Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 48

Một câu chia tay trong hòa bình khiến Tưởng Diên bất ngờ như nghe sét đánh ngang tai.

Anh ta cứng đờ người ra, nhìn cô.

Mãi đến bây giờ anh ta mới nhận ra là cô thật sự muốn rời khỏi anh ta. Tựa như giãy giụa trước khi chết, anh ta nói: “Anh biết sai rồi, em không muốn nghe anh giải thích, anh sẽ không nói gì cả, Nhược Kiều, em yên tâm, anh sẽ rời khỏi nhà họ Lâm, sau này sẽ không gặp lại em ấy nữa.”

Giang Nhược Kiều nghe anh ta nói thế thì cô hơi ngạc nhiên.

Bởi vì trong nguyên tác, Tưởng Diên rất có ý thức trách nhiệm với nhà họ Lâm, thực sự có tình cảm thanh mai trúc mã với Lâm Khả Tinh.

Cũng bởi vì như thế, cái cách anh ta đối xử với Lâm Khả Tinh luôn cho người ta cảm giác như người yêu mà cũng như anh trai, kết hợp với nhau, vô cùng cưng chiều, anh ta cũng xem như là rất quan tâm chăm sóc Lâm Khả Tinh.

Nhưng bây giờ anh ta lại nói ra những lời như vậy, nói gì mà dọn ra khỏi nhà họ Lâm, cũng không gặp lại Lâm Khả Tinh nữa.

Vậy thì, rốt cuộc, trong lòng anh ta, Lâm Khả Tinh có được mấy phần quan trọng?

Trừ cảm giác bất ngờ lúc đầu, cảm giác của cô phần nhiều là sự thất vọng không nói rõ ra thành lời được.

Thất vọng vì Tưởng Diên, rốt cuộc thì anh ta là loại người thế nào? Nói anh ta trọng tình cảm, nói anh có ơn tất báo, thế nhưng, giờ đây anh ta lại có thể dễ dàng nói ra việc từ giờ không gặp lại Lâm Khả Tinh nữa, nói anh ta thâm tình, nhưng trước lúc anh ta mất đi cô, anh ta lại không nhận thức được điều này.

Anh ta đối xử với cô hay với Lâm Khả Tinh đều quá tệ.

“Tưởng Diên.” Giang Nhược Kiều cũng không rõ tình tiết câu chuyện có bị lệch khỏi quỹ đạo hay không: “Chuyện này mẹ anh biết không?”

Cô nói: “Dì ấy cho phép rồi sao?”

Tưởng Diên không ngờ là Giang Nhược Kiều sẽ nhắc tới mẹ anh ta vào lúc này, bị chững lại một chốc rồi mới nói: “Mẹ anh biết.”

Giang Nhược Kiều quyết định sẽ nhắc nhở anh ta một lần cuối cùng: “Bây giờ tôi và anh không còn là người yêu của nhau nữa rồi, thế nên có mấy lời, anh muốn nghe thì nghe, không muốn nghe cũng không sao cả, cứ coi như tôi đang phát cáu đi. Nhưng không nói ra thì lòng tôi lại thấy khó chịu. Tưởng Diên, tôi từng nói là Lâm Khả Tinh ấy thích anh, hơn nữa, tôi chắc chắn mẹ anh cũng biết, anh có từng nghĩ, dì nghĩ gì khi để Lâm Khả Tinh đi chơi cùng chúng ta, sau khi chuyện đó xảy ra, dì lại nghĩ gì khi chạy từ trong thành phố tới đó đón Lâm Khả Tinh? Trước đây anh có thể không hiểu, không nhận ra, nhưng sau này nên để ý nhiều hơn đi, tránh cho sau này tìm được người thích hợp với mình lại phải đi đến con đường chia tay. Không tốt cho người ta mà cũng chẳng tốt cho mình.”

Đây là lời khuyên của cô.

Sau khi nói xong, cô đứng dậy: “Tưởng Diên, sau này anh không cần đi khắp nơi để tìm tôi nữa, cũng không cần nghĩ cách để cứu vãn mọi chuyện, hy vọng những gì tôi nói hôm nay sẽ không cho anh ảo tưởng rằng những rắc rối giữa chúng ta có thể giải quyết được, bởi vì chúng ta thực sự không hợp nhau, việc này không liên quan đến Lâm Khả Tinh. Vẫn là câu nói đó, chia tay trong hòa bình, tôi không muốn chia tay một cách khó coi quá mức, cứ vậy đi thôi.”

Chia tay là điều hiển nhiên.

Cô cũng có nguyên nhân của riêng mình, nhưng suy cho cùng, vẫn là do hai người họ không hợp nhau.

Cả đời này, cô không thể nào chấp nhận việc bạn trai mình có một cô em gái thanh mai như thế, điều khiến cô bận tâm hơn cả, đó chính là, bạn trai mình hoàn toàn không có ý thức phải phân rõ giới hạn với người ta.

Hơn nữa, mẹ Tưởng Diên… liệu dì ấy phải thấy bức bách đến cỡ nào mới dùng cách có độ khó cao như thế này để làm khó cô vậy nhỉ?

Giang Nhược Kiều đi rồi.

Cô nghĩ, sau cuộc nói chuyện này, Tưởng Diên cũng đã nhìn rõ mọi chuyện rồi nhỉ!

Chí ít anh ta sẽ không chạy khắp nơi tìm cô, cũng sẽ không nói mấy câu như muốn giải thích gì gì đó với cô nữa.

Tưởng Diên như người mất hồn mà đứng ngồi ngây ngốc tại chỗ, lúc này đây, anh ta không hề đuổi theo.

Sau khi Giang Nhược Kiều rời khỏi tầm mắt của Tưởng Diên, cô lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Lục Dĩ Thành.

Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.

So với những lần trước đây thì nhanh hơn rất nhiều.

Giọng nói của Lục Dĩ Thành vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh như từ trước tới nay: “Alo.”

Từ nơi cô đứng tới cửa ra công viên Hồ Tâm cũng tốn một khoảng thời gian, công viên Hồ Tâm này thực sự quá rộng lớn. Cô vừa đi vừa thuận miệng hỏi anh: “Cậu với Tư Nghiên ăn cơm chưa? Tôi vừa mới xong việc, bây giờ về, hai người muốn ăn gì, tôi mua ở ngoài mang về cho.”

Lục Dĩ Thành đáp: “Chưa ăn, có điều, không cần phiền phức như thế đâu!”

Dù sao hai người cũng quen biết nhau được một khoảng thời gian rồi, dù có cố gắng duy trì khoảng cách thì vẫn có chút hiểu biết cơ bản về đối phương.

Giang Nhược Kiều như thể đã biết anh định nói gì nên ngắt ngang lời anh: “Đừng nói cái gì mà muốn tới chợ mua đồ về nấu nữa, nếu đợi cậu thì tới bao giờ mới có cơm ăn đây?”

Lục Dĩ Thành: “…”

“Được. Vậy cậu quyết định đi.” Anh nói.

Giang Nhược Kiều nghĩ thầm: Vậy là đúng rồi.

“Vậy cậu hỏi Tư Nghiên thử đi, thằng bé muốn ăn gì.”

Lục Dĩ Thành nghiêm túc và đường đường chính chính trả lời cô: “Thằng bé có muốn ăn cũng không được ăn, dù đã hết sốt nhưng ăn thanh đạm một chút vẫn tốt hơn.”

Giang Nhược Kiều khẽ bật cười: “Nghiêm khắc quá đi.”

Mấy đứa nhóc thời nay khi bị bệnh sẽ thường được ăn những món mà trước đây không được ăn.

Không biết vì sao mà khi Lục Dĩ Thành nghe tiếng cười cùng câu nói trêu ghẹo của cô thì vành tai đỏ hẳn lên, thế nhưng, khuôn mặt anh vẫn duy trì vẻ nghiêm túc: “Hôm qua bác sĩ có dặn.”

Giang Nhược Kiều cố ý kéo dài âm, phụ họa theo anh: “Ừ, bác sĩ Lục nói đúng, đúng rồi, thế thằng bé ăn được món gì?”

Lục Dĩ Thành: “…” Anh nắm chặt điện thoại: “Đồ ăn thanh đạm, ăn mì hay cháo gì cũng được. Nếu tôi nhớ không lầm thì ngoài khách sạn có một quán ăn nhỏ, là quán bán mì gà, cậu mua cho thằng bé một phần đi, để nó ăn ít canh gà cũng được.”

Giang Nhược Kiều ừ một tiếng: “Được, còn cậu, cậu ăn gì?”

Lục Dĩ Thành đáp: “Gì cũng được.”

Giang Nhược Kiều: … Cái người này coi bộ cũng khá dễ nuôi.

“Vậy tôi mua ít món với cơm, chúng ta cùng ăn.”

Lục Dĩ Thành nghe cái câu “chúng ta“ mà ngẩn ngơ.

Giờ đang là buổi chiều tối, thời tiết mát mẻ nên người trong công viên Hồ Tâm rất đông, có trẻ con chơi đùa, cũng có các ông các bà lớn tuổi tụ tập nhảy quảng trường, nơi đây còn thích hợp làm chốn hẹn hò nói chuyện của đám thanh niên. Giang Nhược Kiều muốn đi tới chỗ ít người nhưng càng đi lại càng gặp nhiều người. Càng đáng sợ hơn là, người thì đông, lại có một, hai bé trai tầm mười mấy tuổi đang chơi xe điện cân bằng, rõ ràng là đi chơi quá nên quen, Giang Nhược Kiều muốn tránh nhưng có thể do bị người khác đụng trúng nên một trong hai đứa bé không giữ được thăng bằng, ngã về phía cô.

Giang Nhược Kiều: … Chết rồi!

Quả nhiên là cô không trách kịp cú va chạm đó, điện thoại cầm trong tay cũng bị văng ra ngoài.

Giang Nhược Kiều trơ mắt nhìn điện thoại di động bị người qua đường đạp trúng.

Mà ở đầu dây bên kia, Lục Dĩ Thành chỉ nghe được tiếng thét kinh hãi của Giang Nhược Kiều, sau đó là một chuỗi âm thanh chói tai, cuối cùng thì điện thoại tắt ngúm.

Anh vô cùng ngạc nhiên.

Xảy ra chuyện gì rồi sao?

Anh bình tĩnh lại rồi thử gọi lại vào số của cô, kết quả là, anh lại nghe thấy giọng nữ của máy báo tự động nhắc nhở anh rằng, số điện thoại anh đang gọi đã tắt máy.

Đã xảy ra chuyện gì??

Giang Nhược Kiều nhìn màn hình điện thoại đã vỡ nát của mình thì lòng đau như cắt! Cô mới đổi điện thoại không bao lâu, cứ thế mà bị hư rồi sao? Đợi cô khởi động máy lần nữa, điện thoại di động không còn hoạt động, mẹ nó! Cô tức điên tới mức muốn chửi đổng, cô ngẩng đầu lên nhìn thì hai đứa nhóc gây họa đã chạy mất.

Mấy thằng nhóc này!!

Cô tức đến điên người.

Cô đang muốn đến tìm người quản lý trong công viên, nhờ người quản lý đó tìm hai đứa bé đòi tiền bồi thường… Nhưng, mấu chốt là, chuyện này mà dây dưa quá lâu, nói không chừng còn phải tranh luận với phụ huynh của hai đứa bé đó. Cuối cùng, có khi tiền không lấy được mà còn rước bực vào thân. Chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến Giang Nhược Kiều đau hết cả đầu, hơn nữa, điều quan trọng nhất là ngay cả người đạp điện thoại của cô là ai mà cô cũng không biết, thế thì biết tìm ai bây giờ?

Xui, thực sự xui quá đi mất!

Giang Nhược Kiều đổ hết sự xui xẻo ngày hôm nay của mình lên người Tưởng Diên.

Không gặp anh ta thì đã không xảy ra những chuyện này rồi!

Ở bên khách sạn, Lục Dĩ Thành vẫn đang gọi điện cho Giang Nhược Kiều, chỉ tiếc là điện thoại của cô vẫn đang trong trạng thái tắt máy. Một mặt anh tự nói với mình, nơi đó là công viên Hồ Tâm, người ở đó rất đông, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, huống chi Tưởng Diên cũng không phải là loại người như thế, mặt khác, anh thực sự không khống chế được sự lo lắng của mình.

Tiếng thét kinh hãi của cô.

Cả việc điện thoại di động bỗng dưng bị tắt.

Rất dễ khiến người khác liên tưởng đến những chuyện không hay.

Lục Tư Nghiên ngồi trên giường xem phim hoạt hình, cậu nhóc thấy bố cứ đi tới đi lui, mặt trông còn rất đáng sợ, đôi lông mày chau lại như muốn kẹp chết cả con ruồi. Cậu nhóc hơi sợ, lén lút dịch chuyển cái mông nhỏ xíu, mò lấy cái điều khiển từ xa, vì bản năng sinh tồn, nhóc điều chỉnh âm lượng tivi xuống thấp, bấy giờ nhóc mới hỏi: “Bố ơi, sao vậy ạ?”

Lục Dĩ Thành dừng bước.

Trong lòng đã hạ quyết tâm, anh cất điện thoại rồi nói với Lục Tư Nghiên: “Tư Nghiên, bố ra ngoài một chuyến, con ở trong phòng không được ra ngoài đâu đấy, trừ mẹ và bố, dù ai gõ cửa thì cũng không được mở.”

Anh rất yên tâm về Lục Tư Nghiên.

Trước đây, khi anh phải đến nhà học sinh dạy kèm vào buổi sáng, Tư Nghiên không ai trông cũng được để ở nhà một mình.

Tư Nghiên được dạy dỗ rất tốt, biết cái gì có thể đụng, cái gì không thể đụng vào, cũng không mở cửa cho người lạ, càng không tự mình chuồn ra khỏi nhà.

Về mặt an ninh, chuỗi khách sạn này cũng thực hiện rất tốt.

Lục Dĩ Thành miễn cưỡng khiến bản thân bình tĩnh lại: “Bố đi rồi về ngay thôi.”

Lục Tư Nghiên có chút lo sợ bất an: “Sao vậy, bố ơi?”

“Không sao cả.” Lục Dĩ Thành nói: “Hình như mẹ con gặp phải chút phiền phức, bố đi đón mẹ con về, con ở trong phòng chờ nhé.”

Lục Tư Nghiên “dạ” một tiếng: “Được ạ, con sẽ không đi đâu hết, cũng sẽ không đụng vào ổ cắm, ai tới gõ cửa con cũng không mở, chỉ khi bố mẹ tới thì con mới mở cửa.”

“Ngoan lắm.”

Sau khi Lục Dĩ Thành dặn dò Lục Tư Nghiên xong, anh cầm điện thoại di động rồi đi ra ngoài.

Anh đi dọc con đường Đặng cho người đi bộ, đi qua một con đường, cuối cùng cũng nhìn thấy biển hiệu của công viên Hồ Tâm.

Anh lách qua từng tốp người, chân không dám ngừng bước, cuối cùng cũng tới cửa vào công viên.

Anh vội vàng quay quanh tìm kiếm, chỉ liếc mắt một cái đã thấy Giang Nhược Kiều trong đám người.

Người như Giang Nhược Kiều, không thể nghi ngờ gì, cô chính là người nổi bật nhất, dù cô ở đâu cũng sẽ khiến người khác nhìn thấy cô đầu tiên.

Giang Nhược Kiều còn đang buồn vì chuyện cái điện thoại, cau mày, dáng vẻ như muốn nói “người lạ chớ tới gần”, có vài người muốn tới gần nhưng thấy khí thế của cô thì đều thức thời rời đi.

Rốt cuộc Lục Dĩ Thành cũng thở phào một hơi, bước nhanh tới chỗ cô.

Lúc Giang Nhược Kiều ngước mắt lên nhìn thì thấy Lục Dĩ Thành đứng ngay trước mặt cô, cô có hơi ngạc nhiên nhưng lại nghĩ tới ban nãy khi bị người khác đụng phải, cô đang nói chuyện điện thoại với anh, chắc hẳn anh đã chạy một mạch tới đây, giờ vẫn còn đang thở d0c.

Là lo lắng cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Giang Nhược Kiều lấy cái điện thoại đã bị bể màn hình ra, vẻ mặt muốn khóc không thành tiếng: “Lúc nãy khi nói chuyện điện thoại với cậu thì bị người khác đụng trúng, điện thoại cũng hư không khởi động lại được, cậu yên tâm, tôi không sao.”

Vẻ mặt Lục Dĩ Thành vẫn nghiêm túc như trước: “Ai đụng cậu?”

Giang Nhược Kiều vừa định than thở xui xẻo.

Thì một giọng nam trầm thấp từ phía sau vang lên.

“Nhược Kiều.”

Tưởng Diên ngồi bên hồ một lát rồi sau đó mới rời đi, lúc tới cửa thì vừa hay thấy Giang Nhược Kiều.

Anh ta biết không nên bắt chuyện với cô nhưng lại không kìm lòng được mà liếc mắt nhìn cô nhiều hơn một chút.

Với khoảng cách hai mét, ánh mắt của Tưởng Diên từ bóng lưng Giang Nhược Kiều chậm rãi dời lên người Lục Dĩ Thành đang đứng đối diện cô, hiển nhiên anh ta có thể thấy được, hai người kia đang nói chuyện.

Anh ta chần chừ rồi hỏi: “Sếp Lục? Sao cậu lại ở đây?”
Bình Luận (0)
Comment