Editor: VệnMạnh Trần nhìn xuống theo tầm mắt gã, “Còn ai vào đây? Dĩ nhiên là Tiết sư đệ.”
Bùi Ngọc Trạch sượng ngắt, tuy trong lòng đã có đáp án nhưng gã không ngờ Mạnh Trần dám thẳng thắn thừa nhận.
“Hắn bị Thích ma chích hôn mê, ta giúp hắn thanh lọc độc tố, bị hắn chưởng một phát nên thành ra như vậy.”
Bùi Ngọc Trạch quan sát nét mặt y, “Chỉ thế thôi à?”
“Chứ không thì huynh nghĩ thế nào?” Mạnh Trần xoay cổ tay, hơi nhíu mày, “Sư huynh, huynh làm ta đau.”
Bùi Ngọc Trạch tỉnh hồn, giờ mới phát hiện mình dùng lực quá mạnh siết đỏ cổ tay Mạnh Trần.
“Xin lỗi.” Gã vội buông tay, ánh mắt hiện chút áy náy, biến trở về hình tượng quân tử khiêm nhường, “Ta chỉ là lo cho đệ thôi.”
“Ta không sao.” Mạnh Trần lặp lại, “Ta chỉ hơi mệt.”
Lần này Bùi Ngọc Trạch không nán lại, dặn y chú ý nghỉ ngơi rồi rời đi. Mạnh Trần đóng cửa, cúi nhìn vết siết đỏ ửng rõ đến gai mắt trên cổ tay.
Nỗi căm ghét ánh lên trong đôi mắt, y vốc nước rửa đi rửa lại mấy lần. Giờ này đi tìm Tiết Lãng thì quá muộn rồi, y thở dài, lên giường ngủ.
—o0o—
Hôm sau, Mạnh Trần qua Lạc Tùng Trai tìm Tiết Lãng, thiếu niên đang luyện kiếm trong sân.
Hắn không mặc đồng phục mà đổi sang y phục đen, tóc cột đuôi ngựa, thể hiện rõ khí chất ngang tàng.
Mạnh Trần nhớ kiếp trước quan hệ giữa y và Tiết Lãng không tốt, bình thường không qua lại nên chưa bao giờ thấy thiếu niên luyện kiếm, bèn lẳng lặng đứng một bên quan sát.
Tiết Lãng quá tập trung nên không phát hiện ra y, kiếm trong tay xoay vòng, ra chiêu nhanh như chớp. Tảng đá trước mặt hắn bị chém mấy vết kiếm sâu ba tấc, đúng là “Kinh Phong Thập Tam Kiếm” lúc trước hắn đọc trong Tàng Thư Các.
“Mới qua một tháng mà kiếm pháp đã nhuần nhuyễn đến mức này, lợi hại.”
Tiết Lãng hết hồn quay đầu lại, bấy giờ mới thấy Mạnh Trần đứng ngoài cửa mỉm cười nhìn mình, ánh mắt khen ngợi.
Nếu là lúc trước thì Tiết Lãng đã khiêu khích xổ một câu “Không mượn huynh nói thừa”, mà bây giờ thiếu niên không nói không rằng, thu kiếm vào vỏ xoay người vào phòng. Mạnh Trần nhíu mày đi theo.
“Lọc hết độc Thích ma chưa?” Y hỏi, “Trong người có chỗ nào khó chịu không?”
Tiết Lãng ngồi bên bàn, tiện tay giở quyển kiếm quyết ra đọc, cúi đầu nói, “Không.”
Mạnh Trần nhìn hắn một hồi, không nhịn được hỏi, “Rốt cuộc đệ dỗi ta cái gì?”
Từ sáng hôm qua thái độ hắn đã như vậy, Mạnh Trần thật sự không biết y đã làm gì để cún nhỏ làm mình làm mẩy.
Ngón tay lật sách của Tiết Lãng run nhẹ.
Giận dỗi…
Từ này quá đỗi thân mật, làm sao hắn dám.
Hắn không dỗi, chỉ đột nhiên ý thức được hắn đã vượt qua ranh giới, chạm đến người chỉ dám mơ chứ chẳng dám hy vọng xa vời, nhất thời khiến hắn mông muội, tham lam thứ không thuộc về mình.
Nên bây giờ hắn chỉ quay lại vị trí vốn có, làm chuyện mình nên làm thôi.
“Ta không sao.” Hắn nói, “Sư huynh không có chuyện gì nữa thì về đi.”
Thái độ của hắn khiến Mạnh Trần trở tay không kịp, tuy trước đây Tiết Lãng cũng thường xuyên nóng nảy kiểu “Huynh đi đi, ta không muốn thấy huynh”, nhưng rõ ràng là nói một đằng làm một nẻo, miệng thì đuổi mà khóe mắt lén nhìn y, dòng chữ “Muốn huynh ở lại” in hoa tô đậm trên mặt. Bây giờ hắn tỏ ra khách sáo, giọng điệu xa cách, đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn y, xem ra hắn thật sự không muốn thấy y.
Lòng dạ thiếu niên sâu như biển, Mạnh Trần không mò được, đành phải để lại hai bình thuốc thanh lọc độc tích tụ và đan dược điều hòa chân khí lên bàn rồi lặng lẽ đi.
—o0o—
Từ ngày đó, Mạnh Trần không đặt chân đến Lạc Tùng Trai một lần nào nữa.
Tiết Lãng hết luyện kiếm rồi ngồi thừ trong phòng, không biết phải làm gì, hắn đứng như trời trồng, sau đó ngồi vào bàn, cầm hai bình thuốc lên ngắm hoa văn trên thân bình.
Chốc sau, một cục lông tròn màu xanh lam lăn vào tầm mắt hắn. Cục lông này miễn cưỡng có thể gọi là con chim, vì nó quá mập, người tròn lẳng, chân thì vừa nhỏ vừa ngắn, lông bông xù, nó nhảy trên bàn mà nhìn không khác gì lăn.
Tiết Lãng nhìn đĩa bánh ngọt, đúng như dự đoán, đến vụn bánh cũng không còn.
“Ăn cho cố.” Tiết Lãng mặt vô cảm, “Rồi muốn lăn cũng lăn không nổi.”
Hôm trước Tiết Lãng nhặt con chim này ngoài sân, lúc đó thấy nó bay lảo đảo rồi cắm đầu vào bụi cỏ, hắn tưởng nó bị thương, cẩn thận bưng lên mới biết lúc bắt mồi nó ăn quá trớn nên bay không nổi.
Hắn nhìn con chim béo run lẩy bẩy bằng ánh mắt phức tạp, rồi đặt tên nó là Lam Ú.
Lam Ú rất thông minh, nó hiểu Tiết Lãng nói gì, đôi mắt đen như hạt đậu bày tỏ nỗi oan ức, vẫy cánh lăn qua, dụi cái thân bông xù của nó vào lòng bàn tay hắn.
Tiết Lãng thuận thế xoa đầu nó, nhìn con chim ú thích thú híp cả mắt, hắn khẽ cười, lòng đầy mất mát.
“Tao không gặp huynh ấy bốn ngày rồi.” Hắn lẩm bẩm, “Chắc lần này giận thật rồi.”
Y chưa bao giờ thiếu sự quan tâm cùng ái mộ, biết bao nhiêu người muốn dỗ y vui, chăm sóc y, tội gì phải nghĩ quẩn mà đến thăm cái mặt mo của hắn.
Lam Ú nghệt mặt nhìn hắn, biết chủ nhân đang buồn thì ngóc đầu nhỏ lên kêu líu lo, sau đó ủi vào lòng bàn tay hắn.
Tiết Lãng không nghĩ nữa, chuẩn bị ngồi thiền củng cố cảnh Kim Đan, lại nghe Lam Ú kêu chiêm chiếp, tò mò nhìn hạc giấy xoay vòng giữa không trung.
Tiết Lãng đờ người, hạc giấy bay vài vòng rồi tan biến thành dòng chữ màu vàng.
Giờ Ngọ ba khắc, đến Vô Cực Nhai.Dòng chữ từ từ biến mất, Tiết Lãng hoàn hồn, tim đập như trống.
Không cần nói cũng biết thư này ai gửi.
Y vẫn chịu để ý đến hắn sao?
Thiếu niên cong khóe môi, bật dậy định lao đi nhưng chợt khựng lại.
Không được, không thể đi.
Khó khăn lắm hắn mới có thể hạ quyết tâm giữ khoảng cách với y, giờ đi gặp chẳng phải là công sức đổ sông đổ biển à?
Tiết Lãng nghiến răng lùi lại một bước.
Nhưng mà… lỡ như y có chuyện quan trọng muốn nói với hắn thì sao?
Chỉ gặp một lần thôi, nói một hai câu thôi, cùng lắm coi như đây là lần gặp gỡ cuối cùng, từ nay về sau không qua lại nữa.
Tiết Lãng do dự, hết tiến lên rồi lùi lại như dở hơi.
Lam Ú nghiêng đầu nhìn chủ nhân rối rắm, chịu không nổi cái nết ẩm ương của chủ nhân nên vẫy cánh nhào tới đẩy hắn một cái.
Con chim chỉ lớn bằng bàn tay mà khỏe vô cùng, nó húc một phát đẩy Tiết Lãng thẳng ra cửa, làm hắn suýt vồ ếch. Tiết Lãng đứng vững lại trừng mắt với nó, quệt mũi một cái, đã tìm được lý do chính đáng, “Là mày đẩy tao à nha, không phải tao muốn đi đâu.”
Hắn cúi đầu chỉnh trang y phục, hớn hở chạy ra khỏi Lạc Tùng Trai.
—o0o—
Giờ vẫn chưa đến giữa trưa nhưng Thiên Cực Phong địa thế cao, nắng rất gay gắt.
Tiết Lãng đứng dựa cây tùng bên vách núi chờ một lúc, Mạnh Trần thong thả đến, thấy hắn thì ánh mắt rộ nét cười, “Tới sớm vậy?”
“Mới tới thôi.” Tiết Lãng đứng thẳng lên, cố ra vẻ lạnh lùng, “Có chuyện gì nói mau, ta còn về tu luyện.”
Mạnh Trần, “Giải hết độc Thích ma chưa?”
Tiết Lãng lườm y trắng mắt, “Lắm lời, ta đã bảo là hết rồi.”
“Vậy thì tốt.” Mạnh Trần gật đầu, vuốt cổ mình, thở dài, “Một chưởng đệ đánh ta thì vẫn còn đau lắm đấy.”
Tiết Lãng hết hồn, không giữ nổi nét mặt cau có nữa, sốt sắng hỏi, “Đau? Ta, ta có đánh huynh à?”
Mạnh Trần im lặng nhìn hắn, ánh mắt toát vẻ oán trách.
“Ta không cố ý.” Tiết Lãng ủ rũ, “Đêm đó ý thức ta mơ hồ, làm nhiều chuyện không phải, xin lỗi… có đau lắm không? Bôi thuốc chưa?”
Mạnh Trần quan sát từng biểu cảm trên mặt thiếu niên, đột nhiên bật cười, “Thấy dáng vẻ sư đệ như vậy là ta hết đau rồi.”
Tiết Lãng chưa kịp nghe kỹ, bầu không khí bỗng như ngưng đọng, người trước mặt vươn tay bóp cổ hắn!
Chiêu thức dứt khoát, tàn nhẫn, không hề có ý nương tay, yết hầu Tiết Lãng đau buốt, mắt tối sầm, thậm chí nghe tiếng xương mình rạn nứt.
“Quả nhiên sư đệ trong nóng ngoài lạnh, thoạt nhìn chống đối nhưng thật ra rất quan tâm đến ta.”
Mạnh Trần cười hai tiếng, đồng tử âm u sâu không thấy đáy, “Ta cảm động lắm.”
Tiết Lãng bấu đôi tay đang siết cổ mình, cố sức gỡ ra nhưng chẳng tài nào đả động được, “Ngươi… không phải…”
Mạnh Trần dùng lực nhấc bổng hắn lên, nét mặt thản nhiên cứ như bắt con thỏ con gà, nhấc chân đến bên bờ vực.
“Ta là ai không quan trọng.”
Mạnh Trần nói, “Quan trọng là ngươi đến nhầm chỗ rồi, kiếp sau đầu thai nhớ đừng bén mảng đến Thái Huyền Tông nữa.”
Mạnh Trần dừng một chút rồi ôn tồn bổ sung, “Càng phải nhớ tránh xa người mà mình không nên tiếp cận.”
Dứt lời,
Mạnh Trần buông tay, để mặc Tiết Lãng rơi xuống Thiên Cực Nhai.