Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta

Chương 65

Editor: Vện

Tình trạng của Lý Phong vô cùng nghiêm trọng, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nhất là cánh tay phải đã đứt lìa, đại phu ở Ma Vực đều bó tay, e rằng chỉ có Mai Tiếu Hàn mới chữa được thương tích cỡ này.

Mạnh Trần lo lắng, “Ngươi cũng đang bị thương nặng…”

Mai Tiếu Hàn, “Ta chịu đựng được.”

Mạnh Trần không nói gì nữa, các đại phu làm trợ thủ cho Mai Tiếu Hàn, điều chế ra thuốc mỡ tái tạo da thịt theo hướng dẫn của y, bôi lên mặt cắt vết thương cánh tay phải của Lý Phong, sau đó chữa trị những vết thương lớn nhỏ toàn thân hắn. Băng bó xong xuôi, Mai Tiếu Hàn mướt mồ hôi lạnh, mặt mày tái nhợt, kiệt sức ngất xỉu.

Nhóm đại phu lại cuống cả lên, hối hả đút thuốc cầm máu cho Mai thần y, sắp xếp ổn thỏa cho hai thương binh, cuối cùng mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Nghe đại phu nói tính mạng hai người không còn nguy hiểm, Mạnh Trần cũng nhẹ lòng. Tiết Lãng nhìn thoáng qua hai người nằm ngủ cạnh nhau, “Giờ có thể khẳng định người ám sát không phải Lý Phong.”

Nếu không, Mai Tiếu Hàn sẽ không cầu xin họ cứu Lý Phong khi vừa tỉnh lại.

Mạnh Trần gật đầu, “Hơn nữa, Mai cốc chủ được tìm thấy khi đã dạt vào bờ, Lý Phong thì còn dưới đáy sông. Ta đoán hành động cuối cùng khi còn tỉnh táo của Lý Phong là dùng hết sức đẩy Mai cốc chủ lên bờ.”

Còn hắn lại vì thế mà kiệt sức, bị cuốn vào dòng nước ngầm, rồi bị quái vật cắn đứt một cánh tay.

Tiết Lãng an ủi, “Ít ra hiện giờ hai người họ đã an toàn, chờ họ tỉnh lại sẽ biết sự thật.”

Mạnh Trần gật đầu.

Đến lúc đó, Mạnh Trần có thể chạm đến chân tướng về thiên cơ.

—o0o—

Hôm nay, Mạnh Trần đến thăm Mai Tiếu Hàn thì thấy y đã tỉnh lại.

Mai Tiếu Hàn ngồi bên cạnh Lý Phong, ngón tay chạm nhẹ vào phần băng gạc dày quấn lấy cánh tay phải của hắn, nhìn hắn không chớp mắt.

Mạnh Trần thả nhẹ bước chân, đưa cho y một cốc nước ấm, “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Mai Tiếu Hàn quay đầu nhìn Mạnh Trần, nhận cốc nước, “Không sao nữa rồi.” Sau đó nghiêm túc nói, “Thật sự rất cảm ơn các ngươi.”

Mạnh Trần, “Ngươi đã nói bạn bè với nhau không cần nói cảm ơn.”

Mai Tiếu Hàn cười khẽ, ánh mắt đã lấy lại tia sáng. Y uống nước thấm giọng, thở ra một hơi rồi bảo, “Kẻ hạ lệnh truy sát ta và Lý Phong là Từ Xán.”

Quả nhiên là thế.

“Đúng là Từ Xán đã săn sóc ta từ bé, cũng là người mà ta tin tưởng nhất ngoài Lý Phong.” Mai Tiếu Hàn nhắm mắt, vẻ mặt mỉa mai, “Nhưng rốt cuộc vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của quyền lực.”

Từ Xán từng là phụ tá đắc lực của ba đời cốc chủ Mai Hoa Cốc, lão trung thành tận tâm, cống hiến hết mình, thế nên chẳng một ai tin lão sẽ chiếm đoạt vị trí cốc chủ.

Ngay cả bản thân Từ Xán ban đầu cũng không có ý định này.

Hai mươi năm trôi qua, mọi người nói lão trung thành. Năm mươi năm trôi qua, mọi người khâm phục công lao của lão. Hai trăm năm trôi qua, có người nói lão đần độn.

“Đại trưởng lão thì sao chứ? Suy cho cùng cũng chỉ là bề tôi cả đời khom lưng uốn gối, chậc, khiếp nhược.”

“Đường đường là cường giả Đại Thừa, đi đến đâu cũng có thể làm bá chủ, sao lại cam tâm làm trâu làm ngựa cho người ta vậy? Từ Xán đúng là không có tiền đồ.”

“Từ Xán trung thành với cốc chủ đời trước thì không nói, nhưng Mai Tiếu Hàn chỉ là một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh, tu vi mới ở Hóa Thần, sao Từ Xán lại cam lòng tôn y làm chủ được nhỉ? Nếu là ta thì ta đã ngồi lên cái ghế cốc chủ từ lâu rồi.”

Những lời đàm tiếu quanh quẩn bên tai, nghe mãi nghe mãi, Từ Xán cũng bắt đầu nghi ngờ có phải bản thân lão thật sự quá nhu nhược?

Lão đã hơn hai trăm ba mươi tuổi, dù là cường giả Đại Thừa thì tuổi thọ cũng có hạn, lẽ nào nửa đời sau của lão vẫn phải tiếp tục làm phụ tá cho ba đời cốc chủ nữa hay sao?

Rõ ràng năng lực của lão không thua kém ai, vậy mà cả đời chỉ có thể làm cái bóng sau lưng người khác, liệu có quá bất công?

Ý định làm phản bắt đầu nhen nhóm, rồi dần dần ăn sâu bén rễ, cuối cùng như ngọn lửa cháy bùng dữ dội. Tình thương đối với Mai Tiếu Hàn một tay lão nuôi lớn biến thành oán hận, chính y cũng trở thành chướng ngại vật trên con đường xưng bá của lão.

Khi sự chịu đựng đã đến giới hạn, rốt cuộc lão cũng xé bỏ lớp mặt nạ trung hậu giả dối, lộ ra nanh nọc che giấu bấy lâu.

“Ta quá tín nhiệm lão, thường ngày chỉ vùi đầu nghiên cứu y thuật, giao toàn bộ công việc trong cốc cho lão quản lý. Chờ khi ta nhận ra vấn đề thì lão đã nắm toàn quyền điều khiển Mai Hoa Cốc.” Mai Tiếu Hàn nói khẽ, “Nếu không nhờ Lý Phong liều mạng che chở thì ta đã bỏ mạng rồi.”

Đêm đó, Từ Xán làm phản, phái mấy chục cao thủ ám sát Mai Tiếu Hàn. Lý Phong bảo vệ y, một mình hạ gục toàn bộ sát thủ nhưng vẫn không thể chạy thoát.

Cường giả Đại Thừa Từ Xán đích thân chặn giết, Lý Phong đã bị thương không đánh lại, bèn ôm Mai Tiếu Hàn nhảy xuống vực.

“May sao dưới vực là con sông, bọn ta thoát chết, nương theo dòng nước bơi ra khỏi Mai Hoa Cốc.” Mai Tiếu Hàn nói, “Từ Xán phát lệnh truy lùng toàn giới tu chân, nếu bị bắt thì bọn ta chỉ có một con đường chết. Sau khi bàn bạc, bọn ta quyết định đến Ma Vực tìm các ngươi.”

Dọc đường hai người bị sát thủ tập kích liên tục, vất vả lắm mới đến được Ma Vực, nhưng do không quen thuộc địa hình nên rơi xuống Ám Hà. Trước khi bất tỉnh, Mai Tiếu Hàn chỉ nhớ Lý Phong liều mạng đẩy y lên bờ, y cố gắng níu tay Lý Phong nhưng chỉ bắt được dòng nước lạnh lẽo.

Mai Tiếu Hàn kể mà mắt đỏ hoe, y xoa mặt Lý Phong, cúi đầu hôn lên đôi môi khô nứt của hắn.

Mạnh Trần im lặng lắng nghe, chờ Mai Tiếu Hàn bình tĩnh hơn mới nói, “Sau khi nghe về biến cố ở Mai Hoa Cốc, ta và Tiết Lãng đã đến đó tìm ngươi, cũng đã gặp Từ trưởng lão. Lão ta nói ngươi từng nghe thấy thiên cơ, có thật không?”

“Thật.” Mai Tiếu Hàn gật đầu, “Nửa năm trước, âm thanh đó đột nhiên xuất hiện trong đầu ta, không biết vì sao nó cho ta cảm giác như đó là ý trời, thúc giục ta tin tưởng, khơi gợi để ta làm theo.”

Thiên cơ nói sẽ có một ngày Lý Phong vì quyền thế mà phản bội Mai Tiếu Hàn, thậm chí đẩy y vào chỗ chết. Cách giải quyết tốt nhất hiển nhiên là tiên hạ thủ vi cường, phải nhổ cỏ tận gốc Lý Phong.

“So với âm thanh mơ hồ kia, ta lựa chọn tin tưởng Lý Phong.” Mai Tiếu Hàn nhìn Lý Phong, ánh mắt đầy ắp dịu dàng, “Huynh ấy bầu bạn với ta gần hai mươi năm rồi. Người đời nói huynh ấy là cái bóng của ta, nhưng ta cảm thấy bọn ta đã hòa làm một… Ta có thể không tin ý trời, không tin vào định mệnh, nhưng không thể không tin huynh ấy.”

Sự thật chứng minh Lý Phong không phản bội y. Còn Từ Xán sau khi biết được thiên cơ đã nảy sinh ác ý phản chủ đoạt quyền rồi đổ tội cho Lý Phong, hòng dẫn dắt dư luận che giấu sự thật.

Mạnh Trần gật đầu, suy đoán trong đầu dần rõ ràng hơn.

“Ngươi nhớ nghỉ ngơi nhiều vào.” Mạnh Trần nói, “Nếu không Lý Phong tỉnh lại thấy ngươi như vậy sẽ đau lòng lắm.”

Mai Tiếu Hàn cười với Mạnh Trần, “Ừ, ta hiểu mà.”

Mạnh Trần không làm phiền y nữa mà quay về điện Phương Thảo.

Tiết Lãng đang ngồi trên giường nhỏ bên cửa sổ, tay cầm viên Lưu Ánh Châu mà chơi. Thấy Mạnh Trần về thì lập tức vẫy tay với y, hớn hở chỉ hình ảnh trên không trung, “Hỏi huynh chuyện này, ta hồi trẻ đẹp trai hơn hay ta bây giờ đẹp trai hơn?”

Mạnh Trần, “…”

Đã biết là cùng một người mà vẫn kiên trì hỏi vấn đề ngớ ngẩn này mãi.

Y đang có tâm sự, thuận miệng đáp, “Đẹp hết.”

Tiết Lãng xụ mặt ngay tức thì, “Huynh trả lời cho có.”

Càng ngày càng khó chiều.

Mạnh Trần nhìn hắn rồi đi qua ngồi lên đùi Tiết Lãng, cúi đầu hôn lên môi hắn.

Tiết Lãng không ngờ y chủ động như vậy, tai đỏ chót vì kích động, hắn thuận thế ôm eo Mạnh Trần, ấn sau gáy y khiến nụ hôn sâu hơn.

Hồi lâu sau, Mạnh Trần ngẩng đầu, ôm mặt Tiết Lãng mà nói, “Lúc trước đẹp trai kiểu lanh lợi đáng yêu, bây giờ đẹp kiểu đĩnh đạc trưởng thành, ta thích hết, trả lời vậy chịu chưa?”

Tiết Lãng, “Chịu.”

Mạnh Trần nhéo mặt hắn, trượt từ đùi hắn xuống giường, “Rồi, nói chính sự.”

Tiết Lãng ngoài miệng ậm ừ mà ấm ức trong lòng, ngồi trên đùi nói chính sự cũng được mà.

Mạnh Trần thuật lại thông tin nghe được từ Mai Tiếu Hàn, rồi trình bày kết luận đúc kết của mình, “Ta nghi ngờ thiên cơ kia là có kẻ lén lút giờ trò.”

Hồn Tiết Lãng cuối cùng cũng nhập xác, hắn nghiêm mặt hỏi, “Nghĩa là sao?”

“Ta đã nghe nhắc đến thiên cơ ba lần.” Mạnh Trần nói, “Lần đầu là Chung Ly Tĩnh nghe thiên cơ nói ta sẽ phá hủy đạo Vô Tình của ông ta, nên ông ta mới muốn giết ta. Lần thứ hai là thành chủ thành Tiên Lạc Lê Sâm nghe thiên cơ nói vợ của ông ta sẽ phản bội, thế là ông ta giam cầm vợ mình. Lần thứ ba là Mai cốc chủ nghe thiên cơ nói Lý Phong sẽ giết y đoạt quyền.”

“Thoạt nhìn thì những lời tiên đoán đều đã trở thành sự thật, nhưng trên thực tế, nó chỉ thúc đẩy mọi chuyện tiến đến kết cục cuối cùng. Chuyện của Mai cốc chủ và Lý Phong là minh chứng rõ ràng nhất, thiên cơ chỉ là lời dối trá, nó không phải lời cảnh báo mà có mục đích khác…”

Tiết Lãng bắt được then chốt, “Để hạ gục những đại năng?”

Mạnh Trần, “Nói đúng hơn là hạ gục những đại năng có tiềm năng vô hạn.”

Trên đời thiếu gì cường giả Đại Thừa, nhưng ngoại trừ Chung Ly Tĩnh và Lê Sâm thì không hề nghe nói có ai gặp trường hợp tương tự. Huống hồ Lý Phong mới ở cảnh Luyện Hư mà đã bị thiên cơ nhắm trúng.

Mạnh Trần ngẫm nghĩ rất lâu mới tìm ra điểm chung của họ. Chung Ly Tĩnh và Lê Sâm đã đạt đến đỉnh cấp Đại Thừa, chỉ cách Độ Kiếp một bước nhỏ. Lý Phong chưa đến ba mươi đã đột phá Luyện Hư, trong vòng trăm năm cũng có thể tu luyện đến Đại Thừa đỉnh cấp.

Nói cách khác, tỷ lệ mà ba người họ có thể đột phá Độ Kiếp, phi thăng thành tiên là cực kỳ cao.

Mấy nghìn năm qua chưa từng nghe có ai phi thăng thành tiên, nhưng chưa từng nghe không có nghĩa là không có.

“Thiên cơ kia rất giống với thuật Truyền Âm Nhập Nhĩ mà tu sĩ cấp cao thường dùng, cơ mà vì tu vi của người thi thuật quá cao, hoặc vì cố ý nên mới tạo ra ảo giác như ý trời hay lời nhắc nhở của trời cao.” Mạnh Trần hỏi Tiết Lãng, “Đệ có làm được không?”

Tiết Lãng lắc đầu, mặt nặng mày nề.

Hai người nhìn nhau, lòng đã có đáp án.

Ngay cả cảnh Độ Kiếp cũng không làm được, vậy thì kẻ chủ mưu chỉ có thể là tiên.

“Vậy thì tại sao ta không nghe được thiên cơ?” Tiết Lãng bực dọc, “Ta mới là người gần cảnh giới tiên nhất mà.”

Khinh hắn hay gì?

Mạnh Trần cũng không nắm chắc, “Chẳng lẽ hắn ta không đủ sức ảnh hưởng đến cảnh Độ Kiếp?”

Tiết Lãng hứ một tiếng, lát sau lại hứ cái nữa.

Mạnh Trần nhìn hắn hờn dỗi mà buồn cười, “Sao thế?”

“Ta không phải người đàn ông mạnh nhất trần đời.” Tiết Lãng quạu đeo, “Huynh chê ta.”

“Ai bảo.” Mạnh Trần dỗ hắn, “Trong lòng ta, đệ lợi hại nhất.”

Tiết Lãng lên tinh thần một chút, sáp đến hỏi nhỏ, “Vậy ta trên giường cũng lợi hại nhất phải không?”

Mạnh Trần, “?”

Sao tự dưng lạng qua đề tài này vậy?

“Huynh coi, ta còn có thể giúp huynh tăng cấp.” Tiết Lãng rục rịch, ngồi sát rạt, “Muốn song tu không?”

Mạnh Trần mặt vô cảm nhìn trời còn sáng trưng, ấn đầu tên nào đó xuống giường rồi lạnh lùng bỏ đi.

—o0o—

Năm ngày sau, Lý Phong tỉnh lại.

Vừa mở mắt đã thấy Mai Tiếu Hàn nằm nhoài bên mép giường ngủ gật.

Tảng đá trong lòng hắn rơi xuống, hắn lặng lẽ thở phào, nhìn thoáng qua cánh tay phải bị cụt rồi vươn tay trái vuốt tóc Mai Tiếu Hàn.

Mai Tiếu Hàn nghe có động tĩnh là dậy ngay, thấy Lý Phong đã tỉnh thì mắt đỏ ửng, run rẩy nắm chặt tay hắn, nói không thành lời.

“Đừng khóc.” Giọng Lý Phong khàn đặc, xoa nắn tay y rồi nâng tay lau nước mắt cho y, “Ta không sao.”

“Như vầy rồi mà còn không sao?” Mai Tiếu Hàn khóc nức nở, “Tay huynh đứt mất rồi!”

“Còn tay trái mà.” Lý Phong nói, “Có thể dùng kiếm, cũng có thể ôm em.”

Vành mắt Mai Tiếu Hàn nóng xót, tên đầu gỗ thường ngày có đánh có mắng cũng không nói nổi một câu lãng mạn, bây giờ chỉ nói bâng quơ vậy thôi mà đã khiến y muốn khóc òa.

“Tay phải của huynh sẽ mọc lại.” Mai Tiếu Hàn hôn lên mặt hắn, hít mũi nói, “Ta muốn huynh ôm ta bằng hai tay.”

Ánh mắt Lý Phong đượm nét cười, nghiêm túc trả lời, “Được.”
Bình Luận (0)
Comment