Editor: VệnKhoảnh sân lặng ngắt.
Chung Ly Tĩnh không nhắc lại vụ rượu hoa đào mà đổi đề tài, “Qua đây, ta kiểm tra cảnh giới của con tiến bộ đến đâu.”
Mạnh Trần đánh thót trong lòng, nhưng không còn cách nào khác, đành phải bước chầm chậm đến trước mặt Chung Ly Tĩnh.
Chung Ly Tĩnh thấy y sượng sùng, bèn chủ động vươn ngón tay đặt lên mạch cổ tay y.
“Nguyên Anh tầng chín.” Lát sau, Chung Ly Tĩnh thản nhiên hỏi, “Con luyện Huyền Tuyệt Công à?”
Mạnh Trần biết không thể nào qua mắt ông ta, buộc phải thừa nhận, “Vâng.”
Y tưởng Chung Ly Tĩnh sẽ truy hỏi nguyên nhân, nhưng ông ta chỉ tập trung kiểm tra lại mạch đập và linh lực của y, “Chân khí tắc nghẽn, kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng, để lâu hơn chút thôi thì đến tâm mạch cũng không cứu nổi.” Chung Ly Tĩnh thu tay về, “Con còn luyện công pháp này không?”
“Không.” Mạnh Trần theo bản năng dùng tay trái nắm cổ tay phải, cúi đầu nói, “Đệ tử nóng vội nên chọn đi đường tắt, cũng nhận thức được sai lầm nên đã tiêu hủy sách cổ Huyền Tuyệt rồi.”
Nếu trưởng lão giới luật biết đệ tử Thiên Cực Phong tu luyện loại công pháp này, chắc chắn sẽ giận đùng đùng bắt y đến Chấp Pháp Đường ăn roi. Còn chưởng môn dù yêu thương y cũng phải nén đau mắng mỏ vài câu. Nhưng Chung Ly Tĩnh không trách tội y, chỉ xoay người đi lấy mấy bình sứ đưa cho Mạnh Trần, “Bích châu liên, Cam lộ tử, Bách lý sương, bỏ vào nước nóng ngâm mình, mỗi ngày ngâm nửa canh giờ để đả thông chân khí, tan máu đọng, chữa trị kinh mạch.”
Những loại tiên thảo mà Chung Ly Tĩnh đưa đều là dược liệu cấp thánh mà tu sĩ bình thường có mất cả đời cũng không tìm được, ví như Bích châu liên ở biển Bắc phải trăm năm mới nở một lần. Thế nhưng Mạnh Trần lại chẳng vui vẻ gì, y lùi lại một bước, cúi đầu nói, “Những dược liệu này quá quý giá, đệ tử không nhận nổi. Thương tích cũng không nặng, đệ tử về uống thuốc là được…”
Tư thế của Chung Ly Tĩnh không thay đổi, vẫn chìa bàn tay cầm mấy bình thuốc ra trước mặt Mạnh Trần.
Mạnh Trần bó tay, đành phải nhận thuốc, “Tạ ơn… sư tôn.”
Không khí lại lắng xuống, Mạnh Trần không còn kiên nhẫn ở đây nữa, bèn hành lễ, “Sư tôn đi xa về vẫn chưa nghỉ ngơi, đệ tử cáo lui trước.”
Chung Ly Tĩnh không nói gì, chỉ gật đầu. Mạnh Trần âm thầm thở ra, lập tức rời khỏi Thiên Âm Các.
Y cảm giác thái độ của Chung Ly Tĩnh với mình hình như đã thay đổi chút ít, nhưng y hoàn toàn không muốn truy cứu nguyên nhân.
Y chỉ biết rằng, trong mắt Chung Ly Tĩnh thì y chỉ là một món đồ ông ta có thể giết bất cứ lúc nào để chứng đạo. Lúc tâm trạng ông ta tốt sẽ bố thí chút tình thương cho y, tâm trạng không tốt thì y cứ sẵn sàng chờ chết.
Mạnh Trần chìm vào suy tư, không để ý trước mặt có người, đến khi tà váy trắng lọt vào tầm mắt mới ngẩng đầu nhìn, y dừng lại hành lễ, “Bạch trưởng lão.”
Bạch Bích gật đầu, giọng vừa nhỏ vừa khẽ như tuyết tan, “Chung Ly tiên tôn có nhà không?”
Mạnh Trần, “Sư tôn ở Thiên Âm Các ạ.”
Bạch Bích “ừ” một tiếng, đi lướt qua y.
Mạnh Trần về Tê Tuyết Cư, định vứt mấy bình thuốc nhưng sợ Chung Ly Tĩnh kiểm tra tu vi rồi hỏi tại sao dùng thuốc rồi mà không có tác dụng, y không giải thích được thì rắc rối to.
Y suy đi nghĩ lại, cơ thể là của mình, y đã hứa với Tiết Lãng là quý trọng sức khỏe nên phải chăm sóc nó thôi.
Dược liệu cấp thánh trăm năm khó gặp, không dùng thì phí.
Nghĩ thông rồi, y vào buồng trong cởi ngoại bào, chỉ để lại áo lót đi vào căn phòng sau màn.
Đệ tử núi khác dùng chung nhà tắm lớn, nhưng đệ tử Thiên Cực Phong có bể tắm riêng vô cùng tiện lợi, có thể thoải mái tắm sau khi luyện công hoặc ngâm nước thuốc chữa thương.
Mạnh Trần bỏ dược liệu vào bể, thử độ ấm rồi cởi giày, để chân trần bước xuống. Nước ấm thoang thoảng mùi thuốc thanh mát, y dựa vào thành bể, nhắm mắt thư giãn. Từ khi ra khỏi bí cảnh Thái Hư đến Thiên Âm Các, tinh thần của y luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ, bây giờ về đến nhà mới dám thả lỏng. Dược liệu bắt đầu phát huy tác dụng, y bất tri bất giác ngủ luôn trong bể.
Khi Tiết Lãng đến thì gặp ngay cảnh này.
Lúc còn trong bí cảnh, Tiết Lãng trơ mắt nhìn Chung Ly Tĩnh đưa Mạnh Trần đi, hắn nóng gan nóng ruột canh me trước Thiên Âm Các, mãi mới thấy Mạnh Trần đi ra, định đuổi theo thì bị Chung Ly Tĩnh kêu vào.
Bấy giờ hắn mới nhớ sau khi nhập môn mình vẫn chưa chính thức ra mắt sư phụ, nên đành phải vào nói với ông ta mấy câu cho có rồi tức tốc chạy về Tê Tuyết Cư. Hắn dạo một vòng không thấy ai, thấy ngoại bào vắt trên bình phong nên mon men tiến vào trong.
Hắn thề hắn không có nghĩ gì đen tối hết, chỉ muốn tận mắt thấy Mạnh Trần an toàn thôi. Ai ngờ lại phát hiện Mạnh Trần nhắm mắt ngâm mình trong bể, có người vào mà y vẫn không có phản ứng, không biết là đang ngủ hay bị làm sao.
“Mạnh Trần?” Hắn thử thăm dò, “Huynh ngủ hả?”
Hắn đứng khá xa, bể nước nóng mịt mù hơi sương, chỉ loáng thoáng thấy y dựa thành bể không nhúc nhích, mái tóc đen nhánh tản ra trên mặt nước.
Thấy y không trả lời, Tiết Lãng cuống lên, thận trọng tiến lên một bước, “Mạnh Trần? Huynh đang ngủ hả?”
Mạnh Trần vẫn không phản ứng.
Tiết Lãng phát hoảng, bước nhanh đến, “Mạnh…”
Hắn chỉ lo nhìn Mạnh Trần, không để ý dưới chân có cục xà bông, thế là trượt một cú dài cắm đầu xuống bể.
Chỉ nghe cái ùm, bọt nước văng tung tóe, Mạnh Trần giật mình tỉnh ngủ, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, kiếm khí đánh tan màn hơi nước nghi ngút, chĩa vào ngực Tiết Lãng vừa mới trồi đầu lên. Tiết Lãng phun nước ra, giơ tay hét, “Là ta!”
Mạnh Trần thấy rõ người đến thì sát khí trong đôi mắt tức khắc tan biến, trường kiếm cũng ngoan ngoãn vào vỏ, “Sao đến mà không nói tiếng nào vậy?”
“Rõ ràng ta có kêu mà!!” Tiết Lãng tức tối lau nước trên mặt, “Ai bảo huynh ngủ như chết không nghe thấy!”
Mạnh Trần, “…À.”
“À cái gì mà à!” Tiết Lãng bất mãn, “Muốn ngủ thì lên giường mà ngủ, mắc gì ngủ ở đây? To đầu vậy rồi mà sao cẩu thả…”
Hắn càm ràm, tầm mắt lơ đãng nhìn Mạnh Trần rồi đột ngột tắt đài.
Vừa nãy đứng xa quá không thấy rõ, giờ mới phát hiện Mạnh Trần chỉ mặc áo đơn ướt nhẹp, phần da dưới cổ trắng đến lóa mắt, thậm chí còn thấy… thấy…
Tiết Lãng ngẩng phắt lên nhìn mặt Mạnh Trần, rồi nhận ra mặt y cũng chết người y hệt. Dược liệu trong nước có tác dụng hoạt huyết, khiến dung nhan trắng ngần hiếm có khi ửng hồng, hơi nước đọng thành giọt chảy dọc gò má y. Đôi mắt gờn gợn sóng nước không còn sắc lạnh như thường ngày, đuôi mắt bị hơi nóng hun đỏ hồng, làm y trông nhu mì yếu đuối đến lạ.
Mạnh Trần thấy cả người Tiết Lãng từ từ đỏ lên, vừa kinh ngạc vừa buồn cười, “Đệ đỏ mặt cái gì…”
Chưa nói hết, y vô tình nhìn xuống bản thân áo quần xộc xệch, cũng tắt đài.
Tiết Lãng đỏ như tôm luộc, không dám nhìn y. Mạnh Trần vốn không cảm thấy gì, nhưng bị nhiễm Tiết Lãng nên cũng lúng túng theo.
Y vờ như bình tĩnh giấu mình xuống nước, “Đệ ra ngoài trước đi.”
“Ờ!” Tiết Lãng cùng tay cùng chân đi đến thành bể, hai lần suýt trượt chân trong nước, vất vả lắm mới lên bờ được thì lại đạp cục xà bông ngã đập mặt vào thành bể lát đá xanh.
Nghe tiếng thôi cũng thấy đau, Mạnh Trần vội hỏi, “Có sao không?!”
“Không, không sao!” Tiết Lãng ôm mũi bò dậy, hoảng hốt chạy ra ngoài.
Mạnh Trần lắc đầu, tức cười vì thiếu niên ngốc nghếch khờ khạo, cũng nghi hoặc vì cảm xúc khác thường vừa rồi.
Y không nghĩ nhiều mà ra khỏi bể tắm, thay y phục sạch rồi ra gian ngoài.
Tiết Lãng cũng đã hong khô áo, chỉ là nhìn hắn hơi thảm, chóp mũi đỏ chót, trán bầm xanh một mảng. Mạnh Trần nhìn mặt hắn mà không nhịn cười nổi.
Tiết Lãng bị cười cho không còn chốn dung thân, hắn rầu rĩ xoa đầu cục lông xanh trong lòng bàn tay.
Mạnh Trần nhìn con chim nhỏ ú nu, ngạc nhiên ra mặt.
Y đã từng gặp con chim này.
Kiếp trước, Tiết Lãng có nuôi một con chim nhỏ màu xanh, y thấy chim nhỏ dễ thương, định hỏi nó thuộc giống chim gì. Nhưng nhớ đến quan hệ giữa mình và chủ con chim nên từ bỏ ý định.
Về sau, nhờ con chim này mà y mới có thể chạy thoát khỏi hang. Nó vượt qua bẫy rập và kết giới chặn cửa hang một cách thần kỳ, rồi mổ đứt dây xích vàng mà y dùng mọi cách vẫn không đả động nổi, dẫn y chạy ra ngoài.
Nếu sau đó không gặp Chung Ly Tĩnh, có lẽ y đã thoát được rồi.
Coi như con chim có trí khôn thì cũng chẳng thể vô duyên vô cớ làm những việc này. Mãi đến sau này, y xâu chuỗi tất cả sự kiện mới biết Tiết Lãng đã vì y mà làm nhiều đến thế nào.
Mạnh Trần nhìn con chim xanh, hỏi ra thắc mắc từ kiếp trước, “Nó tên gì?”
Tiết Lãng giơ con chim lên để Mạnh Trần nhìn rõ hình thể của nó, “Lam Ú.”
Lam Ú hờn tủi liếc Tiết Lãng, sau đó thấy trước mặt là một đại mỹ nhân đẹp tuyệt trần, lập tức lên tinh thần bay qua vai Mạnh Trần, làm nũng kêu chiêm chiếp, híp mắt dụi cái mặt xù lông vào cổ y.
Mạnh Trần rất thích nó, để nó dụi thỏa thích rồi bắt nó đặt vào lòng bàn tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt xuôi lông.
Tiết Lãng nhìn Lam Ú sướng đến mức hồn lìa khỏi xác, tự dưng thấy ghen tỵ, bèn túm nó về, “Nó một hai đòi theo ta, muốn tìm hạc trắng của huynh chơi đấy.”
Tiết Lãng tự nhận hắn là một chủ nhân tốt, hắn nhớ mình đã hứa giúp Lam Ú tán hạc trắng.
Đương nhiên, quan trọng nhất là hai con chim chơi với nhau thì hắn mới xơ múi được người ta chứ.
Mạnh Trần biết ý, ra hiệu Tiết Lãng ra sân, y hái một chiếc lá đặt lên môi thổi.
Tiếng huýt vừa dứt, tiếng hạc vang lên, một chú chim trắng thuần từ chân trời bay đến, lượn mấy vòng trên không rồi vui vẻ đậu lên tay Mạnh Trần.
Mạnh Trần vuốt lông nó, bảo nó chơi với Lam Ú. Hạc trắng thấy Lam Ú thì ghét bỏ xoay cổ đi, giang cánh bay lên cành cây, ý là nó không ưa con chim béo lùn xanh lè kia.
Vừa thấy hạc trắng là mắt Lam Ú sáng rỡ, kích động xòe cánh bay lên đậu chung cành cây với hạc, mỗi tội nó nặng quá, vừa đậu lên đã suýt đè gãy cành. Hạc trắng trợn mắt, bay qua cành khác né nó.
Lam Ú không biết chùn chân là gì, mặt dày đuổi theo.
Hai con chim một trốn một đuổi mấy vòng quanh sân, cuối cùng không biết hạc trắng mệt rồi hay thỏa hiệp, nó quay đầu nhìn con chim ú đang thở hồng hộc, mất tự nhiên giang một bên cánh.
Lam Ú mừng muốn chết, lập tức xòe cặp cánh ngắn ngủn chạy lạch bạch đến làm thân với hạc.
Hai con chim cánh nắm cánh, cùng chạy đến bờ suối uống nước.
Mạnh Trần thấy cảnh này thì không nhịn được phì cười. Tiết Lãng cũng tặc lưỡi, “Con hạc này đúng là khẩu thị tâm phi, rõ là thích chim ú mà cứ phải giả vờ ghét bỏ.”
Mạnh Trần vui phơi phới, “Đừng nói chim, có người cũng giống vậy mà.”
Tiết Lãng cứng người.
Mạnh Trần vốn định trêu hắn, nhưng nói ra miệng rồi mới ngộ ra có gì đó không đúng.
Không khí chợt im lặng đến đáng sợ.