Editor: VệnMưa thu dầm dề mấy ngày liền, Thái Huyền Tông ngập trong màn hơi nước.
Chờ cơn mưa qua đi thì trời cũng từ từ chuyển lạnh.
Tiết Lãng khỏe như vâm, lúc trước ăn ba mươi roi còn tung tăng nhảy nhót được, mấy vết trầy cỏn con này chưa đến hai ngày đã lành, vết bầm trên cổ cũng mờ đi. Mới đầu hắn còn đề phòng Bùi Ngọc Trạch tìm đến gây sự, sau mới biết hôm đó Bùi Ngọc Trạch đã rời khỏi tông môn ngay trong đêm, nghe nói là bị chưởng môn phái xuống núi làm nhiệm vụ quan trọng.
Tiết Lãng không biết do trùng hợp hay Mạnh Trần đã âm thầm nhúng tay.
Nhớ đến Mạnh Trần là phát sầu, đêm đó đúng là hắn nổi cáu với Mạnh Trần thật, nhưng thực ra hắn đang giận bản thân vô dụng, không chỉ không thể bảo vệ y mà còn trở thành gánh nặng, dường như hắn làm gì cũng là sai cả.
Thiếu niên ngây thơ mà quật cường, không muốn để lộ sự yếu đuối bất lực trước mặt người mình thầm thương, lúc ấy hắn vừa thảm hại vừa xấu hổ, không kiềm được nên mới nói không muốn thấy người ta. Mấy ngày sau tỉnh táo lại, Tiết Lãng nghĩ mãi mới hiểu Mạnh Trần “đuổi” hắn đi không phải vì chê hắn phiền mà do y không muốn thấy hắn bị thương thêm lần nào nữa.
Hắn rất hiểu tâm tình này.
Cho nên hắn hối hận, cả ngày ruột gan cồn cào nghĩ cách xin lỗi, bước đến ngạch cửa cả trăm lần rồi quay lại.
“Thôi mày đi thay tao vậy.” Tiết Lãng bắt Lam Ú bỏ lên bàn, lấy dây cột thư xin lỗi lên lưng nó, nghiêm mặt dặn, “Ra sân bay thẳng đến căn nhà có cây chuối trước cửa sổ, tìm cái người đẹp ơi là đẹp giao thư cho người ta, biết thừa cơ làm nũng thì càng tốt. Hoàn thành nhiệm vụ rồi muốn bao nhiêu bánh ngọt cũng cho mày hết, nghe chưa?!”
Lam Ú nghe có đồ ăn là mắt sáng rỡ, lập tức xòe cánh ưỡn ngực, hăng hái kêu chiêm chiếp rồi bay đi.
“Từ từ.” Tiết Lãng nhớ ra cái gì, bèn chạy ra sân hái hai đóa hoa dại tím nhạt kẹp vào thư xin lỗi rồi vỗ cánh Lam Ú, “Đi đi.”
—o0o—
Cục lông béo đi rồi, Tiết Lãng vẫn đứng ngồi không yên.
Liệu Mạnh Trần có nhận thư không?
Đọc thư xong có nguôi giận không?
Nguôi giận rồi có tha thứ cho hắn không?
Hắn có mười nghìn câu hỏi vì sao, nóng ruột đi quanh phòng mấy vòng mới phát hiện gần nửa canh giờ trôi qua rồi mà không thấy Lam Ú về báo cáo!
Nửa canh giờ rồi, đừng nói là bay, dù nó cuốc bộ thì cũng phải đến từ lâu, chẳng lẽ con chim ngốc đó bay lạc?!
Nghĩ đến khả năng này, Tiết Lãng xanh mặt, lập tức chạy qua Tê Tuyết Cư, vừa mới vào sân đã thấy Lam Ú và một con hạc tiên trắng muốt.
Hạc tiên đang uống nước bên suối, thỉnh thoảng ngẩng cổ tỉa cảnh, chải chuốt bộ lông như tuyết. Lam Ú nhìn nó đầy ngưỡng mộ, lê cái thân tròn lẳn đến bờ suối, bắt chước dáng uống nước của hạc trắng, mỗi tội nó mập mất luôn cái cổ, người thì quá nặng nên suýt cắm đầu xuống suối, bèn liều mạng đập cánh mới thoát kiếp làm xúp chim.
Tiết Lãng, “…”
Chán không muốn nhìn luôn.
Hạc trắng hình như cũng thấy con chim này ngu quá không độ nổi, ánh mắt xem thường thấy rõ, bèn nhấc chân dài tránh xa Lam Ú. Lam Ú hồn nhiên không biết hạc ta ghét mình, lật đật dí theo, đang chạy thì sực nhớ ra cái gì, bèn lắc mình để đóa hoa tím cột trên lưng rớt xuống đất, sau đó cúi đầu ngậm hoa tiếp tục rượt theo hạc.
Tiết Lãng, “…”
Mẹ nó, học được cách mượn hoa hiến hạc luôn rồi!!
Hoa của tao có sẵn để mày lấy tán hạc ta vậy đó hả!!!
Hắn nhìn không nổi nữa, bèn bước đến xách Lam Ú lên, “Tao sai mày tìm người mà?!”
Lam Ú ngậm hoa đần mặt ra, nó đến nơi thấy mỹ hạc là quên sạch sành sanh, làm gì còn biết tìm người.
Tiết Lãng sầm mặt xách chim đi, đến cũng đến rồi, hắn gỡ thư xuống, căng thẳng đi gõ cửa, “Có ai ở nhà… huynh có đó không?”
Không ai trả lời, Tiết Lãng lấy can đảm gọi tiếp, “Mở cửa, ta có chuyện muốn nói với huynh, nói xong về liền.”
Vẫn không ai trả lời, Tiết Lãng do dự một lát rồi đánh bạo đẩy cửa vào.
Đây là lần đầu tiên hắn vào phòng Mạnh Trần, không khác mấy so với tưởng tượng, trong phòng vô cùng sạch sẽ, bài trí thanh lịch, giá dựa tường chất đầy sách, trước cửa sổ xếp một chiếc bàn dài, trên bàn có giấy bút và một cái ấm nhỏ.
Trong ấm đựng một đóa hoa trắng ngà, cánh hoa mềm mại sáng óng ánh, hoàn toàn nở bung.
Tiết Lãng nín thở nhìn đóa hoa, trong lòng như có ngọn lửa bùng cháy, cười khúc khích. Hắn xoa thùy tai đỏ chót, vờ như không có gì tiếp tục vào trong nhưng vẫn không thấy Mạnh Trần.
Y ra ngoài rồi sao?
Hắn hơi chưng hửng, định lần sau quay lại, chợt thấy Lam Ú bay lên đậu trên góc giá sách, tò mò nghiêng đầu mổ hai lần lên giá sách.
“Làm gì đó? Không được ăn…” Tiết Lãng chưa nói hết đã cảm giác mặt đất rung chuyển, giá sách chậm rãi tách làm đôi, để lộ cánh cửa bí mật.
Tiết Lãng, “…”
“Mày được đấy.” Tiết Lãng xoa đầu Lam Ú, lẩm bẩm, “Xong việc rồi tao giúp mày cua hạc trắng.”
Hắn quan sát cánh cửa, thật ra các loại cơ quan như mật thất hay đường hầm chẳng phải hiếm lạ trong giới tu chân, chỉ là xuất hiện trong phòng Mạnh Trần mới thấy lạ.
Hình tượng Mạnh Trần như quân tử băng tuyết, thật sự không tưởng tượng được y lén lút làm gì trong mật thất.
Tiết Lãng áp tay lên vách tường, truyền linh lực vào, trên tường từ từ hiện ra hoa văn phức tạp, hắn quan sát một lát, nhận ra đây là trận Cửu Tinh Bát Quái.
Hắn ỉu xìu ngay tức thì, trận Cửu Tinh Bát Quái quá khó giải, có hàng nghìn hàng vạn pháp đồ, chỉ dựa vào suy đoán thì không cách nào phá giải. Nhưng hắn không định từ bỏ, ôm quyết tâm mèo mù vớ cá rán, hắn vẽ vài nét lên trận pháp rồi ôm đầu lùi lại ba bước, chuẩn bị tinh thần bị trận pháp tấn công.
Ai ngờ trong phòng im phăng phắc, hoa văn trên trận pháp sáng lên, chợt nghe cái cạch, cửa bí mật chậm rãi mở ra.
Tiết Lãng nhìn cánh cửa mở rộng, không dám tin đây là sự thật.
Vận may thần thánh gì thế này!!
Chưa được cho phép đã xông vào mật thất là vô cùng thất lễ, nhưng sự tồn tại của mật thất quá kỳ lạ, Tiết Lãng chợt thấy bất an, rối rắm chốc lát rồi hạ quyết tâm đi vào.
Cánh cửa chậm rãi khép lại, hắn rón rén đi vào thăm dò.
Đi vài bước trong con đường hẹp là đến một không gian rộng rãi, trên vách tường có treo đèn dầu nên cũng khá sáng sủa. Tiết Lãng vừa vào đã ngửi được một mùi hương dìu dịu.
Hắn khịt mũi, cứ thấy mùi hương này quen quen, hắn từng ngửi thấy ở đâu nhỉ?
Tiết Lãng vừa cố nhớ lại vừa đi sâu vào bên trong, sau đó thấy Mạnh Trần đang nhắm mắt ngồi thiền trên đài đá.
Tiết Lãng khe khẽ thở phào, y chỉ tu luyện thôi, hắn đa nghi rồi, nhiều tu sĩ không muốn bị quấy rầy trong lúc tu luyện nên thường trốn vào nơi bí mật, hẳn là Mạnh Trần cũng vậy.
Rồi hắn nhanh chóng phát hiện điều bất bình thường, nét mặt Mạnh Trần không bình thản như ngồi thiền, môi y trắng bệch, đôi mày cau chặt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, trông rất đau đớn.
Tiết Lãng hoảng hốt, muốn đánh thức y nhưng sợ mình đột ngột lên tiếng sẽ khiến Mạnh Trần nguy hiểm hơn, trong lúc bối rối, hắn liếc thấy một vật đặt bên cạnh y.
Đó là một lư hương, bên trong cắm một cây nhang đã cháy phân nửa, tản ra mùi hương mát lành.
Cuối cùng Tiết Lãng đã nhớ mình từng ngửi thấy mùi này ở đâu…
Thời gian trước xuống núi phá vụ án âm hôn, hắn đã dùng hương Tiêu Cốt Phệ Tâm để trừng trị Triệu huyện lệnh!
Mạnh Trần bảo rằng y tịch thu loại hương này từ ma tu, lúc đó Tiết Lãng cũng chẳng nghĩ nhiều, ngờ đâu bây giờ y lại dùng thứ hương đó lên bản thân.
Nhìn tàn hương chất đống trong lư, hắn biết ngay Mạnh Trần sử dụng không phải mới lần đầu.
Tiết Lãng như bị nện một búa vào huyệt Thái dương, đầu hắn kêu ong ong, lòng đau như xé, tư duy trì trệ, không dám tin mà nhìn một thứ khác kế bên lư hương.
Đó là một quyển sách bị hư hại, song vẫn có thể đọc được cái tên
Huyền Tuyệt Kinh bằng mực đen ghi trên bìa sách bong tróc.
Huyền Tuyệt Công là công pháp đỉnh cấp trong truyền thuyết, có thể thúc đẩy tốc độ tu luyện đi một ngày nghìn dặm, nghe nói tu luyện ba năm kết đan, năm năm đột phá Nguyên Anh, mười năm đến cảnh Hóa Thần.
Đương nhiên, nếu người tu luyện công pháp là thiên tài thì tốc độ còn nhanh hơn nữa, thời gian rút ngắn mấy trăm năm so với tu sĩ bình thường.
Tuy nhiên, người tu luyện Huyền Tuyệt Công không một ai sống thọ.
Tu luyện vượt cấp là đi ngược lẽ trời, buộc phải trả cái giá tương xứng. Công pháp này sẽ phản phệ lên người tu luyện, cảnh giới càng cao, linh lực càng mạnh thì mức độ tổn thương phải gánh chịu càng lớn. Thương tổn nặng dần theo năm tháng, thông thường, người tu luyện còn chưa vượt qua cảnh giới mình mong muốn thì kinh mạch đã đứt, cuối cùng nổ tung mà chết.
Rốt cuộc Tiết Lãng đã biết vì sao hôm đó Mạnh Trần có thể giết gã ma tu Nguyên Anh tầng năm một cách dễ dàng.
Tầm mắt hắn tối sầm, trời đất như quay cuồng. Đúng lúc này, Mạnh Trần đột nhiên run lên rồi hộc máu. Tiết Lãng lập tức lao đến ôm y vào lòng.
Mạnh Trần không ngờ có người lẻn vào mật thất, giật mình định tung chưởng, nhưng khi chạm phải đôi mắt đỏ hoe của thiếu niên, y kinh ngạc, “Sao đệ ở đây?”
Tiết Lãng nhìn đăm đăm gương mặt tái nhợt cùng bờ môi nhuốm máu của y, lồng ngực phập phồng dữ dội, “Huynh đang làm gì?”
Ánh mắt Mạnh Trần dao động, im lặng nhìn cây nhang đã bị bóp tắt.
“Hỏi huynh đấy, huynh đang làm gì!!” Tiết Lãng phát cuồng, cánh tay nổi gân xanh, hận không thể cắn chết Mạnh Trần, “Chán sống rồi sao mà đi luyện thứ công pháp này?! Còn hương Tiêu Cốt Phệ Tâm nữa, tại sao…”
Mạnh Trần cụp mắt, vươn tay đẩy Tiết Lãng ra.
Y ho hai tiếng, máu tràn ra khóe môi, đau đớn là vậy nhưng y vẫn hết sức thản nhiên, biểu cảm uể oải mang nét đẹp yếu đuối rung động lòng người, khiến người ta phải sinh lòng thương tiếc, muốn giấu y vào lòng mà che chở. Nhưng vẻ đẹp này cũng dễ đánh thức dục vọng chuyên chế và ham muốn giam cầm y để hủy hoại.
Y lau máu trên môi, lạnh nhạt nói, “Chẳng phải đệ nói không muốn thấy ta à?”
Tiết Lãng không ngờ lúc này rồi mà y còn nói vậy, lửa giận càng bốc cao, định nói gì đó thì Mạnh Trần cắt ngang, “Vừa hay, ta cũng nghĩ thế. Ta và đệ không có quan hệ gì cả, ta không xen vào việc của đệ, đệ cũng đừng can thiệp việc của ta.”
“Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan gì nhau nữa.”
Tiết Lãng không dám tin, nhất thời như rơi vào hầm băng, toàn thân cứng đờ, cái lạnh từ tim lan đến đầu ngón tay.
Mạnh Trần không buồn nhìn hắn lấy một cái, chậm rãi đứng dậy bước xuống bậc thang, không ngoảnh đầu lại.
Thiếu niên đứng tại chỗ thật lâu, hai bàn tay siết chặt, bóp nát phong thư xin lỗi mà mình trau chuốt từng câu chữ suốt một ngày một đêm.
—o0o—
Sau khi kết thúc buổi học sáng, chưởng môn thông báo một tin với tất cả đệ tử, bí cảnh Thái Hư mười năm một lần sắp mở.
Bí cảnh Thái Hư được vị chưởng môn đã sáng lập Thái Huyền Tông để lại, ngài đã thành tiên từ lâu nhưng không gian trong bí cảnh vẫn tiếp tục phát triển. Bên trong có vô vàn tài nguyên, báu vật, thú hiếm, cứ mỗi mười năm bí cảnh sẽ mở cửa một lần để các đệ tử vào thám hiểm, tìm cơ duyên.
Bí cảnh không phải trận thí luyện, nguy hiểm muôn trùng, bị thương hoặc mất mạng trong bí cảnh là chuyện hết sức bình thường. Bởi vậy chưởng môn đã đặt quy định chỉ có đệ tử Trúc Cơ tầng năm trở lên mới được vào.
Các đệ tử chờ bí cảnh mở cửa lâu lắm rồi, vừa nghe tin ai cũng vui phát rồ. Chưởng môn phất tay cho tất cả giải tán, chỉ giữ lại Mạnh Trần.
“Sắc mặt con kém quá.” Chưởng môn nhìn mặt y mà bất ngờ, “Ta biết con chăm chỉ nhưng phải biết giữ sức khỏe, đừng gò ép bản thân.”
“Xin nghe lời dạy của chưởng môn.” Mạnh Trần cúi đầu, “Chưởng môn có việc quan trọng muốn dặn con ạ?”
“Ờ, cũng không phải chuyện lớn, chỉ báo cho con một tin vui thôi.” Chưởng môn vuốt râu, cười hề hề, “Ta mới nhận được tin, sư phụ con xuất quan rồi.”
Mạnh Trần cứng người, chậm rãi ngẩng đầu.
“Con không gặp ông ấy cũng lâu rồi nhỉ? Chắc năm, sáu ngày nữa là Chung Ly tiên tôn về đến Thái Huyền Tông đấy.”