Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 21

Khi Lục Chính Phi mua bỏng ngô trở về, cảm xúc của Trần Thiên Khanh đã bình tĩnh trở lại.

Hắn ngồi trên ghế dài, nói chuyện câu được câu không với Viên Chi Đào, thoạt trông cả người toát lên vẻ uể oải.

Lục Chính Phi đưa bỏng ngô cho hắn, nhìn vẻ mặt của gã vẫn chưa nguôi giận.

Trần Thiên Khanh làm như không phát hiện ra, nhận lấy bỏng ngô thì bắt đầu ngồi ăn.

Kem trong tay Viên Chi Đào đã hết, nên cô ăn bỏng ngô với Trần Thiên Khanh, ánh mắt băn khoăn nhìn Lục Chính Phi và hắn, hiển nhiên không thể tin tưởng câu Trần Thiên Khanh nói hai người chỉ là bạn.

Nhân viên ở đu quay khổng lồ sắp xếp người thật nhanh, bỏng ngô còn chưa hết thì ba người đã có thể lên.

Trần Thiên Khanh mới vừa ngồi xuống, Lục Chính Phi liền cực kỳ không biết xấu hổ mà ngồi cạnh hắn, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, khiến Viên Chi Đào càng tin tưởng suy đoán của mình.

Lúc trước khi Trần Thiên Khanh nói cho cô, cậu nói mình có khả năng thích đàn ông, trong đầu Viên Chi Đào liền xuất hiện hình ảnh Trần Thiên Khanh dắt một người ẻo lả son phấn, cho nên mới phản ứng dữ dội như vậy.

Chính là khi nhìn thấy Lục Chính Phi ngồi cùng một chỗ với Trần Thiên Khanh, cô lại phát hiện, nếu hắn ở cùng với đối tượng là Lục Chính Phi…. Thật ra… cũng không tệ lắm? Ừ, từ đó có thể biết được, hôm nay cũng như một buổi xem mặt.

Vòng đu quay lắc lư tới vị trí cao nhất, Trần Thiên Khanh ăn nốt bỏng ngô, Viên Chi Đào càng nhận ra không khí có chút quỷ dị, vì thế nhẹ giọng nói: “Thiên Khanh, cậu có cảm thấy không thoải mái hay không?”

Làn da Trần Thiên Khanh trắng nõn, lúc này đã tái nhợt, vẻ mặt cũng lộ ra chút lười biếng, phảng phất tựa như cả người trở nên trong suốt.

Hắn cũng biết Lục Chính Phi vẫn tức giận vì hiểu lầm hắn với Viên Chi Đào, nhưng hắn lười giải thích.

Đích thực Lục Chính Phi vẫn còn giận, khi nhìn thấy cái ôm giữa hai người, cả người gã đã phát điên lên rồi, thật sự hận không thể xông lên kéo hắn ra khỏi ngực Viên Chi Đào, rồi hung hăng hôn hắn, nhưng gã vẫn nhẫn nhịn được, thế nhưng cũng không thể đại diện cho việc gã không để ý chuyện vừa phát sinh kia.

Trần Thiên Khanh trả lời cô: “Vẫn ổn.” Đầu hắn lúc này vẫn ong ong như trước, nhưng sau khi bình tĩnh lại, lời nói của Viên Chi Đào như một cây búa tạ, từng chút từng chút nện lên người hắn, khiến linh hồn hắn từng mảnh từng mảnh vỡ vụn.

Lục Chính Phi nói: “Em ấy muốn chơi, thì cứ chơi đi.”

Viên Chi Đào dạ một tiếng.

Vì thế trong bầu không khí quái dị, ba người chơi hết các trò trong công viên, nhìn thấy thời gian không còn sớm nữa thì ba người mới đi ra cổng.

Vốn Viên Chi Đào nghĩ có thể ăn một bữa cơm với Trần Thiên Khanh, nhưng nhìn tình hình này, nếu cô còn ở nơi này, đoán chừng cả ba người đều ăn không ngon miệng, cô đành phải nói: “Thiên Khanh, vậy tớ đi về trước. Hẹn gặp sau, à, cho tớ số điện thoại của cậu?”

Sau khi hai người trao đổi số điện thoại xong, liền tiễn Viên Chi Đào lên xe.

Lục Chính Phi vẫn im lặng, cho đến khi Viên Chi Đào đi rồi, gã mới lạnh lùng nói: “Trần Thiên Khanh, em thích cô ta?”

Trần Thiên Khanh quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt không chút vui vẻ của gã, nói: “Về nhà rồi nói sau.”

Sau đó Lục Chính Phi thật sự ngoan ngoãn cùng Trần Thiên Khanh về nhà.

Bởi vì trước đó đã dặn sẽ ăn cơm ở nhà, cho nên Liễu Hoa Mai đã làm xong hết đồ ăn, nhìn thấy Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi trở về, kinh ngạc nói: “Thiên Khanh, hai con đi đâu chơi thế? Sắc mặt khó coi vậy?”

Trần Thiên Khanh lộ ra nụ cười: “Đi công viên trò chơi.”

Liễu Hoa Mai ừ một tiếng: “Mấy thứ ấy mẹ cũng không dám chơi, mấy đứa trẻ các con lại thích, đến đây, nhanh cùng Tiểu Lục rửa tay rồi ăn cơm, mẹ còn muốn ra ngoài nữa.”

Trần Thiên Khanh gật gật đầu.

Cơm chiều rất phong phú, mẹ Trần đã lâu không gặp đứa con trai của bà, làm món ăn hầu hết đều dựa vào sở thích của Trần Thiên Khanh, xem ra bà thực sự rất thích Lục Chính Phi, còn hỏi gã đã có bạn gái chưa, sau đó nghe được lời phủ định thì cực kỳ nhiệt tình nói: “Để dì giúp con để ý, gặp được người thích hợp sẽ giới thiệu cho con.”

Lục Chính Phi cười nói: “Chuyện này không cần vội dì ạ.”

Liễu Hoa Mai nói: “Sao lại không gấp chứ, thành gia lập nghiệp, đây là chuyện cả đời… Các con còn trẻ, đến khi về già mới biết, không có người ở bên, làm sao có thể trải qua được một đời?”

Lục Chính Phi cười gật đầu, lại cúi đầu nghiêm túc ăn tiếp.

Cơm chiều ăn gần xong xuôi, Liễu Mai Hoa đứng dậy dặn dò: “Thiên Khanh, lát nữa rửa sạch bát đĩa, đồ ăn còn thừa thì bỏ vào tủ lạnh, mẹ còn có hẹn đi khiêu vũ với dì Vương nữa.”

Trần Thiên Khanh dạ một tiếng xem như đã nghe, Liễu Hoa Mai thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Bà vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh.

Lục Chính đã kìm nén cơn giận cả ngày, lúc này nhìn thấy Trần Thiên Khanh mặt không đổi sắc như có như không ăn cơm chiều, chỉ cảm thấy lửa giận lại bốc lên.

Lục Chính Phi chất vấn: “Trần Thiên Khanh, em không phải là thích Viên Chi Đào đấy chứ?”

Trần Thiên Khanh đặt đũa xuống, dùng khăn lau miệng, nói: “Lục Chính Phi, tôi không muốn cãi nhau với anh.” Hắn còn không thèm nhìn Lục Chính Phi, ngược lại có vẻ mơ mơ hồ hồ.

Lục Chính Phi cười lạnh: “Em nghĩ anh muốn ầm ĩ với em? Anh đi mua kem thì nhìn thấy hai người ôm nhau. Trần Thiên Khanh, em không biết điểm dừng à?”

Trần Thiên Khanh hiểu Lục Chính Phi vì sao tức giận, trên thế gian này, hắn hiểu rõ tâm tình của gã lúc này nhất, đó là một loại khủng hoảng, phẫn nộ, thất vọng, thậm chí còn có cả sự hỗn loạn, tự ti. Hắn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn gã: “Nếu lúc anh ở tuổi ba mươi mà thích tôi thì kết quả sẽ không giống nhau.”

Lục Chính Phi của ba năm sau, cùng với Lục Chính Phi bây giờ, là hai người hoàn toàn khác nhau.

Thời gian sai lầm, người cũng sai lầm, tạo nên một kết cục méo mó.

Lục Chính Phi nhanh chóng giận điên lên, gã nhìn thấy rõ ràng sự thương hại từ trong ánh mắt Trần Thiên Khanh, sự thương hại kia giống như chính Trần Thiên Khanh đang nói cho gã —- cho dù anh có làm nhiều hơn nữa, cùng không bằng một cái ôm của người bạn gái thời ấu thơ kia.

Tâm trạng như pháo nổ, Lục Chính Phi tức giận túm lấy một tay của Trần Thiên Khanh, kéo hắn ra khỏi chỗ ngồi.

Trần Thiên Khanh bị kéo đến lảo đảo, lại không tức giận, chỉ khẽ nhíu nhíu mày.

Lục Chính Phi cũng chẳng muốn nói chuyện với hắn nữa, chỉ một mạch kéo hắn đi về phía phòng ngủ, có là đồ ngu cũng biết gã muốn làm gì.

Cơ thể Trần Thiên Khanh cứng lại một chút, hắn cảm giác so với bị Lục Chính Phi đè ra làm, thì hắn tình nguyện bị gã đánh một trận còn hơn, hắn vội nói: “Lục Chính Phi, anh muốn làm gì? Đây là nhà của tôi.”

Lục Chính Phi cười dữ tợn: “Làm em.”

Trong nháy mắt hắn cảm thấy thật tức cười, chân hắn vừa mới tốt lên, đi bình thường thì được nhưng không thể chạy, lúc này lại bị Lục Chính Phi dây dưa thì càng không có sức, nên chỉ có ý định giãy dụa hết sức nhưng vẫn bị gã đặt lên giường.

Hai người đều thở dốc, Trần Thiên Khanh cũng điên lên rồi, hôm nay hắn nghe được những lời kia của Viên Chi Đào, đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được, còn phải đối mặt với Lục Chính Phi đang nổi điên: “Lục Chính Phi, con mẹ nó, buông lão tử ra! Thao!”

Lục Chính Phi căn bản không để ý đến sự giãy dụa của hắn, hai người đã lâu rồi không làm tình, trên thực tế…. Hầu như mỗi lần gã làm tình với Trần Thiên Khanh, đều là một lần hành động cưỡng ép.

Trần Thiên Khanh sẽ vĩnh viễn không vui lòng cho gã làm, mà gã cũng tuyệt đối không vì sự phản đối của Trần Thiên Khanh mà không làm.

Lục Chính Phi cứng rắn cởi quần của Trần Thiên Khanh ra, nhanh nhẹn lấy dây lưng trói tay hắn lại, đây vốn là một cuộc đọ sức không công bằng, đến khi Trần Thiên Khanh bình tĩnh lại, thì Lục Chính Phi đã nâng chân hắn lên chuẩn bị tiến vào.

Trần Thiên Khanh biết mình trốn không thoát, chỉ có thể dùng cánh tay bị trói mà che kín đôi mắt, trong tiếng thở dốc, xen vào một tiếng thở dài.

Ánh mắt Lục Chính Phi tức đến đỏ lên, gã nói: “Trần Thiên Khanh, em là của anh, con mẹ nó, em đừng có nghĩ đến việc ở cùng một chỗ với người khác, Viên Chi Đào cũng không được! Ai cũng không được!” Sau đó, gã liền mạnh bạo tiến vào thân thể Trần Thiên Khanh.

Khuôn mặt Trần Thiên Khanh có chút vặn vẹo, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy gương mặt tràn đầy đau khổ của Lục Chính Phi, lại chỉ cảm thấy mệt mỏi, nếu hắn là Trần Thiên Khanh, có lẽ sẽ hận chết Lục Chính Phi.

Trong mắt hắn toát ra bi thương xen lẫn tuyệt vọng, khàn khàn tự nói: “Lục Chính Phi…. Mày không biết, cho đến cuối cùng mày đã bỏ lỡ điều gì đâu.”

Giọng hắn quá nhỏ, nhẹ đến nỗi bị tiếng thở dốc đè lên, Lục Chính Phi căn bản không nghe được hắn nói gì.

Trần Thiên Khanh cảm nhận thống khổ khi bị tiến vào, bên tai lại vang lên giọng nói của Viên Chi Đào, lời mà cô bé kia đã nói, “Trần Thiên Khanh”, tôi không biết em cũng thích nam.

“Trần Thiên Khanh” thích nam sao? Cậu sao có thể thích nam nhân cơ chứ, nếu cậu thích nam, “Lục Chính Phi” hắn đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì rồi? Hai người bọn họ… Vốn nên có một kết thúc tốt đẹp… Chính là…. Nhưng…

Lục Chính Phi bất chợt nhận thấy người bên dưới có gì đó bất thường, gã tập trung nhìn, mới biết cả người Trần Thiên Khanh đều chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt gần như trắng bệch, đồng tử tan rã, miệng vẫn lẩm nhẩm ba chữ: “Thực xin lỗi.”

Lục Chính Phi không biết hắn nói câu xin lỗi này với ai —- nhưng chắc chắn không phải là gã.

Đến lúc này, Lục Chính Phi cũng không thể tiếp tục làm nữa, gã rời khỏi cơ thể của Trần Thiên Khanh, vươn tay kéo hắn vào ngực.

Trần Thiên Khanh theo bản năng cuộn người thành một đoàn, sau đó cũng không động đậy.

Lục Chính Phi mở to mắt, nhìn trần nhà xa lạ trên đỉnh đầu, bộ dạng trầm mặc không biết suy nghĩ cái gì.

Một lúc sau, Lục Chính Phi nói với Trần Thiên Khanh: “Thiên Khanh, em có lạnh không?”

Trần Thiên Khanh cũng không trả lời gã.

Lục Chính Phi lẩm bẩm một mình: “Anh thật sự rất lạnh.”
Bình Luận (0)
Comment