Bầu không khí có phần tế nhị, thậm chí là căng thẳng.
Nếu phải miêu tả cụ thể hơn, thì tựa như một bộ phim cổ trang, hai người đàn ông đối đầu giương cung bạt kiếm, nhưng chẳng ai chủ động ra tay trước, đều ngấm ngầm dò xét đối phương, hay chính xác hơn là họ chờ thời cơ.
Giang Nhược Kiều: “…”
Hôm nay, cô chẳng ngờ tình huống đấy lại ứng nghiệm lên người mình.
Có lẽ đã từng nghĩ đến một ngày thế này, nhưng không ngờ là nó sẽ tới nhanh đến vậy.
Cô nhìn về phía Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành cũng nhìn cô.
Từ góc nhìn của Tưởng Diên, hai người họ đang nhìn nhau. Hô hấp anh ta cứ nặng nề dần, nhìn Giang Nhược Kiều không chớp mắt. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta sẽ không bao giờ tin được có ngày lại thấy người bạn thân nhất của mình thành đôi với người anh ta thích. Có thể nói một cách khác là, cho dù thật sự có một ngày như vậy, là Đỗ Vũ cũng được, Vương Kiếm Phong cũng được, nhưng không thể là Lục Dĩ Thành!
Lục Dĩ Thành biết, từ giờ trở đi, đây sẽ chỉ là chuyện giữa anh và Tưởng Diên.
Anh khẽ nói với Giang Nhược Kiều bằng giọng bình tĩnh: “Không phải ngày mai cậu bận rất nhiều việc sao? Cậu đi trước đi.”
Chuyện còn lại cứ để tôi xử lý. Ý của anh là thế.
Giang Nhược Kiều nghĩ thầm, cũng đúng thôi. Ba người họ giằng co về chuyện này, vừa rắc rối vừa tạo ra một đống drama. Nếu Lục Dĩ Thành định lo liệu mọi việc, cô cũng không nên từ chối ý tốt của anh ngay thời điểm này: “Vậy được.”
Không ngờ là, chỉ là một đoạn nói chuyện bình thường như thế, nhưng khi rơi vào tai Tưởng Diên lại khiến lòng anh ta đau như cắt!
Thậm chí anh ta còn chưa từng nghĩ đến, vào thời khắc anh ta không nhìn thấy, ở một nơi nào đó anh ta không biết đến, thì ra quan hệ giữa hai người đã thân mật đến vậy rồi!
Giang Nhược Kiều tiếp tục đi về ký túc xá, lướt qua người Tưởng Diên.
Đúng ngay lúc này, Tưởng Diên vươn tay ra bắt lấy cổ tay cô.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt bĩnh tĩnh của Lục Dĩ Thành lóe lên nhiều cảm xúc, anh muốn tiến lên, nhưng rồi anh lại dừng bước chân.
Có những việc, những chuyện, là chuyện giữa anh và Tưởng Diên…
Nhưng cũng có những việc, những chuyện, chỉ là chuyện giữa riêng cô và Tưởng Diên mà thôi…
Giang Nhược Kiều hơi giãy giụa, Tưởng Diên như bị phỏng mà nhanh chóng buông tay cô ra.
Công bằng mà nói, trong chuyện tình yêu, ngoại trừ scandal đáng lên án với “cô em gái” nào đó, các phương diện khác của Tưởng Diên đều rất tốt, hoàn toàn là một người bạn trai đủ tư cách, thậm chí, có thể xem là xuất sắc. Anh ta chưa từng ép buộc cô làm điều gì, chuyện cô không thích, anh ta sẽ không bao giờ làm, như chuyện trò chơi nói thật hay mạo hiểm ngày trước vậy, cô không muốn phối hợp, anh ta cũng chỉ tự điều chỉnh tâm trạng xấu, không sử dụng thân phận bạn trai để ép cô làm chuyện cô không muốn làm.
Cô vùng vẫy, cô từ chối, anh ta sẽ buông tay.
Giọng Tưởng Diên nặng nề, cười khổ rồi nói: “Anh chỉ muốn tặng quà sinh nhật cho em mà thôi. Nhược Kiều, sinh nhật vui vẻ!”
Giang Nhược Kiều không phải người ý chí sắt đá. Cô cũng từng có một khoảng thời gian ngọt ngào với Tưởng Diên.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ cô sẽ không nhận, hoặc tỏ ý khó chịu. Nhưng cô là Giang Nhược Kiều, cô có thể xem nhẹ cảm xúc của chính mình huống chi là người khác.
Tưởng Diên đại diện cho cái gì?
Nguy hiểm, không chắc chắn.
Anh ta chưa dứt tình với cô là phiền phức, nếu sau khi chia tay, anh ta buông tay, khi gặp lại chỉ coi nhau là người xa lạ, thì có lẽ cô còn có chút biết ơn, bởi vì bị anh ta lãng quên, vì anh ta buông bỏ, điều đó có nghĩa là cô sắp hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc của cốt truyện.
Quà do Tưởng Diên chuẩn bị, cô càng không thể nhận lấy.
Thậm chí cô còn không nhìn vào hộp quà tinh xảo đó, cô chỉ bình tĩnh nói: “Tưởng Diên, chuyện này không thích hợp.”
Sau khi nói xong, cô bước nhanh vào ký túc xá.
Để lại Tưởng Diên thần hồn phách lạc, buồn bã và chán nản, còn Lục Dĩ Thành chỉ bình thản và tỉnh táo mà đứng một bên, rõ ràng là trông anh giống người qua đường hơn, mà trớ trêu thay, anh lại là người trong cuộc.
Sau khi Giang Nhược Kiều vào phòng, Tưởng Diên như biến thành một con người khác, một giống đực nóng nảy khi bị người khác tiến vào lãnh địa, chuẩn bị lâm vào trạng thái chiến đấu.
Ánh mắt Tưởng Diên khi quay lại nhìn Lục Dĩ Thành, đã hoàn toàn không còn còn sự gần gũi thân thiết, thay vào đó là sự lạnh lùng, thậm chí là phẫn nộ.
“Lục Dĩ Thành…” Anh ta gần như là nghiến răng nghiến lợi nhả ra cái tên này.
Nhưng Tưởng Diên vẫn ung dung tựa như không nhận thấy nguy hiểm.
Không có nhiều người qua lại dưới ký túc xá nữ vào giờ này, nhưng không loại trừ khả năng sẽ có người nghe được cuộc nói chuyện giữa họ.
Một tay Lục Dĩ Thành đút vào túi quần, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng lại thiếu đi nét dịu dàng của khi trước: “Muốn nói chuyện thì đi chỗ khác đã.”
Tưởng Diên cắn chặt quai hàm.
Lục Dĩ Thành mặc kệ anh ta, lập tức xoay người bước đến chỗ khác, Tưởng Diên không còn cách nào khác đành bực bội đi theo anh. Đại học A có một khu đất hoang chưa khai phá cách xa các tòa nhà dạy học đông đúc và khu ký túc xá, ngay cả ban ngày cũng ít có người tới đây chứ đừng nói là ban đêm.
Sau khi đứng yên một lúc, Lục Dĩ Thành nghe được một tiếng xé gió truyền tới, anh nhanh chóng né qua một bên, hóa ra là nắm đấm hướng về phía anh từ Tưởng Diên.
Cho dù là động tác tránh né, Lục Dĩ Thành cũng chẳng có chút chật vật nào, hai người vẫn giằng co, Tưởng Diên muốn đánh anh một trận thật đau điếng, nhưng lại thấy chuyện còn chưa hỏi cho rõ ngọn ngành, xúc động như vậy thì có vẻ lộ ra vẻ bốc đồng của anh ta. Tưởng Diên dồn nén sự xúc động muốn đánh anh xuống, lạnh lùng hỏi: “Lục Dĩ Thành, cậu có ý gì? Cậu có ý quái gì vậy hả!”
Tưởng Diên nhìn Tưởng Diên đang thẹn quá hóa giận, căm phẫn phừng phừng, nét mặt anh chẳng mảy may dao động, sau vài giây im lặng, anh bình tĩnh nói: “Chính là như cậu thấy đấy.”
Mặc dù Tưởng Diên đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng, khi nghe thấy câu trả lời này, anh ta vẫn không muốn tin: “Cậu là anh em của tôi đấy.”
Trước đây, quan hệ giữa hai người bọn họ tốt đến thế đấy.
Làm bạn học hai năm, cũng tự nhận là có thể coi nhau như bạn bè qua lại cả đời, nhưng hóa ra bạn tốt của anh ta lại có suy nghĩ như vậy với bạn gái của anh ta? Tưởng Diên không thể chấp nhận được, chỉ nghĩ thôi mà khóe mắt đã như muốn nứt ra, lửa giận khó lòng dập tắt.
Vốn Lục Dĩ Thành chỉ định im lặng, nhưng khi liếc thấy vẻ mặt tức giận như bị cả bạn thân và bạn gái cùng lúc phản bội của Tưởng Diên, rốt cuộc anh vẫn mở miệng: “Tôi chưa từng làm bất kỳ điều gì có lỗi với thân phận bạn bè này.”
Có lẽ những suy nghĩ trong lòng anh cũng khiến chính anh ngạc nhiên.
Nhưng, sau tất cả, anh không thẹn, anh chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với bạn bè của mình.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ là bên đứng xem.
“Cậu chưa từng làm điều gì?” Giọng của Tưởng Diên càng lúc càng to: “Cậu nói cậu chưa từng làm, vậy cậu cho tôi biết, cậu đang làm cái gì đấy hả?!”
Lục Dĩ Thành trả lời: “Hai người đã chia tay rồi.”
Anh không nhắc tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới đã khiến Tưởng Diên có một loại xúc động muốn hủy diệt thế giới này.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ là chuyện này sẽ xảy đến với mình.
Chuyện quái gì thế này!
Tưởng Diên cả giận: “"Chia tay rồi thì cũng không được!”
Lục Dĩ Thành hơi nhướng mày lên: “Không phải do cậu quyết định.”
Hai người giống như hai phía hoàn toàn trái ngược nhau.
Cả hai đều có thể được coi là nhân vật có tầm ảnh hưởng trong khoa. Ngoại hình xuất sắc, thành tích ưu tú, nhưng tính cách và khí chất giữa hai người họ rất khác nhau, Lục Dĩ Thành thì không cần phải nói gì nhiều nữa, theo nhận xét của đàn chị, anh là nam thần hệ “động vật ăn cỏ”, còn Tưởng Diên thì đam mê bóng rổ, nhìn anh ta tuy có vẻ lười biếng, nhưng anh ta lại có mặt hung hăng, trông không phải loại người dễ chọc, cho nên, sau khi yêu đương với Giang Nhược Kiều thì anh ta lại hóa thành mẫu bạn trai “trung khuyển” [*], khiến cho không ít người phải lau mắt mà nhìn.
[*]
Trung khuyển: từ này thường được dùng để chỉ người si tình, cưng chiều người yêu hết mức, hết lòng vì người mình yêu, chung thủy tuyệt đối. Rõ ràng là người hiền lành như Lục Dĩ Thành nên là người bị lép vế mới phái.
Nhưng những mặt khác của anh lại quá mức tuyệt vời, nên người ta mới thấy anh hợp với cái danh hiệu nam thần của trường này hơn.
Giờ phút này, Lục Dĩ Thành bình tĩnh, Tưởng Diên nóng nảy, nhìn kỹ lại, Lục Dĩ Thành vẫn là người kiểm soát tình hình.
Rõ ràng là Tưởng Diên cũng ý thức được vấn đề này.
Anh ta không nên nổi nóng vào lúc này, cố ép mình bình tĩnh lại, anh ta nhìn Lục Dĩ Thành, hỏi: “Chuyện từ khi nào?” Anh ta càng nghĩ về việc này thì càng thấy khó chịu, muốn bình tĩnh nhưng vẫn chẳng lựa lời: “Có phải lúc tôi với cô ấy chưa chia tay, hai người đã…”
Lục Dĩ Thành lạnh lùng ngắt lời anh ta: “Đủ rồi.”
Tưởng Diên hờ hững nhìn anh.
“Mong cậu chú ý lời nói.” Lục Dĩ Thành nói: “Đừng xúc phạm tôi, cũng đừng xúc phạm cô ấy. Hai người chia tay là vì cậu không có ý thức về giới hạn, là vì cậu làm ra chuyện sai lầm, chẳng liên quan gì đến người khác cả.”
Tưởng Diên hít sâu một hơi.
Tuy rằng anh ta thật sự vô cùng phẫn nộ, nhưng anh cũng biết, những gì Lục Dĩ Thành nói là hoàn toàn đúng.
Huống chi anh chưa bao giờ nghĩa đến việc phủ nhận những gì mình đã làm sai.
Tưởng Diên hỏi: “Tôi hỏi cậu, cậu có thích cô ấy không?”
Khi hỏi câu hỏi này, trong lòng Tưởng Diên lấp lóe một tia hy vọng. Anh ta hy vọng Lục Dĩ Thành nói, anh không thích, cũng hy vọng Lục Dĩ Thành nói, anh chỉ tình cờ gặp gỡ và đi dạo một vòng mà thôi.
Anh ta hy vọng câu trả lời của Lục Dĩ Thành sẽ là, không.
Vấn đề này lại khiến cho Lục Dĩ Thành thinh lặng.
Không phải là anh không muốn trả lời, mà là anh không biết nên trả lời như thế nào. Một chuyện đến anh còn chưa chắc thì sao có thể nói cho người khác nghe. Một học bá [*] như Lục Dĩ Thành, nếu muốn chứng minh một điều, ít nhất anh phải liệt kê ra được một vài lý do có thể thuyết phục chính mình, một hai ba bốn năm, ít nhất phải nêu được từ năm luận cứ trở lên, nếu không thì sao đưa phán đoán đánh giá cho được?
[*]
Học bá: Là ngôn ngữ mạng dùng để chỉ những học sinh giỏi, có khả năng tiếp thu kiến thức vượt trội so với những người bình thường. Thích Giang Nhược Kiều?
Tại sao lại thích? Thích cô ở điểm nào?
Bản thân anh cũng không nghĩ ra được lý do, anh phải trả lời thế nào, mỗi người đều phải có trách nhiệm với những gì mình đã nói, nhất là một việc quan trọng như thế này.
Không thích Giang Nhược Kiều?
Hình như cũng không chính xác. Nếu không thích, anh sẽ không để ý nhiều đến vậy, càng không nảy sinh nhiều cảm xúc không cần thiết đến thế.
Cho nên, anh không biết nữa.
Không biết nên đương nhiên anh chẳng lên tiếng, đương nhiên anh phải im lặng.
Nhưng trong mắt Tưởng Diên, sự im lặng của anh lại chính là sự cam chịu.
Tưởng Diên nhắm mắt lại, nắm chặt tay, nhưng đành bất lực, cơn tức giận nhất thời qua đi, bấy giờ chỉ muốn cười nhạo chính bản thân mình. Sao lại làm người thất bại đến thế cơ chứ, đầu tiên là đánh mất người mình thích, bây giờ lại biết được, thì ra người bạn anh ta vô cùng tín nhiệm cũng thích cô ấy.
Có phải anh ta đã quá thất bại rồi không?
Tưởng Diên nhớ tới chiếc máy phun sương trong nhà Lục Dĩ Thành ngày đó, đây mới là chuyện khiến trái tim anh ta đau nhói, anh ta muốn xác nhận lại.
“Câu hỏi cuối cùng…” Tưởng Diên mệt mỏi nói: “Ngày đó tôi thấy chiếc máy phun sương trong nhà cậu, là của cô ấy sao?”
Lục Dĩ Thành cũng không biết nên trả lời thế nào.
Nói là “phải”.
Nhưng lúc ấy Tưởng Diên vẫn đang trong mối quan hệ yêu đương với cô. Trả lời thế sẽ không tốt cho cô, cô sẽ bị hiểu lầm là trong lúc đang hẹn hò còn tới nhà anh.
Nhưng nếu nói thật thì sẽ liên lụy tới Tư Nghiên.
Hơn nữa, anh cũng có suy nghĩ của riêng mình, một ngày nào đó, nếu thật sự muốn cho người thứ tư biết về chuyện này, tất nhiên phải được sự đồng ý của hai người bọn họ.
Giờ cô đang không có ở đây, anh không thể tự tiện nói ra chuyện của Tư Nghiên.
Lục Dĩ Thành không trực tiếp trả lời “phải” hay “không”.
Anh chỉ nói: “Là của mẹ Tư Nghiên.”
Tưởng Diên vốn đang căng thẳng, nhưng sau khi nghe được câu trả lời này thì thả lỏng người ra, thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
Vẫn may, may mà hai người họ chưa đi tới bước đó.
Cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Trăng treo trời cao.
Trên mặt Tưởng Diên không còn nét chua xót, mà hiện lên vẻ thờ ơ gần như dứt khoát, anh ta xoay người, giọng nói trầm xuống: “Từ nay về sau, chúng ta không còn là bạn bè nữa.”
Nói rồi, anh ta sải bước rời đi.
Sau khi anh ta đi, Lục Dĩ Thành ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng.
“Đã sớm không còn từ rất lâu rồi.” Anh nghĩ vậy.