhất là sau khi con học nhiều thứ hơn một chút, chúng ta lại thảo luận đúng và sai?”
“Hừm!!” Lục Tư Nghiên cũng không bị Lục Dĩ Thành thuyết phục.
Cậu nhóc cũng là đứa trẻ bướng bỉnh và kiêu ngạo đó.
Cậu nhóc mơ hồ cảm thấy bố nói đúng, nhưng cậu nhóc lại cảm thấy mình không làm sai gì, vậy nên, phải làm sao bây giờ!
“Vậy con có nên đi hỏi mẹ một chút hay không?” Lục Tư Nghiên chần chờ hỏi.
“Đương nhiên.” Lục Dĩ Thành nói: “Hoặc chúng ta có thể đánh cược.”
Lục Tư Nghiên cực kỳ cao hứng: “Đánh cược? Đánh cược gì, đánh cược gì ạ?!”
Lục Dĩ Thành mang vẻ mặt đăm chiêu: “Cược mẹ con có tức giận vì bố giúp chuyển vali hay không. Bố cược là không.”
“Vậy đánh cược cái gì?” Lần đầu tiên Lục Tư Nghiên chơi loại trò chơi này, hai mắt nhóc sáng bừng lên.
“Cược đồ chơi xếp hình Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không. Con thắng thì bố sẽ mua cho con.” Lục Dĩ Thành nói: “Nếu như con thua…”
Lục Dĩ Thành dừng lại một chút, thanh âm trong trẻo và rõ ràng: “Con thua thì phải ăn cà rốt một tuần liền.”
Đứa bé này kén ăn quá, rau quả hay đồ ăn chay gì gì đó, nhóc đều không muốn ăn!
Lục Tư Nghiên nhíu mày, mơ hồ thấy đây là việc khó khăn nhường nào!
Nhưng mà, đó là đồ xếp hình Tề Thiên Đại Thánh đó, haiz!
Nhóc muốn lắm!!
Cậu nhóc suy nghĩ chừng mười mấy giây, sau khi cân nhắc một lúc, duỗi móng vuốt mập mạp nắm thành nắm đấm: “Được rồi!”
Lục Dĩ Thành cũng đưa tay ra chạm nhẹ vào nắm đấm của con trai mình.
Vụ đặt cược được thiết lập.