Sau khi hết thuốc gây tê, cuối cùng thì bà ngoại cũng mở mắt giữa những tiếng gọi to của mọi người.
Trợ lý của giáo sư Hoàng có dặn dò bọn họ rằng, ít nhất hai giờ sau khi tỉnh, không được để bà ngủ. Nhưng bà ngoại lại rất muốn ngủ, mỗi lần bà muốn nhắm mắt thì ông ngoại lại lo lắng ghé sát vào đầu giường, không ngừng gọi tên thân mật của bà: “Phượng Lan, Phượng Lan, bác sĩ nói bà không được ngủ, mau tỉnh lại đi, không được ngủ, không được ngủ đâu.”
Bà nội bực bội mở mắt ra, sau ca mổ, vì tác dụng của thuốc gây tê vẫn còn đó nên trông bà rất yếu ớt.
Thật sự thì bà rất muốn ngủ, buồn ngủ đến cực hạn cũng chỉ thế này thôi.
Bình thường ông ngoại đã hơi lãng tai, bây giờ thì vì lo bà ngoại sẽ ngủ nên ông không ngừng lớn tiếng ồn ào bên tai bà.
Câu nói “càng già càng trẻ con” quả thật cũng có một phần đúng. Bà ngoại tủi thân vô cùng, giọng nói khàn khàn, muốn mắng ông ngoại, hai mắt đẫm lệ: “Ông già kia, ông có để tôi ngủ không hả? Ông nhẫn tâm đến thế sao!”
Bà chỉ muốn ngủ, chỉ muốn ngủ mà thôi, trời có sập xuống thì cũng chỉ muốn ngủ!
Ông ngoại đỏ bừng cả mặt: “Bác sĩ nói không được ngủ, Phượng Lan, bà cố một chút, cố một chút thôi.”
Bà ngoại tức giận phừng phừng, trừng mắt nhìn ông ngoại, còn ông ngoại thì khom lưng hứa hẹn đủ điều.
Chẳng hạn như, đồng ý về sau sẽ ít hút thuốc lại.
Hay là, sau này không đi câu cá nữa, ở nhà xem tivi với bà.
Bà ngoại nghe vậy, bèn ra vẻ ghét bỏ mà nói: “Ông vẫn nên đừng về nhà mỗi ngày thì hơn, ai muốn xem tivi với ông cơ chứ?”
Lục Dĩ Thành đứng một bên nghe, mắt anh nồng đượm ý cười.
Không biết tại sao nữa, nhưng anh luôn cảm thấy Giang Nhược Kiều thật sự rất rất giống bà ngoại cô về mặt tính tình.
Bây giờ, khi nhìn thấy bà ngoại của Giang Nhược Kiều, thậm chí anh còn tưởng tượng đến viễn cảnh khi cô già rồi, cô cũng sẽ như thế này.
Thật ra, như thế này thì rất tốt.
Anh chỉ đang cười, khi vô tình nhìn vào mắt Giang Nhược Kiều, anh chợt thấy thân thể mình như bị người khác nhấn nút tạm dừng, nụ cười trên mặt cứng đơ, không dám nhúc nhích gì.
Giang Nhược Kiều lặng lẽ lườm anh.
Cười cái gì, cười đã chưa vậy hả?! Chẳng lẽ anh là chàng trai thích cười sao!
Thấy cô không nhìn mình nữa, Lục Dĩ Thành mới cúi đầu xuống.
Lục Tư Nghiên, người chứng kiến hết cảnh này, nhóc cười toe toét.
Ca mổ của bà ngoại rất thành công, hồi phục sau phẫu thuật cũng rất tốt, giáo sư Hoàng nói cần theo dõi thêm vài ngày nữa, nếu không có vấn đề gì thì có thể trực tiếp xuất viện. Bệnh viện tuyến đầu bậc ba là như vậy, thiếu giường bệnh trầm trọng, ngoài kia còn rất nhiều người xếp hàng chờ được vào để được làm phẫu thuật. Sau ca mổ, lòng Giang Nhược Kiều nhẹ nhõm hẳn đi, bây giờ đã sớm hơn mốc thời gian trong mơ hẳn một năm, chắc sẽ không xảy ra chuyện nữa đâu, nhỉ?
Ngày cuối cùng của tuần lễ Vàng là sinh nhật của Đỗ Vũ.
Ban đầu Lục Dĩ Thành không định đi, nhưng Đỗ Vũ gọi cho anh tận mấy cuộc, quả thật, đối với Đỗ Vũ mà nói, tuổi hai mươi là cột mốc sinh nhật quan trọng.
Nói thật lòng thì quan hệ giữa Lục Dĩ Thành và Đỗ Vũ khá thân thiết, không có lý do gì mà không đi, Lục Tư Nghiên thì cũng có ông ngoại Giang Nhược Kiều trông giúp rồi nên cuối cùng Lục Dĩ Thành vẫn tới tiệc sinh nhật của Đỗ Vũ. Có vẻ Đỗ Vũ đang không vui cho lắm, thấy Lục Dĩ Thành tới, cuối cùng thì trên mặt Đỗ Vũ cũng tươi tỉnh hơn đôi chút, một tay khoác lên vai Lục Dĩ Thành, kéo anh qua một góc, thì thầm hỏi: “Sếp Lục, anh nói thật với em đi, anh không theo đuổi được Giang Nhược Kiều hả?” [*]
[
*] Tuy thiết lập nhân vật là Lục Dĩ Thành, Tưởng Diên, Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong là bạn cùng tuổi, ban đầu còn cùng phòng nữa nhưng mà mình vẫn hay để xưng hô giữa Đỗ Vũ với mọi người là “em - anh” là vì Đỗ Vũ là người nhỏ nhất ký túc. Mình thấy khá hợp với tính cách sôi nổi và bốc đồng của nhân vật này, đồng thời cũng cho thấy một phần nào đó mối quan hệ giữa các thành viên khác. Vậy nên mình vẫn sẽ giữ nguyên cách xưng hô này cho đến khi có gì thay đổi nhé. Lục Dĩ Thành: “…”
Làm sao cậu ấy biết được vậy?
Thấy Lục Dĩ Thành im lặng, Đỗ Vũ cũng thở dài: “Rất khó để theo đuổi Giang Nhược Kiều nhỉ?”
Hình như Đỗ Vũ đã học được sở trường lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, mới giây trước đang than thở, giây sau đã hồi máu sống lại: “Nhưng mà! Sếp Lục à, em tin tưởng vào năng lực của anh lắm đó, đốt đèn lồng cũng khó tìm được người giống như anh. Anh cứ yên tâm đi, em hoàn toàn ủng hộ anh, không chừng anh mà theo đuổi được Giang Nhược Kiều thì em cũng sẽ được nghênh đón ánh bình minh đó.”
Cuối cùng Lục Dĩ Thành cũng nghe ra suy nghĩ thật sự của Đỗ Vũ: “Cậu và Vân Giai thế nào rồi?”
Đỗ Vũ rũ mắt, lắc đầu: “Cô ấy vẫn không để ý tới em.”
Đúng là Vân Giai có chút cảm tình với Đỗ Vũ.
Nhưng chút cảm tình này là gì đâu chứ? Rất mờ mịt. Thậm chí Vân Giai còn chưa chạm đến bước do dự có nên đồng ý với Đỗ Vũ hay không, thế nên, sau chuyện xảy ra ở nông trại, bằng một cách rất hiển nhiên, cô ấy lại giữ khoảng cách, khiến Đỗ Vũ bỗng rơi vào tình thế “một mai trở lại ngày trước giải phóng” [*]…
[*] Một mai trở lại trước giải phóng (一朝回到解放前): Câu đầy đủ là “Sau chục năm làm việc vất vả, một mai trở lại trước ngày giải phóng.” Ngày giải phóng là chỉ ngày 1/10/1949 (Ngày thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Quốc). Trước ngày giải phóng, Trung Quốc rất nghèo, sau hàng thập kỷ người dân Trung Quốc làm việc chăm chỉ thì trong giai đoạn đầu của cải cách vào cuối những năm 1970, sau khi thực hiện chính sách khoán hộ sản xuất ở nông thôn, người dân Trung Quốc lại mất sạch. Vậy nên “một mai trở lại trước ngày giải phóng” thường dùng để ám chỉ tình hình của một người sau khi thua sạch chứng khoán, cờ bạc. “Kế hoạch A của đường cong cứu nước, hoàn toàn thất bại.” Đỗ Vũ đang ám chỉ đến chuyện của Tưởng Diên.
Đỗ Vũ nói thêm: “Nhưng bây giờ có thể khởi động kế hoạch B của đường cong cứu nước, sếp Lục à, hạnh phúc của em giao hết cho anh rồi đấy!”
Lục Dĩ Thành nhìn Đỗ Vũ, anh không có kinh nghiệm yêu đương nhưng cũng cảm thấy suy nghĩ của Đỗ Vũ là sai lầm, anh chần chừ rồi vẫn nói: “Đừng ký thác hy vọng lên người khác. Nếu cậu ấy muốn ở bên cậu thì cũng vì đó là cậu mà thôi.”
Thật ra, Đỗ Vũ cũng là một người xuất sắc.
Về vấn đề này, người tự nhận là hiểu rõ nhưng cũng chưa chắc đã hiểu hết được.
Có lẽ Lục Dĩ Thành thông minh hơn Đỗ Vũ ở một chỗ, anh cảm thấy việc như vậy vốn là chuyện giữa hai người, không liên quan gì đến Tưởng Diên, cũng chẳng dính líu gì đến anh và Giang Nhược Kiều cả… Đây là chuyện riêng giữa Vân Giai và Đỗ Vũ, có thành hay không thành thì cũng phải dựa vào hai người họ, chứ lúc nào rảnh rỗi cũng nghĩ về đường cong cứu nước làm gì.
Đỗ Vũ thở dài.
Sinh nhật của cậu ấy, Tưởng Diên cũng tham dự. Bây giờ Lục Dĩ Thành không trọ ở trường nhưng Tưởng Diên và cậu ấy vẫn ở chung phòng ký túc xá, loại tiệc sinh nhật này, Đỗ Vũ không thể “bơ” Tưởng Diên được. Tưởng Diên và Lục Dĩ Thành đến rất bất ngờ, mọi người đã chú ý tới vết thương của hai người. Lục Dĩ Thành chỉ bị thương nhẹ, vết thương trên khóe miệng gần như đã lành lặn, trông thì có vẻ Tưởng Diên bị thương nặng hơn. Một người xuất hiện ở đây thì sẽ chẳng có ai chú ý tới, nhưng hai người cùng xuất hiện ở đây, mà cả hai đều có vết thương, vậy thì không thể ngăn những suy nghĩ miên man bay bổng của người khác lại được rồi.
Ngoài mặt thì mọi người tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã gáy thành tiếng gà:!!! Lại xảy ra chuyện gì mà dân ăn dưa bọn tôi không biết vậy hả!!!
Lục Dĩ Thành và Tưởng Diên, mỗi người ngồi một phía.
Không ai quan tâm đến ai.
Sự gượng gạo này lan tỏa trong bầu không khí, đương nhiên bầu không khí này có xen lẫn cả sự k1ch thích. Có bạn học nam đẩy gọng kính trên sống mũi, thậm chí họ còn quan sát toàn cảnh xung quanh, trong đầu thì tưởng tượng ra kịch bản của mấy tình huống như kiểu: nếu Lục Dĩ Thành đánh nhau với Tưởng Diên thì nên ngồi ở vị trí nào để vừa thuận lợi xem kịch mà vừa không bị tai bay vạ gió?
Điện thoại trong túi Lục Dĩ Thành khẽ rung lên, anh lấy ra rồi mở khóa.
Cầm điện thoại để ở dưới mặt bàn, anh cúi đầu nhìn lướt qua, là tin nhắn WeChat từ Giang Nhược Kiều.
Giang Nhược Kiều: [Nhớ nhắc ông ngoại tôi uống thuốc nhé ~]
Trong mắt Lục Dĩ Thành chứa đựng ý cười thấp thoáng, anh cúi thấp đầu, ngón tay thon dài gõ chữ trên màn hình điện thoại: [Đã viết vào giấy note, Tư Nghiên cũng sẽ nhắc ông, chút nữa tôi sẽ gọi điện để nhắc thêm. Đúng rồi, tôi quên báo với cậu, tôi đang ở ngoài, hôm nay là sinh nhật Đỗ Vũ.]
Giang Nhược Kiều: [Thế à.]
Giang Nhược Kiều: [Vậy cậu chơi vui vẻ nhé, cậu không cần gọi đâu, để tôi gọi điện nhắc ông ngoại.]
Lục Dĩ Thành cúi đầu, nhắn tin WeChat với ai đó.
Tất nhiên là cảnh này cũng rơi vào mắt Tưởng Diên, người đang ngồi ở chỗ hơi chênh chếch đối diện anh.
Tưởng Diên ngoảnh mặt làm thinh, cả người toát ra áp suất thấp “người sống chớ dây vào”. Anh ta lặng lẳng kéo mở khoen một lon bia.
Đến khi bữa tiệc sắp kết thúc, điện thoại Lục Dĩ Thành đổ chuông, là Lục Tư Nghiên gọi tới.
Các bạn học xung quanh đang tán gẫu rôm rả, rõ ràng là nơi này không phải chỗ tốt để nghe điện thoại. Anh dứt khoát đứng dậy, một tay cầm điện thoại rời khỏi phòng bao đặt riêng, anh không biết anh mới ra ngoài không bao lâu, Tưởng Diên cũng lấy cớ rời đi. Ở góc rẽ, mặt Tưởng Diên vô cảm, đứng nghe Lục Dĩ Thành nói chuyện điện thoại.
Giọng nói Lục Dĩ Thành ấm áp, phảng phất cảm giác nuông chiều trong đó: “Sẽ về ngay mà, con muốn ăn gì, bố mang về cho con.”
Lục Dĩ Thành: “Ông cố ngoại nói ông muốn uống trà sữa.”
Lục Dĩ Thành không tin lắm, anh nghĩ tới chuyện ông ngoại Giang Nhược Kiều cũng thích đồ ngọt, nhưng Giang Nhược Kiều vẫn luôn kiểm soát lượng đồ ngọt ông ăn.
Ông cụ mắc bệnh ba cao, đúng là phải ít ăn đồ ngọt lại.
Nhưng nếu anh từ chối thẳng thì ông ngoại có giận không nhỉ?
Lục Dĩ Thành ngập ngừng nói: “Muốn uống trà sữa gì?”
Lục Tư Nghiên đáp ngay: “Trà sữa nho cheese ạ.”
Lục Dĩ Thành muốn đỡ trán: Rốt cuộc là ông ngoại muốn uống hay là Tư Nghiên muốn uống đây?
Nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý: “Được rồi, vị nho cheese, giảm đường.”
Lý trí mách bảo Tưởng Diên, người ở đầu bên kia điện thoại không phải là Giang Nhược Kiều.
Giang Nhược Kiều không thích uống trà sữa.
Nhưng nếu con người có thể giữ lý trí mọi lúc mọi nơi thì lại quá tốt, Tưởng Diên lại không nhịn được mà nghĩ: Lỡ như đó là cô ấy thì sao? Nếu quan hệ giữa hai người họ đã thân thiết đến mức ấy thì sao?
Suy đoán đấy lập tức ép Tưởng Diên đến bờ vực muốn phát điên.
Anh ta trở về phòng bao riêng uống rượu, chỉ trong mười mấy phút, số ly rượu anh ta uống đã chất thành đống, bữa tiệc còn chưa kết thúc mà Tưởng Diên đã ra về trước. Đã qua giờ cơm tối, anh ta không biết nên đi đâu, chỉ qua một quãng thời gian ngắn ngủi, anh ta cảm giác mình đã mất tất cả. Thậm chí, bây giờ anh ta không biết mình có thể đi đâu nữa.
Cuối cùng, anh ta về trường.
Tưởng Diên thấy có một bóng người đang đứng dưới khu ký túc xá.
Hôm nay Lâm Khả Tinh đã lấy hết can đảm để đến gặp Tưởng Diên, cô ta rất muốn gặp anh ta, cô ta cũng muốn biết dạo này dì thế nào rồi. Cuộc sống bây giờ của cô ta rất tồi tệ, dì không ở đây, gần như cô ta đã mất đi một người đáng để tin cậy, anh ta cũng không về nhà. Quả thật là, việc chờ đến tận hôm nay mới đi tìm Tưởng Diên chính là sự kiềm chế cực hạn của Lâm Khả Tinh.
Vừa nhìn thấy Tưởng Diên, Lâm Khả Tinh đã không thể nén nổi sự chua xót trong lòng.
Cô ta từng nghĩ tới việc anh ta sẽ sống không tốt, nhưng cô ta chưa từng nghĩ anh ta sẽ suy sụp tinh thần đến nhường này.
“Anh Tưởng Diên.” Lâm Khả Tinh bước tới, gọi anh ta.
Tháng mười trời thường tối rất sớm, lúc này, đèn đường dưới khu ký túc xá đã được bật lên sáng trưng.
Ánh mắt Tưởng Diên bình tình chẳng chút dao động mà nhìn Lâm Khả Tinh, nhưng bàn tay trong túi áo đã siết chặt lại.
Hốc mắt Lâm Khả Tinh ửng đỏ, trong mắt đều là bóng hình anh ta: “Anh Tưởng Diên, hôm nay em đến gặp anh là vì…”
Tưởng Diên nhìn dáng vẻ này của Lâm Khả Tinh, không kìm được nghĩ, rốt cuộc là ngày trước anh ta đã ngốc nghếch đến mức nào.
Nhớ đến những lời Giang Nhược Kiều nói ở ven hồ trong công viên ngày đó, anh ta tự cười nhạo bản thân mình, khó trách Nhược Kiều nói Lâm Khả Tinh thích anh ta.
Có lẽ, điều Nhược Kiều để bụng không phải là chuyện đêm hôm đó, mà cô băn khoăn về người “em gái” luôn bên cạnh anh ta này.
Sẵn men rượu trong người, cộng thêm bị Lục Dĩ Thành k1ch thích nên ngay tại giây phút này, anh ta buông lời mà không nghĩ suy gì: “Em đừng tới gần tôi.”
Ngay lúc này, cuối cùng thì Tưởng Diên cũng đã nhớ ra rồi, đêm hôm đó, Lâm Khả Tinh không kêu lấy một tiếng nào, cũng không hề đẩy anh ta ra.
Đầu anh ta đau như muốn nứt ra.
Đến tận khi có một ý nghĩ hiện lên trong đầu anh ta: Nếu, nếu không có đêm hôm đó, phải chăng bây giờ anh ta với Nhược Kiều vẫn đang ở bên nhau không?
Lâm Khả Tinh kinh ngạc nhìn Tưởng Diên: “Anh Tưởng Diên…”
Từ lâu, Tưởng Diên đã trở thành cây cung được lên dây, bị kéo dây đến cực hạn, ngày đó, việc đánh nhau với Lục Dĩ Thành cũng chẳng thể khiến bản thân anh ta thả lỏng hơn một chút nào cả. Có lẽ bản tính con người là vậy, biết người này thích mình thì lại liều lĩnh muốn thể hiện mặt xấu nhất của mình ra cho người này nhìn: “Tại sao em còn tới gặp tôi? Tới gặp tôi làm cái gì?”
Rõ ràng anh ta biết tất cả những điều này là do mẹ, là do lòng tham của mẹ.
Nhưng mẹ đã rời đi rồi.
Ban đầu Tưởng Diên chỉ muốn tự gặm nhấm, nhưng Lâm Khả Tinh lại tới tìm anh ta, điều này khiến anh ta hết sức đau khổ: “Tại sao em lại thích tôi? Tại sao?”
Anh rất khó chịu: “Vất vả lắm tôi mới cảm thấy vui vẻ hơn một chút, cuối cùng tôi cũng được ở bên Nhược Kiều, tại sao các người cứ nhất quyết phải làm như vậy, có phải việc hủy hoại tôi khiến cho các người hạnh phúc lắm hay không?”
Lâm Khả Tinh ngơ ngác nhìn anh ta.
Nước mắt trào dâng.
Cô ta hối hận, hôm nay cô ta không nên tới gặp anh ta, không gặp anh ta thì sẽ không phải nghe thấy những lời nói này.
Đau khổ nhất không phải là yêu thầm, mà là, tâm tư vốn đã rất hèn mọn lại bị người đó chán ghét, bị người đó chối bỏ, đó mới là điều đắng cay nhất.
Cô ta muốn bịt tai lại để không phải nghe những nói nói như khoét vào tim từ anh ta.
Nhưng những lời đó vẫn lọt vào tai cô ta.
“Mời em về cho, sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”
…
Lâm Khả Tinh cảm giác như linh hồn mình đã bị rút cạn, chỉ còn lại cái xác không hồn.
Cô ta bước đi trong khuôn viên trường, ra khỏi đại học A, đứng ở cổng trường, cô ta ngẩn người, nước mắt đã cạn khô từ lâu lắm rồi.
Cô ta không thể nghĩ ra mình có thể đi tìm ai nữa.
Tìm bố mẹ ư? Không thể.
Dì thì sao, dì đang ở nơi nào? Làm sao cũng không tìm thấy dì, Lâm Khả Tinh rất nhớ nhung sự an ủi, cái ôm của mẹ Tưởng… Khoảnh khắc này, cô ta chợt nhận ra, ấy vậy mà mình không tìm được ai để thổ lộ hết, hốc mắt khô khốc mà lấy điện thoại ra, nhắn cho cô bạn thân có biết chuyện này: “Có đó không? Tớ khó chịu quá…”
Cảm giác như đang rơi xuống cái chết.
Một lúc sau bạn thâm mới nhắn lại: “Lại là chuyện giữa cậu và anh J của cậu à? Thôi đừng nói nữa, tớ không muốn nghe mấy chuyện tình ngu ngốc lúc tám giờ giữa hai người nữa đâu! Tạm biệt nhé, tớ phải đi tham dự party rồi ~ ~”
Không thể kể với ai cả.
Lâm Khả Tinh sững sờ và luống cuống đứng ở ngã tư đường. Không biết phải đi đâu, cũng không biết có thể tới tìm ai.
Cho đến khi, điện thoại của cô ta reo lên.
Là cuộc gọi từ Trần Uyên.
…
Tư khi mơ thấy Lâm Khả Tinh gọi điện thổ lộ hết với ai đó, Giang Nhược Kiều đã nghĩ đến việc làm một video.
Mấy ngày nay ở bệnh viện cũng không nhàn rỗi, cô dùng video quay trước đó để làm tư liệu, chỉnh sửa mất gần ba ngày, cuối cùng là đăng tải video lên tài khoản.
Thật ra ngày trước cũng có fan hỏi Giang Nhược Kiều, liệu có thể kiếm tiền bằng cách quay video mà không nhận quảng cáo hay không.
Lúc ấy Giang Nhược Kiều không muốn trả lời là vì muốn tạo thiết lập tiên nữ học bá. Cô cũng có chút tâm tư hư vinh nho nhỏ, cho nên chưa từng nhắc đến gia cảnh nhà mình, cũng không kể việc để kiếm tiền, cô đã làm việc mệt gần chết thế nào. Dù sao thì trong thời buổi này, bạch phú mỹ là thứ gì đó rất đáng để mơ ước, cô đã kiềm chế rất nhiều rồi, biết rõ mình có bao nhiêu phân lượng, cũng không dám dây vào cái danh “bạch phú mỹ” này… Nhưng đúng là thi thoảng vẫn có vài sản phẩm dưỡng da, mỹ phẩm được giới thiệu trong video vượt quá khả năng của hầu hết sinh viên.
Video này tiết lộ hết.
Trên thực tế, khá nhiều fan áp bộ lọc [*] bạch phú mỹ áp lên cô…
[*]
Bộ lọc: filter. Video tập trung vào cách cô đạt được sự độc lập về tài chính trong những năm đại học của mình.
Trời mới tờ mờ sáng cô đã rời giường đi chụp ảnh, được sự cho phép của bà chủ, bà chủ cũng xuất hiện trong video.
Trong video, cô còn hài hước trêu chọc kim chủ daddy của cô là bà chủ.
Trong video, còn có clip cô trắng đêm không ngủ, nghiêm túc phiên dịch tài liệu.
Cô thẳng thắn thừa nhận những h4m muốn vật chất của mình. Nhưng ở cuối video, để phát huy mạnh những giá trị quan đúng đắn, cô kêu gọi nhóm fans hâm mộ tốt nhất là không nên chi tiêu lãng phí mà nên giữ vững lý trí. Hồi cấp hai cô đã nghe rất nhiều ví dụ về việc vay trực tuyến, sau khi lên đại học, vì không muốn tăng thêm áp lực cho gia đình, cô đã chọn làm việc chăm chỉ để thỏa mãn bản thân.
Trong video, giọng Giang Nhược Kiều vang lên: “Thật ra gần đây mình đã nghĩ đến việc bắt đầu ghi chép sổ chi tiêu, mọi người có app ghi chép sổ chi tiêu nào tốt thì giới thiệu cho mình với nhé.”
Vì video chủ đề
“Hoài niệm” có lượt tương tác rất cao, mang đến kha khá độ nóng cho cô nên video này vừa đăng tải được một lúc thì đã có rất nhiều người bình luận…
“Tiểu Kiều truyền cảm hứng thật đó!! Trước đây tôi vẫn cho rằng Tiểu Kiều là bạch phú mỹ, Tiểu Kiều, bạn giỏi quá, tôi ngày càng thích bạn hơn rồi!”
“Ha ha ha, tôi cũng thế, trước đó cũng từng chút nghi ngờ vì đồ dưỡng da hay mỹ phẩm của Tiểu Kiều đắt như thế cơ mà… Hóa ra là cô ấy tự làm việc để mua! Bà xã à, nghe tôi này, nhận quảng cáo đi, lúc trước bạn không nhận quảng cáo, tôi còn tưởng bạn không thiếu tiền cơ…”
“Đi ngang qua đây, rất truyền cảm hứng, tam quan cũng rất đứng đắn! Tự thỏa mãn h4m muốn mua sắm của bản thân, cái này mới đúng chứ!”
…
Lục Dĩ Thành bước ra khỏi phòng tắm, ngồi trên hết sô pha, vừa dùng khăn khô lau tóc vừa xem video của cô.
Không hiểu sao, khi nghe thấy cô nói “Có cảm hứng nên gần đây muốn ghi chép sổ chi tiêu”, anh như bị ai đó nện vào người.
Anh không nhịn được bèn nghĩ: Có phải là vì ngày trước cô nhìn thấy anh ghi chép sổ chi tiêu không nhỉ?
Ánh đèn mờ mờ rọi xuống đỉnh đầu, anh hơi sững người, cuối cùng thì nhấp vào nút like phía dưới video của cô.