Editor: VệnMột canh giờ sau, cổ độc dần dần ngủ yên.
Sóng nhiệt rút đi, làn da đỏ ửng của Mạnh Trần trắng muốt trở lại. Y mệt lả nhắm nghiền mắt, hàng mi đen nhánh rung nhẹ như cánh bướm chống chọi qua cơn bão tố.
Tiết Lãng thở hắt ra, vung vẩy cánh tay tê cóng, bế Mạnh Trần chạy về Tê Tuyết Cư.
“Huynh ngâm nước nóng lát đi.” Tiết Lãng xả nước nóng vào bể tắm, nói với Mạnh Trần, “Ta ở ngay bên ngoài, có gì cứ gọi ta.”
Mạnh Trần nhìn vạt áo nhỏ nước của thiếu niên, “Ngâm chung đi.”
“Ta để quên đồ bên ngoài.” Tiết Lãng nói nhỏ nhẹ, “Huynh ngâm trước đi, ta đi cái về liền.”
Mạnh Trần ngâm nước nóng, Tiết Lãng chạy đến thác Hàn Thiên nhặt hộp thức ăn. Xúp gà nguội ngắt, hắn bưng bát chạy một vòng, phát hiện Tê Tuyết Cư có một phòng bếp nhỏ không ai sử dụng, bèn bắc bếp hâm nóng xúp.
Mạnh Trần ngâm mình xong, thay y phục sạch sẽ ra ngoài thì nghe hương thơm ngào ngạt. Trên bàn có một cái bát gốm men xanh đựng xúp đặc, không biết là xúp gì mà thơm nức như vậy.
Thuở bé, Mạnh Trần có thói ham ăn, nhưng về sau y không còn hứng thú với đồ ăn nữa. Bây giờ có lẽ do quá mệt nên nghe mùi xúp mà thèm không chịu nổi.
“Nhóm Liễu sư tỷ nấu xúp gà Cẩm Vân móng trắng đó, bổ lắm, huynh dùng đi.” Tiết Lãng cẩn thận múc xúp ra chén đưa cho y, “Hơi nóng, uống từ từ thôi.”
Mạnh Trần nhận chén xúp hớp một ngụm. Nước xúp đặc thoang thoảng mùi măng non, một ngụm xúp nóng xua tan bao nhiêu mệt nhọc, dạ dày ấm lên. Y đưa chén cho Tiết Lãng, “Thử đi.”
“Đây là xúp dành riêng cho đại công thần, ta không dám nhận đâu.” Tiết Lãng cười đẩy chén về, hối y, “Uống nhanh kẻo nguội.”
Mạnh Trần không ép được hắn, bèn uống từng ngụm từng ngụm hết sạch bát xúp.
Tiết Lãng nhìn sắc mặt tái nhợt đau ốm của y mà lòng đau như cắt, hắn mở một hộp thức ăn khác, hồi hộp nói, “Đây là bánh thanh đoàn ta học từ Liễu sư tỷ, huynh nếm thử xem có vừa miệng không.”
Hắn lấy đĩa bánh ra, bấy giờ mới phát hiện bánh lạnh ngắt vì để quá lâu, hình dáng cũng không đẹp như ban đầu, nhìn không hấp dẫn chút nào.
Tiết Lãng ủ rũ, “Tiêu rồi, để bên ngoài lâu quá… Thôi đừng ăn.” Hắn bỏ đĩa bánh vào hộp, thấy trên bàn còn một đĩa bánh hoa quế, định lấy cho Mạnh Trần lót dạ thì bị y ngăn lại. Mạnh Trần thò tay vào hộp bốc một cái bánh thanh đoàn, đưa lên miệng cắn một miếng, nghiêm túc nhấm nháp rồi khen, “Ngon.”
Tiết Lãng, “Thật hả?”
Mạnh Trần cắn miếng nữa, vẻ mặt uể oải tươi tỉnh hẳn lên, khóe môi cong cong, “Thật mà, sau này đệ có làm bánh cho ta nữa không?”
“Đương nhiên!” Tiết Lãng gật đầu như mổ thóc, “Chỉ cần huynh muốn thì ta sẽ làm bánh cho huynh mỗi ngày!”
Mạnh Trần ăn sạch đĩa bánh thanh đoàn rồi giục Tiết Lãng đi tắm. Tiết Lãng chạy xồng xộc vào phòng tắm, dường như không yên tâm khi để Mạnh Trần một mình nên chẳng mấy chốc đã bước ra, tóc mới lau đại có hai cái, mặt vẫn còn bốc hơi nước.
Mạnh Trần ngồi ở mép giường, y không dùng pháp thuật mà lấy một chiếc khăn sạch, ra hiệu Tiết Lãng ngồi xuống để y lau khô tóc.
Tiết Lãng ngồi xuống, cúi đầu cho y lau tóc. Hắn im lặng một lát rồi cất giọng nặng nề, “Là Ân Trì đúng không?”
Động tác lau tóc của Mạnh Trần hơi khựng lại, song y không nói gì.
Tiết Lãng hít vào một hơi, siết nắm đấm, “Hắn đang ở đâu? Ta đi tìm.”
Lưới Tằm là tình cổ mạnh nhất trên đời, ngay cả thần y của Mai Hoa Cốc cũng bó tay, muốn giải độc thì buộc phải tìm Ân Trì.
Mạnh Trần nhớ lại cảnh tượng lạ lẫm trong mơ, lắc đầu nói, “Không biết, nhưng hắn sẽ chủ động tới tìm ta.”
Mặc kệ Ân Trì đang làm gì, dù sao hắn vẫn là đệ tử Thái Huyền Tông, sớm muộn rồi cũng phải lộ mặt.
Nhưng chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng giao ra phương pháp giải độc.
Đang suy tư, Tiết Lãng chợt siết tay y.
Y lau tóc quá lâu nên đầu tóc thiếu niên rối bù như ổ quạ, nhìn hết sức buồn cười, nhưng nét mặt hắn vô cùng nghiêm nghị, “Ta muốn huynh hứa với ta một điều, nếu lại gặp nguy hiểm thì đừng liều lĩnh ứng phó một mình, chúng ta cùng đối mặt, được không?”
Tuy ta vẫn còn yếu kém, tuy ta vẫn chưa đủ năng lực che chở huynh, nhưng chỉ cần ta còn một hơi thở thì ta sẽ mãi mãi là tấm khiên bảo vệ huynh.
Mạnh Trần nhìn ánh mắt gần như van nài của thiếu niên, y gật đầu đáp ứng, “Được.”
Tiết Lãng nhẹ nhõm mỉm cười, sau đó giục Mạnh Trần đi ngủ. Hắn lấy chăn bọc y thật kỹ rồi thổi tắt nến.
Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh trăng bạc len qua cửa sổ. Mạnh Trần giấu nửa mặt trong chăn, hỏi nhỏ, “Đệ về à?”
“Ta không về.” Tiết Lãng ôm kiếm ngồi xếp bằng dưới đất, quay đầu cười với y, “Ngủ đi, ta trông chừng huynh.”
Mạnh Trần lăn vào giường trong, “Lên đây.”
Tiết Lãng ngẩn ra, vội lắc đầu, “Không cần, ta ngồi đây được…”
“Lên đây.” Mạnh Trần lặp lại, “Mau, dưới đất lạnh lắm.”
Tiết Lãng nuốt nước bọt, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
Lần trước chung chăn chung gối với Mạnh Trần trong ảo cảnh ở thành Tiên Lạc, hắn ngu ngơ tưởng người kia là giả nên bung xõa, nói năng không kiêng nể gì, để rồi sau đó hối hận đến mức suýt đâm đầu vào tường, hắn cứ nghĩ từ giờ đến cuối đời Mạnh Trần sẽ không cho phép hắn đến gần y nữa.
Tim hắn đập như trống, hắn đỏ mặt cởi ngoại bào, rón rén trèo lên giường, chui vào chăn nằm kế Mạnh Trần. Giường này là giường đơn, hai người nằm hơi chật, có thể cảm giác được nhiệt độ và hơi thở của nhau.
Tiết Lãng ngửi hương phong lan từ cơ thể Mạnh Trần, căng thẳng đến mức không biết để tay ở đâu, định nói gì đó để bớt khó xử, vừa cúi đầu đã thấy Mạnh Trần nhắm mắt thở đều, kề trán lên vai hắn ngủ ngon lành.
—o0o—
Hôm sau, đại hội tiếp tục diễn ra.
Mới tờ mờ sáng, còn một lúc nữa mới bắt đầu thi đấu mà đã có từng tốp đệ tử kéo đến khán đài giành chỗ đẹp.
Tiết Lãng đi loanh quanh trong núi Tú Thủy, định bắt gà nấu xúp cho Mạnh Trần.
Lúc hắn thức thì Mạnh Trần vẫn chưa dậy, y vùi mình trong ổ chăn, hẳn là còn mệt lắm.
Gà Cẩm Vân móng trắng bổ thật nhưng số lượng quá ít, Tiết Lãng lùng sục cả ngọn núi mà không tìm nổi con thứ hai, đành phải bắt tạm hai con gà ác, thấy không còn sớm nữa, bèn xách gà quay về.
“Ta tưởng Lỗ sư huynh là thiên tài trẻ tuổi nhất, ai dè Mạnh Trần còn lợi hại hơn Lỗ sư huynh, quả là thiên phú xuất chúng.”
Tiết Lãng nhạy bén ngẩng đầu, thấy phía trước là hai đệ tử Chân Võ. Tiểu trúc Thanh Phong ở gần đây, hai đệ tử này chắc đang chuẩn bị đến võ đài.
Đệ tử còn lại cười giễu, cất giọng khinh miệt, “Ngươi cho rằng y lợi hại là do thiên phú cao à?”
Đệ tử kia khó hiểu, “Chứ không thì vì sao?”
“Thiên phú cao cách mấy cũng không thể nào đột phá Hóa Thần khi mới hai mươi mấy, đó là nằm mơ giữa ban ngày!” Tên đó nói, “Ngươi quên sư phụ của Mạnh Trần là ai à? Là đại năng Đại Thừa đỉnh cấp, là Chung Ly tiên tôn tiếng tăm lẫy lừng đấy! Cái đám Thái Huyền Tông sắp chỗ ở cũng quái, Thiên Cực Phong cao thế mà chỉ có le que mấy mống, nếu mấy người họ phát sinh chuyện gì khó nói thì cũng đâu có ai biết, đúng không?”
Gã cười hai tiếng, giọng điệu biến thành suồng sã, “Ngươi thấy dáng dấp tên Mạnh Trần đó không, đàn ông con trai mà lại mang gương mặt mỹ miều như vậy. Đánh chết ta cũng không tin cảnh giới ấy là do y tự tu luyện thành, nhất định là y làm chuyện mờ ám với sư tôn, hút linh lực từ ông ta…”
Gã chưa nói hết thì sau gáy bị thứ gì đó nện trúng, mắt gã tối sầm, lảo đảo mấy bước, suýt thì cắm mặt xuống đất.
“Đứa nào?!” Gã tức tối quay đầu, thấy hai con gà ác bị trói gô kêu quang quác, cách đó không xa là một thiếu niên áo đen lạnh lùng nhìn gã, thoạt nhìn chỉ tầm mười tám mười chín.
“Thái Huyền Tông?” Gã nhổ cọng lông gà cắm sau gáy, bực dọc quát, “Ngươi có ý gì? Đó là đạo đãi khách của tông môn các ngươi đấy à?”
“Tông môn bọn ta chỉ đãi khách.” Tiết Lãng cười khẩy, “Chứ không tiếp đón thứ chó não tàn chỉ biết sủa càn sau lưng người khác.”
“Ngươi!” Mặt gã nhăn nhíu, mặc kệ đồng đội khuyên can mà bước qua chỗ Tiết Lãng, hầm hè nhìn hắn, “Nhãi con, biết ta là ai không?”
“Ta là con trai độc nhất của Đỗ trưởng lão Chân Võ Sơn Trang, Lỗ Nguyên Sơn gặp ta còn phải cung kính gọi một tiếng đại sư huynh.” Không chờ Tiết Lãng lên tiếng, Đỗ Cẩm đã tự giới thiệu, “Ngươi là cái thá gì mà dám huênh hoang trước mặt ta thế hả?”
Đỗ trưởng lão là anh em thân thiết với Chân Võ chưởng môn, có địa vị cực cao, dĩ nhiên con của ông ta cũng nhận được đãi ngộ không kém. Đỗ Cẩm tuy không có thiên phú cao nhưng từ bé đã ăn linh đan mà lớn, hơn bốn mươi đã đột phá Nguyên Anh, bởi vậy gã thường tự cho mình siêu phàm, nghĩ mình cũng thuộc hàng ngũ thiên tài.
“Chậc, thái độ xấc láo thế, ta cứ tưởng là nhân vật lợi hại nào của Thái Huyền Tông, hóa ra cũng chỉ là một thằng Kim Đan quèn.” Đỗ Cẩm móc mỉa, cặp mắt xếch nhìn xuống Tiết Lãng, “Đừng chỉ bô bô cái miệng, dám đánh với ta một trận không?”
Tiết Lãng nhặt hai con gà ác, mắt nhìn thẳng đi lướt qua Đỗ Cẩm, “Không dám.”
Đỗ Cẩm ngớ người, sau đó cười sằng sặc, cố ý nói thật lớn, “Đường đường là Thái Huyền Tông mà cũng có loại đệ tử hèn nhát thế này, hôm nay ta được mở mang tầm mắt rồi!”
Đệ tử còn lại nhìn bóng lưng hiên ngang của thiếu niên, thầm nghĩ ánh mắt và khí thế của hắn nào có giống “thằng Kim Đan quèn” chứ…
—o0o—
Lúc Tiết Lãng đến võ đài thì khán đài đã kín chỗ. Hắn giấu hai con gà ác sau thân cây, đi rửa tay, tìm được Mạnh Trần trong đám đông rồi ngồi kế y.
“Sao không ngủ nhiều hơn?”
“Ta ngủ lâu lắm rồi.” Mạnh Trần hỏi, “Hồi sáng đệ đi đâu vậy?”
“Bắt được hai con gà, trưa về hầm canh cho huynh.”
Mạnh Trần cười đồng ý, lại nói, “Hôm nay đệ có muốn lên võ đài không? Nhiều đệ tử của Chân Võ Sơn Trang đánh tốt lắm.”
“Ừ.” Tiết Lãng gật đầu, “Ta nhắm được đối tượng rồi.”
Cùng lúc đó, khán đài bên Chân Võ Sơn Trang vang lên tiếng cười hả hê.
“Thật hả? Thái Huyền Tông cũng có đệ tử cực phẩm thế sao?”
“Chửi xong rồi chạy, thật sự chưa thấy ai hèn vậy bao giờ!”
“Ta mà là Thái Huyền chưởng môn thì đã trục xuất nó lâu rồi! Tiếc là Đỗ sư huynh không biết tên thằng nhãi đó, bằng không, chúng ta lan truyền chuyện này thì nó khỏi ngẩng mặt nhìn đời!”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Đỗ Cẩm được các đệ tử Chân Võ vây quanh, gã bắt tréo chân, thong dong bảo, “Thằng khốn đó nên cầu nguyện đừng để ta gặp lại nó, nếu không ta sẽ dạy cho nó một bài…”
Gã đang nói thì thấy một thiếu niên áo đen chậm rãi bước lên võ đài, hắn chân dài eo thon, mắt như sao trời, cất giọng vang dội.
“Đệ tử Tiết Lãng của Thái Huyền Tông, khiêu chiến với đệ tử Đỗ Cẩm của Chân Võ Sơn Trang!”
Lúc sau núi ta không đánh với ngươi vì trái với quy định tông môn, còn khiến ai kia lo lắng.
Thế nên, ngay trên võ đài, ta sẽ đánh bại ngươi một cách quang minh chính đại.