Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 54

Đối với một người đàn ông mà nói, trên thế giới này chuyện bi thảm nhất là người yêu của mình cho mình đội nón xanh. Càng bi thảm hơn là, vào lúc người yêu cho mình đội nón xanh, mình lại bị nhốt trong nhà không đi đâu được.

Hiện tại, Lục Chính Phi may mắn trở thành một thành viên trong đại quân đội nón xanh đó.

Điện thoại của Lục Chính Phi bị Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình giữ, theo lý mà nói là không có cách nào liên hệ với người bên ngoài. Nhưng hắn vô cùng không may khi có một cô em gái luyến huynh, cho nên khi Lục Y Cầm cho gã xem hình Trần Thiên Khanh được Vương Vu Lân ôm vào trong ngực, Lục Chính Phi lập tức ném điện thoại của Lục Y Cầm xuống đất.

Đối mặt với biểu tình phẫn nộ của Lục Chính Phi, Lục Y Cầm vội vàng khuyên nhủ: “Anh, em đã nói rồi anh ta không phải người tốt mà, anh xem, anh chỉ mới bị nhốt vài ngày, anh ta đã đi trêu chọc gã đàn ông khác.”

Sắc mặt Lục Chính Phi đen kịt, gã hỏi: “Đó là ai?”

Lục Y Cầm trả lời: “Là con trai cả của Vương gia lão, Vương Vu Lân.”

Lục Chính Phi lại hỏi: “Bọn họ hiện tại đang ở đâu?”

Lục Y Cầm thật cẩn thận nhìn sắc mặt của Lục Chính Phi, do dự nửa ngày mới nói: “Ở thành phố D.”

Sắc mặt Lục Chính Phi càng khó nhìn. Gã vốn dự định cùng Trần Thiên Khanh đi thành phố D, lại không nghĩ tới bị Lục Y Cầm nói cho cha mẹ về chuyện Trần Thiên Khanh, cho nên lúc này gã mới bị nhốt trong nhà. Nói cho cùng, nếu Lục Y Cầm không mách lẻo, Trần Thiên Khanh của gã cũng sẽ không chạy đến thành phố D cùng với một tên đàn ông khác.

Lục Chính Phi vẫn luôn là người bao che khuyết điểm. Gã thực sự yêu thương em gái, ngoại trừ những chuyện liên quan đến Trần Thiên Khanh, cơ hồ tất cả yêu cầu của Lục Y Cầm đều được thỏa mãn. Tuy lần này Lục Y Cầm nói cho cha mẹ về chuyện của gã và Trần Thiên Khanh, gã cũng không quá tức giận, chỉ là có chút thất vọng.

Nhưng khi Lục Y Cầm đưa cho gã xem ảnh chụp của Trần Thiên Khanh cùng với người khác, lửa giận của Lục Chính Phi rốt cuộc đã bị châm lên, gã hỏi: “Lục Y Cầm, em mấy tuổi rồi?”

Lục Y Cầm sửng sốt: “Anh, Anh có ý gì?”

Lục Chính Phi lạnh lùng: “Tính tình của em ấy anh có thể không biết sao? Em có dám nói cho anh biết, ảnh chụp này là ai đưa cho em?”

Mắt Lục Y Cầm đỏ lên, cô cãi lại: “Anh tin tưởng hồ ly tinh Trần Thiên Khanh kia như vậy sao? Anh ta rốt cuộc cho anh uống thuốc gì?”

Lục Chính Phi thất vọng nói: “Lục Y Cầm, anh thương em, bởi vì em là em gái duy nhất của anh. Nhưng nếu em không hiểu rõ chuyện một đứa em gái nên làm thì đừng trách anh vô tình.”

Lục Y Cầm giận đến cả người phát run. Cô vốn cho rằng khi thấy được ảnh chụp của Trần Thiên Khanh, Lục Chính Phi sẽ tức giận với Trần Thiên Khanh, kết quả Lục Chính Phi lại tức giận với cô.

Đối mặt với sự che chở mà Lục Chính Phi dành cho Trần Thiên Khanh, Lục Y Cầm hét lớn một tiếng: “Anh, em ghét anh!” Rồi lập tức khóc lớn xoay người chạy ra ngoài.

Lục Chính Phi thật sự không giận Trần Thiên Khanh sao? —-Có quỷ mới tin. Kỳ thực, khi gã nhìn thấy ảnh chụp của Trần Thiên Khanh và Vương Vu Lân, ý nghĩ đầu tiên chính là, lao đi tìm tên gian phu kia nhất quyết tranh cao thấp!

Nhưng tưởng tượng thì tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc, cho nên cuối cùng sau khi Lục Chính Phi yên lặng ngồi ở trên giường một hồi lâu, mới đứng dậy đi ra ngoài phòng —- hiện tại nhu cầu cấp bách nhất của gã là liên hệ với người bên ngoài.

Trần Thiên Khanh còn không biết ảnh chụp của mình đã bị Lục Chính Phi thấy được. Vì uống rượu nên đêm qua hắn ngủ say như chết, cho đến hơn 10 giờ sáng hôm sau mới tỉnh lại.

Sau khi say rượu đầu đau đến muốn nứt ra khiến Trần Thiên Khanh giãy dụa một hồi lâu mới từ trên giường đứng lên, nhưng mà chờ hắn tỉnh lại nhìn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, đầu của hắn nhất thời trống rỗng.

Cũng may cảm giác trống rỗng này chỉ trong nháy mắt, Trần Thiên Khanh thực nhanh nhận ra mình đang ở khách sạn.

Trên người còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, không có dấu vết những người khác động qua. Sau khi Trần Thiên Khanh xác định trên người mình không có bất luận cái gì không ổn, thất tha thất thểu đi đến tủ lạnh, mở một chai nước khoáng uống ừng ực.

Khi dòng nước lạnh lẽo xuống bụng, đầu óc lúc này mới bắt đầu hoạt động. Trần Thiên Khanh nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nhưng bất đắc dĩ phát hiện mình lại chỉ nhớ rõ cái tên Vương Vu Lân.

Không nghĩ ra được, đơn giản không nghĩ nữa.

Đầu vẫn còn ẩn ẩn đau, hắn uống hết nước còn lại, đang chuẩn bị đi WC rửa mặt, chợt phát hiện tờ giấy để trên bàn. Hắn cầm lên nhìn, phát hiện là một số điện thoại.

Nghĩ nghĩ, Trần Thiên Khanh vẫn gọi qua.

“Alo.” Một giọng nói của nam ở bên kia điện thoại vang lên: “Cậu dậy rồi?”

Trần Thiên Khanh nói: “Anh là… Vương Vu Lân?”

Vương Vu Lân ừ một tiếng, vào thẳng chủ đề: “Cảnh tôi đỡ cậu ngày hôm qua bị người ta chụp được.”

Trần Thiên Khanh hỏi: “Ừ? Xảy ra chuyện gì?”

Vương Vu Lân nói: “Có lẽ liên quan đến Lục Chính Phi, cậu ở đây không thành vấn đề chứ.”

Trần Thiên Khanh lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, hắn nói: “Không sao, ngày hôm qua đã làm phiền anh.” Hắn kỳ thật biết tửu lượng của mình không cao, nhưng lại không nghĩ tửu lượng lại có thể kém đến mức này.

Vương Vu Lân nói: “Khách khí, tôi còn có việc, nói chuyện sau.”

Trần Thiên Khanh ừ một tiếng, cúp điện thoại. Hắn và Vương Vu Lân bị người ta chụp? Trần Thiên Khanh suy tư một lát, có cảm giác không hay. Bản thân hắn ghen tuông tới mức nào chính hắn rất rõ ràng. Năm đó, khi hắn vừa biết chuyện của Trần Thiên Khanh và Vương Vu Lân đã muốn điên lên, lại càng đừng nói là nhìn thấy ảnh chụp.

Trần Thiên Khanh nghiêm túc nhớ lại những chuyện hắn đã làm sau khi biết chuyện giữa Trần Thiên Khanh và Vương Vu Lân… Phải, hình như là, mang “Trần Thiên Khanh” về hung hăng làmmột trận?

Bất quá hiện tại cũng không cần quá lo lắng, bởi vì Lục Chính Phi còn bị nhốt trong nhà a.

Trần Thiên Khanh nghĩ vậy, nhàn nhã xuống lầu ăn điểm tâm, đến khi chuẩn bị trở về khách sạn, chuông điện thoại lần thứ hai vang lên. Đó là một dãy số xa lạ, thuộc thành phố A.

Trần Thiên Khanh nghĩ nghĩ, không nghe. Nhưng mà không đến hai giây, điện thoại lại bám riết không tha vang lên.

Trần Thiên Khanh vừa đi vừa nhìn dãy số, không biết tại sao, hắn luôn có cảm giác —- đây là Lục Chính Phi gọi tới.

Bởi vì người bên kia quá mức chấp nhất, Trần Thiên Khanh đành phải nghe điện thoại.

Trong nháy mắt thanh âm truyền đến kia, cảm giác trước đó của Trần Thiên Khanh đã được chứng thật. Bên kia điện thoại, Lục Chính Phi vừa vội vừa giận: “Trần Thiên Khanh, em được lắm, hơn mười ngày không thấy liền thông đồng với một tên đàn ông!”

Trần Thiên Khanh nghĩ, nếu là “Trần Thiên Khanh”, nghe được lời này của Lục Chính Phi phỏng chừng sẽ giận đến tái mặt, cảm thấy Lục Chính Phi đang vũ nhục nhân cách của cậu, nhưng hiện tại… Trần Thiên Khanh chỉ không nhẹ không nặng ừ một tiếng.

Lục Chính Phi nói: “Vương Vu Lân em cũng thông đồng?! Em thật sự cho rằng ba mẹ anh nhốt anh lại thì anh không có cách bắt em sao?”

Trần Thiên Khanh nghe Lục Chính Phi nói như vậy, bắt đầu tự hỏi nếu là hắn, nghe giải thích thế nào mới có thể vừa lòng.

Lục Chính Phi thấy bên kia điện thoại không nói gì, càng tức giận: “Nói chuyện với em đó!”

Trần Thiên Khanh yên lặng nửa ngày mới buồn bã nói: “Anh đã đáp ứng cùng tôi đến thành phố D.”

Lục Chính Phi ngẩn người.

Trần Thiên Khanh lại nói: “Kết quả anh không đến.”

Lục Chính Phi có chút yếu ớt: “Anh là bị ba mẹ anh nhốt, về sau anh bù lại cho em được không?”

Trần Thiên Khanh không nói gì, chỉ vô cùng ý tứ mà thở dài một cái.

Lục Chính Phi sốt ruột: “Thiên Khanh, em đừng giận anh mà, anh thật không phải cố ý.”

Trần Thiên Khanh bỗng nhiên cảm thấy khi hắn hơn hai mươi tuổi thật sự là có chút ngu ngốc, hoặc là nói, hắn hơn hai mươi tuổi, khi đang yêu thật rất ngốc. Loại ngu ngốc này thậm chí khiến Trần Thiên Khanh không muốn thừa nhận hắn và người ở bên kia điện thoại là cùng một người. Hắn nói: “Lục Chính Phi, anh trước xử lý tốt chuyện nhà đi, sau đó mới đến cùng tôi nói những chuyện khác.”

Lục Chính Phi im lặng.

Trần Thiên Khanh nói: “Còn việc gì không? Nếu không còn tôi cúp máy đây.”

Lục Chính Phi lúc này mới kịp phản ứng, người khởi binh vấn tội không phải là gã sao? Sao kết quả lại biến thành là Trần Thiên Khanh chiếm thượng phong, giống như từ sau khi chân Trần Thiên Khanh bị gãy… Lục Chính Phi liền hết cách với hắn, Trần Thiên Khanh… Quả thực giống như đã thay đổi thành một người khác.

Nói đến thay đổi, Lục Chính Phi lại lo lắng về vấn đề tâm lý của Trần Thiên Khanh. Gã nghĩ, nếu khi Trần Thiên Khanh phát bệnh lại ở một mình, không có gã ở bên cạnh, vậy sẽ rất nguy hiểm.

Về điểm này, Lục Chính Phi rất lo lắng —- nói thẳng ra, Lục Chính Phi chính là nguyên nhân kích thích Trần Thiên Khanh phát bệnh lớn nhất. Đương nhiên, điều này ai cũng không dám nói, cho dù là bạn tốt của Lục Chính Phi, Từ Thiếu Nhân, cũng không dám nói rõ sự thật tàn khốc này cho Lục Chính Phi.

Lục Chính Phi nói: “Anh không ở bên cạnh em, em phải biết chăm sóc chính mình.”

Trần Thiên Khanh nói: “Ừ.” Lục Chính Phi cư nhiên sẽ nói những lời vô nghĩa này. Đừng đùa, trên thế giới này người gã thích nhất chính là bản thân gã có được không!

Lục Chính Phi nói: “Anh rất nhanh sẽ ra ngoài.”

Trần Thiên Khanh: “……”

Lục Chính Phi lại nói: “Anh cúp máy đây, em đừng lo lắng cho anh.”

Trần Thiên Khanh không chút do dự cúp điện thoại, nếu không biết Lục Chính Phi là bị người nhà nhốt lại, còn tưởng rằng gã đang ở trong tù ấy chứ! Huống hồ cái gì gọi là “Đừng lo lắng cho anh”, trong lòng hắn căn bản không tồn tại lo lắng như vậy được không.

Sau khi Trần Thiên Khanh cúp máy, chậm rãi trở về khách sạn.

Sau khi Lục Chính Phi cúp máy lại cảm thấy có chỗ nào không đúng. Gã nghiêm túc nghĩ nghĩ, mới phát hiện Trần Thiên Khanh bên kia có thể nói là không hề quyến luyến gã.

Nghĩ đến đây Lục Chính Phi không khỏi cảm thấy nổi giận, nhưng gã không phải là người dễ dàng tự ti, vì thế đến cuối cùng, gã tự nói với mình, chờ gã ra ngoài, Trần Thiên Khanh không thể không nhìn đến gã —- thật là một người đáng thương mà.

Trần Thiên Khanh ở thành phố D chơi hơn mười ngày, cho đến khai giảng mới trở về.

Khi hắn về nhà, Trần Thanh Dương cũng vừa đi du lịch trở về. Liễu Hoa Mai hỏi hắn khi nào đến trường, hắn nói qua mấy ngày là đi.

Liễu Hoa Mai nghe xong cũng không nói gì, chỉ dặn hắn khi nào có thời gian thì dẫn Lục Chính Phi về chơi.

Lời của Liễu Hoa Mai vừa vào tai hắn, nháy mắt một cái liền quên, dù sao bất kể là chuyện gì về Lục Chính Phi, hắn đều sẽ quên khá nhanh.

Đúng như Trần Thiên Khanh ban đầu đã suy đoán, sau khi Lục Chính Phi bị nhốt một tháng, rốt cuộc cũng được thả ra. Điều này đối với Trần Thiên Khanh mà nói, không phải là tin tức tốt.
Bình Luận (0)
Comment