Editor: VệnMạnh Trần đến điện Thanh Chính tường trình với chưởng môn việc Ân Trì vào quỷ đạo, đương nhiên đã lược bỏ bớt những gút mắt phức tạp.
Chưởng môn nghe xong thì vừa giận vừa tiếc, “Hết đứa này đến đứa khác, đường ngay nẻo chính không đi, cứ phải đâm đầu theo tà đạo!”
Mạnh Trần nghe ra chi tiết bất thường, ngẩng đầu nhìn.
“Ta vẫn luôn âm thầm điều tra việc ma tu lẩn trốn trong tông môn.” Chưởng môn nói từng chữ một cách nhọc nhằn, “Giờ đã có manh mối.”
“Là sư huynh của con… Bùi Ngọc Trạch.”
Mạnh Trần không bất ngờ.
Chưởng môn thở dài thườn thượt, không đành lòng nhìn Mạnh Trần, “Nó nhập ma chắc cũng được một thời gian rồi. Cũng bởi sư phụ con vắng mặt thường xuyên, Bùi Ngọc Trạch lại mưu mô xảo quyệt, ngụy trang cực giỏi nên lâu thế mà chẳng ai phát hiện. Suy cho cùng cũng do ta thất trách. Nó luôn lén lút giữ liên lạc với bọn ma tu, ma tu ở biên trấn là do nó gọi đến, nhưng hiện tại vẫn chưa biết nó cấu kết với ma tu để làm gì.”
Việc Bùi Ngọc Trạch nhập ma nằm trong dự đoán của Mạnh Trần, y chỉ không ngờ ma tu ở biên trấn là do gã gọi đến.
Y nhớ kiếp trước Bùi Ngọc Trạch từng nói “không ngờ Ân Trì đi trước một bước”.
Tức là Bùi Ngọc Trạch cũng có ý định đó?
Gọi ma tu để đánh lạc hướng, rồi nhân cơ hội đổi trắng thay đen bắt y đi, giam ở một nơi không ai có thể tìm thấy. Với tính cách của Bùi Ngọc Trạch, gã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, chắc chắn gã sẽ ngụy tạo hiện trường y bị ma tu giết chết, sau đó phá hủy mệnh bài của y ở Thái Huyền Tông để mọi người tưởng rằng Mạnh Trần đã biến mất khỏi cõi đời.
Chỉ là giữa chừng xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn nên gã mới không đạt được mục đích.
Nhưng vận mệnh bi thảm của y quả thật do chính tay gã vén màn.
Mạnh Trần nhắm mắt hỏi, “Giờ gã đang ở đâu ạ?”
Chưởng môn im lặng chốc lát, “Không biết.”
Cõi lòng Mạnh Trần trĩu nặng.
“Nó quá nhạy bén, phát hiện mình bị nghi ngờ thì tức khắc bỏ trốn.” Sắc mặt chưởng môn cũng chẳng mấy dễ nhìn, “Tuy nhiên ta đã phát lệnh truy lùng khắp giới tu chân, nó dám xuất hiện thì có chạy đằng trời cũng khó thoát.”
Mạnh Trần lắc đầu, “Gã sẽ không ở lại nơi này.”
Bùi Ngọc Trạch là ngụy quân tử, gã không có khái niệm về đạo đức, khinh thường luật lệ thế đời, gã sẽ chọn con đường ngắn nhất có lợi cho bản thân, mặc kệ đó là tu tiên hay tu ma.
Lúc này có lẽ gã đã trốn đến Ma Vực rồi.
“Ai cũng có số phận của riêng mình, nó và Ân Trì đã chọn con đường đó thì phải tự gánh lấy hậu quả.” Chưởng môn thở dài, “Thôi, không nói việc này nữa, con đi báo bình an cho sư phụ đi. Biết con mất tích, ông ấy gọi cả kiếm Phân Thiên ra, suýt chém đôi U Minh cứu con đấy.”
“Tuy Ân Trì và Bùi Ngọc Trạch đã lạc lối, nhưng con và Tiết Lãng đều là những đứa trẻ ngoan.” Chưởng môn vỗ vai y, động viên, “Nhớ theo sư phụ chăm chỉ tu luyện, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
Mạnh Trần nhìn gương mặt hiền từ của chưởng môn, khóe môi cong lên, rốt cuộc vẫn không nói gì mà hành lễ lui ra.
Ra khỏi điện Thanh Chính, y gặp Tiết Lãng đang chờ bên ngoài.
Tiết Lãng thấy y thì mắt sáng rỡ rồi lại biến về nghiêm túc, hắn hỏi nhỏ, “Giờ đến Thiên Âm Các hả?”
Mạnh Trần gật đầu, “Ừ, đệ muốn đi cùng ta không?”
“Đương nhiên.” Tiết Lãng hất cằm, “Huynh đã hứa với ta rồi, bất kể đối mặt với chuyện gì ta cũng sẽ sát cánh bên huynh.”
Mạnh Trần mỉm cười, “Vậy đi thôi.”
Bất luận kết cục cuối cùng có ra sao, cũng nên đặt dấu chấm hết cho tất cả.
Y và Tiết Lãng đến Thiên Âm Các, vừa vào đã gặp Chung Ly Tĩnh. Thấy hai người đến cùng nhau, tiên tôn cao quý cũng chẳng ngạc nhiên, ông ta chậm rãi ngước nhìn, ánh mắt chỉ tập trung vào mỗi Mạnh Trần.
Mạnh Trần đón lấy ánh mắt của Chung Ly Tĩnh, y quỳ xuống dập đầu lạy ba lạy, sau đó gỡ thẻ bài tượng trưng cho thân phận đệ tử Thái Huyền Tông, đẩy đến trước mặt Chung Ly Tĩnh.
Nhìn hành động của y, ánh mắt Chung Ly Tĩnh cuối cùng cũng nổi gợn sóng.
“Đệ tử Mạnh Trần tạ lỗi với sư tôn, thẹn với ơn dạy dỗ của sư tôn.” Mạnh Trần nhìn thẳng vào mắt Chung Ly Tĩnh, nói dứt khoát, “Nay tự nguyện rời khỏi Thái Huyền Tông, xin sư tôn chấp thuận.”
Tiết Lãng quỳ bên cạnh Mạnh Trần, cũng dập đầu cho có rồi cao giọng nói, “Đệ tử Tiết Lãng tự nguyện rời khỏi Thái Huyền Tông, xin sư phụ chấp thuận.”
Thời gian như ngừng trôi, nắng chiều soi nghiêng qua khung cửa sổ, chiếu sáng bụi li ti.
Mạnh Trần không dám thở mạnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, chờ trong thoáng chốc như qua cả trăm năm, cuối cùng Chung Ly Tĩnh cũng mở miệng.
“Ta không cho phép.”
Máu trong người Mạnh Trần như đóng băng, y hít vào một hơi, “Ta thề, từ giờ đến cuối đời không bao giờ xuất hiện trước mặt người nữa. Vậy cũng không được sao?”
Y không nói thẳng ra, nhưng y tin Chung Ly Tĩnh hiểu được.
Từ nay về sau, ông tu đạo Vô Tình của ông, ta đi con đường riêng của ta, bảo đảm sẽ không chường mặt ra ngáng đường tu luyện của ông, lẽ nào ông vẫn không chịu tha cho ta?
Chẳng lẽ phải giết ta thì ông mới yên tâm?
Chung Ly Tĩnh không trả lời, ánh mắt ông ta đã nói lên tất cả.
Trái tim Mạnh Trần rơi xuống đáy vực, y chậm rãi đứng dậy.
“Nếu đã vậy…” Y nói, “Thứ cho đệ tử mạo phạm.”
Dứt lời, y và Tiết Lãng ăn ý nhảy ra khỏi Thiên Âm Các, đồng loạt kết thủ ấn, “Lên!”
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, mấy chục luồng sáng vàng bắn thẳng lên trời, kết thành một trận pháp phức tạp phủ trùm Thiên Âm Các.
Cảm nhận được hiện tượng khác thường, chưởng môn trong điện Thanh Chính bước ra ngoài, kinh ngạc nhìn trận pháp vàng rực trên trời, “Đại trận Phong Tiên?!”
Trận Phong Tiên có thể phong ấn linh lực từ Độ Kiếp trở xuống.
Sức mạnh của trận pháp vô cùng khủng khiếp, điều kiện ngặt nghèo, cực khó thi triển, gần như thất truyền trong giới tu chân, chỉ được ghi chép trong tài liệu của những môn phái cổ xưa. Sau khi sống lại, Mạnh Trần đến tầng tám Tàng Thư Các mượn quyển
Thiên Phúc Địa Tái Lục cốt để tìm thông tin về trận pháp này.
Ngay từ đầu y đã biết Bùi Ngọc Trạch và Ân Trì tuy tàn nhẫn độc ác nhưng nếu phòng bị chu đáo thì vẫn có thể đối phó.
Chung Ly Tĩnh mới là trở ngại lớn nhất, khó ứng phó nhất.
Chênh lệch giữa y và Chung Ly Tĩnh quá lớn, đừng nói lúc mới sống lại y mới ở Nguyên Anh, dù cho y có đột phá Luyện Hư trong thời gian ngắn một cách thần kỳ cũng chẳng phải đối thủ của Chung Ly Tĩnh.
Toàn giới tu chân có được bao nhiêu cường giả Đại Thừa đỉnh cấp? Muốn thắng Chung Ly Tĩnh khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Thế nên Mạnh Trần không định đánh trực diện với Chung Ly Tĩnh, từ khi sống lại, y dành phần lớn thời gian để thiết lập trận Phong Tiên quanh Thiên Âm Các. Trên lý thuyết thì trận pháp này có thể phong ấn đại năng dưới Độ Kiếp, nhưng trên thực tế, uy lực của nó phụ thuộc vào tu vi của người bày trận. Dù đã dốc hết sức lực, thậm chí trả giá bằng tuổi thọ nhưng tu vi cảnh Hóa Thần của Mạnh Trần chỉ có thể nhốt Chung Ly Tĩnh được mười mấy năm, cùng lắm là vài chục năm thôi.
Nhưng đây đã là biện pháp hữu hiệu nhất mà y có thể nghĩ đến, nếu thành công, y có thể thoát khỏi môn phái, tranh thủ thời gian tu luyện, cố gắng đột phá Luyện Hư, thậm chí là Đại Thừa. Vậy thì dù cho sau này Chung Ly Tĩnh phá trận rồi vẫn không chịu buông tha thì y cũng đủ sức đại chiến với ông ta.
Trận pháp này là đường sống duy nhất của y.
Mặt đất rung lắc dữ dội, cuồng phong thét gào, xoắn nát mây trời. Chung Ly Tĩnh đứng ở trung tâm đại trận, đạo bào như tuyết phần phật trong gió. Đối mặt với trận pháp đồ sộ, cường giả chí tôn đứng trên đỉnh thế giới cũng trở nên bé nhỏ.
Chung Ly Tĩnh không buồn để ý đại trận vàng rực đang nuốt chửng mình, mắt chỉ nhìn đau đáu bóng người ngoài trận.
Khởi động trận pháp nghịch thiên, linh lực của Mạnh Trần trôi đi như nước trút, mặt không còn màu máu, nhưng ánh mắt y vẫn buốt giá, thậm chí dấy lên sát ý.
Chung Ly Tĩnh xuất thần trong thoáng chốc, không khỏi nhớ về thời điểm vừa mới đón Mạnh Trần về, lúc ấy y còn bé xíu, đầu còn to hơn người, sức cũng yếu, cầm kiếm bằng hai tay mà còn cầm không chắc.
Mới chớp mắt mà thằng bé đã trưởng thành.
Trưởng thành đến độ có thể rút kiếm đối đầu với ông ta rồi.
Chung Ly Tĩnh rời mắt khỏi Mạnh Trần, nhìn xuống đại trận vàng rực. Ông ta nheo mắt, vươn bàn tay trắng như ngọc, nắm một chùm ánh sáng vàng.
Chùm sáng vàng bị màn sương trắng mang linh lực cuồn cuộn quấn lấy, ánh sáng dần ảm đạm rồi bị bóp vỡ tan.
Ngay sau đó, ánh sáng vàng lại ngưng tụ thành dây cước đâm xuyên cơ thể Chung Ly Tĩnh, mặt ông ta tái đi, khóe môi rướm máu.
Tình huống này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Mạnh Trần.
Chắc chắn Chung Ly Tĩnh sẽ không ngồi yên chịu chết, thế nhưng đại trận Phong Tiên khiến vô số cường giả sợ mất mật ắt có lý do, vì nó sẽ cắn trả người phá trận.
Đại trận Phong Tiên được chống đỡ bởi bốn mươi chín cột trụ, hễ phá một cột trụ thì sẽ bị cắn trả một lần. Tu vi càng cao, sức cắn trả càng mạnh. Mạnh Trần tính thử, với cảnh giới Đại Thừa đỉnh cấp của Chung Ly Tĩnh, nếu cậy mạnh phá vỡ đại trận Phong Tiên thì ông ta sẽ bị tổn hao sáu trăm năm tu vi, thậm chí khiến đạo tâm nứt vỡ, không cách nào cứu chữa được.
Kiếp trước, Chung Ly Tĩnh muốn giết y cũng vì nghe thiên cơ nói y sẽ phá hủy đạo Vô Tình, đạp đổ công sức mấy trăm năm tu hành của ông ta.
Đối với Chung Ly Tĩnh, tu luyện là quan trọng nhất. Giữa việc bị phong ấn mười mấy năm và phá trận để đánh mất mấy trăm năm tu vi, thậm chí làm rạn vỡ đạo tâm, khỏi cần nghĩ cũng biết Chung Ly Tĩnh sẽ lựa chọn cái nào.
Mạnh Trần tin như vậy.
Y giữ nguyên thủ ấn, linh lực đã cạn kiệt, dù Tiết Lãng liều mạng truyền linh lực cho y cũng không bằng được tốc độ hao mòn.
Gân mạch không chịu nổi gánh nặng, căng như sắp vỡ, khiến y đau đớn tột độ, nhưng y vẫn nghiến răng kiên trì, cố gắng đẩy uy lực của trận pháp lên mức cao nhất. Ánh sáng vàng đã chói đến mức không thể nhìn thẳng, bao bọc toàn bộ Thiên Cực Phong, ngay khi đại trận Phong Tiên sắp sửa hoàn thành…
Mạnh Trần như hóa đá, không dám tin vào mắt mình.
Giữa đại trận, một thanh kiếm màu bạc dần dần thành hình, rõ ràng là kiếm bản mệnh Phân Thiên của Chung Ly Tĩnh!
Bởi Chung Ly Tĩnh quá mạnh, gần như không có đối thủ nên kiếm Phân Thiên không xuất thế mấy trăm năm rồi, nhưng giờ đây nó đã được nhìn thấy ánh mặt trời!
“Không thể…”
Mạnh Trần khủng hoảng, trơ mắt nhìn ánh kiếm trắng bạc phóng thẳng lên trời với khí thế sấm vang chớp giật, tấn công đại trận Phong Tiên!!
Chỉ một thoáng mà trời long đất lở, trăng sao úa màu, toàn bộ Thiên Cực Phong bắt đầu sụp đổ!
Đệ tử các núi nháo nhào ùa ra, kinh hoàng nhìn về phía Thiên Cực Phong.
Mạnh Trần và Tiết Lãng bị sức mạnh tàn dư hất văng, chỉ thấy trời đất quay cuồng, ngực đau tức, cúi đầu hộc máu.
Khói bụi tan đi, một bóng người chậm rãi bước đến trước mặt Mạnh Trần. Tình trạng của Chung Ly Tĩnh cũng chẳng hơn gì Mạnh Trần, sắc mặt trắng bệch vì trọng thương, bàn tay nắm chuôi kiếm Phân Thiên cũng run nhẹ.
Mạnh Trần cố sức mở mắt, mỗi một dây thần kinh căng cực hạn vì biết nguy hiểm đang đến gần. Y cục cựa ngón tay, muốn bắt lấy kiếm của mình nhưng không còn sức nữa.
Y đã là nỏ mạnh hết đà, sức cùng lực kiệt.
Thấy Chung Ly Tĩnh dừng trước mặt, Mạnh Trần lòng như tro tàn. Thế nhưng kiếm Phân Thiên không chém xuống như dự đoán, Chung Ly Tĩnh cất kiếm, ho nhẹ hai tiếng rồi khom người ôm Mạnh Trần vào lòng.
“Con không cần phải sợ ta như vậy.” Chung Ly Tĩnh nói, dùng bàn tay lạnh giá lau vệt máu trên môi Mạnh Trần.
“Đạo tâm của ta vỡ nát từ lâu rồi.”