Editor: VệnMưa rơi suốt đêm, nước từ mái hiên nhỏ xuống song cửa gỗ rồi vỡ tung thành bọt.
Ánh nến mù mờ chiếu rọi cảnh xuân trên giường, trong không khí thoang thoảng làn hương kiều diễm.
Mạnh Trần bị vắt kiệt sức, uể oải nằm sấp trên giường, lớp áo đơn mỏng manh bị mồ hôi thấm ướt, phác ra đường nét vòng eo mảnh khảnh cùng xương hồ điệp quyến rũ.
Tên nào đó ăn quen nhớ mùi, tinh thần phấn chấn sấn đến vừa dụi vừa ngửi cổ Mạnh Trần, hít lấy mùi hương thơm ngát làm say lòng người.
Mạnh Trần đẩy hắn không nổi, đành mặc cho hắn làm càn. Ngay khi Tiết Lãng dí sát mặt đến định hôn thì y chợt nhớ ra điều gì, giơ tay bóp bẹp miệng hắn, nhíu mày hỏi nghiêm túc, “Khoan đã, sao đệ thông thạo quá vậy?”
Tiết Lãng chu mỏ, vô tội chớp mắt, “Hả?”
Mạnh Trần càng nghĩ càng ngờ vực, hai người họ đều là… lần đầu, thế tại sao y luống cuống hoảng loạn, còn Tiết Lãng lại điêu luyện như vậy?
Bình thường hở cái là xấu hổ đỏ mặt, ghẹo hắn chút thôi là tai đỏ chót, thế mà lên giường lại như sói như hổ, biết rõ nên làm gì trước làm gì sau, không hề trúc trắc.
Y nheo mắt, “Suýt thì quên, ba nghìn năm trước đệ là Ma tôn cơ mà. Trước khi gặp ta, có phải đệ đã nạp vô số mỹ cơ lô đỉnh các kiểu rồi phát sinh quan hệ…”
Nghe y càng nói càng thái quá, Tiết Lãng cuống lên, gỡ bàn tay đang bóp miệng mình ra, “Huynh không được bôi nhọ thanh danh của ta! Ta thề không có chứa chấp mỹ cơ lô đỉnh gì hết!”
Mạnh Trần hừ một tiếng, “Đệ mất trí nhớ mà, có chứa cũng không nhớ…”
“Ta cam đoan có mất trí nhớ cũng chỉ một lòng một dạ với huynh!” Tiết Lãng nói chắc nịch, “Kỹ thuật điêu luyện nhất định là do luyện ra từ trên người huynh!”
Mạnh Trần đỏ mặt, “Vớ vẩn.”
“Cứ nói đó, ai bảo huynh nghi ngờ ta.” Tiết Lãng lầm bầm, hắn nằm đè lên người Mạnh Trần, cắn một ngụm lên bả vai trắng ngần của y như trả thù.
“Shhh… đệ cầm tinh con chó à?” Mạnh Trần đẩy đầu hắn ra, trên bả vai xuất hiện một dấu răng đỏ vô cùng bắt mắt.
Không chỉ vậy, trên cổ, trên cánh tay, bên eo… và cả nơi khó nói cũng phủ kín dấu răng của Tiết Lãng.
“Huynh thơm quá mà.” Tiết Lãng thì thầm, cánh tay cường tráng ôm eo Mạnh Trần, cúi đầu mút nhẹ cánh môi đỏ thắm ướt át, “Ta không kiềm chế được.”
Cơ thể Mạnh Trần lúc nào cũng phảng phất hương phong lan, không biết có phải do bị Lưới Tằm ảnh hưởng hay không mà hương thơm vốn dịu nhẹ trở nên nồng nàn, ngọt lịm, khiến hắn không tài nào dằn lòng nổi.
“Đi chết đi.” Mạnh Trần đỏ mặt, kéo chăn quấn mình lại, “Ta mệt lắm, muốn ngủ.”
“Đừng mà, mới làm có mấy lần, cổ độc trong người huynh chưa bị đẩy ra hết đâu.” Tiết Lãng nhanh tay kéo chăn xuống, ôm gọn Mạnh Trần vào lòng, “Không tin huynh xem này…”
Hắn cố ý nhấn xuống nơi nào đó, Mạnh Trần liền bật ra tiếng rên, người mềm oặt. Tiết Lãng thừa cơ đè y xuống, ôm y lăn vào giường trong, nơi ánh nến chẳng thể rọi đến.
—o0o—
Vì giải độc nên Mạnh Trần và Tiết Lãng ở lại Mai Hoa Cốc thêm một ngày, sáng ngày thứ ba mới lên đường về.
Mai Tiếu Hàn cùng Lý Phong ra tiễn, Mai Tiếu Hàn đưa cho Mạnh Trần một cái túi đựng đủ loại linh đan diệu dược, còn lén lút dúi cho y hai bình thuốc nhỏ, nói khẽ, “Chuyện đó đó, ngươi ổn không?”
Mạnh Trần, “…”
“Khụ, thuốc này vừa trị eo nhức mỏi vừa giảm sưng, hiệu quả tốt lắm, đừng hỏi làm sao ta biết.” Mai Tiếu Hàn nói, “Mỗi lần dùng hai viên, ngươi cất đi.”
Mạnh Trần, “…Cảm ơn”
“Anh em tốt cần chi khách sáo thế.” Mai Tiếu Hàn hùng hổ vỗ vai Mạnh Trần rồi qua chào tạm biệt Tiết Lãng.
Lý Phong đứng như tượng một hồi, đột nhiên đi đến trước mặt Mạnh Trần. Mạnh Trần hơi kinh ngạc, không ngờ hắn lại chủ động bắt chuyện.
“Ta có một yêu cầu quá đáng.” Lý Phong ngập ngừng chốc lát rồi mở lời, “Có thể cho ta… một ít hạt giống hoa Nguyệt Sương được không?”
Mạnh Trần nhoẻn cười trả lời, “Đương nhiên là được. Chờ ta về Ma Vực rồi sẽ gửi cho ngươi ngay.”
Lý Phong chắp tay, chân thành nói, “Đa tạ.”
Bốn người chia tay, Mạnh Trần và Tiết Lãng lên xe ngựa.
Hôm qua giải độc quá tốn sức, Mạnh Trần còn mệt, vừa ngồi xuống đã thấy toàn thân rã rời. Tiết Lãng nhìn mà đau lòng, vội vàng trải chăn dày lên ghế, “Huynh nằm xuống ngủ một lát đi, ta không ôm huynh đâu.”
Sợ Mạnh Trần nghĩ miên man, hắn giải thích, “Đùi ta cứng lắm, sợ huynh khó chịu.”
Mạnh Trần, “…”
Y đá Tiết Lãng một cú, xoay người lấy chăn bọc kín mình rồi nằm xuống ngủ.
Ngựa Mộng Yểm kéo xe vừa nhanh vừa êm, bên cạnh còn có Tiết Lãng, Mạnh Trần nhanh chóng vào giấc, ngủ không biết trời trăng, thật lâu sau mới ngơ ngác hỏi Tiết Lãng, “Đến đâu rồi?”
Tiết Lãng rót cho y chén trà thấm giọng, ra vẻ thần bí, “Huynh tự nhìn đi.”
Mạnh Trần không biết hắn lại bày trò gì, vén màn lên nhìn thì ngẩn ra.
Đây không phải đường về Ma Vực, khung cảnh phồn hoa náo nhiệt, dường như là một thành trấn.
“Đây là đâu?”
“Thành Quy Nguyên.” Tiết Lãng đưa trà cho y, cười nói, “Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, về gấp làm gì. Chẳng phải lúc trước huynh nói muốn đi xem hoa mai trong Mai Hoa Cốc, ngắm thác Đại Nhạn, uống rượu hoa đào của thành Quy Nguyên đó sao? Hai chỗ trước mình đi rồi, giờ đến thành Quy Nguyên dạo chơi.”
Mạnh Trần không ngờ y chỉ thuận miệng nói một câu mà Tiết Lãng nhớ đến tận bây giờ, tim y nhũn ra, ôm ly trà, mỉm cười “ừ” một tiếng.
Thành Quy Nguyên thuộc nước Lương, là một trong những thành trấn sầm uất, phồn vinh và yên bình nhất. Trong thành có nhà trọ Quy Nguyên nổi tiếng với những món ăn độc nhất vô nhị và rượu hoa đào lừng danh thiên hạ, bởi vậy, thành Quy Nguyên tuy là thành trấn của người phàm nhưng có rất nhiều tu sĩ tìm đến. Nhà trọ tấp nập khách ra vào, lá cờ xanh treo trước cửa phấp phới trong gió, bên cửa sổ được gài mấy cành đào, không gian thoáng đãng, bàn ghế sạch sẽ, buôn bán đắt như tôm tươi.
Mạnh Trần và Tiết Lãng vào nhà trọ, lập tức có tiểu nhị tươi cười ra tiếp đón, “Hai vị nghỉ chân hay ở trọ ạ?”
Tiết Lãng, “Lấy một phòng thượng hạng, bưng hết món ngon của nhà trọ lên.”
Tiểu nhị thấy nhiều biết rộng, nhìn phát biết ngay hai người thân phận bất phàm, trăm phần trăm là khách sộp, bèn vui vẻ dẫn hai người đến bàn kế cửa sổ, dâng trà ngon và thức nhắm.
Trước kia còn ở tông môn, không ít lần xuống núi làm nhiệm vụ phải thuê phòng trọ, nhưng hiếm khi nào Mạnh Trần được nhàn nhã như lúc này. Y dùng tay trái chống cằm, quay đầu nhìn cảnh tượng xô bồ náo nhiệt, đậm mùi khói lửa nhân gian ngoài cửa sổ, không biết nghĩ đến cái gì mà nhoẻn cười.
Tiết Lãng thấy y cười thì tâm trạng cũng vui phơi phới, nhích lại gần hỏi, “Nghĩ gì mà vui thế? Nói ta nghe xem nào.”
Mạnh Trần xoay mặt qua, “Ta đang nghĩ mai này lớn tuổi, chỉ muốn bình yên thì có lẽ sẽ đến đây mua một căn nhà, mỗi ngày trồng hoa thưởng trà trêu chim.”
“Hay đó.” Tiết Lãng nói, “Đến lúc đó ta phụ trách nấu ăn, quét dọn, làm cỏ bón phân, huynh chỉ cần ngồi ghế tắm nắng là được.”
Mạnh Trần chống cằm nhìn hắn, “Không làm Ma tôn nữa à?”
“Ai thích làm thì làm.” Tiết Lãng nắm tay y, “Ta theo huynh cả đời, không được chê ta phiền.”
Mạnh Trần mím môi cười, cái dáng cụp mắt cười tủm tỉm này yêu chết đi được, Tiết Lãng ngứa ngáy trong lòng, nhưng không thể làm gì quá trớn trước mặt bao nhiêu người, đành phải nhéo lòng bàn tay Mạnh Trần hai cái rồi nốc hết ly trà.
Trong lúc chờ thức ăn lại có khách vào, tiểu nhị quay đầu nhìn, thấy mặt khách thì cười hớn hở, thái độ niềm nở hơn cả khi tiếp đón Mạnh Trần và Tiết Lãng, “Khách quý khách quý, mời Mạnh tướng quân vào!”
Tiểu nhị nói rất lớn khiến nhiều vị khách tò mò quay đầu nhìn, khách mới vào là một người đàn ông cao to vạm vỡ, gương mặt đoan chính, khí khái hào hùng. Hắn nhìn một vòng sảnh lớn rồi xoay người đỡ người phụ nữ trung niên phía sau, cười bảo, “Đồ ăn ở đây ngon lắm, bảo đảm hai người sẽ thích.”
Đi bên cạnh người phụ nữ là một thiếu nữ độ tuổi cập kê, dung nhan xinh đẹp, nàng bĩu môi làm nũng, “Đại ca đừng dài dòng nữa, đi dạo cả buổi trưa, muội sắp chết đói rồi.”
Một thanh niên khác vươn tay búng trán thiếu nữ, cười mắng, “Tham ăn.”
Cử chỉ vừa thân thiết vừa tự nhiên, hẳn là người một nhà. Mạnh tướng quân có vẻ là khách quen nên không cần tiểu nhị dẫn đường, hắn tự đưa mẹ cùng em trai em gái đến bàn mình thường ngồi.
Tiết Lãng nhìn cái rồi thôi, chợt thấy Mạnh Trần vẫn còn nghiêng đầu nhìn về hướng kia, cứ tưởng là y hiếu kỳ, lúc tiểu nhị bưng thức ăn lên, hắn liền hỏi, “Mạnh tướng quân kia lai lịch thế nào?”
Tiểu nhị đặt hai bình rượu hoa đào lên bàn, cười nói, “Chắc chắn hai vị không phải người bản địa, nước Lương này có ai mà không biết Mạnh Chiêu. Trước kia, nước Triệu phái hai mươi vạn đại quân sang xâm lược, Mạnh Chiêu lấy một địch trăm, lập chiến công hiển hách nên được bệ hạ phong làm Phiêu Kỵ đại tướng quân. Mạnh tướng quân xuất thân nghèo khó, mười tám tuổi tòng quân, một thân một mình lập biết bao công lao, lại còn vô cùng hiếu thảo, sau khi phát tài thì lập tức đón cha mẹ anh em về ở, mới đây ngài ấy còn tìm được mối hôn nhân tốt cho em gái nữa đấy.”
Tiết Lãng gật đầu, xem ra vị tướng quân này là người có tình có nghĩa.
Tiểu nhị bưng đồ ăn thức uống lên rồi rời đi, Tiết Lãng thấy Mạnh Trần vẫn chưa chịu dứt mắt thì bất mãn ra mặt, “Chậc, nhìn chưa đủ à?”
Bấy giờ Mạnh Trần mới hoàn hồn, chậm rãi quay đầu lại.
“Tướng quân kia đẹp trai lắm hay sao?” Tiết Lãng hậm hực bóp nát hột đậu phộng, “Đẹp trai cỡ nào cũng đâu có bằng ta.”
“Ừ.” Mạnh Trần đáp khẽ, im lặng một hồi lại nói, “Cơ mà, hình như đó là Đại ca của ta.”
Tiết Lãng ngớ người, đũa tuột khỏi tay.
Mạnh Trần ngơ ngẩn nhìn mặt bàn.
Y bị bán vào năm chín tuổi, lúc ấy Mạnh Chiêu đã mười sáu mười bảy nên dù đã qua mười năm mà dáng vẻ vẫn không thay đổi quá nhiều.
Quan trọng nhất, người phụ nữ kia chính là mẹ ruột của y.
Mạnh Trần chưa từng nghĩ có ngày được gặp lại người thân của mình, tại thời điểm và địa điểm không đoán trước được như bây giờ. Năm xưa thôn làng mất mùa, cha mẹ nuốt nước mắt bán y đổi được hai bao gạo. Về sau y cứ mãi băn khoăn, không biết hai bao gạo có thể cho họ ăn được bao lâu, liệu cả nhà có chịu đựng được không.
Giờ xem ra tất cả đã sống sót vượt qua, lại còn sống rất tốt.
Em gái y năm đó vẫn còn là đứa nhỏ nằm trong tã, chớp mắt đã sắp làm vợ người ta rồi…
Ngay lúc y đang hồi tưởng chuyện xưa, chợt nghe ai kéo ghế ken két, Tiết Lãng ngồi đối diện bỗng dưng đứng phắt dậy.
Y giật mình, mặt mày Tiết Lãng đằng đằng sát khí, rõ là muốn đánh nhau, y nói nhỏ, “Ngồi xuống.”
Tiết Lãng nhíu mày, tức tối muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt Mạnh Trần thì nhẫn nhịn ngồi xuống, hít vào một hơi, “Xin lỗi… ta không nên đưa huynh đến đây, ta không biết sẽ gặp họ…”
Tiết Lãng biết rõ quá khứ của Mạnh Trần, nếu năm xưa không bị cha mẹ nhẫn tâm bán đi thì Mạnh Trần sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy, nếu không gặp được Chung Ly Tĩnh, biết đâu y đã chết cóng trong đêm đông tuyết lớn.
Nào ngờ gia đình vứt bỏ cốt nhục thân sinh này lại chó ngáp phải ruồi, được sống tháng đẹp ngày lành.
“Đệ có làm gì sai đâu mà xin lỗi.” Mạnh Trần cười nói, “Ta không sao, nhiều năm như vậy, ta không còn cảm giác gì nữa rồi.”
Khi mới bị bán, một thân một mình lặn ngụp trong bể khổ, thỉnh thoảng y còn oán hận. Nhưng sau này bước vào tiên đạo, cắt đứt duyên trần, y đã buông bỏ tất cả rồi.
Những người kia sống hay chết, sướng hay khổ chẳng còn liên quan gì đến y nữa.
“Dùng bữa đi.” Mạnh Trần điềm nhiên đưa đôi đũa mới cho Tiết Lãng, y tự gắp thức ăn cho mình, “Để lâu sẽ nguội đó.”
Tiết Lãng nhìn nét mặt bình thản của y mà tim như dao cắt, càng thêm khó chịu.
Mạnh Trần là người như thế nào, hắn còn không rõ hay sao?
Ngoài mặt nhìn y thờ ơ lạnh lùng, thế nhưng y lại là người nặng tình hơn bất kỳ ai. Gặp lại người nhà đã vứt bỏ mình, nhìn họ hòa thuận sum vầy, vui vẻ dùng cơm, chẳng một ai nhận ra Mạnh Trần ngồi cách đó không xa cũng từng là một thành viên trong nhà, từng là người thân máu mủ ruột rà… Sao y có thể không tổn thương? Sao y có thể vô cảm cho được?
Tiết Lãng ấm ức thay y, lại không thể đánh họ, hắn ngậm bồ hòn một hồi rồi nói với Mạnh Trần, “Huynh ở đây chờ ta, ta ra ngoài một lát.”
Mạnh Trần chụp tay áo hắn, “Đệ đừng…”
“Huynh yên tâm, ta không đi tìm họ.” Tiết Lãng bĩu môi, “Ta đâu đến nỗi ra tay với người phàm.”
Hắn chỉ cần nhấc một ngón tay là có thể khiến đám người kia tan thành khói bụi, nhưng hắn biết đó không phải điều Mạnh Trần muốn. Hơn nữa, đầu sỏ là cha mẹ của Mạnh Trần, anh em của y vô tội, nhất là mấy đứa trẻ năm đó còn quấn tã, hắn không thể nào làm hại họ.
Mạnh Trần nhìn hắn một cái rồi buông tay.
Quả nhiên Tiết Lãng không đi đến hướng Mạnh Chiêu, hắn đi hai bước rồi biến mất, chẳng biết là đi đâu. Mạnh Trần thừ người chờ một hồi, chợt cảm giác có ai giật vạt áo mình.
Y quay đầu nhìn lại, thấy một thằng bé chừng năm, sáu tuổi đang đứng bên cạnh, mặt mày bụ bẫm trắng trẻo, đôi mắt đen láy nhìn y không chớp.
Mạnh Trần, “…”
Y nhất thời cứng họng, thằng nhỏ này rõ ràng là Tiết Lãng phiên bản thu nhỏ nhiều cỡ!
Bé con Tiết Lãng nhìn y chằm chặp, gương mặt búng ra sữa cười toe toét, giơ hai cánh tay ngắn ngủn với Mạnh Trần, bi bô nói.
“Thần tiên ca ca, ôm cái đi!”