Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 59

Giang Nhược Kiều vẫn còn hưng phấn.

Nằm trên giường, cô nhìn chằm chằm l3n đỉnh màn, bỗng nhớ tới một câu: Tái Ông mất ngựa, sao biết không phải phúc [*].

[*] Dựa trên câu chuyện “Tái Ông thất mã” (Tái Ông mất ngựa), để nói về đạo lý bất biến trong cuộc đời: Sự đời thưởng may rủi vô thường, cứ thuận theo lẽ tự nhiên mà sống, chẳng cần phải lo được lo mất trước mọi sự trong đời. Hãy cứ bình tĩnh để chiêm nghiệm và suy xét. Mất chưa hẳn là mất, cũng chưa hẳn là mất tất cả, vì vậy, đừng nản lòng, đừng nhụt chí. Có khi, chính từ sự mất mát, tai ương kia, ta lại gặt hái được một điều may mắn cũng nên. Ngược lại, chớ nên vui với điều may mắn ở ngay trước mắt. Bởi lẽ, không khéo thì rất có thể rủi ro sẽ đến từ những điều tưởng là hay đó.

Nếu như Lục Tư Nghiên không xuyên từ tương lai nào đó tới đây, thì, dựa theo kế hoạch ban đầu của cô, cô sẽ không đi kiếm việc làm part-time vào lúc này, cô sẽ chỉ kết thúc hợp đồng với bà chủ cửa hàng Hán phục rồi thay đổi bản thân, như thế thì cô sẽ không kể với bà chủ về những âu lo nghĩ suy của cô, mà bà chủ cửa hàng Hán phục cũng sẽ chẳng chỉ cho cô một con đường khác.

Công việc bán thời gian này khác biệt hoàn toàn so với việc làm người mẫu cho cửa hàng Hán phục.

Cô đã quyết định muốn học lên cao học, điều đó tương đương với việc, mấy năm tiếp theo, cô không thể bước chân vào đời một cách chính thức. Do đó, công việc bán thời gian như thế này rất quan trọng, cô sẽ quen biết thêm nhiều tiền bối trong nghề này, cũng sẽ tích lũy được thêm nhiều kinh nghiệm, đợi sau khi cô tốt nghiệp cao học xong, dựa vào CV của cô, muốn tìm một công việc tốt thì cũng không quá khó.

Mang theo vô vàn hy vọng vào tương lai, Giang Nhược Kiều chìm dần vào giấc ngủ.



Ngày hôm sau, Giang Nhược Kiều bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức.

Chẳng còn cách nào khác. Vẻ mặt Giang Nhược Kiều đau khổ, ai bảo cô cũng phải phối hợp với kế hoạch “theo đuổi” của Lục Dĩ Thành vậy, ai bảo anh chưa đến bảy giờ đã thức dậy rồi đến căn-tin mua đồ ăn sáng cho cô?

Cô chỉ có thể cam chịu mà ngồi trên giường củng cố tinh thần một lúc lâu, sau đó cô mới đứng dậy được, ba cô bạn khác thì vẫn đang say giấc nồng hẹn hò với Chu Công.

Giang Nhược Kiều cố hết sức để không phát ra tiếng động gì, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm, sau khi đánh răng rửa mặt và thay quần áo chỉnh tề, cô thở dài rồi bước ra khỏi ký túc xá.

Quả nhiên là Lục Dĩ Thành đã đứng chờ cô dưới tòa nhà.

Có cả một ngày hôm qua giảm xóc, nên hôm nay, khi Lục Dĩ Thành đứng dưới tòa nhà ký túc xá dành cho nữ để đợi, dưới những ánh mắt tò mò hóng hớt của mấy nữ sinh khác, anh cũng không còn quá gượng gạo nữa.

Giang Nhược Kiều phát hiện ra rằng, hôm nay Lục Dĩ Thành ăn mặc rất trang trọng.

Tất nhiên, chỉ là trang trọng hơn so với phong cách ăn mặc áo trắng in chữ T và quần hưu nhàn ngày thường của anh một chút thôi.

Dáng người anh vừa cao cao vừa hơi gầy, hôm nay lại khoác lên mình một chiếc áo sơ mi trắng được là ủi phẳng phiu, bên dưới mặc một chiếc quần tây đen.

Lần đầu tiên Giang Nhược Kiều thấy anh ăn mặc thế này, cô cảm thấy mới mẻ.

Tựa như việc một người quanh năm mặc đồ ngủ bỗng nhiên khoác lên mình bộ trang phục dạ hội được thiết kế tinh tế…

Lúc này đây, cô không biết rằng, vẻ mặt của mình đang giống hệt mấy anh nam chính trong phim truyền hình thần tượng.

Tại buổi vũ hội, nữ chính luôn ăn mặc bình thường chẳng có gì mới lạ bỗng khoác lên mình một chiếc váy dạ hội xinh đẹp, rụt rè bước ra từ trong đám đông, nam chính quay đầu và nhìn thấy nữ chính, trong ánh mắt anh tràn đầy sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.

Lục Dĩ Thành hơi ngượng ngùng, không đợi Giang Nhược Kiều hỏi, anh đã chủ động giải thích: “Hôm nay tôi phải đến trường mầm non Đại Phong Xa [*] để họp.”

[*] Đại Phong Xa ở đây cũng có nghĩa là cối xay gió.

Giang Nhược Kiều đã hiểu.

Lúc đầu cô cũng muốn đi, nhưng lại vướng phải việc đến công ty lấy tư liệu nên tối hôm qua đã đặc biệt báo với Lục Dĩ Thành một tiếng.

Từ ngày mai, bạn nhỏ Lục Tư Nghiên sẽ chính thức đến trường, trở thành một học sinh lớp lá.

Chủ nhiệm lớp có thông báo với hai người, hôm nay phải dẫn trẻ đến lớp để họp, đứa trẻ cũng sẽ ở lại nhà trẻ trong nửa ngày.

Không ngờ là Lục Dĩ Thành lại coi trọng việc này đến vậy.

Không đúng, nếu như hôm nay đổi lại là cô tham gia cuộc họp mà nói, có khi cô còn để ý hơn, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời được lấy thân phận phụ huynh để đi họp.

Giang Nhược Kiều cảm thấy hơi nuối tiếc. Nhưng nuối tiếc thì nuối tiếc, nhưng bây giờ, công việc vẫn quan trọng hơn, dù sao thì đây cũng là công việc đầu tiên kể từ khi cô vào công ty.

“Trước đây chưa từng thấy cậu ăn mặc thế này.”

Có thể nhìn ra áo sơ mi và quần tây của anh đều không đắt, nhưng ngoại hình và nhan sắc đã cộng thêm cho anh không ít điểm.

Cũng có thể mường tượng ra được dáng vẻ nhân sĩ tinh anh của Lục Dĩ Thành sau này.

Lục Dĩ Thành hỏi: “Nhìn không ổn sao?”

Tuy anh cảm thấy vẫn nên trang trọng một chút, dù sao thì cũng là đi họp, mặc dù chỉ là một cuộc họp ở trường mầm non.

Giang Nhược Kiều bật cười: “Tôi cũng đâu có nói là xấu.”

Nhưng cô không thể nhìn thêm nữa, nhìn nữa thì sẽ biến cô thành người mê trai chưa từng thấy soái ca mất.

Lục Dĩ Thành không để ý nữa, đưa túi đựng đồ ăn sáng cho cô. Giang Nhược Kiều nhìn qua, cực kỳ hài lòng, là bốn phần bánh bao và sữa đậu nành.

Khoan đã, chờ chút ——

Giang Nhược Kiều nhìn một chiếc túi nhỏ đựng cam đã lột vỏ trong sự ngạc nhiên, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lục Dĩ Thành cũng đang hối hận về hành vi đột ngột của mình.

Chỉ là, khi đi tới trường, vừa lúc anh thấy ven đường có người đang bán trái cây, là những quả cam trông rất đẹp mắt. Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại mua một ít, lúc mua đồ ăn sáng ở căn-tin, anh bị xui khiến thế nào mà lại lột luôn cam.

Anh muốn nói rằng “Tôi để nhầm”, nhưng lời đến khóe miệng lại chẳng thể thốt ra, đành bấm bụng giải thích: “Là Tư Nghiên nói.”

Sau khi gặp cô, dường như anh cũng đã quen dần với việc nói dối.

Đương nhiên anh cũng rất giản xảo. Anh nói là: “Là Tư Nghiên nói”, ám chỉ có một lần ở trên xe Tư Nghiên đã nói “Mẹ thích ăn cam”.

Người nghe là Giang Nhược Kiều lại hiểu thành: “Là buổi sáng Lục Tư Nghiên khăng khăng bắt anh phải lột cho cô”.

Giang Nhược Kiều “ừ” một tiếng, nhận lấy: “Cảm ơn.”

Lục Dĩ Thành: “Không cần khách sáo.”

Anh dừng lại, vẻ mặt rối rắm.

Giang Nhược Kiều đoán được anh đang nhớ tới chai dầu gội đầu và sữa tắm mà cô mua hôm qua. Nhưng nếu anh không nhắc tới, thì cô cũng không nên nói làm gì.

Lục Dĩ Thành phải về đón Lục Tư Nghiên để cùng nhau đến trường mầm non Đại Phong Xa.

Giang Nhược Kiều cũng muốn tới công ty sớm một chút để lấy tư liệu khách hàng.

Hai người tán gẫu thêm đôi ba câu, rồi dưới ánh mắt ăn “dưa” của nhiều người, họ phất tay nói lời tạm biệt.

Lúc Giang Nhược Kiều trở về ký túc xá, cô chợt nhớ tới một việc, lần trước đến trường mầm non Đại Phong Xa, bởi vì chưa đến lúc khai giảng nên bọn họ cũng cũng chỉ nhìn thoáng qua cơ sở vật chất và một số phòng học trong trường. Hôm nay Lục Dĩ Thành đi họp, chắc là có thể nhìn rõ lớp học của Lục Tư Nghiên trông như thế nào. Nghĩ đến đó, lòng Giang Nhược Kiều có chút ngứa ngáy, thậm chí cô còn nôn nóng hơn so với lần đầu tới đại học A báo danh.

Bởi vì việc này là một điều đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu rõ.

Suy nghĩ xong, Giang Nhược Kiều nhắn tin ám chỉ cho Lục Dĩ Thành: [Hình như tí nữa cậu sẽ lớp ba nơi Lục Tư Nghiên học hả?]

Quả không hổ danh là máy bay chi3n đấu trong số các học bá, Lục Dĩ Thành chỉ dựa vào một câu nhắn của cô, anh đã đoán ra được chủ ý của cô: [Ừ, đợi lát nữa tôi gửi cậu video nhé? Gửi tài khoản của cậu cho tôi, để tôi thêm cậu.]

Giang Nhược Kiều: nice ~

Người này rất tinh ý đó nha ~

Giang Nhược Kiều gửi số WeChat của mình qua.

Chợt, cái tính hay soi mói của cô lại xuất hiện. Thêm WeChat người khác giới, đương nhiên phải là người đó thêm cô. Nếu cô muốn xin số WeChat của anh, còn phải trông ngóng anh chấp nhận lời mời kết bạn thì chẳng phải cô mất mặt mũi lắm hay sao?

Chưa đến một phút, cô đã nhận được lời mời kết bạn của Lục Dĩ Thành.

Chấp nhận ~

Giang Nhược Kiều nhìn tên WeChat của anh. Ừm, cô chẳng ngạc nhiên tí nào, chỉ một chữ “Lục” đơn giản, ngay cả ảnh đại diện… cũng rất có phong cách của người già.

Là ảnh bóng lưng của Lục Tư Nghiên, Lục Tư Nghiên chạy phía trước, ống kính ghi lại ngay khoảnh khắc đó.

Hai người đều không chủ động nhắn tin cho nhau.

Giang Nhược Kiều ngồi tàu ngầm đến công ty, trên đường, thỉnh thoảng cô lấy điện thoại ra xem Lục Dĩ Thành đã gửi ảnh chụp tới chưa.

Cô rất muốn xem ảnh chụp của trường mầm non, nhưng chờ mãi mà anh không chịu gửi!

Ngay lúc Giang Nhược Kiều vừa bước xuống khỏi toa tàu điện ngầm, chuông báo có cuộc gọi video từ WeChat, cô vội lấy điện thoại từ túi ra, hắng giọng rồi mới nhấn nào nút kết nối.

Trên màn hình điện thoại hiện lên khuôn mặt của Lục Dĩ Thành.

Khi thẳng nam call video sẽ chẳng bao giờ chịu tìm góc độ nào đẹp đẹp.

Cũng may mà nhan sắc của Lục Dĩ Thành cân được góc nghiêng khuôn mặt này.

Giọng nói trong trẻo của Lục Dĩ Thành truyền đến, xen lẫn chút tạp âm ồn ào: “Bây giờ tôi đang đứng trong lớp lá ba, là phòng học của Lục Tư Nghiên, để tôi đổi lại camera sau cho cậu xem.”

Nói rồi, trên màn hình không còn là khuôn mặt của Lục Dĩ Thành nữa, mà là một lớp học được bố trí rất ấm áp và đậm chất trẻ thơ.

Phòng học rất lớn.

Nghe Lục Dĩ Thành miêu tả thu hút vô cùng, Giang Nhược Kiều cười híp mắt, say sưa vừa lắng nghe vừa nhìn.

“Chỗ này là khu đọc sách.” Lục Dĩ Thành nói: “Cô giáo có nói là ngày mai mỗi học sinh đều phải mang theo một cuốn sách tranh, các bạn nhỏ sẽ chia sẻ và cho nhau mượn đọc.”

Giang Nhược Kiều ôm mặt, oa ~

Rất nhiều bàn và ghế nhỏ, đáng yêu quá đi mất ~

“Đây là máy chiếu, cô giáo nói thỉnh thoảng sẽ cho các bạn nhỏ xem video, nhưng cậu yên tâm, để tốt cho thị lực của trẻ, thời gian xem sẽ vừa đủ thôi.”

“Đây là khu đồ chơi…”

Lục Dĩ Thành nói thêm: “Nhìn thấy không? Đây là chỗ mấy bạn nhỏ ngủ trưa.”

Cuối cùng Giang Nhược Kiều cũng phải trầm trồ như chưa từng thấy việc đời.

Đây là chỗ lúc trước cô chưa thấy khi đến tham quan nhà trẻ trước đây.

“Dễ thương quá!” Giang Nhược Kiều kinh ngạc nhìn chỗ đi ngủ, chỗ đó đặt rất nhiều giường nhỏ, hai chiếc giường nhỏ sẽ kê cạnh nhau, trên giường có một chiếc gối và chăn nhỏ.

Lục Dĩ Thành xích lại gần chiếc giường nhỏ: “Cậu thấy rõ không?”

Camera nhắm vào đầu giường.

Giang Nhược Kiều thấy tấm ảnh ID cỡ một inch của Lục Tư Nghiên được dán ngay đầu giường.

“Nhà trẻ cần ảnh ID là vì việc này.” Lục Dĩ Thành nói: “Dán trên giường, trên chiếc ghế nhỏ cũng dán, cả ở tủ đựng cặp học sinh…”

Giang Nhược Kiều: “!”

Cô không biết phải nói gì hơn ngoài thốt lên mấy chữ “quá đáng yêu”.

Ảnh ID của Lục Tư Nghiên được chụp rất đẹp.

Cậu nhóc tươi cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng sáng, người khác nhìn vào cũng phải bất giác mỉm cười.

Lục Dĩ Thành nói: “Cậu muốn đi xem nhà vệ sinh của trẻ không?

“Nếu không có bạn nhỏ nào đang sử dụng thì tôi cũng muốn nhìn.”

Lục Dĩ Thành nói lớn: “Lục Tư Nghiên, con đi xem xem trong nhà vệ sinh có ai hay không.”

Giang Nhược Kiều cong mắt cười, nghe được bên kia truyền lên tiếng: “Không có ai ạ!”

Lục Dĩ Thành “ừ” một tiếng: “Vậy tôi dẫn cậu đi xem.”

Lục Tư Nghiên nhích lại gần: “Bố ơi, bố đang gọi video với mẹ sao? Con cũng muốn nhìn, con cũng muốn nhìn ~”

Lục Dĩ Thành hết cách, đành phải đưa điện thoại cho cậu nhóc: “Vậy con tự giới thiệu cho mẹ con đi.”

“Yes, sir ~”

Lục Tư Nghiên cầm điện thoại, cũng quay cận cảnh khuôn mặt.

“Mẹ ơi ~”

Giang Nhược Kiều phì cười: “Học sinh lớp lá của trường mầm non ơi, chào con ~”

Lục Tư Nghiên nghiêm túc gật đầu, cậu nhóc chọc vào điện thoại, quay camera về phía nhà vệ sinh: “Đây là nhà vệ sinh, ôi, ngại quá. Một bên cho bạn nữ dùng, bên còn lại cho bạn nam dùng.”

Không có gì ngạc nhiên khi nhà vệ sinh được thiết kế theo chiều cao và hình dáng của trẻ.

Bồn cầu ngồi xổm nhỏ xíu, bạn nam sử dụng cũng nhỏ luôn.

Ngay cả bồn rửa tay cũng phù hợp cho một đứa trẻ như Lục Tư Nghiên sử dụng.

Nhìn chung, điều kiện và cơ sở vật chất đều ổn, ít nhất cũng xứng đáng với mức học phí và phí sinh hoạt năm nghìn tệ một tháng.



Giang Nhược Kiều đến công ty.

Sau khi nhận tư liệu khách hàng và hàn huyên đôi ba câu với quản lý công ty, cô rời khỏi công ty. Cô vốn đang nghĩ có nền về ký túc xá hay không, nhưng nghĩ lại thì hôm nay Lục Tư Nghiên chỉ ở lại nhà trẻ có nửa ngày, không bằng cô tìm một quán nào đó gần nhà trẻ rồi ở trong đó chờ, đợi gần đến giờ thì cô qua đón cậu nhóc và Lục Dĩ Thành. Không đi họp được đã là một điều khiến cô rất nuối tiếc, hôm nay là ngày đầu tiên của cậu nhóc, đương nhiên cô nên đi đón nhóc về.

Giang Nhược Kiều tìm được một quán trà sữa gần nhà trẻ.

Thấy vẫn còn sớm, cô lấy tập tài liệu từ trong túi ra xem sơ qua.

Ngoài thông tin về vị khách hàng và chồng của bà ấy, còn có một số tài liệu liên quan đến từ thiện, có thể nói là tập tài liệu được chuẩn bị kỹ càng vô cùng.

Khiến Giang Nhược Kiều bất ngờ nhất chính là, trong những tài liệu liên quan đến việc từ thiện, thế mà lại có phần giới thiệu về tập đoàn trang sức nhà họ Lâm.

Tập đoàn trang sức nhà họ Lâm cũng là một thương hiệu có tên tuổi trong ngành, có uy tín nhất định, vì, ngoài việc kiểm soát chất lượng nghiêm ngặt ra, cũng nhờ một phần từ việc hoạt động từ thiện đều đặn suốt mười năm. Trong tư liệu giới thiệu rất chi tiết, công việc từ thiện này là do vợ của chủ tịch Lâm đảm nhận. Hoạt động từ thiện của tập đoàn trang sức nhà họ Lâm luôn minh bạch nên tiệc từ thiện hằng năm đều có rất nhiều người đến tham dự. Thật sự thành tâm cũng được, giả vờ giả vịt cũng thế, quả thật, phu nhân Lâm đã làm được rất nhiều việc thiết thực. Cũng vì người vợ hiền này mà thanh danh tập đoàn nhà họ Lâm trong mấy năm qua luôn rất tốt.

Theo như lịch trình được sắp xếp trong này, có vẻ vị khách hàng này của cô cũng sẽ đi dự tiệc từ thiện của nhà họ Lâm.

Giang Nhược Kiều cong môi cười, thế giới này đúng là nhỏ bé thật.

Nhưng cô không có lý do gì để thay đổi lịch trình của khách hàng, dù sao thì cô và Tưởng Diên cũng đã chia tay sạch sẽ rồi.



Giang Nhược Kiều đứng trước cổng trường mầm non trước năm phút.

Đây đúng là đãi ngộ tốt nhất rồi, nhóc con loài người mang họ Lục nào đó nên cảm thấy vinh hạnh, vì cô chưa từng đứng chờ một ai đó dưới cái nắng như thiêu như đốt trong một khoảng thời gian dài như bây giờ.

Mười một giờ rưỡi, Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên lấy tốc độ chạy một trăm mét nước rút vụt ra khỏi sân trường.

Chẳng có lý do gì ngoài việc, mười phút trước, Giang Nhược Kiều nhắn tin nói là cô sẽ đứng ngoài chờ.

Thật hả?

Không nói tới Lục Tư Nghiên đang sợ hãi, ngay cả Lục Dĩ Thành cũng cảm thấy: Nếu bắt cô đợi thêm một giây nữa thôi, cũng giống như là họ có tội vậy.

Khi hai bố con xuất hiện trong tầm mắt cô, Giang Nhược Kiều đang cầm ô che nắng và cô thấy hết sức vui mừng, không đề cập đến những phương diện khác thì thói quen của hai người kia đúng là rất tốt! Không để cô phải chờ lâu, đáng khen thưởng!
Bình Luận (0)
Comment