Lục Dĩ Thành dẫn Giang Nhược Kiều về căn hộ anh thuê.
Với tình trạng hiện tại của cô, về homestay mà bị ông bà ngoại nhìn thấy, chắc chắn sẽ không tốt chút nào cả. Trên đường dẫn cô về nhà, anh ghé qua hiệu thuốc để mua thuốc đỏ Povidone và thuốc bôi ngoài da. Lục Tư Nghiên đã đến trường, trong nhà rất yên tĩnh, Giang Nhược Kiều ngồi một bên ghế, Lục Dĩ Thành muốn đưa thuốc Povidone cho cô để cô tự sát khuẩn, nhưng thấy trạng thái hỗn loạn và ngơ ngác của cô lúc này, anh thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh khẽ nói: “Trước tiên tôi sẽ rửa sạch cát bụi trên vết thương, có thể sẽ hơi đau đấy.”
Giang Nhược Kiều nhìn đỉnh đầu anh, khàn giọng “ừ” một tiếng.
Lục Dĩ Thành lấy tăm bông thấm thuốc đỏ, cẩn thận lau vết thương cho cô.
Vốn dĩ làn da của cô đã rất trắng rồi, thế nên vết thương trên đầu gối trông khá đáng sợ. Tuy vậy, trong suốt cả quá trình, lông mày cô không hề nhíu lấy một lần nào, giống như cô đã mất đi cảm giác đau, vẻ mặt của cô có thể nói là bình tĩnh, nhưng chính xác là đang chết lặng.
Thực ra Giang Nhược Kiều là một người rất giỏi chịu đựng nỗi đau.
Cô rất giỏi chịu đựng, kìm hãm được niềm vui, cũng chịu đựng được nỗi buồn đau nhói lòng.
Lục Dĩ Thành vừa sát khuẩn bằng thuốc đỏ cho cô, vừa để ý đến ánh mắt của cô, khi nhận ra cô chưa từng nhíu mày dù chỉ là một cái, anh cụp mắt xuống, không nói gì cả.
“Xong rồi.” Lục Dĩ Thành nói: “Tốt nhất là đừng để bị dính nước, mỗi ngày bôi thuốc một lần.”
Nghĩ đến tính khí thích làm đẹp của cô, anh lại nói thêm một câu: “Sẽ không để lại sẹo đâu.”
“Ừ, cảm ơn cậu.” Giang Nhược Kiều nói: “Tôi muốn vào phòng tắm để rửa tay đã.”
Lục Dĩ Thành đứng lên, vứt tăm bông đã dùng vào thùng rác: “Ừ, cậu ăn sáng chưa?”
Giang Nhược Kiều nhìn anh.
Ngay cả anh cũng nhận ra phản ứng của Giang Nhược Kiều lúc này đã lệch nửa nhịp.
“Ừ, tôi hiểu rồi.” Lục Dĩ Thành không vào nhà vệ sinh mà anh rửa tay trong bếp. Trong lúc anh đang bận rộn, Giang Nhược Kiều bước vào phòng tắm, trở tay đóng cửa lại. Nhiệt độ hôm nay không cao lắm, mặc áo ngắn tay sẽ hơi lạnh, cô muốn tỉnh táo lại một chút.
Cô đã khóc một lần, không phải sao?
Cô mở vòi nước, múc một vốc nước lạnh để rửa mặt. Ngẩng đầu lên nhìn vào tấm gương, chẳng rõ trên mặt là nước lạnh hay là nước mắt.
Trong bếp, Lục Dĩ Thành đang dồn hết sự tập trung để làm đồ ăn sáng.
Trong tủ lạnh không còn nhiều nguyên liệu, mở một hộp thịt spam, cắt thành từng lát dày rồi để sang một bên. Bếp gas có hai bên, một bên là nồi nhỏ đang đun nước sôi sùng sục, một bên là chảo vừa để chiên trứng gà vừa để chiên thịt spam. Anh bỏ mì vào, bày trí trứng gà chiên lên trên, trông rất ngon mắt, cộng thêm vài lát thịt spam, khá đơn giản nhưng cũng rất hấp dẫn.
Anh cũng chưa có thời gian để ăn sáng, bưng bát đặt trên bàn ăn, anh có chút chần chờ không biết có nên gọi cô hay không. Ngay một giây tiếp theo, cửa phòng tắm mở ra, Giang Nhược Kiều đã điều chỉnh xong tâm trạng và vẻ mặt của mình. Cô là người rất có chủ kiến, cô phẫn nộ, đau lòng lẫn bi thương vì giấc mơ kia, nhưng cô hiểu rõ, điều cô cần phải nắm chắc chính là hiện tại, bây giờ cô phải đưa bà ngoại đi khám bệnh trước tương lai hơn một năm, cô cũng sẽ cố hết sức để tránh những chuyện sẽ xảy ra trong giấc mơ…
Nếu như nước mắt mà có hiệu quả, cô nguyện khóc lóc mỗi ngày.
Nhưng bây giờ ông bà ngoại cần có người chống lưng nên cô phải tỉnh táo lại. Không sao đâu, Giang Nhược Kiều, mọi chuyện sẽ không xảy ra như trong mơ đâu.
Lục Dĩ Thành vẫn đang đeo tạp dề trên người.
Anh cởi tạp đề, cười nhẹ nhàng với cô: “Ăn mì đi.”
Giang Nhược Kiều “ừ” một tiếng, ngồi xuống đối diện anh, mỗi người một tô mì, tất nhiên là có sự khác biệt, ví dụ như trong bát mì của Giang Nhược Kiều có trứng và thịt spam, nhưng trong bát của Lục Dĩ Thành chỉ có thịt gà.
Lục Dĩ Thành thấy Giang Nhược Kiều không động đũa, hỏi: “Cậu không thích ăn món này sao?”
Anh nói thêm: “Nếu không thì tôi làm cho cậu một chiếc bánh sandwich nhé?”
Giang Nhược Kiều lắc đầu, cô đã ổn định lại tâm trạng như trước: “Mì ăn rất ngon, không có vấn đề gì, chỉ là hơi nhiều.”
Rõ ràng là Lục Dĩ Thành đang có hiểu nhầm về sức ăn của cô.
Một bát lớn như vậy, cô ăn đến bao giờ mới hết?
Lục Dĩ Thành suy nghĩ một chút, rồi đứng dậy: “Cậu chờ chút.”
Anh vào phòng bếp, lục trong tủ đựng lấy đũa dùng một lần, trước khi động đũa, anh hỏi cô lại lần nữa: “Vậy tôi gắp bớt ra nhé?”
Giang Nhược Kiều vội gật đầu: “Gắp bớt nhiều chút nhé.”
Lục Dĩ Thành dùng đũa dùng một lần gắp bớt mì từ bát của cô ra, trong lúc làm vẫn không quên hỏi cô: “Đủ chưa?”
“Cậu gắp thêm chút nữa.”
“… Ừ.”
“Thịt spam cũng gắp bớt đi.” Giang Nhược Kiều nói.
Lục Dĩ Thành hơi dừng lại: “Cậu không thích ăn à? Món này có vẻ khá ngon đấy.”
Tư Nghiên rất thích ăn món này.
Giang Nhược Kiều: “Không ăn hết được, nhiều quá.”
“Ừ.”
Cuối cùng, bát mì của Lục Dĩ Thành gần như chất thành ngọn đồi, Giang Nhược Kiều vừa nhìn đã bật cười: “Chủ yếu là do cậu nấu nhiều quá.”
Lục Dĩ Thành nhún vai, thành thật thừa nhận: “Cậu biết mà, mỗi lần nấu mì thì rất khó để kiểm soát lượng nấu. Cảm thấy nấu ít quá nên cứ thêm từng chút, từng chút, cuối cùng là nấu ra một nồi siêu nhiều.”
Giang Nhược Kiều cũng rất ám ảnh việc này: “Đúng vậy đó, tôi sợ nhất là phải nấu mì.”
Bầu không khí giữa hai người bình thường trở lại.
Nhưng vì chuyện lần này, trong lòng Giang Nhược Kiều, khoảng cách giữa cô và Lục Dĩ Thành như đã được thu hẹp lại.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ và chiếu rọi vào trong phòng, hai người ngồi đối diện nhau, ăn một bát mì sợi thanh đạm, Giang Nhược Kiều cảm giác như có một đôi bàn tay đang xoa dịu cơn tức giận của cô. Cô còn phải làm rất rất nhiều chuyện. Sau khi ăn mì xong, Giang Nhược Kiều rất tự giác mà muốn tự thu dọn bát đũa, Lục Dĩ Thành vội ngăn cô lại: “Không cần không cần, chỉ là hai cái bát thôi mà, dù sao thì tay tôi cũng dính dầu trước rồi, đừng làm bẩn tay cậu.”
Trong túi xách của Giang Nhược Kiều còn đang cất tấm phiếu số mà Lục Dĩ Thành đứng xếp hàng cả đêm để lấy được, Giang Nhược Kiều thầm cảm ơn anh từ tận đáy lòng.
Có đôi khi, đối với sự theo đuổi và lấy lòng của người khác phái, cô luôn xem đó là chuyện thường tình, chuyện này nhìn lắm cũng dần quen, từ nhỏ đến lớn, cô đã sớm quen với sự ân cần của người khác.
Thế nhưng, khi đối mắt với Lục Dĩ Thành, cô bỗng cảm thấy thái độ xem chuyện đó là điều đương nhiên có vẻ rất đáng trách.
Không nên ỷ lại vào sự tốt bụng của anh, không nên bắt nạt anh.
Nhưng làm thế nào để cảm ơn anh đây? Cô suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra, đành phải khắc sâu vào cuốn sổ cất giấu trong lòng mình, đến khi chuyện của bà ngoại qua, sẽ tìm cách cảm ơn anh thật trịnh trọng!
“Bây giờ tôi phải về để thẳng thắn với ông bà ngoại.” Giang Nhược Kiều nói: “Chiều tôi dẫn bà ngoại đi kiểm tra, chắc chắn không gạt được bà nữa, bà khá nhạy cảm, chỉ kiểm tra một lần thì chắc là bà sẽ không để tâm, nhưng nếu đi kiểm tra lại lần nữa, trong lòng bà chắc sẽ biết. Cho nên tôi muốn dùng một chuyện lớn hơn để đánh lạc hướng sự chú ý của bà ngoại, khiến bà nghĩ chuyện mắc bệnh rồi đi khám không phải chuyện lớn lao gì, chỉ cần tâm thế của bà thoải mái thì đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì.”
Lục Dĩ Thành có thể hiểu được, anh gật đầu: “Cũng được.”
Nghĩ lại thì cũng đúng, bỗng dưng cháu gái ngoại có một cậu con trai năm tuổi… Hẳn là hai ông bà sẽ cảm thấy chuyện này quan trọng hơn.
Giang Nhược Kiều cụp mắt xuống: “Cho nên, có lẽ sau đó phải làm phiền cậu.”
Với tình tình của ông bà ngoại, sau khi chấp nhận chuyện Tư Nghiên là con trai của cô, chắc chắn hai ông bà sẽ nghĩ, tại sao Tư Nghiên lại muốn sống ở đây với Lục Dĩ Thành.
Tầng quan hệ này chẳng thể lừa cho qua chuyện được.
Vẻ mặt Lục Dĩ Thành thoải mái: “Đâu thể nói là làm phiền được. Nên thế mà.”
Trong khoảng thời gian này, câu nói mà anh thường nói nhất là “nên thế mà”.
Thế nhưng, chẳng có gì gọi là “nên thế mà” cả.
Anh không nợ cô, cứ coi như hai người có chung một đứa con, nhưng Tư Nghiên cũng không phải cô của hiện tại sinh ra.
…
Giang Nhược Kiều trở lại homestay.
Bà ngoại đang chăm sóc mấy chậu cây hoa do chủ nhà để lại trên ban công, còn ông ngoại đang xem phim truyền hình. Giang Nhược Kiều đứng ở cửa ra vào, ngắm nhìn dáng vẻ của bà ngoại, chóp mũi cô bắt đầu chua xót. Cô lắc đầu, cố dằn những suy nghĩ tiêu cực xuống. Thay giày xong, cô ngồi trên ghế sô pha xem tivi, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ông ngoại để ý tới cô, hỏi: “Sao cháu không tới trường?”
Giang Nhược Kiều nói: “Sắp đến kỳ nghỉ dài hạn, không có tiết trên trường, chương trình học năm ba của bọn cháu rất ít, hầu hết là chuẩn bị cho các kỳ thi, mấy môn phải thi cháu thi xong hết rồi.”
“Vậy hả.” Ông ngoại gật đầu.
Giang Nhược Kiều củng cố tâm lý một lúc lâu, mới đột nhiên mở miệng: “Bà ngoại ơi, bà nghỉ tay chút, ông ngoại cũng dừng tivi một lúc đi ạ, cháu có việc rất quan trọng muốn nói…”
Bà ngoại không màng đến hoa cỏ nữa, đứng thẳng dậy nhìn cô.
Ông ngoại cũng miễn cưỡng nhất nút tạm dừng trên điều khiển tivi.
Giang Nhược Kiều cố gắng khuấy động bầu không khí: “Có một tin không được tốt lắm, và một tin tốt, ông bà ngoại muốn nghe tin nào trước?”
Dựa theo truyền thống của gia đình họ…
Hai ông bà trăm miệng một lời nói: “Để tin tốt sau đi, nói tin không tốt lắm trước!”
Giang Nhược Kiều biết ông bà sẽ chọn như vậy, trong lòng cân nhắc câu chữ rồi mới cẩn thận nói: “Lần kiểm tra trước, bà ngoại có một vấn đề cần kiểm tra lại, ngày hôm qua bác sĩ có khuyên nên trực tiếp đến khám bác sĩ Hoàng, cháu đã đăng ký lấy được số rồi. Tầm ba giờ chiều hôm nay có thể đến đó… Hôm qua bác sĩ có nói phải xem bác sĩ Hoàng đề xuất thế nào, xem thời điểm này nên châm cứu hay trực tiếp phẫu thuật.”
Ngày trước, trên phim truyền hình, kiểu gì cũng có tình tiết kiểu này, có người mắc bệnh rất nghiêm trọng, nhưng người nhà đều giấu giếm người đó.
Nhưng xã hội hiện đại ngày nay, muốn giấu giếm một điều gì đó, thật sự là quá sức khó khăn.
Ở cái tuổi này, thật ra bà ngoại rất sợ phải vào bệnh viện, nếu như hôm nay lại dẫn bà đến bệnh viện lớn khác để kiểm tra lại, nhất định bà sẽ lo lắng, sẽ nhớ kỹ chuyện này, có khi còn khiến bà suy nghĩ lung tung. Thế thì chẳng thà cứ thẳng thắn nói cho bà biết chuyện thì hơn.
Bà ngoại sững sờ, còn ông ngoại luống cuống.
Giọng ông run lên: “Kiều, Kiều Kiều, bà cháu bị sao vậy? Không phải vẫn đang tốt lắm sao?”
Sao lại phải châm cứu, làm phẫu thuật rồi?
Giang Nhược Kiều gật đầu: “Bác sĩ cũng đang đề nghị nên làm kiểm tra chi tiết hơn, ông ngoại, không sao đâu mà. Y học hiện đại rất phát triển, giáo sư Hoàng lại là chuyên gia hàng đầu trong nước ở lĩnh vực này.”
Bất kể Giang Nhược Kiều nói thế nào thì bầu không khí vẫn trầm hẳn xuống.
Đây là điều cô đã đoán trước được từ lâu, im lặng một lúc, cô giữ vững tinh thần, nói bằng một giọng tràn đầy sức sống: “À, còn một tin tốt nữa mà! Là một tin tốt mà ông bà ngoại tuyệt đối không ngờ tới đâu!”
Bà ngoại cố nặn ra một nụ cười: “Là tin tốt gì thế?”
Ông ngoại nghi ngờ nhìn cô: “Sẽ không phải cháu định nói chuyện vừa rồi là cháu lừa hai ông bà này chứ?”
Bà ngoại trừng ông: “Kiều Kiều là người không hiểu chuyện sao, sao con bé có thể nói đùa kiểu này được? Ông đúng là cái đồ đầu heo!”
Giang Nhược Kiều biết ông bà ngoại đang muốn bầu không khí sinh động lên. Cô cúi đầu xuống một lúc lâu, lúc ngẩng đầu lên, vẫn là vẻ mặt tươi cười như cũ: “Ông bà ngoại thấy Tư Nghiên giống ai?”
Hiển nhiên là ông bà ngoại không phản ứng kịp, đang yên đang lành sao lại lôi con cái nhà người khác vào rồi?
“Giống ai?” Ông bà ngoại nghi ngờ hỏi.
“Đinh đinh đinh đinh ~” Giang Nhược Kiều mở tấm ảnh chụp cô hồi bé từ album điện thoại ra: “Giống con đó!”
Cô cố gắng điều tiết bầu không khí, để trông mình đang rất thoải mái, chỉ khi cô thể hiện ra rằng “Chuyện phẫu thuật kia cũng chẳng phải chuyện to tát gì”, thì ông bà ngoại mới có thể an lòng: “Ông bà không thấy cậu nhóc rất giống con sao?”
Bà ngoại: “…”
Đây chính là tin tức tốt sao?
Nghĩ đến đây, bà vẫn hùa theo cháu gái ngoại, cầm kính lão đặt trên bàn trà đeo lên, nhìn vào ảnh chụp, lại nhớ đến dáng vẻ của đứa trẻ ngày hôm qua: “… Đúng là hơi giống thật, có liên quan gì sao?”
“Đợi một chút ạ.” Giang Nhược Kiều đứng dậy, từ trong ngăn kéo túi xách, cô lấy ra một tờ giấy rồi đưa cho ông bà: “Đây là báo cáo kết quả xét nghiệm DNA cho thấy cháu và Tư Nghiên là mẹ con ruột, cháu không nói đùa, cậu nhóc là con trai của cháu thật đấy ạ. Nhưng là con trai tương lai, Tư Nghiên không phải người của hiện tại, cậu nhóc tới từ…” Cô tính toán một chút: “Từ mười hai năm sau xuyên về đây.”
Ông ngoại: “…”
Bà ngoại: “?”
Giang Nhược Kiều đi qua, kéo cánh tay bà ngoại, thừa lúc đối phương đang ngẩn ngơ, giọng cô nũng nịu, nói: “Cho nên bà ngoại ơi, cháu rất sợ, bà luôn nói cháu vẫn còn là một đứa trẻ, cháu không biết nên nuôi dưỡng một đứa bé thế nào, bà và ông giúp cháu, dạy cho cháu được không? Cháu thật sự rất sợ.”
Cháu rất cần hai người, rất rất cần.