Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta

Chương 7

Editor: Vện

Mạnh Trần vào Thái Huyền Tông lúc mới mười ba tuổi.

Tuy còn nhỏ nhưng y đã trải qua rất nhiều chuyện mà lứa tuổi này không thể biết, quen nhìn ấm lạnh tình đời, thế nên khi Chung Ly Tĩnh dẫn y đến gặp Đại sư huynh Bùi Ngọc Trạch, Mạnh Trần biết ngay vị sư huynh này không dễ chung đụng.

Gã thoạt nhìn chừng mười sáu mười bảy, ôn tồn lễ độ, gương mặt luôn vương ý cười, dịu giọng gọi y là “Mạnh sư đệ”, nhưng trong đôi mắt phượng đẹp đẽ kia nào có bóng dáng của “Mạnh sư đệ”.

Mạnh Trần biết nên chưa bao giờ làm gì để Bùi Ngọc Trạch ghét mình, chỉ lẳng lặng sinh hoạt trong viện, ngày đêm đọc sách, ngồi thiền, luyện kiếm. Cho đến mấy tháng sau, một bí cảnh trong Thái Huyền Tông mở cửa, đệ tử tu vi từ Trúc Cơ trở lên là đủ tư cách tham gia. Trước khi vào bí cảnh, trưởng lão Dữu Niên báo với mọi người rằng đệ tử vượt qua bí cảnh sẽ được một viên Tẩy Tủy Đan, uống vào có thể thay da đổi thịt, cải thiện tư chất, tăng tiến cảnh giới.

Đây là đan dược cực phẩm vô cùng quý, các đệ tử phấn chấn, không chờ nổi muốn lao vào bí cảnh. Tuy Mạnh Trần cũng muốn nhưng y tự biết trình độ hiện tại của mình không có cách nào lấy được Tẩy Tủy Đan.

Y mới nhập môn năm tháng, tu vi từ Luyện Khí tăng đến Trúc Cơ một cách thuận lợi, hiện đang ở Trúc Cơ tầng ba. Các trưởng lão và chưởng môn đều kinh ngạc với tốc độ tu luyện của y, nhưng Mạnh Trần thấy bản thân vẫn còn kém lắm. Cao thủ nhiều như mây, sư phụ đã đứng ở đỉnh giới tu chân, y chẳng qua chỉ mới tiến một bước đầu tiên mà thôi, thật sự không thấy có gì đáng để tự hào.

Mạnh Trần vào bí cảnh với mục đích rèn luyện, tính y cẩn thận, lại giỏi quan sát nên tránh được rất nhiều cạm bẫy. Hoặc cũng có lẽ do đạo tâm vững chắc nên thuận lợi vượt qua mấy khảo nghiệm tâm lý, may mắn tìm đến ải cuối cùng.

Y bị nhốt trong không gian kín tối như đáy giếng, bốn phía là tường đá gồ ghề, ngẩng đầu chỉ thấy vòm trời hình tròn, hẳn là lối ra. Mạnh Trần ngự kiếm bay lên, mắt thấy chỉ còn cách miệng giếng mấy tấc nhưng không tài nào vượt qua được, y đành phải đáp đất tìm đường khác.

Giờ y mới phát hiện dưới giếng còn một người, vì quá tối, đối phương lại đứng trong góc nên ban đầu y không nhìn thấy.

Chưa kể còn là người quen.

“Đại sư huynh.” Y chần chừ lên tiếng, “Huynh cũng kẹt ở đây sao?”

“Ừ.” Bùi Ngọc Trạch bước ra từ trong bóng tối, mỉm cười ôn hòa, “Ta đến sớm hơn đệ một chút, cũng thử ngự kiếm bay ra nhưng không được, xem ra ải này không dễ đâu.”

Gã vừa dứt lời, trong không trung chợt vang lên một giọng già nua, “Vô dụng thôi, các ngươi muốn rời khỏi đây thì chỉ có một cách…”

Mạnh Trần, “Cách gì?”

“Giết đối phương.” Giọng nói kia không chút dao động, điềm tĩnh đến tàn nhẫn, “Giết đối phương là có thể ra ngoài, lấy được Tẩy Tủy Đan và vô số châu báu trong bí cảnh. Nếu không, hai người các ngươi sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi.”

Giọng nói im bặt, giếng sâu không còn tiếng động, Mạnh Trần chậm rãi quay đầu, đối mặt Bùi Ngọc Trạch.

Nét mặt đối phương vẫn dịu dàng, nhưng không biết tại sao Mạnh Trần lại rùng mình khi nhìn vào đôi mắt phượng kia.

“Trong bí cảnh hay có yêu ma mê hoặc lòng người, không thể tin.” Im lặng hồi lâu, Bùi Ngọc Trạch nói, “Tìm xung quanh xem có lối ra nào khác không.”

Mạnh Trần thầm thở phào, vội vàng kiểm tra tường đá. Họ lục tung mọi ngóc ngách trong giếng, dùng hết pháp thuật có thể nghĩ đến nhưng vẫn không thể thoát ra. Đáng sợ hơn là thể lực của họ sụt giảm nghiêm trọng, thân thể đã tích cốc cũng cảm nhận được đói khát, tinh thần uể oải.

Mười hai canh giờ trôi qua.

Ba ngày trôi qua.

Năm ngày trôi qua… họ sắp không chịu nổi nữa rồi.

Sức cùng lực kiệt, đứng cũng không nổi, hai thiếu niên ngồi dựa tường, Bùi Ngọc Trạch lẳng lặng nhìn y, không biết đang nghĩ gì.

Mạnh Trần khó khăn tháo bội kiếm bên hông, ném đến trước mặt gã.

Nét mặt Bùi Ngọc Trạch thay đổi.

“Sư huynh.” Mạnh Trần nói khẽ, vì thiếu nước mà giọng rất yếu, “Huynh đi đi.”

Thật ra nếu có lựa chọn khác, Mạnh Trần sẽ không dễ dàng vứt bỏ tính mạng của mình.

Suốt mười ba năm cuộc đời ngắn ngủi, y chịu không biết bao nhiêu đau khổ, cũng không ít lần rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng hơn hiện tại, nhưng trước nay y luôn liều mạng chiến đấu, bò về từ cõi chết.

Chỉ cần có thể sống sót, y sẽ không bao giờ từ bỏ hy vọng, nhưng điều kiện tiên quyết là không chạm đến điểm mấu chốt.

Nếu phải giết người khác để đổi lấy cơ hội sống thì y không cần.

Bùi Ngọc Trạch cũng chẳng thấy cảm động mà nhìn y đầy mỉa mai, gã lạnh lùng bảo, “Ngu không tả nổi, giới tu chân vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, ngươi ủy mị như vậy, sao sư phụ lại nhìn trúng ngươi cơ chứ?”

Gã bộc phát thái độ hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài, vậy mà Mạnh Trần không thấy bất ngờ, y cười khẽ, nhắm mắt lại.

Sư huynh nói đúng. Y thiếu quyết đoán, không đủ độc ác, không thích hợp để sinh tồn trong giới tu chân khốc liệt. Nhưng y không thể nào xuống tay giết hại một người không oán không thù, lại còn là sư huynh đồng môn.

Ngay cả sống không thẹn với lương tâm còn không làm được thì y sống có ý nghĩa gì chứ?

Y nghe tiếng Bùi Ngọc Trạch nhặt trường kiếm, lê bước chân đến phía mình, vậy mà không hề hoảng sợ, chỉ thấy nhẹ nhõm lạ kỳ.

Rốt cuộc không cần phải tự hỏi ngày mai nên sống tiếp như thế nào, dường như y chẳng lưu luyến bất cứ thứ gì hoặc bất kỳ ai trên đời, cứ vậy mà đi cũng là một kết thúc đẹp.

Đang nghĩ vẩn vơ, bỗng có thứ gì đó rơi lên đùi, Mạnh Trần ngơ ngác mở mắt, thấy là kiếm của mình.

“Đứng lên.” Bùi Ngọc Trạch nói, “Kiểm tra đáy giếng lần nữa.”

Mạnh Trần ngớ người, vừa muốn cười vừa muốn khóc, vội gồng mình bò dậy thăm dò cùng Bùi Ngọc Trạch. Kỳ quái là lần này họ nhanh chóng phát hiện một phiến đá rỗng ruột, dùng chuôi kiếm cạy, tường đá sụp xuống thành một cái hang nhỏ, tuy nhiên cửa hang quá nhỏ, chỉ có Mạnh Trần nhỏ nhắn mới chui vừa.

“Sư huynh, ta ra ngoài kêu cứu, huynh chờ ta ở đây nhé!” Mạnh Trần hớn hở vì tìm được đường sống, không phát hiện tay cầm kiếm của Bùi Ngọc Trạch siết lại, hồi lâu sau mới nhẹ giọng “ừ” một tiếng.

Mạnh Trần bò men theo đường hang, di chuyển qua một chiều không gian khác chứa đầy vàng bạc châu báu, pháp khí thượng phẩm và công pháp cực phẩm lấp lánh ánh vàng, tiên khí lượn lờ, chói mù mắt người. Ngay giữa núi châu báu là viên Tẩy Tủy Đan bao người thèm muốn, viên đan tỏa quầng sáng tím nhạt, dẫn dụ người ta chụp lấy.

Mạnh Trần lại không quan tâm, chỉ hớt hải kêu cứu, hô hoán một hồi vẫn chẳng thấy ai hiện ra, y đành phải bới tung đống châu báu, tìm mấy cái bánh tinh xảo, dùng ngoại bào gói lại rồi bò về theo đường cũ.

Y và Bùi Ngọc Trạch chia bánh ăn lấy sức rồi dùng kiếm đục cửa hang rộng ra, hai người cùng đến chỗ kho báu lấy viên Tẩy Tủy Đan.

Ảo ảnh biến mất, thấy chưởng môn và các trưởng lão đứng cười, Mạnh Trần và Bùi Ngọc Trạch mới biết hai người họ là những đệ tử hiếm hoi vượt ải thành công.

Trong số mười nhóm đệ tử bị nhốt trong giếng, có bốn nhóm tự giết lẫn nhau, năm nhóm tuy không xuống tay giết đồng môn nhưng khi một trong hai người đến được chỗ kho báu thì bị đan dược mê hoặc mà bỏ rơi đồng đội, độc chiếm Tẩy Tủy Đan. Chỉ có một nhóm dù đối mặt cái chết vẫn tuân thủ đạo nghĩa, giữ vững bản tâm, thành công vượt qua thí luyện của bí cảnh.

Những đệ tử chọn cách giết nhau bị trục xuất, còn đệ tử bị lòng tham làm mờ mắt sau khi biết chân tướng thì quá xấu hổ, phải đến Tư Quá Nhai hối lỗi. Đệ tử vượt qua thí luyện thì đều được thưởng một viên Tẩy Tủy Đan.

Tuy tu vi tăng tiến làm Mạnh Trần rất vui, song càng vui hơn vì thái độ của Bùi Ngọc Trạch với y bắt đầu thay đổi.

Dường như Đại sư huynh đã tháo bỏ cảnh giác mà thật lòng tiếp nhận sư đệ. Thiên Cực Phong vẫn ít người như cũ, nhưng Mạnh Trần không thấy cô đơn nữa. Mỗi ngày y cùng sư huynh luyện kiếm, cùng làm bài tập, cùng xuống núi du ngoạn, thậm chí cùng lười biếng cúp mấy tiết học nhàm chán mà đi hội chùa ở trấn nhỏ dưới chân núi…

Y cười nhiều hơn, cũng không còn thận trọng từng li từng tí, trải qua quãng đời vui vẻ nhất từ lúc sinh ra.

Bùi Ngọc Trạch đã tặng y niềm vui ngắn ngủi đó.

Gã là một sư huynh xứng chức, tri thức uyên bác, kiếm pháp tinh vi, từ thiên văn địa lý đến bùa chú pháp trận không gì không biết, kiến thức gã truyền đạt cho Mạnh Trần còn nhiều hơn sư phụ Chung Ly Tĩnh.

Ngoài ra, gã còn như một người anh trai đáng tin cậy, mỗi khi xuống núi làm nhiệm vụ gặp nguy hiểm, gã luôn cầm kiếm che chở phía trước Mạnh Trần.

Mạnh Trần thường hay nghĩ, dù y có anh trai ruột chắc cũng không thể nào tốt bằng Bùi Ngọc Trạch.

Mãi đến sau này…

Bùi Ngọc Trạch cầm kiếm đâm từng nhát, từng nhát cắt đứt gân mạch tay chân y, phế bỏ tu vi y cực khổ tu luyện không chút lưu tình.

Y đau đớn tột cùng, mồ hôi lạnh cùng máu tuôn đầm đìa, nhuộm thắm tấm áo trắng tinh. Cái đau thể xác vẫn chưa là gì, đòn trí mạng nhất đánh nát tôn nghiêm đã làm tinh thần y sụp đổ. Tầm mắt y tối sầm, cố gượng không để mình ngất đi, máu nghẹn ứ trong cuống họng, y gằn từng chữ trong nước mắt, “Tại sao?”

Bùi Ngọc Trạch kéo thân thể run bần bật của y vào lòng, thương tiếc hôn lên vầng trán thấm đẫm mồ hôi lạnh.

“Bởi vì làm thế…” Gã dán môi vào tai y, cất giọng dịu dàng như thường ngày, “Thì A Trần sẽ chỉ là A Trần của một mình ta.”
Bình Luận (0)
Comment