Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 56

Giờ phút này, Đỗ Vũ chỉ muốn ăn “dưa”, trong lòng chỉ toàn là kinh ngạc, sao cậu ấy còn nhớ tới trong ký túc xá này vẫn còn một người tên Tưởng Diên đang đứng sờ sờ đằng đấy.

Toàn thân Tưởng Diên như bị lớp băng tuyết lạnh lẽo bao phủ.

Vương Kiếm Phong cảm nhận được bầu không khí trong phòng đang căng thẳng đến nghẹt thở, cậu ấy vội ngắt lời Đỗ Vũ – người đang lao nhanh trên con đường kiếm tìm cái chết: “Này nhóc, mau, chúng ra tới căn-tin mua mì trộn, không phải cậu muốn ăn mì trộn à, chậm thêm tí nữa thì sữa đậu nành và bánh quẩy cũng bán hết luôn đấy.”

Đỗ Vũ bị Vương Kiếm Phong nhắc nhở như vậy, đang định thốt lên “Ăn mì trộn với bánh quẩy làm gì, có ngon bằng ăn dưa không?”, nhưng chợt cậu ấy lại va vào vẻ mặt lạnh lùng của Tưởng Diên, bấy giờ cậu ấy mới muộn màng nhận ra rằng: Ôi, ông chủ Tưởng còn ở trong phòng cơ mà…

Đỗ Vũ cũng không phải là người không có mắt nhìn.

Nhân duyên của cậu ấy ở đại học A rất tốt.

Đỗ Vũ vờ vỗ trán một cái: “Chết, suýt thì thì em cũng quên mất, nhanh, lão Vương, để em mời anh.”

Vương Kiếm Phong cố hòa hoãn bầu không khí: “Thôi đi, thẻ cơm của cậu còn tiền hả? Không phải cậu chưa từng nạp tiền vào hay sao?”

Đỗ Vũ: “…”

Chỉ có thể cố nhịn lại mà thôi.

Hai người thản nhiên như không có việc gì xảy ra, cầm điện thoại và chìa khóa phòng rồi ra ngoài. Ngay khi cửa phòng ký túc xá sau lưng vừa đóng lại, Đỗ Vũ đụng vai Vương Kiếm Phong: “Đệt, xem ra là thật rồi, nhưng có phải là có hiểu lầm gì trong chuyện này không?”

Vương Kiếm Phong còn chưa kịp nói gì, thì khi hai người vừa tới đầu cầu thang, đã đụng phải mấy bạn học nam nhiều chuyện ở những phòng ký túc xá khác.

Một bạn học nam đeo kính đen xoa xoa tay, khó nén nổi sự tò mò và kích động: “Lão Vương, Tiểu Đỗ, chuyện ở phòng các cậu là thật hả? Nghe nói Giang Nhược Kiều và Tưởng Diên chia tay rồi hả??”

Đỗ Vũ: “…”

Vương Kiếm Phong đơ mặt trả lời: “Không biết.”

Bạn học nam: “Hai người cùng phòng ký túc xá sao lại không biết được chứ?”

Một nam sinh viên khác cũng lên tiếng: “Đúng rồi, quan hệ của các cậu rất tốt, làm sao mà không biết được, nhanh nào, nói đi! Chia sẻ tí drama thôi mà, xin cậu đó, bạn gái tôi rất hứng thú với chuyện này, cứ bắt tôi đến hóng.”

Vương Kiếm Phong: “…”

“Không biết.” Vương Kiếm Phong trả lời thẳng: “Bọn tôi không biết.”

Một bạn học khác lại hỏi: “Tôi chỉ tò mò thôi, tại sao Giang Nhược Kiều đá Tưởng Diên thế?? Dám chắc là cô ấy sút bay cậu ta rồi.”

Vẻ mặt Đỗ Vũ vô cảm: “Liên quan quái gì đến cậu.”

“Được, một câu hỏi cuối cùng, thật sự là câu cuối, lão Lục đang theo đuổi Giang Nhược Kiều thật hả, đây mới là điều bọn tôi quan tâm nhất!”

Hiếm lắm mới thấy Vương Kiếm Phong bực đến mức xổ ra một câu chửi tục như lúc này.

Hai người nhanh lướt qua mấy bạn học khác rồi chạy xuống tầng, ra khỏi khu ký túc xá.

Đương nhiên, trên đường đi cũng đụng phải không ít bạn học, ánh mắt mọi người đều hơi là lạ ——

Tò mò, nghi ngờ, khinh thường… cả phấn khích nữa?

Đỗ Vũ lấy điện thoại ra: “Không được, em muốn đi hỏi sếp Lục, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sao em cứ cảm giác người ngoài còn hiểu hơn bọn mình ấy?”

Xã hội này thật đáng sợ.

Sao chuyện Tưởng Diên và Giang Nhược Kiều chia tay lại bị người khác đào ra hay vậy nhỉ?

Vương Kiếm Phong ngăn cậu ấy lại: “Tạm thời đừng hỏi. Cậu còn không hiểu rõ về lão Lục hả? Nếu cậu ấy muốn nói thì tất nhiên sẽ tự nói, nếu cậu ấy không muốn kể thì cậu có lải nhải đến rách cả mồm cũng vô ích thôi.”

Lúc này Đỗ Vũ mới cất điện thoại vào: “Việc này… Sao em thấy hơi là lạ, em luôn mặc định là sếp Lục sẽ không làm chuyện như vậy.”

Lục Dĩ Thành là ai cơ chứ? Nếu anh thật sự muốn yêu đương thì chỉ cần vài phút ngắn ngủi là kiếm được mối rồi, nhưng căn bản là anh không đặt tâm trí vào phương diện này.

Một người hoàn toàn không có thời gian hay hứng thú với việc hẹn hò, cho dù có ý định đi chăng nữa thì sao anh lại tìm một cô gái sẽ mang đến nhiều phiền phức tới cho mình?

Sao Vương Kiếm Phong không nghĩ đến điều này cho được, vừa định gật đầu, nhưng cậu ấy chợt nhớ tới ít chuyện trong khoảng thời gian ở nông trại, vẻ mặt hơi khựng lại.

Cũng không phải là không có khả năng.

Ví dụ như, buổi trưa hôm đó, khi Giang Nhược Kiều muốn kéo nước giếng lên để rửa dép lê.

Lúc đó, rõ ràng là Lục Dĩ Thành đang nói chuyện với cậu ấy trong đại sảnh, nhưng khi anh nhận ra cô muốn múc nước lên, chưa nói xong chuyện thì anh đã ra ngoài giúp cô múc nước.

Lại như một lúc khác, khi chơi trò “Nói thật hay mạo hiểm”, tại sao Lục Dĩ Thành lại chọn uống rượu?

Người khác giới cuối cùng anh tiếp xúc là ai?

Hay ví dụ như chuyện sau khi Giang Nhược Kiều bắt gặp chuyện giữa Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh, lúc ấy bọn họ đều không tiến lên ngăn Tưởng Diên lại, không phải vì họ muốn giúp Tưởng Diên, mà vì lúc cặp đôi người ta muốn chia tay, sao người ngoài có thể can thiệp vào? Nhưng tại sao khi ấy Lục Dĩ Thành lại lao lên?

Mấu chốt vấn đề nằm ở đó, bởi vì hoàn cảnh lúc ấy quá hỗn loạn nên không ai đủ trấn tĩnh để suy nghĩ sâu hơn về nó cả.

Người như lão Lục, bình thường không dễ dàng can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác… trừ phi, trừ phi anh có lý do để làm điều đó.

Vậy, lý do đó là gì? Cậu ấy cũng đang nghĩ không ra.

“Chờ thêm một chút.” Vẻ mặt Vương Kiếm Phong nặng nề: “Chờ lão Lục tự nói ra.”

Trên thực tế, quan hệ trong phòng ký túc xá của bọn họ tưởng chừng như đơn giản, nhưng thực ra cũng không như bề ngoài của nó.

Nếu phải lựa chọn, Đỗ Vũ thích Lục Dĩ Thành hơn, bởi vì Lục Dĩ Thành là người đáng tin cậy. Còn Tưởng Diên thì… cũng không phải là không tốt, hành xử rất trọng nghĩa, nhưng cậu ấy vẫn thấy có anh ta thiếu đi chút gì đó. Nếu bây giờ xảy ra chuyện, dù là Đỗ Vũ hay Vương Kiếm Phong, người đầu tiên hai người tìm để ứng cứu, nhất định sẽ là Lục Dĩ Thành chứ không phải là Tưởng Diên.



Cùng lúc đó, Giang Nhược Kiều cũng đặt hết toàn bộ sự chú ý về chuyện này.

Không ngoài dự liệu, có một ít bình luận ẩn danh trong bài post nói cô bắt cá hai tay, nói cô không có liêm sỉ qua lại cùng lúc với hai chàng trai, nhưng những bình luận này đã bị người khác phản bác lại rất nhanh chóng. Mấy bình luận như vậy tuy rất chói mắt, nhưng ít nhất là nó không khiến cô tức đến mức tưởng chừng như nghẹn ứ lại trong lồng nguc. Cho dù là ở đâu, kể cả tin đó có liên quan đến chuyện sống chết, chỉ cần nạn nhân không hoàn hảo thì ắt sẽ có người công kích, họ sẽ nói là “đáng đời”… Trong chuyện của cô, nhưng bình luận như thế này… chỉ là mưa là bụi mà thôi.

Bất ngờ hơn đó chính là… bởi vì hình tượng ngày thường của Lục Dĩ Thành quá nghiêm chỉnh, nên chẳng có ai cho rằng cô chia tay với Tưởng Diên là vì anh chen chân vào rồi đập chậu cướp bông.

Chuyện này đúng thật là…

Giang Nhược Kiều: “?”

Đây có thể coi là ví dụ thực tế cho câu “người tốt sẽ được báo đáp” không nhỉ, tất cả mọi người đều tin tưởng vào nhân phẩm của anh. Những bình luận mỉa mai khá ít, nhưng không phải là không có, hầu hết đều nhắm về phía Tưởng Diên hoặc là cô, nhưng cả lại chẳng ai “nã đạn” vào Lục Dĩ Thành. Giang Nhược Kiều không biết nên khóc hay nên cười, thế cũng tốt thôi, ngay từ đầu, trong câu chuyện này, có thể nói Lục Dĩ Thành là người vô tội nhất, cô không muốn danh tiếng của anh bị tổn hại vì cô.

Chuyện dù lớn đến đâu cũng chỉ “hot” được vài ba ngày.

Tai tiếng oanh tạc giới giải trí dài nhất cũng không vượt quá ba bốn ngày, nói chi đến chuyện chỉ trong khuôn viên trường bọn cô.

Đa số sinh viên đại học A đều quan tâm đến cuộc sống và việc học tập của mình hơn, rất ít người dành trọn tâm trí chỉ để để ý đến đời tư của người khác, Giang Nhược Kiều đã từng trải qua, dù chuyện này có drama đến đâu, kịch tích thế nào, thì, nhiều nhất là đến sáng ngày hôm kia, sẽ chẳng có ai đẩy bài đăng này lên nữa.

Giang Nhược Kiều thoát ra khỏi diễn đàn, theo thói quen, cô lướt xem quảng cáo từ nền tảng mạng xã hội mà cô đã đăng tải lên.

Kể từ khi nhận ra việc nuôi trẻ con rất khó khăn, cô đã dần chú ý hơn đến thu nhập và tài sản của mình, mỗi ngày, Giang Nhược Kiều đều phải xem thu nhập của mình từ nền tảng quảng cáo, nếu không thì cô sẽ phải đeo mặt nạ dưỡng khí vì thiếu oxy mất thôi.

Video ngắn “Hoài niệm” do cô đăng tải cách đây vài ngày đã có số lượng tương tác đáng kinh ngạc.

Số lượt xem nhiều hơn bất kỳ video nào trước đó, cả lượt chia sẻ và bình luận cũng vậy.

Mỗi video Giang Nhược Kiều đều bỏ rất nhiều tâm huyết vào, cho nên số lượng video khá ít, nhưng lượng người xem luôn luôn nằm ở mức cố định, độ nổi tiếng cũng thế, có lẽ lần này nền tảng thấy video của cô có giá trị phát triển lớn nên đã đẩy video của cô lên trang chủ, cứ như vậy nên video cũng được nhiều người xem hơn, ngay cả cô cũng hơi kinh ngạc: Đây là tình tiết sắp nổi tiếng á hả!

Chỉ tiếc rằng, chí hướng của cô không nằm ở đây.

Sau khi biết nguyên tác, thậm chí cô đã chẳng còn hứng thú gì với việc làm người nổi tiếng trên mạng gì gì đó.

Lúc xế chiều, giáo sư của Lục Dĩ Thành có việc tìm anh nên anh đành nhờ Giang Nhược Kiều dẫn Lục Tư Nghiên đi chụp ảnh ID [*].

[*] ID là viết tắt của identification. Trong tiếng Anh, nó có nghĩa là nhận dạng, nhận biết hoặc nhận diện. Mình nghĩ là ảnh ID ở đây giống như ảnh dùng trong căn cước công dân hay các loại giấy tờ định danh vậy.

Giáo viên của trường mầm non yêu cầu phải là mười tấm ảnh ID nền xanh cỡ một inch.

Giang Nhược Kiều vui vẻ đồng ý.

Buổi chiều, cô đón Lục Tư Nghiên từ tay Lục Dĩ Thành, anh còn đặc biệt dặn dò một câu: “Đối diện một con đường có một tiệm chụp ảnh tên là Giải Mộng, có nhận chụp ảnh ID, giá cả cũng khá rẻ, lấy được ảnh ngay, chín tấm ảnh một bộ, một bộ ảnh chỉ hai mươi tệ.”

Ngoài mặt thì Giang Nhược Kiều nghe vậy, nhưng thật ra, sau khi Lục Dĩ Thành đi, cô bắt xe đưa Lục Tư Nghiên đến tiệm chụp ảnh cô từng đến lần trước.

Tiệm chụp ảnh Giải Mộng cái gì chứ, một bộ ảnh hai mươi tệ có thể thu lại hết vẻ đẹp trai, dễ thương của con trai cô hay không!

Tất nhiên là không rồi!

Tiệm chụp ảnh mà Giang Nhược Kiều đến khá nổi tiếng, ảnh ID chụp ra đẹp hơn những chỗ khác rất nhiều, đương nhiên là giá cả cũng không hề rẻ.

Tuy vậy, đến cả thợ chụp ảnh cũng khen Lục Tư Nghiên: “Ngoại hình cậu nhóc này rất đẹp trai, dễ thương, có khi còn hơn mấy ngôi sao nhí trên tivi ấy.”

Lục Tư Nghiên đứng trước tấm phông nền màu xanh lam, khẽ ưỡn ngực: “Bởi vì bố cháu là người đẹp trai nhất, mẹ cháu là người xinh đẹp nhất đấy ạ.”

“Thật không?” Chú thợ chụp ảnh trêu ghẹo: “Đợi đến khi cháu lớn lên, bố cháu không phải người đẹp trai nhất nữa rồi.”

Lục Tư Nghiên hỏi: “Tại sao ạ?”

Giang Nhược Kiều đứng sau thợ chụp ảnh, cô bật cười thành tiếng: “Bởi vì nhóc chính là người đẹp trai nhất đó.”

Lục Tư Nghiên có chút ngượng ngùng: “Câu này không nên để bố cháu nghe thấy thì hơn.”

Trình độ của thợ chụp ảnh rất tốt, cộng thêm ngoại hình của Lục Tư Nghiên vốn dĩ đã rất đẹp, nên tất nhiên thành phẩm cho ra cũng khiến người ta rất vừa lòng.

Bên phía trường mầm non yêu cầu có mười tấm ảnh, lúc đầu Giang Nhược Kiều chỉ muốn rửa thành hai bộ, nhưng cuối cùng cô dứt khoát yêu cầu chủ tiệm rửa thành ba bộ.

Lục Tư Nghiên: “Vì sao lại rửa nhiều tấm thế ạ?”

Giang Nhược Kiều sờ cằm: “Có lẽ là vì muốn lưu giữ ấy mà.” Cô lấy một tấm đặt trong ví tiền: “Như thế này nè.”

Lục Tư Nghiên cười hì hì.

Chụp xong thù trời vẫn còn rất sớm, Giang Nhược Kiều bèn dắt Lục Tư Nghiên đi dạo siêu thị. Nói thế nào thì Lục Tư Nghiên cũng không chịu ngồi trong xe đẩy hàng như những đứa trẻ khác, bày ra vẻ mặt như ông cụ non, nhóc nghiêm túc nói: “Con đã năm tuổi rồi, sao có thể giống như mấy đứa nhóc khác được?”

Một bà mẹ đứng bên cạnh đang đẩy cậu con trai sáu tuổi ngồi trong xe đẩy hàng: “…”

Bà mẹ bật cười, ghẹo đứa con của mình: “Con nhìn xem, bạn nhỏ đẹp trai này hiểu chuyện chưa này.”

Rõ ràng tính tình của cậu bé này rất hiền lành và hơi lười biếng, nên cậu nhóc thẳng thắn như “vò đã mẻ không sợ rơi”: “Có thể là do chân con khá ngắn thôi ạ.”

Bà mẹ: “…”

Giang Nhược Kiều bật cười, khen: “Con trai của chị thật đáng yêu.”

Bà mẹ này ban đầu cũng muốn khen lại là cậu con trai nhà em cũng rất đẹp trai, nhưng chị ấy lại nhìn vẻ ngoài của Giang Nhược Kiều, ước chừng cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, có lẽ vẫn đang là sinh viên, nên chị ấy nói: “Em trai của em cũng rất đẹp trai.”

Lục Tư Nghiên: “?”

Không phải là em trai mà!

Dì ơi, dì chờ chút đã!

Lục Tư Nghiên cố sức đẩy xe chở hàng đến nỗi đỏ bừng cả mặt, cậu nhóc không cho Giang Nhược Kiều đẩy, còn dõng dạc nêu lý do: “Bố luôn là người làm việc này.”

Bố không có ở đây nên đương nhiên là cậu nhóc phải tới làm thay bố rồi.

Giang Nhược Kiều: “… Ok, con đẩy đi.”

Siêu thị rất lớn, hai mẹ con đi dạo khoảng hơn nửa giờ, ngoài việc mua đồ ăn cho Lục Tư Nghiên, Giang Nhược Kiều còn tới khu đồ dùng vệ sinh, trong siêu thị cũng có nhân viên tiếp thị, nhân viên tiếp thị thấy Giang Nhược Kiều có ý muốn mua sắm, sau một phen khen trên trời dưới biển thì nói tiếp: “Em gái à, nếu bây giờ em mua hai bộ thì sẽ có quà tặng đi kèm.”

Cuối cùng, Giang Nhược Kiều mua hai bộ.

Nhân viên tiếp thị tỏ vẻ bí ẩn lấy từ trong thùng giấy ra một chai sữa rửa mặt dành cho nam giới rồi đưa cho cô: “Lúc đầu quà tặng chỉ là bàn chải đánh răng thôi, nhưng chị thấy em hợp mắt nên phá lệ tặng em chai sữa rửa mặt này.”

Ngạc nhiên không nào, cảm động không nào!

Giang Nhược Kiều: “…”

Bởi vì Giang Nhược Kiều đã mua quá nhiều đồ, chất đầy cả xe đẩy hàng, có lẽ Lục Tư Nghiên đã sớm đoán trước được chuyện này nên nhóc đã gọi điện báo trước cho Lục Dĩ Thành.

Lục Dĩ Thành vội vã đến đây ngay khi vừa xong việc.

Tất nhiên, anh vừa tới đã nhìn thấy cảnh ——

Giang Nhược Kiều và Lục Tư Nghiên đứng một chỗ, dưới chân hai người có hai chiếc túi mua sắm lớn, trong túi đựng đầy đồ.

Chợt, Lục Dĩ Thành thấy hơi đau đầu.

“Còn giữ hóa đơn không?” Lục Dĩ Thành hỏi.

Giang Nhược Kiều: “Hình như vẫn còn giữ, để tôi tìm xem.” Cô ngồi xổm xuống, tìm thấy một tờ hóa đơn rất rất rất dài trong một chiếc túi mua sắm, đủ để hiểu là cô đã mua nhiều thế nào.

Lục Dĩ Thành: “Cậu còn cần nó không?”

“Không cần.” Cô cần cái này làm gì? Giang Nhược Kiều nhận ra Lục Dĩ Thành sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ mà đi hỏi chuyện này, vừa đưa hóa đơn cho anh, cô vừa hỏi: “Cậu cần hả? Cho cậu này.”

Lục Dĩ Thành nhận lấy: “Cậu đứng đây chờ tôi một lát.”

Nói rồi, anh cầm lấy tờ hóa đơn rồi đi tới chỗ khác.

Lục Dĩ Thành đến quầy đổi hàng.

Anh từng đến siêu thị này, biết siêu thị này có một hoạt động là khi mua đến một cột mốc nhất định thì có thể cầm hóa đơn để đổi lấy một số đồ dùng khác.

Lục Dĩ Thành đưa tờ hóa đơn nhỏ cho nhân viên công tác, nhân viên công tác là một bác gái rất nhiệt tình: “Chàng trai à, cháu tự chọn đi, nhìn xem cháu muốn cái gì.”

Lục Dĩ Thành nhìn thoáng qua kệ hàng phía sau.

Có túi gạo nhỏ, bình đựng dầu ăn, có cả khay trứng gà, bột giặt, giấy rút và những thứ đồ dùng hằng ngày.

Ánh mắt anh liếc qua một lượt, dùng lại trên một vật màu hồng.

“Dì ơi, đó là món đồ gì vậy ạ?”

Bác gái xoay người, cầm món đồ màu hồng đó lên: “Cháu nói cái này hả, là mũ sấy tóc. Cháu muốn cái này sao? Hình như có cả màu xám, để bác đổi cho cháu nhé?”

“Không cần đâu ạ.” Lục Dĩ Thành nói: “Màu hồng là được rồi.”

Bác gái đưa chiếc mũ sấy tóc đó cho anh.

Lục Dĩ Thành cúi đầu nhìn qua, trông có vẻ cũng ổn. Anh cầm mũ sấy tóc chạy lại chỗ Giang Nhược Kiều và Lục Tư Nghiên đang đứng. Tuy có chút do dự, nhưng anh vẫn chìa chiếc mũ sấy tóc ra trước mặt cô: “Cái này cho cậu.”

Ánh mắt Giang Nhược Kiều chuyển sang chiếc mũ sấy tóc: “?”
Bình Luận (0)
Comment