Sau bảy mươi hai giờ, cuối cùng thì Giang Nhược Kiều cũng có thể sử dụng tài khoản của mình.
Qua ba ngày, nhiệt độ thảo luận chuyện này đã giảm đi rất nhiều. Dù sao thì, những tin tức lớn như tin tức trong giới giải trí cũng chỉ tồn tại trong vòng vài ngày là sẽ bị lãng quên, huống chi cô và Lục Dĩ Thành và cả Tưởng Diên nữa, họ chỉ là những người bình thường, dù có diễn một kịch bản cẩu huyết [*] thì đám cư dân mạng cũng chỉ nhìn lướt qua một cái, bình luận một câu là quên ngay thôi.
[*]
Cẩu huyết: “cẩu” là chó, “huyết” là máu, cẩu huyết nghĩa là máu chó, từ này dùng để chỉ những tình tiết/ tình huống trong phim, truyện gây ức chế cho người xem. Dẫu sao thì Giang Nhược Kiều cũng đã kinh doanh tài khoản này được hai năm rồi, dù cô không ký hợp đồng với công ty, nhưng trong hai năm qua, cô cũng đã quen biết một số blogger có tính cách hợp cạ.
Những blogger này hầu như đều rất lợi hại, Giang Nhược Kiều phải nhờ một người trong số họ giúp cô điều tra xem xem rốt cuộc là do ai đứng đằng sau tất cả, là người nào đang muốn “chỉnh đốn” cô.
Giang Nhược Kiều đã lờ mờ đoán ra được “ứng cử viên sáng giá” trong chuyện này.
Nhưng cô vẫn còn thiếu một bước cuối cùng để xác nhận.
Thời đại này đúng thật là thời đại của dữ liệu khổng lồ.
Mới hết một ngày mà bên kia đã có tin tức, đích thân vị blogger này nhắn tin riêng cho Giang Nhược Kiều: [Tiểu Kiều, có phải cậu đã đắc tội với người nào rồi không?]
Giang Nhược Kiều: [? Sao vậy?]
Blogger: [Tớ đã nhờ bạn của tớ điều tra một chút, vì có mấy blogger đã chia sẻ và dùng giọng điệu mang hàm ý mỉa mai dẫn dắt dư luận nên chuyện này mới bị chú ý, không phải sao? Trong đó có một blogger rất nói một cách chung chung rằng, đúng thật là người đó có nhận tiền, hình như là từ một phú nhị đại [3] mới về nước. Tiểu Kiều, cậu có biết người nào như vậy không?]
[1]
Bản gốc là “âm dương quái khí”: giọng điệu, lời nói châm biếm, mỉa mai. [2]
Bản gốc là “mang tiết tấu”: thuật ngữ Internet dùng để chỉ việc dẫn dắt dư luận trên nền tảng xã hội. [3]
Phú nhị đại: là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc. Trong nguyên tác, hai người đó sẽ gặp lại nhau ở nước ngoài, nhưng có vẻ bây giờ dòng thời gian đã diễn ra trước khá lâu, Trần Uyên đã về nước và cũng đã gặp lại Lâm Khả Tinh.
Giang Nhược Kiều: [Tớ không biết có phải là người kia hay không nữa, về sau tớ sẽ cẩn thận hơn, đúng rồi, cảm ơn cậu nhé, lần sau cậu đến Bắc Kinh tớ sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn ~]
Blogger: [Ha ha ha, cậu khách sáo quá rồi, chỉ là tiện tay mà thôi. Cậu còn nhớ Tiểu Âu không, năm ngoái cô ấy rất nổi tiếng, có một phú nhị đại theo đuổi cô ấy mà cô ấy không đồng ý, rồi đối phương “chỉnh đốn” cô ấy, tài khoản của cô ấy bị gỡ bỏ ngay lập tức luôn, còn không được lên trang chủ nữa, rồi cô ấy không còn nước còn tát nào để lộ diện, không còn lưu lượng [1] nên cô ấy cũng đã đổi nghề, trong ngành này, khi không có quan hệ rộng rãi [2] hay bối cảnh đằng sau hùng hậu, có lẽ sẽ có một ngày mình bị người ta “chỉnh đốn” mà mình không biết mình đã chết như thế nào.]
[1]
Lưu lượng là danh từ dành cho những ngôi sao giải trí Trung Quốc sở hữu một lượng fan hâm mộ đông đảo, có sức ảnh hưởng cũng như độ phổ biến rộng rãi, nhắc tới ai cũng biết dù không phải là fan. Mình nghĩ từ “lưu lượng” ở đây dùng để chỉ mức độ phủ sóng, độ nổi tiếng của một người trên mạng xã hội. [2]
Từ gốc là “nhân mạch” (人脉), theo cổ đại thì sẽ dịch ra là thân tín, vây cánh, hiện đại thì sẽ dịch là quen biết, mối quan hệ, vây cánh, tùy vào từng ngữ cảnh. Người có “nhân mạch” tốt tức là có mối quan hệ tốt với mọi người, quen biết rộng rãi và rất được lòng người. Trước việc này, Giang Nhược Kiều thấy đồng cảm một cách sâu sắc, cho nên, ngay từ đầu, cô chưa bao giờ muốn nghĩ đến việc mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng này.
Ngay xế chiều hôm ấy, trong giới du học có người vạch trần rằng, phú nhị đại họ Trần nào đó đã có bạn gái ở nước ngoài nhưng lại muốn “nếm thử” niềm vui mới ở trong nước, gã theo đuổi tiểu thư của thương hiệu trang sức nào đó, đúng thật là gã đàn ông tồi tệ nhất kể từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa [*] đến nay.
[*]
Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc. Theo như bài đăng vạch trần, phú nhị đại họ Trần này đã bị bố ruột đóng gói gửi sang nước ngoài định cư từ khi còn rất nhỏ, nhờ vào ngoại hình, khí chất và gia cảnh, gã cũng được xem là một nam thần trong trường, và, với danh tiếng khá tốt của mình, gã đang có mối quan hệ yêu đương với một tiểu thư con nhà giàu khác, cô gái này cũng đang đi du học, bố mẹ hai bên đã gặp mặt, đồng thời, họ cũng hợp tác với nhau vài dự án trong nước, ai ngờ đâu, gã cặn bã này chỉ về nước có một chuyến mà lại dám theo đuổi một cô gái khác ngay sau lưng bạn gái mình.
Bài đăng còn đính kèm một bức ảnh, trong ảnh là một nam một nữ làm cho người khác thấy vui tai thích mắt, chàng trai che ô cho cô gái, nghiêng ô hướng về phía cô gái ấy, còn bờ vai của mình thì ướt gần một nửa, hai người vừa nói vừa cười, bức ảnh chụp rất chỉn chu, trông khá đẹp mắt.
Cũng có thể coi vợ sắp cưới của chàng trai là một nhân vật nổi tiếng trên mạng trong giới du học, sự việc này vừa bị vạch trần thì bạn bè của cô gái ấy đã mở hết hỏa lực, nhắm ngay cái gã đàn ông tồi này, và, đương nhiên là họ cũng không buông tha cho cô gái bị vướng vào nghi vấn làm tiểu tam này.
So với dưa của Giang Nhược Kiều, Lục Dĩ Thành và Tưởng Diên, tất nhiên là miếng dưa này lớn hơn và nóng hổi hơn nhiều.
Dù sao, cùng lắm thì ba người Giang Nhược Kiều bọn họ cũng chỉ là sinh viên đại học bình thường có ngoại hình khá tốt mà thôi, dưa có lớn thì còn có thể lớn tới mức nào cơ chứ?
Nhóm cư dân mạng thấy hứng thú với dưa trong giới nhà giàu hơn nhiều.
Chút việc cỏn con này của Giang Nhược Kiều đã bị người ta bỏ quên trên tận chín tầng mây từ lâu lắm rồi.
Cũng xem như là câu nói một ngày kia đã linh nghiệm, một khi bạn dám ảo tưởng đến việc điều khiển dư luận thì bạn phải gánh chịu được hậu quả bị cắn trả dữ dội.
Bạn gái ở nước ngoài của Trần Uyên là con gái duy nhất trong nhà, người trong nhà không thể chịu đựng được hành vi này của Trần Uyên, đương nhiên là họ sẽ không chịu nuốt trôi cục tức này một cách dễ dàng. Khi dự án của bố Trần đang kẹt ở giai đoạn mấu chốt nhất, gia đình của cô gái bất ngờ rút vốn, thể hiện rõ ràng rằng, dù có tự làm mình bị thương tám trăm thì cũng muốn đả thương địch thủ một ngàn. Bố Trần tức đến mức muốn nổ phổi, mắng chửi Trần Uyên xối xả, buộc Trần Uyên phải dỗ dành và quay lại với cô gái này, vốn dĩ Trần Uyên đã quá chán nản với thứ tình yêu vì mục đích kết thông gia này, gã không chịu làm như lời bố nói, quan hệ giữa hai bố con lại rơi vào bế tắc, chưa kể còn có mẹ kế ở một bên châm ngòi thổi gió.
Dẫu rằng dưới sự PR [*] của hai nhà Trần – Lâm, người ta đã không còn tìm thấy bức ảnh đó trên Weibo nữa, nhưng vẫn có kha khá nhiều người thấy và đã lưu ảnh xuống, mà, nhân vật chính trong ảnh chính là Trần Uyên và Lâm Khả Tinh.
[*]
PR (Public Relation), được hiểu là quan hệ công chúng. Đây là một phần trong các chiến dịch truyền thông marketing. Tâm trạng của các bạn học, hay thậm chí là bạn bè của Lâm Khả Tinh đều hơi vi diệu: Ăn dưa mà còn là dưa của người ở ngay bên cạnh mình, cảm giác này cũng lạ thật đấy!
Tất cả mọi người đang bí mật phân tích cùng một vấn đề, đó là, rốt cuộc là Lâm Khả Tinh có biết chuyện Trần Uyên đã có bạn gái rồi không?
Nếu không biết còn đỡ, nếu mà biết thì…
Nhất thời, tất cả những bạn học từng là bạn với Lâm Khả Tinh đều bất giác xa lánh cô ta.
…
Chuyện này tạm qua đi.
Cuộc sống của Giang Nhược Kiều cũng không bị ảnh hưởng gì, ngay cả Tưởng Diên cũng bỗng dưng bình tĩnh lại, không còn quấy rầy cô mỗi ngày nữa.
Mấy đơn hàng do bên công ty dịch thuật gửi đến, cô đều hoàn thành vô cùng xuất sắc, phía khách hàng cũng đánh giá rất cao. Trưởng phòng cũng sẽ giao một số nhiệm vụ thực hành cho cô, cũng giống như lần này vậy, cô sẽ cùng hai phiên dịch cabin [*] đến tham gia một cuộc họp kinh doanh, chủ yếu là cô sẽ phụ trách một số việc nhỏ, đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc và đồng hành một cách chân chính, người trong ngành đều xem phiên dịch cabin là cấp độ dịch thuật cao nhất, còn được gọi là “ngôn ngữ kim lãnh”.
[*]
Phiên dịch cabin: là hình thức phiên dịch song song với diễn giả đang nói. Phiên dịch viên cabin sẽ ngồi trong phòng kín được gọi là booth hay cabin, nghe diễn giả nói qua headphone rồi đồng thời phiên dịch lại qua micro đến người nghe đang nghe bằng headphone, thường được sử dụng trong các hội nghị, hội thảo cấp cao, mang tính chất quốc tế quan trọng và có quy mô lớn. Chỉ là, ở trong nước có rất ít nhân tài trong lĩnh vực này, ví dụ như hai người mà Giang Nhược Kiều đi cùng trong lần này, đều là những người nổi trội trong ngành.
Thậm chí người giỏi nhất trong số họ đã từng tham gia hội nghị quốc tế quan trọng.
Ngành này cũng mang tính học thuật và chuyên môn rất cao, nên yêu cầu về đầu vào rất cao, yêu cầu về mọi mặt phẩm chất cũng vô cùng cao.
Hiện nay, hầu hết tất cả các hội nghị quốc tế cao cấp đều sử dụng các phiên dịch cabin, cho nên thu nhập của phiên dịch cabin rất cao, nói một câu ngày thu hàng đấu vàng cũng không hề khoa trương, ngành này không tính lương theo tháng, giống như một trong hai người này vậy, thu nhập của chị ấy được tính bằng “giờ” và “phút”, sau những trao đổi đơn giản, Giang Nhược Kiều mới biết được chị ấy cũng tốt nghiệp ở đại học A, năm nay đã gần bốn mươi, gọi là đàn chị đã khiến cho quan hệ giữa hai người xích lại gần nhau hơn.
Chị Sầm này vô cùng giỏi giang, vì tính chất công việc nên chị ấy biết mọi người ở mọi ngành nghề, phẩm chất chuyên môn của chị ấy cũng rất cao, tính tình lại hiền hòa, sau khi gặp nhau thì gọi Giang Nhược Kiều là “em gái” một cách thân thiết. Chị Sầm có sự nghiệp khá thành công, ở Bắc Kinh và Thượng Hải đều có phòng làm việc và nhà ở của riêng mình, Giang Nhược Kiều nhìn chị Sầm, cô nghĩ thầm, không biết khi cô bốn mươi tuổi, cô có thể chạm đến được “độ cao” này của chị Sầm không nhỉ?
Trong hai ngày một đêm ngắn ngủi đi theo hai người họ, Giang Nhược Kiều đã học thêm được rất nhiều kiến thức.
Cô cũng nhận ra rằng, trước đây cô cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, trước kia cảm thấy việc phiên dịch cho bạn nước ngoài như Mai Lỵ, hoặc là phiên dịch một số tài liệu đã là việc rất giỏi giang, cho đến khi cô thấy được tài năng của hai vị tiền bối này, mới thấy rằng, còn rất nhiều điều cô phải học hỏi, ví dụ như, với khả năng hiện giờ của cô, kể cả có là vị trí bên rìa cũng không chạm đến được, chênh lệch quá xa vời. Sau khi quay về, cô không chẳng còn tâm trí đâu mà đùa giỡn với bạn cùng phòng, cũng không liên lạc với Lục Tư Nghiên nữa, mà cô đã ngồi vào bàn sách và suy ngẫm về một điều gì đó rất rất lâu.
Trước kia, cô không biết mình phải đi hướng nào, cũng không biết sau này mình sẽ làm gì.
Hình như bây giờ cô đã có mục tiêu chính xác hơn trước đây rồi.
Cô gửi mail cho thầy giáo, muốn tìm một số sách và tài liệu về lĩnh vực này, khoảng cách giữa cô và chị Sầm còn rất xa, nhưng mà, cô vẫn còn trẻ, bây giờ đang học đại học năm ba, tương lai còn cần học nghiên cứu, tiền đồ mở rộng xán lạn. Có khi hai mươi năm sau cô cũng sẽ thành “chị Giang” trong miệng người khác thì sao?
Giang Nhược Kiều rất kích động.
Đấy là lần đầu tiên cô thấy được khung cảnh bao la hùng vĩ làm lòng người rung động, rung động khi đẩy được những rặng mây ấy về phương xa.
Cô suy nghĩ rất nhiều, rất rất nhiều, dường như cô đã trở về “gặp gỡ” tâm trạng thuở còn học cấp ba, khi đó, không có ai hay bất kỳ chuyện gì có thể làm lòng cô dậy sóng, cô của khi ấy chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là phải thi đỗ đại học A, trừ chuyện này ra thì tất cả mọi chuyện đều chẳng quan trọng gì.
Cùng lúc đó, giữa đêm khuya vắng lặng, Lục Dĩ Thành vẫn đang bận rộn ở trong phòng sách của mình.
Gần đây anh rất bận rộn, anh đã nghĩ đến việc có nên kết thúc công việc gia sư của mình hay không.
Trong tay là một chiếc cốc Mug [*], trong cốc là cà phê kiểu Mỹ mà Giang Nhược Kiều thích nhất, bây giờ anh cũng đã quen với vị đắng này rồi, tiến bộ hơn trước rất nhiều, mỗi đêm phải tăng ca, một cốc cà phê như thế này luôn đồng hành cùng với anh.
[*]
Mug: là một loại cốc gia đình, thường được sử dụng để đựng sữa, cà phê, trà và các đồ uống nóng khác. Một số nước phương tây còn có thói quen uống canh với cốc trong giờ giải lao. Thân cốc nói chung là hình trụ tiêu chuẩn hoặc hình trụ tròn, một bên của thân cốc có tay cầm. Hình dáng tay cầm của cốc thường là nửa vòng, và chất liệu thường là sứ nguyên chất, sứ tráng men, thủy tinh, inox hoặc nhựa. Ngoài ra còn có một số cốc làm bằng đá tự nhiên, thường đắt hơn. Khi những ngón tay thon dài của Lục Dĩ Thành gõ vào bàn phím, Giang Nhược Kiều cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Cô lại bắt đầu nằm mơ.
Trong giấc mơ, cô đang ở góc nhìn Thượng Đế, tựa như một vị khán giả ngồi trước tivi đang theo dõi nhất cử nhất động của mọi người trong vở kịch, buồn vui lẫn lộn.
Bà ngoại của “cô” qua đời. Nỗi buồn tột đỉnh qua đi, “cô” vẫn phải giữ vững tinh thần để bước tiếp, gió thu đìu hiu, trên đường về nhà, ngay tại cánh cửa cũ kỹ của khu trọ, “cô” đã nhìn thấy một người.
Người này đang đứng dưới gốc cây, trông thế mà còn thẳng hơn cái cây đó.
Người nọ nhìn sang. Bấy giờ cô mới thấy rõ đấy là ai, anh là Lục Dĩ Thành!
Lại là Lục Dĩ Thành!
“Cô” nhìn thẳng vào mắt anh một lúc, anh chủ động tiến lên, dùng chất giọng ấm áp mà nói với “cô”: “Xe lăn rất nặng, chắc là em không thể tự đẩy được, để tôi giúp em.”
“Cô” cúi thấp đầu, giọng nói đều đều mà nhẹ nhàng, gần như không bao hàm bất kỳ cảm xúc nào: “Ừm, cảm ơn. Hai ngày trước vừa muốn trả xe lăn cho anh, cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn.” Anh nói: “Ban đầu cũng là cho ông ngoại của em thuê.”
“Cô” lại nói: “Dù sao thì cũng cảm ơn anh.”
Bà ngoại cũng cần một chiếc xe lăn. Nhưng một chiếc xe lăn lại quá đắt, rẻ thì lại không dễ sử dụng. Khi cô đang khẽ cắn răng cân nhắc đến việc đi mua, ông ngoại nói ông đã gặp được một thanh niên ở bệnh viện, trong nhà cậu thanh niên có xe lăn để cho ông thuê.
“Cô” không ngờ rằng, người thanh niên mà ông nội nói lại chính là Lục Dĩ Thành.
Sau khi hay tin, bà ngoại cũng đã rơi vào tình cảnh không thể cứu chữa được nữa mà qua đời.
Trước đây “cô” đã từng nghe nói, anh là một người rất tốt bụng, chung quy là nhờ vào lần tình cờ gặp nhau ở bệnh viện mấy tháng trước, chứng kiến hoàn cảnh trong gia đình “cô”, khi đó anh đã quyết định sẽ giúp đỡ đôi chút.
Hai người đi vào khu trọ, bước lên cầu thang với bức tường loang lổ.
Đây là phòng ở mà “cô” thuê, rất nhỏ bé, cũng hơi nghiêng ngả, nhưng may mắn thay, giá cả để có thể thuê nó lại không hề đắt đỏ.
Ngay giữa trời chiều, một chiếc xe hơi chậm rãi chạy vào khu trọ.
Cửa sổ xe mở ra, vừa hay có một thanh niên nhìn thấy bóng lưng của một đôi nam nữ này, nhìn hai người bước lên cầu thang của khu nhà.
Lục Dĩ Thành rất biết giữ phép, anh không theo “cô” vào nhà mà anh chỉ đứng ở cửa.
“Cô” cố gắng đẩy chiếc xe lăn, anh tiến lên trước một bước để nhận lấy, anh muốn nói gì đó với “cô”, lại phát hiện sắc mặt “cô” đỏ bừng.
“Trông em không khỏe lắm, làm sao vậy, bị bệnh à?” Anh hỏi.
“Hơi sốt. Nhưng không sao đâu, tôi có mua thuốc hạ sốt rồi, uống một viên rồi ngủ một giấc là khỏe ngay thôi.”
“Cô” quá mệt mỏi, cả thân thể lẫn tinh thần đã sắp đến giới hạn có thể chịu đựng được.
Thân thể phản kháng trước, khi tan làm, “cô” cũng cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình hơi cao, không chọn đi bệnh viện, cô đã đến nhà thuốc để mua thuốc hạ sốt.
“Nếu không thì tôi đưa em đến bệnh viện khám một chút nhé?” Anh ngập ngừng hỏi.
“Không cần đâu. Anh đi về trước đi.”
Lúc đầu, anh với “cô” không quen biết gì cả, nói thêm gì nữa cũng không hay, anh đành gật đầu, nhưng lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như có chuyện gì, có thể gọi điện thoại cho tôi.”
“Cô” đứng ở cửa, ánh mắt trong veo nhìn về phía anh, im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, khách sáo nói ra lời cảm ơn.
Sau khi đóng cửa lại, anh đi xuống mấy bậc thang, nhưng anh lại dừng lại, sắc mặt lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua, cánh cửa kia đã đóng chặt.
Anh rất lo lắng cho “cô”.
Cuối cùng, sau một hồi đứng do dự, xoắn xuýt trong bóng tối, anh đã tìm một bậc thang rồi ngồi xuống.
Anh lo lắng cho sức khỏe “cô”, nếu như “cô” thật sự có chuyện gì và gọi điện thoại đến cho anh, anh không thể chạy đến một cách nhanh chóng nhất, bởi họ cách nhau quá xa.
Chẳng thà anh cứ ngồi chỗ này chờ đến bình minh vậy.
Anh ngồi trên cầu thang cả đêm, trông chừng suốt cả đêm.
Chiếc ở đỗ dưới tầng cũng đã đỗ lại cả một đêm, vẻ mặt thanh niên căng thẳng, trong mắt thấp thoáng một nỗi buồn bã xa xa, anh ta cắn răng, nói với tài xế: “Đi, đến sân bay.”
Người thanh niên ấy lại rời đi.
Trong sân bay, cô gái trẻ đến đón anh ta, thấy anh ta trở về, dở khóc dở cười.
Mà, trên chiếc cầu thang cũ kỹ, “cô” vừa mở cửa đã nhìn thấy người trông chừng ở trên cầu thang suốt cả đêm, “cô” sững sờ hồi lâu.
Giọng của người đàn ông này vẫn nhẹ nhàng như trước kia, hỏi “cô” rằng: “Hết sốt chưa?”