Editor: VệnHai người lúng ta lúng túng.
Tiết Lãng run tay chỉ lược gỗ trong tay Mạnh Trần, “Huynh… huynh…”
Mạnh Trần vô thức giấu cái tay cầm lược ra sau lưng, sau đó nhận ra hành động này quá ấu trĩ, bèn lặng lẽ thả tay xuống.
Rồi xong, bây giờ y chắc chắn trùm thổ phỉ họ Tiết trong ảo cảnh chính là Tiết Lãng hàng thật giá thật. Có lẽ ông chủ thấy họ đi chung nên chu đáo cho họ vào cùng một ảo cảnh.
Cơ mà việc này không phải trọng điểm… Mạnh Trần bắt đầu rối trí, không biết phải làm gì với tình huống này.
“Ta, ta đau bụng!” Tiết Lãng quay đầu bỏ chạy, “Đi vệ sinh cái nha!!”
Mạnh Trần nhìn thiếu niên chạy như ma rượt, muốn gọi nhưng thôi, y xoa huyệt Thái dương, khe khẽ thở dài.
Y đứng ở cửa chờ khoảng một chung trà mới thấy Tiết Lãng rề rà quay lại. Hắn đang đeo mặt nạ hồ ly ngáo ngơ vô cùng.
Mạnh Trần, “…”
Như vầy là không có mặt mũi gặp ai đó hả?
“Ta, ta thấy nó đẹp nên, nên mua đại.” Giọng Tiết Lãng vang lên từ sau mặt nạ, lúng búng như gà mắc tóc. Mạnh Trần “ừ” một tiếng, không thấy miếng ngọc bội đeo bên hông hắn nữa.
Mạnh Trần cũng vừa mới cất chiếc lược, hai người không hẹn mà cùng giả ngu, tiếp tục dạo chơi thành Tiên Lạc, chỉ là bầu không khí hơi trầm lắng, lâu thật lâu không ai lên tiếng.
May mà đường phố rộn ràng náo nhiệt, chẳng ai để ý sự gượng gạo của hai người. Ven đường bên phải có một cửa tiệm quảng bá sôi động, khách xếp hàng dài, vậy mà vẫn còn không ít người đổ đến.
Càng đi càng lúng túng, chi bằng kiếm chuyện gì đó để làm. Hai người lần nữa không hẹn mà cùng đến chỗ đám đông, Tiết Lãng vỗ vai một tu sĩ, hỏi, “Huynh đệ, cho hỏi thăm chút, chỗ này bán gì vậy?”
Tu sĩ kia chỉ bảng hiệu khắc ba chữ
Lưu Ảnh Quán treo trên cửa, “Chỗ này mới mở, trong tiệm có pháp khí cấp thánh Lưu Ảnh Châu, có thể lưu trữ hình ảnh vĩnh viễn, lấy ra xem lúc nào cũng được. Tu sĩ chúng ta có tuổi thọ rất dài, gặp gỡ rồi biệt ly là chuyện bình thường, sống chết cũng chẳng biết trước được, vào đây chụp rồi mang theo hình ảnh của người mình bận lòng để còn có thứ mà nhớ nhung.”
Tiết Lãng nghe vậy lập tức hỏi Mạnh Trần, “Vào xem không?”
Mạnh Trần chưa từng nghe qua về pháp khí này, cũng muốn mở mang kiến thức nên vui vẻ đồng ý. Tuy đội ngũ xếp hàng đông nhưng tốc độ nhích lên rất nhanh, chẳng bao lâu đã đến lượt họ. Hai người vào tiệm, thấy giữa phòng có một viên ngọc tròn tỏa quầng sáng tím nhạt. Ông chủ Lưu Ảnh Quán đứng bên cạnh viên ngọc cười với họ, “Hai vị chụp chung à? Qua đứng đối diện viên ngọc rồi mỉm cười là được. Vị tiên hữu bên phải vui lòng tháo mặt nạ.”
Tiết Lãng, “Khỏi tháo cũng được.”
“Vậy sao được?” Lần đầu tiên ông chủ gặp người khách thế này, không biết nên khóc hay cười, “Hình ảnh của ngươi sẽ được lưu trữ, đeo mặt nạ che hết thì còn chụp làm gì? Hỏi bạn ngươi thử xem, người ta cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Mạnh Trần nhìn hắn rồi bảo, “Đệ tháo mặt nạ đi.”
Tiết Lãng do dự chốc lát rồi lề mề gỡ mặt nạ hồ ly xuống. Ông chủ tưởng hắn xấu xí, ai ngờ là thiếu niên khôi ngô tuấn tú, “Tướng tá đẹp vầy mà đeo mặt nạ làm chi. Rồi, hai vị đứng sát vào để ta chụp cho đẹp.”
Tiết Lãng nhích về phía Mạnh Trần.
“Xa quá! Sát vào!”
Tiết Lãng nhích thêm một chút xíu.
“Tiểu tiên hữu ngẩng đầu lên nào, ánh mắt đừng có láo liên”
Tiết Lãng sượng sùng nhìn viên ngọc.
“Cười cái nào! Mặt nghiêm trọng quá!”
Tiết Lãng nhếch môi một cách máy móc.
Ông chủ, “…”
Thấy Tiết Lãng và ông chủ sắp hành hạ nhau đến phát điên, Mạnh Trần nhịn hết nổi, len lén thò tay nhéo hông Tiết Lãng.
Tiết Lãng run bắn, mắt mở tròn xoe nhìn y.
Mạnh Trần không nhìn hắn mà vẫn nhìn Lưu Ảnh Châu, nhẹ giọng nói, “Nhìn viên ngọc, cười.”
Tiết Lãng lập tức quay đầu, ưỡn thẳng lưng, tươi cười theo bản năng.
“Xong!” Ông chủ ra dấu đã chụp xong rồi gõ vào Lưu Ảnh Châu, đón lấy viên ngọc tím bé xíu vừa rơi ra, đi đến trước mặt hai người, “Đây là Tử Châu, hình ảnh được lưu trữ bên trong, xoa nhẹ ba lần là ảnh sẽ được chiếu lại.”
Ông chủ chà xát viên ngọc nhỏ, một bộ ảnh được chiếu lên không trung, có cả tấm Mạnh Trần nhéo hông Tiết Lãng, Tiết Lãng tròn mắt hoang mang nhìn y.
Tiết Lãng, “Cảnh này mà chụp làm gì?!”
“Nhìn sinh động mà, thú vị hơn cái mặt cười cứng đơ của ngươi nhiều.” Ông chủ nói, “Tấm ở dưới cũng đẹp này.”
Tấm ảnh bên dưới chụp cảnh hai người nhìn thẳng vào viên ngọc. Đôi mắt Mạnh Trần trong veo, cười rất tự nhiên, còn Tiết Lãng tuy vẫn còn sượng nhưng như vậy cũng đỡ lắm rồi, chỉ là biểu cảm vừa ngố vừa ngớ ngẩn, hết sức buồn cười.
Nhìn nụ cười của thiếu niên trong ảnh, ánh mắt Mạnh Trần bất giác dịu dàng hẳn.
Vì Lưu Ảnh Châu quý giá nên ông chủ chỉ cho họ một viên Tử Châu. Rời khỏi Lưu Ảnh Quán, Tiết Lãng vuốt ve viên ngọc rồi đưa cho Mạnh Trần, “Huynh cất đi.”
Mạnh Trần, “Đệ giữ đi.”
“Không, ta cẩu thả lắm, viên ngọc nhỏ xíu vầy có khi rơi lúc nào cũng không hay.” Tiết Lãng nói, “Huynh giữ đi.”
Mạnh Trần do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận lấy viên ngọc.
Tiết Lãng định đeo mặt nạ, Mạnh Trần nói khẽ, “Không nóng hả? Đừng đeo nữa.”
Tiết trời ấm áp, dòng người tấp nập, đeo mặt nạ đúng là vừa nóng vừa ngộp. Tay Tiết Lãng khựng lại rồi ngoan ngoãn bỏ mặt nạ xuống, quệt mồ hôi trên chóp mũi.
Hai người đi dạo khắp thành hơn nửa ngày, mãi đến khi mặt trời xuống núi mới đến quán trọ Tiên Lai nghỉ chân.
Thái Huyền Tông thả đệ tử đi chơi ba ngày, thời gian còn nhiều, phần đông đệ tử muốn ở lại thành Tiên Lạc hai ngày, chơi thỏa thuê rồi về. Quán trọ Tiên Lai đông vô cùng, lúc Mạnh Trần và Tiết Lãng hỏi thuê phòng thì người ta bảo chỉ còn một phòng trống.
“Hai vị tiên hữu, ngại quá.” Tiểu nhị nói, “Hai ngày nay tiên khách đến du lịch đông bất thường, quán trọ trong thành đã đầy khách, mà người ta còn ở hai ba người một phòng. Nếu hai vị quen nhau thì hãy ở chung một phòng nhé.”
Tiết Lãng không dám có ý kiến, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, để Mạnh Trần quyết định. Mạnh Trần trả lời không cần suy nghĩ, “Vậy thì lấy một phòng.”
Hai người nhận thẻ phòng rồi lên lầu ba.
Phòng rất lớn, giường nệm sạch sẽ rộng rãi, hai người ngủ dư sức. Theo lý thuyết thì hai người họ đâu phải mới lần đầu ngủ chung, Mạnh Trần không nghĩ nhiều, nhưng khi trông thấy cái giường thì trong đầu tự động nhảy ra hai chữ: Động phòng.
Huyệt Thái dương lại bắt đầu đau rồi.
“Tối ta không ngủ, ta ngồi thiền tu luyện.” Tiết Lãng nói rồi bước đến ghế dài bên cửa sổ, ngồi xuống nhắm mắt.
Mạnh Trần im lặng nhìn hắn, làm vệ sinh đơn giản rồi lên giường nằm.
Mắt thì nhắm nhưng đầu tỉnh như sáo, không buồn ngủ chút nào. Tuy hai người vẫn giả vờ như không có gì, nhưng sự thật vẫn luôn ở đó.
Trong bồng lai Mật Mật, tuy Mạnh Trần cũng nói mấy lời thoại hoang đường nhưng đó là vì y muốn nhanh chóng hoàn thành kịch bản, rời khỏi ảo cảnh.
Còn hành động của Tiết Lãng phải giải thích thế nào đây?
Tình huống và thân phận là do kịch bản quyết định, nhưng ý chí của người chơi vẫn tự do, không hề bị ràng buộc. Tiết Lãng khi được bung xõa đã trói y đưa lên núi, còn nói những lời đó…
Mạnh Trần không ngốc, y hiểu điều đó nghĩa là gì.
Thật ra, từ lâu y đã phát hiện hễ Tiết Lãng nhìn y thì rất dễ xấu hổ đỏ mặt, y vẫn luôn cho rằng do tính cách hắn chất phác ngây thơ nên mới có phản ứng đó, không ngờ… hắn lại ôm tâm tư khó nói.
Nghĩ đến đây, Mạnh Trần lặng lẽ thở dài.
Tiết Lãng là người quan trọng nhất với y, y sẽ không vì chuyện này mà xa lánh hắn. Chỉ là… hai người còn có thể chung đụng như trước nữa hay không?
Đương nhiên y có thể vờ như không biết, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra như sáng nay vậy, chắc chắn Tiết Lãng cũng sẽ không chủ động nhắc đến. Nhưng làm vậy liệu có quá bất công với Tiết Lãng?
Trước kia không biết thì thôi, giờ đã biết tấm lòng người ta mà còn giả ngu, tiếp tục diễn vai sư huynh đệ thân thiết thì thứ cho Mạnh Trần không làm được.
Nhưng nếu không làm ngơ thì y phải hồi đáp như thế nào đây?
Huống hồ y chưa biết tương lai mình ra sao, hiểm nguy rình rập, y không có thời gian suy xét vấn đề này.
Mạnh Trần càng nghĩ càng đau đầu, lòng rối như tơ vò, bèn dứt khoát bỏ qua, hít sâu một hơi rồi ngủ.
Sau lưng y, Tiết Lãng đang ngồi thiền chợt mở mắt nhìn bóng lưng màu trắng trên giường thật lâu, ánh mắt như có trăm nghìn lời muốn nói, lát sau lại nhắm mắt.
—o0o—
Mạnh Trần bị tiếng động rung trời làm thức giấc.
Tiết Lãng lập tức phóng xuống, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó quay lại nói thật nhanh, “Âm thanh truyền ra từ trung tâm thành.”
Hai người tức tốc xuống lầu, trời chưa sáng hẳn, ánh nến mù mờ, nhiều người cũng nghe tiếng nổ nên ùa xuống đường, ngơ ngác hỏi, “Chuyện gì vậy? Tiếng động vừa rồi là gì thế?”
Đang nói, trong trung tâm thanh lại truyền ra một tiếng nổ nữa, mặt đất rung lắc, gió lốc quét đến. Mọi người kinh hãi, vội vàng dựng kết giới phòng ngự. Ai phản ứng chậm không kịp dựng kết giới đều bị gió lốc quật hộc máu bất tỉnh.
Ai cũng cảm nhận được nguồn năng lượng đáng sợ mà gió lốc mang theo, đó là sức mạnh cảnh Đại Thừa!
“Tôn giả Đại Thừa? Là ai?!”
“Thành chủ thành Tiên Lạc là tôn giả cảnh Đại Thừa, đó cũng là hướng của phủ thành chủ, chẳng lẽ Lê thành chủ gặp chuyện gì rồi?”
Đang đoán già đoán non thì thấy vài người ngự kiếm bay đến, dường như họ bị thương nặng, thể lực cạn kiệt nên rơi xuống khỏi kiếm. Mọi người chia ra đỡ, nhìn phục sức thì họ hẳn là người hầu trong phủ thành chủ.
“Chạy… Chạy mau!” Một người hầu vừa ho ra máu vừa nói, “Lê thành chủ điên rồi!”
Điên rồi?!
Ai cũng khiếp sợ, Lê Sâm là một trong những tôn giả Đại Thừa hiếm hoi của giới tu chân, đang yên đang lành sao tự dưng lại điên?!
Đám người hầu nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mà mặt đầy sợ hãi, “Lê phu nhân thông dâm với thiếu chủ Phong Nguyệt Các bị thành chủ bắt tại trận, thành chủ giết hai người họ rồi hóa điên. Toàn phủ thành chủ đã thành phế tích, bọn ta mà không chạy nhanh thì đã vùi thây trong đó rồi!”
Mọi người bị lượng tin tức khổng lồ đánh cho khiếp vía.
“Lê phu nhân dan díu với thiếu chủ Phong Nguyệt Các?! Nàng ấy và thành chủ là đôi thần tiên quyến lữ nổi tiếng nhất giới tu chân mà, sao lại làm ra chuyện như vậy?!”
“Phải đấy! Nghe nói Lê thành chủ vì nàng ta nên mới dựng nên thành Tiên Lạc, người đàn ông nặng tình như vậy mà bị nàng ta phản bội, ta nói chứ chết cũng đáng!”
Trong những tiếng mắng mỏ, chợt nghe một giọng nữ khóc thút thít, “Không phải thế đâu…”
Mạnh Trần nhìn theo, thấy đó là cô nương váy vàng hai người gặp hồi sáng hôm qua. Nàng cũng bị thương, mặt tái nhợt, mắt sưng húp vì khóc, nàng nói, “Phu nhân không phải người như vậy! Ta đi theo phu nhân từ khi còn ở Nguyệt Hoa Cung, tận mắt chứng kiến phu nhân và Lê thành chủ yêu nhau rồi kết làm bạn đời. Hai người đang hạnh phúc ấm êm, cho đến một ngày, Lê thành chủ nói ông ta nghe được thiên cơ…”
Đồng tử Mạnh Trần tức khắc co lại!
“Ông ta bảo thiên cơ tiết lộ rằng sẽ có một ngày Lê phu nhân phản bội ông ta, rời xa ông ta. Phu nhân tưởng ông ta nói đùa nên không để trong lòng, nhưng dần dần, bọn ta phát hiện Lê thành chủ thay đổi.” Giọng nàng run run, “Ông ta trở nên đa nghi, phái người theo dõi hành tung của phu nhân. Phu nhân kiên nhẫn giải thích, thề rằng nàng ấy sẽ không bao giờ phản bội, thế nhưng chẳng có tác dụng. Thành chủ ngày càng nóng nảy và cố chấp, nghiêm trọng đến mức giới hạn phạm vi đi lại của phu nhân, không cho nàng ấy ra khỏi phủ thành chủ, thậm chí cấm nàng ấy gặp người khác, ngoại trừ người thân tín như bọn ta. Nàng ấy phải trải qua cuộc sống như lao tù đã ba năm rồi.”
Mọi người nghe mà sững sờ.
“Phu nhân bị giam cầm ba năm khiến tinh thần trở nên bất thường, ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt, còn không thì nổi điên la hét. Ta thường xuyên nghe phu nhân nói mớ là “Lê Sâm, ta hận chàng, kẻ ta hận nhất đời này chính là chàng…””
“Mọi chuyện là như vậy, phu nhân không phản bội thành chủ.” Cô gái váy vàng khóc òa, “Nàng ấy dùng cách này để trả thù thành chủ, cũng để tìm lối thoát cho mình…”
Trong lúc chưa ai kịp hoàn hồn vì câu chuyện của cô gái váy vàng, chợt nghe tiếng nổ chấn động, âm thanh đã gần kề, thậm chí nghe cả tiếng các công trình kiến trúc sụp đổ…
Lê thành chủ đang bay đến bên này!
“Chạy mau!”
Có người gào lên rồi ngự kiếm bay ra ngoài thành Tiên Lạc. Tôn giả cảnh Đại Thừa mà mất kiểm soát ắt sẽ gây ra họa lớn, gom hết tất cả tu sĩ ở đây lại cũng không đủ để Lê Sâm giết.
Thành Tiên Lạc biến thành địa ngục, vô số người ngự kiếm đua nhau bay ra khỏi thành. Trong đám đông, Tiết Lãng nắm tay Mạnh Trần, hai người bay đến cụm mây cách thành Tiên Lạc thật xa mới dám dừng lại nghỉ.
Đứng trên cao nhìn xuống thành Tiên Lạc mà lạnh người, tòa cung điện xa hoa và hơn một nửa cửa tiệm đã bị thiêu rụi, thấp thoáng trông thấy một người tóc tai rối bời vừa gào thét vừa điên cuồng tung chưởng, san bằng tòa thành.
Ai cũng xúc động, không nhịn được nói, “Đó là Lê Sâm…”
Là tôn giả Đại Thừa vang danh thiên hạ, tung hoành khắp giới tu chân hơn bốn trăm năm.
Mới hôm qua họ còn thán phục sức mạnh của ông ta, thèm thuồng của cải của ông ta, ngưỡng mộ mối tình sâu đậm của vợ chồng ông ta.
Mà hôm nay ông ta tự tay giết vợ, phá hủy thành Tiên Lạc tốn bao tâm huyết xây nên, biến thành kẻ điên.
Sự đời quả là khó có thể đoán trước.
Trong khi bao người xúc động bùi ngùi vì cảnh ngộ của Lê Sâm thì Mạnh Trần chỉ thấy lòng buốt giá, không kiềm được mà nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.
Lê Sâm nghe được thiên cơ nói Khúc Doanh sẽ phản bội ông ta, cuối cùng ông ta thật sự bị phản bội, mất lý trí tự tay giết vợ.
Chung Ly Tĩnh ở kiếp trước cũng nghe thiên cơ nói Mạnh Trần sẽ phá hủy đạo Vô Tình của ông ta, nên ông ta quyết định giết y chứng đạo.
Có nhân mới có quả, thoạt nhìn cứ ngỡ không thể nào làm trái mệnh trời.
Nhưng nếu làm ngược lại thì sao?
Nếu ngay từ đầu Lê Sâm không nghe được thiên cơ thì ông ta sẽ không nghi ngờ Khúc Doanh, dĩ nhiên Khúc Doanh sẽ không cần phải chọn cách phản bội để trả thù, hai người vẫn là đôi thần tiên quyến lữ được bao người hâm mộ.
Nếu Chung Ly Tĩnh không nghe được thiên cơ thì sẽ không cứu Mạnh Trần trong đêm tuyết lớn, có lẽ y đã chết cóng hoặc gặp kỳ ngộ khác, tóm lại là không có quan hệ gì với Chung Ly Tĩnh. Chung Ly Tĩnh không có đồ đệ như y nên đạo Vô Tình sẽ không dao động, ông ta vẫn là Chung Ly tiên tôn vô dục vô cầu.
Nhưng cố tình họ lại nghe được thiên cơ, để rồi bước từng bước đến kết cục đã định trước.
Mạnh Trần nhìn Lê Sâm quỳ giữa thành Tiên Lạc đau khổ gào thét, y ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la.
Rốt cuộc thiên cơ là gì?
—o0o—
Thành Tiên Lạc sụp đổ, một tôn giả lẫy lừng gục ngã, không ai còn tâm trạng vui chơi nữa, bèn ngự kiếm rời đi.
Đệ tử Thái Huyền Tông chưa chơi đủ ba ngày cũng bất đắc dĩ quay về môn phái.
Mạnh Trần và Tiết Lãng về Thiên Cực Phong, Mạnh Trần có tâm sự, dọc đường chìm trong suy tư, đến khi nhà ai nấy về mới nhớ vẫn còn một việc chưa giải quyết.
“Tiết Lãng.” Y bình tĩnh nói với thiếu niên, “Hãy cho ta một chút thời gian.”
Tiết Lãng chớp mắt, ngơ ngơ ngác ngác.
Mạnh Trần không giải thích, chỉ vẫy tay rồi vào Tê Tuyết Cư.
Đệ mượn ảo cảnh để bày tỏ tình cảm giấu kín, hãy cho ta chút thời gian, chờ khi bụi trần lắng đọng, ta sẽ cho đệ câu trả lời.