Hôm qua, khi Giang Nhược Kiều dắt Lục Tư Nghiên đi ăn buffet, cô có cảm giác tựa như là năm tháng an nhiên.
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy Tưởng Diên như đang đứng trên “võ đài” cùng với Lục Dĩ Thành, cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Hủy diệt hết đi!
Có ý gì đây? Việc này có ý nghĩa gì không? Nếu như có thể, Giang Nhược Kiều rất muốn bổ não Tưởng Diên ra rồi nghiên cứu, xem xem rốt cuộc mạch não của anh ta hoạt động như thế nào. Sau sự việc như thế, anh ta tự tin từ đâu ra mà cho rằng cô sẽ “được” anh ta cua rồi họ quay về bên nhau một lần nữa chứ??
Cô càng không hiểu, mối quan hệ trước đây giữa cô và anh ta đã sâu sắc đến mức này rồi sao?
Nhưng không phải bọn họ mới hẹn hò có mấy tháng thôi hả? Mà trong mấy tháng đó, có đôi khi cô bận rộn, lúc khác thì anh ta có việc, thậm chí, hai người ở bên nhau chứ chưa từng trải qua bất cứ chuyện gì, nhiều nhất cũng chỉ là cùng đi ăn một bữa hay đi xem phim với nhau, tại sao chấp niệm của anh ta đối với cô lại sâu đến thế này vậy nhỉ? Giang Nhược Kiều nghĩ mãi không ra.
Nghĩ ở một góc độ khác, có lẽ là vì cô quá “nhẫn tâm” khi suy xét chuyện tình cảm, thế nên, trong nguyên tác, cô chỉ có thể làm một nữ phụ có kết cục thảm thương.
Vân Giai đứng bên cạnh Giang Nhược Kiều, cô nàng đang than thở: “Cậu có cảm giác như đang lật bài tử không?”
Giang Nhược Kiều: “?”
“Nên chọn giữa Tưởng đáp ứng [*] – người đã bị đày vào lãnh cung đang ngo ngoe rục rịch muốn trở mình, hay Lục quý nhân – người có khả năng vùng lên đạt được thánh sủng đây?” Vân Giai diễn đến nghiện mất rồi, thậm chí, cô ấy còn giả vờ giả vịt làm động tác quỳ một chân.
[*]
Đáp ứng (答應): là một chức danh, cách gọi dành cho cung nữ, nữ quan lẫn hoạn quan vào thời nhà Minh. Sang đến đời nhà Thanh, ban đầu, đây là một dạng danh xưng của cung nữ, nhưng dần dà nó trở thành một cấp bậc của phi tần.Giang Nhược Kiều vươn tay nhéo cô ấy không thương tiếc: “Đừng đùa nữa.”
Vân Giai sờ sờ cằm: “Tớ cảm thấy Tưởng đáp ứng không đùa đâu.”
Không chỉ hai người các cô nói về chuyện này mà những nữ sinh trong các phòng ký túc xá khác cũng đang hít drama rất vui vẻ.
Nói thế nào nhỉ, phim thần tượng mang màu sắc hiện thực vẫn thơm hơn nhiều.
Lục Dĩ Thành không tự nhiên cho lắm.
Anh đang thấy rất rất gượng.
Anh không ngờ là sẽ đụng phải Tưởng Diên ở đây. Sau khi chấm dứt tình bạn, kể từ ngày đó, hai người không nói chuyện với nhau lấy một câu, thỉnh thoảng gặp nhau trong phòng học hay căn-tin, chẳng ai thèm nhìn mặt nhau lần nào. Từ lâu, Lục Dĩ Thành đã ý thức được chuyện này, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, rằng, anh đã không còn là bạn bè của Tưởng Diên, cũng chẳng thể làm bạn bè với nhau được nữa.
Chỉ là, hôm nay Tưởng Diên cũng đến đưa đồ ăn sáng.
Vừa hay bọn họ lại đụng mặt nhau ở nơi này…
Lục Dĩ Thành ngẩng đầu nhìn thoáng qua ban công tòa ký túc xá nữ, anh thấy rất nhiều nữ sinh đang dùng điện thoại chụp ảnh.
Tin đồn phải được kiểm soát.
Thật ra, lúc đầu chẳng có mấy người để ý đến chuyện này, dù sao thì sinh viên đại học nào cũng có việc học và cuộc sống của riêng mình, nhưng, không thể nghi ngờ gì nữa, chính hành động này của Tưởng Diên đã khiến cho sự hào hứng của mọi người tăng lên theo cấp số nhân. Truyền tới truyền lui, cuối cùng, không chừng mọi chuyện sẽ biến chất, phát triển theo chiều hướng không ai lường trước được, ví dụ như… sẽ có nhiều lời đồn thổi ác ý ập tới hơn, rằng, phải chăng là do Giang Nhược Kiều cố tình tạo ra tình cảnh ngày hôm nay.
Lục Dĩ Thành biết, hầu hết các sinh viên trong trường đại học này sẽ nhìn mọi thứ một cách lý trí.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, chuyện giữa hai chàng trai và một cô gái, nhất là chuyện hai chàng trai đó từng là bạn bè… thời gian càng dài thì chắc chắn sẽ có càng nhiều người bêu xấu cô gái trong câu chuyện ấy hơn.
Cũng giống như nhiều tin tức trên mạng xã hội vậy, rõ ràng phụ nữ là nạn nhân nhưng cũng không thiếu những kẻ tự xưng là “đứng ở vị trí khách quan” mà viết ra mấy lời bình luận không kiêng nể gì.
Lục Dĩ Thành siết chặt túi đựng đồ ăn sáng trong tay.
Anh hít sâu một hơi rồi quay người rời đi trong ánh mắt của những người khác. Giờ vẫn còn sớm, chỉ chút nữa thôi sẽ có nhiều người hơn, đây không phải là tình huống mà anh muốn thấy.
Tưởng Diên không ngờ Lục Dĩ Thành sẽ rời đi.
Anh ta cong môi cười. Đây mà là thích ấy hả? Thích nhưng vẫn thấy khó mà lui như vậy à?
…
“Không ngờ Lục quý nhân lại rời đi!!” Vân Giai không tài nào tin nổi: “Sao cậu ấy lại rời đi vậy hả, ai sáng suốt đều nhìn ra phần thắng của cậu ấy lớn hơn mà!”
Cao Tĩnh Tĩnh đứng dựa người vào cửa, bật cười: “Chậc, tớ chợt nhớ tới một câu chuyện, các cậu có muốn nghe không?”
“Câu chuyện gì?”
“Tớ từng đọc trên mạng, có hai người phụ nữ tự nhận là mẹ của đứa bé, cả hai người đều có bằng chứng và có lý lẽ. Huyện lệnh không có cách nào phán định nên dứt khoát nói với hai người là hai người giành đi, ai giành được đứa trẻ thì đứa bé sẽ theo người đó. Kết quả là, hai người đó bắt đầu lôi lôi kéo kéo để giằng lấy đứa bé, đứa bé vì đau nên khóc, sau đó có người buông tay.” Cao Tĩnh Tĩnh nói: “Người buông tay chính là người mẹ thật sự của đứa bé ấy.”
“Hả, có ý nghĩa gì trong đó à…”
“Ai đau lòng cho đứa bé hơn, người đó là mẹ đứa bé.” Cao Tĩnh Tĩnh nói: “Câu chuyện này cũng có thể áp dụng vào tình huống này. Tớ không nghĩ là do Lục Dĩ Thành thấy khó mà lui, trái lại…” Cô ấy nhìn về phía Giang Nhược Kiều: “Trái lại, tớ nghĩ cậu ấy đang lo lắng cho đối tượng chính bị bàn tán là Giang Nhược Kiều, cho nên mới lựa chọn rời đi. Dù sao, nếu còn giằng co như vậy nữa, tớ dám cá là chắc chắn sẽ có thêm bài đăng trên diễn đàn, cược Nhược Kiều chọn phần đồ ăn sáng của ai, cứ như vậy thì có khả năng mọi chuyện sẽ lao nhanh trên hướng xấu nhất. Ít nhất thì tớ không muốn nhìn thấy tình huống như vậy, điều này chẳng tốt cho Nhược Kiều đâu.”
Bấy giờ Vân Giai mới nhớ lại: “Được rồi, tớ nghĩ Tưởng đáp ứng phải bị hạ thêm một phẩm cấp rồi.”
Cô nàng cao giọng hỏi Lạc Văn đang ở trong phòng: “Trong mấy bộ phim bím tóc [*], phẩm cấp gì thấp hơn đáp ứng ấy nhỉ??”
[
*] Mình nghĩ “phim bím tóc” ở đây là chỉ phim cung đấu lấy bối cảnh đời nhà Thanh. Vì nam giới ở thời đại này đều để kiểu tóc gọt nửa đầu, sau gáy tết tóc đuôi sam.Giang Nhược Kiều vén tóc ra sau tai, trên mặt nở nụ cười bình thản: “Đi thôi, đi ăn sáng nào, hôm nay tớ bao.”
Lạc Văn chui ra từ phòng vệ sinh: “Phú bà, ăn gì thế?”
Giang Nhược Kiều mạnh mẽ vung tay: “Mì trộn!”
Lạc Văn: “…”
Bốn người của phòng ký túc xá xuống tầng, chẳng ai nhìn Tưởng Diên lấy một cái.
Tưởng Diên cũng không nhụt chí, ngày trước, khi theo đuổi Giang Nhược Kiều, không phải anh ta cũng kiên trì rất lâu mới được đáp lại hay sao?
Sau khi bốn người các cô khuất dần khỏi tầm mắt, Tưởng Diên cũng đi về phía khu phòng học, trên đường còn nhận được cuộc gọi từ mẹ.
Bây giờ, Tưởng Diên đang mang tâm lý né tránh với Lâm Khả Tinh, còn đối với mẹ mình, tâm lý anh ta lại càng thêm phức tạp.
Những lời Giang Nhược Kiều từng nói vẫn có sức ảnh hưởng lớn.
Nhưng tâm trạng dù có rối bời đến đâu thì điện thoại của mẹ, anh ta vẫn phải nhận, thế rồi, anh ta nhấn vào nút trả lời.
Mẹ Tưởng cũng không nhắc tới Lâm Khả Tinh, chỉ hỏi: “A Diên, sắp Tết Trung Thu rồi, năm nay con muốn ăn nhân bánh trung thu gì, để mẹ bảo phòng bếp họ chuẩn bị, cũng chuẩn bị thêm một phần cho bạn cùng phòng của con nhé?”
Tưởng Diên khẽ nói: “Mẹ không cần chuẩn bị đâu, Tết Trung Thu con sẽ ở lại trường.”
Anh ta dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Nếu nhau mẹ muốn đón Trung Thu với con, chúng ta sẽ đón ở ngoài.”
Mẹ Tưởng ở đầu dây bên kia im lặng trong vài giây: “Tết Trung Thu cũng không về sao?”
Tưởng Diên “ừ” một tiếng: “Vốn dĩ nơi đó cũng đâu phải nhà của con.”
“Thôi được rồi.” Mẹ Tưởng thở dài: “Con cũng lớn rồi, mẹ chẳng thể xen vào chuyện của con nữa.”
Hai mẹ con đều không vui trong lòng.
Tưởng Diên lấy lý do phải lên lớp để cúp máy, đầu dây bên kia, mẹ Tưởng nghe tiếng tút tút báo bận, mặt mũi bà ta cứ u ám dần. Trong nội tâm, bà ta đã thấy hối hận sao lúc ấy lại bắt A Diên dẫn Khả Tinh đi nông trại, vốn dĩ mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp mà chỉ vì vậy mà lại bị phá hủy, tình huống bây giờ khó giải quyết vô cùng! Cũng may mà bây giờ Khả Tinh đang ở trọ tại trường, bà Lâm lại đang bận rộn tới mức chân không chạm đất vì bữa tiệc từ thiện tối. Có vẻ như A Diên đã hạ quyết tâm không quay lại, nếu như bị phu nhân hoặc ông chủ phát hiện ra sự bất thường giữa A Diên và Khả Tinh thì tất cả mọi chuyện sẽ xong hết.
Chuyện này nên bắt đầu giải quyết từ đâu đây?
Mẹ Tưởng suy nghĩ một lúc lâu, quyết định đến gặp Giang Nhược Kiều.
Bà ta luôn cảm thấy Giang Nhược Kiều là điểm mấu chốt để phá giải cục diện này. Xem thử thái độ của Giang Nhược Kiều đối với A Diên là thế nào đã…
…
Giang Nhược Kiều có một lớp vào chiều nay.
Buổi trưa, cô và mấy cô bạn cùng phòng ăn trưa ở căn-tin rồi trở về ký túc xá, nghỉ ngơi một lúc.
Kỳ lạ thay, giấc ngủ trưa bình thường sẽ chẳng mấy khi nằm mơ, nhưng cô lại mơ thấy một giấc mộng có thể nói là thăng trầm kịch tính.
Trong mơ, cô vẫn lấy góc nhìn của người ngoài cuộc.
Nhìn tuyến thời gian thì đây chắc là năm cuối đại học, sức khỏe bà ngoại “cô” không tốt, dưới yêu cầu quyết liệt của cô, ông ngoại đã dẫn theo bà ngoại đến Bắc Kinh để khám chữa bệnh, ở đây có môi trường y tế rất tốt. Nhưng sức khỏe bà ngoại ngày càng xấu đi, ông ngoại cũng mắc ba mức cao [*], hai người cũng đã lớn tuổi rồi, dù có cháu gái ngoại làm bạn thì việc khám chữa bệnh cũng không đơn giản như vậy, còn phải xếp hàng chờ giường trống.
[*]
Ba mức cao (三高): Ba mức cao là thuật ngữ chung chỉ bệnh mỡ máu cao, huyết áp cao và lượng đường trong máu cao.Không ngờ có một ngày mẹ của bạn trai “cô” lại đột nhiên tìm đến.
Ông bà ngoại không lay chuyển được sự nhiệt tình của mẹ của bạn trai “cô” mà đi theo bà ta đến căn-tin, tất nhiên cô cũng ở đấy. Đó là lần đầu tiên “cô” chính thức gặp mẹ bạn trai, nhưng vì lo lắng cho sức khỏe bà ngoại, cô không có tâm trạng nào để ứng phó. Nhưng mẹ của bạn trai thấy chiếc túi “cô” cầm, tò mò hỏi: “Đây là quà A Diên tặng cháu à?”
“Cô” gật đầu.
Sau đó mẹ bạn trai nói đùa rằng bạn trai “cô” muốn mua một chiếc túi ở quầy chuyên doanh [*] nhưng giá cả chiếc túi quá đắt nên đành gác lại. May mắn thay, em gái bạn trai “cô” rất lương thiện, đã nhờ bạn bè mua chiếc túi này từ cửa hàng đó, giá cả rẻ hơn rất nhiều.
[*]
Quầy chuyên doanh: là cửa hàng phục vụ cho một thị trường bán lẻ cụ thể. Nói cách khác, là một cửa hàng chuyên về một dòng sản phẩm.Lúc đó “cô” rất sốc.
Một là vì chiếc túi này, hai là vì gia cảnh của bạn trai.
Thấy “cô” bàng hoàng, mẹ bạn trai đành tiết lộ bà ta làm trợ lý cho một vị phu nhân nhà giàu, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, may mà còn có chủ gia đình ấy rộng lượng. Về sau bà ta lại chuyển giọng, kể lể con trai bà ta vì mua chiếc túi này cho “cô” mà vay tiền bốn phía, đã thế còn liều mạng tăng ca.
Quan trọng nhất là, mẹ của bạn trai còn nói với giọng điệu vô cùng vui mừng: “Không có áp lực sao có động lực, thằng bé bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơm, ngày thường Tiểu Kiều nên quan tâm thằng bé hơn nhé. Bác cũng sợ hai đứa tuổi còn trẻ mà lại vất vả quá sức, hai năm tiếp theo bác sẽ chăm chỉ hơn, để dành cho hai đứa một khoản.”
Cả đời ông bà ngoại “cô” chính trực, chưa từng lợi dụng người khác, nghe những lời này của mẹ bạn trai, mặt ông đỏ tới tận mang tai.
Qua miệng mẹ bạn trai “cô”, bạn trai moi hết tiền sinh hoạt để mua túi xách cho “cô” thì không nói, hơn nữa, anh ta lại liều mạng làm việc nên một ngày ba bữa không ăn uống gì, giá cả của chiếc túi xách này còn tới mấy chục nghìn! Ông bà ngoại trung hậu thật thà không thể chấp nhận được điều này, bữa ăn im ắng lạ thường.
Đợi đến khi mẹ bạn trai về, ông ngoại tức đến nỗi huyết áp tăng vọt, suýt thì ngất xỉu, phải đưa đi cấp cứu. Bác sĩ nói may mà đưa đến kịp thời, nhóm người cao tuổi đạt ba mức cao là trường hợp nguy hiểm nhất.
Bà ngoại cũng không muốn ở lại Bắc Kinh nữa, nhất quyết phải về quê, hai người không đành lòng trách mắng cháu gái nên chỉ biết len lén thở dài lo lắng. Thậm chí bà ngoại còn kiên quyết không chữa bệnh cũng không phẫu thuật nữa, muốn đưa tất cả tiền cho cô.
Hai người họ nghĩ rằng “cô” không có tiền nên mới làm ra việc như thế.
Ông bà ngoại mà ngang bướng thì đến cô cũng không có cách nào khuyên can được.
Đợi đến khi bạn trai trở về từ chuyến đi thực tập, ông bà ngoại không muốn tạo thêm áp lực cho cô, hai ông bà tự bắt xe về quê.
“Cô” lửa giận ngút trời, bạn trai lại còn mua cho cô một chiếc ví.
“Cô” nhớ đến lời mẹ bạn trai nói, nhớ tới ánh mắt của ông bà ngoại, lưng ông bà đã còng, dù sao “cô” vẫn còn trẻ, mọi tức giận đều trút hết lên người bạn trai ——
“Anh cút ngay cho tôi!! Lần này lại mua đồ cũ của ai đó hả??”
“Không có tiền còn giả làm người giàu mua túi hiệu gì chứ! Là tôi đòi anh sao! Nếu như tôi biết anh là người như thế, tôi sẽ không bao giờ hẹn hò với anh rồi!”
Bạn trai không dám tin mà nhìn “cô” trân trối.
…
Giang Nhược Kiều tỉnh lại từ giấc mộng.
Hóa ra là vậy.
Trong nguyên tác, nguyên nhân dẫn đến việc chia tay của nam chính và nữ phụ chỉ được miêu tả sơ qua. Cô cũng không biết tường tận tại sao mình lại chia tay.
Nếu hoàn toàn không biết cốt truyện mà mình gặp phải sẽ thành ra như thế này, khả năng cô làm ra chuyện giống như thế thật sự rất cao, cả cả lời nói ra cũng vậy.
Bởi vì trong cuộc đời này, ông bà ngoại đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với cô, Giang Nhược Kiều không thể chịu đựng được việc ông bà ngoại vì cô mà phải lãnh nhận những thương tổn, dù chỉ là một chút.
Không ai có thể sánh với ông bà ngoại.
Mà trong nguyên tác, mẹ Tưởng nắm chắc việc này mà xử cô sạch sẽ. Dù sao thì, đứng ở góc độ người ngoài cuộc, bà ta nói không sai một lời nào, không nói xấu cũng không chế nhạo, thậm chí thái độ còn rất chân thành. Còn “cô”, trong bộ truyện đó, “cô” không biết Tưởng Diên có vầng hào quang của nam chính, trong hoàn cảnh như vậy, “cô” mất bình tĩnh với bạn trai mình là chuyện rất đỗi bình thường.
Vì vậy, dưới sự dẫn dắt cẩn thận của người nào đó, cái mũ “tham phú phụ bần”, hám hư vinh cứ thế mà chụp lên đầu cô.
Tất cả mọi người, kể cả nam chính đều cho rằng “cô” tức giận vì biết được gia cảnh thật sự của anh ta.
Tốt, rất tốt.
Giang Nhược Kiều vẫn cảm thấy, nếu như cô không biết trước kịch bản, nếu như cô không biết bộ mặt “khẩu Phật tâm xà” của mẹ Tưởng, lấy kinh nghiệm và thủ đoạn của cô năm hai mươi tuổi, nhất định là cô không cách nào đối chọi lại được mẹ Tưởng.
Kết cục như thế, cô cũng đành chấp nhận chịu thua.
Ai bảo cô không may, hết lần này đến lần khác lại trở thành bạn gái mối tình đầu của nam chính cơ chứ.
…
Sau giấc ngủ trưa, Giang Nhược Kiều rất bình tĩnh.
Cô đã chia tay với Tưởng Diên, chiếc túi xách kia cũng không nhận. Hẳn là mẹ Tưởng cũng không đến gặp cô nữa đâu… Nhưng vừa nghĩ vậy mà đến khi cô tan lớp trở về ký túc xá, cô lại gặp được mẹ Tưởng ở ngay dưới khu ký túc xá.
Giang Nhược Kiều: “…”
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Nhược Kiều chính thức gặp mặt trực tiếp mẹ Tưởng.
Giang Nhược Kiều nhìn mẹ Tưởng, nghĩ thầm, trong nguyên tác, “cô” thua là phải, vì nếu như cô không biết trước kịch bản, cô cũng sẽ không tin bác gái mặt mày hiền lành, nhìn rất thân thiện này lại là người như thế. Mẹ Tưởng mặc một bộ đồ sáng màu, tướng mạo hồi trẻ có vẻ như rất đẹp nên dù bây giờ đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn còn vương lại chút phong thái năm nào. Mặt mày, giọng điệu, ngay cả nụ cười của bà ta cũng dịu dàng đến cùng cực: “Cháu là Tiểu Kiều đúng không? Chào cháu, lần này làm phiền cháu rồi, dì là mẹ của Tưởng Diên, muốn mời cháu ăn một bữa cơm, không biết cháu có rảnh không?”
Có một câu nói, rằng: Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Giang Nhược Kiều tin, chuyến ghé thăm lần này của mẹ Tưởng hoàn toàn khác với nguyên tác.
Dù gì thì bây giờ cô cũng đã chia tay với Tưởng Diên rồi.
Thế nhưng, cô vẫn không dám thả lỏng. Điều này khiến còi báo động trong đầu cô vang to hơn, nhìn xem, cho dù cô đã là bạn gái cũ của Tưởng Diên, hai người không có bất kỳ quan hệ gì nữa mà mẹ Tưởng vẫn tìm gặp cô, điều này chứng tỏ điều gì? Có nghĩa là, trong cuộc chơi này, không phải cứ chia tay là sẽ kết thúc, ít nhất thì, đối với mẹ Tưởng, cô vẫn còn tác dụng.
Nếu như cô bật lại, lấy thủ đoạn của mẹ Tưởng, không biết chừng cô sẽ bị mẹ Tưởng chơi một vố mà “thần không biết quỷ không hay”.
Không cần biết ý định của mẹ Tưởng là gì, Giang Nhược Kiều không muốn đoán nữa.
Hủy diệt hết đi.
Cô mệt lắm rồi.
Giang Nhược Kiều mỉm cười: “Tất nhiên là có thể rồi, dì ơi, dì có thể đợi cháu một chút không? Cháu muốn lên thay bộ quần áo.”
Mẹ Tưởng dịu dàng nói: “Được chứ, dì chờ cháu, đừng vội, chuyện của cháu quan trọng hơn.”
Giang Nhược Kiều mỉm cười bước vào tòa ký túc xá dưới ánh mắt quan sát của mẹ Tưởng. Sau khi lên tầng, cô tìm được tấm danh thiếp kia từ trong ngăn kép của túi xách. Hít sâu một hơi, cô tự cổ vũ chính mình: Giang Nhược Kiều, bây giờ không phải lúc bị động, cho dù tệ đến mấy thì cũng sẽ không bao giờ tệ hơn trong nguyên tác.
Cô bấm số điện thoại ghi trên danh thiếp.
Đầu kia nhận máy.
Trên mặt Giang Nhược Kiều mang theo ý cười bình tĩnh: “Bác Lâm, chào bác, cháu là Giang Nhược Kiều, không biết bác còn ấn tượng không ạ?”